Viện thí kết thúc, nhưng náo nhiệt mà
viện thí mang lại vẫn bao phủ Bắc Linh viện. Cả mấy ngày sau, người người ở địa
giới Bắc Linh viện vẫn say sưa thảo luận trận kịch chiến lưỡng viện hôm đó.
Ở Bắc Linh viện, Mục Trần nếu không có câu chuyện Linh Lộ kia, cũng
không quá nổi bật. Dù thân thế hắn cũng không kém, nhưng so với Liễu Dương đại
nhân vật rực rỡ chói mắt, về mặt danh tiếng vẫn khá chênh lệch. Cả hai đối chiến,
cũng không nhiều người xem trọng Mục Trần.
Nhưng không ngờ chuyện mà bọn họ không coi vào đâu đã xảy ra.
Nhìn như Mục Trần kém thế, lại cường hoành đánh bại Liễu Dương, giành lấy
bài danh đệ nhất địa giới, thành công thăng cấp thiên giới. Hơn nữa mọi người đều
biết rõ, với thực lực Linh Động cảnh trung kỳ đặt trong thiên giới Bắc Linh viện,
chắc chắn phải có thứ hạng không kém.
Việc đó khiến không ít kẻ thầm than, Mục Trần
có được tư cách duy nhất ở Bắc Linh cảnh tham gia Linh Lộ cũng không khó tin đến
mức như người ta từng nghĩ.
Ở Bắc Linh viện, thiên giới là nơi những đệ tử ưu tú nhất hội tụ. Muốn
vào thiên giới, đầu kiện mấu chốt là phải có thực lực Linh Động cảnh. Nói cách
khác, kẻ yếu nhất trong thiên giới cũng có thực lực Linh Động cảnh sơ kỳ.
Mỗi một đệ tử địa giới đều đặt mục tiêu thăng cấp thiên giới mà phấn đấu.
Vì đó cũng là tấm ván duy nhất để bước qua cầu tiến vào Ngũ Đại Viện. Chỉ có
thăng cấp thiên giới, mới có tư cách tranh đoạt danh ngạch Ngũ Đại Viện.
Ngũ Đại Viện chọn lựa cực kỳ khắc nghiệt. Điều kiện tiên quyết đệ tử trước
18 tuổi phải đạt tới Linh Luân cảnh. Chỉ riêng điều kiện này cũng khiến vô số
thiếu niên chùn bước.
Hiện giờ tại thiên giới Bắc Linh viện, đạt được yêu cầu này không quá
năm người.
Do đó cũng thấy người được Ngũ Đại Viện tuyển chọn đáng sợ cỡ nào. Bất
quá điều kiện khắc nghiệt như vậy, vẫn có vô số thiếu niên thiên phú bất phàm
lao đầu vào lửa cố gắng tranh đoạt. Vì Ngũ Đại Viện rất cường đại, ngay cả Mục
Trần cũng rất rõ ràng. Nhìn Bắc Linh cảnh có vẻ mênh mông, nhưng trong mắt Ngũ
Đại Viện không bằng con kiến. Vực chủ ở đây nhiều lắm chỉ có thực lực Thần
Phách cảnh. Với thực lực đó, tùy tiện lấy ra một đạo sư của Ngũ Đại Viện cũng
siêu việt hơn.
Ở nơi Ngũ Đại Viện, mới là chân chính có cường giả chí tôn tồn tại, đó
là những nhân vật siêu cấp chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể san núi lấp biển.
Những thiếu niên thiên phú như Mục Trần muốn bộc lộ tài năng giữa những
thiên tài yêu nghiệt lớp lớp xuất hiện ở Đại Thiên thế giới, mà không được hướng
dẫn dạy dỗ chỉ một mình tu luyện, vốn khó thành châu báu. Là ngọc thô, cũng cần
phải được đại sư tỉ mỉ tạo hình mới có được ánh lung linh. Mà dĩ nhiên nền giáo
dục cao cấp như thế, ở Bắc Linh viện vốn không có, phụ thân của Mục Trần cũng
không có.
Nếu có mẫu thân Mục Trần, theo hắn nghĩ, có lẽ người có thể, đáng tiếc.
. .
Do vậy, Ngũ Đại Viện là viên đá hắn phải bước qua trên con đường trở
thành cường giả.
...
- Này, hai người nhanh lên. Hôm nay lần đầu tiên qua thiên giới tu luyện
mà còn từ từ chậm chậm.
Trên một con đường nhỏ lát đá che kín bóng cây, Đường Thiên Nhi tỏ vẻ bất
mãn nhìn hai thiếu niên đi sau nàng quát lên.
Mục Trần nhìn bóng dáng thon thả mềm mại của Đường Thiên Nhi phía trước,
ngược lại tỏ vẻ biếng nhác trả lời:
- Gấp vậy làm gì... không phải vẫn còn thời gian sao?
- Ngu ngốc, chậm chạp như ngươi đến nơi thì tu luyện trường tốt nhất đều
bị chiếm hết.
Đường Thiên Nhi trợn mắt mắng Mục Trần.
Mục Trần bất đắc dĩ lắc đầu, Đàm Thanh Sơn bên cạnh cũng chỉ biết gãi đầu:
- Mục Trần, chúng ta nên nghe Thiên Nhi học tỷ đi nhanh chút đi.
Ánh mắt nhìn bóng dáng lả lướt trước mặt, xưa nay không cười không nói
cũng bất giác đỏ mặt.
Mục Trần ngạc nhiên nhìn thấy gương mặt đỏ lựng của hắn, nhịn không được
cười nói:
- Ngươi thích Thiên Nhi tỷ?
Đàm Thanh Sơn lại càng thêm đỏ mặt, thậm chí trên trán còn đổ mồ hôi
không ít.
"Cốp!"
Mục Trần còn chưa kịp nói nữa, Đường Thiên Nhi đã nổi nóng quay lại, giơ
chân đá vào đầu gối hắn.
- Còn nói hưu nói vượn, có tin ta đập cho đẹp mặt không?
Đường Thiên Nhi trợn trừng, đôi mày liễu dựng cả lên.
Đầu gối truyền đến cơn đau không
nhỏ làm Mục Trần méo miệng, bất quá hắn thấy Đường Thiên Nhi nổi cáu cũng vội
ho khan một tiếng, chạy lẹ:
- Thôi mau đi tu luyện trường.
Đường Thiên Nhi hừ nhẹ, vừa đi vừa nói:
- Các ngươi mới đến thiên giới, xem như người mới, sau này chú ý một
chút. Thiên giới rất phiền phức, nhiều tên ra vẻ rất đáng ghét, tuy phụ thân
ngươi là Mục vực chủ, nhưng Bắc Linh viện này nhiều người cũng không xem vào
đâu.
- Thiên Nhi tỷ, ngươi nghĩ ta thích dùng thanh thế của cha để ép người
sao?
Mục Trần cười khẽ trả lời.
Đường Thiên Nhi nghĩ nghĩ, mới gõ trán. Đúng là ở Bắc Linh viện, chưa
bao giờ Mục Trần lôi thân thế phụ thân ra miệng, danh tiếng của hắn đều tự dựa
vào bản thân mà có.
- Ngươi biết thế là tốt rồi. . .
Đường Thiên Nhi sẵng giọng.
- Mặt khác thiên giới nhiều tên giảo hoạt, ngươi cũng biết đó, đừng rước
lấy vào thân, bọn nó vốn không có tư cách đi lên tiếp, nhưng mà vậy mới phiền
toái.
Mục Trần gật đầu, hắn biết Đường Thiên Nhi ám chỉ giảo hoạt là thế nào,
những kẻ đó không đủ tư cách gia nhập Ngũ Đại Viện, nhưng lại chưa rời khỏi Bắc
Linh viện, chính là những tên già đầu còn mang tư cách đệ tử.
Những kẻ đó vì hơn 18 tuổi vẫn chưa đạt được Linh Luân cảnh nên mất tư
cách gia nhập Ngũ Đại Viện. Đã không còn mục tiêu, họ lại có vẻ ngu ngu ngơ
ngơ, ăn dằm nằm dề chờ bị tống ra. Do vậy những kẻ đó cũng không xem quy định của
Bắc Linh viện vào đâu, bình thường cũng ít ai muốn trêu ghẹo họ.
- Ta cũng không thích trêu chọc người khác.
Mục Trần lắc đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng Đường Thiên Nhi quen hắn
đã lâu cũng hiểu. Hắn không chọc ghẹo người khác, nhưng ai đến trêu chọc hắn,
thì thiếu niên nhìn qua tính tình hiền lành sẽ cho hắn biết thế nào là nhìn người
không nên nhìn áo.
- Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi, trong thiên giới đông viện, ta cũng
không sợ ai cả.
Đường Thiên Nhi che miệng cười duyên, nét mặt tươi cười như hoa, rất
đích động lòng người.
Đàm Thanh Sơn bên cạnh thấy hai người cười nói thân thiện, cũng không
chen vào, thành thành thật thật đi theo.
Ba người một đường đi hướng đông Bắc Linh viện. Hơn mười phút sau, rốt cục
ngừng lại, ánh mắt nhìn phía trước, một tòa đại điện khổng lồ xuất hiện. Ngoài
đại điện, người người qua lại chính là những đệ tử đang vội vàng tiến vào.
Mục Trần nhìn đại điện này, ánh mắt kinh ngạc. Hắn cảm thấy thiên địa
linh khí như bị khu vực này hấp dẫn, đang cuồn cuộn hội tụ vào đại điện trước mặt,
bên trong hẳn là còn nồng đậm hơn nhiều.
- Đây là. . . Tụ Linh trận ư?
Mục Trần nói.
Đường Thiên Nhi gật đầu, kiêu hãnh nói:
- Đại điện tu luyện này là trọng địa của Bắc Linh viện, chỉ có đệ tử
thiên giới mới đủ tư cách vào trong. Bắc Linh viện bỏ ra chi phí lớn mời một vị
Linh Trận sư ở Ngũ Đại Viện đến bố trí một Tụ Linh trận cấp 3. Đây là Tụ Linh
trận cấp 3 duy nhất ở Bắc Linh viện chúng ta.
- Tụ Linh trận cấp 3?
Mục Trần liếm môi, Tụ Linh trận là một loại trận pháp rất có ích cho tu
luyện. Bản thân hắn là thiếu chủ Mục vực, dĩ nhiên biết rõ giá trị Tụ Linh trận
cấp 3 là mức nào. Chính Mục vực của hắn cũng không đủ kinh phí xây dựng, chưa
nói đến tài liệu trân quý khổng lồ, chỉ riêng Linh Trận sư, muốn thỉnh đến cũng
phải có thế lực như thế nào đó. Bắc Linh viện có thể mời đến, có lẽ do có không
ít quan hệ ân nghĩa.
- Nghe nói trong Ngũ Đại Viện, có cả Tụ Linh trận cấp 6 và còn cao hơn nữa.
Tu luyện ở đó, thực tốc độ bên ngoài không thể so sánh nổi.
Đường Thiên Nhi hơi mơ màng cất tiếng nói, chỉ là Tụ Linh trận cấp 3 đã
khiến nàng cảm thấy lợi hại, Tụ Linh trận cấp 6 huyền thoại kia, quả thật nàng
không thể tưởng tượng nổi.
- Khi nào ngươi vào Ngũ Đại Viện, tự nhiên có thể hưởng dụng thứ đó. Đi
thôi, vào.
Mục Trần cười nói, dẫn đầu bước tới đại điện trân quý nhất Bắc Linh viện.
Xuyên qua cổng lớn có thủ vệ dày đặc, thứ đầu tiên đập vào mắt là một quảng
trường rộng rãi, phủ kín quảng trường là những ụ đá rất lớn, trên ụ đá đầy những
linh văn phức tạp, lóe hào quang hút lấy thiên địa linh khí bên ngoài.
Mục Trần nhẹ hít một hơi, cảm giác linh khí tràn ngập theo hơi thở tràn
vào cơ thể, nhịn không được ta thán một tiếng, quả là Tụ Linh trận cấp 3 có
khác.
- Thời gian tu luyện sẽ nhanh đến thôi, chúng ta cũng đi nhanh đi, đến
trung ương linh trận linh khí càng đậm hơn, tìm một vị trí cho tốt.
Đường Thiên Nhi lôi Mục Trần, dẫn theo Đàm Thanh Sơn bước vào tu luyện
trường.
Giữa sân đã có không ít đệ tử thiên giới đứng đó, Đường Thiên Nhi xinh đẹp
như thế dĩ nhiên rất nổi tiếng tại thiên giới đông viện. Nhìn thấy nàng, không
ít ánh mắt hâm mộ phóng qua.
- Tiểu tử kia là ai? Sao có thể thân thiết với Đường Thiên Nhi như vậy.
- Ha ha, hắn mà cũng không biết? Hắn là Mục Trần kia đó, viện thí lần
trước đả bại Liễu Dương, lấy danh hiệu đệ nhất địa giới thăng cấp lên thiên giới
chúng ta. Nghe nói Mục Trần này đã đạt tới Linh Động cảnh trung kỳ.
- Linh Động cảnh trung kỳ? Rất lợi hại đích a, ở thiên giới cũng xếp hạng
không thấp a...
- Đúng là không tồi, bất quá vẫn chưa đủ cho hắn không kiêng nể gì ở thiên
giới... Hé, mấy tên ngày nhớ đêm mong Đường Thiên Nhi ở đây không biết có bao
nhiêu a. Khương Lập, Đằng Dũng có ai mà chưa đến Linh Động cảnh trung kỳ? Tiểu
tử này vậy mà có vẻ không ngại phiền toái a.
. . . . . .
Những lời bàn tán vang lên không ít, ánh mắt họ cũng nhìn về một phía nọ
ở tu luyện trường. Bên đó có mấy người đang im lặng ngồi xếp bằng, chẳng qua
lúc này sắc mặt bọn họ có vẻ âm trầm, mà cuối cái ánh mắt âm trầm đó, chính là
Mục Trần đang bị Đường Thiên Nhi nắm tay kéo đi.
Mục Trần đi theo Đường Thiên Nhi, ánh mắt quét một vòng, cũng thu hết mọi
thứ vào mắt mình, bất đắc dĩ mỉm cười, xem ra hắn đã biết Đường Thiên Nhi ở
thiên giới đông viện được quan tâm cỡ nào a.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét