Linh lực hùng hậu ngoài sơn cốc bùng nổ, hai bóng người bay
ra, công kích sắc bén như phong bạo tác động ảnh hưởng xung quanh.
Diệp Khinh Linh giao chiến với Dương Cung không ai nương
tay, thực lực Thần Phách Cảnh biểu hiện nhuần nhuyễn. Nhưng thực lực 2 người
tuy ngang nhau, thời gian trôi qua Diệp Khinh Linh lại dần chiếm thế thượng
phong, có lẽ trải qua tôi luyện tại Linh Lộ khiến cho thực lực lẫn kinh nghiệm
và tâm tính đều cao hơn Dương Cung một bậc. Tên kia nhờ vào tài lực hùng hậu của
gia tộc mà xông lên Thần Phách Cảnh, lại thiếu mất sự vững chắc như Diệp Khinh
Linh thực lực thăng tiến nhờ luyện tập.
Dương Cung hẳn nhiên thấy rõ áp lực từ Diệp Khinh Linh, sắc
mặt càng lúc càng nghiêm trọng, chẳng dám phân tâm chút nào, toàn lực ra đòn.
Đám người đi theo Dương Cung và Chu Lê cũng đang giao chiến
với mấy người Vương Thịnh tại cốc khẩu. Vì nhân số ít hơn hẳn, thành ra họ
nhanh chóng thất thế, tình hình không mấy khả quan.
- Ha ha, tiểu mỹ nhân, ngưởi của nàng sắp chịu hết nổi rồi,
còn ngoàn cố chống cự sao?
Dương Cung cười lớn, định lung lạc chiến tâm của Diệp Khinh
Linh.
Bất quá tiếng cười của hắn càng làm cho thế công của Diệp
Khinh Linh thêm sắc bén, tâm tư của nàng sao không hiểu được dụng ý của hắn. Nếu
nàng phân tâm một chút, thì cục diện chẳng những không tốt hơn mà bản thân sẽ
lâm nguy, lúc đó càng khó xoay chuyển. Thành ra muốn giúp đám Vương Thịnh thì
càng phải cấp tốc giải quyết Dương Cung.
Dương Cung cũng bị thế công đột nhiên bạo khởi của nàng làm
cho quýnh quáng chẳng dám nói thêm nửa chưa, tâm thần run rẩy trước người con
gái khó chơi này.
Dương Cung và Diệp Khinh Linh chiến đấu gay cấn, xa xa trên
một sườn núi, một vị trí khá khuất có một đám người đang lặng lẽ quan sát, nhìn
bộ dạng kẻ đi đầu chính là Cát Hải.
Cả bọn vẫn tập trung nhìn những vòng chiến trong ốc, ánh mắt
lóe lên sắc bén, dĩ nhiên đang chực chờ làm ngư ông đắc lợi.
- Đại ca, Dương Cung có vẻ không làm được gì Diệp Khinh
Linh.
Cát Thanh cất tiếng nói.
- Không vội, Diệp Khinh Linh ít người, nhanh chóng sẽ bị giải
quyết, vả lại Chu Lê đuổi theo cô bé
kia, chỉ cần hắn bắt được nàng, Diệp Khinh Linh còn khong thúc thủ chịu trói
sao.
Cát Hải cười gắn.
- Nhưng Mục Trần…. hắn chẳng hề nhúc nhích, hay là hắn tìm
được Thần Phách Âm Dương Chi luyện hóa mất luôn rôi? Nếu mà hắn hấp thụ thành
công tiến vào Thần Phách Cảnh thì…
Cát Thanh lo lắng.
- Hừ, Thần Phách Âm Dương Chi mà hấp thu dễ thế sao, tên kia
đang đánh bạc à? Tự cao năng lực quá rồi, chỉ cần Diệp Khinh Linh bị Dương Cung
giải quyết, cả đám tiến vào sơn cốc thì hắn đang đột phá như thế là đang đưa đầu
vào tử địa
Cát Hải lành lạnh trả lời.
- Đến lúc hắn và Dương Cung đánh nhau sống chết, chính là
lúc chúng ta ra mặt.
- Đại ca thật sáng suốt.
CÁt Thanh vui mừng vô cùng, vẫn là Cát Hải tính toán chu
đáo, để xem thử Mục Trần làm được gì đây!
“Đùng!”
Giữa không trung, lòng bàn tay Diệp Khinh Linh đang có lượng
lớn linh lực dao động, hào quang chói mắt bùng nổ, mạnh mẽ nghênh chiến chính
diện Dương Cung.
Khí lãng dữ dội bùng phát.
Dương Cung vật vã lui nhanh một khoảng xa, nhìn Diệp Khinh
Linh chỉ hơi khựng lại. Hắn cười nham hiểm, đưa tay chỉ xuống bên dưới, nơi đó
đám người Vương Thịnh đang bị bao vây:
- Thủ hạ ngươi dường như sắp rơi vào tay ta.
- Vậy ta chém ngươi trước!
Đôi mắt Diệp Khinh Linh càng thêm lạnh, linh lực trong tay lại
phát động.
- Ha ha, ngươi ra tay thử xem!
Bất chợt một tiếng cười kèm theo tiếng quát lớn vang lên, Diệp
Khinh Linh cả kinh, vội quay đầu lại, sắc mặt kịch biến khi thấy Chu Lê đang
phóng tới, cắp trong tay chính là cô bé Duẫn nhi đang không ngừng giãy giụa.
-
Duẫn nhi!
Diệp Khinh Linh thất thanh hét lên.
- Tỷ tỷ, ta xin lỗi.
Duẫn nhi rưng rưng nước mắt, uất ức vô cùng. Kinh nghiệm chiến
đấu của nàng có thể nói là dường như bằng không, ra tay đánh lén thì lợi hại lắm,
nhưng mà đối diện cường giả Thần Phách Cảnh như Chu Lê thì lập tức như bê con
giữa nanh sói.
- Chu Lê, muội muội ta mất một sợi tóc thì ta dù có liều mạng
cũng phải kéo ngươi chôn chung!
Diệp Khinh Linh nhìn chằm chằm Chu Lê, mỗi lời nói đều tràn
ngập sát khí đậm đặc.
Chu Lê nghe cũng biến sắc, hắn biết rõ một nữ nhân điên cuồng
thì đáng sợ ra sao, thành ra cũng chẳng có gan chọc Diệp Khinh Linh, khẽ nói:
- Chỉ cần ngươi đem Thần Phách Âm Dương Chi cho ta, ta lập tức
sẽ thả nàng ta.
Diệp Khinh Linh nắm chặt tay, hàm răng cắn môi.
- Thế nào?
Chu Lê nắm lấy bả vai yếu ớt mềm nhũn của Duẫn nhi, chỉ hơi
dùng sức đã khiến cô bé đau đớn rên lên, cái miệng xinh xắn mếu máo, hai mắt to
hồng hồng rơm rớm nước mắt, nhưng cũng cố nén không cho nó rơi xuống.
Nàng cũng dần hiểu được chỗ này hoàn toàn khác với nơi trước
kia nàng sống, không phải ai cũng bảo vệ yêu thương nàng.
Diệp Khinh Linh nghe thấy tiếng rên khẽ của Duẫn nhi, lòng
như sao cắt, nhẹ run rẩy/
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn buông nàng ra!
Bất chợt một giọng nói hơi chứa phẫn nộ cất lên, vang vọng
trong không trung, một bóng người nhanh như sấm chớp từ trong cố lao ra.
- Kẻ nào?
Chu Lê biến sắc nhìn quang ảnh vừa tới, quát lên
“Véo”
Bóng người không thèm trả lời, nhanh như quỷ mị xuất hiện
trước mặt Chu Lê, một quyền lập tức đánh thẳng vào đầu hắn.
Quyền phong hung mãnh như muốn đấm vỡ đầu Chu Lê.
- Muốn chêt!
Chu Lê giận tím mặt, linh lực trong người tuôn ra, không do
dự tung quyền nghênh chiến.
“Uỳnh!”
Song quyền đối chiến, sắc mặt Chu Lê liền biến đôi, cánh tay
nhức nhối, linh lực của đối thủ quá bá đạo, phá luôn lượng linh lực bọc lấy
cánh tay của hắn, rồi còn chui vào cơ thể.
Chu Lê run rẩy chấn động, lảo đảo lui sau, cổ họng khó chịu.
Ngay tức khắc, bóng người nọ vươn tay chụp lấy Duẫn nhi kéo
lại, hào quang tiêu tán, lộ ra gương mặt lãnh khốc của Mục Trần.
- Mục Trần ca ca!
Duẫn nhi reo lên mừng rỡ, uất ức méc:
- Tên ác độc kia bấu ta đau quá.
- Qua chỗ tỷ tỷ của ngươi đi, Mục Trần ca ca sẽ thay ngươi dạy
dỗ hắn.
Mục Trần mỉm cười nhỏ nhẹ với Duẫn nhi.
- Ưm
Duẫn nhi chu miệng gật đầu, liền chạy tới núp chỗ Diệp Khinh
Linh. Nàng ta vội ôm lấy cô bé, xem xét sờ soạng từ trên xuống dưới, đau lòng
vô cùng.
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Chu Lê sắc mặt u oán nhìn Mục Trần, Dương Cung bên cạnh cũng
trừng mắt đánh giá. Đột ngột xuất hiện một tên Mục Trần khiến cho hắn cảm thấy
bất an.
- Các ngươi muốn tìm Thần Phách Âm Dương Chi? Vừa mới bị ra
luyện hóa xong rồi.
Mục Trần cười lạnh, hất hàm nói với họ.
Cả Chu Lê và Dương Cung đều trợn mắt giận dữ, sắc mặt lạnh
băng, nghiến răng kèn kẹt, bộ dạng như muốn xé xác Mục Trần ra làm tám mảnh. Cả
hai cò kè canh giữ nhau cả mấy ngày, e dè chẳng ai dám ra tay, không ngờ lại để
dành của báu cho Mục Trần cướp mất.
- Đồ vật ta nhắm trúng mà ngươi cũng dám thó tay vào, không
biết sống chết.
Dương Cung quát lơn, liếc qua Chu Lê, nói:
- Giải quyết hắn nhanh!
Trước đó nhìn thấy Mục Trần một quyền đánh lui Chu Lê, cũng
biết hắn ta có bản lĩnh, thành ra cũng không ngu dại một mình nghênh chiến.
“Vù”
Nhưng cả hai còn chưa kịp ra tay, Mục Trần với đôi mắt sát
thủ đã phóng tới trước, linh lực hắc ám bùng nổ, như khói đen cuồn cuộn bốc lên
không trung, linh lực hùng hậu mạnh hơn hẳn viễn siêu trước khi đột phá.
- Đây là sức mạnh Thần Phách Cảnh à….
Mục Trần cảm nhận lực lượng như hồng thủy vỡ đê trong người,
cảm giác vô cùng sướng khoái cũng khẽ lẩm bẩm. Song chỉ vươn ra, kim quang lóe
sáng, một tiếng “soạt” liền hóa thành mũi nhọn dài cả trượng nhanh như chớp đâm
tới Dương Cung và Chu Lê.
Hai tên kia hoảng hồn vội điều động tung quyền chống đỡ, bất
quá chịu không nổi bị đẩy lui, sắc mặt kinh ngạc vô cùng. Cái loại kinh lực đen
thui này vô cùng bá đạo!
“Víu!”
Mục Trần lại lần nữa xuất hiện trước mặt hai người, tung quyền.
Trên nắm tay là ba đạo hắc ấn dập dờn như sóng vỗ tuôn ra.
“Ầm Ầm Ầm!”
Ba đạo hắc ấn bắn ra, dao động linh lực kinh hàng bá khí tuyệt
luân. Dương Cung và Chu Lê đều lạnh mình, bàn tay nắm lại, hắc thuẫn và thạch đỉnh
lại được gọi ra.
“Đùng!”
Ba đạo Sâm La Tử Ấn bùng nổ, linh lực trùng điệp vỗ liên tục
như sóng biến đập vào hai linh cụ, khiến chúng nó nhạt đi, rồi bắn khỏi tay hai
tên kia.
Linh cụ bị đánh bật ra, Dương Cung và Chu Lê mặt trắng mặt
xanh, phun máu xối xả, hai mắt kinh hoảng. Thật sự cả hai không thể tin được một
kẻ có cùng trình độ như họ lại lợi hại như thế, lấy một địch hai vẫn dễ dàng
nghiên nát đối thủ!
- Đi!
Cả hai hiểu rõ đã gặm phải khúc xương cứng, xóa đi vết máu
trên mặt, lập tức quyết đoán bạo lui.
- Đi đâu mà đi?
Con ngươi Mục Trần lóe sáng, Linh Ảnh Bộ thi triển, hóa
thành vô số tàn ảnh. Còn chưa đợi Dương Cung và Chu Lê kịp phản ứng đã lần thứ
ba xuất hiện trước mặt hai người, chỉ phong sắc bén im quang như thần thương kề
sát cổ họng cả hai, khiến cổ họng hai người đểu rỉ máu
- Cử động, chết!
==========================
Mục lục
<< Chương 126: Thần Phách Cảnh
>> Chương 128: Chiến lợi phẩm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét