Phong Bình tưởng rằng A Ngốc kị
nói đến danh húy của sư phụ, cũng không có để ý thêm, cười nói:
- Có tinh thần tôn sư trọng đạo,
tiểu tử khá lắm, không hổ danh là môn hạ Thiên Cương Kiếm Phái ta. Qua đây,
chúng ta đi tìm một chỗ tốt tốt nói chuyện.
Nói xong, hắn kéo tay A Ngốc đi
theo.
A Ngốc vốn không muốn đi cùng hắn,
nhưng Âu Văn thúc thúc đã di nguyện, đối với người của Thiên Cương Kiếm Phái
không thể thất lễ. Dưới sự lôi kéo của Phong Bình hắn bất đắc dĩ rời đi, hướng
phía sau Dong Binh công hội đi đến.
Đằng sau Dong Binh công hội là một
võ trường rất lớn, bình thường có rất đông những dong binh chưa có nhiệm vụ ở
chỗ này diễn tập vũ kĩ. Đi vào bên trong võ trường, nơi giữa sân lúc này cũng
có không ít người đang luyện tập công phu, nhìn thấy Phong Bình, rất nhiều người
đều kêu một tiếng Phong đại ca hoặc Phó đoàn trưởng.
Phong Bình nhất nhất đáp lại sự
tiếp đón của mọi người, sau đó dẫn A Ngốc đi tới trung tâm diễn võ trường, nói:
- Tốt lắm, ở chỗ này đi.
Nói xong, hắn trở tay ra sau lưng
rút Thiên Cương đại kiếm ra, mỉm cười nói:
- Ngươi không nói ra danh hiệu của
sư phụ, làm cho thúc thúc đây cũng khó có thể nhận biết. Tuy nhiên chỉ cần
ngươi xuất ra vài chiêu Thiên Cương Kiếm Pháp, ta nhất định có khả năng biết được
ngươi là đệ tử của vị sư huynh nào.
A Ngốc ngơ ngác đứng ở đó, không
biết làm thế nào cho tốt, hắn vừa mới tiến nhập xã hội không lâu, tựa như là một
đứa bé mới sinh, cái gì cũng đều không hiểu.
Phong Bình nói:
- Xuất kiếm đi, sư thúc sẽ chỉ điểm
cho ngươi mấy chiêu.
Nói đoạn, hắn hai tay nắm chặt kiếm,
bạch quang nhàn nhạt trong mũi kiếm từ từ tỏa ra, đúng là Sanh Sanh đấu khí.
Thấy Phong Bình xuất ra Sanh Sanh
đấu khí, A Ngốc trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thân thiết, phảng
phất giống như khi còn sống Âu Văn thúc thúc so chiêu cùng với hắn. Thúc thúc của
mình là môn nhân của Thiên Cương Kiếm Phái, vậy người trước mặt này nhất định
là sư thúc của mình rồi. Trở tay ra sau lấy Thiên Cương Kiếm, A Ngốc cung kính
nói:
- Sư thúc, mời người chỉ giáo.
Tình cảnh Âu Văn dụng nhánh cây
chỉ điểm cho hắn không ngừng thoáng qua trong đầu, hai mắt A Ngốc hồng lên, hai
tay nắm chặt Thiên Cương Kiếm giơ cao lên trời, Sanh Sanh đấu khí mênh mông
mang theo trận trận bạch sắc quang mang, giống như bình thường hắn chống chọi lại
sóng biển, chợt bùng phát. Khí thế cuồng bạo mãnh liệt, nhất thời làm cho đại
hán tóc đỏ phải lui đi vài bước.
Phong Bình hai mắt sáng ngời,
quát to:
- Hảo khí thế.
Song thủ hắn cầm Thiên Cương Kiếm
dựng đứng lên, vừa lúc va chạm với kiếm phong của A Ngốc.
A Ngốc cảm giác được Sanh Sanh đấu
khí trong cơ thể mình giống như sóng biển cuồn cuộn xuất ra, quang mang bạch sắc
nhất thời như những gợn sóng bàng bạc vây quanh thân thể. “Đang” một tiếng, hai
thanh Thiên Cương Kiếm tại không trung va chạm vào nhau, lực phản chấn truyền đến
làm A Ngốc phải lui về sau một bước. Nhưng hắn cảm giác được vị sư thúc này
công lực tựa hồ không bằng Âu Văn thúc thúc.
Phong Bình liên tục lùi đến ba bước
mới dừng lại được, trong lòng hoảng hốt, trên thân A Ngốc đúng là Sanh Sanh đấu
khí - tuyệt học bất truyền của Thiên Cương Kiếm Phái, nhưng so với mình lại có
điểm bất đồng. Một kiếm của tiểu tử này bổ xuống lại đồng thời phát ra ba đạo đấu
khí, hơn nữa công lực thâm sâu khó dò, dường như còn cao hơn cả mình. Không biết
vị sư huynh nào của mình có khả năng dạy dỗ ra một tên đệ tử xuất sắc như thế.
Hắn lấy lùi làm tiến, toàn thân đấu khí chợt bùng phát hóa thành màu đỏ, đánh về
phía A Ngốc, đúng là một chiêu trong Thiên Cương Kiếm Pháp – Trường Hồng Quán
Nhật.
Một chiêu đối kháng vừa rồi đã
làm cho A Ngốc tự tin lên không ít, hắn lại hét lớn một tiếng, vẫn tung ra
chiêu thức đơn giản nhất trong chín chiêu Thiên Cương Kiêm Pháp mình học được –
Phách Trảm.
Phong Bình mắt nhìn Thiên Cương
Kiếm của A Ngốc hướng đến thân mình, thầm kêu khổ vì không thể biến chiêu.
Không biết vì cái gì, hắn cảm giác được một kiếm này của A Ngốc tựa hồ đã phong
kín tất cả những góc độ xung quanh mình, chỉ còn nước đánh bừa một kiếm.
“Đang”, một tiếng nhỏ vang lên, A Ngốc lui về phía sau một bước cũng đồng thời
hóa giải luôn chiêu thức của Phong Bình. Bọn họ giao thủ nhất thời đưa đến
không ít dong binh thích náo nhiệt. Những người này cấp bậc tương đối thấp, công
phu cũng chẳng cao, chủ yếu đến là vì hiếu kì mà thôi.
Phong Bình hai chân lún xuống đất,
hơi thở có chút không thông. Hắn giải tán đám dong binh đang đứng xung quanh,
kéo A Ngốc tới một bên, tán thưởng nói:
- Hảo kiếm pháp, tiểu tử, ngươi
khẳng định là đệ tư đời thứ tư mạnh nhất của Thiên Cương Kiếm Phái chúng ta.
Mau nói cho ta biết, là vị sư huynh nào dạy dỗ ngươi?
A Ngốc đem Thiên Cương Kiếm cất lại
vào bì nang sau lưng, dụng cái đầu ngốc nghếch của mình nghĩ nghĩ một lát, nói:
- Ta…..ta cũng không biết tên của
sư phụ. Người chỉ dạy ta kiếm pháp thôi.
Phong Bình nói:
- Vậy, ngươi nói cho ta biết sư
phụ ngươi giờ đang ở nơi nào?
Hắn thầm nghĩ, mấy vị sư huynh
công phu tương đối cao thâm đều đang tiềm tu tại môn phái, chỉ cần tiểu tử trước
mặt nói ra sư phụ hắn đang ở nơi nào, hắn nhất định có khả năng đoán ra người
đó.
A Ngốc nhãn thần đỏ lên, run run
nói:
- Sư phụ ta……..người……người đã chết
rồi.
Nghĩ đến Âu Văn đã chết, A Ngốc
không khỏi lại một trận đau lòng, hai hàng lệ chảy dài.
Phong Bình trong lòng cả kinh, thất
thanh nói:
- Ngươi nói cái gì?
Hắn không ngừng chất vấn A Ngốc,
A Ngốc dưới sự bất đắc dĩ đành phải đem hình dáng của Âu Văn miêu tả qua một lần,
làm cho Phong Bình vô luận như thế nào cũng không thể đoán ra vị sư huynh đệ đã
chết đi này là ai. Xem ra chỉ còn nước đợi khi trở về môn phái, tới hỏi sư phụ
mà thôi.
- A Ngốc, sư phụ ngươi thế nào mà
chết?
A Ngốc biết mình không thể trả lời
vấn đề này, do dự hồi lâu mới đáp:
- Người bị một đám Hắc Y Nhân giết
chết, ta cũng không biết vì cái gì. Sư phụ trước khi chết, bảo ta vào đại lục lịch
lãm, ta mới đi tới đây.
Phong Bình vỗ vỗ bả vai A Ngốc,
nói:
- Hảo hài tử, ngươi cũng không
nên quá đau buồn. Như vậy đi, vài ngày nữa ngươi đi theo sư thúc trở về núi, ta
dẫn ngươi đi gặp Thái Sư Tổ, người nhất định sẽ thay sư phụ ngươi chủ trì công
đạo.
A Ngốc ngây ra, thầm nghĩ, chẳng
lẽ sư phụ của thúc thúc lại còn có sư phụ nữa sao? Nhưng hắn cũng không có hỏi,
đoạn nói:
- Sư thúc, ta……ta bây giờ không
thể theo ngài về núi. Trước khi chết sư phụ có giao cho ta vài sự việc, chờ khi
hoàn thành xong hết rồi ta sẽ theo ngài trở về.
Hắn bây giờ việc trước mắt là cần
phải trở thành một ma pháp sư. Việc còn lại chính là chạy thật nhanh về Mê Huyễn
Sâm Lâm gặp sư phụ Ca Lý Tư. Nếu theo Phong Bình quay trở về Thiên Cương Kiếm
Pháp, tất sẽ chậm trễ không ít.
Phong Bình nhíu mày nói:
- Chuyện gì mà gấp như vậy, lại
phải đi làm ngay?
A Ngốc cúi đầu nói:
- Sư thúc, ngài đừng làm khó ta nữa.
Đều là di nguyện của sư phụ, người trước khi chết có có căn dặn ta phải nhanh
chóng hoàn thành.
Phong Bình thở dài:
- Vậy được rồi, ngươi theo ta qua
đây.
Nói xong, hắn mang theo A Ngốc đi
vào trong một tiểu phòng đằng sau Dong Binh công hội. Hồng Sư dong binh đoàn của
Phong Bình là nhất cấp dong binh đoàn, trên đại lục cũng có chút tiếng tăm. Hắn
vốn muốn đem A Ngốc gia nhập vào đoàn, nhưng thấy hình dạng hắn bây giờ, cũng
thôi luôn ý niệm này trong đầu.
Phong Bình từ trong quỹ tử xuất
ra một túi tiền lớn, đưa cho A Ngốc nói:
- Cầm lấy dùng trên đường đi, chờ
ngươi xong xuôi chuyện của sư phụ giao phó thì trở về nơi này tìm ta. Ta bình
thường đều ở tại đây, cho dù có vắng mặt thì trong vòng một tháng cũng nhất định
sẽ trở lại. Khi đó, ta sẽ mang ngươi về trên núi. Trên đường đi nhất định phải
cẩn thận, đại lục bây giờ không phải là yên bình đâu.
A Ngốc cầm túi tiền nặng trĩu, chỉ
cần qua tiếp xúc bên ngoài cũng biết đây là một số tiền lớn:
- Sư thúc, cám ơn ngài,
nhưng……..nhưng…..ta thế nào lại nhận tiền của ngài được?
Phong Bình sắc mặt trầm xuống,
nói:
- Đối với sư thúc còn khách khí
cái gì, chúng ta đều là người một nhà, trợ giúp cho nhau là điều đương nhiên. A
Ngốc, ngươi không có tên thật sao?
A Ngốc lắc lắc đầu, nói:
- Từ khi ta có trí nhớ tới nay, mọi
người vẫn kêu là A Ngốc.
Phong Bình thở dài nói:
- Ngươi khi còn nhỏ nhất định là
đã chịu không ít khổ cực a. A Ngốc, vừa rồi ta chỉ giao thủ với ngươi hai
chiêu, nhưng cảm giác được Sanh Sanh đấu khí của ngươi tịnh không kém gì ta,
ngươi hiện tại đã luyện đến tầng mấy rồi? Sanh Sanh chân khí liên miên bất tận
của ngươi, tựa hồ so với ta còn muốn cao hơn.
A Ngốc gãi gãi đầu, nói:
- Sanh Sanh chân khí ta đã tu luyện
qua đệ tứ trọng, vừa mới đạt tới đệ ngũ trọng a.
Phong Bình trong lòng cả kinh, bản
thân hắn cũng là năm ngoái mới luyện thành đệ ngũ trọng, đứa nhỏ này nhìn qua
ngốc nghếch vậy, như thế nào lại tiến bộ nhanh thế? Phải biết rằng Sanh Sanh
Quyết từ tầng thứ ba trở đi, muốn tăng lên thêm một tầng đều phi thường khó
khăn. Mấy vị sư phụ của mình cũng chỉ có hai người tu luyện tới tầng thứ tám
thôi, tầng thứ chín cao nhất mới chỉ có sư tổ đạt được. Với tuổi tác của đứa nhỏ
trước mặt mình nếu chỉ vừa mới tiến vào tầng thứ ba Sanh Sanh Quyết mà thôi, khẳng
định sư phụ cũng rất hài lòng rồi.
- Tầng thứ năm? Giỏi lắm. Ngươi
nhất định phải cố gắng, sau này làm rạng danh Thiên Cương Kiếm Phái của chúng
ta a.
A Ngốc gật đầu, nói:
- Sư thúc, ta nhất định làm được.
Hắn trong lòng đã sớm suy nghĩ,
chỉ cần tìm được sư phụ Ca Lý Tư, từ này về sau sẽ chăm chỉ tu luyện mấy năm liền.
Phong Bình nói:
- Bây giờ ngươi có sứ mạng trên
người, ta cũng không tiện giữ ngươi lại. Từ nay về sau nếu có cơ hội, chúng ta
lại gặp mặt.
Phong Bình tiễn A Ngốc ra khỏi
Dong Binh công hội, còn đứng lại quan hoài nhìn hắn một lúc thật lâu. A Ngốc
không trực tiếp tiến vào Ma Pháp Sư công hội mà đi quá lên một quãng xa, sau nửa
ngày mới quay lại. Cái này cũng không phải hắn thông minh sáng tỏ điều gì, mà
là bản năng mách bảo cho hắn biết nếu để cho Phong Bình thấy mình tiến vào Ma
Pháp Sư công hội, thủy chung có chút gì đó không ổn.
- Tiểu tử, ngươi đi nhầm chỗ rồi.
Một thanh âm trầm thấp vang lên.
A Ngốc mới vừa tiến vào đại môn của
Ma Pháp Sư công hội, trong lòng còn đang hồi tưởng về vị sư thúc nhiệt tình kia
thì bị giọng nói đó dọa cho nhảy dựng lên. Hắn vội nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy
đại sảnh ở giữa có họa một ma pháp lục tinh thật lớn, vách tường trước mặt còn
có một mộc bản lớn màu trắng, trên đó có khắc hơn mười danh tự, theo sự phân loại
danh xưng là Ma Đạo Sĩ. Dưới đó một chút không rõ là tên ai, bên phải khuyết mất
hai chữ, phía dưới đề Đại Ma Pháp Sư. Còn lại bên dưới phân biệt là cao cấp ma
pháp sư, trung cấp ma pháp sư cùng sơ cấp ma pháp sư. Danh tự sơ cấp ma pháp sư
là nhiều nhất. Trong cả đại sảnh rộng lớn chỉ đặt có một cái quầy bên dưới mộc
bản. Đằng sau quầy có một lão nhân mặc hoàng sắc ma pháp bào, thanh âm vừa rồi
hiển nhiên chính là do vị lão ma pháp sư này phát ra.
A Ngốc gãi gãi đầu, hỏi:
- Nơi này….nơi này không phải Ma
Pháp Sư công hội sao?
Lão ma pháp sư vẫn như cũ ngồi ở
nơi đó, nói:
- Không sai, nơi này chính là Ma
Pháp Sư công hội. Mời ngươi trở về đi, chúng ta nơi này không có ma pháp sư
nguyện ý đi làm dong binh.
A Ngốc ngơ ngác, vị lão ma pháp
sư này hiển nhiên đã nhầm hắn thành người của dong binh đoàn nào đó, hắn vội
vàng xua tay nói:
- Không……..không…….ta không phải
dong binh. Ta là tới trắc thí ma pháp sư cấp bậc để được nhận lương a.
Rốt cuộc cũng tìm được Ma Pháp Sư
công hội, không biết chính mình mặc vào ma pháp bào thùng thình đó sẽ thành cái
dạng gì a.
Lão ma pháp sư ngơ ngẩn, nói:
- Ngươi không phải nói giỡn chứ,
võ sĩ mà cũng học tập ma pháp sao? Thật sự là rất hiếm thấy.
A Ngốc trong nhất thời hiểu ra,
nói:
- Võ sĩ vì cái gì không thể học tập
ma pháp? Hơn nữa, ta quả thật là ma pháp sư a. Thúc thúc ta nói, ta như thế nào
cũng có cấp bậc ma pháp sư sơ cấp.
Vị lão ma pháp sư nhíu mày, tiểu
tử mặc trang phục võ sĩ trước mắt này nhìn hình dáng dường như không giống, lại
thấy thanh Thiên Cương cự kiếm đằng sau lưng hắn, chắc công phu cũng không kém
a. Như thế nào lại có thể học tập ma pháp? Ma pháp không phải ai cũng có thể học,
phải có thiên phú rất cao mới được. Chính bản thân mình đã luyện tập nhiều năm
như vậy cũng chỉ mới là Thổ Hệ sơ cấp ma pháp sư, bởi vì không có thân phận quý
tộc nên cũng chỉ có thể ở nơi này trông nhà mà thôi. Thấy tiểu tử trước mắt này
đần đần ngốc ngốc, như thế nào lại mạnh hơn mình a. Hắn hướng A Ngốc ngoắc tay:
- Ngươi tới đây!
A Ngốc tiến lên vài bước, đi tới
trước mặt vị lão ma pháp sư. Lão ma pháp sư cẩn thận đánh giá hắn vài lần, nói:
- Ta nhìn qua ngươi, như thế nào
cũng là một võ sĩ. Bất quá, ngươi tự nguyện tham gia trắc thí, vậy trước tiên
phải nộp lệ phí. Nếu ngươi thông qua trắc thí, lệ phí này sẽ được hoàn lại cho
ngươi. Nếu không thông qua thì tự nhiên sẽ chuyển vào quỹ của công hội.
A Ngốc ngơ ngác, thất thanh hỏi:
- Trắc thí còn phải đóng tiền sao?
Ta như thế nào không có nghe thúc thúc nói qua? Bao nhiêu tiền vậy?
Lão ma pháp sư vươn ra năm ngón
tay, không chút vội vã, nói:
- Không nhiều lắm, chỉ năm kim tệ
mà thôi.
Năm kim tệ, A Ngốc xòe ngón tay
ra đếm đếm, một kim tệ bằng mười ngân tệ, bằng một trăm đồng tệ. Một đồng tệ có
thể mua được hai cái màn thầu, vậy năm kim tệ này cũng có thể mua được cả ngàn
cái. Một ngàn cái màn thầu a? Nhiều như vậy có thể ăn được mấy tháng đó. Hắn nhịn
không được có chút ấm ức nói:
- Đại thúc, cái này…….có khả năng
giảm được không?
Lão ma pháp sư khinh thường, hừ một
tiếng nói:
- Giảm? Như thế nào mà giảm? Đây
là quy định, nếu ngươi không có tiền thì mau cút đi. Lúc nào có tiền thì trở lại.
A Ngốc sờ sờ túi tiền vừa rồi
Phong Bình cho, cắn răng đem ra, hi vọng số tiền trong này miễn cưỡng đủ được
năm kim tệ. Hắn đem bao tiền đặt trước mặt bàn, cởi miệng túi ra, liếc nhìn lão
ma pháp sư rồi dứt khoát mở túi. “ Keng” một tiếng, A Ngốc cùng lão ma pháp sư
đều chết lặng tại đó, bởi vì trong túi đầy nhúc nhúc những tử kim tệ, còn có tới
bảy tám tử tinh tệ màu tím.
Lão ma pháp sư không nhịn được,
nói:
- Nhìn ngươi một thân quần áo quê
mùa ngốc nghếch, thật không ngờ có nhiều tiền vậy.
A Ngốc tịnh không biết trong túi
có bao nhiều tiền, chỉ cần có đủ cho hắn tham gia ma pháp sư trắc thí là được,
hoàn thành di nguyện của thúc thúc là hắn thỏa mãn rồi. Hắn xuất ra năm kim tệ
đưa cho lão ma pháp sư, nói:
- Bây giờ ta có thể nhận trắc thí
được chưa?
Lão ma pháp sư hừ một tiếng, nói:
- Nhìn không ra ngươi như vậy mà
lại có nhiều tiền thế, được rồi, ngươi ở chỗ này chờ một chút.
Nói xong, hắn theo một cái cửa nhỏ
đi vào hậu đường.
Trong chốc lát công phu, hắn cùng
một vị lam bào ma pháp sư đi ra, nói:
- Phân hội trưởng, chính là hắn.
Ngài xem, hắn một thân trang phục võ sĩ, như thế nào có thể làm ma pháp sư a?
Lam bào ma pháp sư nhìn qua chỉ xấp
xỉ khoảng bốn năm mươi tuổi, nghe vậy trừng mắt nhìn lão ma pháp sư, nói:
- Lão hoàng, ngươi bây giờ càng
ngày càng phóng túng. Cho dù ma pháp sư chúng ta chức nghiệp cao quý, nhưng
ngươi cũng không thể đối đãi với người ngoài như thế a. Nếu để cho bên trên biết
chúng ta làm xấu danh dự Ma Pháp Sư công hội, ta sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Ngươi có phải là chưa nghĩ tới không?
Lão ma pháp sư vội vã cười trừ,
nói:
- Không…không, ta biết sai rồi,
ta cam đoan chỉ là ngoại lệ thôi.
Lam bào ma pháp sư hài lòng gật gật
đầu, hướng A Ngốc đi tới. A Ngốc rõ ràng cảm giác được trên thân vị lam bào ma
pháp sư trước mặt này có một luồng tinh thần lực ba động rất cường đại.
Lam bào ma pháp sư hòa ái hỏi:
- Tiểu tử, là ngươi muốn nhận trắc
thí ma pháp phải không?
A Ngốc gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta đã giao tiền rồi,
có phải là nên bắt đầu không?
Tiền là Phong Bình cho hắn, hắn
muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện nơi này, sau đó quay lại cửa hàng màn thầu
trả tiền cho lão bản. Người ấy đối với hắn thật là tốt, A Ngốc trong lòng luôn
cảm kích lão thật nhiều.
Lam bào ma pháp sư mỉm cười, đưa
tay ra trước mặt A Ngốc, nói:
- Năm kim tệ này trước tiên ngươi
cầm về đã.
A Ngốc ngơ ngác, vội la lên:
- Ta…ta thật là ma pháp sư mà. Ta
không cần tiền, ngài mau cho ta tiến hành trắc thí đi.
Lam bào ma pháp sư mỉm cười, chỉ
vào lão hoàng bào ma pháp sư nói:
- Tiểu tử, ta thay hắn xin lỗi
ngươi chuyện vừa rồi, chúng ta tiến hành trắc thí ma pháp sư không có thu lệ
phí. Là hắn nhìn ngươi không giống ma pháp sư nên mới cố tình trêu chọc. Ta sẽ
lập tức cho ngươi tiến hành trắc thí ngay.
A Ngốc lúc này mới tiếp nhận lại
năm kim tệ trong tay lam bào ma pháp sư, cẩn thận cho vào túi rồi nhét trong
người. Chờ hắn xong xuôi, vị lam bào ma pháp sư nói:
- Ngươi theo ta đến đây đi.
Dưới sự hướng dẫn của hắn, hai
người tiến vào trong hậu đường.
Hậu đường là một gian phòng nho
nhỏ, vừa tiến đến, A Ngốc cảm giác được bốn phía vách tường đều có ma pháp ba động
rất mạnh.
Nhìn thấy nghi hoặc trong lòng A
Ngốc, lam bào ma pháp sư nói:
- Nơi này dùng để trắc thí ma
pháp, cho nên trong vách tường đều gia tăng phòng ngự kết giới, ngươi có thể tận
lực thi triển bản lĩnh, không cần băn khoăn. Ta gọi là Cơ Cách, là phân hội trưởng
của Ma Pháp Sư công hội trong thành này. Tốt lắm, ngươi có thể bắt đầu.
A Ngốc ngẩn ra, bắt đầu gì chứ? Mới
lần đầu tiên hắn đi tới Ma Pháp Sư công hội này, như thế nào biết được tiến
hành ma pháp trắc thí:
- Cơ Cách đại thúc, ta…..ta bắt đầu
thế nào???
Cơ Cách từ từ nhíu mày, hắn là gã
đại ma pháp sư duy nhất trong thành này, bình thường mọi người nhìn thấy hắn đều
tôn xưng một tiếng là đại ma pháp sư tiên sinh, nhưng tiểu tử ngốc này lại kêu
mình cái gì đại thúc, hắn nhịn không được có chút khó chịu. Bất quá, địa vị như
hắn cũng sẽ không cùng một tiểu hài tử so đo, lạnh nhạt nói:
- Ngươi chỉ cần xuất ra ma pháp
uy lực lớn nhất của mình là được. Ngươi là ma pháp sư hệ gì? Sử dụng ma pháp gì?
“Uhm……”, A Ngốc hiểu ra, ma pháp
uy lực lớn nhất của mình chính là Hỏa Lưu Tinh. Hồi tưởng một chút chú ngữ, hắn
vừa muốn niệm chú nhưng phát hiện Cơ Cách vẫn đang đứng ở trước mặt, thiện ý
nói:
- Cơ Cách đại thúc, ngài có thể
tránh ra được không? Ta sợ ma pháp lực sẽ làm bị thương ngài.
Cơ Cách mỉm cười nói:
- Ma pháp của ngươi không có khả
năng thương tổn được ta, cứ yên tâm ra tay đi.
Trong lòng hắn nghĩ, A Ngốc từng
này tuổi nhiều nhất cũng là sơ cấp ma pháp sư mà thôi.
Trong khi A Ngốc chuẩn bị nhận trắc
thí ma pháp sư cấp bậc, Phong Bình tại Dong Binh công hội đang hối hận không
thôi, không ngừng đi qua đi lại trong phòng, tự nhủ: “ Ta thật sự là ngốc a !
Như thế nào lại để cho tiểu tử A Ngốc kia đi chứ? Sư huynh đệ trong phái xảy ra
đại sự như thế, dù sao cũng phải đòi lại công đạo mới được. Ai da……thật là ngu
chết đi thôi. Không được, ta phải lập tức trở về sơn môn hồi báo cho sư tổ, nếu
không sau này truy cứu ra, trách nhiệm của ta sẽ càng lớn hơn. A Ngốc đã đi được
một lát, dù không đuổi kịp hắn, ta cũng phải về sư môn báo cáo sự tình.” Nghĩ vậy,
Phong Bình đơn giản thu thập cho mình một chút hành lý, dặn dò thuộc hạ vài
câu, lấy một khoái mã nhanh chóng hướng phía cửa thành chạy đi.
Hậu đường ma pháp sư công hội.
A Ngốc ngâm xướng nói:
- Hỡi hỏa nguyên tố đang tràn ngập
trong thiên địa a ! Thỉnh người cho ta lực lượng thiêu đốt của các ngươi, nghe
ta gọi, xuất hiện đi Hỏa Diễm Chước Nhiệt.
“Xích xích” hai tiếng, hai đạo hỏa
diễm màu thâm lam xuất hiện trong lòng bàn tay A Ngốc.
Cơ Cách bị dọa cho nhảy dựng lên,
có thể phóng thích ra ngọn lửa màu lam, chứng tỏ ma pháp lực đã đạt tới xấp xỉ
bậc trung cấp. Hắn không dám coi thường, vội vã niệm động chú ngữ, tại trước mặt
thả ra một cái Thủy Chi Thủ Hộ. Theo chú ngữ ngâm xướng, một tầng sóng gợn màu
lam nhàn nhạt xuất hiện, nhiệt độ Hỏa Diễm Thuật của A Ngốc nhất thời bị ngăn cản
ở bên ngoài.
Ma pháp chú ngữ của A Ngốc cũng
chưa có hoàn thành, hai tay hắn chậm rãi hợp tại trung tâm, cao giọng ngâm xướng:
- Cháy lên đi, Hỏa Diễm Chi Cầu.
Dưới tác dụng của tinh thần lực
kinh người mạnh mẽ, ngọn lửa màu lam trên tay hắn không ngừng ngưng kết tạo
thành một tiểu hỏa cầu đường kính xấp xỉ ba ly, phiêu phù tại không trung, A Ngốc
tinh quang trong mắt chợt lóe. Hỏa cầu màu lam phô thiên cái địa nhằm hướng Cơ
Cách phóng đến.
Cơ Cách tán thưởng nói:
- Hảo ma pháp, Hỏa Lưu Tinh thật
có uy lực. Thủy Chi Thủ Hộ, nghe lệnh ta, tập hợp thiên địa nguyên tố, ngưng kết
– Băng Bích.
Dưới tác dụng của chú ngữ, trong
khoảng khắc trước mặt Cơ Cách dựng lên một tầng băng cứng thật dày màu trắng.
“Phách……..phách……. phách…” hỏa cầu
màu lam của A Ngốc không ngừng trùng kích vào băng bích trước mặt, mỗi một lần
đều để lại dấu vết thật sâu trên vách.
Vốn Cơ Cách tưởng rằng, Hỏa Lưu
Tinh của tiểu tử này cùng lắm chỉ có uy lực công kích khoảng ba lần. Hắn thật
không nghĩ tới, hỏa cầu kia cuồn cuộn không dứt, tại trước mặt hắn không ngừng
oanh kích. Trong chốc lát công phu, trên vách băng bích xuất hiện từng đạo vết
nứt, bắt đầu có dấu hiệu bị phá vỡ. Bất đắc dĩ, Cơ Cách đành phải lui về sau
hai bước, lại tạo ra một cái băng bích nữa.
A Ngốc tịnh không có nghĩ đến phải
đình chỉ Hỏa Lưu Tinh, hắn đang vạn phần lo lắng. Ma pháp lực trong cơ thể
không ngừng tiêu hao, rất nhanh chóng sẽ cạn kiệt, hắn chỉ có thể nghiến răng
khống chế Hỏa Lưu Tinh công kích băng bích trước mắt. Vốn trong lòng hắn nghĩ
phải công phá được phòng ngự của Cơ Cách mới có thể quá quan được.
Khi A Ngốc thành công phá tan hai
đạo băng bích, tại ma pháp thứ ba do Cơ Cách thi phóng ra, cuối cùng ma pháp lực
của hắn cũng tiêu hao hết, sắc mặt trở nên tái nhợt, ngọn lửa màu lam trong tay
dần dần tắt ngấm. Toàn thân trở nên mềm nhũn, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt khiến
cho hắn không ngừng thở hổn hển. A Ngốc trong lòng dị thường đau khổ, vì cái gì?
Vì cái gì ta ngay cả sơ cấp ma pháp trắc thí cũng không thể thông qua??
Cơ Cách so với hắn còn kinh ngạc
hơn, mặc dù đã tiêu hao hết ma pháp lực của A Ngốc, nhưng hắn ngăn cản cũng chẳng
nhẹ nhàng gì. Đương nhiên, cái đó là do hắn chỉ thuần túy phòng ngự.
Thu hồi băng bích, Cơ Cách đi tới
trước mặt A Ngốc, than vãn nói:
- Tiểu tử ngươi thật sự rất khá,
tuổi còn nhỏ như thế mà đã đạt trình độ này, tiền đồ của ngươi thật vô hạn lượng
a. Với ma pháp lực của ngươi, vì sao lại không xuất ra ma pháp lớn hơn nữa? Hỏa
Lưu Tinh mặc dù cường độ tăng cường theo ma pháp lực, nhưng nó dù sao cũng chỉ
là trung cấp ma pháp, thủy chung không thể phát xuất uy lực quá lớn.
A Ngốc cúi đầu, lí nhí:
- Ta….ta chỉ biết sử dụng mỗi Hỏa
Lưu Tinh, đây là ma pháp ta am tường nhất. Ta……..ta đi trước đây.
Nói xong, hắn quay đầu hướng ra
ngoài đi thẳng.
Cơ Cách vội vã kêu hắn lại, kinh
ngạc nói:
- Ngươi còn chưa có lĩnh huy hiệu
ma pháp sư cùng lương bổng, làm gì đi nhanh như vậy.
A Ngốc ngơ ngác, chỉ vào mũi mình
nói:
- Không có thông qua ma pháp trắc
thí cũng có thể có huy hiệu ma pháp sư sao?
Cơ Cách giờ mới hiểu, nguyên lại
tên tiểu tử ngốc nghếch trời sinh trước mặt này lại tưởng mình không có thông
qua được trắc thí, mỉm cười nói:
- Hài tử, biểu hiện của ngươi khá
lắm, ma pháp lực đã hoàn toàn đạt đến trình độ trung cấp ma pháp sư. Nếu ngươi
tu luyện thêm một chút nữa, nói không chừng ngay cả cảnh giới cao cấp ma pháp
sư cũng có thể đạt tới. Từ nay về sau, khi trở về nên hướng sư phụ ngươi học hỏi
nhiều hơn nữa, hi vọng lần tới ngươi trở lại trắc thí có thể đạt được phẩm hạch
cao cấp ma pháp sư. Hài tử, bằng vào độ tuổi này của ngươi, ngoại trừ thần chức
nhân viên ra, thật sự là có rất ít người đạt được trình độ như thế.
A Ngốc trong lòng mừng rỡ, nói:
- Ngài nói ta đã thông qua chứng
nhận sơ cấp ma pháp sư sao?
Cơ Cách nói:
- Không, là thông qua chứng nhận
ma pháp sư trung cấp. Ngươi chờ một chút, ta ra đăng kí cho ngươi. Từ nay về
sau, ngươi đã chính thức trở thành một vị trung cấp ma pháp sư.
- Cám ơn, cám ơn ngài, Cơ Cách đại
thúc!
Cơ Cách nhíu mày nói:
- Từ nay về sau không nên gọi ta
là đại thúc, phải gọi là Cơ Cách đại ma pháp sư.
Thông qua được ma pháp trắc thí,
A Ngốc trong lòng hoan hỉ vạn phần, rốt cuộc cũng hoàn thành được một tâm nguyện
của Âu Văn thúc thúc. Hắn hưng phấn nói:
- Dạ, cám ơn ngài, Cơ Cách đại ma
pháp sư.
Cơ Cách thong thả đi tới sau bức
tường, niệm vài câu chú ngữ ngắn gọn, một vầng sáng màu lam hiện lên, dưới sự
kinh ngạc của A Ngốc hiện ra một cánh cửa nhỏ. Cơ Cách mở cửa đi vào trong.
A Ngốc vô cùng hâm mộ, nghĩ đến
ma pháp của đại ma pháp sư Cơ Cách thật là cao thâm a. Không biết sư phụ Ca Lý
Tư có loại thực lực này không, khi nào trở lại nơi đó, nhất định phải theo hắn
học tập ma pháp thật tốt. Trong lòng A Ngốc, ma pháp huyền ảo so với vũ kĩ khô
khan thì hứng thú hơn nhiều.
Còn đang suy nghĩ, đại môn phía
trước sảnh đường đột nhiên bật mở, lão hoàng bào ma pháp sư vừa rồi vẻ mặt bối
rối chạy đến, hắn liếc nhìn A Ngốc, hỏi:
- Tiểu tử, Phân hội trưởng đâu?
A Ngốc thành thật đáp:
- Hắn nói ta đã thông qua trắc
thí, đi lấy thứ gì đó rồi.
Lão ma pháp sư ngây ra, có chút
ghen tị hằn học nói:
- Không nghĩ ra ngươi lại có thể
thật sự thông qua trắc thí, tuổi còn nhỏ như vậy lại đòi học cả ma vũ song tu,
coi chừng cuối cùng chẳng đạt được cái gì đó.
A Ngốc vội vã gật đầu nói:
- Đúng vậy, thúc thúc ta trước
kia cũng có nói như thế, cám ơn ngài đã dạy bảo.
A Ngốc khách khí, ngược lại làm
cho lão ma pháp sư có chút xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng, không có nói thêm cái
gì.
“Như thế nào lại chậm như vậy a !
Ma Pháp Sư công hội các ngươi làm việc đều chậm chạp như vậy sao?” Thanh âm
trong như tiếng chuông bạc của một người truyền đến từ đại sảnh.
A Ngốc mồm há hốc ra không ngậm lại
được, thấy trước mắt mình chợt bừng lên rạng rỡ, tựa hồ như cả hậu đường đều vì
sự tiến tới của người này mà sáng rực hẳn lên. Một tiểu cô nương khoảng chừng
mười bốn, mười lăm tuổi, giống như là thiên sứ đang đứng ở đó, mái tóc dài màu
lam nhạt trên đầu tết thành hai bím rủ xuống, thân người cao cỡ một thước sáu,
một thân y phục bạch sắc không nhiễm bụi trần, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra
hai má núm đồng tiền, một đôi mắt to tròn linh động màu lam cực kì quyến rũ.
Nàng đang giận tái mặt đi, một tay chống tại eo thon, tại kia vũ lộng một chiếc
tiểu hình ma pháp trượng dài chừng một thước, bất mãn nhìn lão ma pháp sư. Ma
pháp trượng vì đang vung vẩy trong tay nàng nên không thể thấy rõ hình dáng,
nhưng A Ngốc ẩn ước thấy được tuyệt đối không phải là một pháp trượng bình thường.
Kì lạ nhất là trên người thiếu nữ lộ ra một hơi thở thần thánh nhàn nhạt, cảm
giác như nàng giống một tiên nữ.
Con mắt A Ngốc hoàn toàn trợn trắng,
hắn có khi nào được thấy qua một mỹ nữ thoát tục thế này a ! Tịch Phỉ mà đem so
với nàng, quả thật là đóm tàn so cùng trăng sáng. Ánh mắt ngây ngốc của hắn nhất
thời bị thiếu nữ phát hiện, nàng tức giận hừ một tiếng, dụng ma pháp trượng chỉ
vào mũi hắn, nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi nhìn cái gì?
Chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ à?
A Ngốc gương mặt đỏ bừng, vội vã
cúi đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ, cô nương này mặc dù rất đẹp, nhưng tính
tình quá bá đạo, so với Tịch Phỉ còn muốn hơn, dù nàng hay bắt nạt mình nhất.
Lão ma pháp sư cười trừ nói:
- Tiểu nãi nãi à, ngươi qua bên
kia ngồi đợi một chút đi, phân hội trưởng đi lấy một thứ, rất nhanh sẽ trở về
thôi.
Thiếu nữ chu cái miệng nhỏ nhắn,
nói:
- Không, ta ở tại chỗ này chờ hắn,
ngươi bảo hắn mau ra đây cho ta, các ngươi làm việc thật chậm chạp quá. Nếu
không phải vì bổn cô nương chờ lấy tiền, cũng sẽ không ở lại cái nơi quỷ quái
này đâu.
Đúng lúc này, Cơ Cách rốt cuộc từ
cánh cửa trên tường đi ra, trong tay cầm một thứ gì đó. Vừa thấy tình hình trước
mắt, nhìn tiểu cô nương đang tức giận kia, quay đầu hỏi:
- Lão hoàng, sao lại thế này?
Lão ma pháp sư nhìn thấy Cơ Cách,
thở phào nhẹ nhõm nói:
- Hôm nay không biết là ngày gì,
bình thường một tháng cũng chả có người tới trắc thí, không ngờ chỉ trong hôm
nay lại có tới hai người. Là vị tiểu thư này cũng đến tiến hành ma pháp trắc
thí. Ngài ở đây, ta đi trước nhé
Nói xong, hắn vội vàng lẩn ra ngoài.
Cơ Cách đưa thứ gì đó trong tay
cho A Ngốc, nói:
- Tiểu tử, bây giờ ngươi chờ một
chút. Ta cho vị cô nương này trắc thí xong rồi sẽ cho ngươi đăng kí.
============================
Mục lục
<< Chương 14: Cái chết của Minh Vương
>> Chương 16: Điêu man thiếu nữ
============================
Mục lục
<< Chương 14: Cái chết của Minh Vương
>> Chương 16: Điêu man thiếu nữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét