Đột nhiên, A Ngốc nhớ tới tình huống
lần đầu tiên hắn sử dụng Minh Vương kiếm. Khi đó hắn ra chiêu “Minh Vương nhất
thiểm! Thiên địa động!” giết chết một gã thu hoạch giả cấp bậc đạo tặc có công
lực cao hơn hắn rất nhiều. Do công lực thấp nên ra chiêu xong thì hắn suýt bị
tà khí cắn nuốt, nhờ sự trợ giúp của Thần Long Chi Huyết mới miễn cưỡng ức chế,
nhưng lần đó cũng không có chỗ nào bất thường. Bản thân hắn cũng không cảm nhận
được tâm tính có gì biến hóa, tựa như thân thể chưa từng bị tà khí xâm nhập. Trải
qua nửa năm tu luyện trên Thiên Cương sơn, công lực Sanh Sanh chân khí gia tăng
mạnh. Nhưng sau cái chết của Băng hắn sử dụng lại Minh Vương kiếm, lúc này thì cảm
nhận rõ tâm linh bị tà khí ăn mòn, tại sao vậy?
Chẳng lẽ…chẳng lẽ......A Ngốc đột
nhiên cảm giác được bản thân tựa như bắt được cái gì, không ngừng cố gắng suy
nghĩ. Không biết qua bao lâu, một tia linh quang đột nhiên xuất hiện, hắn trong
nháy mắt hiểu rõ. Vì sao khi công lực Sanh Sanh chân khí cao thâm lại bị tà khí
ảnh hưởng, nguyên nhân chính bởi vì tâm tính hắn thay đổi.
Cái chết của Băng khiến bản chất
thiện lương của hắn mãnh liệt bị sát khí che dấu, khát vọng giết người, giết chết
tất cả ác nhân. Chính bởi trong lòng có sát niệm nên tà khí Minh Vương kiếm mới
có thể thuận lợi xâm lấn kinh mạch hắn, từ từ làm sâu sắc sát tâm khiến bản
tính thiện lương cũng dần biến mất. Chỉ có thân mình bảo trì thiện lương, hơn nữa
được Sanh Sanh chân khí khống chế, mới có thể hoàn toàn không bị Minh Vương kiếm
ảnh hưởng. Chính mình thật sự rất ngu xuẩn, lại rơi vào bẫy của Minh Vương kiếm.