- Liễu Dương. .
.
Mục Trần nhìn thiếu niên khoanh tay trước
ngực kia, cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, thần sắc bình thản nói:
- Xem diễn trò cả nửa ngày cuối cùng nhịn
không được phải tòi ra sao?
Mộ Nguyên, Tiết Đông, Tiêu Côn nhìn thấy Liễu
Dương, sắc mặt cũng mừng rỡ, vội vàng hô gọi. lại nhìn về Mục Trần, ánh mắt
thêm vài phần đắc ý và hung dữ.
Tuy Mục Trần hiện giờ ở Bắc Linh viện địa
giới cũng khá nổi bật, còn đánh bại cả ba người bọn họ, nhưng trước mắt vị thiếu
niên đứng đầu địa giới này, vẫn còn chút chênh lệch. Có Liễu Dương làm chỗ dựa,
bọn họ dĩ nhiên sẽ không sợ Mục Trần.
Liễu Dương thoáng nhìn ba thân ảnh thê thảm,
cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Trần
- Mục Trần, chuyện hôm nay, có lẽ ngươi phải
cho tây viện chúng ta một lời giải thích đi?
- Giải thích?
Mục Trần nhìn vị thiếu niên nổi tiếng nhất
địa giới tây viện, khẽ cười:
- Bọn họ vô cớ đả thương người đông viện
chúng ta, ta thấy lời giải thích này có lẽ phải do ngươi nói ra mới đúng.
Đệ tử xung quanh nhìn hai người đối mặt, đều
khẽ nhếch mép cười. Hai nhân vật xuất sắc nhất địa giới vốn phải đến ngày mai mới
quyết chiến thắng bại, không ngờ hôm nay lại so tài ở đây.
Liễu Dương nheo mắt, lộ ra chút hàn ý,
trong địa giới chưa có ai dám không nể mặt hắn như vậy. Trước đó hắn đã nghe
nói những chuyện về Mục Trần, nhưng dù sao ở địa giới này hắn hoàn toàn xứng
đáng là người nổi bật nhất.
- Thật đúng là kiêu ngạo a. . .
Liễu Dương cong lên trào phúng, nhìn chăm
chú Mục Trần:
- Thật là rất lạ, một kẻ may mắn nhận được
tư cách tham gia Linh Lộ, sau đó lại bị đá ra nhục nhã, ngươi lấy đâu cái khí
phách kiêu ngạo đó thế?
Tô Lăng nghe được lời sỉ nhục không hề nể mặt
mũi của Liễu Dương, ánh mắt đều bừng bừng lửa giận, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ vốn
không có khả năng dây vào Liễu Dương này, chỉ đánh oán hận cắn răng.
- Có phải nhờ may mắn hay không, cứ thử xem
là biết.
So với họ phẫn nộ như thế, Mục Trần chỉ cười
nhẹ.
Liễu Dương hai mắt rút lại, không ngờ hắn
dám nói chuyện với mình như thế, thanh âm dần dần lạnh lẽo hơn:
- Vốn định sáng mai lưỡng viện tỷ thí mới
ra tay, nhưng ngươi lại không thức thời, vậy hiện tại giải quyết luôn đỡ cho
ngày mai phí thời gian.
Lời nói vừa dứt, Liễu Dương bước tới, hai
bàn tay linh lực bốc cao, độ đậm đặc mạnh hơn Mộ Nguyên không ít.
Tô Lăng nhìn thấy khí thế Liễu Dương, trong
lòng cũng cả kinh, Liễu Dương sẽ động thủ ngay bây giờ sao?
Đem ánh mắt lo lắng nhìn Mục Trần, chỉ thấy
thiếu niên cùng tuổi với họ không chút sợ hãi, con ngươi đen láy ánh xạ hắc
mang, khiến kẻ khác nhìn không thấu.
Bộ dáng Mục Trần bình tĩnh, bọn Tô Lăng mới
bớt lo một chút, trong lòng lại rung động. Liễu Dương là đệ nhất địa giới Bắc
Linh viện, nhưng Mục Trần cũng không phải cái đèn hết dầu. Tên kia muốn chà đạp
Mục ca, cũng không dễ dàng như vậy.
- Thật sự là. . . được một thước lại bước
lên một trượng a.
Mục Trần lắc đầu, môi khẽ nhếch, nụ cười
tươi sáng vốn trên gương mặt lúc này được thay bằng sự lạnh lùng bén nhọn. Bàn
tay xoay lại, linh lực u tối lặng yên lưu động trên ngón tay.
Không khí trở nên giương cung bạt kiếm,
chung quanh không ít đệ tử trợn mắt nhìn cho rõ, họ chính là hai người mạnh nhất
địa giới Bắc Linh viện, người nào cũng hiếu kỳ, muốn biết trong hai người ai mới
thực sự là kẻ mạnh nhất.
- Dừng tay!
Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị tranh
phong, một tiếng quát hùng hồn vang lên, tiếp theo là tiếng xé gió, một bóng
người cường tráng xuất hiện giữa hai người.
- Mạc sư!
Đệ tử chung quanh thấy rõ người tới, đều cả
kinh, cung kính thốt lên.
Nam tử được gọi là Mạc sư tuổi khoảng trung
niên, gương mặt kiên nghị, trong thân thể có linh lực mơ hồ dao động, khiến đệ
tử chung quanh chịu áp lực không nhỏ.
Nhìn thấy hắn, ngay cả Liễu Dương cao ngạo
cũng bớt lại một chút. Người trước mặt chân chính là cường giả Thần Phách cảnh,
bất kể Bắc Linh viện hay Bắc Linh cảnh đều là nhân vật hàng đầu, dĩ nhiên không
dám đắc tội.
- Trong học viện muốn luận bàn, thì đến luận
võ đài, làm chuyện xấu hổ cho người ta nhòm ngó, muốn bị phạt sao?
Mạc sư nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói.
- Ha ha, Mạc sư nói chi vậy, chúng ta chỉ
trao đổi một chút mà thôi.
Liễu Dương cười, hắn cũng hiểu được hôm nay
không cách nào ra tay được nữa, lúc này vươn tay chỉ chỉ thách thức Mục Trần:
- Tỷ thí lưỡng viện ngày mai, ta chờ ngươi.
Nói xong, Liễu Dương dẫn người bỏ đi, để lại
một âm thanh nho nhỏ mơ hồ:
- Một kẻ nửa đường bị Linh Lộ đá ra mà
thôi. . .
Tô Lăng cũng nghe rõ câu nói cố ý của Liễu
Dương, sắc mặt giận đến tái xanh, cắn răng nói:
- Mục ca, kẻ nầy thật sự là quá kiêu ngạo,
ngươi có thể đạt được tư cách tham gia Linh Lộ, hắn là cái đách gì?
Mục Trần nhìn Tô Lăng đang căm phẫn, cũng mỉm
cười vỗ vai hắn:
- Tức giận làm cái gì? Chó cắn ngươi một
phát, ngươi quay ra cắn lại à?
- Nhưng khó chịu a.
- Khó chịu là đúng.
Mục Trần cười khẽ, gương mặt thiếu niên ôn
hòa lại hiện ra một chút lạnh lùng:
- Tuy không thể cắn trả, nhưng ta thích cầm
gậy gộc đánh cho chết, đánh đến khi hắn không còn dám sủa bậy nữa thôi.
- Tiểu tử Liễu gia này, thật là có "đức
hạnh" của cha nó.
Mạc sư nhìn Liễu Dương bỏ đi, nhíu mày một
chút, dĩ nhiên cũng không ưa hắn, rồi quay đầu cười nói với Mục Trần\:
- Nói hay lắm, ta thích.
- Bất quá Liễu Dương hiện giờ thực lực cũng
là Linh Động cảnh sơ kỳ, hơn nữa bản thân có nhân cấp Linh Mạch, có thể so với
thực lực Linh Động cảnh trung kỳ, ngươi có nắm chắc ngày mai tỷ thí không thua?
- Mạc sư yên tâm, sẽ không làm cho ngài mất
mặt đâu.
Mục Trần cười nói, Mạc sư quản lý đông viện.
Lưỡng viện tỷ thí, nếu đông viện thua thảm, lão cũng không đẹp mặt chút nào.
- Chúng ta đi về trước đây, Mạc sư.
Mạc sư phất tay nhìn Mục Trần và bọn Tô
Lăng đi khỏi, tặc lưỡi.
"Này tiểu tử kia, tuổi không lớn,
nhưng luôn khiến kẻ khác nhìn không thấu, kiêu ngạo tuổi thiếu niên không mảy
may có chút nào trên người hắn. Nhưng lại mơ hồ ẩn hiện dưới cái vẻ nhu hòa là
mũi nhọn sắc bén, tiểu tử này..."
"Không hổ là kẻ có thể quậy Linh Lộ
kia đến long trời lở đất a. . . Nếu có thể thuận lợi hoàn thành rèn luyện Linh
Lộ, có lẽ đã trở thành cái bánh bao thơm trong mắt Ngũ Đại Viện, chớ đâu còn ở
xó xỉnh này..."
Mạc sư thở dài, mơ hồ chờ mong mau đến sáng
mai. Nghe nói tiểu tử Liễu gia kia chuẩn bị khá chu đáo. Không biết kỳ tỷ thí lớn
nhất địa giới ai có thể đứng cười cuối cùng đây a?
Bóng đêm dần dày đặc, trong phòng, Mục Trần
im lặng ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, đã tiến nhập trạng thái tu luyện. Quanh
thân thể hắn, thiên địa linh khí khẽ dao động, theo hơi thở tiến vào thân thể.
Càng lúc càng nhiều linh khí tràn vào cơ thể
Mục Trần, bên ngoài cơ thể nhàn nhạt xuất hiện từng tia sáng hắc ám.
Trong khí hải, linh lực u tối khởi động, độ
hùng hậu so với ngày đầu tiên tu luyện đã cao hơn vài lần, hẳn nhiên là do Mục
Trần bỏ công không ít tu luyện.
Một tia linh khí vận chuyển theo lộ tuyến Đại
Phù Đồ quyết, cuối cùng hóa thành linh lực u tối tiến vào khí hải, cảm giác
hùng hồn càng lúc càng rõ.
Hiện giờ Mục Trần đã dần thông thạo Đại Phù
Đồ quyết, bất quá vẫn chưa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ. Nhưng hắn đã mơ hồ nhận
thấy có vẻ cũng không còn quá xa...
Mục Trần không nóng nảy vội vàng, chỉ lẳng
lặng thu lại linh lực quán chú vào khí hải. Ngay lục đó hắn lại cảm giác khí hải
hơi chấn động. Linh lực đúng lúc này cấp tốc bành trướng, cảm giác tràn đầy sức
mạnh nhộn nhạo lan khắp cơ thể.
Mục Trần thoáng kinh ngạc cảm nhận biến hóa
trong khí hải. Lát sau, hắn khẽ cười một tiếng, thật sự là ngoài ý muốn a, thời
điểm này không ngờ lại đột phá...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét