Trác Vân thở dài một tiếng, nói:
- Chúng ta đi thôi, phía trước không xa chính
là Lạc Nhật thành, đây là thành trì duy nhất chúng ta chưa tìm, hy vọng sẽ tìm
được công chúa ở đây. Đã hơn hai năm trôi qua, nếu như không kịp cứu công chúa,
Tinh Linh huyết mạch một khi dùng hết, sợ rằng......
A Ngốc đi tới cạnh Trác Vân, kiên
định nói:
- Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chúng ta nhất
định có thể cứu được Tinh nhi công chúa.
Bốn người theo đại lộ phía tây đi
tới Lạc Nhật thành. Ở nơi đó, không biết điều gì đang chờ đợi họ?
*****
Lạc Nhật thành, đô thành Lạc Nhật
đế quốc, cũng là Lạc Nhật đế quốc đệ nhất đại thành.Tường thành cao 50 thước
không ngừng có binh lính qua lại tuần tra, cửa thành rộng rãi đủ để cho 20 người
song song đi qua, Lạc Nhật thành đưa lưng về phía biển chiếm hơn 3 vạn km2, gấp
hai lần Hắc Ám thành. Người lui tới cùng xe ngựa nối liền không dứt, đúng là một
cảnh tượng náo nhiệt.
Cửa thành Lạc Nhật có mấy chục binh
sĩ canh gác, ánh mắt bọn họ không ngừng đảo qua từng người đi lại trên đường, hễ
nhìn ai khả nghi, lập tức sẽ đi tới kiểm tra một phen.
A Ngốc sờ sờ Tinh Linh Xuyến
trong lòng, vòng tay cũng không có phản ứng, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, thấp
giọng nói với Nham Thạch: