Rốt cuộc, do A
Ngốc không ngừng thúc sanh sanh chân khí hay tại hắc y nhân đã không thể nhẫn nại
được nữa, thân thể hắn dường như không có sức nặng, vọt hướng A Ngốc đánh tới.
A Ngốc hét lớn một tiếng, toàn lực một kiếm bổ về phía trước. Luồng khí lưu chung
quanh dường như bị một kiếm này hút mất, thành công trói buộc hành động hắc y
nhân khiến hắn không thể không trực tiếp đối mặt. A Ngốc cảm giác được một kiếm
vừa rồi so với chính mình trước kia uy lực tựa hồ gia tăng không ít. Kỳ thật, khi
tiến vào cảnh giới đệ ngũ trọng, sanh sanh chân khí ngày càng trở nên cường đại,
lúc này mới làm cho công lực hắn bất tri bất giác tiến bộ .
Hắc y nhân cũng
không có kinh hoảng, trong tay đoản nhận hàn quang lóe ra, thân thể hơi nhích
sang một bên, song nhận đồng thời chém vào Thiên Cương kiếm. “Đinh đinh” hai tiếng,
A Ngốc toàn lực nhất kích đột ngột dừng lại, lưỡng đạo khí bén nhọn theo kiếm
thẳng đến hai tay A Ngốc. A Ngốc hiện đã hiểu được tại sao vừa rồi Miêu Phi lại
buông bỏ nhuyễn kiếm. Vội vã đem sanh sanh chân khí trong cơ thể tiến tới hai
tay, sanh sanh chân khí không ngừng xoay tròn, miễn cưỡng hóa giải lưỡng đạo
khí bén nhọn nọ, nhưng hai tay đã có chút tê cứng.
Mặc dù hắc y
nhân thành công hóa giải chiêu thức vừa rồi của A Ngốc, nhưng Thiên Cương trọng
kiếm phối hợp sanh sanh đấu khí sinh ra uy lực thật lớn khiến hắn phải thối lui
mấy bước. Hắc y nhân không chút do dự, thân thể vừa lui liền động, hàn mang hiện
lên, hai thanh đoản nhận một ngực, một hướng nơi yết hầu A Ngốc nhanh như chớp
công tới.
Tại thời khắc
sinh tử, A Ngốc trong đầu dị thường thanh tỉnh, miễn cưỡng vận lực xuống hai
tay đem Thiên Cương kiếm chém xuống đất, nghênh hướng đoản nhận của đối phương.
Hắc y nhân hừ lạnh, cũng không dám liều mạng, thân thể chợt lóe lại biến mất
không thấy đâu. A Ngốc chiêu thức đã sử dụng hết, sau lưng lưỡng đạo tiêm phong
chợt đánh úp, hắn không kịp ra chiêu phản đòn, đành thuận thế lùi về phía sau,
khi thân thể sắp tiếp xúc mặt đất, tả chưởng xuất ra đánh thẳng xuống đất mượn
lực đứng lên, bay ra ngoài mấy thước ngã xuống.
Việc hắn phản ứng
vốn phi thường nhanh, nhưng sau lưng đã truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn,
đoản nhận đã lưu lại 2 vết thương thật dài sau lưng hắn. Bén nhọn đấu khí không
ngừng tàn phá cơ thể hắn, A Ngốc toàn thân co rút té trên mặt đất, liều mạng
dùng sanh sanh đấu khí ngăn cản chân khí kia thâm nhập.
A Ngốc căn bản
không kịp thở dốc, đoản nhận đã lại xông tới. Hắn biết hiện tại chính mình vô
phương chống đỡ đối phương công kích, bóng ma tử vong tràn ngập toàn thân. Mọi
người mắt thấy đoản nhận trong tay hắc y nhân sắp đâm tới A Ngốc, không khỏi
kinh hô lên tiếng, nhưng bởi hắn tốc độ quá nhanh, căn bản không ai có thể kịp
nhúng tay.
Đột nhiên, A Ngốc
cảm giác được tay trái nóng lên, một cỗ khí lưu ấm áp trong nháy mắt truyền khắp
toàn thân, sanh sanh chân khí được luồng khí lưu trợ giúp chợt bùng phát, nhanh
chóng đem chân khí sắc lạnh kia bức ra ngoài cơ thể. Tại trong mắt những người
khác, A Ngốc toàn thân đột nhiên bạch quang đại phóng, hắc y nhân vốn chỉ định
dùng đoản nhận bức A Ngốc nhận thua, nhưng vừa thấy tình cảnh như vậy, đoản nhận
liền bổ tới.
Khi đoản nhận
cùng bạch quang trên người A Ngốc tiếp xúc, phảng phất như chém vào bì cách <dạng như da thuộc>, bạch quang cứng
cỏi mà tràn ngập co dãn, quang mang đột nhiên đại phóng, hắc y nhân bị chấn bay
ra ngoài.
A Ngốc
cũng chịu khổ sở không kém, mặc dù hắn không rõ luồng khí lưu nãy từ đâu đến,
nhưng bạch quang cũng chỉ ngăn cản được một phần công kích của hắc y nhân, oa một
tiếng phun ra một bụm máu tươi
Nham Thạch cùng
Nham Lực đồng thời chạy đến, giúp A Ngốc đứng lên. Hắc y nhân cũng không có
truy kích, bình tĩnh đứng đó, thở hổn hển rất nhỏ. A Ngốc dùng Thiên Cương kiếm
chống đỡ thân thể, điều tức khí huyết cơ thể, miễn cưỡng cười nói:
- Hai vị đại
ca, ta không có việc gì.
Nham Thạch thở
dài một tiếng, nói:
- Quên đi huynh
đệ, chúng ta coi như đã tận lực, đám hắc y nhân công phu quá lợi hại, không phải
chúng ta có khả năng ứng phó.
Nham Lực sắc mặt
trầm trọng, thở dài nói:
- Cho dù chúng
ta cùng xông lên cũng chưa chắc thành công, xem ra, thật sự là nhân ngoại hữu
nhân a! Tinh Linh Tộc thật xui xẻo.
A Ngốc đột
nhiên hô lớn:
- Không, tuyệt đối
không để chúng mang Tinh Linh đi.
Hắn căm tức
hắc y nhân, nói:
- Ta còn chưa
có thua đâu. Chúng ta tiếp tục, hai vị đại ca, các ngươi trở về đi.
Nham Thạch
cùng Nham Lực nhìn ánh mắt A Ngốc kiên nghị, có chút hổ thẹn cúi đầu, tại mới rồi,
bọn họ đã có ý định từ bỏ. Nham Lực đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Chúng ta liều
mạng! Mọi người cùng xông lên, có lẽ còn có một đường sinh cơ.
A Ngốc lắc đầu:
- Không, bọn họ
nhiều người, nên dựa theo quy củ tiếp tục so đấu, ta chưa chắc đã thất bại. Đại
ca, các ngươi lui ra phía sau.
Nói xong, A Ngốc
tập tễnh hướng hắc y nhân đi đến. Hắc y nhân lạnh lùng nhìn A Ngốc, A Ngốc cách
ba thước thì dừng lại, dùng sức đem Thiên Cương kiếm cắm trên mặt đất. Hắc y
nhân âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi không
phải đối thủ của ta, thay đổi người đến đây.
A Ngốc lắc đầu,
nói:
- Chưa chắc
đâu.
Hắn duỗi tay lấy
ra Thần Long Chi Huyết trên cổ, đem đặt trong lòng bàn tay, dựa theo chú ngữ Huyền
Nguyệt dạy, nhẹ giọng ngâm xướng:
- Vĩ đại Long Tộc
vương! Thỉnh ngài đem thần lực vô tận ban cho ta, hình thành vòng bảo hộ, bảo vệ
sự tôn nghiêm.
Nói xong, hắn cứ
như vậy xoay người, đưa lưng về phía hắc y nhân, hướng đám người Nham Thạch
vươn hai tay. Bạch sắc quang mang chợt đại thịnh, hắc y nhân kinh ngạc không hiểu,
lui về sau vài bước, hắn không rõ, thiếu niên trước mặt này tại sao trên người
lại có nhiều điểm bí mật như vậy.
Bạch sắc quang
mang bao trùm thiên địa hướng mọi người bao bọc, trong vòng bảo hộ bao gồm đám
người bọn họ cùng Tinh linh tộc nhân. A Ngốc hiện tại có khả năng sử dụng Thần
Long Chi Huyết phóng thích ra quang hệ ma pháp cực mạnh, trong mọi người, duy
nhất chỉ có Huyền Nguyệt biết, ma pháp này tên gọi quang chi thủ hộ, là quang hệ
ngũ cấp phòng ngự ma pháp, có thể khu trừ hết thảy khí tà ác, cũng có lực phòng
ngự rất mạnh. Thực chất ma pháp lực của
A Ngốc xuất ra tam cấp ma pháp đã không dễ dàng, nhưng nhờ Thần Long Chi Huyết hỗ
trợ, mới miễn cưỡng thi triển ngũ cấp ma pháp. Trong mọi người cũng chỉ có nàng
hiểu được A Ngốc đang muốn làm gì. Thì thào nói:
- A Ngốc, ngươi
nhất định không được có việc gì a!
Bạch sắc quang
chi thủ hộ chẳng những bảo vệ mọi người, cũng đem thính giác cùng thị giác ngăn
cách <giống cách ly>. Nham Thạch
dị thường sốt ruột, nghĩ muốn lao ra khỏi quang chi thủ hộ xông ra giúp A Ngốc,
lại bị Huyền Nguyệt túm lại, thản nhiên nói:
- Các ngươi yên tâm, hắn nhất định làm được.
Kỳ thật, ngay cả
chính cô cũng không biết, tại sao đối A Ngốc lại tin tưởng như vậy.
Khi quang chi thủ
hộ thành công bảo vệ mọi người, tất cả đám đạo tặc đều thất thần, bọn họ không
rõ, tại sao A Ngốc dụng ma pháp bảo vệ những người khác mà không phải chính
mình. Hắc y nhân nói:
- Ngươi đây là cái gì ý tứ gì?
Hắn trong lòng
không khỏi có chút hối hận, nếu như mới rồi hắn công kích, chắc rằng A Ngốc đã
ngã xuống.
A Ngốc xoay người
đối mặt hắc y nhân, trên mặt toát ra một tia lãnh khốc:
- Không có
gì, là ta sợ công kích quá mạnh mẽ, sẽ làm bị thương các bằng hữu của ta.
Hắc y nhân ngẩn
người, biểu hiện của A Ngốc mặc dù không kém, bất quá chỉ là một gã chiến sĩ công
lực hơi cao một chút mà thôi, trừ bỏ bạch quang quái dị vừa nãy, hắn so với
mình còn kém xa, hắn có thể có công phu gì uy lực lớn như vậy được chứ? Chẳng lẽ
là ma pháp? Sẽ không, ở đây khoảng cách quá gần, chính mình tuyệt đối sẽ không cho
hắn cơ hội ngâm xướng chú ngữ. Đạo tặc cũng có danh hiệu ma pháp sư sát thủ, tốc
độ bọn họ chính là khắc tinh của ma pháp sư.
Ngay lúc hắc y
nhân vẫn còn đang nghi hoặc, A Ngốc tay phải đã sờ sờ lồng ngực mình. Hắc y
nhân đột nhiên cảm giác được thân thể như trong ngày đông giá rét, không khỏi
rùng mình. A Ngốc hai mắt lộ ra hung quang, nhàn nhạt màu xám khí thể không ngừng
từ trên người hắn trào ra, bốn phía tràn ngập khí tà ác. Hắc y nhân công lực yếu,
đã không tự giác run rẩy, 7 người sau lưng cũng không tự chủ toát ra ánh mắt sợ
hãi.
Khí tà ác càng
ngày càng thịnh, lấy A Ngốc làm trung tâm không ngừng lan tràn, tên hắc y nhân
trước mặt đứng dậy quyết tử, hàn khí lạnh như băng thâm nhập không cách nào
ngăn cản, đoản nhận thu tại trước ngực, thân thể có chút vặn vẹo, chuẩn bị công
kích.
- Chờ một chút!
Tên hắc y nhân cầm
đầu đột nhiên hô lớn. Thân ảnh hiện lên, cùng sáu gã còn lại nhẹ nhàng đến trước
mặt A Ngốc. A Ngốc lạnh lùng nhìn bọn họ, không chút
e ngại, sanh sanh chân khí không ngừng từ tay phải truyền vào Minh Vương kiếm, tà
lực lạnh lẽo tràn ngập chung quanh thân thể hắn, hắn hiện tại rõ ràng cảm giác
được tùy thời đều có thể dùng Minh Vương kiếm phát động công kích.
- Như thế nào?
Các ngươi muốn quần chiến sao?
Tên cầm đầu tản
mát ra đấu khí màu lam nhạt, một bên chống cự tà khí, một bên nói:
- Tiểu huynh đệ,
nếu như ta đoán không nhầm, ngươi hẳn là truyền nhân của “Minh Vương”.
A Ngốc gật đầu,
cũng không có trả lời. Hắc y nhân nói:
- Không nghĩ tới Sát Thủ công hội cũng trở nên từ
bi như vậy, ra tay cứu người. Hảo, hôm nay nhất định nhận thức qua lợi hại của
Minh Vương kiếm. Bất quá, ngươi phải bộc lộ tài năng cho chúng ta xem một chút
mới được. Nếu không, chúng ta chỉ cần đem mọi người nơi này giết sạch, sợ rằng ‘Minh
Vương’ cũng không biết ai đã hạ thủ đâu. Tiểu Tứ, ngươi xem Minh Vương kiếm của
hắn có phải thật hay không.
Một gã vóc người
cao gầy tiến lên vài bước, đoản nhận trong tay vung lên dừng ở tay phải A Ngốc. A
Ngốc nhàn nhạt nói:
- Minh Vương kiếm
mỗi khi xuất ra bất lưu vong, các ngươi hẳn đã biết, hiện tại đi còn kịp.
Tiểu Tứ cười lạnh:
- “Minh Vương” quả
thật là đại lục đệ nhất sát thủ, bất quá, không biết công phu của hắn ngươi học
được mấy phần.
Nói xong, thân
thể hóa thành bóng đen nhanh như chớp hướng A Ngốc bay tới, biết được đối
phương là truyền nhân của đệ nhất sát thủ - Minh Vương, hắn cũng không có hạ thủ
lưu tình như tên hắc y nhân lúc trước. Đoản nhận một ngực, một hướng yết hầu
đâm tới, tràn ngập đích khí thế. Đám đạo tặc rất rõ ràng, mặc dù bình thường bọn
họ cũng không cùng Sát Thủ công hội giao du, nhưng Sát Thủ công hội cũng không dễ
gì trêu chọc bọn họ. Chỉ có giết người diệt khẩu mới là phương thức giải quyết tốt
nhất.
A Ngốc trong mắt
hàn mang đại thịnh, cao giọng ngâm xướng:
- Minh Vương nhất
thiểm! Thiên - Địa - Động!
Hắn rốt cuộc lần
đầu tiên rút ra thiên hạ chí tà - Minh Vương kiếm, ngay cả chính hắn cũng chưa hề
thấy rõ bộ dạng Minh Vương kiếm, chỉ cảm thấy sinh cơ không ngừng bị u lam quang
mang trước mặt hút mất, sanh sanh chân khí nhanh chóng tiêu thất, thân thể đối
phương chợt lóe rồi biến mất, không trung ngập trời tà khí, tất cả hắc y nhân đứng
bất động, u lam quang mang phảng phất hơi hướng như đến từ địa ngục. A Ngốc xuất
hiện sau lưng hắc y nhân, hắn trong mắt tràn ngập thần sắc cả kinh, con ngươi từ
từ biến thành màu xám, thân thể dần dần đích héo rũ, leng keng leng keng hai tiếng,
đoản nhận rơi trên mặt đất, thân thể yếu đuối ngã xuống, cả người đã biến thành
một khối thây khô.
Minh Vương kiếm
vẫn còn ẩn tàng tà lực nếu không còn muốn mãnh liệt hơn thế. Gã hắc y nhân so đấu
với A Ngốc lúc đầu hướng thây khô bi thương nói:
- Tứ thúc!
Thân thể vọt tới
trước, hướng thây khô vác đi. Gã hắc y nhân cầm đầu hô lớn:
- Rút lui.
Hắn thân pháp
so với hai gã hắc y nhân lúc trước còn muốn nhanh hơn
nhiều, hắc mang chợt lóe, một tay mang gã hắc y nhân nhỏ gầy, một tay kia vác
thây khô cùng 5 gã hắc y nhân còn lại nhanh
như chớp hướng sâm lâm lủi mất.
Những gã hắc y
nhân công lực không cao tất cả đều đã bị tà lực xâm chiếm không cách nào nhúc
nhích, mặc dù bọn họ cũng có bản lĩnh, nhưng Minh Vương kiếm tà khí đã cướp mất
linh hồn họ, mất đi linh hồn thân thể bọn họ không ngừng suy nhược, mặc dù sẽ
không biến thành thây khô, nhưng tuyệt đối khó thoát cái chết, bọn họ đã không
thể còn được chứng kiến ánh bình minh lần nữa. Sáu gã hắc y nhân còn lại cũng
không quan tâm bọn chúng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt A Ngốc.
A Ngốc hiện tại
cũng không hơn gì, đang dụng toàn lực chống lại tà khí của Minh Vương kiếm, mặc
dù chỉ mới sử dụng Minh Tự cửu quyết thức thứ nhất: Minh Thiểm, nhưng đã tiêu
hao đại bộ phận sanh sanh chân khí trong cơ thể. Nếu như mới rồi đám hắc y nhân
đó tái phát động công kích, hắn tất nhiên không cách nào ngăn cản, đáng tiếc,
nhằm lưu lại tính mạng chính mình, đám hắc y nhân đã lựa chọn thối lui.
Hồi lâu sau, A
Ngốc rốt cuộc cũng ngăn chặn được tà khí của Minh Vương kiếm, khôi phục bình
thường, cảm giác phệ huyết khi sử dụng Minh Vương kiếm khiến hắn nghĩ lại mà
còn sợ. Hắn sợ rằng chính mình trở thành một tên ác ma giết người.
Thở sâu, A Ngốc
chậm rãi ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp Tinh Linh ma pháp sư Mã Thì thân thể lạnh
run. Mã Thì từ lúc A Ngốc phát động Minh Vương kiếm, đã được tà khí thức tỉnh,
đúng lúc chứng kiến một màn quỷ dị nọ. Nàng mặc dù trong Tinh Linh Tộc cũng
không phải dạng cao thâm ma pháp sư, nhưng từ nhỏ sinh trưởng tại nơi có sinh
cơ nồng đậm như Tinh Linh sâm lâm, hơn nữa lại tu luyện tự nhiên ma pháp, thân
mình đối với tà lực có tác dụng kháng cự nhất định, cho nên cũng không đến mức
bị tà lực xâm chiếm như mấy tên hắc y nhân này. Nhưng một màn vừa rồi làm cho thân
thể nàng rất khó thừa nhận. Trong mắt Mã Thì, A Ngốc phảng phất như sinh vật chí
tà trong thiên địa, chỉ cần thân thể vừa động, đã cướp đi tính mạng người khác,
tựa hồ chỉ có vị thần chưởng quản sinh mạng mới có thể làm được.
A Ngốc khi nãy
thi triển Minh Vương, đã quên mất sự tồn tại của Mã Thì, hiện tại chứng kiến bộ
dạng nàng run rẩy, nhất thời lại càng hoảng sợ, thúc dục sanh sanh chân khí còn
sót lại trong cơ thể, miễn cưỡng đi tới cạnh Mã Thì, Mã Thì có chút hoảng sợ nhìn
hắn, run giọng nói:
- Ngươi, ngươi
là tử thần sao? Ngươi muốn làm gì?
A Ngốc ho
khan, phun ra một bụm máu tươi, cười khổ nói:
- Ta cái gì
cũng không làm, địch nhân rốt cuộc đã rời đi, ngươi hiện tại có phải trên người
đang rất lạnh?
Mã Thì gật đầu,
mới vừa rồi A Ngốc giết người ánh mắt lạnh như băng giờ vẻ mặt lại như cũ rõ
ràng ở trước mặt, nàng khó hiểu nghĩ đến, cứu bọn họ khỏi địch nhân, rốt cuộc là
tốt hay xấu đây chứ?
A Ngốc ngồi xổm
xuống, dùng tay phải đặt tại đầu vai run rẩy của Mã Thì,
đemsanh sanh chân khí trong cơ thể rót sang, bạch sắc quang mang mặc dù rất nhạt,
nhưng vẫn lộ ra hơi thở thần thánh yếu ớt. Dưới tác dụng của sanh sanh chân
khí, Mã Thì cảm giác toàn thân một trận ấm áp, nhất thời thoải mái hơn nhiều, tà
khí xâm nhập trong cơ thể biến mất, nàng dần khôi phục lại bình thường. A
Ngốc thở hổn hển, thân thể gần đến cực hạn, kéo tay Mã Thì, khẩn thiết nói:
- Tinh
linh......Tỷ tỷ, ngươi, ngươi......Có thể đáp......ứng ta......một việc được chứ
?
Mã Thì ngẩn người, hỏi:
- Chuyện gì?
A Ngốc tha thiết
nhìn Mã Thì, suy yếu nói:
- Tinh
linh......tỷ......tỷ, ta......hy vọng......ngươi không......đem......chuyện….. ta......ta......vừa
rồi…….giết…..người............nói cho......mọi người......biết......Đây là......bí
mật......của ta, ngươi......yên tâm......, ta......bất luận......đối với…..Tinh......Linh
tộc......các ngươi…..hay với......bất cứ……người tốt…..nào đều......không có....một
điểm…....ác ý......,ta.. ta......cũng không......muốn giết......người......,
là....tại…...bọn họ......đã…bức ta......
Nhìn A Ngốc khẩn
cầu, Mã Thì trong lòng mềm nhũn, nàng biết, nếu như không được ngoại nhân này cứu
thoát, sợ rằng, vận mệnh mình cùng tỷ muội giống nhau trở thành nô lệ nhân loại.
Là tiểu tử khờ khạo trước mặt cái này đã cứu thoát nàng, mặc dù một màn vừa rồi
khiến nàng ấn tượng khó phai, nhưng Mã Thì thiện lương vẫn quyết định giúp A Ngốc
che giấu bí mật. Nghĩ tới đây, Mã Thì khẽ gật đầu. Nhận
được câu trả lời khẳng định của Mã Thì, A Ngốc trên mặt toát ra một tia vui mừng,
thân thể ngã vào trong lòng Mã Thì, ngất đi.
A Ngốc bất tỉnh
liền lập tức ngủ say, quang chi thủ hộ
cũng theo đó giải trừ, mọi người lo lắng phát hiện quang mang trước mặt biến mất,
nhất thời vọt ra. Á Viên tung cánh bay đến cạnh Mã Thì, nhìn A Ngốc ngã trong
lòng, kinh ngạc hỏi:
- Đây rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì?
Mã Thì do dự một
chút, nói:
- Là hắn, là nhân
loại này đã đánh đuổi đám bại hoại kia.
Á Viên cả kinh,
thực lực người này biểu hiện trước gã hắc y nhân nọ hắn đều thấy được, A Ngốc
công lực mặc dù không kém, nhưng cùng đám hắc y nhân so sánh thì còn thua xa. Hắn
chưa kịp hỏi lại, đám người Nham Thạch đã chạy đến, Nham Thạch vội vã dùng đấu
khí điều tra kinh mạch hắn. Mọi người làm thành một vòng, ân cần cùng Nham Thạch
phán đoán. Huyền Nguyệt bởi không có vũ kĩ nên là người cuối cùng chạy đến,
nàng tranh đến trước, lo lắng hỏi:
- Nham Thạch đại
ca, A Ngốc, A Ngốc hắn thế nào ?
Nham Thạch thở
dài một hơi, nói:
- Yên tâm đi, A
Ngốc huynh đệ không có việc gì, hơi thoát lực mà thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt.
Á Viên thâm liếc
Mã Thì một cái nói:
- Các vị bằng hữu,
cám ơn các ngươi đã cứu chúng ta, ta đại biểu, thay mặt tất cả Tinh Linh ở đây
hướng các ngươi xin lỗi chuyện lúc trước. Chúng ta thật sự đã quá lỗ mãng.
Vừa nói, vừa hướng
phía mọi người khom người thi lễ. Nguyệt Ngân đỡ lấy hắn. nói:
- Quên đi, dù
sao chúng ta cũng không tổn thất gì, bọn đạo tặc đó thật đáng ghê tởm, trợ giúp
các ngươi là việc chúng ta nên làm. Đám thi thể xử lý như thế nào?
Á Viên đáp:
- Đám thi thể này, người của chúng ta sẽ xử lý.
Chúng ta trước hết hãy nhanh chóng quay trở lại Tinh Linh thành, ta muốn đem
chuyện vừa rồi phát sinh bẩm báo lên Nữ Vương bệ hạ.
Huyền Nguyệt
nhìn nhìn bốn phía, nói:
- Dường như tử
thi hơn nhiều, chắc không phải đều do A Ngốc hạ thủ chứ?
Mã Thì gật đầu,
nói:
- Ta cũng không
biết bọn họ chết như thế nào, tên hắc y nhân cầm đầu sau khi bỏ chạy, bọn họ liền
đều ngã xuống.
Miêu Phi nghi
hoặc nói:
- A Ngốc sao đột
nhiên lại trở nên lợi hại như vậy, bằng vào lực lượng bản thân đuổi đi đám bại
hoại kia, chẳng lẽ hắn bình thường thâm tàng bất lộ ?
Nham Thạch có
chút mất kiên nhẫn nói:
- Nói sau đi! Tinh linh huynh đệ, phiền các
ngươi dẫn đường, A Ngốc cần một nơi an tĩnh hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Đúng lúc này, một
đoàn tinh linh hướng bên này bay lại, đông đúc chừng hơn trăm người, ba gã tinh
linh cầm đầu trên người tản ra khí thế mãnh liệt, Á Viên vui vẻ, nói:
- Là viện quân của chúng ta!
Hắn tung cánh tiến
lên nghênh đón, không ngừng dùng Tinh Linh ngữ cùng nhau trao đổi. Đoàn Tinh
linh hạ xuống, ba gã tinh linh cầm đầu tiến đến trước mặt mọi người trung nam tử
tinh linh ở giữa nói:
- Cám ơn các
ngươi đã cứu đồng bào chúng ta, Tinh Linh Tộc tinh linh sử Thiên
Anh có lễ!
Hắn nhìn qua chừng
ba mươi tuổi, tướng mạo cương nghị, đồng dạng lưng đoản cung, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nham Thạch thần
sắc chợt động, ôm A Ngốc tiến lên nói:
- Thiên Anh đại
thúc, ngài, ngài còn nhận ra ta không ?
Thiên Anh kinh
ngạc nhìn Nham Thạch, trên dưới đánh giá vài lần, có chút nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là Phổ Nham Tộc nhân, chúng ta từng gặp
qua sao?
Nham Thạch có
chút kích động nói:
- Thiên Anh
thúc thúc, mười ba năm trước, phụ thân ta Nham Phi mang ta tới nơi này, đã từng
ra mắt ngài a! Ta là Nham Thạch!
Thiên Anh kinh hô,
nói:
- Ngươi, ngươi
là Nham Thạch? Chục năm không thấy, bộ dáng của ngươi thay đổi không ít a!
Nham Lực bu tới,
chỉ vào mũi mình nói:
- Thiên Anh đại thúc, ta là Nham Lực a!
Thiên Anh ha ha
cười, nói:
- Nguyên lai
ngươi là cái tên quỷ nghịch ngợm đó, lúc nhỏ ngươi vẫn cầm búa khảm qua nhà của
ta đấy! Khi Nham Phi huynh đệ đánh ngươi, bộ dạng ủy khuất của ngươi ta vẫn còn
nhớ rõ a!
Nham Lực xấu hổ
nói:
- Đại thúc, chuyện
lúc nhỏ đừng nhắc lại nữa a!
Nham Thạch nói:
- Thiên Anh đại
thúc, vị bằng hữu này của ta bị thoát lực, cần nghỉ ngơi, ngài có thể hay không
trước sắp xếp giúp chúng ta một chút.
Thiên Anh vỗ vỗ
ngực mình, nói:
- Không thành vấn đề, vừa rồi Á Viên đã đem chuyện
xảy ra nói qua cho ta biết, chúng ta hiện
tại nên quay lại đã. Đám đạo tặc đó cũng quá càn rỡ . Bọn
họ đã không chỉ một lần đánh lén tộc nhân chúng ta, xem ra, không thể để chúng
lộng hành thêm nữa, bọn chúng tưởng rằng có thể khi dễ Tinh Linh tộc chúng ta
sao!
Vừa nói, Thiên Anh
trong mắt hiện lên một đạo hàn mang. Nham Thạch gật đầu thưa:
- Thiên Anh thúc thúc, chúng ta lên đường thôi,
đợi đến Tinh Linh thành, ta sẽ nói ngài nghe lý do bọn ta tới đây.
Thiên Anh gật đầu,
đoàn tinh linh liền vây xung quanh mọi người hướng nơi sâu nhất Tinh Linh sâm
lâm bay tới.
............
Bên ngoài
Tinh linh sâm lâm.
Sáu gã hắc y
nhân dừng lại. Mặc dù dụng toàn lực trốn chạy thờ gian không ngắn, nhưng bọn hắn
không ai có chút thở dốc. Gã hắc y nhân cầm đầu thở dài một hơi, nói:
- Hẳn là đã an
toàn. Không nghĩ tới gặp đệ tử Minh Vương ở chỗ này.
Tên hắc y nhân
nhỏ gầy lúc đầu so đấu với A Ngốc nhìn thay khô trong tay gã hắc y nhân cầm đầu,
oa một tiếng khóc rống lên.
- Tứ thúc, tứ thúc người chết thật là bi thảm a!
Thanh âm hắn từ
khàn khàn trầm thấp biến thành trong trẻo thanh thúy, theo tiêu chuẩn thần
thánh giáo đình ngữ. Vài tên hắc y nhân trên mặt đều toát ra thần sắc bi
ai, gã cầm đầu thở dài, nói:
- Thất nha đầu,
ngươi cũng đừng khóc, chỉ trách chúng ta xui xẻo, không dưng lại đụng trúng đệ
tử Minh Vương.
Tên hắc y nhân nhỏ
gầy hạ khăn che mặt xuống, lộ ra dung mạo tinh sảo động lòng người, dĩ nhiên là
một nữ hài tử xinh đẹp, nhìn qua chừng mười bảy, mười tám tuổi, nước mắt không
ngừng chảy xuống.
- Tứ thúc, tứ
thúc là thay ta mà chết, vốn chống lại Minh Vương kiếm hẳn đã là ta a!
Gã hắc y nhân cầm
đầu thở dài. nói:
- Hài tử, đừng
khóc, bảo vệ ngươi là bổn phận của chúng ta. Lão tứ vì ngươi trả giá tính mạng,
cũng xem như chết có ý nghĩa.
Thất nha đầu
mãnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt lãnh mang chợt hiện,
- Đại thúc,
ngài vừa nói cái gì? Ngài coi Diệt Phượng ta là hạng người sợ chết sao? Theo lời
người nói, chục năm ta khổ luyện, thực lực thu hoạch giả, tất cả đều là nhờ các
ngươi mới đạt được sao? Mới rồi tên thiếu niên đó chưa chắc đã có thể tái xuất
Minh Vương kiếm, chúng ta vì sao phải bỏ chạy, nếu tái công kích, chúng ta nhất
định sẽ thành công!
Tên hắc y nhân cầm
đầu được xưng đại thúc, nói:
- Thất nha đầu,
ngươi bình tĩnh một chút, ta biết ngươi bình thường theo lão tứ tình cảm thân
thiết, nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta cũng không có cách nào. Ngươi nghĩ rằng
bọn ta không thương tâm sao? Chúng ta sáu người đều là nhiều năm huynh đệ cùng
một chỗ, trong công hội ngoại trừ hội trưởng cũng chỉ có sáu người chúng ta là
Thu Hoạch giả, ngươi là mấy năm gần đây mới đạt tới thực lực này, chúng ta lục
huynh đệ cùng nhau sinh sống đã vài thập niên a! Lão tứ chết đi, chúng ta so với
ngươi càng thương tâm hơn, nhưng thất nha đầu, ngươi phải hiểu được, làm cường
giả đạo tặc, tuyệt đối không thể vì cảm xúc mà ảnh hưởng tâm tính. Nếu như mới
vừa rồi chúng ta không rời đi, có lẽ Minh Vương kiếm mục
tiêu kế tiếp là ngươi hoặc là ta, hoặc cũng có thể là một người trong số chúng
ta. Ngươi nói không sai, tên thiếu niên kia tuổi không lớn, công lực cũng không
thâm hậu, có lẽ hắn quả thật không cách nào tái xuất Minh Vương kiếm, cho dù có
tái xuất cũng không thể giết sạch chúng ta, chúng ta khẳng định có cơ hội đánh
bại hắn. Nhưng ngươi lại không nghĩ tới, nếu như các ngươi tiếp tục, rất có thể
sẽ có thêm người khác chết dưới kiếm của hắn. Ngươi chẳng lẽ muốn kết quả như vậy
sao? Thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm, không phải chúng ta có khả năng ngăn cản.
Ai cũng không thể tại Minh Vương nhất thiểm hạ thoát được tánh mạng. Nếu như
chúng ta xảy ra tổn thất gì, thực lực công hội tất nhiên đại giảm, làm cho ta
trở về như thế nào hướng phụ thân ngươi giải thích? Huống hồ, ngươi chớ quên,
lúc đầu chúng ta đối địch không phải cái tên thiếu niên kia. Hiện đang trong Tinh
Linh sâm lâm, nếu ta đoán không lầm, tất sẽ có viện quân Tinh Linh tộc tới, tinh
linh bình thường không tính cái gì, nhưng một khi đạt tới cấp bậc Tinh Linh sử,
chúng ta cũng không chắc có thể đối phó. Hài tử, muốn làm một cường giả đạo tặc
nhất chính là phải tỉnh táo, tùy thời nhận ra bản chất thế cục.
Diệt Phượng gắt
gao nắm chặt tay, trong mắt toát ra hận ý điên cuồng, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đại thúc, ta
hiểu được, nhưng là, cừu hận của tứ thúc ta nhất định phải báo, nếu như ngay từ
đầu ta toàn lực giết chết cái tên thiếu niên kia, sẽ không cho hắn hữu cơ hội dụng
Minh Vương kiếm, đều do ta, hết thảy đều do ta!
Hai hàng nước mắt
chảy xuống, đôi mắt xinh đẹp trở nên đỏ bừng. Hắc y nhân vỗ vỗ bả vai Diệt
Phượng, ôn nhu nói:
- Thất nha đầu,
mọi người ai cũng nhận thấy được sự chăm chỉ của ngươi. Đạo tặc công hội từ khi
thành lập tới nay, ngươi là người duy nhất trước hai mươi tuổi đạt tới thực lực
cấp bậc Thu Hoạch giả. Ngươi còn có tiền đồ sáng lạng phía trước, ngàn vạn lần
không nên bị cừu hận che mắt, Đạo Tặc công hội quy định cực kỳ nghiêm khắc ngươi
hẳn đã biết, khi hành động tuyệt đối không được đả thương tính mạng. Chẳng lẽ,
ngươi muốn trở thành sát thủ sao?
Diệt phượng cúi
đầu, nhìn thây khô tứ thúc, người từ nhỏ nhìn chính mình lớn lên, truyền thụ
tuyệt kỹ cho nàng không hề giữ lại, lòng nàng quặn đau. Cắn môi, nàng oán hận
nói:
- Cho dù sau
này khiến ta không thể quay lại làm đạo tặc, ta cũng nhất định phải vì tứ thúc
báo thù. Đại thúc, ngài đừng khuyên ta nữa.
Hắc y nhân thở
dài, nói:
- Tốt lắm, dù sao nơi này cũng là lãnh địa Thiên
Nguyên tộc, chúng ta nên nhanh chóng rời đi, mọi chuyện nên để về công hội giải
quyết. Ta tin tưởng, hội trưởng nhất định hướng Sát Thủ công hội đòi công đạo,
mấy trăm năm nay, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, lần này bọn chúng
không những phá hỏng hành động chúng ta mà còn gây thiệt hại nghiêm trọng, vô
luận như thế nào cũng phải cấp cho chúng ta một cái công đạo mới được.
Nói xong, hắn
quan sát một chút chung quanh, kéo theo Diệt Phượng vẫn đang không muốn rời triển
khai thân pháp hướng Á Liễn tộc đi khuất.
Đoàn người Nham
Thạch nhanh chóng tiến vào nơi sâu nhất Tinh Linh sâm lâm, càng vào sâu, cây cối
chung quanh càng cao lớn, trận trận nhẹ nhàng khoan khoái không ngừng tràn ngập
thân thể. Huyền Nguyệt bởi vì không có vũ kĩ, Thiên Anh cố ý tìm vài nữ tính
tinh linh mang theo nàng phi hành. Lần đầu thể nghiệm cảm giác phi hành, Huyền
Nguyệt đã quên sạch đủ loại chuyện phát sinh vừa nãy. Nàng trong lòng không ngừng
nghĩ tới, nếu như ta cũng có thể tự mình phi hành thì tốt biết bao! Róc rách tiếng
nước chảy đột nhiên truyền đến, Nham Lực hướng Nguyệt Ngân nói:
- A! Nhanh đến
Tinh Linh hồ. Nơi đó chính là Tinh Linh gia, cũng chính là tổng bộ Tinh Linh Tộc
a.
Nguyệt Ngân ngẩn
người, nói:
- Trong Tinh linh sâm lâm còn có hồ nước sao?
Á Viên bên cạnh
mỉm cười nói:
- Đương nhiên, Tinh
Linh gia ngay trên Tinh Linh hồ! Đợi một lát chứng kiến, ngươi sẽ hiểu được.
Nghe Á Viên nói
vậy, mọi người mang theo nghi hoặc tiếp tục đi tới trước, bọn họ đều muốn nhanh
chóng chiêm ngưỡng một chút, tại sâu trong sâm lâm hồ nước sẽ có bộ dạng như thế
nào a.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét