Trên đỉnh núi, chiến trường hỗn loạn đột nhiên tĩnh mịch, đặc
biệt là lính tráng phe Mang Âm sơn, cả bọn ngây dại nhìn chằm chằm thân ảnh từ
không trung rụng xuống như sung, khí tức biến mất, Dương Quỷ đã đi theo quỷ.
Lão đại của họ đã bị giết!
Đó là cường giả Thần
Phách cảnh a, sao lại chết một cách chóng vánh khi chiến cuộc còn đang sôi nổi
thế này?
- Người của Mang Âm
sơn mau buông vũ khí, nếu còn dám chống cự đừng trách Cửu Long trại ta hôm nay
huyết tẩy sơn phong!
Lôi Sơn đáp lên một
cành đại thụ, mắt hổ quét ngang đám người đang hoảng sợ của Mang Âm sơn, quát
lên đe dọa, sát khí nồng nặc tản mát.
- Sát!
Cửu Long trại ngược lại
sĩ khí đại tăng, gầm lên khí thế, phá tan trận tuyến của Mang Âm sơn, khiến cho
binh đoàn tan rã, không còn cách nào chống đỡ.
Mục Trần nhìn Mang Âm sơn tan tác, cũng thở ra thoải mái, vận
chuyển Đại Phù Đồ quyết để hấp thu linh khí khôi phục thực lực. Lúc nãy Lôi Sơn
ra tay thật sự cực kỳ quyết đoán, Dương Quỷ chỉ vừa mới thoáng phân thần chống
đỡ tập kích bị thương, đã phải chịu một kích sát thủ không do dự, chết ngay tại
chỗ.
"Uỳnh!"
Giữa không trung, nơi
Chu Dã và Liễu Tông giao chiến, linh lực cuồng bạo nổ vang, Chu Dã lui hơn mười
bước, Liễu Tông chỉ bước ngược hai lần, nhưng sắc mặt hắn lại khó coi hơn nhiều.
Dương Quỷ đã chỉ còn là một cái xác lạnh cứng.
- Phế vật!
Liễu Tông kinh hãi,
nghiến răng chửi rủa, Dương Quỷ chết chính là chôn vùi theo cả cục diện thượng
phong vất vả mới chiếm được của cả hai. Nghịch đảo tình hình.
- Ha ha, Liễu Tông,
xem ra hôm nay ngươi không được như ý rồi!
Chu Dã cũng nhận thấy
cái chết của tên kia, cười nhạo Liễu Tông. Dương Quỷ vừa chết, bên phía họ sĩ
khí tăng cao, Lôi Sơn đã rảnh tay lúc nào cũng có thể qua bên này tham chiến,
liên thủ đối phó Liễu Tông. Đối diện hai cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ thì ngay
cả Liễu Tông Thần Phách cảnh trung kỳ cũng khó kiếm được cái gì tốt.
Liễu Tông âm tình bất
định, nhìn quân lính Mang Âm sơn nhanh chóng tan rã, oán hận cắng răng, hậm hực
nhìn Chu Dã, bật chợt lắc mình xuất hiện bên cạnh Liễu Minh đang trọng thương cháy
đen thui do lôi trận cường hãn của Mục Trần oanh kích, giơ tay chụp cổ áo hắn
không do dự bay nhanh như điện hướng ra ngoài Mang Âm sơn bỏ chạy.
- Lui!
Lính lác Liễu vực
nhìn thấy hai chủ tử bỏ trốn, đầu lĩnh liền hét to, tìm cách thoát khỏi vòng chiến,
nhanh chóng bỏ trốn.
Mất đi Liễu vực, binh
lực Mang Âm đại giảm, sĩ khí biến mất, sơn trại nhanh chóng bị chiếm đóng, số
người còn lại cũng bắt đầu buông vũ khí quy hàng.
Mục Trần nhìn bốn
phía ngó xem đám người Mang Âm sơn tan tác chạy trốn, từ hôm nay trở đi, hắc đạo
Bắc Linh cảnh đã không còn cái thế lực mang tên Mang Âm sơn.
- Ha ha, Mục Trần thật
sự lợi hại, tuổi trẻ đã có thế bố trí linh trận cường hãn như thế.
Lôi Sơn cười lớn đáp
xuống cạnh Mục Trần, bàn tay to bè rắn chắc mạnh mẽ nện vào lưng hắn, phát ra một
tiếng "bình" khiến cho Mục Trần nhăn nhó đau khổ, phổi muốn bể cả ra.
Lôi Sơn hẳn nhiên vui
mừng thích thú. Bao năm nay đối đầu Dương Quỷ luôn bị tên kia áp chế, không ngờ
hôm nay một kích liền có thể sát bại, dù cho phần nhiều có linh trận của Mục Trần
tương trợ, nhưng giết được kẻ địch không đội trời chung thì rất thống khoái a.
Chu Dã cũng hạ xuống
bên người, vui vẻ nhìn Mục Trần, đem tên nhóc này đi theo quả nhiên là sáng suốt
a.
- Lôi đại đương gia,
Mang Âm sơn nên xử lý ra sao ta sẽ không nhúng tay vào.
Chu Dã nhìn mấy tên
lính lác đầu hàng của Mang Âm sơn, sảng khoái cười nói vời Lôi Sơn.
- Được
Lôi Sơn gật đầu, hắc
đạo gây dựng thế lực cần nhất là nhân thủ, Mục vực không muốn thu nhận những kẻ
này, nhưng hắn thì không chê.
- Mang Âm sơn chính
là thế lực hắc đạo đệ nhất Bắc Linh cảnh, ta nghĩ bảo khố tàng trữ không ít của
báu, người chúng ta đã thu, vậy bảo tàng thì nhường các vị đi.
Lôi Sơn cười nói, hắn
cũng không muốn chia chác như thế, nhưng Mang Âm sơn bị diệt, giải quyết mối họa
bấy lâu nay lại có thể kết giao với Mục vực, bỏ ra chút vốn cũng đáng.
Chu Dã cười không cự
tuyệt, nhưng cũng không tham, chỉ nói:
- Đều tự chọn một nửa
đi, chuyện hôm nay Cửu Long trại cũng tổn thất không nhỏ, sau này chúng ta còn
nhiều cơ hội hợp tác.
- Vậy đa tạ Chu
huynh.
Lôi Sơn cũng không
già mồm cãi láo, ôm quyền cười nói. Hiện tại đã đắc tội Liễu vực, tránh bọn họ trả thù dĩ nhiên phải
nhờ vào quan hệ với Mục vực.
Hai bên có hiệp nghị,
Lôi Sơn phất tay gọi lính lác lôi một người đến, tên kia khá gầy, hai mắt láo
liên giả dối, nhưng lúc này trông có vẻ khá thảm hại.
- Hắn là nhị gia của
Mang Âm sơn Lâm Hậu, coi như là nhân vật hàng đầu.
Lôi Sơn cười gằn chỉ
chỉ Lâm Hậu nói cho Chu Dã nghe:
- Dẫn bọn ta đi xem
kho tàng đi, nếu thấy ngươi còn có ích thì con giữ mạng, nếu vô ích thì bọn ta
chẳng ngại gì đâu.
Lâm Hậu run rẩy hiểu
rõ sát khí trong lời nói Lôi Sơn mười phần hết chín là thật, vội vàng cười lấy
lòng:
- Lôi đại đương gia
yên tâm, ta hiểu rõ Mang Âm sơn như lòng bàn tay, đồ đạc kho tàng cất chỗ nào
ta đều biết.
- Vậy còn không mau dẫn
đường?
Lôi Sơn quát mắng.
- Dạ dạ, xin theo ta.
Lâm Hậu vội vàng gật
đầu, chật vật chạy trước dẫn đường.
- Mấy cái loại cỏ rêu
bám tường này không nên để lại Cửu Long trại.
Chu Dã nhìn Lâm Hậu
mà cười nhạt
- Chu huynh yên tâm,
ta ắt biết cách dùng người.
Lôi Sơn cười đáp lại,
là đại đương gia của thế lực hắc đạo hàng đầu, hắn cũng không phải tay non kém.
Những kẻ thua trận liền phản bội chủ nhân, đương nhiên không nên để bên cạnh.
Chu Dã nghe vậy cũng
sẽ không nói thêm nữa, cùng Mục Trần nhanh chóng bước theo.
Mang Âm sơn trại
tương đối lớn, phòng ốc rất nhiều, Lâm Hậu dẫn mọi người đi qua đi lại nhiều sảnh
đường, cuối đến một khu vực sâu nhất của trại, ở đó có một phủ viện khổng lồ.
Lâm Hậu bước vào thư
phòng thì dừng lại, tìm tòi sờ soạng trên vách tường một hồi, bất chợt cạnh đó
vạch tường vang lên tiếng đất đá di động rồi chầm chậm mở ra một cái động khẩu.
Lâm Hậu cười cười lấy lòng nhìn Lôi Sơn
- Các vị, nơi này
chính là bảo khố của Dương Quỷ khi còn sống đã tàng trữ, ta ngẫu nhiên phát hiện
ra....
- Ngươi vào trước.
Lôi Sơn thản nhiên
nói, hiển nhiên không quá tin cậy hắn.
Lâm Hậu lúng túng cười,
quay người đi vào. Lôi Sơn, Chu Dã, Mục Trần nhìn thấy hắn vô sự mới nhanh chân
đuổi theo.
Sau vách tường là một
gian mật thất, trong đó cũng có vài ánh đuốc sáng. Mật thất không quá to, nhưng
kho tàng hoa mắt, linh tệ chất đống như núi, ước lượng sơ sơ cũng hơn 100v, bên
cạnh là một khu vực sắp xếp ngăn nắp hơn, có không ít ngọc giản linh quyết mà
Dương Quỷ tích cóp nhiều năm.
Mục Trần nhìn thấy
khá hứng thú, lững thững tiến tới cầm lên vài thẻ linh quyết lướt nhìn qua, bất
quá hắn nhanh chóng thất vọng trề môi. Mấy linh quyết này cũng không phải là
cao cấp lắm, cầm hết cả một đống cũng chỉ tìm được một quyển linh cấp.
Mục Trần tùy tiện
nhìn qua đám linh quyết không mấy hứng thú này, đi sâu hơn vào bên trong. Ở đó
có vài hộp ngọc tinh xảo, hắn liền chụp lấy nhẹ nhàng mở ra. Một khỏa Huyết Sâm
to chừng bàn tay đập vào mắt, linh lực tinh khiết đậm đà cùng mùi sâm xộc thẳng
vào mũi.
- Cửu Tu Huyết Sâm?
Mục Trần trợn mắt
nhìn trừng trừng Huyết Sâm, ánh mắt sáng rực như đèn. Một trân phẩm thiên tài địa
bảo còn quý hiếm hơn cả Ngọc Linh quả, vô cùng có ích cho tu luyện, chỉ có điều
linh lực chứa trong nó quá lớn và cuồng bạo, nếu không thể hoàn toàn luyện hóa
nó e rằng sẽ bị lượng linh lực dư thừa đả thương thể nội, đau đớn và hậu quả
không nhỏ.
Bất quá băn khoăn đó
thì Trần cũng không sợ, hắn tu luyện Đại Phù Đồ quyết, linh quyết công pháp này
lại bá đạo tuyệt luân, có luyện hóa linh lực cuồng bạo trong Huyết Sâm này cũng
không mấy vấn đề.
Nếu có thể hoàn toàn
hấp thu toàn bộ gốc Cửu Tu Huyết Sâm trưởng thành này, có lẽ trong thời gian ngắn
sắp tới sẽ trực tiếp đạt tới cấp độ Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng không chừng.
- Chu thúc, thứ này
cho ta đi.
Mục Trần quay qua Chu
Dã, giơ giơ cái hộp ngọc cười nói xin xỏ.
- Lần này ngươi có
công lớn, cho ngươi tự do lựa chọn.
Chu Dã cười đồng ý.
Mục Trần nghe thấy,
cũng vui vẻ không thèm khách khí thu vào Giới Tử Xuyến. Hắn cũng không quá tham
lam, mấy cái thiên tài địa bảo này phẩm chất không tồi, nhưng nếu chỉ biết dựa
vào chúng nó để tăng trưởng thực lực, e rằng lâu ngày lợi bất cập hại, tai họa
giáng xuống đầu lúc nào cũng không biết được.
Ánh mắt lướt qua những
trân phẩm khác hắn cũng không quá thèm thuồng, mặc cho Chu Dã và Lôi Sơn lấy
đi, còn hắn đi lòng vòng mật thất, nhòm ngó xung quanh đánh giá.
Vì mật thất cũng
không quá rộng, Mục Trần chỉ sải bước một chút đã đi hết một vòng, không thấy
cái gì đặc biệt đáng chú ý, thở nhẹ một hơi. Dương Quỷ này thu trữ đồ đạc cũng
không quá kinh người, vẫn còn kém Mục vực một chút\.
Mục Trần lắc đầu, nhấc
chân định rời khỏi mật thất.
"Cạch."
Bất quá ngay lúc đó,
chân hắn đá phải một cái gì đó khiến nó lăn long lóc ra ngoài, cúi đầu nhìn xuống,
một quyển trục đen thui nằm cách đó không xa.
Quyển trục đầy bụi đất,
hẳn nhiên không được bảo tồn tốt cho lắm, hắn nhíu mày định bỏ qua, nhưng không
hiểu sao trong lòng cảm thấy gì đó, dừng lại, hơi do dự suy nghĩ, bèn nhặt quyển
trục lên.
Mục Trần nhìn tới
nhìn lui, không thấy chỗ nào đặc biệt đáng chú ý, chậm rãi mở nó ra.
Thình lình hắc ám hiện
ra, những đường nét bất quy tắc lóe ra những tia hắc ám nhàn nhạt, tán loạn vẽ
trên bìa quyển trục.
Mục Trần nhíu mày
nhìn những đường nét loạn xạ đó, ánh mắt nghi hoặc tự hỏi, dường như những đường
nét này khá giống trận đồ, thế nhưng lại lộn xộn bất quy tắc, căn bản không có
quỹ đạo trận pháp gì cả.
- Cái gì vậy nhỉ?
Mục Trần chép miệng,
đồ văn trong quyển trục giống như mấy hình vẽ hí hoáy của mấy đứa nhỏ nghịch
phá, chẳng dùng được gì.
Mục Trần nhìn chằm chặp
một hồi lâu, mơ hồ cảm thấy gì đó bất ổn. Trầm ngâm một hồi lâu, chậm rãi nhắm
mắt, tách biệt khỏi âm thanh bên ngoài, lặng yên tiến vào trạng thái Tâm Trận.
Đột ngột hắn nhận thấy
quyển trục đen kia phát ra hắc ám càng lúc càng đậm hơn, tâm thần ở trong trạng
thái Tâm Trận những đường nét đen đen trên quyển trục vốn lộn xộn, hiện tại
đang dựa vào một quỹ đạo huyền ảo mà kết nối liên tiếp với nhau.
Những tia hắc ám bắt
đầu chuyển động, đan xen rối rắm, khi hắn ngưng thần nhìn kỹ lại, nó đã trở
thành một trận đồ cực kỳ phức tạp và khó hiểu hiện ra ta trên quyển trục. Mơ hồ
nhìn lại, dường như trận đồ vẽ thành một hình bông sen đen hắc ám, khí thế hung
ác không cách nào hình dung bất chợt từ trong đó trào ra.
- Hư!
Mục Trần run lên dữ dội,
bất giác hoảng sợ rên lên thoát khỏi trạng thái Tâm Trận, cổ họng ọc ọc chạy ra
một tia máu chảy trên khóe môi. Thế nhưng hắn chẳng còn tâm tư nào để xóa đi vết
máu đó, vì hai mắt trợn trừng kinh hãi, hai tay run rẩy chấn động nhìn không rời
mắt khỏi quyển trục màu đen.
Cái thứ này, không ngờ
lại là một quyển trận đồ cao cấp!
==========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét