Huyền
Nguyệt ngẩn người:
-
Ngươi sao vậy? Ta chỉ muốn biết nô dục là cái gì, sao ngươi phải kích động như thế?
Nguyệt
Ngân vẻ mặt xấu hổ nói:
-
Huyền Nguyệt tiểu thư, ngươi đừng hỏi nữa, chúng ta chuẩn bị tiến vào sâm lâm
thôi, ngươi xem còn đồ vật gì bỏ quên trong xe ngựa thì nhanh mang theo.
Huyền
Nguyệt lắc đầu nói:
-
Ta mới là người không có đồ vật để quên ấy chứ! Ngươi không nói, ta hỏi A Ngốc.
-
A Ngốc, ngươi nói cho ta biết, cái gì gọi là nô dục?
A
Ngốc mờ mịt lắc đầu:
-
Ta…ta cũng không biết! Bất quá nếu là nô lệ, vận mệnh hẳn là rất bi thảm. Tinh Linh
thật sự rất đáng thương.
-
Nguyên lai nhân loại cũng có người như thế, ta đây là lần đầu tiên được chứng
kiến.
Một
thanh âm lạnh như băng từ trong rừng cây truyền ra. Mọi người theo hướng đó
nhìn lại, thấy hơn mười thân ảnh màu xanh biếc từ rừng rậm bay ra. Mọi người càng
chăm chú, chỉ thấy trong đó nam có nữ có, thân thể so với nhân loại nhỏ hơn một
chút, bao trùm thân thể là một màu xanh biếc thay quần áo, sau lưng đều có hai cánh
chim trong suốt, đại bộ phận nhân thủ đều
sẵn sàng đoản cung cũng màu xanh biếc nốt, hơn mười cặp mắt to tròn oán hận chằm
chằm nhìn đám người A Ngốc. Ngoại trừ sau lưng có cánh ra thì điểm khác biệt lớn
nhất giữa bọn họ cùng nhân loại, đó là bọn họ có lỗ tai nhọn hoắt dựng đứng.
Lành lạnh sát khí từ trên những người này truyền đến, mọi người đều mơ hồ cảm
giác được cung tên kia ẩn tàng lực xuyên thấu cực mạnh, tựa hồ tùy thời đều có
thể đem mọi người hạ sát. Nham Thạch cất tiếng:
-
Là Tinh Linh Tộc bằng hữu, mọi người đừng động thủ.
Nói
xong, hắn tiến lên vài bước, hướng phía một gã nam Tinh Linh cầm đầu, thi lễ
nói:
-
Tinh linh đại ca, ngài hảo!. Ta là Nham Thạch - tộc nhân Phổ Nham Tộc, lần này
đặc biệt đến đây bái kiến Tinh Linh Nữ Vương bệ hạ. Không biết Tinh Linh Tộc đã
xảy ra chuyện gì khiến cho các ngươi khẩn trương như thế?
Nam
Tinh Linh cầm đầu ngẩn người, nói:
-
Ngươi là Phổ Nham Tộc, Nham Thạch? Vậy Nham Phi là như thế nào với ngươi?
Nham
Thạch đáp:
-
Nham Phi chính là gia phụ. Chẳng lẽ đại ca có quen biết gia phụ ?
Nam
Tinh Linh không chút buông lỏng, cảnh giác nói:
-
Có gì chứng minh ngươi cùng Nham Phi có quan hệ?
Nham
Thạch mỉm cười, từ trong lòng móc ra một khối đá ném qua, A Ngốc mơ hồ cảm nhận
được, trên mặt đá có khắc chữ trong đó ẩn chứa không ít năng lượng. Tinh Linh
tiếp nhận hòn đá, Nham Thạch nói:
-
Đây là khi ta sinh ra, Phổ Nham Tộc vĩ đại,
Phổ Lâm tiên tri ban cho ta làm bùa hộ mệnh. Thỉnh ngài xem xét.
Tên
tinh linh kia nhìn kỹ khối đá, lắc đầu, nói:
-
Ta xem qua chẳng thấy có gì đặc biệt, bất quá nếu ngươi khẳng định mình là Phổ
Nham Tộc nhân, vậy có thể theo chúng ta tiến vào sâm lâm. Các ngươi đến Tinh Linh
sâm lâm, thật chỉ muốn bái kiến Nữ vương bệ hạ?
Nham
Thạch nói:
- Chúng ta vốn muốn thông qua lãnh địa Thiên Nguyên
tộc, đi đến vùng Tử Vong Sơn mạch tìm kiếm đồ vật, ngang qua quý địa, đặc biệt đến
bái kiến Nữ vương bệ hạ.
Một
nữ Tinh linh tóc tím dài ngang vai bay tới bên cạnh Nam tinh linh, không ngừng nói
gì đó, cái loại ngôn ngữ này ai nghe cũng không hiểu, chắc hẳn là tinh linh ngữ.
Nam tinh linh nghe không ngừng gật đầu, nữ tinh linh nói xong, do dự một chút,
nói:
-
Vậy đi, nếu các ngươi cùng Phổ Nham Tộc có quan hệ, sẽ cho phép các ngươi theo
chúng ta tiến vào sâm lâm, bất quá, trước đó Tinh Linh ma pháp sư sẽ phong ấn năng
lực các ngươi lại, đợi đến khi Nữ vương bệ hạ xác nhận thân phận, mới có thể trả
lại tự do cho các ngươi.
Nham
Thạch nhíu nhíu mày, hơi giận nói:
-
Tinh Linh Tộc từ khi nào đãi khách như vậy, đây vốn không phải tác phong của
các ngươi! Đây là mệnh lệnh của Hi Lạc Nữ Vương bệ hạ sao?
Nam
tinh linh quật cường nói:
-
Không sai, chính là do Nữ Vương bệ hạ hạ lệnh, nàng yêu cầu chúng ta, tuyệt
không tha bất cứ ngoại nhân nào. Mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, chúng ta
đều phải bắt các ngươi mang về.
Nói
xong, đoản cung trong tay lại dương lên, từ phiá sau bay ra một nữ tinh linh,
trong tay cầm ma pháp trượng, lóe ra hào quang xanh biếc.
Huyền
Nguyệt hướng Nham Thạch nói:
-
Đây mà là Tinh Linh Tộc thiện lương, đặc biệt yêu thích hòa bình sao? Ta xem so
với Phổ Nham Tộc các ngươi còn muốn bá đạo hơn! Vừa thấy mặt liền muốn bắt
chúng ta.
Nham
Thạch nói:
-
Tinh Linh Tộc nhất định đã xảy ra đại sự, nếu không bọn họ sẽ không như vậy.
Tinh Linh Tộc bằng hữu, các ngươi trước không nên động thủ, chúng ta thương lượng
một chút.
Nói
xong, quay đầu hướng A Ngốc nói:
-
Huynh đệ, chúng ta không nên cùng Tinh Linh Tộc phát sinh xung đột, ta xem, thuận
theo ý bọn họ, thế nào?
A
Ngốc còn chưa kịp mở miệng, Miêu Phi đã cướp lời nói:
-
Như vậy sao được, nếu như bị phong ấn lực lượng thì khác nào để mặc cho chúng
khi dễ ư?
A
Ngốc cân nhắc Nham Thạch một chút, Miêu Phi một chút, hướng Tinh Linh cầm đầu
nói:
-
Tinh linh đại ca, không còn biện pháp nào khác sao? Chúng ta thật sự không có
ác ý?
Nam
tinh linh hừ lạnh một tiếng, nói:
-
Ai biết các ngươi có phải đạo tặc mạo danh Phổ Nham Tộc nhân hay không. Tốt nhất
vẫn phải phong ấn năng lực các ngươi lại mới có thể mang vào Tinh Linh sâm lâm.
Lúc
này, Nguyệt Ngân cũng tiến lên, che trước người Miêu Phi, cất cao giọng nói:
-
Hảo, chúng ta tin tưởng Tinh Linh Tộc các ngươi, theo ý các ngươi mà làm!
Miêu
phi vội la lên:
-
Nguyệt Ngân lão đại, không được a! Không thể bị bọn họ phong ấn lực lượng.
Nguyệt
Ngân trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
-
Không sao, ta tin tưởng Tinh Linh Tộc sẽ không làm thương tổn bằng hữu. Tiến
hành đi.
Nam
tinh linh nhíu nhíu mày, đôi chút do dự, hồi lâu nói:
-
Nếu như Nữ Vương chứng thực thân phận bằng hữu của các ngươi, ta, Tinh Linh Tộc
Á Viên nhất định trịnh trọng hướng các ngươi xin lỗi. Mã Thì, động thủ.
Theo
hướng hắn kêu gọi, từ đội ngũ Tinh Linh Tộc phía sau bay ra một nữ ma pháp sư,
không ngừng dùng tinh linh ngữ ngâm xướng chú ngữ. Quang mang xanh biếc từ thân
nàng lóe sáng, chú ngữ ngâm xướng thời gian không ngắn, khi quang mang xanh biếc
hoàn toàn đem nàng bao phủ, nàng mới huy động ma pháp trượng, một đạo lục mang
đánh vào một gốc cây đại thụ bên cạnh. Đại thụ được ma pháp quang mang rót vào nhất
thời điên cuồng sinh trưởng, 7 -8 rễ mây từ trên mặt đất hướng đám người A Ngốc
bò đến.
Huyền
Nguyệt kinh ngạc trỏ trỏ cây mây, nói:
-
Oa, đây là tự nhiên ma pháp của Tinh Linh Tộc sao? Thật sự là quá thần kỳ a!
Cây
mây rất nhanh bò đến trước mặt mọi người, từ dưới chân leo lên, đem mọi người
quấn lấy. A Ngốc có chút tránh né nhưng mây vốn tính dẻo dai, kể cả có dùng sanh
sanh đấu khí cũng chưa chắc có thể thoát được. Sau khi đem mọi người hoàn toàn
quấn quanh thân cây, nữ tinh linh ma pháp mới thôi ngâm xướng, nàng có chút uể
oải hướng Á Viên gật đầu.
Á
Viên nói:
-
Tốt lắm, hiện tại các ngươi có thể đi theo chúng ta!
Nói
xong, cùng đội quân tinh linh hướng sâm lâm thong thả bay đi.
Bị
trói treo trên thân cây tư vị hiển nhiên rất khó chịu, Nham Lực bất mãn nói:
-
Đã lâu chưa có quay lại Tinh Linh tộc, thật không nghĩ đến sẽ được khoản đãi đặc
biệt như thế này!
Nham
Thạch trừng mắt hắn liếc một cái, nói:
-
Ngươi ít nói vài câu đi, đợi gặp được Tinh Linh Nữ Vương, nàng hẳn sẽ chúng ta một
cái công đạo.
Nói
xong, dẫn đầu đi về phía trước.
<mới vừa rồi nói
treo trên thân cây, giờ lại kêu đi, k hiểu cái lão này miêu tả kiểu quái gì nữa>
Huyền
Nguyệt cũng không có để ý đến việc bị cây mây trói chặt, bởi vì nàng chắc chắn
rằng, nếu có chuyện gì xảy ra, Phượng Hoàng Chi Huyết nhất định có thể giải quyết
gọn nhẹ cây mây này.
Tinh
Linh sâm lâm đường đi phi thường gập ghềnh, cơ hồ không có đất bằng phẳng, mọi
người chầm chậm từng bước theo sát đoàn Tinh Linh dần thâm nhập vào sâu trong
sâm lâm, cây cối cao lớn che phủ hầu hết ánh mặt trời, trận trận cảm giác thanh
lương truyền vào trong cơ thể, hô hấp nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta cảm
giác thật thoải mái, vui vẻ.
Nham
Lực có chút say mê nói:
-
Nơi này không khí thật sảng khoái, so với Phổ Nham Tộc chúng ta còn muốn tốt
hơn, Nham Thạch đại ca, chúng ta lần trước đến đây hình như là đã hơn chục năm
thì phải.
Tại
đây tràn ngập hương hoa Niết Bàn khiến tâm tình Nham Thạch tựa hồ sáng sủa hơn
không ít, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Tinh Linh sâm lâm tuyệt đối là một
trong những địa phương xinh đẹp nhất trên đại lục, nếu như Vân Nhi còn sống, chứng
kiến cảnh này nàng hẳn sẽ phi thường cao hứng.
Nhớ
tới cái chết thảm của ái thê, Nham Thạch trong lòng đau xót, không hề cất tiếng
nữa.
Trong
bọn họ duy nhất chỉ có Huyền Nguyệt là không chút vũ kĩ nào, nhanh chóng hai
chân toàn hoàn đau nhức, bởi vì không có hai tay giữ thăng bằng, thình lình xuất
hiện cái hố khiến nàng bổ nhào. A Ngốc giật mình, vội vã ngồi xổm xuống, nhưng tay
bị trói cũng vô phương đỡ nàng đứng dậy. Huyền Nguyệt từ nhỏ chưa bao giờ
chịu khổ, nhất thời khóc rống lên, nghe được tiếng khóc của nàng, mọi người dừng
lại cước bộ, Nguyệt Cơ đi tới bên cạnh Huyền Nguyệt, nói:
-
Nguyệt nguyệt, sao thế?
Huyền
Nguyệt khóc nói:
-
Tinh Linh Tộc bọn họ thật quá khi dễ người khác, ta chỉ là một nữ hài tử, thân
không vũ kĩ, trói ta như vậy ta đi như thế nào a! Ta không đi nữa. Hu hu……
Á
Viên bay tới, duỗi tay định đỡ Huyền Nguyệt dậy, Huyền Nguyệt sẵng giọng:
-
Đừng có chạm vào ta. Đáng ghét!
Á
Viên ngẩn ngơ, hắn lúc này mới thấy rõ, nữ tử nhân loại mà cũng có người dẹp tựa
thiên sứ như tiểu cô nương này, luận về tướng mạo, cho dù tại Tinh Linh Tộc,
Huyền Nguyệt cũng tuyệt đối được xếp top. :D
Á
Viên nói:
-
Nhìn bộ dáng ngươi, hẳn là nhân loại ma pháp sư. Như vậy đi, ta xem các ngươi
quả thật cũng không có ác ý, sẽ đem cởi trói cho ngươi, ngươi xem có được
không.
Huyền
Nguyệt lập tức im bặt, nhẹ nhàng nói:
-
Thế cũng được, mau cởi trói cho ta.
Á
Viên kêu Mã Thì giải phóng cho Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt ngồi dậy, hoạt động
thân thể một chút, mới vừa rồi ngã sấp xuống, tay của nàng xước xát đôi chỗ, trận
trận đau đớn khiến nàng nước mắt không khỏi lại chảy ra, nhẹ giọng ngâm xướng
quang hệ khôi phục thuật, bạch quang chiếu rọi xuống, vết thương trên tay nhanh
chóng lành lại. Mã Thì bay xuống cạnh Huyền Nguyệt nói:
-
Tiểu muội muội, nàng dùng ma pháp trị liệu vết thương như vậy là không tốt đâu,
sẽ làm giảm khả năng chữa thương của cơ thể, như loại tiểu thương này hãy để nó
tự khôi phục là tốt nhất.
Huyền
Nguyệt chu môi anh đào, nói:
-
Nhưng mà….nhưng mà ta đau! Bộ dạng ngươi so với ta không lớn hơn bao nhiêu,
không được gọi ta là tiểu muội muội. Ta ghét nhất bị người khác gọi ta tiểu.
Mã
Thì hì hì cười, nói:
-
Không thể gọi ngươi tiểu sao? Vậy ngươi lầm rồi, chúng ta Tinh Linh Tộc bình
thường có thể sống đến bốn, năm trăm tuổi, ta năm nay có thể nói đã gần trăm tuổi,
mặc dù trong tộc cũng không tính là lớn, nhưng so với ngươi, thì lại hơn rất
nhiều ah.
Huyền
Nguyệt oa quát to một tiếng, chỉ vào Mã Thì nói:
-
Ngươi gần một trăm tuổi rồi ư?
Mã
Thì vui vẻ gật đầu, nói:
-
Không sai! Còn kém hai năm nữa là tròn một trăm tuổi. Đợi đến khi đủ một trăm
tuổi, ta chính là đại Tinh Linh.
Huyền
Nguyệt tựa hồ quên mất việc mình mới bị ngã sấp xuống, giữ chặt cánh tay Mã Thì,
thân thiết nói:
-
Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi mau mau dạy ta, như thế nào một trăm tuổi mà vẫn xinh đẹp
như vậy?
Tinh
Linh Tộc vốn ưa thích vẻ đẹp hoàn mĩ, nghe được Huyền Nguyệt chân thành hỏi, Mã
Thì không khỏi cười nói:
-
Tiểu muội muội, vấn đề này thuộc về huyết thống, thật cũng không có biện pháp đặc
thù nào!
Huyền
Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
-
Nguyên lai làm Tinh Linh lại tốt như vậy, một trăm tuổi mà vẫn luôn xinh đẹp, nếu
ta cũng là Tinh Linh tộc nhân thì tốt quá rồi.
Mã
Thì mỉm cười, nói:
-
Nếu như ngươi là Tinh Linh, nhất định sẽ là tiểu Tinh Linh xinh đẹp nhất!
Á
Viên vừa bay lại nói:
-
Chúng ta mau lên đường, nếu không nhanh trở về hẳn mọi người sẽ rất sốt ruột.
Đúng
lúc này, tiếng xé gió đột nhiên truyền đến, mấy chục đạo thân ảnh từ bốn phía
xông tới, bọn họ một đám toàn thân hắc y, chỉ lộ hai mắt, dây trói có, binh khí
có, tấm thuẫn cũng có <thuẫn: tấm
khiên>, một bộ khí thế hung hăng. Một tấm lưới từ trong đám hắc ý nhân phóng
ra, thành công trói buộc thân thể Mã Thì. Tên hắc y nhân cao lớn kia dụng nhất
duệ, nhất thời đem Mã Thì thân thể mềm mại lôi đến bên cạnh, tay phải đánh một
quyền sau gáy khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Hắn đắc ý cười to nói:
-
Các huynh đệ, Tinh Linh ma pháp sư đã bị
ta bắt được.
Đám
hắc y nhân nhất thời không còn cố kỵ gì nữa, hướng Tinh Linh đánh tới. Á Viên
lâm nguy bất loạn, vội phi lên không, hạ lệnh chỉ huy, hàng loạt mũi tên xanh
hướng đám hắc y nhân phóng tới. Đám hắc y nhân tựa hồ sớm có chuẩn bị, mỗi người
trong tay đều cầm một tấm thuẫn dày, mặc dù Tinh Linh tiễn có lực xuyên thấu cực
mạnh, nhưng không cách nào đột phá tầng phòng ngự.
Đôi
cánh trong suốt của Tinh Linh Tộc dù có thể đưa họ bay vào không trung, nhưng
năng lực phi hành sao có thể so với Dực Nhân Tộc. Trong sâm lâm, bởi có cành lá
rậm rạp ngăn cản nên ngay cả độ cao thập thước cũng rất khó đạt tới. Hắc y nhân
không ngừng hướng không trung tung lưới, không có Tinh Linh ma pháp sư trợ
giúp, trong chốc lát, nhất thời lại có ba gã Tinh Linh bị tấm lưới bắt được, lôi
xuống.
Huyền
Nguyệt bị biến hóa thình lình xảy ra khiến nàng vô cùng hoảng sợ, vội vã trốn
sau lưng A Ngốc. Nham Thạch lo lắng hô to:
-
Tinh Linh bằng hữu, mau cởi bỏ trói buộc, chúng ta giúp các ngươi kháng địch.
Á
Viên một bên bắn tên, một bên trốn tránh tấm lưới, giận dữ nói:
-
Ai biết các ngươi có phải cùng một bọn hay không, chắc chắn là các ngươi đem
chúng đến.
Kỳ
thật, cho dù hắn tin tưởng đám người Nham Thạch đến mấy cũng vô phương giải trừ
trói buộc, dù sao, Ma pháp sư duy nhất trong đoàn - Mã Thì đã bị bắt đi a. Nhìn
đám người hắc y nhân, Nham Thạch trong lòng khẩn trương, hướng Huyền Nguyệt
nói:
-
Ngươi cũng là ma pháp sư, có hay không biện pháp đem cây mây này đốn ngã, thứ này
rất chắc ta không thoát được.
Huyền
Nguyệt suy nghĩ một chút, nói:
-
Ta có biện pháp, bất quá, các ngươi có thể sẽ bị hỏa thiêu một chút, kiên nhẫn chịu
đau nhá !
Nói
xong, nhanh chóng móc ra Phượng Hoàng Chi Huyết, nhẹ giọng ngâm xướng:
-
Vạn điểu vua phượng hoàng! Thỉnh ngài đem hỏa lực vô song ban cho ta, hóa thành
ngọn lửa, thiêu rụi trói buộc trước mắt!
Phượng
Hoàng Chi Huyết đặc điểm lớn nhất đó là chỉ cần là ma pháp sư dù mới sơ cấp cùng
đều có thể sử dụng phát ra hỏa hệ ma pháp, uy lực phụ thuộc vào công lực của
người thi triển mà biểu hiện. Thần Long Chi Huyết của A Ngốc cũng có đặc tính
tương tự, bất quá thay vào đó là quang hệ ma pháp. Theo chú ngữ ngâm xướng, Phượng
Hoàng Chi Huyết trong tay Huyền Nguyệt hồng quang đại phóng, một ngọn lửa hình
vạn điểu từ viên lệ bảo thạch bay ra, Huyền Nguyệt chỉ huy, hướng ngực A Ngốc
lao đến. A Ngốc chỉ cảm thấy ngực nóng lên, mấy sợi mây quấn quanh người đồng
thời rực lửa nhanh chóng biến thành cháy đen, bởi vì có Minh Vương kiếm tà khí
lạnh như băng nên dù Phưởng Hoàng lửa nóng cỡ nào cũng vô phương làm tổn thương
A Ngốc. A Ngốc trở tay rút ra Thiên Cương kiếm, bạch quang hiện lên, nhanh
chóng đem Nham Thạch cùng Nham Lực trên cây mây cắt đứt, cây mây có dai bền thế
nào cũng không thể ngăn cản khí thế mạnh mẽ của Thiên Cương kiếm. Hai người hét
lớn một tiếng, phân biệt rút ra binh khí hướng hắc y nhân vọt tới.
Phượng
Hoàng lửa hiện tại đã là giới hạn thi triển Phượng Hoàng Chi Huyết của Huyền
Nguyệt, nàng vốn định tiếp tục dùng ngọn lửa giúp mọi người thoát thân nhưng ma
pháp lực tựa hồ đã bị Phượng Hoàng Chi Huyết hút sạch, toàn thân mềm nhũn, ngã
ngồi trên mặt đất. Kỳ thật, hỏa mộc tương khắc, nàng chỉ cần sử dụng một hỏa hệ
ma pháp cấp thấp cũng có thể giải trừ trói buộc. A Ngốc giải thoát cho Nham Thạch
cùng Nham Lực xong, vội vã quay sang Huyền Nguyệt hỏi:
-
Nguyệt Nguyệt, ngươi thế nào? Không sao chứ?
Huyền
Nguyệt hữu khí vô lực nói:
-
Không có việc gì, chỉ là dùng hơi quá ma pháp lực một chút, ngươi mau giúp Nham
Thạch đại ca đối phó đám bại hoại kia đi, không thể để họ tác quái bắt Tinh
Linh đi được! Nhất là Mã Thì tỷ tỷ.
A Ngốc gật đầu, nhanh chóng giải trừ cho bốn
người Nguyệt Ngân, mọi người ánh mắt đồng thời cương nghị, ngoại trừ Vạn Lý ở lại
bên cạnh bảo vệ Huyền Nguyệt, tất cả đều hướng đám hắc y nhân vọt tới. Lúc này,
Nham Lực cùng Nham Thạch sớm đã nhảy vào giữa vòng vây của đám hắc y nhân. Hai
người đều là chiến sĩ, tấm thuẫn dày trước mặt căn bản đối với họ là vô dụng.
Nham Thạch tựa hồ muốn đem nội tâm rực lửa hoàn toàn phát tiết ra, một đao không
lưu tình nhắm hướng hắc y nhân bổ tới. Mỗi một đao đều mang theo sát khí ngập
trời, hiển nhiên kết quả của bọn chúng đều là thuẫn vỡ nhân vong. Nham Lực công
kích không thua kém Nham Thạch chút nào, một đôi chiến phủ huy vũ đứng lên, trong
chốc lát đã có 7 -8 hắc y nhân chết trong tay hai huynh đệ bọn họ.
Một gã hắc y nhân quát to:
-
Bọn chúng là bằng hữu, nghĩ muốn thịt chúng ta sao?
Nham
Lực giận dữ hét:
-
Ta thịt mẹ ngươi, ta chém chết bọn hỗn đản
các ngươi.
Từ
ngày bị Nham Cự lừa, hắn sớm uất ức đến tận cổ, hơn nữa mấy ngày nay mọi người bất
hòa khiến hắn vô cùng bực bội, mãi mới có được một cơ hội phát tiết, hắn giống
như một đầu phong hổ điên cuồng hướng hắc y nhân bổ tới. Lúc này, đám người A
Ngốc cũng đã đến nơi. A Ngốc vốn khờ khạo, lúc đầu Âu Văn dạy hắn chiêu thức chủ
yếu lấy khí thế cùng lực lượng là chính, cho nên, phương thức hắn công kích cơ
hồ cùng Nham Thạch giống nhau, bất quá A Ngốc bản tính nhân hậu, mỗi một kiếm
chỉ là đem tấm thuẫn bổ nát vụn, sau đó dùng Thiên Cương kiếm chặt các đốt ngón
tay khiến cho đối thủ mất đi năng lực chiến đấu <chặt các đốt ngón tay mà còn nhân hậu, chết luôn cho xong>.
Nhưng A Ngốc cơ hồ lại không thấy được, mỗi một hắc y nhân sau khi bị hắn bổ vụn
tấm thuẫn, đả thương ngã xuống, ngay lập tức bị tinh linh tiễn kết liễu.
Nguyệt
Ngân cầm ngân kiếm cùng nhuyễn kiếm của Miêu Phi mặc dù không cách nào bổ đôi tấm
thuẫn, nhưng bọn hắn ra chiêu đều nhằm chỗ yếu hại, đám hắc y nhân này thực lực
cũng không quá mạnh, dưới sự liên thủ của bọn họ, cũng giết bị thương không ít
người, nhất là Miêu Phi, xuất kiếm âm tàn nhẫn vô cùng. Nguyệt Cơ ở một bên trợ
giúp, chỉ cần tên hắc y nhân nào lộ ra sơ hở, một đạo ngân quang hiện lên, hiển
nhiên bị ngân tiễn của nàng bắn trúng, không khác biệt lắm so với tinh linh
cung tiễn thủ.
Mấy
chục gã hắc y nhân trong chốc lát liền bị đám người A Ngốc chiếm ưu thế liên tiếp
giết hại. Lúc này, đột nhiên từ trong rừng cây xuất hiện thêm 7 -8 gã hắc y
nhân nữa, bọn chúng trang phục hơi khác so với đám y nhân lúc trước, trên người
cũng không có tấm thuẫn cùng dây trói, mỗi người trong tay đều cầm hai thanh đoản
nhận lóe hàn quang <đoản nhận: dao
găm>.
Ngoại
trừ Mã Thì thì tất cả tinh linh đều đã được cứu thoát, bọn họ tuy rằng không bị
tổn thương gì nhưng đều bị địch nhân đánh ngất xỉu. Cái tên cao lớn hắc y
nhận bắt được Mã Thì lúc trước rất nhanh thối lui ra sau 7 – 8 gã hắc y nhân vừa
đến, hoảng sợ nói:
-
Thủ lĩnh, vốn chúng ta đã đắc thủ, không biết từ chỗ nào xuất hiện những tên lợi
hại kia, khiến tinh linh trong tay chúng ta thoát đi không ít, các huynh đệ cũng
bị giết rất nhiều!
Một
gã hắc y nhân vóc người nhỏ gầy, hừ lạnh nói:
-
Lũ phế vật, ngay cả vài người như vậy mà cũng thu thập không được, lui về mau.
Tên
cao lớn hắc y nhân khi nãy vội vã đáp ứng, phát pháo hiệu, lập tức mười tên hắc
y nhân cầm tấm thuẫn che chở thối lui đến bên cạnh những tay hắc y nhân cầm đoản
nhận.
Á Viên cùng những tinh linh sót lại đến
tụ tập cạnh đám người A Ngốc, Á Viên cảm kích nói:
-
Các ngươi đúng là Tinh Linh Tộc bằng hữu, chuyện lúc trước ta thật sự xin lỗi.
Nham
Thạch nói:
-
Không nên nhắc lại nữa, giải quyết đám địch nhân trước mặt này đã. Mấy tên đến
sau hẳn có chút bản lĩnh, mọi người cẩn thận.
Á
Viên gật đầu nói:
- Ta vừa rồi đã phát tín hiệu, nơi này rất gần
Tinh Linh Tộc, chúng ta nhân thủ ít hơn, không biết có đợi được đến khi viện
quân tới.
Nguyệt
Ngân cau mày nói:
-
Xét trang phục của đám người này, hẳn là thuộc Đạo Tặc công hội, bọn họ ngang
nhiên tìm đến Tinh Linh Tộc bắt người, không sợ Tác Vực liên bang tìm bọn họ
phiền toái sao? Trong đám hắc y nhân kia sợ rằng cấp bậc thấp nhất cũng là cao
cấp đạo tặc, mọi người cẩn thận.
Nham
Thạch liếc mắt nhìn Nguyệt Ngân, hướng Á Viên nói:
-
Tinh linh đại ca, các ngươi ở phía sau áp trận, chúng ta xông tới dọn dẹp bọn hỗn
đản này.
Nói
xong, cùng Nham Lực tiến về phía trước. A Ngốc cùng thành viên Nguyệt Ngân dong
binh đoàn cũng theo ngay sát, một đoàn 7 người đi tới đám hắc y nhân trước mặt.
Bảy
tên hắc y nhân đến sau cũng tiến lên vài bước, một người ở giữa trầm giọng nói:
-
Mặc kệ các ngươi có là bằng hữu hay không, hôm nay các ngươi xuống tay thực quá
tàn nhẫn. Chúng ta 22 huynh đệ tính mạng phải để lại nơi này, các ngươi như thế
nào cũng phải cấp cho ta một cái công đạo.
Nham Lực phẫn nộ quát:
-
Công đạo cái rắm, bọn khốn khiếp các ngươi chạy đến đây bắt tinh linh, chẳng lẽ
không đáng chết sao?
Hắc
y nhân hừ lạnh, nói:
-
Trên đại lục hỗn loạn này, ai mà không vì tiền, các ngươi hôm nay nếu đã cố chấp
như vậy thì cũng đừng trách chúng ta phá luật!
A
Ngốc ngẩn người, nhỏ giọng hỏi Nguyệt Ngân:
-
Bọn họ có cái luật gì?
Nguyệt
Ngân thấp giọng đáp:
-
Đạo Tặc công hội có quy định, khi hành nghề tuyệt đối không cho phép giết người.
Xem ra lần này bọn hắn quyết liều mạng. Cấp bậc cao cấp đạo tặc công phu rất
đáng sợ. Chúng đã quyết tâm như vậy, chúng ta sợ rằng sẽ nguy hiểm. A Ngốc cẩn
thận, tốc độ của những tên cao cấp đạo tặc phi thường mau.
Nham
Thạch trừng mắt nhìn đám hắc y nhân nổi giận nói:
-
Các ngươi vì tư lợi bản thân khiến Tinh Linh tộc rơi vào nước sôi lửa bỏng, các
ngươi thật quá ích kỷ. Các ngươi có chết cũng chưa hết tội, chúng ta vì dân trừ
hại có cái gì không đúng.
Một
gã hắc y nhân tiến đến bên cạnh tên cầm đầu thì thầm gì đó, tên cầm đầu liền gật
đầu, hướng Nham Thạch nói:
-
Như vậy đi, các ngươi hiện tại có 7 người, chúng ta cũng có 7 người. Hai bên tiến
hành so đấu. Nếu như các ngươi thắng, chúng ta lập tức rời khỏi Tinh Linh sâm
lâm, còn nếu như các ngươi thua, thì đừng có cản trở chúng ta.
Nguyệt
Ngân khẽ nói với A Ngốc:
-
Xem ra đám đạo tặc này vẫn còn rất kiêng kỵ quy củ công hội, nếu không, bọn chúng
cũng không khách khí như vậy. Điều kiện này với chúng ta rất thích hợp, nếu như
ta thắng, bọn chúng tự nhiên phải rút lui, nếu không mà nói, chúng ta nghĩ muốn
giúp cũng không giúp được!
A
Ngốc gật đầu:
-
Nguyệt Ngân đại ca, ngươi xem chúng ta có thể thắng bọn họ không?
Nguyệt
Ngân đáp:
-
Ta cũng không chắc, từ bề ngoài không thể nhìn ra được, bất quá binh khí bọn
chúng sử dụng đều là đoản nhận, sợ rằng nhất định đều có công phu thâm hậu.
Binh khí càng ngắn, công phu lại càng hung hiểm.
Nham
Thạch hiển nhiên cũng biết hắc y nhân đã nhượng bộ, âm thanh lạnh lùng nói:
-
Nói đi, hình thức so đấu như thế nào?
Hắc
y nhân nói:
-
Rất đơn giản, chúng ta hai bên luân lưu so đấu, người thắng sẽ tiếp tục trận tiếp
theo cho đến khi toàn bộ 7 người bị đánh bại. Bất quá, ta hy vọng các ngươi
không nên hạ sát thủ. Nếu không ta e chúng ta không thể khống chế được tâm
tình.
Nham
Thạch không để ý đến uy hiếp của đối phương, thản nhiên đáp:
-
Bắt đầu đi. Các ngươi ai lên trước?
Tên
cầm đầu hướng bên trái nhìn thoáng qua, nói:
- Tiểu thất, ngươi lên.
Bên
trái một gã hắc y nhân thân thể chợt lóe, đã đứng ở trung ương song phương, tốc
độ cực nhanh, quả thực khiến Nham Thạch kinh hãi. Hắn rõ ràng biết được ưu thế
chủ yếu của mình là lực lượng, đối phó với loại chiến sĩ tốc độ, hắn vốn không
am hiểu. Hắn đang do dự chính mình có nên so đấu trận này hay không đã thấy Miêu
Phi nhảy lên, đi ra ngoài. Tay trái nắm
mũi nhuyễn kiếm, khinh thường nói:
-
Cho ta lãnh giáo một chút cái hạng gà bay chó nhảy các ngươi có gì lợi hại.
Hắc
y nhân đồng dạng có vóc người nhỏ gầy, hai tròng mắt lớn, nhưng híp lại, lưỡng
đạo hàn quang dừng trên thân Miêu Phi, hắn tựa hồ cũng không có bị Miêu Phi chọc
tức, thân thể uốn éo, lạnh lùng nói:
-
Cẩn thận.
Thanh
âm trầm khàn vang lên, tiếng nói vừa dứt, thoáng một cái đã không thấy thân ảnh
đâu. Miêu Phi thất kinh, vốn với tốc độ chính mình phi thường tự phụ, cũng
không nghĩ tên hắc y nhân này tốc độ lại nhanh như vậy. Theo bản năng hắn vung nhuyễn kiếm tạo thành một tầng bóng kiếm chung
quanh. “Đinh đinh” hai tiếng vang lên, cảm giác từ nhuyễn kiếm truyền đến lưỡng
đạo đấu khí bén nhọn, Miêu Phi liều mạng thúc dục đấu khí trong cơ thể chống lại,
nhưng không cách nào ngăn cản đấu khí bén nhọn xâm nhập. Kịch liệt đau đớn,
nhuyễn kiếm trên tay Miêu Phi rơi xuống, trên cổ chợt lạnh, đoản nhận đã nằm kề
vai hắn. Sát khí lạnh lẽo khiến Miêu Phi không dám động đậy. Ngay lúc hắn tưởng
mình sắp xuống hoàng tuyền thì sát khí đột nhiên biến mất, hắc y nhân lần nữa
xuất hiện ngay tại chỗ lúc trước, nhàn nhạt nói:
-
Ngươi thua!
Miêu
Phi sắc mặt tái nhợt đứng đó, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình ngay
cả một chiêu cũng không tiếp được. Nguyệt Ngân tiến lên đỡ Miêu Phi, hướng hắc
y nhân gật đầu, nói:
-
Đa tạ đã hạ thủ lưu tình!
Hắn
trong lòng thật vô cùng bất an, mới rồi chiến đấu, Miêu Phi và đối phương căn bản
không cùng cấp bậc. Nguyệt Ngân chính mình công phu so với Miêu Phi nhỉnh hơn một
chút nhưng cũng không sai biệt nhiều.
Không
riêng Nguyệt Ngân, những người khác cũng bị chiêu vừa rồi khiến cho ngây người.
Thâm tâm tự hỏi, ai có thể nắm chắc tiếp được chiêu công kích quỷ dị đó. Nham
Thạch cắn răng, vừa quyết định chính mình xuất trận, thì phát hiện đầu vai bị
giữ lại, chính là A Ngốc. A Ngốc hướng Nham Thạch gật đầu, nói:
-
Đại ca, để cho ta đi.
A
Ngốc cũng không có nắm chắc gì, chứng kiến thân pháp quỷ dị vừa rồi, mặc dù
trong lòng lo sợ, nhưng nghĩ đến những Tinh Linh thiện lương bị bắt làm nô lệ,
trong đầu nóng lên, kích động hướng Nham Thạch thỉnh chiến.
Nham
Thạch biết công phu A Ngốc cùng mình tương đồng, nhưng hắn còn biết chút ma
pháp, có thể hắn sẽ có cơ hội, nghĩ vậy liền gật đầu nói:
-
Hết thảy cẩn thận.
A
Ngốc ứng tiếng, rút Thiên Cương trọng kiếm, đi tới trước mặt hắc y nhân, hai
tay cầm Thiên Cương kiếm, thản nhiên tiến nhập bạch sắc đấu khí vào cơ thể, khí
thế bức người nhìn đối phương, nói:
-
Xin chỉ giáo!
Tiếng
nói vừa dứt, A Ngốc lập tức toàn lực thúc dục sanh sanh chân khí, dường như hắc
y nhân đã không còn tồn tại, phảng phất chính mình trí thân trong hãn hải <biển rộng>, khí thế theo hãn hải
ba động tầng tầng hướng đối phương dũng mãnh xông tới. Hắc y nhân trong mắt
hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc, thân thể vặn vẹo, chống lại khí thế A Ngốc,
hắn cảm giác được, cơ thể chính mình đã bị A Ngốc khóa chặt, chỉ cần động chút,
ắt sẽ nhận được một kích lôi đình. Hai người cứ như vậy đối mặt giằng co, hồi
lâu ai cũng không động đậy.
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét