15 thg 7, 2013

Thiện Lương Tử Thần - Chương 9: Thạch Đường tiểu trấn

Không cần đi nữa ! 'Minh Vương' hẳn sẽ không đứng đó mà chờ các ngươi quay lại nữa đâu, các ngươi hãy nhớ kỹ, từ nay về sau, vạn sự phải tỉnh táo. Sự việc lần này ta bỏ qua, dù sao Minh Vương vẫn còn là lãnh đạo của các ngươi, cố nhiên các người đối với hắn có phần úy kỵ. Nhưng nếu trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, còn xảy ra sự tình tương tự, hậu quả ra sao, các người đều có thể minh bạch.

Biết ý tứ của Chủ Thượng không trừng phạt nhóm người của mình, Diệt Nhất trong lòng mừng rỡ, cung kính đáp "Tạ ơn chủ thượng đã khoan thứ chi ân."

Chín người của Diệt sát tổ đồng thời quỳ xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt, các ngươi hãy trở về đi ! Trong vòng 1 năm, các ngươi không được rời khỏi tổng bộ, dù chỉ nửa bước. Các ngươi hãy nhìn lại thân phận để có lý do xử lý thỏa đáng, tổ chức bây giờ thiếu 'Minh Vương'. Các ngươi cần phải cố gắng tu luyện để nâng cao thực lực. Diệt Nhất, ngươi tạm thời tiếp quản chức vị ‘Minh Vương’, đồng thời là diệt sát tổ tổ trưởng, từ nay về sau, nếu có gì thay đổi, ta sẽ thông tri cho các ngươi hay.!”



“Vâng, Chủ Thượng!”. Chín thành viên Diệt sát tổ đồng thời cung kính hướng đến vùng tối hành lễ rồi lui ra ngoài.

Căn phòng yên tĩnh trở lại. Một hồi lâu sau, vang lên một thanh âm : "Chủ Thượng, cái này hình như không đúng với quy củ, ngài định tha cho bọn chúng sao?"

Một thanh âm hư ảo cất lên : "Ngươi thật sự không hiểu, Diệt sát tổ vì tổ chức cũng có không ít công lao, hơn nữa, để bồi dưỡng nên một sát thủ có cấp bậc, chắc tốn không ít thời gian, tiền bạc và tâm tư, chẳng nhẽ ngươi không hiểu lý lo đó ư?

Diệt Nhất bọn chúng chín người, mặc dù chưa thể so ra cùng với đại lục đệ nhất sát thủ Minh Vương, nhưng để ám sát Ma Pháp sư cao cấp thì tuyệt đối không có vấn đề gì. Ta vốn rất coi trọng Minh Vương, đáng tiếc hắn lại không đạt đến được ‘sát thủ tối cao cảnh giới- vô tình vô dục”.

Theo mệnh lệnh của ta, xuất kim tệ đưa sang bên đạo tặc công hội để tìm ra chốn ẩn náu của Minh Vương, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đồng thời truyền xuống cửu tinh diệt sát lệnh, Nguyên sát tổ nhất thời đợi lệnh, một khi tìm thấy Minh Vương, lập tức xuất động, nhất quyết không để hắn sống sót. Vô nhị thánh thủy chi độc trên người Minh vương chắc chắn đã được chấn nhiếp, nên không còn tác dụng nữa rồi."

“ Vâng, Chủ Thượng ! Trong phòng bất chợt lóe lên ánh hồng quang, rồi đột nhiên biến mất.

Chủ thượng lẩm bẩm : ' Minh Vương'! Ngươi nghĩ có thể đấu lại ta sao, ngươi còn kém xa lắm."

Âu Văn cùng A Ngốc rời khỏi Mê Huyễn chi sâm một tháng sau, thì Ma Viêm thuật sĩ Ca Lí Tư mới trở lại. Tâm tình của hắn dị thường trầm trọng, thời gian cũng sắp tới, cho dù đã qua 3 tháng suy nghĩ kỹ lưỡng, nhưng hắn vẫn không thể ra tay được.

Nơi vắng vẻ hoang vu này chỉ có mình hắn, từ khi A Ngốc tới đây cuộc sống của hắn càng thêm nhiều sắc thái. A Ngốc lương thiện, chất phác, khiến hắn rất cảm động. Thí nghiệm vẫn phải làm, tâm nguyện trong mười năm ấp ủ, hắn đâu dễ gì buông tay. Hắn trở về với tâm trạng mâu thuẫn đan xen. Qua một tháng, chính là thần thánh lịch tháng 4 năm 989, theo tính toán của Ca Lí Tư, dịp đó là một cơ hội rất tốt. Từ bây giờ cho đến lúc đó còn một tháng nữa, hắn phải tâm ngoan thủ lạt mới có thể hoàn thành được tâm nguyện của nhiều năm về trước.

“A Ngốc, A Ngốc, Ta đã về.”, Ca Lí Tư hướng về phòng gỗ cao giọng gọi. Mặc dù trong thâm tâm hắn không muốn thừa nhận, nhưng quả thật hắn rất nhớ A Ngốc.

Gọi mấy tiếng mà không có đáp trả, Ca Lí Tư trong lòng cả kinh, bước nhanh tới mộc ốc của A Ngốc, tất cả mọi thứ đều y nguyên, chỉ là không thấy A Ngốc đâu cả. Đi tới trước giường, hắn đặt hòn đá sang một bên, cầm lên hai phong thư. Chợt có cảm giác rất xấu, hắn vội vàng mở một phong thư, những dòng chữ rồng bay phượng múa trong đó lại không phải của A Ngốc.

“Ca Lí Tư huynh! Mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng nghe danh đã lâu, khi trước ta bị truy sát tới nơi này, lại được lệnh đồ cứu giúp, thâm tâm ta vô cùng cảm kích. Những nghiên cứu của ngươi khiến ta vô cùng bội phục. Từ những nghiên cứu của ngươi mà A Ngốc đã tìm ra phương pháp cứu chữa, nên tạm thời chấn nhiếp kịch độc của vô nhị thánh thủy trong người ta.

Tuy nhiên ta phát hiện ra, trong cơ thể A Ngốc có ẩn chứa một loại sinh mệnh lực cường đại dị thường, phi thường thích hợp để luyện tập công phu của ta. Bởi công lực của ta đã bị giảm sút trầm trọng, trên vai đặt nặng huyết hải thâm cừu, bất đắc dĩ, ta mang sinh mệnh huynh ra bắt A Ngốc phải rời khỏi nơi này.

Đến khi A Ngốc tựu thành, ta tất để cho hắn tự do, cùng huynh sum hợp. Có sao viết vậy, mong huynh lượng thứ, nay lưu thư làm tin, huynh không nên lo lắng. Thư dừng tại đây, Minh Vương thủ bút.”

Đôi bàn tay của Ca Lí Tư run rẩy, “ Là Minh Vương, Minh Vương ư !!!”. Hắn mặc dù ít tiếp xúc với thế sự thường ngày, nhưng bài danh này thì lại thập phần quen thuộc.

Minh Vương thành danh ở 30 năm trước, nổi tiếng với danh hiệu đại lục đệ nhất sát thủ. Minh Vương đã chấm người nào, người đó ắt hẳn phải chết không sai. Minh Vương cả đời ra tay, chưa một lần thất thủ - “Minh Vương nhất thiểm Thiên Địa động, Minh Vương tái thiểm Quỷ Thần kinh”.

Càng hình dung, lại càng nằm ngoài sức tưởng tượng, không một ai có khả năng đào thoát khỏi sự truy sát của Minh Vương. Hắn tại sát thủ công hội lãnh bài vị Vương Bài, hơn 30 năm trôi qua, cấp bậc của hắn đã đạt tới cấp bậc Diệt sát giả.

Hắn, như thế nào lại là hắn?A Ngốc bị 'Minh Vương' mang đi. Tại trong lòng của Ca Lí Tư, 'Minh Vương' tuyệt đối biểu thị cho sự tà ác, tâm tư lo lắng tràn ngập trong ngực hắn. Trong đầu Ca Lí Tư lóe lên hàng loạt những nghi vấn,” vì cái gì mà Minh Vương lại tới nơi này, cho dù hắn bị truy sát cũng không có gì là kỳ quái”,” tất sát đa nhân, tất nhiên cừu gia mãn thiên hạ - <TC247: giết nhiều người, đương nhiên cừu nhân sẽ ở khắp mọi nơi trong thiên hạ”>. Vậy cho nên, ai có năng lực có thể hạ độc Vô Nhị thánh thủy kịch độc trên người Minh Vương đây?. Đã là sát thủ, thần kinh phải cực kỳ vững chắc, hơn nữa, vì cái gì mà Minh Vương bắt A Ngốc đi? Theo những gì viết trong thư, tựa hồ hắn đối với A Ngốc không hề có ác ý, mà ngược lại, còn đem sở học cả đời truyền thụ lại cho A Ngốc”.

Trong lòng Ca Lí Tư lúc này tràn ngập nỗi niềm lo lắng đến sự an toàn của A Ngốc, thế nhưng, hắn một chút cũng không hề nghĩ tới, thực nghiệm của hắn đối với A Ngốc đã hoàn toàn tan tành theo mây khói.

Vạn phần nghi hoặc, Ca Lí Tư mở phong thư còn lại, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, bút tích cẩn thận nắn nót này ngoài của A Ngốc ra còn lẫn với ai khác được, nội dung mạch lạc rõ ràng, tôn kính trên dưới trước sau, ý tứ đại khái:

"Sư phụ, ta là A Ngốc a! Ngày hôm qua ta cứu một người, sau đó hắn muốn mang ta đi, nói là muốn truyền cho ta công phu gì đó.

Ta thực sự không có muốn đi! Sư phụ, ta tốt nhất nên ở lại, không có muốn đi a. A Ngốc nguyện ý ở cùng với người. Trên thế giới này, người đối với ta là tốt nhất.

Cái người mà ta cứu có nói, nếu ta không đi, hắn sẽ giết người. A Ngốc mặc dù không muốn rời xa sư phụ, nhưng A Ngốc càng không muốn nhìn thấy sư phụ chết.

Sư phụ, A Ngốc kính yêu ngài tận đáy lòng, vì lo cho sự bình an của ngài, A Ngốc chỉ có thể cùng hắn ra đi.

Sư phụ, theo phương thức của người, ta đã ức chế thành công vô nhị thánh thủy kịch độc, tính mạng của cái người mà ta cứu tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm. Sư phụ, có một ngày thừa dịp người không để ý, ta đã lén dùng thử một ít ngân tích. Lúc trước người trở về, người có mua bánh bao cho ta ăn, ta vẫn còn giữ lại một chiếc, mỗi khi ta nhớ đến người, ta mang nó ra xem. Sư phụ, nếu người nhớ đến ta, người cất tiếng gọi to, A Ngốc nhất định nghe thấy.

Sư phụ, người kia nói sẽ cho ta học tập toàn bộ công phu của hắn, sau này sẽ để ta trở về. Ngài nhất định bảo trọng thân thể a!. Mai này A Ngốc trở về, nhất định sẽ ở lại hầu hạ người.

Sư phụ! Sư phụ, quần áo của người ta đã giặt sạch sẽ, ta cất chúng trong phòng của người rồi. Vì phải cứu người kia, nên ta đã lấy của người một chút nguyên liệu, mong người tha thứ.

Trong lúc thực nghiệm, người không được quên, phải ăn thủy quả nhé. Người cũng đã có tuổi rồi, bỏ bữa thất thường không tốt đâu. Sư phụ, ta phải đi rồi, người ráng chờ ta, nhất định A Ngốc sẽ trở về. Sau khi ta quay lại, người nhất định dạy cho ta ma pháp a! Sư phụ, tái kiến. A Ngốc đi đây, người nhớ bảo trọng thân thể. !!”.

Cuối bức thư, có một hàng chữ bên trái: A Ngốc vĩnh viễn … vĩnh viễn nhớ đến người. Bên phải phía trên của phong thư có vài chấm của vết nước đã khô. Ca Lí Tư đương nhiên hiểu được, đó là nước mắt của A Ngốc. Mặc dù ngôn ngữ chính tả trong thư vô cùng lủng củng hỗn độn, nhưng với một câu sư phụ, một tiếng sư phụ, cùng với cả gian nhà, đều tràn ngập dòng tưởng niệm vô tận của hắn đối với A Ngốc.

Phong thư trong tay rơi xuống đất, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi mà không cần kìm nén. Hắn tận bây giờ vẫn không có nghĩ đến, một tên tiểu tử ngốc ở cùng mình chưa tới một năm, nhưng lại có cảm tình sâu đậm với mình như thế! Ca Lí Tư khóc, nước mắt của Ca Lí Tư là nước mắt của hối hận. Tại giờ khắc này, tâm nguyện bao nhiêu năm của hắn dường như đã không còn quan trọng. Hắn đột nhiên chạy ra khỏi phòng, lớn tiếng thét:

“A Ngốc, ngươi phải trở về, ngươi nhất định phải trở về a! Sư phụ sẽ dạy ngươi ma pháp, sư phụ sẽ dạy ngươi luyện kim thuật, ngươi phải trở về, sư phụ không mang ngươi ra thực nghiệm nữa đâu."

Hắn đã hối hận, hắn trong lòng thực sự rất hối hận. Vì cái gì mà mình rời khỏi nơi này, vì cái gì mà mình tự tư ích kỷ đến vậy. A Ngốc thiệt tình chỉ là một hảo tiểu hài tử a! Ca Lí Tư cho đến tận bây giờ, cũng chưa có ai đối xử tốt với hắn như A Ngốc vậy.

Ca Lí Tư lão ngồi trên mặt đất, lão đang ngồi ở chỗ này, đúng là chỗ mà A Ngốc chờ đợi lão mỗi ngày. Suốt một ngày, Ca Lí Tư gần như không có di động, chung quanh như thể bị luồng vụ khí che phủ, ngày đã gần tàn, Ca Lí Tư suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Khi màn đêm phủ xuống, hắn tựa lưng lên tường gỗ, chậm chạp đứng lên, thân thể cứng ngắt khiến hắn bỗng chốc trở nên thêm già nua.

"A Ngốc, ngươi phải nhanh trở về a! Sư phụ đã quyết định, lúc ngươi trở về, cũng là lúc ngươi chính thức trở thành đệ tử của ta."

Tận sâu thẳm trong nội tâm của Ca Lí Tư nổi lên những cơn dày vò thống khổ, cho dù là thân đệ đệ của chính mình cũng chưa từng có loại cảm giác thế, loại tư niệm này thật khó diễn tả, "Sư phụ đã cho ngươi quá ít rồi, chỉ cần ngươi trở về, ngươi muốn xem sư phụ làm gì, sư phụ cho ngươi xem đến già”.

Ca Lí Tư tập tễnh xoay người đi vào trong mộc ốc, thân ảnh cô độc, bóng lưng lẻ loi đơn bạc. Cả đời lão chỉ có biết đến duy nhất Luyện Kim Thuật, rốt cuộc lão cũng đã hiểu ra, thế nào là chân tình.

Trong một tháng, Âu Văn cùng A Ngốc trải qua quãng đường dài từ Tây Đại Lục hướng về phía đông của Tác Vực Liên Bang, rốt cuộc cả hai đã đến Hải Tân tiểu trấn –Thạch Đường Trấn.

Từ khoảng một tháng dặm trường cho tới nay, Âu Văn đã mua một thớt tuấn mã, mọi sinh hoạt đều trên lưng ngựa, ngày đi đêm nghỉ, tận lực hành tẩu trên những tiểu lộ, cứ qua mỗi một thành thị là một lần đổi ngựa.

Cuối cùng sau 30 ngày hành trình trên lưng ngựa trải xuyên lục địa rộng lớn, hai người đã đến được mục tiêu.

Trong 6 đại chủng tộc của Tác Vực Liên Bang, cường đại nhất chính là du mục chi tộc – Á Liễn Tộc. Á Liễn tộc được hình thành bởi những nhóm người da đen. Mặc dù người da đen tại đại lục bị bài xích, kỳ thị, nhưng không thể phủ nhận, người da đen có cơ thể cường hãn và nghị lực phi thường.

Sở dĩ là dân du mục, bọn họ chính là đại lục đệ nhất kỵ binh. Á Liễn Tộc tại Tác Vực Liên Bang chiếm cứ một phần ba bình nguyên, bọn họ có địa vị chủ đạo trong liên bang. Khu vực của bọn họ giáp gianh với Tây Đại Lục, phía Bắc giáp với Thiên Kim Đế Quốc, phía Nam giáp với Hoa Thịnh đế quốc, phía Tây gần với Thần Thánh giáo đình.

Phía đông nam của Á Liễn Tộc, cùng giáp với Hoa Thịnh đế quốc còn có Thiên Nguyên tộc, nơi này phần lớn do những dân tộc thiểu số tạo nên. Chính vì thế, bọn họ so với các tộc khác của đại lục sống theo hình thái tập chung, tự tạo thành một tộc cho chính mình, lấy tên là Thiên Nguyên. Khu vực của Thiên Nguyên tộc có địa hình rất phức tạp, không có bình nguyên, lại còn nhiều núi cao, rừng rậm. Ải nhân tộc, Tinh Linh tộc, Dực nhân tộc cùng Bán Thú nhân tộc chung sống tại nơi này, tuy nhiên thực lực của bọn họ lại không hề kém.

Ải nhân có đầu óc tính toán. Tinh Linh tộc thiên phú cung tiễn thủ. Dực nhân tộc cùng Bán Thú nhân tộc sở hữu năng lực phi hành cực tốc. Bọn họ tự hình thành liên quân, là một trong những đạo quân tinh nhuệ của Tác Vực Liên Bang, lấy tên Thiên Nguyên tộc, đại sự đều do tứ đại chủng tộc cộng đồng hiệp thương giải quyết.

Phía đông bắc của Á Liễn tộc là nơi sinh sống của người da trắng, tạo thành Á Kim tộc. Đại bộ phận người ở nơi này đều từ Thiên Kim đế quốc và Tác Vực Liên Bang di cư đến, trải qua bao năm, rốt cục hình thành nên quy mô như bây giờ.

Khu vực của Á Kim Tộc rất giống với Thiên Kim đế quốc, đều là những đô thị phồn hoa, bọn họ là một chủng tộc giàu bậc nhất tại Tác Vực Liên Bang. Phía đông của Á Liễn Tộc là đại chủng tộc thứ hai của Liên Bang - Phổ Nham Tộc, tộc này là chủng tộc thần bí nhất, không có liên hệ buôn bán với các tộc khác, trừ phi Tác Vực Liên bang phát sinh đại sự, còn không cuộc sống của bọn họ đều tự cung tự cấp. Phổ Nham tộc lấy việc sản xuất vũ khí làm nguồn thu chủ yếu cho cả tộc.

Hồng Cụ Tộc nằm ở phía Bắc biên giới Phổ Nham Tộc. Thân thể của Hồng Cụ Tộc dân cường hãn to lớn, đặc điểm chủ yếu của tộc này là mọi người dân đều có làn da màu hồng.

Dong binh công hội của Hồng Cụ tộc phát triển mạnh mẽ, là một trong những dong binh đoàn lớn mạnh nhất của đại lục.

Âu Văn cùng với A Ngốc đi về phía đông của Liên Bang, cũng là phía đông của đại lục – Tây Ba Tộc. Tây Ba Tộc là một tiểu tộc, dân cư hiền lành, chất phác. Tộc nhân mưu sinh bằng nghề đánh cá, thế nhưng bọn họ có thể dựa vào thực lực của chính mình mà chống lại cả một thuyền đội quốc gia.

Tác Vực Liên bang 6 đại chủng tộc, chỉ có Tây Ba Tộc tiếp nhận tiếp tế, nếu không, chỉ bằng lực tộc khả dĩ không thể duy trì những đội thuyền lớn được. Cho nên, khu vực của Tây Ba Tộc cũng xuất hiện các Liên Bang tộc dân của A Ngốc.

Nhìn về phía đại hải mênh mông, Âu Văn hướng A Ngốc nói: “ Từ bây giờ chúng ta ở chỗ này, ngươi biết đây là đâu không?”

A Ngốc lắc đầu trả lời:“ Ta không biết.!”

Từ khi đó cho tới bây giờ, hắn vẫn một mực lặng thinh, trầm mặc. Khi cùng với Âu Văn ngồi trên lưng ngựa, mặt hắn còn ngẩn ngơ phát ngốc. Cứ ngày qua ngày, Âu Văn bắt đầu để ý, thấy hắn chả có hỏi han gì đến mình. Trừ phi Âu Văn hỏi hắn, bằng không hắn rất ít khi chủ động nói chuyện.

Âu Văn cũng phát hiện ra, so với trước kia, A Ngốc trầm đi rất nhiều, Âu Văn cũng thập phần hiểu được nguyên nhân là vì cái gì! Nhưng hắn vẫn không có gặng hỏi A Ngốc. Hắn tin tưởng, sau một đoạn thời gian, A Ngốc sẽ thích ứng được với cuộc sống nơi này.

Thạch Đường trấn thuộc về Tây Ba Tộc, là một trong hơn 10 trấn nhỏ của của Hải Tân trấn, người nơi này phần lớn đều từ Hoa Thịnh đế quốc di cư sang, cho nên màu tóc của A Ngốc cũng cùng màu tóc đen giống của bọn họ, cũng không như tại Thiên Kim đế quốc, chỉ có nơi này, A Ngốc mới có thêm một chút ít cảm giác thân thuộc. Dọc đường, Âu Văn có thể nói là thập phần quan tâm tới A Ngốc, Âu Văn đã mua cho hắn một đôi giày vải mềm, để hắn có thể trụ được trên đoạn đường dài.

Mặc dù câu trả lời của A Ngốc luôn luôn là những cái lắc đầu, nhưng Âu Văn cơ hồ đều hỏi hắn dăm ba câu mỗi ngày. “ Có mệt không?, có muốn ăn chút gì không?”.

Mặc dù A Ngốc từng chút từng chút một không còn trầm mặc như hồi mới rời khỏi Mê Huyễn chi sâm, nhưng với Âu Văn, hắn vẫn còn một khoảng cách khá sâu.

Âu Văn cùng A Ngốc tiến vào bên trong Thạch Đường trấn. Vào mùa đông, trai tráng trong thôn không có quăng lưới đánh cá mà làm việc trong xưởng đóng tàu của Tây Ba Tộc, trên những con đường nhỏ chỉ còn lại một số lão ấu, trẻ con, thi thoảng thì thấy vài người phụ nữ đang giặt quần áo, cùng với con cái nô đùa.

Vì không muốn hù dọa dân thôn, nên Âu Văn trước đó đã giấu thanh trọng kiếm dưới những dải đá ngầm gần bờ biển, ngựa đem đi bán, còn bản thân thay đổi lại trang phục thường nhân. Cho dù như vậy, hai người với vóc dáng to lớn cũng khiến cho thôn dân săm soi, nghi vấn. Một người đàn ông khoảng 50 tuổi đến trước bọn họ, nghi hoặc hỏi:

- Các ngươi không phải người nơi đây, tới nơi này làm gì?”

Ngôn ngữ của Tác Vực Liên Bang bất đồng so với ngôn ngữ của Thiên Kim đế quốc. Mà cho dù trong Liên Bang, thì 6 đại chủng tộc cũng có giọng nói đặc biệt khác nhau, nếu không quen thuộc, chưa chắc nghe mà đã hiểu được.

Chẳng qua trên đường đi mỗi ngày, Âu Văn đều dạy cho A Ngốc một chút ngôn ngữ có phát âm kỳ lạ, giải thích mọi sự rắc rối trong từng ngôn ngữ đó.

Bởi vì đầu óc chậm chạp, nên A Ngốc chỉ học được một số từ đơn giản. A Ngốc cho đến tận bây giờ mới hiểu được nguyên nhân mà Âu Văn dạy ngôn ngữ cho mình, chính là để dùng cho những địa phương có thổ ngữ đặc biệt. Miễn cưỡng A Ngốc cũng tạm thời nghe, hiểu được.

Âu Văn nở một nụ cười trên môi, sử dụng ngôn ngữ thuần Tây Ba Tộc trong Liên Bang nói:

- Chào ngài, ngài hảo, ta vốn được sinh ra tại nơi này. Ta bỏ đi đã lâu mà không có quay trở lại.

Nghe thấy người có ngôn ngữ giống mình, thần sắc của đối phương có thêm một chút tươi tỉnh hỏi:

- Ngươi là người của tiểu trấn phải không, như thế nào mà ta lại không có nhận ra nhỉ?

Âu Văn chăm chú quan sát, thầm đánh giá đối phương vài lần, rồi thảng thốt reo lên:

- A! Đây có đúng là Tịch Nhĩ huynh đệ không?

Tịch Nhĩ ngẩn ngơ hỏi:

- Ngươi như thế nào lại biết tên ta, ngươi.. ngươi rốt cuộc là ai, tại sao ta lại không có một chút ấn tượng gì về ngươi nhỉ?

Âu Văn hưng phấn trả lời:

- Tịch Nhĩ, là ta! Ta đây, ta là Âu Văn đây, ngươi không nhận ra sao?! Ta rời đi khoảng hơn 50 năm trước. Hồi bé chúng ta thường nghịch đất, rồi tiểu tiện vào bùn để đắp tượng, rồi cùng ta đập vỡ nó đi. Ngươi chẳng lẽ quên hết rồi sao?

Tịch Nhĩ mắt chữ A, mồm chữ O, ngây ngốc nhìn Âu Văn hồi lâu rồi hỏi:

- Ngươi.. ngươi là Âu Văn đại ca ư?. Tại sao ngươi còn trẻ như vậy?!

Âu Văn xắn ống tay áo, để lộ cánh tay dài trắng nõn - trên cánh tay có một vết sẹo dài màu tím – rồi nói:

- Ngươi nhìn kỹ đi, hồi xưa vì cứu ngươi, bị mỏ neo thuyền móc phải, ngươi đã nhớ lại chưa?

A Ngốc lẳng lặng đứng một bên, nhìn Âu Văn và Tịch Nhĩ. Bởi vì hai người nói chuyện rất nhanh, nên hắn chỉ miễn cưỡng hiểu loáng thoáng một chút ít mà thôi.

Tịch Nhĩ nắm lấy cánh tay của Âu Văn, cẩn thận nhìn, nói:

- A ! Ngươi đúng là Âu Văn đại ca, nếu không có ngươi khi đó, chắc ta đã bỏ mạng trên biển rồi. Mà sao trông ngươi còn trẻ vậy, nếu ta không nhớ nhầm, ngươi lớn hơn ta 2 tuổi mà. Ta năm nay 56 tuổi, còn ngươi sinh vào thần thánh lịch tháng 2 năm 931, như vậy ngươi đã 58 tuổi rồi mà. Đúng là nhìn không ra, thật sự nhìn không có ra a!

Âu Văn mỉm cười nói:

- Thật ra cũng chẳng có gì, sống tại sâm lâm, làm bạn với thiên nhiên, hấp thụ nhiều linh khí tự nhiên, cho nên trông ta có vẻ trẻ ra một chút. Tịch Nhĩ, chúng ta đã trở về nhà!

Tịch Nhĩ gật đầu nói:

- Đi nào, ta dẫn ngươi đi xem. Ta tiếp quản chức vị của cha ta cũng đã hơn 10 năm. Dựa vào quan hệ của chúng ta, cũng không có ai dám động tới nhà của ngươi. Nhưng bây giờ thì rách nát lắm, nếu muốn ở lại, cần phải sửa sang lại. Đại ca! lần này ngươi trở về, ngươi còn muốn bỏ đi nữa không?

Âu Văn lắc đầu thở dài nói:

- Ai! Không đi nữa! Ở bên ngoài đã quá nửa đời người rồi, lá rụng nên về cội a. À, còn vị huynh đệ này là người thân duy nhất của ta. Chúng ta sẽ định cư tại đây, còn ta ư, ta sẽ ở lại đây cho tới lúc chết.

Tịch Nhĩ cười to sảng khoái nói:

- Đại ca, bình thường, ta đang lo không có ai bồi tiếp cùng ta, từ nay về sau, chúng ta có thể chung sống cùng nhau. Đi nào, ta dẫn người đi xem nhà, chờ mấy tên tiểu tử của ta về, chúng nó sẽ giúp ngươi sửa sang lại nhà cửa.

Tịch Nhĩ nhiệt tình đi trước, dẫn Âu Văn cùng A Ngốc đi về phía đông của Thạch Đường trấn, hướng đến một tòa tiểu viện. Tiểu viện này so với các căn hộ của cư dân ở đây thực là có khoảng cách. Tới trước tiểu viện, mắt Âu Văn nhất thời sáng lên, dù sao, đây cũng là nơi chứa đầy tuổi thơ của hắn.

Tịch Nhĩ vỗ vào bả vai của Âu Văn thân thiết nói:

- Sao chứ, lại nhớ tới bá phụ, bá mẫu nữa phải không! Cơn sóng thần năm đó thật sự đã chết không ít người a.

Âu Văn liếc mắt nhìn Tịch nhĩ, đáp:

- Đã nhiều năm như vậy rồi, tưởng nhớ liệu có tác dụng gì chứ!

Rồi hắn lấy ra từ trong ngực áo vài kim tệ, nhét vào tay Tịch Nhĩ nói:

- Huynh đệ, ta đã nhiều năm không trở về, mọi thứ đều rất xa lạ, còn phiền toái ngươi giúp ta sửa chữa lại nhà cửa cho hẳn hoi lại!

Tịch Nhĩ vội vàng nói:

- Đại ca ngươi làm gì vậy, không cần phải khách khí thế. Ngươi vất vả trở về, ta giúp ngươi là chuyện nên làm. Ngươi cứ yên tâm đi, ở chỗ này, tiếng nói của ta cũng có phân lượng. Chờ mấy nhi tử của ta trở về bảo bọn chúng sửa sang nhà cửa, tu chỉnh mọi thứ lại cho đẹp đẽ. Ngươi nha, đừng đưa ta tiền, nếu không ta sẽ giận đó.

Âu Văn đáp:

- Phải phiền toái ngươi như vậy, ngươi không nhận khiến ta áy náy. Ngươi cứ cầm đi, nếu không lấy, ta không dám nhờ ngươi nữa đâu.

Hai người dằng co đưa đẩy một hồi lâu, cuối cùng Tịch Nhĩ bất đắc dĩ phải nhận.

Tịch Nhĩ nói:

- Đại ca, ngươi dạo một vòng, xem xét lại tiểu viện đi. Trưa hôm nay qua ta ăn cơm, ta nhất định bồi rượu ngươi. Nhớ lại năm xưa, ta uống cũng được lắm đó.

Đoạn Tịch Nhĩ quay đầu trở lại thôn. Nhìn bóng lưng Tịch Nhĩ dần dần biến mất. Lúc đó Âu Văn mới quay sang A Ngốc dặn dò:

- Từ nay về sau, nhìn thấy hắn, ngươi gọi hắn là Tịch Nhĩ đại thúc, gọi ta là thúc thúc, ngươi rõ chưa?. Từ bây giờ, chúng ta sống ở nơi này.

A Ngốc gật đầu hỏi:

- Thúc thúc bao giờ dạy ta công phu?

Âu Văn mỉm cười nói:

- Đừng có nóng nảy, ta biết ngươi muốn nhanh nhanh quay trở về bên sư phụ ngươi. Nhưng việc học công phu đâu chỉ có một hai ngày. Chúng ta cần phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt, sau đó mới có thể bắt đầu, không phải sao?. Đi nào, ta dẫn ngươi đi xem xung quanh, ta đã không trở lại chỗ này hơn 40 năm rồi đấy.

A Ngốc nghe cuộc nói chuyện của Tịch Nhĩ và Âu Văn khi nãy, nghi hoặc hỏi:

- Thúc thúc, ngươi thật sự 58 tuổi ư?

Âu Văn liếc mắt nhìn hắn, ôn hòa nói:

- Đúng vậy, 58 tuổi. Ta nhìn bề ngoài tưởng còn trẻ là nhờ vào công pháp tu luyện làm giảm quá trình lão hóa. Chính vì thế trông ta chỉ khoảng 40 mà thôi. Khi nào chúng ta yên ổn, thúc thúc sẽ truyền thụ công phu này cho ngươi.

Mở một cánh cửa to không có khóa, một luồng xú khí đập thẳng vào mặt hai người. Âu Văn nhíu mày, dẫn A Ngốc vào. Khu vườn của tiểu viện độ khoảng 10m trống trơ, bên trong trống rỗng, chẳng có một chút gì. Hai người nhìn cảnh quan bên ngoài tòa nhà lợp ngói bị mạng nhện giăng đầy, bởi vì chỗ này ở gần bờ biển, là vùng đất ngập mặn, nên không có rong rêu, chứ bằng không rất khó khăn để lau chùi quét dọn.

Hai ngày sau, nhờ sự trợ giúp tận tình của Tịch Nhĩ, nơi ở của Âu Văn đã được trùng tu lại khang trang, tất nhiên là cũng phải mua không ít đồ đạc sử dụng. Có sự hỗ trợ của trưởng thôn Tịch Nhĩ, mọi người trong này dần dần chấp nhận Âu Văn cùng A Ngốc.

Tâm tình của A Ngốc cũng thoải mái lên rất nhiều, so sánh khi còn ở Mê Huyễn chi sâm, mọi người nơi này đều đối đãi với hắn cực kỳ thân thiện. Hắn biết được, Tịch Nhĩ có 3 người con trai, con đầu của Tịch Nhĩ nhìn qua so với Âu Văn không sai biệt là mấy. Khi Tịch Nhĩ nói, Âu Văn lớn tuổi hơn mình, thì người trong gia đình hắn thập phần không dám tin.

Ba người con trai của Tịch Nhĩ đã kết hôn, cháu gái đầu của hắn cũng chỉ nhỏ hơn A Ngốc 2 tuổi mà thôi, hắn còn có 2 người cháu nữa, một đứa 7 tuổi, đứa còn lại 3 tuổi.

Chiều xuống, sau khi tiễn Tịch Nhĩ ra khỏi cửa, Âu Văn đứng bên trong tiểu viện, thở dài một hơi rồi nói:

- A Ngốc, ngươi tới đây!

A Ngốc đang dọn dẹp đồ đạc, vội bỏ đấy, đến bên cạnh: “ Thúc thúc!”

Âu Văn quay người, nhìn đối diện A Ngốc nói:

- A Ngốc! Ta biết ngươi rất hận ta, hận ta vì đã bức ngươi phải rời khỏi sư phụ ngươi, nhưng mà từ đêm nay trở đi, ta bắt đầu truyền thụ sở học cả đời của ta cho ngươi. Hi vọng ngươi cố gắng chăm chỉ học tập. Nếu muốn gặp lại sư phụ của ngươi, ngươi phải học hết công phu của ta mới được rời đi, ngươi hiểu ý ta chứ?

A Ngốc gật gật đầu hồi đáp: “ Ta biết rồi ”.

Ngoài miệng hắn trả lời như vậy, nhưng trong thâm tâm thầm nghĩ “ Không biết giờ này sư phụ Ca lí Tư đã trở về hay chưa?”

Âu Văn nói tiếp:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi không được luyện tập tiếp ma pháp của sư phụ ngươi nữa, vì như vậy sẽ khiến ngươi phân tâm. Ma pháp ở tiểu trấn này rất hiếm thấy, mấy cái hỏa hệ ma pháp cũng không được sử dụng ở đây, ngươi hiểu chứ?

A Ngốc ngước đầu lên, nhìn chằm chằm Âu Văn, kiên quyết nói:

- Nhưng ta vẫn phải luyện tập ma pháp, sư phụ dạy ta ma pháp, ta lẽ nào lại quên

Âu Văn ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên mà A Ngốc phản bác lại điều mà hắn nói, nhưng hắn vẫn không vì thế mà tức giận nói:

- Hài tử, ngươi nên biết, ma pháp và vũ kỹ không thể học được cùng một lúc. Kinh nghiệm, cuộc sống có hạn, hai chức nghiệp này có thể đồng thời đạt tới đỉnh phong thật không dễ dàng. Mà huống chi, nếu ngươi là kiếm giả mạnh mẽ, sư phụ Ca Lí Tư của ngươi cũng sẽ không trách ngươi đâu.

A Ngốc quật cường lắc đầu nói:

- Không được, ta nhất định phải luyện ma pháp. Mặc dù ta không ở bên Người, nhưng ta vẫn phải luyện tập.

Âu Văn suy suy nghĩ nghĩ, nói:

- Vậy cũng được, nếu ngươi kiên trì như thế, ta cho phép ngươi luyện tập một chút buổi tối, nhưng không vì luyện tập ma pháp mà ảnh hưởng tu luyện vũ kĩ. Ngươi làm được không?. Nếu không được, ngươi phải bỏ tập ma pháp!

A Ngốc gật đầu đồng ý: “ Ta.. ta nhất định làm được.”

Âu Văn đứng thẳng nói:

- Tốt, hôm nay ta sẽ dạy ngươi phương pháp hành công chi pháp. Sở tu của ta là đấu khí, có tên là Sanh Sanh Quyết, ‘thủ sanh sanh bất tức chi ý’ - chủ yếu là tự đề thăng cường độ sinh mệnh lực, rồi chuyển hóa thành thần thánh khí cũng tức là đấu khí. Có thể nói, Sanh Sanh Quyết là đại lục đệ nhất chánh tông phương pháp tu luyện đấu khí, nó cũng là phương pháp dưỡng sinh tốt nhất, bởi thế mà ta nhìn trẻ trung thế này đây. Vận hành Sanh Sanh Quyết trong cơ thể, thì theo như lời sư phụ của ngươi Ca Lí Tư có nói đến, chính là chân khí, mà dụng năng lượng phóng ra ngoài để công kích, gọi là đấu khí. Bởi vì ngươi đã ăn vãng sanh quả, tu luyện sẽ thuận lợi, tiến bộ sẽ rất nhanh. Đi nào, chúng ta trở lại phòng, ta truyền thụ khẩu quyết cho ngươi.

Trở lại phòng, Âu Văn nghiêm giọng nói:

- Sanh Sanh Quyết tổng cương chỉ có 4 chữ : “Sanh Sanh Bất Tức”. Chỉ có chân khí của Sanh Sanh Bất Tức thì thân thể của ngươi thủy chung mới phát ra được năng lực đấu khí.

Lúc trước, cũng bởi vì sanh sanh quyết sản sinh ra sanh sanh chân khí, Âu Văn mới duy trì được thế cục, thoát khỏi nhóm người truy sát.

- Khẩu quyết đầu tiên này, ngươi phải ghi nhớ cho kỹ, phải là “khí tùy niệm động, khí do tâm sanh, luyện tinh hóa khí, sanh sanh bất tức”. Tầng tu luyện thứ nhất gọi là Trúc Cơ, cũng là cơ sở của Sanh Sanh Quyết. Tốt! Bây giờ chúng ta bắt đầu.

A Ngốc ngồi khoanh chân trên giường, Âu Văn ngồi sau hắn, hữu chưởng đặt lên lưng A Ngốc, nói:

- Nhắm mặt, niệm khẩu quyết, ý tứ khẩu quyết đã rõ ràng, ngươi phải dụng tâm thần cảm ứng một luồng khí lưu ấm áp chảy qua phương vị này, chính là phương vị này, ngươi nhớ cho kỹ, chúng ta bắt đầu nào.

===========================
Mục lục

<< Chương 8: Bị bức đi

>> Chương 10: Huyết Nhật hàng lâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét