Lúc này cơ thể Mục Trần liên tục có linh lực hắc ám vận động,
mơ hồ hình thành một hắc tháp huyền bí.
Hắc tháp bảo vệ thân
thể hắn bên trong, hắc mang tràn ngập một loại dao động bí hiểm.
Bên ngoài cơ thể Mục
Trần mơ hồ ẩn hiện hắc tháp hẳn nhiên khiến cho người khác kinh thán không
thôi, trận chiến này quả thật có quá nhiều thứ đáng xem, quá nhiều biến cố kinh
hãi. Thời khắc này, chẳng ai dám xem thường hai tên thiếu niên thực lực Linh
Luân cảnh này nữa.
Mục Phong cũng nhìn
thấy hắc tháp, ánh mắt nao nao như hoài niệm tới cái gì, tay nắm chặt thành ghế,
trong lòng nổi sóng.
Hắc tháp tuy mơ hồ
không rõ, nhưng lão nhớ nó rất kỹ, vì mẫu thân của Mục Trần cũng có bản lĩnh
tương tự như thế, chẳng qua hắc tháp của nàng mạnh mẽ siêu việt hơn hẳn con
trai hắn.
- Đại Phù Đồ quyết của
nó không lẽ lại có tinh tiến ?
Mục Phong ánh mắt lóe
sáng, kinh hỉ vô cùng. Tiểu tử này thật khiến cho gia phụ kiêu hãnh không thôi
a.
Đại Phù Đồ quyết trong tay lão mò mẫm nhiều năm cũng không
hiểu, vào tay Mục Trần lại như cá gặp nước vùng vẫy thoắt biến.
- Đây là. . .
Mạc sư nhìn lại bóng
người kia, tặc lưỡi. Tiểu tử này quả thật ẩn giấu quá nhiều bản lĩnh a....
Trong khi mọi người
đang trầm tư suy nghĩ, trên đài thi đấu đã sôi sục hẳn lên. Liễu Mộ Bạch giữa
không trung đã thấy rõ động tĩnh của Mục Trần, nhưng khóe miệng cười càng thêm
đậm. Hiện tại thực lực đã là Linh Luân cảnh hậu kỳ, lại sử dụng đến cả lực lượng
Linh Mạch, trong trình độ cùng giai chắc chắn không ai chống đỡ nổi, dù cho tên
Mục Trần kia có làm cái gì cũng chỉ là ngoan cố mà thôi.
Kết cục của kẻ đó chỉ
có một.
Phải bị giẫm nát dưới
chân Liễu Mộ Bạch ta!
- Tranh đoạt danh ngạch
hạt giống với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
Ánh mắt Liễu Mộ Bạch
lóe lên, mặt trời đỏ trong tay bành trướng thêm một chút, hẳn nhiên đã định một
kích chấm dứt trận đấu!
Áp lực cường đại từ
không trung ép xuống, Mục Trần chỉ chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn khỏa mặt trời
con đang bay xuống, bất chợt cong chân hơi gập người xuống một chút.
"uỳnh!"
Mục Trần cấp tốc bắn
thẳng lên, linh lực hắc ám đều từ trong người dũng mãnh tiến ra, dung nhập vào
hắc tháp, quang văn thần bí thoắt ẩn thoắt hiện.
Trên khán đài, khán
giả xôn xao kinh ngạc, không ai nghĩ Mục Trần dám chủ động công kích, không dám
rời mắt khỏi tình huống chiến đấu gay cấn quyết định trận đấu này.
Đen đỏ hai luồng sáng
chói mắt đang hướng đến tấn công vào nhau, ngay giữa bán không hung hăng va chạm.
"Rầm!"
Một tiếng vang kinh
khủng truyền ra, hai luồng sáng phát nổ như pháo hoa giữa trời.
Cái vòng do linh lực
đỏ rực hình thành mặt trời nhỏ kia đang trùng kích vào hắc tháp, phát ra những
tiếng rít chói tai. Hai cường giả đều nhìn xuyên qua công kích đối thị dữ tợn với
nhau.
- Phá cho ta!
Liễu Mộ Bạch gầm lên,
cánh tay nổi rõ gân xanh gân đỏ, linh lực trong người được thúc giục đến cực hạn,
điên cuồng phun ra từ bàn tay dẫn xuống
mặt trời nhỏ bên dưới.
Hai người ngạnh đấu,
không ngờ lại không xuất hiện tình huống nghiền nát đối thủ như trong tưởng tượng
của hắn. Hắc tháp bao quanh Mục Trần nhìn mỏng manh yếu ớt, lại có được lực
phòng ngự cường đại, đang ngang nhiên chống đỡ một kích kiêu mãnh của hắn!
Tình huống này hoàn
toàn nằm ngoài dự liệu!
- Linh Luân cảnh sơ kỳ,
dựa vào cái gì mà đấu với ta?
Liễu Mộ Bạch cắn
răng, co tay ra sau, rồi hung hăng đánh tới, Liệt Nhật Luân không ngừng kích
phá hắc tháp mỏng manh, tiếng rít va chạm vang vọng khắp đấu trường.
"Kình kình
kình"
Hắc tháp cũng đang nhộn
nhạo cong lại dưới từng đợt oanh kích điên của Liễu Mộ Bạch kia, Mục Trần được
bảo hộ bên trong cũng đã chịu chấn động, khóe miệng chảy ra một tia máu.
Mục Trần liếm vệt
máu, đôi mắt càng thêm lãnh khốc, linh lực trong khí hải cũng điên cuồng tuôn
ra, quang luân linh lực càng lúc càng sáng, toàn bộ linh lực trong đó hoàn toàn
được điều động gào thét như thú triều cuồn cuộn.
Hư ảnh hắc tháp phía
trên nó phát ra những tiếng u u kì lạ, mang theo một âm hưởng ngạo khí xung
thiên như cảm xúc của con người thực thụ.
Cảm xúc này như một
cường giả đường đường cao cao tại thượng bị một tên đầu đường xó chợ khiêu
khích!
Những đốm đen trong
cơ thể Mục Trần kia cũng sáng thêm nhiều, nó cũng có ngạo khí của nó, không phải
mấy thứ Linh Mạch rác rưởi có thể tùy tiện khiêu chiến uy phong!
Hắc tháp bao bọc cơ
thể vốn mỏng manh hư ảo, đột nhiên sáng rực, dường như còn phát ra những tiếng
ngân kỳ lạ. Hắc tháp tăng trưởng, nháy mắt xuyên qua Liệt Nhật Luân cuồng bạo đỏ
rực kia.
Mục Trần gào lên, một
tiếng rống thật to phát ra, mũi chân chuyển động, cấp tốc xoáy theo hình trôn ốc,
hắc tháp bao quanh thân thể hắn cũng hóa thành một vòng xoáy đen ngòm.
"Rốp!"
Hắc tháp xoay tròn, đỉnh
tháp khoan vào Liệt Nhật Luân cuồng bạo, khiến cho Liễu Mộ Bạch kinh hãi khi
nhìn thấy sát chiêu của hắn lúc này bất ngờ xuất hiện những vết rạn li ti.
Càng khiến hắn hoảng
hốt hơn nữa, tiếng ngân và dao động kỳ lạ kia truyền tới dường như cố tình nhắm
vào Linh Mạch trong cơ thể hắn, áp chế nó đến mức run rẩy!
- Không thể nào?
Linh Mạch lóng lánh
trên người đã nhạt đi không ít, sắc mặt Liễu Mộ Bạch cũng kịch biến
- Phá!
Bất quá hắn còn không
được hoảng sợ quá lâu, một tiếng quát kinh khủng từ hắc tháp truyền ra, Liệt Nhật
Luân vỡ nát tan biến vào không trung.
Lúc đó, hắc tháp cũng
như lung lay sắp đổ, trở nên hư ảo hơn nhiều.
Một bóng đen nhanh
như chớp lao tới, một nắm đấm bao bọc linh lực hắc ám hung hăng oanh kích. Trên
nắm tay đó, có hai đạo hắc ấn trùng điệp hiện lên.
Liệt Nhật Luân tiêu
tan, khiến Liễu Mộ Bạch đang mặt trắng mặt xanh, linh lực trong người biến mất,
đối diện hắc ấn đang hung hãn tấn công, hắn chỉ kịp bắt chéo tay trước ngực, bảo
vệ tâm khảm.
"Ầm!"
Hai đạo hắc ấn tác động
lên hai tay Liễu Mộ Bạch, sức mạnh bá đạo tuyệt luân như thác lũ bất ngờ bùng nổ.
"Phù..!"
Hai tay đau nhức, một
ngụm máu trào lên yết hầu, không thể kềm chế phun ra ngoài, cơ thể chật vật bắn
ngược ra sau.
Một cước cũng nhân
lúc đó đá vào bụng Mục Trần.
"Rầm! Rầm!"
Hai bóng người từ giữa
không rơi xuống, biến ra thêm hai cái hố lõm to cả mét trên sân, hai người đều
phun máu lả tả.
- Woa.....
Khán đài lại được một
dịp bùng nổ, thật không ngờ hai người lưỡng bại câu thương.
Mục Trần xóa đi vết
máu trên mặt, lắc mình đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Liễu Mộ Bạch cách đó
không xa. Tuy cả người đau nhức vô hạn, nhưng ý chí mạnh mẽ khiến hắn bỏ qua hết
thảy, tiếp tục lao tới, song chỉ đưa ra, nhón tay xuất hiện hào quang ám kim.
Hai người đánh đến mực này, linh lực trong khí hải đã gần như cạn kiệt.
Hiện tại so đấu,
chính là xem ý chí của ai mạnh hơn.
Mục Trần lao thẳng đến
Liễu Mộ Bạch, khuôn mặt lãnh khốc vô tình, nhưng mang theo khí tức sát phạt sắc
bén. Sát khí đó khiến không ít người đã kinh qua chiến trận sinh tử hiểu rõ, hắn
chân chính muốn giết chết đại thiếu gia Liễu vực Liễu Mộ Bạch!
Liễu Mộ Bạch thấy Mục
Trần cuồng dã hướng tới, sắc mặt tái mét, chật vật bò dậy, lui sau hai bước.
Linh lực trong người đã khô cạn đến mức khó vét được một tia nào, căn bản không
thể chống đỡ được.
Cục diện trên sân đấu
đã rõ ràng, bất quá Liễu Mộ Bạch chưa nhận thua, tỷ thí vẫn chưa chấm dứt.
Mục Trần nhằm thẳng
phía Liễu Mộ Bạch, ngay khi song chỉ sắp đâm thủng cổ họng tên kia, bất chợt Liễu
Kình Thiên sắc mặt xanh mét đứng lên, quát lớn chói tai:
- Tiểu súc sinh,
ngươi dám!?
Tiếng quát ra, người
đã bắn tới, linh lực khổng lồ trào ra, bao phủ toàn trường.
- Liễu Kình Thiên,
ngươi dám động con ta?
Mục Phong cũng nổi giận
mắng to, bàn tay vỗ thành ghế, thân hình cũng bạo dũng bắn ra, xuất hiện phía
trên Mục Trần, một chưởng vỗ vào công kích cuồng nộ của Liễu Kình Thiên.
"Đùng!"
Hai cường giả Thần
Phách cảnh hậu kỳ ở giữa không trung hung hăng giao thủ, khí lãng bộc phát trực
tiếp đánh bay Mục Trần và Liễu Mộ Bạch ngược ra sau, cả hai lại tiếp tục phun
thêm đống máu.
- Liễu Kình Thiên, Mục
Phong, các ngươi muốn làm gì?
Tiêu viện trưởng nhìn
thấy hai người kia ra tay, lão cũng phẫn nộ gầm lên, vừa lắc người đã xuất hiện
ở giữa, ngăn cản hai người.
Nhìn thấy Tiêu viện
trưởng xuất hiện, hai cường giả cũng ngừng lại, hung dữ liếc nhìn đối phương.
- Mục Trần xuống tay
tàn nhẫn, hiển nhiên là muốn lấy mạng Mộ Bạch. Trong luận bàn lại tàn nhẫn như
thế, phải hủy bỏ tư cách của hắn!
Liễu Kình Thiên nghiến
răng nghiến lợi nói.
- Con mẹ ngươi chó
má! Thua không biết nhận thua, Liễu vực ngươi thật không biết chữ xấu hổ viết
ra làm sao?
Mục Phong châm chọc
nói.
- Hai vị, các ngươi nếu
còn làm loạn tỷ thí, đừng trách Bắc Linh viện không nể mặt!
Tiêu viện trưởng nổi
giận đùng đùng.
Liễu Kình Thiên cắn
răng, nói lớn:
- Tỷ thí hiện tại tột
cùng là ai thắng, ta thấy bọn họ đều kiệt sức gục ngã, nếu không thì cho hòa
đi.
- Ô...
- U....
- A....
Lão vừa nói xong,
trên khán đài vang lên những âm thanh phản đối khinh miệt. Nếu lúc nãy chẳng phải
Liễu Kình Thiên ngăn cản, e rằng Liễu Mộ Bạch chẳng còn hơi để thở.
Tiêu viện trưởng nhíu
mày suy nghĩ, cất tiếng nói:
- Việc này phải do
Hác tiên sinh đinh đoạt.
Lão quay sang chỗ ngồi
của vị Hác tiên sinh kia, chắp tay nói:
- Hác tiên sinh,
ngươi xem thắng bại trận này như thế nào?
Hác tiên sinh nghe vậy,
chỉ cười nhạt:
- Mục Trần thắng...
- Dựa vào cái gì?
Liễu Kình Thiên cả
giận quát.
- Ngươi tự ngó đi...
Hác tiên sinh chỉ xuống
sân, nói tiếp:
- Mục Trần vẫn còn
trên lôi đài, Liễu Mộ Bạch đã văng đi mất, do đó hắn thua.
Liễu Kình Thiên nghe
thấy vội nhìn lại, sắc mặt xanh mét. Thì ra khi nãy hắn và Mục Phong giao thủ,
lực xung kích đã đánh văng Liễu Mộ Bạch ra tuốt ngoài xa.
Mục Trần tuy cũng
văng đi, nhưng vẫn còn nằm trên rìa lôi đài, chưa rớt xuống dưới.
Khán đài vang lên những
tiếng cười khinh thị. Liễu Kình Thiên thật sự là tự ném đá vào chân, vốn tính
toán cục diện cưa đôi, nhưng không ngờ lại chính tay đánh bay thằng con ra
ngoài, cái chết của con thiên nga này quả là một màn hài kịch.
Hác tiên sinh chậm
rãi đứng dậy, ánh mắt đảo khắp đấu trường, thanh âm thản nhiên vang vọng.
- Bây giờ ta tuyên bố,
danh ngạch hạt giống tại Bắc Linh viện, thuộc về đông viện Mục Trần!
Bên phía đông viện,
Tô Lăng, Đường Thiên Nhi và mấy đồng bạn vẫn còn đang ngơ ngẩn, bất giác mừng rỡ
hò reo ầm ầm vang rền như sấm rung.
Khán đài, vô số khán
giả cũng đứng dậy vỗ tay chúc mừng. Trận chiến vừa xảy ra cực kỳ phấn khích, xứng
đáng là đại chiến đệ tử đỉnh cấp của Bắc Linh viện, danh tiếng của viện quả thật
danh bất hư truyền.
Tiếng hoan hô vang dội,
Mục Trần sắc mặt trắng nhách lồm cồm bò dậy, nhìn thấy phụ thân Mục Phong đang
cười tươi tán thưởng, bất giác một sự sung sướng trong tim dâng lên, xóa tan
đau đớn, tạo thành một nụ cười sáng lạn trên môi.
Đồ của ta, vốn thuộc
về ta, không ai có thể cướp đi được!
================================
Ta khoái!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét