Bắc Linh Viện, huấn luyện trường.
Đông đảo đệ tử mồ
hôi như mưa, hét lên những tiếng vang dội, hỗn loạn mà tràn ngập sức mạnh.
Mục Trần ngồi dưới
một bóng cây to, uể oải dựa vào thân cây, ánh mắt lười biếng liếc qua những trận
luận bàn nóng cháy đang diễn ra trong sân. Những trình độ luận bàn này thực khó
mà khiến hắn cảm thấy hứng thú.
- Ê này, dù thành
tích không tệ cũng đừng có lười thế chứ?
Một bóng hình xinh
đẹp đột nhiên chắn ngang tầm mắt của Mục Trần, giọng nói hờn dỗi của Đường Thiên
Nhi cất lên.
Mục Trần nhìn chăm
chú vòng eo thon mảnh khảnh trước mặt, chậm rãi dời lên, chiếc áo cam bó lấy bộ
ngực tròn vểnh cao, dáng người thon thả, quả thực rất mê người.
Nhìn hai má xinh xắn
oán trách của người con gái kia, Mục Trần cũng vặn vẹo cái lưng trả lời:
- Không phải ta
làm biếng, mà luận bàn kiểu này chẳng có ích gì cho ta cả.
Trong Linh Lộ, hắn
đã trải qua không biết bao nhiêu trận ẩu đả sinh tử. Ở một nơi không thể vận dụng
chút linh lực nào, lại gặp đối thủ có trí tuệ và tâm tính được thúc đẩy đến cực
hạn, chỉ cần một chút sơ sẩy, ngay lập tức bị K.O ra ngoài với một kết cục tàn khốc
nhất. Những kẻ đó chỉ còn có thể đợi chờ ở khu vực an toàn, cho đến khi rèn luyện
kết thúc.
So với những kẻ
trong đó, luận bàn của đệ tử Bắc Linh Viện nhẹ nhàng hơn nhiều, đúng là với Mục
Trần không có tác dụng gì.
- Hừ, mạnh miệng gớm
nhỉ.
Đường Thiên Nhi
cau có, nhìn gương mặt thoải mái của hắn, đôi mắt vui vẻ ôn hòa, thong dong mà
thâm thúy, dễ khiến người ta chìm đắm trong đó.
Đường Thiên Nhi ngồi
xuống bên cạnh Mục Trần, vươn tay tháo buộc tóc, mái tóc đuôi ngựa buông xuống
như thác đổ, cảnh tượng rung động lòng người nhất thời thu hút không ít ánh mắt,
cực kì hâm mộ liếc nhìn Mục Trần, người này... thật là quá sung sướng.
- Đúng rồi, Sâm La
Tử Ấn ngươi tu luyện thế nào rồi? Có vấn đề gì không?
Đường Thiên Nhi
quay đầu lại, nhíu mày khẽ hỏi.
Mục Trần mỉm cười,
giơ bàn tay ra trước mặt Đường Thiên Nhi. Mơ hồ một đạo hắc ấn như ẩn như hiện,
hàn khí dày đặc chậm rãi phát tán.
- Ngươi tu luyện
thành công?
Cái miệng xinh
xinh nhỏ nhỏ của Đường Thiên Nhi tròn lên, gương mặt kinh ngạc vội chụp lấy bàn
tay hắn, săm soi hắc ấn trong đó, ngón tay khẽ dò theo hắc ấn, hàn khí thẩm thấu
ra khiến cơ thể mềm mại của nàng khẽ run lên.
- Xem như bước đầu
thành công, còn cần linh lực không ngừng ôn dưỡng mới được.
Mục Trần khẽ lắc,
nói. Chợt như phát hiện gì đó, ánh mắt đảo qua những kẻ xung quanh, đột nhiên
thấy nhiệt độ ở đâu đó đều tập trung về đây, mới ho nhẹ một tiếng:
- Ngươi làm như vậy
khiến không ít kẻ kết oán vô cớ với ta.
Đường Thiên Nhi mới
giật mình tỉnh lại, mỉm cười đỏ mặt, vội vất tay hắn ra.
Cách đó không xa,
La Thống nhìn màn vừa diễn ra, ánh mắt cũng tối lại. Đường Thiên Nhi chính là
hoa khôi đông viện, dĩ nhiên hắn cũng là fan hâm mộ. Mà phụ thân nàng lại cũng
là một vực chủ Bắc Linh cảnh, cha hắn từng nói, nếu có thể chiếm được Đường
Thiên Nhi, hai vực thông hôn liên thủ, thực lực La vực dĩ nhiên đại tăng.
Chẳng qua ý tưởng
vẫn chỉ là ý tưởng, La Thống không dễ dàng như phụ thân hắn trông mong, khó có
thể đoạt lấy tâm hồn thiếu nữ như vậy. Thậm chí ngược lại còn lạnh nhạt với hắn.
Hỏi thế làm sao mà trong lòng hắn không giận. Hiện tại lại thấy Mục Trần thân
thiết với Đường Thiên Nhi, lòng ganh tị lại được dịp bùng lên không ngớt.
- La ca, tên kia
thật đúng là bừa bãi.
Khương Lập và Đằng
Dũng bên cạnh cũng ghen tị thêm dầu vào lửa.
Bất quá tuy thấy
khó chịu, nhưng cả hai đều biết Mục Trần không dễ chọc, nên cũng không dám kiêu
ngạo gây chuyện như với kẻ khác.
- Một tên mới vào
thiên giới mà thôi, cũng dám ra vẻ trước mặt ta.
La Thống âm trầm,
chợt chuyển ánh mắt, nhìn về phía một người đang mồ hôi nhễ nhại trong sân huấn
luyện, là Đàm Thanh Sơn. Hắn cười lạnh:
- Khương Lập, qua
chỗ Đàm Thanh Sơn luận bàn một chút đi. Nhớ, hướng dẫn tân thủ cho chu đáo.
Khương Lập sửng sốt,
hơi do dự:
- Đàm Thanh Sơn và
Mục Trần quan hệ rất tốt. Nếu ta gây phiền phức cho hắn, e rằng tên kia....
- Có ta ở đây, ngươi
sợ cái gì?
La Thống nhíu mày
nói.
Khương Lập nhìn thấy
La Thống bực mình, không dám nói thêm gì, đành đứng dậy bước qua chỗ Đàm Thanh
Sơn.
Đang trong huấn
luyện, Đàm Thanh Sơn nhìn thấy Khương Lập bước đến chỗ hắn, chân mày nhíu lại,
nhưng vẫn không nói tiếng nào với tên kia, vẫn tiếp tục tu luyện một bộ quyền
pháp.
- Đàm Thanh Sơn,
ta với ngươi luận bàn một chút đi, đối với tu luyện của ngươi sẽ tiến triển
nhanh hơn một chút. Ta thân là người cũ, cũng nên chăm sóc người mới như ngươi
một chút.
Khương Lập cười
nói với vẻ bất hảo.
Đệ tử chung quanh
nghe thấy, cũng dễ dàng hiểu được Khương Lập đang muốn làm gì, bất quá ngại ánh
mắt u ám của La Thống gần đó, nên không ai dám lên tiếng, hơn nữa luận bàn ở
đây lại rất bình thường.
- Bọn người kia thật
đúng là khinh người quá đáng!
Đường Thiên Nhi
cũng bị hấp dẫn qua đó, mày liễu nhíu chặt định đứng dậy, nhưng bị Mục Trần nắm
tay kéo lại.
- Sao vậy?
Đường Thiên Nhi
nghi hoặc. Bọn La Thống tìm Đàm Thanh Sơn kiếm chuyện, dĩ nhiên là muốn rung
cây nhát khỉ với Mục Trần.
- Đàm Thanh Sơn
tuy lặng lẽ, nhưng tính cách rất quật cường, đôi khi hắn không cần hỗ trợ đâu.
Vả lại đừng xem thường lòng tự trọng của nam nhân.
Mục Trần thản
nhiên trả lời.
- Ma mới bắt nạt
ma cũ, loại tình huống này làm sao tránh khỏi. Nếu ta ra mặt giúp hắn, có lẽ hắn
sẽ gặp ít phiền toái một chút. Nhưng thực ra hắn không cần, thậm chí nói quá
lên một chút, sẽ khiến hắn và ta bất hòa. Do vậy nếu muốn tránh mấy cái phiền
toái linh tinh này, cần phải lấy năng lực bản thân cho chúng biết, hắn cũng
không phải loại người dễ khinh.
- Nhưng hắn không
phải đối thủ của Khương Lập.
Đường Thiên Nhi lo
lắng.
- Không nhất định
phải đánh bại đối thủ mới là thắng.
Mục Trần mỉm cười
- Chỉ cần cho người
ta biết, bản thân không phải quả hồng mềm, ai muốn bóp, thậm chí là có thể bóp
vỡ, thì cũng phải trả giá không nhỏ.
Đường Thiên Nhi
nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói của Mục Trần cũng có đạo lý, bất quá vẫn bướng bỉnh
cãi lại:
- Hừ, rõ ràng so với
ta còn nhỏ hơn một tuổi, còn bày đặt ra dáng ông cụ non.
Mục Trần cười, đưa
mắt nhìn về Đàm Thanh Sơn đang hơi đổi sắc mặt, tên kia nắm chặt hai tay thoáng
lưỡng lự, do dự gì đó rồi nhìn về phía Mục Trần.
Mục Trần mỉm cười,
nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy nụ cười
của Mục Trần, hai tay Đàm Thanh Sơn nắm chặt hơn, đôi mắt hiện lên nét hung ác,
thanh âm lạnh lẽo đáp lời:
- Vậy, thỉnh
Khương Lập học trưởng chỉ giáo!
Khương Lập không
ngờ Đàm Thanh Sơn lại cương nghị đáp ứng, hơi sửng sốt, rồi khẽ cười nhếch môi,
thật là tiểu tử không biết trời cao đất dày a.
Hai người chậm rãi
lui lại, nhiều đệ tử xung quanh cũng đến gần hơn, nhưng hầu như đều thấy thương
cảm cho Đàm Thanh Sơn.
Dưới ánh mắt chăm
chú của nhiều người, luận bàn đã bắt đầu.
Cũng đúng như dự
đoán của mọi người, trận này vốn nghiêng về một bên, thực lực bất đồng rất khó
thay đổi, thế nhưng cục diện lại dần dần biến ảo.
Bởi vì bọn họ nhìn
thấy, dù bị Khương Lập nhiều lần đá ngã lăn ra, Đàm Thanh Sơn lại không hề có dấu
hiệu nhận thua, ngược lại như không sợ chết tiếp tục nhằm phía Khương Lập tấn
công, con mắt đỏ ngầu điên cuồng, dọa cho tên kia nhảy dựng lên.
"Bốp bốp bốp!"
Hai bóng người
giao nhau giữa sân, Đàm Thanh Sơn tuy rất chật vật, nhưng vẫn mạo hiểm chịu mấy
quyền của Khương Lập, tặng lại một chiêu cẩu quyền thần xực in một dấu răng rõ
đau lên người tên kia.
Khương Lập tống một
quyền đẩy lui Đàm Thanh Sơn, lại bị hắn lao lên cắn thêm một phát để lại dấu
máu trên cánh tay, rốt cuộc chịu không nổi cái kiểu luận bàn "cẩu cuồng",
vội quát lên:
- Cái tên điên!
Đàm Thanh Sơn mắt
điếc tai ngơ, con ngươi đỏ rực lại nhào đầu qua.
- Không đánh nữa!
Khương Lập vội
vàng né tránh bỏ chạy, hoang mang nhìn đôi mắt đỏ bừng của Đàm Thanh Sơn, trong
lòng căm phẫn, cả giận quát lên.
Những đệ tử xung
quanh cũng vội lao lên ngăn Đàm Thanh Sơn lại, kéo hắn xuống dưới. Nhưng hắn quả
thật quá mức điên cuồng, nhất thời lôi kéo không xong, lại thêm một màn hổ lạc
đồng bằng khiến cho không ít đệ tử lạnh gáy. Đàm Thanh Sơn này, quả thật cũng đủ
điên loạn.
Dưới tiếng quát
như sấm giật liên hồi của đông đảo đệ tử chung quanh, cuối cùng Đàm Thanh Sơn
cũng dần bình tĩnh lại, nhếch mép cười. Cơ thể đau nhức, khuôn mặt còn một vết
bầm tím, nhưng không che nổi vẻ phấn khởi trong ánh mắt.
Trước mặt hắn,
Khương Lập quần áo rách bươm, tuy không có thương thế nặng nhẹ gì, nhưng mặt
xám mày tro, ánh mắt kinh hãi ai ai cũng thấy được.
Đàm Thanh Sơn tuy
thua thực lực, cũng thắng khí thế, đủ để cho những đệ tử thiên giới đông viện
phải nhìn hắn với con mắt khác.
Đàm Thanh Sơn xóa
đi vết máu trên miệng, nhìn về phía Mục Trần. Tên kia cười ngoác cả mồm giơ tay
tán thưởng hắn:
- Lợi hại.
Đàm Thanh Sơn lắc
đầu cười hô hố, trong lòng chợt cảm kích Mục Trần. Tên kia tôn trọng hắn, để hắn
có cơ hội giành lấy sự tôn trọng. Có lẽ sau này chẳng còn con ma cũ nào dám đến
kiếm chuyện với hắn nữa.
- Người nầy quả thật
là điên mà.
Đường Thiên Nhi
cũng cười nhăn mặt, ánh mắt điên cuồng lúc nãy của Đàm Thanh Sơn thật cũng khiến
nàng run như cầy sấy.
Mục Trần cười gật
đầu, sau đó đứng dậy.
- Định làm gì?
Đường Thiên Nhi
nghi hoặc hỏi.
- Việc Đàm Thanh
Sơn nên làm cũng đã làm, cũng nên đến phiên ta chứ. Kẻ khác rung cây nhát khỉ,
vậy để ta đập núi dọa hổ trả lại. Bằng không cứ phiền phức tới tới lui lui thế
này cũng mệt.
Mục Trần cười, tay
phải chậm rãi nắm chặt:
- Hơn nữa ta cũng
đang muốn tìm người tế chiêu Sâm La Tử Ấn xem nó lợi hại ra sao chứ...
Mục Trần chậm rãi
tiến lên, thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý đi vào giữa sân, hắn nhìn về phía La
Thống cách đó không xa.
- La Thống học trưởng,
ta mới vừa tu luyện xong một bộ linh quyết, muốn mời học trưởng chỉ điểm một
phen, mong chỉ giáo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét