Tin tức Liễu vực tổ chức đại hội cửu vực như gió nhanh chóng
truyền khắp ngõ ngách Bắc Linh cảnh, khiến cho cả Bắc Linh cảnh chấn động.
Đại hội cửu vực chính
là sự kiện long trọng nhất ở Bắc Linh cảnh, thông thường chỉ khi nào có việc gì
đó cực kỳ quan trọng mới được tổ chức. Đại hội lần trước chính là chuyện phân định
địa vị và địa bàn của chín địa vực, định hình Bắc Linh cảnh cho đến bây giờ.
Thế nhưng hiện tại Liễu
vực đột ngột mời tất cả các thế lực đến dự đại hội cửu vực, sự kiện này có
nguyên nhân là gì?
Dù cho ai ai cũng
đang nghi hoặc chưa hiểu, nhưng họ có thể mơ hồ nhận ra vài dòng sóng ngầm đang
bắt đầu chảy, có lẽ cảnh tượng Bắc Linh cảnh nhiều năm nay an bình sẽ không còn
kéo dài được bao lâu nữa.
. . .
Mục thành, Mục phủ.
Trong phòng khách,
không khí vô cùng nặng nề, Mục Phong ngồi ghế chủ tọa sắc mặt biến đổi không ngừng,
Mục Trần và Chu Dã đều có mặt, hầu hết cao tầng lãnh đạo của Mục vực đều tề tựu
nơi đây.
Mục Phong sẵng giọng chậm rãi cất tiếng:
- Liễu vực đột nhiên
tổ chức đại hội cửu vực. . . bọn chúng muốn làm gì đây?
Mọi người đều yên lặng,
Liễu vực có hành động này quá mức bất ngờ, không ai hiểu được chủ ý của họ là
gì. Đại hội cửu vực, sự kiện này cũng không phải tùy tiện muốn là có thể tổ chức
a....
Mục Trần nheo mắt
nhíu mày, trực giác cho hắn biết Liễu vực tất nhiên có mưu đồ, mà mưu đồ này chắc
chắn là cực kỳ bất lợi cho Mục vực của hắn.
- Liễu vực hành động
quá bất ngờ, khiến cho ta cảm thấy hơi bất an, nếu không rõ ràng thì không nên
để ý tới bọn họ, không tham gia đại hội cửu vực.
Chu Dã trầm ngâm nói.
- Không đi không được,
đại hội cửu vực là tất cả chín vực chủ đồng ý lập ra quy định, bất kể ai mời dự
đại hội thì tám vực còn lại đều phải tham gia. Nếu chúng ta đơn phương phá hỏng
quy định đó thì đối với chúng ta không có chỗ nào tốt
Mục Phong lắc đầu,
nói tiếp:
- Hơn nữa, nếu bọn họ
thật sự nhắm mục tiêu về Mục vực chúng ta, thì dù cho chúng ta không tham dự
cũng khó mà tránh khỏi, ngược lại không chừng còn tạo cơ hội cho Liễu vực thi
triển thủ đoạn gì đó, chia rẽ chúng ta đối với các địa vực khác...
Chu Dã thở dài, nói:
- Vậy chúng ta nên
làm gì?
- Sáng mai triệu tập
nhân mã, dẫn theo lực lượng mạnh nhất Mục vực đến tham dự đại hội cửu vực.
Mục Phong vỗ mạnh lên
mặt bàn, lạnh lùng nói:
- Ta cũng không tin
Liễu vực chúng nó có thể há một miệng nuốt gọn Mục vực chúng ta. Truyền tin cho
vực chủ Đường Sơn và những vực chủ còn lại, ta nghĩ bọn họ cũng đang bất an như
ta, nhưng nếu Liễu vực dám làm càn chuyện gì, tám vực cùng phản đối xem hắn định
thế nào.
Chu Dã gật đầu, tuy
không rõ Liễu vực đang có mưu mô gì, nhưng cho họ thêm một lá gan cũng không
dám cùng lúc đắc tội tất cả tám địa vực khác.
Mục Trần nhìn sắc mặt
căng thẳng của Mục Phong, đôi mắt hắn cũng nghiêm trọng hơn nhiều. Xem ra phụ
thân cũng mơ hồ nhận ra một chút mùi vị nguy hiểm. Bất quá đám Liễu vực kia nếu
có gan ra tay với Mục vực của hắn, Mục Trần tuyệt đối không cho chúng dễ dàng
thỏa nguyện.
. . .
Địa điểm tổ chức đại
hội cửu vực chính là một vùng trung ương Bắc Linh cảnh, một tòa thành thị tên gọi
là Cửu Vực thành. Lần trước tổ chức đại hội cửu vực chính là ở nơi này, cũng vì
sự kiện đó mà thành thị này được đặt tên như vậy.
Khu vực này là một mảnh
đất trung lập, không thuộc quản chế của bất kỳ địa vực nào. Nhưng một khi có ai
đó muốn tổ chức đại hội, thì họ chính là chủ trì, phải đón tiếp các thế lực
khác.
Thành thị này ngày
thường cũng không quá đông đúc, nhưng từ lúc Liễu vực phát tin đại hội cửu vực,
nháy mắt liền biến đổi trở thành khu vực được chú ý nhất Bắc Linh cảnh. Sự quan
tâm của mọi người thậm chí còn cao hơn cả giải đấu Danh ngạch tranh đoạt chiến
cách đây chưa lâu của Bắc Linh viện.
Dù sao danh ngạch
tranh đoạt chiến cũng chỉ có một số ít người đủ tư cách tranh đoạt mà thôi,
thành ra thắng bại trong sự kiện đó không liên quan đến quá nhiều người, phần lớn
quan tâm chỉ là khán giả phấn khích náo nhiệt.
Nhưng đại hội cửu vực
lại khác, nó chính là vận mệnh của Bắc Linh cảnh, là sự kiện rung chuyển tất cả
các thế lực Bắc Linh cảnh. Đối với chuyện liên quan trực tiếp đến bản thân, có
lẽ trong Bắc Linh cảnh này không có ai không chú ý.
Khi Mục Phong dẫn
theo đông đảo tinh anh đến được Cửu Vực thành, thành thị hôm nay đã người ra kẻ
vào tấp nập, có thể nhìn thấy khắp nơi đủ mọi thế lực cũng đều tề tựu với người
ngựa đông đúc dũng mãnh nhập thành.
Mục vực lần này đi đã
mang hết tinh nhuệ, không chỉ có Mục Phong tự mình dẫn đầu, mà Chu Dã, Mục Trần
cùng với bốn vị thành chủ đều phò tá đi theo, ngay cả Ôn Linh vừa tiến cấp Linh
Trận sư cấp 2 cũng theo đoàn. Đoàn người Mục vực hơn 1000 người chậm rãi di
chuyển, khí thế bức người.
Cửu Vực thành cũng vì
đại đội Mục vực kéo đến mà xôn xao không ít, rất nhiều thế lực chủ động tiến ra
chào đón, Mục Phong đều hoàn lễ chu đáo.
Binh mã Mục vực kéo đến
một thạch điện trong trung tâm thành thị thì dừng lại, ánh mắt Mục Phong quét
nhìn xung quanh, bắt gặp những đạo quân quy mô không nhỏ, hẳn nhiên chính là
binh mã của những vực chủ khác, xem ra họ cũng đã được cảnh báo, âm thầm cảnh
giác.
- Mục huynh.
Cách đó không xa, một
tiếng cười chào hỏi truyền đến, Mục Phong quay đầu lại thì thấy Đường Sơn dẫn
theo thân tín đang bước nhanh tới.
- Đường huynh.
Mục Phong cũng vội
vàng tiếp đón, Mục Trần nhanh chóng đi theo, nhìn sau lưng Đường Sơn, hắn cũng
giật mình khi thấy ngay cả Đường Thiên Nhi cũng tháp tùng theo cha của nàng.
Đường Thiên Nhi cũng
thấy ánh mắt của Mục Trần, đôi mắt xinh đẹp sáng rỡ vui mừng, nhìn hắn mà trợn
mắt rồi khẽ cười.
Mục Phong và Đường
Sơn nhanh chóng tiến sát đến, thấp giọng nói chuyện gì đó, sắc mặt rất nghiêm
trọng.
- Sao ngươi cũng đi
theo tới đây?
Mục Trần đứng sau Mục
Phong, nhìn qua cô nàng bên cạnh, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
- Phụ thân dường như
rất xem trọng đại hội cửu vực lần này, ta ở lại Đường vực cũng nhàm chán, nên
đi theo tới đây xem.
Đường Thiên Nhi cười
trong trẻo, nhưng mày liễu nhanh chóng nhíu lại, mắt to nhìn quanh quất, áp sát
vào Mục Trần nói nhỏ:
- Ta nghe nói Liễu vực
muốn nhân dịp này làm một cái gì đấy.
- Nếu không họ phí
tâm cơ lớn như vậy mở đại hội cửu vực để chơi sao?
Mục Trần khẽ cười:
- Tuy chín đại vực đều
có tư cách mở đại hội, nhưng từ sau lần đại hội vận mệnh Bắc Linh cảnh đến nay
chưa từng tổ chức một lần nào nữa.
- Ngươi có bao giờ
nghe nói tới Liễu Kinh Sơn chứ?
Đường Thiên Nhi lặng
lẽ nói:
- Ta nghe phụ thân nhắc
cái đến cái tên đó rất trịnh trọng....
- Liễu Kinh Sơn?
Mục Trần giật mình thảng
thốt, đồng tử co lại, thấp giọng trả lời:
- Liễu Kinh Sơn là
cha của Liễu Kình Thiên, năm xưa là cường giả mạnh nhất Bắc Linh cảnh, thế
nhưng ba năm trước đã mất tích, tại sao cha của ngươi lại nhắc đến lão già đó?
Đường Thiên Nhi lắc đầu,
nói:
- Ta cũng không rõ.
Mục Trần nhíu mày,
trong lòng bất an càng dữ dội. Liễu Kinh Sơn kia năm xưa là người mạnh nhất Bắc
Linh cảnh, thực lực cũng là Thần Phách cảnh hậu kỳ, nghe nói kém một chút là có
thể tiến vào Tam Thiên cảnh, nhưng sau lại mất tích không rõ, tin đồn là vì tu
luyện gặp sự cố trọng thương mà chết...
- Không lẽ lão già
kia vốn không chết?
Mục Trần run rẩy, nếu
Liễu Kinh Sơn mà chưa chết, lão mà xuất hiện thì chẳng phải Liễu vực có ngay
hai gã cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ? Lại còn có Liễu Tông, tổng cộng là ba
vị Thần Phách cảnh, chiến lực như thế thì không một vực nào ở Bắc Linh cảnh đủ
sức một mình chống chọi.
Hơn nữa. . . cảm giác
bất an chính là Liễu Kinh Sơn ba năm trước đã có thực lực Thần Phách cảnh hậu kỳ,
nếu lão thật còn sống, lỡ như có tiến cảnh, thì hiện tại chẳng phải.... đã là
Tam Thiên cảnh?
Nghĩ vậy, Mục Trần lạnh
run hít một hơi lo lắng. Tam Thiên cảnh, bao năm qua Bắc Linh cảnh chưa từng xuất
hiện, nếu Liễu vực có được cường giả mang cảnh giới đó, thì chân chính trong Bắc
Linh cảnh không còn thế lực nào dám chống lại.
Mục Trần nhanh chóng
tỉnh lại, sắc mặt không tốt, bên cạnh Đường Thiên Nhi thấy thế chỉ biết le lưỡi,
hai tay chắp sau lưng không nói gì nữa.
Sau khi tiến vào thạch
điện, Mục Trần cũng thấy rõ ánh mắt Mục Phong rất nghiêm trọng, còn ẩn chứa một
chút bất an. Nhiều năm nay lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân tỏ ra ngoài mặt như
thế.
Xem ra Đường Sơn cũng
báo cho vài tin tức bất lợi.
Trong thạch điện cực
kỳ rộng rãi, bóng người nhấp nhô, trên thạch tòa đã có không ít vực chủ khác ở
sẵn đó, cười nói trò chuyện. Bất quá Mục Trần nhận thấy rõ trong những tiếng cười
không mấy tự nhiên đó cũng mơ hồ có một khí vị bất ổn.
Xem ra cái tin tức nọ
không cánh mà đã truyền ra khắp nơi.
Mục Phong cũng tìm một
chỗ trên thạch tòa ngồi xuống, Mục Trần và Chu Dã đứng sau lưng, ánh mắt nhìn về
phía đối diện. Nơi đó có một thiếu phụ xinh đẹp diện bộ trang phục toàn đỏ. Mỹ
phụ ý cười trong trẻo, chỉ thoáng qua cũng khiến người ta chú ý, phía sau nàng,
Mục Trần lại bắt gặp một người quen, Hồng Lăng. Không ngờ ngay cả nàng cũng đi
theo mẫu thân đến chỗ này.
Hồng Lăng cũng nhìn
thấy Mục Trần, nhoẻn miệng cười, đôi mắt như hoa đào lung linh như nước, thừa
hưởng một chút sự quyến rũ mê hồn của mẫu thân nàng.
- Nha đầu, thích tiểu
tử Mục gia hử?
Từ khi Mục Phong tiến
vào, ánh mắt của mỹ phụ nọ vẫn luôn nhìn lão, khẽ nghiến răng, rồi bất chợt ném
cái nhìn sang thiếu niên bên cạnh, bất ngờ hỏi Hồng Lăng.
- Mẹ, nói lung tung
gì đó.
Hồng Lăng cười đỏ mặt,
hơi xấu hổ cáu giận.
- Mục Phong chẳng phải
thứ tốt lành, con trai hắn khẳng định cũng không tốt được bao nhiêu. Nếu ngươi
không thích thì ít quan hệ một chút đi.
Mỹ phụ thản nhiên
nói, trong thanh âm có một tia oán khí.
- Hiện giờ ngươi đã đạt
được danh ngạch của Vạn Hoàng linh viện, tiền đồ sau này không nhỏ, đến lúc đó
sẽ gặp không ít tuổi trẻ tài cao so với tiểu tử Mục gia kia còn ưu tú hơn nhiều.
Hồng Lăng cảm thấy
quái lạ liếc nhìn mẫu thân, nàng cũng có nghe nói vài chuyện khi mẹ còn trẻ. Dường
như năm xưa cũng từng theo đuổi Mục Phong, nhưng không thành công, nản lòng
thoái chí mà gả cho Hồng gia, sau này phụ thân trong một trận chiến bị trọng
thương mà chết, nhiều năm nay mẫu thân vẫn một mình điều hành Hồng vực. Tuy rằng
năm tháng trôi qua nhưng có thể thấy mẫu thân vẫn ôm một chút oán khí với Mục
Phong.
- Mẹ à, ta hiện tại
chỉ muốn tu luyện thật tốt ở Vạn Hoàng linh viện, những chuyện khác sau này rồi
tính.
Hồng Lăng nhẹ giọng
trả lời, ánh mắt vẫn trộm liếc nhìn thiếu niên khôi ngô bên kia, trong lòng nảy
sinh một cảm giác phức tạp.
Mỹ phụ vỗ vỗ vào bàn
tay nhỏ bé của Hồng Lăng, lại lần nữa ném ánh mắt oán hận về phía Mục Phong.
- Cha. . . bên kia từ
nãy giờ vẫn nhìn ngươi đó.
Mục Trần luôn quan
sát rất tốt, động tĩnh bên kia chẳng thể nào tránh khỏi mắt hắn, ho nhẹ một tiếng
trêu ghẹo Mục Phong.
- Câm mồm.
Mục Phong hung hăng
trừng mắt. Cái tên tiểu tử ngươi, cứ thích nói những chuyện không nên nói.
Mục Trần cười khúc
khích, xem ra cha thời trẻ cũng rất đào hoa nha.
Trong đại điện, thời
gian nhẹ nhàng trôi qua, các vực chủ dần dần đến đông đủ, ngoài ra còn có những
thế lực danh tiếng không nhỏ ở Bắc Linh cảnh cũng được mời đến tham dự.
Dù cho người ở khắp
nơi đến ngày càng nhiều, nhưng trong đại điện lại càng ngày càng an tĩnh hơn. Bất
chợt có tiếng bước chân từ hậu điện truyền ra, bức rèm che được nhấc lên, vài
bóng người chậm rãi thong thả tiến ra, theo đó là tiếng cười sang sảng của Liễu
Kình Thiên.
- Ha ha, cảm tạ mọi
người đã nể mặt Liễu vực chúng ta, đúng là tụ tập đầy đủ, thật làm cho ta cảm
thấy vinh hạnh!
Liễu Kình Thiên thần
tình tươi cười tiến ra, ngồi lên vị trí chủ tọa thạch tòa, ngay sau lưng là Liễu
Tông, Liễu Minh, Liễu Mộ Bạch gắt gao đi theo.
Liễu Mộ Bạch vừa tiến
đến, ánh mắt liền tập trung ngay vào Mục Trần, sát khí lạnh lẽo tản ra một chút
rồi thu lại, khóe miệng nhếch lên cười.
Mục Trần, hôm nay, chỗ
này, chính là địa điểm chôn xác hai cha con ngươi!
=======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét