Một khu rừng xanh mơn mởn, cây lá
xum xuê, khung cảnh yên bình, thỉnh thoảng có tiếng linh thú vang lên trong rừng
sâu, đầy sắc xuân tràn ngập sức sống.
"Đùng!"
Một tiếng động dữ dội phá tan cảnh
vật thơ mộng, đất đai rung chuyển, vô số linh thú chạy tứ tán hoảng loạn, đưa cặp
mắt sợ hãi nhìn về phía xa xa, trên không trung là hai luồng sáng đỏ rực như lửa
và xanh trong tinh khiết như băng đang cấp tốc bay tới.
Mơ hồ trong hào quang trên cao
kia là hai sinh vật khổng lồ đang điên cuồng, linh lực trùng kích như lốc xoáy
thổi bùng lên khắp núi rừng, phá hủy rừng xanh một cách nhanh chóng.
"Grééééccc!"
Hai quái thú khổng lồ hung hăng
đánh nhau sứt đầu mẻ trán, máu me tràn ngập, nhưng cái đám linh thú vốn ngửi được
mùi máu liền phát cuồng cũng run rẩy lẩy bẩy, không còn chút nào hung ác.
Vì chúng nó cảm nhận uy áp kinh
thiên từ hai quái thú đang giao tranh kia.
Hai con quái vật một chạy một đuổi
đánh nhau ì đùng, sau lưng chúng không xa lắm là vô số những con người với tốc
độ sấm chớp xé gió lao theo, đôi mắt rung động nhìn tràng cảnh phá hoại do
chúng gây ra.
- Thật không hổ danh linh thú
thiên giai.
Diệp Khinh Linh sợ hãi than thở,
chợt nói:
- Băng Huyền Linh Giao thương thế
càng ngày càng nặng, có vẻ sắp chịu hết nổi.
Mục Trần gật đầu, hắn cũng dễ
dàng nhận ra Băng Huyền Linh Giao càng lúc càng yếu.
- Sau lưng không ít người đuổi
theo a, toàn bộ đều là cường giả Thần phách cảnh.
Mục Trần nghiêng đầu nhìn thoáng
qua phía sau, tầng tầng lớp lớp bóng người nhảy nhót bay lượn, hầu như toàn bộ
đều có thực lực Thần phách cảnh. Hơn nữa hắn còn cảm nhận được trong số đó còn
có mấy kẻ che giấu rất tốt, nhưng vẫn mơ hồ tản ra dao động linh lực cực kỳ lợi
hại.
Xem ra chỗ này có vài nhân vật
khó giải quyết đây.
- Mục Trần!
Bất chợt một ý niệm truyền vào
trí não khiến Mục Trần giật mình, thần sắc nghiêm trọng, đó là. . . Cửu U Tước!
Mục Trần kinh ngạc hiển nhiên là
không ngờ Cửu U Tước lại chủ động gọi hắn.
- Chuyện gì?
Mục Trần nhanh chóng trả lời.
- Băng Huyền Linh Giao chuẩn bị
dùng sát chiêu cuối cùng liều mạng với Địa Tâm Viêm Long Tích, khi đó cả hai
chúng nó sẽ trọng thương, ngươi giảm áp chế của hoa lung Mandala cho ta, để ta
xử chúng!
Cửu U Tước lập tức bày kế hoạch
cho hắn.
- Ngươi muốn ra tay?
Mục Trần cả kinh, chuyện lạ chi
đây, Cửu U Tước chủ động giúp hắn?
- Hừ, ta ra tay dĩ nhiên phải có
lợi, không nhiều lời với ngươi, ta không ra tay thì ngươi đừng mong đắc thủ.
Cửu U Tước quát lên:
- Khi ta đánh chết chúng nó rồi lập
tức lấy đi tinh phách linh thú, đồng thời thu luôn xác của chúng vào Giới Tử
Xuyến rồi lập tức bỏ trốn cho xa. Trong đám kiến sau lưng ngươi có ẩn nấp vài kẻ
khó chơi, nhanh chóng chạy đi là thượng sách.
- Được.
Mục Trần chẳng mấy do dự, vì Cửu
U Tước hoàn toàn chí lí. Chuyện này đã hấp dẫn biết bao nhiêu người đến, lượng
người còn vượt hơn cả dự kiến của hắn, nếu có Cửu U Tước hỗ trợ thì cơ hội lại
tăng cao hơn nhiều.
- Các vị, lát nữa có biến cố gì xảy
ra, không cần lo lắng đến ta, nếu có thể thì cứ đi về trước, ta sẽ về sau.
Mục Trần ngẩng đầu cất tiếng nói
với đám người đi chung.
Diệp Khinh Linh và mấy người kia
sửng sốt khi nghe lời nói kỳ quặc của hắn, gương mặt mờ mịt nhưng cũng gật đầu,
lúc này cũng không có thời gian để hỏi.
Mục Trần chuyển tầm mắt về phía
xa, linh lực của Băng Huyền Linh Giao đang nhanh chóng yếu đi, trong tiếng gào
của nó cũng dễ nhận thấy sự suy yếu.
"Grééééccc!"
Đại địa đột nhiên chấn động, nhiệt
độ không khí lại giảm mạnh, bông tuyết từ hư không hiện ra, Băng Huyền Linh
Giao vốn đã suy yếu sau tiếng rống liền trở nên cuồng bạo, linh khí thiên địa bạo
động.
- Quả nhiên muốn liều mạng.
Mục Trần nhận thấy biến cố, hai mắt
giật giật, linh lực trong người vận chuyển cực nhanh, chuẩn bị ra tay.
"Grééééccc!"
Băng Huyền Linh Giao thoát khỏi
dây dưa với Địa Tâm Viêm Long Tích, hai cánh tung lên, điên cuồng kêu gào, đôi
cánh đầy tuyết trắng của nó xuất hiện lớp lớp hoa văn sáng rực, máu tươi đỏ thẫm
chảy ra.
Hoa văn nhanh chóng chuyển thành
màu đỏ thẫm.
Địa Tâm Viêm Long Tích cũng đã nhận
ra nguy hiểm, không tiếp tục lao tới mà nặng nề giậm chân xuống mặt đất, đất
đai vỡ nát, tạo thành một cái khe với dung nham nóng chảy tuôn ra, nhanh chóng
đốt cháy khu rừng.
"Vù vù!"
Đôi cánh khổng lồ của Băng Huyền
Linh Giao càng lúc vỗ càng dồn dập, linh khí thiên địa điên cuồng chuyển động,
tạo thành một quang cầu linh lực băng hàn trước mặt nó, huyết văn tràn ngập bề
mặt.
Cỗ dao động cực kỳ đáng sợ tỏa ra
từ quang cầu khổng lồ, khiến cho đám người đang đuổi theo nháy mắt biến sắc.
"BÙM!"
Băng Huyền Linh Giao gào lên,
băng cầu ẩn chứa toàn bộ năng lực của nó bắn đi như khối vẫn thạch trắng tinh
xuyên qua không gian, hung hăng đập vào đầu Địa Tâm Viêm Long Tích.
"Ọọọoooọ!"
Đối mặt một kích liều mạng của
Băng Huyền Linh Giao, Địa Tâm Viêm Long Tích cũng kêu lên dữ tợn, nham thạch
nóng chảy tràn ngập cái sừng đỏ rực, dung nham ngập trời trào ra, trong cái khe
dưới đất vừa bị nó phá nứt ra cũng bắn lên vô số luồng dung nham nóng chảy, hợp
lại thành một hỏa trụ nham thạch cao cả mấy trăm trượng, gào thét đón đỡ băng cầu
lạnh lẽo.
"Đùng đùng đùng!"
Hai công kích tối cường của hai
linh thú thiên giai va chạm, hỏa trụ dung nham nháy mắt tan nát, hỏa diễm bùng
phát, nham thạch rơi vỡ đầy trời rơi xuống lả tả, băng cầu nghiền nát mọi thứ
tiếp tục lao xuống bùng bổ trên đầu Địa Tâm Viêm Long Tích.
"BÙM!"
Bạo phong tuyết kinh khủng không
cách nào hình dung đột ngột xuất hiện, khiến cánh rừng vừa bị hỏa nham tàn phá
hóa thành thế giới tuyết trắng, ngay cả đám người phía xa kia có một khoảng
cách lớn đến nơi này nhưng cũng khoảng hơn mười cường giả Thần phách cảnh bị cuốn
bay, ấn ký nát tan, cả đám biến mất.
Mục Trần vội dẫn đám người của
mình nấp sau vách núi, tránh khỏi lực trùng kích dữ dội, bất quá hàn khí kinh
người vẫn khiến linh lực trong cơ thể vận chuyển chậm chạp.
Mục Trần nhìn chiến trường, nơi
băng tuyết tàn phá tứ tung dần dần tiêu tan đi, Băng Huyền Linh Giao trên cao yếu
ớt rơi xuống, nện lên mặt đất khiến khu vực đó rung chuyển một chút.
Cách Băng Huyền Linh Giao không
xa, Địa Tâm Viêm Long Tích vốn thân thể rực lửa cũng tắt ngúm, cái sừng đỏ rực
cũng đã tắt lửa, xuất hiện những vết nứt dữ dội, hẳn nhiên cả hai đều trọng
thương.
Đại chiến kinh thiên bất chợt yên
tĩnh, tất cả mọi người đều cẩn trọng quan sát hai con linh thú thiên giai trọng
thương nằm đó, ánh mắt đỏ ngầu. Nhưng cũng vì linh khí trong người đang chậm chạp
vận chuyển khiến cả đám chẳng ai hành động được.
- Mục Trần, đi!
Cửu U Tước quát lên ra lệnh cho Mục
Trần, một luồng hắc viêm trong người hắn trào ra, đốt sạch hàn khí xâm nhập vào
cơ thể hắn.
"Phốc!"
Mục Trần vừa lắc mình liền phóng
đi, chớp mắt đã xuất hiện ở chiến trường băng hỏa tan nát, hắc viêm ngập tràn
con ngươi đen láy.
"Kwoork!"
Một tiếng hót thanh thúy hung tợn
vang lên. Nghe tiếng kêu đó, Băng Huyền Linh Giao và Địa Tâm Viêm Long Tích
thình lình tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Trong đôi mắt Mục Trần, hắc viêm
càng lúc càng thiêu đốt mãnh liệt, hóa thành hai chùm hắc viêm xuyên thủng
không gian.
"Xèo!"
Băng Huyền Linh Giao và Địa Tâm
Viêm Long Tích chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn quang hiện lên, rồi cảm nhận đau nhức
khắp cơ thể, hai luồng hắc viêm nọ xuyên phá toàn bộ các tầng phòng ngự của
chúng, chui vào cái đầu cứng rắn.
Hai linh thú thiên giai bỗng chốc
trở nên cứng ngắc, sinh khí cấp tốc rút đi.
- Mau, ra tay!
Cửu U Tước lại lần nữa la lên, bất
quá lúc này nó vô cùng suy yếu, hẳn nhiên hai công kích vừa nãy đã tiêu hao rất
nhiều sức lực của nó.
Mục Trần lập tức lao tới, bàn tay
hút lấy hai luồng hào quang một lam một đỏ vào tay.
Trong hai luồng hào quang đó là
Băng Giao và Viêm Tích đang cuồng loạn giãy giụa, sức mạnh chấn động khiến Mục
Trần cầm không chắc.
- Hừ!
Mục Trần giận dữ hừ một tiếng, hắc
viêm trong lòng bàn tay xuất hiện, bọc lấy hai tinh phách. Hắn lắc mình một cái
liền xuất hiện ngay chỗ thi thể khổng lồ của hai con linh thú thiên giai, vung
tay lên thu chúng vào Giới Tử Xuyến.
"Rắc."
Ngay khi hai cỗ thi thể chui vào
Giới Tử Xuyến, nó lập tức vang lên một tiếng nứt vỡ. Dù chỉ là cái xác chết
nhưng vẫn còn có linh lực cường đại dao động trong đó, thu hết vào thì Giới Tử
Xuyến cũng khó chịu nổi.
Mục Trần chạy đến nhặt xác, động
tác nhanh nhẹn liền mạch khiến cho đám đông cường giả Thần phách cảnh chỉ có thể
trơ mắt nhìn hắn hành động....
- Muốn chết!
Hành động đó của Mục Trần lập tức
khiến cho đám cường giả Thần phách cảnh vất vả truy kích nổi giận, gầm lên
phóng tới.
- Giao tinh phách ra đây!
Trong đám kia có ba người nhanh
nhất, lập tức xuất hiện gần đó, quát lên dữ dội, ba luồng linh lực cường đại
bùng nổ bao phủ Mục Trần.
Ba người này đều có thực lực Thần
phách cảnh hậu kỳ!
Những cao thủ ẩn nấp cuối cùng đã
chịu hiện thân!
============================
Mục lục
<< Chương 137: Địa Tâm Viêm Long Tích
>> Chương 139: Đại truy sát
Mục lục
<< Chương 137: Địa Tâm Viêm Long Tích
>> Chương 139: Đại truy sát
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét