Trao đổi một lúc, Tần Vũ đã hoàn toàn hiểu nguyên lí
huấn luyện của lão sư, đồng thời Tần Vũ càng bội phục Triệu Vân Hưng hơn, hắn
hoàn toàn xác định, nếu theo phương pháp tập luyện của Triệu Vân Hưng, tuyệt đối
luyện ra một thân thể hoàn mỹ. Sức mạnh, tốc độ, linh mẫn, thêm vào sự hài hòa
hoàn hảo.
Thợ muốn lành
nghề, tất phải có đồ tốt.
Luyện tập một thân thể hoàn mỹ, sau này lại huấn luyện
công kích, các phương pháp giết người. Có sắt tốt và quyết tâm chẳng lẽ không
luyện được đao tốt? Sau đó, huấn luyện bắt đầu...
Vân Vụ sơn trang trên Đông Lam sơn cách trăm mét có một
hồ nước rất đẹp, Triệu Vân Hưng đứng tại ven hồ, bên cạnh hắn có một đồng hồ quả
lắc, cái đồng hồ quả lắc này do một cao thủ kỳ quan tinh vi chế ra, vì chế tạo
khó khăn, chỉ có con nhà quý tộc mới có được. Đồng hồ quả lắc chia ra làm hai tư
tiếng, mười hai phần, mỗi tiếng sáu mươi phút.
- Nhanh, bơi nhanh nữa lên!
Triệu Vân Hưng lạnh lùng nói.
Tại giữa hồ có một thân hình không ngừng di chuyển, đó
là Tần Vũ, theo lời Triệu Vân Hưng, bơi tuy đơn giản, thực ra là một phương
pháp cực tốt bồi dưỡng sự hài hòa của thân thể, vì thế Tần Vũ được lệnh bơi
trong hồ không ngừng nghỉ.
"Muốn ngừng quá." Tần Vũ cắn chặt răng,
không ngừng huy động tay, hai chân cũng đạp nước, hắn đã bơi tới lui mười lần,
cái hồ này tới lui khoảng hai trăm mét, mười lần tới lui đã là hai nghìn mét.
Tần Vũ lúc trước thường tắm tại ôn tuyền, giữa ôn tuyền
mực nước cũng rất sâu, Tần Vũ thường bơi ở đó, kỹ thuật bơi rất tốt, nhưng bơi
không ngừng nghỉ thế này, thêm vào lại phải bơi trong sự gò bó về thời gian, đối
với Tần Vũ mà nói, thật quá khó khăn. Chân, tay nhức mỏi, trí óc căng ra.
"Phụ vương!" Mỗi lần nhớ đến khuôn mặt tươi
cười của phụ vương, Tần Vũ lại cắn răng kiên trì chịu đựng, dù cho đã đạt tới cực
hạn, nhưng hắn vẫn kiên trì như trước.
- Nhanh, nhanh lên chút nữa.
Triệu Vân Hưng không một chút cảm tình lạnh lùng thúc.
Ánh mắt Tần Vũ có một chút cứng cỏi nhìn về phía trước,
nghe thấy lời Triệu Vân Hưng, Tần Vũ tự nhủ phải nhanh lên, sau đó, tâm trạng Tần
Vũ đang căng thẳng đột nhiên như được giải phóng, hai tay hai chân dường như có
lại khí lực.
Tần Vũ cảm nhận rõ ràng, từ trong thân thể không ngờ lại
sản sinh một luồng sức mạnh, luồng sức mạnh này không biết tới từ đâu, như tự
nhiên sinh ra. Ánh mắt Tần Vũ đầy hưng phấn. Vượt qua cực hạn.
Hắn tận hưởng cảm giác này, mỗi lần vượt qua cực hạn,
thân thể không một chút khí lực một lần nữa lại sinh ra một luồng sức mạnh, hắn
thậm chí cảm nhận được thân thể đang biến hóa, khơi dậy tiềm năng từ tận cùng
thân thể.
- Hảo, chậm ba phút.
Triệu Vân Hưng nhìn ra giữa hồ, lãnh đạm nói.
Tần Vũ gặp khó khăn khi vào bờ, lúc này hắn khó mà di
động, đặc biệt hai tay đã không cử động được, chân đau nhức, Tần Vũ thở dốc, tận
lực hít thở không khí trong lành, cố để thân thể phục hồi nhanh hơn một chút.
- Ngươi chậm ba phút, hiện tại phạt ngươi chạy từ đây
về Tây uyển, sau đó tại Luyện Công trường ở Tây uyển xuống tấn một trăm lần.
Triệu Vân Hưng ra mệnh lệnh.
- Chạy từ đây về Tây uyển? Lại còn......
Tần Vũ thở không ra hơi, nhìn Triệu Vân Hưng nghi ngờ,
lúc này chân hắn đã không bước nổi, Triệu Vân Hưng không ngờ lại bắt hắn chạy,
lại còn xuống tấn một trăm lần.
- Ngươi có ý kiến?
Triệu Vân Hưng bình thản hỏi.
- Con có ý kiến, vượt qua cực hạn thân thể có thể tôi
luyện thân thể, nhưng, nếu vượt qua nhiều quá, thân thể con hết cỡ thật, con cảm
giác đã tới cực hạn, bây giờ không thể luyện tiếp, lão sư, lúc bơi, con đã hai
lần cảm thấy cái cực hạn đó rồi, con cảm thấy không thể chịu một lần cực hạn nữa.
Tần Vũ nhìn thẳng Triệu Vân Hưng.
Triệu Vân Hưng
lạnh lùng nói:
- Ta là lão sư, mệnh lệnh của ta ngươi không thể không
phục tùng, nếu ngươi cảm thấy phương pháp huấn luyện của ta có vấn đề, không muốn
tiến hành huấn luyện, ta có thể lập tức ly khai. Ngươi cái loại đệ tử lười biếng,
ta không quan tâm.
Sắc mặt Tần Vũ biến động.
Nhưng sau đó Tần Vũ nhìn Triệu Vân Hưng, hít sâu một
hơi, cố gắng điều khiển hai chân bước, bước đầu tiên kinh thật kinh khủng, đau
nhức dữ dội, nhưng chạy được một lúc, chân đã bắt đầu có khí lực.
- Chuyện gì thế này?
Tần Vũ sửng sốt.
Triệu Vân Hưng phía sau khóe miệng có chút hài lòng:
- Tên tiểu tử này, tưởng ta không biết cực hạn thật sự
của ngươi sao? Sau khi bơi hai tay ngươi dụng lực so với chân thì hơn nhiều, bản
thân cơ chân so với tay lại phát triển hơn, tay đã chịu được, chân cũng có thể
tiến hành huấn luyện tiếp một đợt.
Lại nhớ đến bộ dạng trách vấn của Tần Vũ vừa xong, Triệu
Vân Hưng cười nhẹ.
- Tên tiểu tử này.
Vừa cười vừa lắc đầu, Triệu Vân Hưng theo sát sau Tần
Vũ.
Buổi tối, tại ôn tuyền ở Tây uyển.
Vừa trải qua một ngày cực hạn huấn luyện, lúc này Tần
Vũ ngâm mình trong ôn tuyền, cảm thấy cơ bắp rã rời, thậm chí còn cảm thấy cơ bắp
đang có biến đổi.
Tần Vũ nét mặt thoải mái, cảm xúc trào dâng vung hai
tay nói lớn:
- Cả ngày, cuối cùng cũng thật sự được hưởng thụ!!!
Tiểu Hắc cũng luyện đập cánh bên cạnh không ngừng, dường
như cũng rất cao hứng.
Triệu Vân Hưng sắc mặt uy nghiêm đi tới, dừng lại bên
bờ ôn tuyền nói:
- Ôn tuyền tại Vân Vụ sơn trang này có tác dụng trị liệu
cực kỳ hữu hiệu, đối với thân thể của ngươi rất có lợi. Sau khi ngươi ngâm mình
ba tiếng, ngươi tới chỗ Ông lão tiên sinh, bóp rượu thuốc, hấp thu dược tính
trong rượu thuốc, đối với thân thể của ngươi cũng rất tốt.
- Vâng, rõ...
Lúc này Tần Vũ đang rất dễ chịu, hua tay nói bừa. Triệu
Vân Hưng cũng không để ý, quay đầu bước đi.
Trên Luyện Công trường, Triệu Vân Hưng đứng ngay ngắn,
Tần Vũ cũng đã tới một lúc lâu, chuyện này Tần Vũ không thể muộn được, nói cũng
lạ, dù ngày hôm qua huấn luyện đạt tới cực hạn, nhưng qua hiệu dụng của ôn tuyền,
lại thêm công hiệu của dược tửu, hôm nay không ngờ sức lực vẫn tràn đầy.
- Ngoại công có thể tập luyện đến cực hạn, quái lạ lại
toàn đệ tử con nhà phú gia quyền thế.
Triệu Vân Hưng cảm thán.
Tu luyện ngoại công, không ngừng vượt qua nhục thể cực
hạn, nhưng không phải thân thể chỉ có đơn giản sản sinh ra lực lượng, nó đồng
thời cũng cần hấp thu năng lượng, phú gia đệ tử, ăn uống đại bổ, ăn thức ăn đặc
biệt có dược tính tốt, lại thêm dược tửu trân quý, còn mời được cao thủ y đạo
xoa bóp giải trừ đau nhức. Có điều kiện như vậy, luyện ngoại công tự nhiên sẽ
khác.
- Hiện tại, chúng ta tiến hành huấn luyện sức mạnh, cầm
thiết bổng, tiến hành xuống tấn, trước tiên một trăm lần.
Triệu Vân Hưng tùy ý chỉ một cây thiết bổng, cây thiết
bổng đó tính ra không nặng lắm, khoảng trên dưới mười cân, đối với người lớn
thì không phải nghĩ, nhưng đối với đứa trẻ tám tuổi như Tần Vũ, thật sự khác biệt.
"Hừm!"
Tần Vũ hai tay dụng lực, một tiếng nâng thiết bổng tới
tầm ngực, rồi hi hi cười nói:
- Lão sư, thoải mái lắm.
- Hoàn thành một trăm lần đi rồi hãy nói.
Triệu Vân Hưng nghiêm túc nói.
Tần Vũ bắt đầu xuống tấn, lúc mới bắt đầu rất dễ, chẳng
phải có mỗi việc đứng thẳng người, rồi lại ngồi xuống sao? Nhưng sau ba mươi lần
liên tiếp, Tần Vũ cảm thấy hai chân đau nhức, cố thêm mười cái nữa, chân đứng
đã run rẩy. Một trăm lần?
Chỉ bốn mươi lần
Tần Vũ cũng khó mà chịu nổi?
"Hô!" Hít mạnh một hơi, tranh thủ lúc đứng,
cơ chân phục hồi một chút, Tần Vũ tiếp tục xuống tấn, sau khuôn mặt thống khổ,
ánh mắt Tần Vũ sáng lên ngoan cường, không ngừng cắn răng kiên trì. Thở tới lần
thứ bảy mươi, Tần Vũ thậm chí cảm thấy bước chân không đủ sức đứng vững.
"A!"
Đột nhiên hét lớn một tiếng, có vận hết sức lực, không
ngờ đứng được, trong mắt Tần Vũ lóe lên tia lửa, đó là tia lửa hưng phấn.
"A!"
Lại một tiếng hét lớn, Tần Vũ lại đứng lên tiếp.
Mỗi một tiếng hét, là mỗi lần nỗ lực sử dụng sức mạnh
tiềm tàng bên trong hai chân, hai chân dần dần nóng lên, một luồng sức mạnh từ
sâu bên trong cơ bắp bùng lên, như phép màu, Tần Vũ hét lớn một tiếng cuối
cùng, hắn không ngờ đã hoàn thành đủ một trăm lần. Tần Vũ tuy bước chân siêu vẹo,
như có thể ngã ra bất cứ lúc nào, nhưng trong mắt hắn bừng cháy vẻ hưng phấn.
Bên cạnh Triệu Vân Hưng bí mật gật đầu.
- Hiện tại tiến hành huấn luyện chỉ lực.
Triệu Vân Hưng nét mặt uy nghiêm như trước, cơ bản
không cho Tần Vũ một chút thời gian nghỉ ngơi, ra lệnh ngay. Thật ra huấn luyện
được Triệu Vân Hưng thiết kế rất bài bản, vừa rồi Tần Vũ tuy bước chân đã rã rời,
nhưng hai tay vẫn chưa đạt tới cực hạn, Triệu Vân Hưng tiện thể tiến hành huấn
luyện chỉ lực.
- Lão sư, chỉ lực là huấn luyện cái gì?
Tần Vũ tuy bước chân đã chẳng còn khí lực, nhưng vẫn
hi hi cười hỏi Triệu Vân Hưng.
Tần Vũ càng ngày càng thích cái cảm giác mỹ diệu lúc
vượt qua cực hạn, trong khoảnh khắc vượt qua cực hạn đó, hắn cảm thấy một thứ
kích thích sinh mệnh, đúng. Cái cảm giác đó thật kỳ lạ.
- Chỉ lực, biện pháp tốt nhất là luyện riêng từng ngón
tay, nhưng hiện tại chỉ lực của ngươi rất yếu, đầu tiên chiếu theo phương pháp
Thiết Sa chưởng, đây là găng tay Thiên Tàm ti, trước tiên ngươi đeo vào, luyện
chỉ lực tuyệt đối không được để cơ nhục trên tay bị thương tổn.
Triệu Vân Hưng sớm đã chuẩn bị găng tay Thiên Tàm ti
đưa cho Tần Vũ. Tần Vũ vui vẻ nhận găng Thiên Tàm đeo vào tay.
- Đây là cát biển trắng, hai tay ngươi dùng toàn lực
xúc vào, không được ngưng, chờ tới lúc ta bảo ngưng mới được ngưng.
Triệu Vân Hưng đứng ngay cạnh chậu cát trắng nói.
- Rõ, lão sư!
Tần Vũ nghĩ kiểu huấn luyện này như chơi đùa, nhưng
hai chân đau nhức, cố nhịn đau, cắn răng bước tới chậu cát cách đó mười mét, Tần
Vũ mang găng Thiên Tàm ti, không ngừng xúc xuống, lần nào cũng rất nỗ lực.
- A!
Tần Vũ không kiềm chế được than một tiếng, tuy có găng
Thiên Tàm ti bảo hộ ngón tay, nhưng mỗi lần xúc tay xuống, hành động đó thực sự
ảnh hưởng không nhỏ lên tay.
Xúc nhanh đến cùng cực, lực cản của bạch sa phản lại
làm cho ngón tay Tần Vũ dần dần nhức kinh khủng. Tần Vũ không còn cách nào liền
bí mật giảm độ sâu của cú xúc, bình thường xúc tới tận đáy, nhưng hiện tại xúc
bình thường, dễ chịu hơn rất nhiều.
- Xúc tới đáy, không được lười.
Triệu Vân Hưng uy nghiêm nói.
Tần Vũ giật mình, chỉ cắn răng tiếp tục chịu đựng.
Dù Tần Vũ thích cái cảm giác vượt qua cực hạn, nhưng mười
ngón tay nối liền với tim, mười ngón tay đau nhức không ngừng làm cho hắn thực
sự đau đớn, hắn chỉ là một hài đồng tám tuổi, lại còn là con thứ ba của Trấn
Đông vương, địa vị tôn quý, trước đây có bao giờ phải chịu khổ.
- Phốc!
Bàn tay mạnh mẽ chọc thẳng xuống tận đáy, sự đau đớn
mãnh liệt làm nước mắt Tần Vũ không kìm được trào ra.
Triệu Vân Hưng bình thản nhìn, nhìn đứa trẻ mới chỉ
tám tuổi rơi lệ không ngừng xúc tay vào chậu cát, Triệu Vân Hưng dường như
không có chút cảm tình, không ngừng thúc dục...Khóc, nhưng vẫn phải xúc.
Luyện tập đã được nửa năm, mỗi ngày luyện tập, mỗi
ngày hấp thu thực phẩm, làm cho thân thể Tần Vũ cường tráng hơn rất nhiều so với
trước đây. Dưới thác nước tại Đông Lam sơn.
- A!
Triệu Vân Hưng song phi, đá bay mấy khối đá lớn rơi xuống
thác nước, lúc này, dưới thác nước những khối đá đã tạo thành một nơi người có
thể đứng được, thác nước từ trên cao đổ xuống, đập vào trên mặt đá, tóe ra vô số
bụi nước trắng.
- Hai chân vững như núi, di chuyển nhanh như điện,
thác nước này không kể là lớn, xuống tấn đã lâu như vậy, bước chân của ngươi
cũng khả dĩ có thể trụ được dưới thác nước này.
Triệu Vân Hưng chỉ vào thanh thạch nói:
- Đứng lên đó, nhất định phải đứng vững.
"Thác nước này không kể là lớn?" Tần Vũ ngước
nhìn rất cao nơi thác nước đổ xuống, sức đẩy mạnh mẽ đập lên trên tảng đá, phát
ra tiếng nổ dễ sợ, thác nước này không kể là thác nước lớn, còn cái thác nước
nào lớn nữa? Trải qua nửa năm huấn luyện xuống tấn, lúc này cước bộ của Tần Vũ
so với quá khứ không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.
- Vâng!
Tần Vũ chầm chậm dừng lại bên thanh thạch, thác nước đổ
xuống, bên cạnh thanh thạch áp lực tất nhiên không lớn, Tần Vũ đứng tại bên cạnh
thanh thạch, gồng bước chân, xem ra có thể dễ dàng chịu được áp lực này.
- Đứng vào giữa.
Triệu Vân Hưng lạnh lùng nói.
Tần Vũ chẳng còn cách nào, chỉ đành từ từ di chuyển bước
chân, hướng trung tâm bước, càng tới gần giữa, áp lực nước chảy đổ xuống càng mạnh,
Tần Vũ cảm thấy thân thể đã bắt đầu bị đẩy lùi, nhưng vẫn chưa tới vị trí trung
tâm.
- Không ổn!
Tần Vũ cảm thấy thân thể lắc mạnh, bước chân không trụ
nổi, bị đẩy văng xuống hồ.
- Tiếp tục!
Triệu Vân Hưng bình thản nói.
Trời đêm, Tần Vũ nằm tại ôn tuyền, hai mắt thư thái
khép hờ, ngày ngày lúc tại ôn tuyền là lúc Tần Vũ thoải mái nhất, trước đây
không hề có cảm giác này, nhưng hiện tại mỗi ngày đều rèn luyện tới cực hạn,
lúc vào lại ôn tuyền, toàn thân cơ bắp đang ê ẩm, thật khỏe người.
Tiểu Hắc sau hơn nửa năm, chỉ thấy trên đầu nó đột
nhiên xuất hiện một nhúm lông màu vàng, những chỗ khác vẫn đen như trước. Tốc độ
lớn của Tiểu Hắc thực sự rất chậm so với những con ưng bình thường, lúc này Tiểu
Hắc cũng tại bờ ôn tuyền, chạy tới chạy lui loạn lên. Tần Vũ đã ngủ, ngủ tại ôn
tuyền.
Ban ngày hắn huấn luyện cả ngày, buổi tối ngâm mình
trong ôn tuyền sáu tiếng, ngâm mình trong ôn tuyền ngủ luôn, chờ tới nửa đêm,
nhờ y đạo cao thủ của Ông Nhàn giúp hắn xoa bóp dược tửu, sau đó Tần Vũ tiện thể
đi đọc sách. Có thể nói, hắn không lãng phí dù chỉ một chút thời gian.
Bên bờ ôn tuyền, đột nhiên xuất hiện hai bóng người,
chính là Liên Ngôn và Triệu Vân Hưng, hai người nhìn chăm chú Tần Vũ đang ngủ.
- Tiểu Vũ còn chưa đủ chín tuổi, vẫn còn là một đứa
bé.
Nhìn khóe miệng Tần Vũ còn chảy ra nước dãi, lại thêm
khuôn mặt nhỏ non nớt, Liên Ngôn cảm thấy nhẫn tâm, chăm lo cho Tần Vũ từ lúc
bé, Liên Ngôn hoàn toàn coi Tần Vũ như tôn tử của chính mình.
Triệu Vân Hưng hiếm khi cười, nhìn Tần Vũ, gật đầu
nói:
- Tiểu Vũ là một hài tử kiên cường phi thường, ta huấn
luyện tuyệt đối đạt tới cực hạn của nó, nếu như vượt qua giới hạn đó, thân thể
nó có thể gục ngã, không ngờ lại chịu được......Trước đây lúc Vương gia để ta
luyện quân, ta chọn mười vạn người trong đại quân tiến hành huấn luyện cực hạn,
hoàn toàn đạt tới cực hạn của một quân nhân bình thường, nhưng thực sự chịu được
một năm, chỉ có khoảng một nghìn người.
Triệu Vân Hưng lúc đó huấn luyện quân sĩ, đa số quân
nhân bình thường không được ăn uống, thuốc thang bồi bổ như Tần Vũ, lại thêm ôn
tuyền giải trừ mệt mỏi, rồi cao thủ y đạo giúp xoa bóp vân vân. Nhưng…….những
quân nhân đó đều là người trưởng thành, còn Tần Vũ chỉ là một hài tử. Một hài tử
có khả năng kiên trì chịu được, càng làm cho Triệu Vân Hưng ngạc nhiên hơn.
Nhìn dáng vẻ say ngủ của Tần Vũ, Liên Ngôn và Triệu Vân
Hưng mỉm cười rồi bỏ đi, chỉ còn lại Tần Vũ đang ngủ say, hồn nhiên không biết
có người tới, miệng khép hờ, trên khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc, khóe miệng chảy
ra nước dãi. Có thể...trong giấc mơ, hắn và phụ vương đang ở cùng nhau. Phụ
vương, hai năm trôi qua quá nhanh chưa một lần tới
Huấn luyện chạy mang theo vật nặng, huấn luyện xuống tấn
mang vật nặng, huấn luyện bước chân dưới thác nước, khả năng chống chịu liên tục
được huấn luyện tới cực điểm, luyện quyền dưới trở lực của thác nước, hoạt động
mọi ngày đều đeo thêm vật nặng, huấn luyện sự linh hoạt, huấn luyện chỉ lực, huấn
luyện phản ứng linh mẫn, huấn luyện tốc độ...
Các phương pháp huấn luyện, chiếu theo một quy luật nhất
định, Triệu Vân Hưng tiến hành huấn luyện cho Tần Vũ tất cả các lĩnh vực. Tần
Vũ dưới sự huấn luyện của Triệu Vân Hưng, không ngừng đột phá cực hạn sinh lý,
kỹ năng thân thể cũng nhanh chóng đề cao.
Một năm sau.
Tần Vũ chín tuổi mặc quần dài, nửa thân trên cởi trần,
cơ bắp toàn thân hắn không nở mà hiện lên một vẻ lưu tuyến hoàn hảo, trông giống
như một con báo săn.
- Tần Vũ, ngươi ý chí kiên cường, cực hạn huấn luyện
gì cũng không phải lo nữa, tối quan trọng là ý chí kiên cường.
Triệu Vân Hưng nhìn Tần Vũ, nở nụ cười chưa từng nhìn thấy:
- Lão sư phải trở về quân đội, hãy nhớ, cực hạn, thách
thức cực hạn, chừng nào ngươi không ngừng nỗ lực, ngươi nhất định có ngày thành
công.
Tần Vũ nhìn lão sư trước mắt, một năm qua, Tần Vũ thậm
chí còn thầm trách lão sư vô tình, mỗi lần Tần Vũ không ngừng rơi lệ lúc huấn
luyện, nhưng hôm nay nhìn khuôn mặt lão sư tươi cười thỏa mãn, hắn đột nhiên hiểu
ra tất cả.
- Lão sư, con nhất định không làm người thất vọng.
Tần Vũ nhìn Triệu Vân Hưng, kiên quyết nói.
Triệu Vân Hưng hài lòng gật
đầu, sau đó lập tức quay người, bước dài bỏ đi, trực tiếp ra khỏi Vân Vụ sơn
trang, liền đó một tiếng liệt hổ gầm vang, mắt Tần Vũ đã hơi đỏ, Tần Vũ hiểu, bắt
đầu từ hôm nay...Hắn một mình cô độc tự huấn luyện bản thân.
===================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét