Giọng nói Mạc sư rất thản nhiên, lời nói bình thường, nhưng
lại khiến Liễu Minh cảm nhận rõ sự tức giận trong đó. Sắc mặt hắn cứng đờ, Mạc
sư chân chính là cường giả Thần Phách cảnh, lại còn có thân phân chủ tịch đạo
sư Bắc Linh viện, dù nhân thủ Liễu vực ngày thường hống hách, cũng không dám đắc
tội.
- Ha ha ha, Mạc sư
không cần nổi giận, thật ra do ta nóng lòng quá thôi, nhưng mong Mạc sư xem xét
cho một chút. Liễu vực ta lần này tổn thất thảm trọng, hiện giờ Huyết Đồ bị giết,
chúng ta dĩ nhiên mong muốn thu hồi vật bị lấy mất.
Liễu Minh khách
khí ôm quyền, ngôn ngữ hòa nhã nói chuyện với Mạc sư.
Mạc sư nhàn nhạt
trả lời:
- Ta hiểu rõ tâm
tình của ngươi, nhưng ngươi không có lý do để tùy ý khám xét thân thể đệ tử của
ta. Nếu không phải các ngươi truy đuổi Huyết Đồ tới gần Bắc Linh Nguyên, Mục Trần
cũng không gặp chuyện suýt nữa bỏ mạng thế này. Lúc này hắn may mắn đào thoát,
ngươi lại còn muốn làm khó? Ta không đồng ý!
Liễu Minh nhìn thấy
Mạc sư cố ý bao che Mục Trần, tươi cười càng thêm miễn cưỡng, nói:
- Việc này nguyên
nhân đúng là do chúng ta, nói lại ta cũng xin lỗi Mục Trần đồng học, bất quá
chúng ta nguyện ý bồi thường cho hắn vừa lòng, chỉ hy vọng có thể lấy lại món đồ
kia.
Mục Trần cũng thu
hồi trủy thủ trong tay, đối mặt Liễu Minh mơ hồ mang ánh mắt lạnh lẽo, vẫn lắc
đầu như trước:
- Liễu tam gia, ta
cũng không có món đồ gì ngươi nói đó.
"Đó là chiến lợi phẩm của ta..."
Ý nghĩ thoáng hiện
trong lòng Mục Trần. Hôm nay suýt nữa chết trong tay Huyết Đồ, muốn hắn giao ra
chiến lợi phẩm... có thể sao?
- Ngươi....
Liễu Minh nghiến
răng nghiến lợi, ánh mắt càng thêm lạnh, nhưng e ngại Mạc sư bên cạnh, nên
không dám làm gì Mục Trần nữa.
- Món đồ đó ngươi
muốn thì cứ giữ đi, nhưng đừng vì tham một chút đồ mà chết yểu đó!
Liễu Minh sắc mặt
hầm hầm nhìn Mục Trần, nén lửa giận trong lòng, vung tay dẫn đám người Liễu Mộ
Bạch xoay đầu bỏ đi.
Mục Trần nhìn theo
đám người đùng đùng mang theo căm giận bước đi, lại tỏ vẻ như không nghe thấy
uy hiếp của Liễu Minh.
- Cám ơn Mạc sư.
Mục Trần quay lại
chắp tay cảm tạ Mạc sư, vẻ mặt cảm kích.
- Ngươi là đệ tử Bắc
Linh viện, hiện tại đang tham gia tu hành do Bắc Linh viện tổ chức, ta lại phụ
trách an toàn, dĩ nhiên phải bảo vệ ngươi.
Mạc sư cười nhạt,
ánh mắt thâm thúy liếc nhìn hắn.
- Thôi, quay về
doanh trại đã.
Mục Trần cười gượng
một tiếng, cũng không nói gì thêm, theo chân hai vị đạo sư rời khỏi Bắc Linh
Nguyên.
Mạc sư và Tịch sư
cũng liếc nhìn nhau, rồi nhìn lại thi thể lạnh lẽo của Huyết Đồ. Tịch sư nhíu
mày:
- Nhóc con này may
mắn vậy sao? Vừa vặn lại có thể được một cao nhân tương cứu....
Trường hợp này
cũng có thể xảy ra, bất quá hi hữu vô cùng. Nhưng so với tình huống Mục Trần bằng
thực lực bản thân miễu sát cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ như Huyết Đồ, thì lại
càng khiến người ta khó tin hơn.
Mạc sư cũng không
ý kiến chỉ cười, nhìn thiếu niên kia. Lão cũng từng thấy rõ Mục Trần dùng mưu kế
tinh diệu đùa Hỏa Linh Viên Vương đến chết, dĩ nhiên hiểu rõ bất kỳ ai dùng ánh
mắt suy xét bình thường dành cho hắn, chỉ e phải trả giá không nhỏ.
Người khác chắc chắn
cho rằng việc Mục Trần tự tay giết cao thủ như Huyết Đồ là không thể tin nổi,
thì lão lại cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể xảy ra.
Thiếu niên nhìn có
vẻ ôn hòa, nhưng thực ra tâm tính sắc bén không thua gì những kẻ thường xuyên
tôi luyện trong hiểm cảnh sinh tử. Thủ đoạn của hắn, e rằng những người bình
thường không thể sánh nổi.
Thật là tiểu tử
thú vị, khó trách đạt được tư cách kia.
. . .
Khi Mục Trần về tới
doanh trại, cũng khiến nơi đó xôn xao một hồi. Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn vội vàng
chạy đến thăm hỏi, dĩ nhiên đều đã biết tin tức Mục Trần chạm trán Huyết Đồ.
Mục Trần chỉ cười,
xua tay ý bảo không sao, quay nhìn cô gái xinh đẹp đang đỏ mắt thút thít.
- Xin lỗi, đều do
ta...
Đường Thiên Nhi đỏ
mắt nói, nếu không vì có nàng, Mục Trần cũng không gặp nguy hiểm khi chạm trán
Huyết Đồ.
- Chúng ta là đồng
đội a, hơn nữa đi cùng cô gái xinh đẹp như vậy, không có sóng gió thì cũng uổng
cho diễm phúc của ta....
Mục Trần cười trêu
nàng.
Cô gái nghe vậy,
chợt đỏ mặt cười duyên, hờn dỗi đấm Mục Trần một cái, vẻ mặt khổ sở đã tốt hơn
nhiều.
Mạc sư cũng trở về
ngay lúc đó, tin tức Huyết Đồ bị giết cũng nhanh chóng lan truyền, không ít đệ
tử suy nghĩ một hồi cũng há mồm nhìn về cái gương mặt ra vẻ mờ mịt vô tội của Mục
Trần.
- Không phải ngươi
làm chứ?
Đường Thiên Nhi đến
cạnh Mục Trần, ghé miệng nói khẽ vào tai hắn.
- Ngươi nghĩ có thể
không?
Mục Trần khẽ cười,
hắn biết chuyện đó sẽ khiến người ta khó tin. Mà thực tế cũng đúng, nếu Huyết Đồ
không bị Ngân Giác Long Báo đánh cho trọng thương, liều mạng hao tổn linh lực để
chạy trốn, thì Mục Trần muốn đánh chết hắn, căn bản là chuyện viển vông.
- Người khác thì
có lẽ không có khả năng, bất quá ngươi xảo quyệt. . . ai mà biết được.
Đường Thiên Nhi cười
khẽ, đối với Mục Trần nàng có một chút lòng tin khó hiểu. Kẻ khác cho rằng hắn
không làm được, nhưng nàng lại thấy không hẳn là như thế.
Mục Trần tỉnh rụi,
uốn éo một chút, trong lòng nghĩ tới miếng đồng cũ nát đang nằm trong Giới Tử
xuyến. Xem ra nên tranh thủ tìm thời gian quay về Mục vực một chuyến, thứ này
Liễu vực coi trọng như vậy, nhất định không đơn giản, nên sớm cho cha nhìn
qua....
Ngày kế tiếp, vì
Huyết Đồ đã chết, Mạc sư cũng giảm bớt mức độ cảnh giới đi nhiều, đệ tử cũng
thoải mái hơn, tiếp tục thời gian tu hành. Bọn họ cũng lặng lẽ theo dõi những đội
ngũ đệ tử tiến vào Bắc Linh Nguyên tôi luyện.
Liễu Minh sau việc
Huyết Đồ bị giết, ngày hôm sau cũng dẫn người rời khỏi. Nhưng ánh mắt hắn ta
khiến Mục Trần hiểu rõ, chuyện này chưa thể kết thúc đơn giản như thế.
Tăng cường cảnh
giác, Mục Trần tu luyện ngày tiếp theo cũng cẩn thận hơn rất nhiều, dù hắn
không tin Liễu Minh có lá gan ra tay khi có Mạc sư tọa trấn, nhưng vẫn phải
phòng ngừa chuyện khó có thể xảy ra đó
Mỗi ngày ra ngoài
đều đề phòng cao nhất, Mục Trần rốt cuộc cũng bình an kết thúc nửa tháng tu
hành.
Trong doanh trại,
không khí hôm nay là náo nhiệt nhất. Tất cả đệ tử đều hưng phấn chờ đợi, vì hôm
nay là buổi cuối cùng để tổng kết thành tích đạt được.
Mục Trần đứng hàng
phía trước của đệ tử đông viện, bên cạnh hắn là Đường Thiên Nhi. Cô gái này có
Ngọc Linh quả phụ trợ, gần đây cũng đã đột phá Linh Động cảnh hậu kỳ. Lúc này
hai mắt sáng ngời, cũng đang rất mong chờ xem thành quả cả nửa tháng nay của
hai người, sẽ đạt thành tích ở mức nào.
Phía trước đám
đông tụ tập, Mạc sư và Tịch sư quét tầm mắt đảo qua hết thảy đệ tử, hài lòng cười.
So với nửa tháng trước, khả năng của đám đệ tử bên dưới tăng thêm không ít, tu
hành lần này cũng xem như khá thành công.
- Đến hôm nay, Bắc
Linh Nguyên tu hành đã kết thúc, bây giờ là lúc xét duyệt thành tích. Mỗi đội
ngũ báo ra số lượng tinh phách linh thú mà các ngươi thu thập được, xét theo số
lượng và chất lượng để sắp xếp thứ hạng.
Mạc sư quay sang một
đạo sư cầm giấy bút trong tay.
- Bắt đầu đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét