Trên ngọn núi, mọi người đều cảm
nhận rõ uy áp linh lực từ thế giới tuyết trắng kia tràn ra, thần sắc khẽ chấn động,
cặp mắt nóng cháy háo hức.
- Đi, tìm chỗ ẩn thân, đừng động
tới những tài vật quý giá ở khu này, đợi cho chỗ này náo nhiệt lên đã
Mục Trần bình tĩnh thấp giọng điều
động mọi người.
- Ừm.
Mấy người Sở Kì, Diệp Khinh Linh
đều tán thành
Mục Trần dẫn đầu nhảy ra đón lấy
gió tuyết, hòa vào thế giới trắng xóa, hảo thủ hai bang lần lượt lặng lẽ theo
sát.
Một đường đi tới xâm nhập vào
băng tuyết, bọn họ thấy rõ cái lạnh thấu xương, dù cho linh khí thiên địa nồng
đậm, không ít dị vật trân quý mọc lên khắp nơi, thế nhưng không có bóng dáng dấu
hiệu của bất kỳ linh thú nào khác. Thiên thú có ý thức lãnh địa cực mạnh, linh
thú tầm thường căn bản không dám bén mảng đến địa bàn bị nó chiếm cứ.
Mục Trần vô thanh vô tức đi tới,
đến khi tiếp cận được sâu hơn, càng bị áp lực rõ ràng đè nén. Thỉnh thoảng những
âm thanh kinh hoàng vang lên chấn động thiên địa.
Bất quá đối với hiện tượng này Mục
Trần vẫn rất bình tĩnh, dù sao trước kia tận mắt nhìn thấy sự khủng bố đáng sợ
của Cửu U Tước còn dữ dội hơn, hắc viêm càn quét đất trời, ngang nhiên đối chiến
với uy lực thiên không, cảnh tượng hoành tráng oai hùng hắn vẫn còn nhớ rõ.
So với Cửu U Tước, Băng Huyền
Linh Giao vẫn còn kém nhiều. Dù sao thiên thú này cũng mới có thực lực Dung
Thiên cảnh hậu kỳ, dù có cơ duyên tiến hóa cũng chưa chắc có thể được xếp hạng ở
Thiên bảng Vạn Thú lục, trở thành thần thú.
Còn Cửu U Tước thì có thể, nếu nó
may mắn phá vỡ được trói buộc hiện tại, thoát linh hóa thần, sẽ trở thành sinh
vật cường đại bậc nhất trong Đại Thiên thế giới.
- Được rồi, đừng đi tiếp nữa.
Mục Trần bất chợt dừng lại, hắn
tìm thấy một khe núi khá bí mật, vừa vặn nằm giữa hai tòa núi, tầm nhìn ra trước
cũng trống trải, phóng mắt nhìn thì có thể thấy ngay một chút cảnh tượng trung
tâm khu vực băng tuyết kia.
Đến nơi này rồi uy áp linh lực có
thể nói là vô cùng cường thịnh, áp lực khiến hảo thủ hai bang cũng cảm thấy khó
hành động, nếu còn tiếp tục đi tới, e rằng sẽ dễ dàng bị Băng Huyền Linh Giao
phát hiện ra, đến lúc đó e rằng cơ hội bỏ chạy cũng không có.
Sở Kì, Diệp Khinh Linh cũng không
phản bác gì, họ dù có khả năng chịu được uy áp này, nhưng cũng không dại để cho
con quái thú kia phát hiện.
- Còn bây giờ, thì chờ đợi cuộc
vui sắp tới đi.
Mục Trần ngẩng lên nhìn vào sâu
trong gió tuyết bên kia, lẩm bẩm như nói với cái bóng mờ ảo khổng lồ.
.
. .
Không biết từ khi nào, Bắc Thương
giới lại trở nên náo nhiệt khi với một tin tức lan nhanh như gió, nói rằng ở một
vùng núi phía tây bắc kia có một khu vực rộng lớn phủ đầy băng tuyết, bên trong
đó là một thiên thú Băng Huyền Linh Giao bị trọng thương, có người phát hiện
lãnh địa mà Băng Huyền Linh Giao chiếm cứ còn có vô số thiên tài địa bảo quý hiếm
vô cùng.
Kẻ này rỉ tai kẻ kia, thế lực này
quan hệ với thế lực nọ bàn tính kế hoạch, tất cả như tích nước trong ly, đến
lúc đầy đã tràn ra ào ạt, khiến cho hầu như ai ai trong Bắc Thương giới cũng đều
biết.
- Nghe nói Hàn Băng cốc có một
con Băng Huyền Linh Giao đang trọng thương hấp hối!
- Băng Huyền Linh Giao đang trấn
thủ một gốc Băng Thần thụ, Băng Thần quả linh khí đậm đặc cũng đủ cho cường giả
Thần phách cảnh lập tức đột phá!
- Rất nhiều thế lực và cường giả
khắp nơi đều đang tiến tới Hàn Băng cốc rồi, chúng ta còn không đi sao?
. . . . . .
Đủ mọi loại tiếng đồn lan truyền
nhanh chóng, vô số người chẳng biết từ đất đai nào mọc lên, tạo thành một làn
sóng người khổng lồ đen đặc những khoảng rừng núi rầm rộ tiến về Hàn Băng cốc.
Tin tức đó cũng chẳng thể nào chừa
ra những thế lực và cường giả hàng đầu, bọn họ cũng nao nao trông về phương trời
tây bắc xa xôi
Băng Huyền Linh Giao. . .
Thiên thú cấp độ này vừa đủ để
lòng tham trong họ phá tan lý trí.
- Triệu tập nhân mã, tiến tới Hàn
Băng cốc!
Những thế lực cực mạnh, những cường
giả cao cường nhất cũng âm thầm tiến lên. Hàn Băng cốc hứa hẹn sẽ trở thành nơi
náo nhiệt nhất tiếp theo của đợt khảo nghiệm Bắc Thương linh viện năm nay.
Hàn Băng cốc.
Trong một khe núi đâu đó, Mục Trần
yên lặng ngồi xếp bằng, sau lưng hắn là Diệp Khinh Linh, Sở Kì và những tay đấm
lão luyện của Diệp Sở song bang cũng ngồi xếp bằng, linh lực hùng hồn chống đỡ
cái giá rét lạnh buốt của tuyết phong thổi tới.
- Xem ra tin tức đã thuận lợi
truyền ra
Mục Trần đột nhiên mở miệng, hắn
có thể nhận thấy rõ mấy ngày nay đã có vài dao động linh lực kha khá xuất hiện ở
khu vực băng tuyết bên ngoài.
Sở Kì và mấy người kia cũng gật
gù, họ cũng thừa sức cảm nhận được.
- Bất quá còn phải từ từ. . . số
người này còn lâu mới đủ.
Mục Trần mỉm cười, thì thầm nham
hiểm.
Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, lại
thêm một ngày nữa kết thúc.
Ngày hôm sau, thế giới băng tuyết
yên tĩnh cơ hồ bùng nổ, sự tĩnh lặng trong giá rét bị phá vỡ bằng những tiếng
huyên náo mãnh liệt, những dấu chân tiến vào núi tuyết dày đặc vô cùng, những
tiếng xé gió mang theo những bóng người mạnh mẽ đông đảo náo động di chuyển,
như đàn kiến đang ào ào tràn lên xâm chiếm, đánh lui cả gió tuyết lạnh lẽo.
Những đoàn người cuồn cuộn không
ngừng dũng mãnh tiến vào trong. Mục Trần ẩn thân ở một nơi bí mật trên núi tuyết
nhìn thấy rõ từng đạo bóng ảnh lướt qua tuyết trắng, không ít kẻ có khí tức mạnh
bạo.
Những kẻ đó tiến vào sâu trong
băng tuyết, rất háo hức với Băng Huyền Linh Giao, thế nhưng không ai là kẻ ngu
xuẩn, bọn họ hiểu rõ bản thân và Băng Huyền Linh Giao chênh lệch lớn ra sao, chẳng
ai khờ dại dùng sức một mình mà khiêu chiến thiên thú, e rằng chỉ một trảo của
nó đã có thể giết chết cường giả Thần phách cảnh.
Do vậy hầu như toàn bộ những thế
lực và cường giả đều dừng chân ở một ranh giới xác định, cùng đợi vô số những kẻ
tham lam khác như đàn sói đói đen đặc kéo tới.
Mà sự chờ đợi này cũng không quá
lâu, chỉ khoảng đến buổi trưa hôm đó, Mục Trần rung động trợn mắt khi nhìn thấy
đàn người đông đúc lúc nhúc phô thiên cái địa di chuyển qua bên này.
Ước lượng sơ sơ cũng đã hơn vạn
người, cường giả Thần phách cảnh có lẽ cũng cả trăm, còn đông hơn toàn bộ số cường
giả Thần phách cảnh ở Bắc Linh cảnh gom lại.
- Bắc Thương linh viện thật
là.....
Mục Trần cảm thán thốt lên, chừng
này cũng chỉ là một phần Bắc Thương giới mà thôi, lượng người đã khủng bố đến
như vậy, không biết tất cả những địa vực của Bắc Thương giới đều gom làm một
thì như thế nào nữa. Lực hấp dẫn của Ngũ Đại Viện thật khiến người ta run sợ.
- Bây giờ thì chờ trò vui mở màn
thôi.
Mục Trần thở ra luồng khí lạnh
như băng, hơi thở vừa ra khỏi mồm đã trắng xóa như muốn hóa cứng, khuôn mặt tuấn
tú tươi cười mong chờ, động tĩnh bên này đã quá lớn, chẳng mấy chốc sẽ kinh động
Băng Huyền Linh Giao, nó mà không nổi khùng thì cũng lạ lắm.
- Lượng người tới đây quả thật là
... đồ sộ.
Phương Chung sợ hãi than thở, khó
mà tin được tràng cảnh này là do chính họ đứng sau giật dây.
- Chúng ta khi nào thì ra tay?
Sở Kì hỏi.
- Đừng vội.
Mục Trần lắc đầu:
- Không phải chỉ có chúng ta mới
nghĩ ra được chuyện tọa sơn quan hổ đấu, cường giả ở đây không ít, loại suy
nghĩ mưu lợi như thế cũng không phải hiếm gặp.
Sở Kì tán thành, trai cò cắn nhau
ngư ông hưởng lợi, ai mà chẳng biết, có điều chỗ này ngư ông nhiều quá, phải
xem bản lĩnh của ngư ông nào có thể đứng cuối cùng đây.
Một khu vực trắng xóa đã bị phá
tan bởi vô số người là người, những cái đầu lúc nhúc với tiếng ồn ào huyên náo
vang đi rất xa, gió tuyết lạnh lẽo cũng bị đẩy lui không ít.
Lượng người tụ họp ở đây càng lúc
càng đông, chật kín khắp nơi, nhưng vẫn chưa có ai dám chủ động đi sâu vào
trong, tất cả đều chờ đợi Băng Huyền Linh Giao xuất hiện.
Thình lình một tiếng rống kinh
thiên động địa phá tan những tiếng ồn, khí thế hung ác tràn ngập phẫn nộ. Hẳn
nhiên linh giao bị quấy rầy đã thức tỉnh từ trong giấc ngủ, bắt đầu nhận ra những
khí tức nhân loại kiến hôi dám xâm phạm lãnh địa của nó.
"Grééééccc!"
Tiếng rống hình thành sóng âm
trùng kích lan tới, phong tuyết đầy trời như lưỡi đao bén nhọn bay ra, khiến một
số kẻ không may bị đánh trúng cắt thịt máu me đầy người, vội vàng thúc giục
linh lực bảo vệ cơ thể.
- Mọi người cẩn thận, súc sinh
kia muốn ra đây rồi!
Những tiếng hét hỗn loạn gào lên,
linh lực đủ loại bùng nổ đủ màu sặc sỡ.
"Ầm ầm."
Băng tuyết như rung chuyển khắp
nơi, phong tuyết từ trong nơi trắng xóa kia gào thét thổi ra, một cơn lốc tuyết
khổng lồ cả nghìn trượng xuất hiệt, gầm rú cuồn cuộn cuốn lấy mọi thứ.
Thanh thế kinh thiên khiến người
ta sợ hãi run rẩy.
Tuyết phong bạo cấp tốc quét tới,
chỉ vài giây liền xuất hiện cách đám đông nhân loại đen đặc không xa, bất thình
lình tuyết phong bạo bị xé rách bởi một đôi cánh phủ đầy bông tuyết khổng lồ,
cái bóng to lớn duỗi ra trên cao.
"Grééééccc!"
Tiếng gào thét cường đại dị thường,
uy áp tràn ngập thiên địa.
Tuyết phong bạo tan nát, hóa
thành vô số phong tuyết nhận bắn xuống, một con quái thú hiện ra trong gió tuyết
khiến cho đông đảo nhân loại kia phải trợn mắt.
Một sinh vật tuyệt đẹp, thân hình
uốn lượn như rồng, khổng lồ to lớn, khoác lên thân một lớp băng giáp trong suốt,
rực rỡ lấp lánh, trong cái miệng to dữ tợn là hàn khí bức người, cặp mắt băng
lam vĩ đại lạnh lùng nhìn vào đàn kiến hôi lúc nhúc.
Hai cánh khổng lồ chậm rãi vỗ
lên, gió tuyết gào thét.
Huyên náo trở nên lặng ngắt, dù
cho họ đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, bất quá chính mắt nhìn thấy sự xuất hiện của
một thiên thú, rung động trong tim khiến họ run rẩy như cầy sấy.
- Đó là Băng Huyền Linh Giao
sao...
Mục Trần nhìn con quái thú choán
hết một khoảng không rộng lớn, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng, nhưng đôi mắt cực
kỳ vui mừng, vì hắn thấy rõ con Băng Huyền Linh Giao này thực lực vẫn chỉ mới ở
cấp độ Dung Thiên cảnh sơ kỳ.
Trình độ này vừa vặn trong khả
năng.
- Đại tiệc bắt đầu.
Mục Trần thì thào, Băng Huyền
Linh Giao bên kia phẫn nộ gầm rú, miệng to há lớn, hàn băng như mưa đá ào ạt
trút xuống đàn người bên dưới.
Thiên thú đã tiên hạ thủ vi cường.
============================
Mục lục
<< Chương 134: Băng Huyền Linh Giao
>> Chương 136: Vạn người trảm Băng Giao
Mục lục
<< Chương 134: Băng Huyền Linh Giao
>> Chương 136: Vạn người trảm Băng Giao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét