Thời gian như cát chảy qua tay,
chớp mắt đã qua nửa tháng.
Nửa tháng, mỗi ngày Mục Trần đều được huấn luyện
khắc nghiệt dưới thác nước với cường độ càng lúc càng cao. Không đếm được hắn
đã mấy lần nhảy qua nhảy lại hai cọc gỗ, cũng không biết được hắn bị đánh văng
xuống hồ là lần thứ bao nhiêu, ngón tay của hắn cũng rất nhiều lần sưng to đỏ bừng.
Nếu hắn không có linh lực hùng hậu liên tiếp xoa dịu chăm sóc cho xương cốt máu
thịt ở đầu ngón tay, e rằng sớm đã dập nát.
Năm ngày trước, hắn còn bị choáng váng đến nửa
mê nửa tỉnh, bị Mạc sư xách đầu kéo lên bờ. Tên thiếu niên ngày thường hòa nhã ấm
áp như ánh mặt trời, nhưng khi có thể nhìn thấy hắn tập trung làm cái gì đó,
thì ngay cả Mạc sư cũng phải biến sắc.
Bất quá trải qua tuần đầu tiên để thích ứng, Mục
Trần bắt đầu tỏ rõ thiên phú kinh người của hắn. Dù bị thương không ít, nhưng hắn
tiến bộ cũng thần tốc.
Mỗi một ngày đêm, Mạc sư dễ dàng thấy rõ hắn
thích ứng tốt hơn hôm trước, dần dần nắm bắt được thời cơ và tốc độ của dòng nước
đổ xuống.
Còn chỉ pháp của hắn mỗi lần bị
sưng tấy lại được linh lực săn sóc ân cần, rèn luyện nó trở nên ngày càng cứng
cáp hơn, ngẫu nhiên có những lúc đâm thủng được vài cọc gỗ rơi xuống từ trên
cao.
Huấn luyện ma quỷ gian khổ vô cùng bắt đầu thấy
được hiệu quả.
Nửa tháng đó cũng không chỉ mỗi Mục Trần tăng
cường chiến lực, bốn người cũng đang khốn khổ chịu áp lực của dòng nước bạc bên
kia đồng loạt tiến bộ, rõ rệt nhất là Trần Phàm và Hoắc Vân.
Dù sao lúc trước hai người họ đã sớm thử ngưng
tụ linh luân vài lần, hiện nay chỉ cần bước từng bước nhỏ cũng có thể chân
chính vượt qua bình cảnh. Rốt cuộc đến ngày thứ 13, bọn hắn mừng rỡ vô cùng khi
phát hiện trong khí hải đã hoàn toàn có thể ngưng tụ linh lực thành quang luân,
khiến cho lực lượng đề thăng mạnh mẽ.
Nhưng dù cho họ thành công đột phá Linh Luân cảnh,
Mạc sư vẫn bắt buộc cả hai ngồi tu luyện dưới thác nước, để mau chóng ổn định cảnh
giới thật vững vàng, tránh trường hợp không công lại bị phá rớt cảnh giới.
Đường Thiên Nhi và Mặc Lĩnh thấy bọn kia đã
thành công, cũng bị kích thích không nhỏ, thời gian nghỉ ngơi hằng ngày của họ
cũng giảm đi nhiều, cắn răng kiên trì nhận áp lực để vận chuyển linh lực trong
người, hối hả tăng cường để mau chóng tiến vào Linh Luân cảnh.
Mặt trời chói chang treo trên đỉnh thác nước,
bên dưới có năm thiếu niên đang gian nan rèn luyện, không hề để ý đến thời gian
lặng lẽ trôi qua.
"Ầm Ầm."
Dòng nước chảy theo những cái khe trên núi, rồi
vươn ra ngoài khoảng không mà trút xuống hồ nước bên dưới, tạo nên một màn hơi
nước đậm đặc tràn ngập mặt hồ.
Bên cạnh hồ, Mạc sư khoanh tay đứng nhìn, liếc
mắt qua bốn đệ tử đang xếp bằng ngồi tu luyện, cảm nhận linh lực hùng hồn theo
thời gian của họ mà gật đầu, quay lại nhìn qua kẻ kia đang thoắt ẩn thoắt hiện
sau màn nước.
Thác nước dường như càng lúc đổ xuống càng
nhanh hơn, lượng nước khổng lồ trút xuống tạo những tiếng động rung chuyển đất
đá, lại nghe như tiếng sấm rền, vang vọng khắp nơi trong khe núi.
Dưới thác, trên một cái cọc gỗ chỉ vừa một bàn
chân, cái bóng Mục Trần như linh hầu xẹt qua xẹt lại hai cọc gỗ cực kỳ nhanh,
thậm chí nhiều khi nhìn không kịp.
- Còn chưa đủ!
Nhưng Mục Trần lại chưa hề hài lòng với tốc độ
đó, nhíu mày, hơi nước lạnh lẽo phả vào gương mặt giúp cho hắn luôn luôn giữ được
sự tỉnh táo.
Linh lực hắc ám từ trong người Mục Trần trào
ra quấn quanh hai chân, tiếng ầm ầm vang vọng bên tai đột ngột biến mất.
Dòng nước che kín tầm mắt liên tu bất tận trút
xuống.
Mục Trần nhẹ nhàng híp mắt lại, bất chợt nhanh
như chớp xuyên qua bức màn nước dày đặc, tốc độ của hắn đã được đẩy lên tới cực
hạn của bản thân.
Một cái bóng mơ hồ xuất hiện trên cọc gỗ,
nhưng bất ngờ dòng nước lại hoàn toàn xuyên qua, rồi nó cũng ngay lập tức biến
mất, không ngờ đó lại là tàn ảnh sinh ra khi tốc độ cao đến một mức nhất định!
- Ồ?
Bên cạnh hồ nước, Mạc sư vẫn luôn chú ý tới hắn,
bất giác thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Lúc này cơ thể Mục Trần như bị ngăn cách với
bên ngoài. Hắn cảm nhận rõ cơ thể đang trở nên nhẹ đi nhiều. Vốn dòng nước kia
hắn vẫn chưa nắm chắc hoàn toàn tốc độ chảy xiết của nó, nhưng hiện tại lại có
vẻ như nó bị chậm lại một chút, khiến cho bản thân có thể nhìn thấy rõ ràng hơn
khoảng trống trên màn nước bạc.
Chỉ cần xuyên qua cái khoảng trống kia, có
nghĩa là hắn sẽ vượt thác mà không dính một giọt nước nào!
"Véo!"
Bóng Mục Trần phóng ra, hai chân không ngừng
thúc giục linh lực hắc ám, khiến cho hắn giống như một cái tia màu đen, từ
trong thác nước xuyên ra ngoài.
"Roạt!"
Ngay khi đặt chân lên trụ gỗ, một cái bóng đen
rơi xuống theo dòng nước xiết.
Mục Trần tập trung bình tĩnh, song chỉ vươn
ra, vừa ngừng lại giây lát liền phóng thẳng tới như tên rời cung, sắc bén như
trường thương, xé toang hơi nước, cực kỳ chính xác điểm vào cái bóng đen đang
lao nhanh xuống dưới.
"Phụp!"
Một tiếng vang trầm trầm truyền ra, hai ngón
tay của Mục Trần đã mạnh mẽ đâm thủng cọc gỗ, vụn gỗ văng ra, hòa vào khối nước
rơi xuống hồ.
Một cảm giác vui sướng bất chợt từ trong lòng
dâng lên, 20 ngày qua đây là lần đầu tiên hắn ra tay một cách sung sướng thoải
mái như thế này, cảm giác sức mạnh chạy trong cơ thể như thể dòng nước cuồng bạo
trước mặt đã ngấm vào người.
- Ha ha ha!
Cảm giác sướng khoái dâng cao lên khiến hắn nhịn
không nổi mà cất tiếng cười khoái trá, bất chợt hắn lại hóa thành một tia hắc
ám đen ngòm xuyên qua thác nước.
"Phụp!"
"Phụp!"
"Phụp!"
Lúc hắn xuyên qua đó, hai ngón tay liên tiếp
công kích ba bóng đen, chính xác mà nhanh như điện đâm thủng vào ba cái cọc lần
lượt rớt xuống gần sát nhau.
Cái tiếng động nghe rất đã tai, lại hòa vào tiết
tấu của dòng thác tạo thành một bản giao hưởng tuyệt vời trong lòng Mục Trần.
Đường Thiên Nhi và mấy người kia cũng bị tiếng
cười và những âm thanh giòn giã bên này thu hút, nhìn thấy cái bóng đen như quỷ
mị xuyên qua xuyên lại thác nước, bất giác đều cảm thấy khó tin.
- Cái. . . tên điên.
Trần Phàm hé miệng mắng khẽ. Hôm kia, sau khi ổn
định thực lực Linh Luân cảnh được mấy ngày, hắn không cam chịu nghe lời Mạc sư
an phận ngồi yên tu luyện, đã thử leo lên cọc gỗ, nhưng chỉ nháy mắt bị dòng nước
ập xuống đầu nhận chìm trong hồ nước dù đã có linh lực bảo hộ.
Vậy mà hiện tại, Mục Trần chẳng những vượt qua
thác nước như đi trên đất bằng, lại còn đâm thủng hết mấy cái cọc rơi nhanh như
sao chổi kia, tốc độ và chỉ lực của hắn đã tăng cường đến đáng sợ như thế sao?
Quái thai như hắn, khắp Bắc Linh viện e rằng
chỉ có tây viện Liễu Mộ Bạch mới có thể so sánh.
Cạnh hồ, Mạc sư cũng tỏ vẻ hài lòng gật gù.
Hơn mười phút sau, Mục Trần bất chợt dừng lại,
hai chân ổn định thăng bằng trên một cọc gỗ.
Hắn cũng không rời khỏi đó, mà ngược lại dưới
ánh mắt tò mò nghi hoặc của mấy người Đường Thiên Nhi, hắn cong chân hạ người
xuống, đặt mông lên cọc gỗ rồi xếp bằng, linh lực hắc ám từ trong cơ thể dũng
mãnh bùng ra, ngăn cản hoàn toàn dòng nước đang ập xuống đầu.
Đường Thiên Nhi nhìn hành động và tư thế kỳ
quái của hắn Mục Trần, ngạc nhiên đến mức ngẩn ngơ, bất giác cảm thấy dường như
có một dao động linh lực khá đặc biệt phát tán ra từ cơ thể tên kia.
- Chuyện này...?
Mạc sư khẽ cau mày:
- Linh quyết công pháp mà hắn tu luyện có đột
phá?
Mạc sư đoán rất chính xác, trước đó Mục Trần bỗng
dưng cảm giác một loại vui sướng trong cơ thể mà khó diễn tả được, khi hắn đề
thăng tốc độ lên cực hạn, thì đồng thời phát hiện linh lực trong người lại chủ
động vận chuyển. Mà lộ tuyến vận chuyển của nó chính là công pháp Đại Phù Đồ
quyết.
Linh lực hắc ám cuồn cuộn tuôn ra, dũng mãnh
xông vào khí hải, tinh thần của Mục Trần theo đó cũng chui vào. Hắn kinh ngạc
khi thấy phía trên linh luân của hắn, linh lực hắc ám đang hội tụ từng chút một,
hình thành một hắc tháp hư ảo nhỏ chừng bàn tay.
Hắc tháp rất mờ, cứ như nếu có gió thổi qua sẽ
tan đi mất. Nhưng nhìn kỹ lại, hắc tháp hình như có chín tầng, ngoại trừ tầng
dưới cùng có vẻ hiện ra rõ ràng một chút, thì những tầng còn lại đều mờ ảo khó
thấy.
Ngay lúc đó, trong cơ thể hắn lại xuất hiện những
đốm đen thần bí khi trước, trải khắp mọi chỗ trong cơ thể. Hắn tinh tế quan sát
tổng thể, thì thấy rõ những đốm đen kia nếu có thể nối lại, cũng hình thành một
ngọn tháp với hình dạng giống hệt hắc tháp trong khí hải kia.
Cùng lúc ở bên ngoài, Mạc sư nhìn thấy linh lực
hắc ám của hắn bắt đầu khởi động, hình thành một tòa tháp không quá rõ màu đen.
Ngọn tháp kia bao bọc toàn bộ cơ thể hắn bên
trong.
"Ầm Ầm Ầm"
Thác nước cuồn cuộn đổ xuống, nện vào hắc tháp
mờ ảo, nhưng không hề khiến nó sứt mẻ chút nào.
Bất quá hắc tháp chỉ hiện ra một chút, liền
nhanh chóng tiêu tan, Mục Trần đã mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập vui sướng cực độ.
Đại Phù Đồ quyết mà hắn tu luyện, thật không ngờ hôm nay đã tiến vào cảnh giới Ngưng Hình!
Đại Phù Đồ quyết mà hắn tu luyện, thật không ngờ hôm nay đã tiến vào cảnh giới Ngưng Hình!
=========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét