Hắc Minh Uyên là khu vực chếch về phía nam Bắc Linh cảnh, là
một địa phương tương đối hẻo lánh, cũng vì nó quá hung hiểm, mà hiếm khi có dấu
chân người đặt tới, nhân sinh thưa thớt.
Mục vực cách Hắc
Minh Uyên cũng khá xa, do vậy khi quân đoàn của Mục Phong đến nơi, cũng đã là
ba ngày sau.
Mục Trần đứng trên
một sườn núi, ánh mắt trông về phía đằng xa, đập vào mắt là một mảng rừng
nguyên sinh tối tăm, trên không trung của rừng rậm không thấy cuối đó, là sương
độc màu xám dày đặc tràn ngập khắp nơi. Sương mù kịch độc, ngay cả cường giả
Linh Luân cảnh cũng không dễ dàng để nó tiến vào cơ thể.
Cũng còn một quãng
đường nữa mới vào trong Hắc Minh Uyên, nhưng Mục Trần vẫn cảm thấy rõ tử khí và
mùi tanh tưởi từ rừng rậm bay ra. So với Bắc Linh Nguyên, nơi này thật xứng
danh hiểm địa, khó trách người người ở Bắc Linh cảnh đều truyền rằng nó là cấm
địa của con người.
- Bọn Liễu vực hẳn
cũng đã đến Hắc Minh Uyên, chúng từ đường phía tây tiến vào có lẽ sau khi chúng
ta vào đó không lâu sẽ giáp mặt bọn chúng.
Chu Dã quan sát địa
thế Hắc Minh Uyên, trầm giọng nói.
Mục Phong khẽ gật
đầu, chợt lấy ra một bình ngọc, vài viên đan hoàn đỏ sậm lăn lóc trong đó:
- Mọi người phân
phát những đan dược giải độc này, trước khi tiến vào bắt buộc phải dùng nó, dù
không thể ngăn chặn kịch độc quá mức, nhưng cũng giữ chúng ta phần nào không bị
ảnh hưởng bởi sương độc.
Mục Trần cũng nhận
một viên, lập tức cho vào miệng nuốt ngay, một luồng khí thanh lương sảng khoái
phiêu đãng trong người, cảm nhận tác dụng của giải độc đan.
- Hắc Minh Uyên hiểm
trở, các ngươi đều biết rõ, cho nên quan sát cho kỹ bước chân mình, đi!
Mục Phong thấy mọi
người đã chuẩn bị chu đáo, nhanh chóng lãnh đạo mọi người tiến lên trước, đi
vào Hắc Minh Uyên phía xa xa. Ngay sau lão, đám người Chu Dã, Mục Trần cũng lập
tức bám theo.
Đội ngũ gần trăm
người, không ít chút nào. Bất quá những kẻ đi theo Mục Phong hầu hết đều là những
tay lão luyện, kinh nghiệm đối phó hiểm cảnh khá phong phú, di chuyển cũng lặng
lẽ không gây tiếng động, thậm chí bụi cũng không bay lên, yên ắng tiến nhanh
vào màn sương độc tràn ngập của Hắc Minh Uyên.
Tiến vào Hắc Minh
Uyên, Mục Trần cảm thấy rõ một cảm giác lành lạnh rợn người từ bốn phương tám
hướng ập đến, máu trong cơ thể dừng như cũng đông đặc lại.
Mục Trần quét mắt
cảnh giác nhìn khung cảnh lờ mờ u ám xung quanh. So với Bắc Linh Nguyên, nơi
này vô cùng tịch mịch, khiến cho người ta cảm thấy bất an vô cùng.
Đội ngũ cẩn thận
xâm nhập từng bước, Mục Trần nhận thấy rõ từng người trong đoàn đều đang ở trạng
thái tập trung cao độ, bàn tay nắm chặt đao kiếm bén ngót mà sáng quắc, linh lực
lặng lẽ dao động.
Nhưng dù cho bọn họ
có cẩn thận hơn nữa, Hắc Minh Uyên này hẳn nhiên không phải vô cớ mà mang danh
hung địa, sát khí tràn ngập.
- Á!
Tiến vào chưa bao
lâu, trong đội ngũ vàng lên một tiếng hét thảm thất thanh, bên dưới lớp đất phủ
kín cành lá mục nát, một con cự xà dữ tợn đen thui chui ra, cái đuôi to lớn vừa
xoay qua liền lập tức bắt ngay hai hảo thủ trong đoàn Mục vực lôi về nuốt vào bụng.
Nước dãi màu đen trong cái miệng khổng lồ nhỏ xuống đất, ăn mòn nhanh chóng những
cái lá khô, hẳn nhiên là kịch độc.
- Là Hắc Minh Xà!
Thình lình xảy ra
tập kích khiến đội ngũ hơi hoảng loạn, nhưng nhanh chóng liền ổn định lại. Mọi
người nhìn thấy cự xà hung tợn đều kinh hô. Đây chính là linh thú trung cấp a,
thực lực tương đương cường giả Linh Luân cảnh trung kỳ, khó ngờ được mới vừa tiến
vào Hắc Minh Uyên đã phải đối diện linh thú cường hãn như thế.
- Ha.
Chu Dã nhìn thấy
nó, nhướng mày hét lớn, dũng mãnh tiến ra. Linh lực bùng nổ mạnh mẽ, thân hình
như chớp xuất hiện phía trên Hắc Minh Xà, hai chân chụm lại giẫm nát phần giữa
thân thể to lớn của Hắc Minh Xà.
"Gré é
éé!"
Khi Chu Dã dùng
hai chân giậm lên thân rắn, linh lực sau lưng thoáng hình thành một hư ảnh linh
thú cực kỳ khổng lồ. Đó là một con tê giác to lớn màu vàng sẫm, trên lưng phủ
kín vảy vừa dày vừa nặng, nhìn như một hòn non bộ nho nhỏ.
"Uỳnh!"
Khi con tê giác đó
xuất hiện, cơ thể Chu Dã trở nên nặng như đá núi, một sức nặng vô song bộc
phát, trực tiếp mạnh mẽ ép Hắc Minh Xà lún vào đất. Mặt đất run rẩy, Hắc Minh
Xà gào thét lăn lóc trên đất, thân rắt đứt đoạn cũng bị nghiền nát hòa vào bùn.
Một đầu linh thú
thực lực Linh Luân cảnh trung kỳ, cứ như thế bị Chu Dã mạnh mẽ đè chết ngay tức
khắc.
Mục Trần nhìn thấy
cảnh tượng đó, bấc giác cũng run rẩy sợ hãi nuốt nước bọt.
- Chu thúc của
ngươi hiện giờ đã tiến vào Thần Phách cảnh sơ kỳ, tinh phách linh thú mà hắn
luyện hóa chính là Sơn Nhạc Linh Tê, xếp hạng 180 trên địa bảng. Trọng áp hạ xuống,
như thái sơn áp đỉnh, nháy mắt sẽ nghiền đối thủ thành thịt băm.
Mục Phong ôn tồn
giải đáp cho gương mặt sợ hãi của Mục Trần.
Mục Trần tỏ ra cực
kỳ hâm mộ gật đầu, chẳng biết khi nào hắn mới có đủ thục lực để luyện hóa một
tinh phách linh thú cho mình a.
Chu Dã cũng nhanh
chóng bổ đầu Hắc Minh Xà, thu lấy tinh phách linh thú. Lão trở về đoàn người
lên tiếng nhắc nhở
- Hắc Minh Uyên
nguy cơ tứ phía, không muốn bỏ đi cái mạng thì xốc lại tinh thần cho ta!
Mọi người vội vàng
đáp lời, tuy đã rất cảnh giác với Hắc Minh Uyên, nhưng có vẻ vẫn còn chưa đủ.
Bỏ lại thi thể Hắc
Minh Xà, đội ngũ tiếp tục tiến lên, di chuyển càng thêm cẩn thận, những ánh mắt
lợi hại săm soi mọi ngóc ngách, quét đến cả những chỗ khó thấy nhất. Thậm chí
có vài người đi phía trước dùng đao kiếm dò xét một hồi mới dám đặt chân tiến
lên.
Cẩn thận vô cùng
như thế, dù khiến cho tốc độ hành quân giảm xuống, nhưng có hiệu quả không nhỏ.
Vài lần đội ngũ bị tập kích bất ngờ sau đó, không xuất hiện thêm thương vong lớn,
chỉ vài người bị xây xát một chút.
Cứ di chuyển thận
trọng như thế, chừng nửa giờ sau đoàn người Mục vực đã tiến vào vùng trung tâm
của Hắc Minh Uyên, khung cảnh bốn phía càng thêm tĩnh mịch, khiến mọi người
lông tóc dựng đứng.
Mục Phong đi đầu
tiên đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc bén như ưng nhìn đến một vị trí phía trước
trong rừng rậm tối tăm, cười khẩy một tiếng, cất giọng nói:
- Liễu Kình Thiên,
từ lúc nào lại trở nên rụt rè giấu đầu lòi đuôi như thể hở?
Nghe thấy lời nói
của Mục Phong, mọi người nhất loạt kinh ngạc, vội quay nhìn hướng đó, đao kiếm
giữ chặt trong tay. Cuối cùng đã chạm trán bọn người Liễu vực sao?
Mục Trần cũng chăm
chú nhìn về hướng kia, chạm trán sớm thế này quả là ngoài dự đoán của hắn.
- Mục Phong! Mục vực
các ngươi... các ngươi thật đúng là dứt ra không được mà.
Mục Phong nói xong
không lâu, trong rừng rậm tăm tối cũng đáp lại một tiếng cười nhàn nhạt. Rồi những
tiếng chân rầm rập vang đến, rất đông người đang chầm chập từ trong chỗ tối kia
tiến ra.
Đám người đó ít nhất
cũng phải hơn trăm, chiến lực đội hình cũng không kém Mục vực bên này. Ánh mắt
Mục Trần chú ý ngay đến người đi đầu tiên, đó là một trung niên áo xanh với
khóe miệng vẫn còn nhếch lên một nụ cười sắc hơn dao, đôi mắt bén nhọn sắc sảo
và nguy hiểm như hổ báo, khiến kẻ khác phải lạnh người.
Liễu Kình Thiên, vực
chủ Liễu vực.
Mục Trần mấp máy
cái môi, dĩ nhiên hắn biết rõ mặt của vị vực chủ đệ nhất vực Bắc Linh cảnh này,
Liễu Kình Thiên.
Bên cạnh Liễu Kình
Thiên là một trung niên gầy như khúc củi, đôi mắt xanh biếc, gương mặt hờ hững,
nhưng mơ hồ tản ra dao động linh lực cường hãn, cũng là một cường giả Thần
Phách cảnh.
Liễu vực nhị gia, Liễu
Tông.
Mục Trần nhanh mắt
nhìn đến những người tiếp theo, liền thấy phía sau tên kia là tam gia Liễu
Minh, bên cạnh đó còn có một gương mặt cực kỳ quen thuộc: Liễu Mộ Bạch, không
ngờ lần hành động này hắn cũng theo đội.
Nhân mã song
phương đối diện nhau, ánh mắt không hề có chút thân thiện, linh lực luôn vận
chuyển đều đặn, lúc nào cũng sẵn sàng xông trận, không khí căng thẳng giương
cung bạt kiếm.
- Tiểu tử, quả
nhiên là ngươi lấy thứ đó.
Liễu Minh và Liễu
Mộ Bạch đều nhìn thấy hắn, ánh mắt liền lạnh như băng, hai hàm răng nghiến vào
nhau trèo trẹo. Tuy Liễu Minh từ sớm đã đoán biết, nhưng khi chân chính xác nhận
được, vẫn không dằn nổi nộ hỏa xung thiên. Đường đường là Liễu vực tam gia, lại
để một thiếu niên miệng còn hôi sữa trêu chọc qua mặt, chuyện như thế làm sao hắn
không thẹn quá hóa giận cho được?
Đối mặt ánh mắt
như độc xà của Liễu Minh, Mục Trần chỉ khẽ cười, đôi mắt cũng lạnh lùng nhìn về
phía Liễu Mộ Bạch, nói:
- Ta còn phải cảm
tạ các ngươi đã tặng một phần đại lễ.
Liễu Mộ Bạch nheo
mắt châm chích:
- Ngươi đúng là
phúc lớn mạng lớn...
Nét cười của Mục
Trần càng khiến Liễu Minh nghiến răng mạnh hơn, suýt mẻ cái răng cửa.
- Ha ha ha! Mục
Phong, ngươi quả là có một thằng con khá đấy.
Liễu Kình Thiên
cũng thản nhiên liếc qua Mục Trần, thừa khôn ngoan để biết rõ mười phần hết
chín Mục vực kéo bè kéo lũ tiến tới chỗ này đều do Mục Trần mà ra.
Mục Phong hờ hững
đáp lại Liễu Kình Thiên:
- Liễu vực các
ngươi thật là lòng tham không đáy, mấy thứ tốt lẽ ra nên chia chác cho mọi người
cùng hưởng mới phải đạo, chứ ai mà lại độc chiếm, thật ra hành động như thế...
không tốt!
- Chuyện gì cũng
muốn há miệng cắn một cái, Mục vực các ngươi cũng không sợ chết sớm quá sao?
Liễu Tông bên cạnh
cũng sẵng giọng đốp chát lại, không hề chịu dưới cơ Mục Phong.
- Ăn một mình thì
lại càng khó sống thọ hơn nữa đấy.
Chu Dã cười khinh
khỉnh.
Liễu Tông liếc qua
lão, cười nói lại:
- Ta xem tinh nhuệ
của Mục vực đều moi ra hết, nếu lỡ mà chết hết trong này, Liễu vực cũng không
ngại quản lý giùm địa bàn của các ngươi đâu!
- Chỉ không biết
cái đám linh tinh các ngươi có năng lực đó hay không...
Chu Dã chậm rãi trả
lời.
Song phương cũng
không đấu võ mồn thêm nữa, hàng trăm ánh mắt chứa đầy sát khí đan vào nhau, hàn
ý càng lúc càng nồng, linh lực dao động lặng yên dâng lên như sóng dữ, luôn chực
chờ thời khắc bùng nổ nhấn chìm đối phương.
Mục Trần nhìn
không khí căng thẳng, hắn cũng lặng yên vận chuyển linh lực. Nhưng ngay lúc đó,
lỗ tai hắn bất chợt giật giật vài cái, quay đầu nhìn vào bóng tối sâu thẳm của
Hắc Minh Uyên, tựa hồ nơi đó đang truyền tới một luồng âm thanh kỳ dị.
"Zù zù
zù."
Khi Mục Trần nghe
thấy tiếng xé gió dữ dội đó, bất giác run rẩy sợ hãi, sắc mặt kịch biến.
==================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét