Đêm đã khuya, ngoài phòng gió lạnh rít lên, nhưng
trong phòng Tần Vũ toàn thân nóng bừng kích động.
- Liên gia gia, nói cho con biết tu luyện thế nào, con
phải tu luyện, con nhất định tu luyện thành thượng tiên, dù cho không thành được
thượng tiên, cũng phải tu luyện thành thiên tiên cao thủ!
Tần Vũ mắt sáng lên kiên định. Trong đầu Tần Vũ bắt đầu
hiện ra cảnh tượng tương lai, hắn thậm chí còn tưởng tượng ra ánh mắt khen ngợi
của phụ vương nhìn hắn.
Hắn không cần gì khác, chỉ cần tình cảm của phụ thân.
Phụ thân khen ngợi, phụ thân cười, thậm chí là phụ thân phê bình hoặc trừng phạt,
để cho Tần Vũ cảm thấy tình cảm của phụ thân hiện hữu, hắn chỉ đơn thuần cần
tình cảm của phụ thân.
Hiện tại, hắn đã tìm ra phương pháp, tìm ra biện pháp
để phụ thân yêu quý. Đó là nỗ lực tu luyện, giống như đại ca Tần Phong, trở
thành một võ giả dũng mãnh, lợi hại, thậm chí là...vượt xa cả người thường -
thượng tiên. Tần Vũ trông chờ nhìn Liên Ngôn.
- Tiểu Vũ.
Liên Ngôn không còn cách nào, không muốn nhưng cũng phải
nói thật:
- Muốn trở thành tiên thiên cao thủ, tất phải tu luyện
nội công, nội công vượt qua cảnh giới hậu thiên đột phá tới cảnh giới tiên
thiên. Nhưng ngươi trời sinh đan điền vô pháp tích tụ nội lực, làm sao ngươi
luyện nội công được? Làm sao mà trở thành tiên thiên cao thủ?
- Đan điền của con có vấn đề, nhưng bọn Vương thúc đã
từng nói rằng thiên hạ nội công tâm pháp nhiều kinh người, nói không chừng có
loại con có thể tu luyện. Dù cho không thể luyện nội công, nhưng vẫn còn ngoại
công, con vẫn có thể trở thành tiên thiên cao thủ!
Tần Vũ nói vội. Hắn tuyệt đối không chịu chấp nhận bản
thân không thể trở thành cao thủ.
Bởi vì...Trong trái tim thuần khiết của một đứa bé tám
tuổi, chỉ có duy nhất biện pháp đó để lấy được tình thương của phụ thân.
- Ngoại công? Ngoại công chỉ là các phương pháp rèn
luyện thân thể, làm cho thân thể mạnh mẽ hơn, tốc độ thân thể nhanh nhẹn hơn,
đây chỉ là tiểu đạo, từ xưa tới nay, dù cho là người trời sinh thần lực, dù cho
thân thể tôi luyện lợi hại tới đâu, cũng chưa có ai ngoại công đạt tới cảnh giới
tiên thiên, tu luyện ngoại công ngoài rèn luyện thân thể, đơn giản không thể trở
thành tiên thiên cao thủ.
Liên Ngôn không muốn Tần Vũ luyện công phu vô dụng, trực
tiếp nói thẳng.
- Không có một hy vọng nào? Một chút cũng không có?
Tần Vũ run rẩy, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Cuối cùng mọi hi vọng đã tan biến, Tần Vũ cảm thấy lạnh
lẽo.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Vũ, Liên Ngôn cảm thấy
tâm trạng chùng xuống: "Hắn vẫn còn là một đứa trẻ!"
Liên Ngôn vội vàng nói
- Tiểu Vũ, thật ra ngoại công cũng có lợi hại, ngoại
công là sức mạnh của cơ bắp, chịu đựng dẻo dai. Không như nội lực tiêu hao rất
nhanh. Còn nữa.......
Liên Ngôn trong lúc an ủi Tần Vũ, trong đầu suy nghĩ
các lợi thế của ngoại công, nghe Liên Ngôn nói, mắt Tần Vũ sáng rực.
- Còn nữa, ngoại công tuy luyện tập gian nan, nhưng
thân thể là điểm cơ bản nhất của con người. Trong Liệt Hổ quân có một đại hán
trời sinh thần lực, chỉ dựa vào tập luyện ngoại công công pháp, có thể dùng một
tay nhấc thạch đôn nặng tám trăm cân.
- Tám trăm cân? Một tay?
Trong tâm trạng của Tần Vũ hy vọng lại nổi lên, hắn có
thể tưởng tượng được sức mạnh đó, cử một cái búa lớn bổ người, đơn giản như cắt
lúa.
- Đúng, tám trăm cân, một tay có thể nâng thạch đôn nặng
tám trăm cân, vũ khí của hắn là độc cước đồng nhân, trên chiến trường, dù là
tiên thiên tiền kỳ cao thủ, cũng không dũng mãnh bằng hắn, độc cước đồng nhân
vung lên, bổ địch trong cả một vùng lớn.
Liên Ngôn không ngừng nói về lợi ích của ngoại công.
Cuối cùng, Liên Ngôn tổng kết:
- Tuy không ai tập ngoại công thành tiên thiên cao thủ,
nhưng tu luyện tới hậu thiên cực trí, thân thể đạt tới cực hạn, uy lực cũng rất
khủng khiếp, không kém tiên thiên tiền kỳ cao thủ.
Liên Ngôn nhìn Tần Vũ sắc mặt đã tốt lên, cuối cùng
cũng thở phào một tiếng, hắn đã thấy Tần Vũ trưởng thành, biết rõ tính khí của
Tần Vũ.
- Ngoại công tu luyện tới hậu thiên cực trí, có thể so
với tiên thiên tiền kỳ cao thủ?
Tần Vũ dò hỏi lại lần nữa.
Liên Ngôn gật đầu liên tục, làm sao hắn dám phủ nhận?
Hắn lắc đầu, Tần Vũ còn có thể cảm thấy tồi tệ hơn.
- Liên gia gia, người nói, trước đây chưa một ai tu
luyện ngoại công đạt tới tiên thiên cảnh giới?
Tần Vũ hỏi, Liên Ngôn lúng túng gật đầu, nhưng Tần Vũ
thực sự vẫn hưng phấn, huy quyền nói:
- Hảo, trước đây chưa có ai tu luyện tới tiên thiên cảnh
giới, thì con nhất định sẽ tới.
Liên Ngôn lập tức ngạc nhiên.
- Trước đây chưa một ai làm được, không có nghĩa là
không thể. Ta phải tin vào bản thân!
Ánh mắt Tần Vũ sáng lên.
Liên Ngôn cười khổ.
Ngoại công?
Kiểu tu luyện đó, so với tu luyện nội công thì khổ sở
hơn không biết bao nhiêu lần, ngoại công là rèn luyện thân thể, chủ yếu là để
thân thể đạt đến cực hạn, các phương pháp tu luyện, tuyệt đối làm cho thân thể
biến đổi, cái kiểu thống khổ đó chắc chắn người bình thường khó mà chịu nổi.
Làm sao Liên Ngôn để Tần Vũ chịu khổ.
- Tiểu Vũ, luyện ngoại công công phu, khổ sở nhiều lắm,
so với chịu một trăm roi mỗi ngày còn thống khổ hơn. Ngươi là nhi tử của Trấn
Đông vương, có người bảo hộ ngươi, đâu cần phải chịu đựng khổ cực như thế.
Liên Ngôn khuyên nhủ, hắn không nhẫn tâm nhìn tiểu hài
tử này chịu khổ. Tần Vũ lắc đầu kiến quyết.
- Không!
Miệng hắn buông một tiếng rành mạch, tỏ ý không muốn
bàn cãi.
Liên Ngôn bất lực nghĩ:
- Sao người Tần gia ai cũng giống ai, bất kể thế nào,
điều cơ bản nhất là có mục tiêu thì không chịu quay đầu, phụ thân nó đã thế,
bây giờ nó cũng thế.
Tần Vũ đột nhiên mỉm cười, hắn biết Liên gia gia quan
tâm đến mình.
- Liên gia gia, đừng lo, nói không chừng còn có nội
công tâm pháp con có thể tu luyện được, người tìm vài thứ nội công tâm pháp cho
con xem, nếu như thật sự không thể tu luyện nội công, con chuyển qua tu luyện
ngoại công cũng không muộn.
Tần Vũ bước tới gần Liên Ngôn.
- Liên gia gia, đừng có lo, trong sơn trang có y sinh
giỏi nhất, cao thủ các loại, còn có ôn tuyền thần kỳ, người lo lắng cái gì?
Liên Ngôn suy nghĩ theo Tần Vũ, trên mặt nở nụ cười
hòa nhã. Hắn tự nhiên biết Tần Vũ không muốn để mình lo lắng.
- Tốt rồi, Tiểu Vũ, về ngủ đi, chuyện này cứ giao cho
ta.
Liên Ngôn nói.
Tần Vũ đột nhiên ngẩng đầu:
- Liên gia gia, người còn phải giúp con tìm một cao thủ
tu luyện ngoại công tới, có người chỉ dậy vẫn tốt hơn.
- Yên tâm, gia gia biết rồi
Liên Ngôn cười, Tần Vũ lập tức mỉm cười, lập tức thơm
ngay vào mặt Liên Ngôn, sau đó chạy ra ngoài cửa, nhưng vẫn gọi:
- Liên gia gia ngủ ngon, con cũng về ngủ đây!
Tiếng vừa dứt, người đã ra khỏi phòng.
Liên Ngôn lập tức lấy bút lông và giấy, viết một bức
thư tín...
Viêm kinh thành, trong thư phòng vương phủ Tần Đức.
Tần Đức đứng giữa thư phòng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài
song cửa, lúc này đã rạng sáng.
Một người hắc y chính là Từ Nguyên bước vào, trong tay
cầm một phong thư tín, đi tới gần bên Tần Đức, nói:
- Vương gia, đây là thư tín Liên Ngôn truyền tới, là
người chăm sóc Tiểu Vũ, người xem xem.
Tần Đức nhận thư tín, nhìn nội dung bên trong, ánh mắt
có vẻ phức tạp, đã lâu mà tay vẫn không buông bức thư.
- Vương gia.....
Tử Nguyên nói nhỏ, Tần Đức lập tức thanh tỉnh, một đạo
hỏa diễm trong bàn tay bùng lên, trực tiếp thiêu thư tín thành tro, sau đó lấy
lại vẻ lãnh khốc, bình tĩnh nói:
- Từ Nguyên, lấy trong phủ nội các loại nội công bí
tàng và ngoại công bí tịch, tất cả sao ra, rồi chuyển đến Vân Vụ sơn trang.
Tử Nguyên kinh ngạc, hắn đã biết Tần Vũ không thể luyện
nội công, hắn cũng biết nội công bí tàng trân quý đến nhường nào, dù cho cùng bí
tàng trong nội cung của Sở vương triều so sánh, nội công bí tàng của Trấn Đông
vương còn trân quý hơn nhiều.
Bao nhiêu bí tàng trân quý giao cho một người không thể
tu luyện nội công là Tần Vũ, không phải lãng phí sao?
- Vương gia, toàn bộ? Cả 'Tổ Long quyết' nữa? Tiểu Vũ
nó không thể tu luyện nội công......
Từ Nguyên hỏi dò.
- Chưa nghe ta nói sao?
Tần Đức lạnh lùng nói, Từ Nguyên gật đầu, không nói gì
tiếp, hắn có thể phát hiện lúc này Tần Đức có tâm sự, cũng đoán được tâm tình của
Tần Đức.
- Còn nữa......
Tần Đức trùng giọng nói:
- Vũ nhi cần cao thủ tu luyện ngoại công, mang tới ba
ngoại công cao thủ trong Liệt Hổ quân, còn nữa, tìm ngoại công cao thủ tại ba
quận đông vực, tất cả mang tới.
- Vâng!
Từ Nguyên tuân mệnh nói.
Tần Đức đang vội, đột ngột nói:
- Từ Nguyên, truyền lệnh tới Vô Biên Hồng Hoang, để tướng
quân Triệu Vân Hưng tới Vân Vụ sơn trang, nếu Vũ nhi tuyển hắn làm lão sư, để hắn
lại Vân Vụ sơn trang một năm.
- Tướng quân Triệu Vân Hưng?
Từ Nguyên kinh ngạc.
Tần Đức gật đầu, sau đó đi ra khỏi thư phòng, Từ
Nguyên đột nhiên cất tiếng:
- Vương gia, lần này trở về Viêm kinh thành, sao không
tới Vân Vụ sơn trang thăm Tiểu Vũ, lần trước thăm Tiểu Vũ, cũng đã hơn một năm
trước đây, chúng ta không bỏ chút thời gian đi được sao?
Tần Đức cúi người, bình tĩnh nói:
- Không cần!
Sau đó trực tiếp bước ra khỏi phòng, Từ Nguyên nhìn
bóng Tần Đức, lắc đầu thở dài:
- Không rõ có phải người Tần gia nào cũng đều như thế
này? Người nào người nấy cố chấp. Vì thệ ngôn trước đây, tình phụ tử cũng không
chăm lo?
Từ Nguyên thở dài một tiếng,
bước ra khỏi thư phòng, chỉ còn lại bức thư tín đã hóa thành tro dưới sàn.
================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét