Đợt đánh giá thành tích vì biểu hiện của Liễu Mộ Bạch và Mục
Trần mà trở nên khôi hài. Từng khỏa tinh phách được hai người thay phiên nhau lấy
ra, đối với đệ tử bình thường khác đều là quá cỡ thợ mộc.
Hơn nữa việc này vốn
không có khả năng a, bất kể hai khỏa trong tay Liễu Mộ Bạch hay năm khỏa Mục Trần
lấy ra, mấy cái cớ mà cả hai tên bọn chúng vịn vào đều chỉ là phí tâm, con nít
ba tuổi cũng không thèm tin. Vả lại cái bộ dáng của Mục Trần là rõ ràng nói cho
mọi người, ta đây cũng chơi trò gian trá cho vui cửa vui nhà.
Đương nhiên, không
ít người hiểu rõ hắn làm vậy là cố ý thọc gậy bánh xe Liễu Mộ Bạch, bởi vì hai
khỏa tinh phách của Liễu Mộ Bạch, vốn không hề minh bạch.
Đạo sư ghi thành
tích cũng ngừng lại, đưa mắt nhìn về hai vị đạo sư chủ tịch đông tây lưỡng viện.
- Hai cái đứa các
ngươi dẹp đi, đừng có náo loạn nữa!
Mạc sư bất đắc dĩ
lắc đầu, sắc mặt nghiêm lại, nói:
- Mấy cái thứ đó
thu hồi lại đi. Mục đích tu hành, là để tôi luyện thực chiến cho mỗi người, chứ
không phải để các ngươi khoe mẽ cái gì, hai tên nhóc các ngươi đừng có lẫn lộn!
Mục Trần tỏ ra
không sao cả, hắn vốn không trông mong năm khỏa tinh phách này sẽ tạo thành chấn
động gì, hơn nữa thứ này đúng là không phải do hắn liệp sát mà có, nó nằm sẵn
trong Giới Tử xuyến của Huyết Đồ.
Sở dĩ hắn bày ra cục
diện này, chỉ vì không quen nhìn Liễu Mộ Bạch cứ chĩa vào mình giở trò, khiến
cho hắn chán ghét.
Liễu Mộ Bạch sắc mặt
xanh mét, lời của Mạc sư hẳn nhiên cũng không tin hai khỏa tinh phách linh thú
là do hắn chính tay liệp sát. Tuy sự thật là thế, nhưng tóm lại vẫn bị Mục Trần
chơi xỏ.
- Xếp hạng thành
tích hôm nay, đội Mục Trần và đội Liễu Mộ Bạch cùng xếp hạng nhất.
Nghe Mạc sư tuyên
bố, doanh trại bất ngờ hết thảy. Xem ra, Mạc sư nhất quyết không để chuyện này
kéo dài, gây ra tranh cãi không đáng có. Dù sao phần thưởng cho ba vị trí đầu đều
như nhau, cũng lười tạo nên căng thẳng giữa Mục Trần và Liễu Mộ Bạch.
Bất quá chuyện đã
rõ ràng, chẳng ai tin được hai tên kia lôi ra mấy thứ là do chúng tự tay kiếm
được.
Vài đệ tử cũng
chưng hửng nhìn nhau, trong lòng ngẫm nghĩ lại, tự mình bình phẩm phán đoán người
chân chính xứng đáng đứng đầu. Ngoại trừ những linh phách không rõ xuất xứ kia,
thì tinh phách Hỏa Linh Viên Vương là chân thật nhất, vì không chỉ bọn Mặc Lĩnh
kể lại, mà chính Mạc sư cũng thấy rõ Mục Trần dẫn dụ nó đi rồi giết chết.
Có được tinh phách
giá trị đó, Mục Trần đã chân chính áp đảo Liễu Mộ Bạch.
Liễu Mộ Bạch nghe
những tiếng ồn ào bàn tán mà ánh mắt lạnh lẽo, biết rõ suy nghĩ trong lòng mọi
người. Hắn căm giận vì không chỉ không áp chế được Mục Trần, ngược lại còn mất
mặt không ít.
Đường Thiên Nhi lại
tỏ ra vui sướng. Như vậy, dù cả hai đội cùng hạng nhất, nhưng mọi người đều rõ
ràng chân chính ai là kẻ lợi hại hơn.
Hai đội Mục Trần
và Liễu Mộ Bạch cùng là đệ nhất, đội của Mặc Lĩnh xếp thứ hai, còn thứ ba thuộc
về đội Trần Thông tây viện.
Kết quả đã rõ, những
người ngấp nghé ở mấy hạng đầu cũng chỉ đành tiếc nuối thở dài.
- Xét duyệt thành
tích đã có kết quả đầy đủ, vậy thì cùng nên phát thưởng thôi
Mạc sư mỉm cười, bấm
tay bắn ra, những luồng hào quang từ lão phóng ra bay về phía mấy người đằng
trước, nhẹ nhàng xuất hiện trong tay họ.
Mục Trần nhìn vào
tay mình, hào quang tan đi, xuất hiện một hộp ngọc nhỏ tinh xảo. Mở nắp, bên
trong đó là một viên đan dược màu xanh yên tĩnh tọa lạc, dược hương nồng đậm
dao động linh lực chậm rãi phán tán.
Dao động linh lực
trong khỏa đan dược này, mạnh hơn Ngọc Linh quả không ít. Dù sao linh đan phải
được luyện chế tổng hợp cầu kỳ phức tạp từ nhiều loại linh dược khác nhau tạo
thành, dược lực hẳn nhiên sẽ tốt hơn Ngọc Linh quả chỉ là linh dược thuần chất.
Mọi người chung
quanh đều săm soi hau háu nhìn Uẩn Linh đan trong tay những người được giải, thần
tình hâm mộ. Với Uẩn Linh đan này, thời gian tiến vào cảnh giới Linh Luân cảnh
sẽ ngắn đi nhiều a.
- Chuyến tu hành
này đã chấm dứt, chúng ra sẽ di chuyển trở về Bắc Linh viện. Thêm nữa, từ hôm
nay các ngươi có một tháng nghỉ phép, muốn ở lại học viện hay về nhà thì tùy.
Mạc sư phất tay
thông báo.
Những thiếu niên
nghe đến ngày nghỉ dài tận một tháng, nhất thời reo hò ầm ĩ. Tu luyện ở Bắc
Linh viện cũng đã lâu, hẳn nhiên ai cũng muốn về nhà thăm gia đình.
Doanh trại ồn ào
tràn ngập không khí vui vẻ, phần đông đệ tử bắt đầu dọn dẹp doanh trại, rồi tập
hợp lại thành từng đội đông người di chuyển ra đường lớn, hướng về Bắc Linh viện
khởi hành.
Sau khi trở về Bắc
Linh viện, Mục Trần rốt cục cũng cảm thấy thoải mái, không còn cần phải cảnh
giác cao độ nữa. Trong Bắc Linh cảnh này, Bắc Linh viện xem như một nơi cực kỳ
an toàn, dù cho Liễu vực có càn quấy đến mức nào cũng chưa đủ can đảm giương
oai với Bắc Linh viện.
Xả hơi thoải mái
sau hai ngày, hắn mới điều chỉnh lại tâm tình, trở nên tập trung nghiêm trọng,
vì hắn đang chuẩn bị quay về Mục vực một chuyến.
Trước khi trở về Mục
vực, Mục Trần cũng trở về địa giới tìm Tô Lăng, cho tên kia một khỏa Ngọc Linh
quả, sai cái tên nhận quà mà mừng như điên đó đi làm một việc giúp hắn.
Sáng sớm ngày tiếp
theo, Mục Trần thu dọn đồ đạc đầy đủ, bắt đầu rời khỏi Bắc Linh viện, tiến vào
Bắc Linh thành, đi thẳng đến linh trận truyền tống, hướng về Mục vực.
Xuyên qua những
con đường quen thuộc rộn ràng nhốn nháo, chốn phồn hoa đô thị không có gì hấp dẫn
được Mục Trần, hắn vẫn một mạch đi ngang qua.
Mục Trần đang đi đến
một góc đường, đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên vắng vẻ, trên bầu trời chợt
có mây đen kéo tới, đổ một cơn mưa phùn nhẹ nhàng bay bay xuống.
Bước nhanh trong
mưa, nước mưa lạnh lẽo đập vào mắt, khiến hắn khẽ run run. Đột ngột bước chân của
hắn giậm mạnh dừng lại. Cảm giác nhạy bén chạy trên da, khiến hắn thấy lạnh hơn
cả cơn mưa đang bao phủ lấy mình.
Bất giác, con đường
lại hoàn toàn vắng vẻ, thậm chí tiếng người dường như không còn tồn tại.
Sắc mặt dần nghiêm
trọng, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn lên không trung, mơ hồ nhìn thấy
hào quang lóe ra trên đó, không khí dường như dao động rất nhỏ.
- Mê thần trận
Hai tay nắm chặt,
con ngươi đen láy trở nên sắc bén, hắn ngẩng cao đầu gắt gao nhìn ra trước, giọng
nói phát ra lạnh lẽo vô cùng
- Ngay trong Bắc
Linh thành cũng dám thiết kế Mê Thần trận đối phó với đệ tử Bắc Linh viện, thật
to gan a!
Có điều trên con
đường vắng vẻ lại không có hồi âm chút nào.
- Chuột à, sao lại
chui rúc như thế? Ngươi của Liễu vực từ khi nào lại trở nên giấu đầu lòi đuôi
như vậy?
Mục Trần cười khẩy.
Trên đường quay về Mục vực, ngoại trừ người của Liễu vực, thật sự không thể
nghĩ ra có ai sẽ gây phiền phức.
- Ngươi là Mục Trần
ư?
Một thanh âm nhàn
nhạt vang lên, truyền tới từ trước mặt. Hắn chăm chú nhìn sang, thì thấy một
thân ảnh trong cơn mưa lất phất, cầm một cây dù hoa sặc sỡ, xuất hiện trong tầm
nhìn của mình.
- Đem món đồ kia
ra giao cho ta đi.
=================
Giữ của hiếm bao giờ cũng phiền toái a!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét