Cửu U Tước nghe thấy Mục Trần trả lời vô cùng kiên quyết lại
ngẩn ra khó tin, vốn còn chưa nói ra điều kiện.
- Hiện giờ ta không
còn lựa chọn nào khác, ngươi không cần làm cái mặt nghi ngờ đó.
Mục Trần dường như
nhìn thấu suy nghĩ của Cửu U Tước, giọng nói vẫn bình tĩnh:
- Dù cho luyện hóa
ngươi không biết ích lợi cho ta đến mức nào, nhưng so với tính mạng của cha ta
thì không chút đáng giá.
Cửu U Tước lại lần nữa
trầm tư, cảm giác chân thật đáng tin đã nhiều hơn trong lời nói của nhân loại
kia. Thời gian qua mắc kẹt trong cơ thể hắn cũng biết được một chút tính cách Mục
Trần.
- Còn điều kiện của
ngươi khoan hãy nói, đợi vượt qua ải khó này rồi tính đi, làm sao có thể đối
phó lão quỷ Dung Thiên cảnh kia.
- Nếu ta ở thời kỳ
toàn thịnh thì một chiêu tên kia chết chắc, bất quá ngươi biết rõ ta đang bị
suy yếu. Thành ra không thể tự ra tay được, toàn bộ phải dựa vào ngươi thôi.
- Ta làm sao là đối
thủ của lão quỷ kia?
Mục Trần lắc đầu.
- Ta sẽ cho ngươi mượn
tạm sức mạnh, thao túng lực lượng. Bất quá ta nói trước, cái thân xác còm nhom
của ngươi chẳng biết sẽ chịu nổi bao nhiêu sức lực của ta, thành ra nếu có vấn
đề gì thì ta cũng vô phương cứu chữa, ngươi dám không?
Cửu U Tước chậm rãi
giải thích
- Cứ cho ta mượn đi!
Mục Trần không do dự
gật đầu cái rụp.
- Với lực lượng của
ta, ngươi cũng có thể tạm thời đạt tới trình độ Dung Thiên cảnh, nhớ cho kỹ, tạm
thời thôi đó. Do vậy nếu trong thời gian tạm thời đó mà không giết được tên kia
thì ngươi không xong rồi.
- Ừ!
Mục Trần lại gật đầu.
Bất kể thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Mục Phong bị giết ngay trước mặt!
- Ngươi điều khiển
cái hoa lung này cho nó giảm bớt áp lực với ta, để ta truyền lực lượng ra
ngoài.
Cửu U Tước vẫn bình
thản như không
- Dĩ nhiên nếu ngươi
đủ can đảm tin ta, nếu sợ rằng giảm áp lực sẽ khiến ta tận dụng thời cơ, thì khỏi
nói nữa đi.
- Ta tin ngươi.
Mục Trần cười trả lời.
- Hử?
Cửu U Tước tỏ ra thú
vị
- Tin ta dễ vậy sao?
Là do ngươi quá khờ hay ngây thơ? Không lẽ quên chuyện hôm trước tăng cấp ta ra
tay rồi sao?
- Lúc đó khác... Vả lại
niềm kiêu hãnh của ngươi khác với con người, ngươi đã nói như thế thì chắc sẽ
không bôi nhọ nó.
Mục Trần mỉm cười.
Cửu U Tước không nói
gì, từ chối cho ý kiến.
- Bất kể thế nào, ân
tình này ta sẽ ghi tạc trong lòng.
Mục Trần hít một hơi,
tỏ vẻ chân thành. Hiện tại Cửu U Tước chính là cái phao cứu sinh duy nhất cho hắn,
lại tự nguyện cho hắn mượn sức mạnh đúng ngay thời điểm quan trọng, bất kể nó
có mưu đồ gì hay không thì Mục Trần vẫn cảm kích nó.
- Cái này là giao dịch,
không phải giao tình.
Cửu U Tước tỏ vẻ ngán
ngẩm mấy cái chuyện lẩn quẩn của con người, thối lên:
- Lo mà chuẩn bị tinh
thần đi.
Mục Trần cười, gật đầu.
Tinh thần rời khỏi khí hải, hai mắt đang nhắm chặt cũng mở ra, những tiếng nổ ầm
ầm vang vọng từ không trung truyền xuống, uy áp linh lực nghẹt thở trút lên người
như cự thạch ngàn cân.
- Ngươi không sao chứ?
Đường Thiên Nhi lo lắng
nhìn hắn, lúc nãy Mục Trần đột nhiên nhắm mắt, lay mãi cũng không tỉnh, còn tưởng
rằng hắn bị cái gì.
Mục Trần lắc đầu,
nhìn đôi mày liễu co lại vì lo lắng của Đường Thiên Nhi, mỉm cười ấm áp nói:
- Thiên Nhi tỷ yên
tâm đi, tin ta, Liễu Kinh Sơn kia chẳng làm ăn được gì đâu.
Đường Thiên Nhi và Hồng
Lăng bất giác kinh ngạc khi nghe hắn buông lời chắc ăn như thế, nhưng gương mặt
khôi ngô vẫn bình tĩnh như nước, có vẻ hắn không phải nói chơi, khiến các nàng
cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.
Cảm giác như đang đặt
lòng tin vào một đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa, hùng tài đại lược, vô cùng chắc
chắn.
Đường Thiên Nhi tuy
không rõ được vì sao hắn lại tự tin như thế, nàng chỉ đành nhìn hắn mà mỉm cười.
Chu Dã bên cạnh cũng
nghe, lão thầm than trong lòng, tiểu tử cũng chỉ có thể làm đươc như vậy, cố gắng
trấn an bạn bè. Cục diện rối ren như thế này nếu lát nữa hắn ngoan cố không đi,
cũng đành phải đánh ngất hắn. Lão có chết ở đây cũng không hề gì, nhưng Mục Trần
là huyết mạch duy nhất của Mục gia, hắn chết thì Mục gia xong đời.
Mục Trần ngẩng lên
nhìn bầu trời, vòng chiến đã đến lúc gay cấn. Mục Phong và các vực chủ dường
như đã thúc đẩy linh lực cực hạn, những đường tấn công sắc nét liên miên thừa sức
ép chết cường giả Thần Phách cảnh, nhưng trước mặt Liễu Kinh Sơn lại không mấy
tác dụng. Hai tay của lão già kia luôn tiềm tàng linh lực mạnh mẽ, hồng hỏa và
hắc phong gào thét điên cuồng như hai ngọn roi đen đỏ to lớn áp chế mấy vị vực
chủ không thể tiến đến gần.
Mặc dù nhìn qua có vẻ
chiến đấu giằng co, nhưng ai cũng thấy rõ Liễu Kinh Sơn vô cùng nhàn nhã, hẳn
nhiên chưa dùng hết toàn lực. Trái lại năm vị vực chủ bắt đầu đỏ mặt thở dốc.
Thần Phách cảnh và
Dung Thiên cảnh, hai cảnh giới có khác biệt quá lớn.
Người người đứng xem
bên dưới nhìn Liễu Kinh Sơn đối chiến năm cường giả Thần Phách cảnh vây công vẫn
nhàn nhã như không, trong lòng cũng mơ hồ run rẩy sợ hãi, nhiều người thở dài,
nghĩ rằng có lẽ Bắc Linh cảnh này thật sự là giang sơn của Liễu gia.
Sự cân bằng trong quá
khứ sẽ không thể nào tồn tại nữa.
Liễu Kình Thiên vẫn tủm
tỉm cười quan sát không trung, hai tay chắp sau lưng. Ba vị vực chủ còn lại đứng
gần đó cũng tái mặt xanh xám, khẽ cười mà chua xót. Cường giả Dung Thiên cảnh
khủng bố như thế, dù họ có gia nhập liên minh cũng chưa chắc được cái gì tốt, e
rằng sau này chẳng những khúm núm, mà cả sản nghiệp cả đời cũng dần dần bị Liễu
vực nuốt mất. Có lẽ đành an phận thủ thường, mong sao Liễu vực cũng đừng quá tệ
bạc.
- Hà hà, ba vị vực chủ
xin yên tâm, từ nay về sau các ngươi là bằng hữu của Liễu vực ta. Liễu vực đối
đãi với bằng hữu xưa nay vô cùng thân mật.
Liễu Kình Thiên liếc
nhìn ba vực chủ kia liền biết ngay tâm tư của họ, lớn tiếng cười nói mua chuộc.
Ba người nghe thấy
cũng chỉ gượng cười, không dám nói gì cả, thái độ kính cẩn tuân phục.
- Ha ha ha ha!
Nhìn mấy kẻ ngày thường
ăn to nói lớn sánh ngang hàng với mình, nhưng bây giờ lại tỏ vẻ yếu nhược như
thế trước mặt, Liễu Kình Thiên đắc ý thỏa mãn cười lớn.
Tiếng cười đó khiến
ba vực chủ kia phẫn nộ cay đắng, nhưng vẫn không dám bộc phát ra.
- Ha ha ha, xem ra
ông cụ muốn động tay thật rồi.
Liễu Kình Thiên chẳng
mấy để ý đến nữa, ngẩng lên nhìn trời thản nhiên cười nói.
Khi ba vị vực chủ
nghe vậy. Tâm đầu nhất khiêu. Vội vàng ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời, hồng hỏa
và hắc phong trong tay Liễu Kinh Sơn tiêu tán, gương mặt đạm mạc nhìn Mục Phong
đang vô cùng cảnh giác
- Chơi đủ chưa? Nếu
mà chơi đủ rồi thì kết thúc đi, lão phu già rồi, không có dư hơi chơi hoài với
bọn các ngươi.
Liễu Kinh Sơn bước ra
vài bước, linh khí trong thiên địa dữ dội hội tụ lại quanh thân, linh khí cuồn
cuộn như sóng gào biển khơi, thanh thế khiến cho kẻ khác chưa thấy đã run.
- Vạn Đào Toái Nhạc
chưởng!
Đôi mắt lạnh lẽo, một
tay đột ngột đánh ra, linh lực ào ào thổi quét, hóa thành năm chưởng ấn với lực
lượng cực kỳ kinh khủng.
Năm chưởng vừa hiện
đã bao phủ không trung, lập tức tấn công năm vị vực chủ.
"Ầm ầm....!"
Không khí cũng bùng nổ
khi chưởng ấn đánh tới, âm thanh tán ra khiến kẻ khác bên dưới cũng phải bịt
tai hoảng sợ.
- Đồng loạt ra tay!
Mục Phong và mấy người
kia cảm nhận rõ rệt sức ép linh lực nghẹt thở, dồn hết linh lực, linh thú sau
lưng gầm rống dữ dội, năm luồng linh lực sáng rực cùng lúc bắn ra.
"Uỳnh uỳnh uỳnh...!"
Hai phe công kích ngạnh
chiến với nhau, khí lãng khủng bố tràn ra, không trung bạo động, cuồng phong nổi
gió.
"Vút
vút..."
Cuồng phong thét gào,
năm vục chủ run rẩy hộc máu, như trái sung rụng từ trời rơi xuống.
Mục Phong sắp chạm tới
mặt đất, thân hình mãnh liệt ổn định lại, xóa đi vết máu trên mặt, lập tức quay
nhìn Chu Dã, gằn giọng:
- Đi!
Rồi quát lên
- Binh mã Mục vực, giết
cho ta!
Binh lính Mục vực tiềm
phục bên ngoài đại điện từ lúc nào vừa nghe tiếng Mục Phong quát lên, lập tức
lao ra chém giết, như thủy triều điên cuồng liều chết xông vào đại điện.
- Ngăn chúng lại!
Liễu Kình Thiên cười
lạnh, vung tay lên, một phía nào đó cũng có một đám người đông như kiến vọt
lên, giao chiến với binh mã Mục vực.
- Cha!
- Nương!
Đường Thiên Nhi và Hồng
Lăng nhìn hai người trên thạch tháp, máu tươi đầy người, thê thảm vô cùng. Đường
Sơn và Hồng Linh sắc mặt tái xanh cố đứng lên, thân thể lắc lư muốn ngã.
- Chu huynh, phiền
ngươi cũng dẫn các nàng đi theo!
Sắc mặt Đường Sơn trắng
như tờ giấy, cũng quay qua Chu Dã quát khẽ.
Chu Dã sắc mặt khó
coi, cục diện hỗn loạn không mong muốn đã tới, lão dữ tợn cắn chặt hàm răng
vươn hai tay chụp lấy Đường Thiên Nhi và Hồng Lăng, quát lên với Mục Trần:
- Tiểu Mục, đi!
Mục Trần không hề lay
động, chỉ dường như hơi run lên.
- Còn muốn chạy?
Liễu Kình Thiên vẫn
luôn chú ý Chu Dã, cười lạnh hung ác, lắc mình một cái hóa thành quang ảnh bắn
tới, linh lực hùng hậu ngưng tụ trong tay đánh ra một chưởng khí lãng ào ạt.
Chu Dã vội vàng xuất
hiện trước mặt Mục Trần, đánh ra một quyền, ngạnh kháng với chưởng của Liễu
Kình Thiên.
"Uỳnh!"
Một kích cực mạnh,
Chu Dã bị đẩy lui hơn mười bước, khí huyết nhộn nhạo. Dù sao lão cũng chỉ là cường
giả Thần Phách cảnh sơ kỳ, còn Liễu Kình Thiên từ lâu đã là Thần Phách cảnh hậu
kỳ.
- Tên nhóc Mục gia, đừng
nghĩ đến Bắc Thương linh viện nữa, cứ an ổn táng thân ở Bắc Linh cảnh này đi!
Một chưởng đẩy lui
Chu Dã, Liễu Kình Thiên nhanh như quỷ mị đến cạnh Mục Trần, khẽ cười đánh tiếp
một chưởng, kình phong sắc bén và linh lực mạnh mẽ không hề nương tay vỗ lên
thiên linh cái Mục Trần.
- Liễu tạp chủng,
ngươi muốn chết!
Chu Dã đỏ mắt hét to,
điên cuồng phóng tới Liễu Kình Thiên.
Mục Phong gần đó cũng
nhìn thấy, hai mắt thất thần như hồn lìa khỏi xác, đầu óc trống trơn trở nên
lãng đãng.
- Ha ha, Mục Phong,
con ngươi sẽ chết trong tay ta!
Liễu Kình Thiên dữ tợn
cười gằn, chưởng phong không hề ngừng lại.
Thình lình, Mục Trần
đang đứng ngây ngốc kia ngẩng đầu lên, hai mắt xuất hiện hắc viêm quỷ dị, khóe
môi khẽ nhếch khiến cho Liễu Kình Thiên đột ngột cảm giác nguy hiểm.
"Rầm!"
Bàn tay Mục Trần như
điện xẹt chặn công kích của Liễu Kình Thiên, mạnh mẽ kháng cự.
Linh lực trùng kích
khiến cho nên đá dưới chân hắn vỡ vụn, bụi mù tung tóe.
Bất ngờ, khó tin, tưởng
mình hoa mắt... Đó là những gì người ta có thể nhìn ra trên gương mặt Liễu Kình
Thiên. Bởi vì một kích hung hãn kia đánh vào Mục Trần, như đánh vào một khối đá
núi vững chắc, không chút sứt mẻ.
- Không thể!
Không thể tin được, nụ
cười quỷ dị của tên nhóc trước mặt càng khiến hắn bất an dữ dội, nhưng vừa định
lui gấp, Mục Trần lại hóa chưởng thành trảo quét xuống, cường lực không thể chống
đỡ bất giác sinh ra, thân hình Liễu Kình Thiên như một khúc cây nháy mắt nện xuống
nền đá cứng rắn, cắm mặt vào đất.
Mục Trần ánh mắt lạnh
lẽo, bàn chân hung hăng giẫm lên lưng Liễu Kình Thiên, ấn hắn sâu xuống nền đất.
"Uỳnh!"
Liễu Kình Thiên mất
hút trong cái hố sâu, mặt mũi chôn vùi trong đất, nhưng nếu ai nhìn được, sẽ thấy
rõ đôi mắt tràn ngập kinh hãi khó tin. Một tên tiểu tử Linh Luân cảnh hậu kỳ
sao lại đột ngột có sức mạnh đáng sợ đến thế.
Dĩ nhiên, không chỉ
có hắn hoảng sợ, mà cả Chu Dã đang điên cuồng lao tới cũng chưng hửng đứng lại,
gương mặt mờ mịt nhìn biến cố vừa phát sinh.
Vô số những con ngươi
trợn tròn đều tập trung về đây. Đường Thiên Nhi, Hồng Lăng bất giác che miệng. Liễu Tông, Liễu
Mộ Bạch, Liễu Minh, đám người Liễu vực há mồm chết trân.
- Hài tử. . .
Mục Phong từ trong
ngây dại tỉnh lại, ánh mắt sững sờ, biến cố đột ngột không thể nghĩ bàn.
- Tiểu súc sinh,
ngươi chán sống rồi à!
Liễu Kinh Sơn giận dữ
gào thét, âm thanh tràn ngập sát khí, phẫn nộ vô cùng khi thấy Mục Trần đánh bẹp
Liễu Kình Thiên.
Mục Trần dường như chẳng
nghe thấy lão, chân tung lên nện vào ngực Liễu Kình Thiên, đá hắn từ dưới hố
bay lên, như một viên đá lăn long lóc cả trăm mét.
Đám khán giả ngu ngơ
vội nuốt nước bọt. Chuyện gì vừa xảy ra?
Đá Liễu Kình Thiên
bay mất, Mục Trần chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắc viêm đang thiêu đốt trong đôi mắt
như hung thú nhìn chằm chằm con mồi Liễu Kinh Sơn, thanh âm giận dữ gằn từng tiếng
quanh quẩn trong không trung.
- Lão lông lá, muốn
giết cha ta cũng nên hỏi qua ta trước đã chứ!
Mục Trần nắm chặt hai
tay, linh lực hắc ám bốc lên như ngọn lửa thực chất cuồn cuộn từ trong cơ thể
xông ra, uy áp linh lực kinh khủng tràn ngập thành thị.
Cảm nhận uy áp từ
trên người hắn phát ra, Liễu Kinh Sơn, tất cả mọi người nháy mắt biến sắc.
Vì cường độ uy áp đó,
cũng đã đạt tới Dung Thiên cảnh!
=========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét