Nham Thạch cau mày:
- Sợ rằng A Cổ Đê sẽ thua!
Huyền Nguyệt ngẩn người, nói:
- Tại sao? Bọn họ nhìn qua thực lực cũng ngang
nhau mà!
A Ngốc thay Nham Thạch giải
thích:
- A Cổ Đê cước bộ đã có chút loạng choạng, rõ
ràng lực không đủ, vóc dáng nhỏ bé kia mặc dù uể oải, nhưng hạ bàn rất vững chắc,
muốn té ngã hắn sợ rằng không dễ dàng.
Huyền Nguyệt đôi mắt đẹp lưu chuyển,
nhìn về phía A Ngốc nói:
- Vậy ngươi cùng hắn so đấu thì sao? Có thể té ngã
hắn chứ?
A Ngốc ngẩn người:
- Ta sẽ không đấu vật, bất quá khí
lực hắn chắc lớn hơn ta.
Nham Thạch nhìn A Ngốc liếc mắt một
cái, tủm tỉm:
- Khí lực ngươi có thể giương cao
huyền thiết cung, nếu không dụng kỹ xảo hắn sẽ bị ngươi vật văng ra ấy chứ.
Huynh đệ, ngươi có hứng thú giành quán quân, không chừng lại được hắc mỹ nhân
coi trọng đó!
A Ngốc chưa kịp trả lời, Huyền
Nguyệt đã hai tay chống nạnh, gắt giọng:
- Không được, không cho.
A Ngốc cùng Nham Thạch đồng dạng
ngẩn người, bốn mắt rơi xuống người Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt mặt cười đỏ lên,
lè lưỡi, mạnh mẽ bao biện:
- Cô nương đó đã có người yêu,
các ngươi xen vào làm gì!
Nham Thạch mỉm cười, lắc đầu,
không hề lên tiếng nữa. A Ngốc trong lòng sinh ra một cảm giác khác thường, cúi
đầu đi tới phía sau Huyền Nguyệt.
- Xem trận đấu đi!
Huyền Nguyệt nói một tiếng, ánh mắt
mặc dù chuyển hướng trận đấu, nhưng tâm lại đặt trên người A Ngốc, thầm nghĩ:
- Ta làm sao vậy? Tại sao lại xử
sự như thế chứ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta...... <yêu
rồi còn đâu>
Quả đúng như Nham Thạch sở liệu,
trong sân tình thế đã xảy ra biến hóa. A Cổ Đê lực không đủ, mấy lần đều bị vóc
dáng thấp bé đó dụng cước bộ, mặc dù hắn miễn cưỡng bằng vào kỹ xảo đứng vững,
nhưng mọi người ai cũng biết, hắn đã bị rơi vào thế yếu.
Á Liễn Tộc nhân không ngừng hò
hét:
- Ba Đồ Lỗ, Ba Đồ Lỗ......
A Cổ Đê hét lớn một tiếng, hắn biết
chính mình không thể thua, nếu như thua, không những mất đi danh dự, hơn nữa
còn mất đi nữ nhân mình yêu mến. Hắn dùng hết toàn lực vặn vẹo cánh tay đối thủ,
muốn văng thân thể đối thủ ra. Nhưng hắn hiện tại trạng thái kém xa lúc trước.
Vóc dáng thấp bé trầm thắt lưng dùng sức, A Cổ Đê mấy lần thúc dục lực cũng không đưa hắn té ngã
được. Ngay khi lực lượng hắn lực ở thời điểm yếu nhất, vóc dáng thấp bé đánh
vào bắp chân, phần eo dùng sức đem hắn văng sang một bên.
A Cổ Đê dưới chân lung lay vài
cái, vóc dáng thấp bé lợi dụng cơ hội ôm chặt đùi phải hắn, đưa hắn giơ lên, hô
to vài tiếng, dưới sự kinh hô của Lan Dĩnh, mạnh mẽ đem A Cổ Đê quăng ngã ra
ngoài.
- Ba Đồ Lỗ, Ba Đồ Lỗ......
Năm nay quán quân đấu vật đã sinh
ra, Á Liễn Tộc tộc nhân điên cuồng hò hét danh hiệu dũng sĩ. Bị té xuất ra
ngoài vài thước A Cổ Đê vẫn không thể đứng dậy, hắn mặc dù liều mạng cố gắng,
nhưng thân thể không chỉ dựa vào ý chí là có thể chống đở .
Lan Dĩnh rơi lệ đầy mặt chạy đến
bên A Cổ Đê, không ngừng loạng choạng chống đỡ thân thể hắn, A Cổ Đê chua xót
nhìn nàng, trong ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng trong mắt hắn
không chỉ khiến Lan Dĩnh cực kỳ bi thương, cũng đánh động đến tâm can một người
- Nham Thạch.
Nhìn bộ dạng A Cổ Đê cùng Lan
Dĩnh, Nham Thạch không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc đầu của mình cùng Vân nhi, bởi
vì thân phận bất đồng mà phải chịu nhiều đau khổ.
- Đại ca, ta đã trở về!
Nham Lực vẻ mặt hưng phấn chạy tới,
chung quanh một đoàn thanh niên Á Liễn Tộc đương nhiên có cả Đồ Ba Trung ở
trong đó. Nham Lực trên người tuy thấm đẫm mồ hôi nhưng lại cực kỳ vui vẻ
- Thống khoái, thật sự thống
khoái, ta thích nhất là cảm giác phi nhanh như thiểm điện này.
Nham Thạch trừng mắt liếc hắn liếc
một cái, nói:
- Ngươi im lặng chút đi, lúc nào
cũng kích động như vậy, chúng ta hiện tại đang hành tẩu bên ngoài, hết thảy phải
cẩn thận, có nhiều người vây quanh như vậy rất dễ bị tập kích a.
Nham Lực ha hả cười, nói:
- Đại ca, Á Liễn Tộc bằng hữu đều
phi thường nhiệt tình, huống chi, cầm giải quán quân này không phải được thưởng
2 con ngựa sao.
Đồ Ba Trung bu lại, vươn ngón tay
cái nói:
- Nham Lực huynh đệ thật là giỏi,
làm ta cũng thấy vẻ vang lây. Các cuộc thi đấu hôm nay đều đã kết thúc, giờ chắc
đến lúc ban thưởng. Đã có rất nhiều năm không có ngoại tộc nhân giành được quán
quân rồi. A Ngốc tiểu huynh đệ cũng thật không sai, cư nhiên lại có thể giương
lên huyền thiết cung.
Bởi vì các cuộc thi đấu đều đã chấm
dứt, Á Liễn Tộc tộc nhân ba bộ lạc lần nữa chia làm tam đại bộ phận, trở lại đội
ngũ. Khoảng không giữa sân, hơn trăm người đang bận rộn sắp xếp các bó củi thành
các bục, trong chốc lát, cái bục đã được dựng xong.
Ba người tù trưởng bộ lạc đi lên
mộc bàn.
- Hôm nay Ba Đồ Lỗ Lễ được tổ chức
thành công rực rỡ, ta thật cao hứng, trong các trận đấu xuất hiện không ít các
thiếu niên anh hùng. Hảo, hiện tại cho mời các vị quán quân của ba mục thi đấu
lên bục.
Nham Lực nhìn Nham Thạch, Nham Thạch
vỗ vai hắn một chút, nói:
- Mau đi đi, nhớ kỹ, phải khiêm tốn
một chút.
Nham Lực hưng phấn bỏ lại một câu:
- Biết rồi!
Hứng thú vội vàng chạy lên.
Quán quân cuộc thi bắn tên là một
gã trung niên nhân, hắn, Nham Lực cùng với tráng hán vóc người thấp bé lúc trước
vật ngã A Cổ Đê cùng nhau đi lên bục. Nham Lực cùng tráng hán thấp bé nọ chiều
cao không sai biệt lắm, ngay cả hình thể cũng có chút tương tự, chỉ là Nham Lực
nhìn qua còn muốn kiện tráng một ít mà thôi.
Trên đài ba vị tù trưởng phân biệt
khích lệ bọn họ, mỗi người kính bọn họ một ly rượu, quán quân cuộc thi bắn tên
được thưởng 50 kim tệ, Nham Lực phần thưởng là 2 con tuấn mã cũng được đưa đến trước
mặt, chỉ có tráng hán thấp bé kia chưa có được phần thưởng.
- Hôm nay chẳng những xuất hiện quán
quân các hạng thi đấu mà chúng ta còn mừng rỡ biết được, huyền thiết cung rốt
cuộc đã được giương lên, chúng ta xin mời vị dũng sĩ này lên đài.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc vừa dứt
lời, đám người thuộc ba bộ lạc nhất thời ồn ào, bởi lúc A Ngốc bắn tên, phần lớn
mọi người đều chú ý đến hai hạng thi đấu kia, cho nên cũng không có nhiều người
biết.
Huyền thiết cung nổi danh là bảo
bối của bộ lạc phương Bắc Á Liễn Tộc, chưa từng có người nào có thể giương cung
lên. Huyền Nguyệt kéo kéo quần áo A Ngốc, nói:
- Gọi ngươi lên đấy!
A Ngốc ngẩn người, chỉ vào mũi
mình nói:
- Ta lên làm gì?
- Ngươi không phải giương lên huyền
thiết cung sao? Chắc là có phần thưởng tặng ngươi đó!! Hì hì, lên xem một chút
mau.
A Ngốc chưa từng có kinh nghiệm đối
diện với nhiều người như vậy, nhất thời quẫn bách nói:
- Ta không lên đâu. Ta bắn trúng
bia của người khác mà! Ngại lắm!
Huyền Nguyệt đẩy hắn đi, nói:
- Ngươi chẳng lẽ đối với chính
mình không chút tin tưởng, ngươi có thể mà, nhanh đi, nếu không làm ta tức giận
a.
Lúc này, tù trưởng bộ lạc phương
Bắc đã lần nữa hô lên:
- Chúng ta lần nữa xin mời dũng
sĩ đã giương huyền thiết cung lên đài.
Đồ Ba Trung hướng A Ngốc nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi đi lên đi,
nếu không sẽ bị coi là coi rẻ bộ lạc phương Bắc chúng ta, sau này sẽ trở thành
địch nhân đó.
A Ngốc lại càng hoảng sợ, bất đắc
dĩ hướng mộc bàn đi đến, Á Liễn Tộc nhân xung quanh đều đứng lên hoan hô. Nham
Lực không có chứng kiến biểu hiện của A Ngốc nên ngay khi A Ngốc bước lên bục
liền hỏi:
- Huynh đệ, huyền thiết cung là
ngươi giương lên sao?
A Ngốc khẽ gật đầu, còn chưa kịp
nói chuyện đã bị từ trưởng bộ lạc phương Bắc kéo đến trước người. Tù trưởng khoảng
chừng hơn bốn mươi tuổi, một thân áo giáp bì chế, hai tay vừa thô vừa dày, trên
mặt tràn đầy hưng phấn tươi cười.
- Tiểu huynh đệ, chúc mừng ngươi,
ngươi là người đầu tiên có thể giương huyền thiết cung. Ta nghe nói, ngươi khi
giương huyền thiết cung lên, trên người bạch quang đại phóng, xin hỏi, đó có phải
là đấu khí?
Học tập vũ kĩ tại Tác Vực Liên Bang
mặc dù không thiếu, nhưng dân tộc du mục như Á Liễn Tộc thường rất ít xuất hiện
cao thủ. Đại đa số mọi người đều không muốn kết giao cùng chủng tộc da đen bọn
họ, cho nên đấu khí ở chỗ này cũng rất ít thấy.
A Ngốc gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Tù trưởng vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:
- Hảo, thật sự là anh hùng xuất
thiếu niên. Mặc dù ngươi là ngoại tộc nhân, nhưng ngươi lại có thể giương huyền
thiết cung, chúng ta sẽ lấy lễ tiết dũng sĩ chiêu đãi ngươi. Hôm nay, phần thưởng
của ngươi và Ba Đồ Lỗ Côn Bằng giống nhau, trong tam bộ lạc chọn lựa cô nương
xinh đẹp nhất làm tân nương.
Côn Bằng chính là vị tráng hán
vóc người nhỏ bé lúc trước vật ngã A Cổ Đê.
A Ngốc nghe thế lại càng hoảng sợ,
nhớ tới bộ dạng lúc trước của Huyền Nguyệt, mặt đỏ lên, cuống quít khoát tay
nói:
- Không, không cần đâu!
Tù trưởng ha ha cười, nói:
- Người trẻ tuổi, không cần khách
khí, cứ như vậy đi. Hảo, hôm nay thi đấu đã kết thúc, kế tiếp, chính là thịnh yến
lớn nhất của Ba Đồ Lỗ Lễ, tại tiệc lửa trại đêm nay, dũng sĩ Côn Bằng cùng vị dũng
sĩ đã giương huyền thiết cung này sẽ chọn ra tân nương. Các huynh đệ tỷ muội, hãy
tận tình ăn uống, tận tình nhảy múa a!.
Hùa theo tiếng tù trưởng chính là
tiếng hoan hô, Á Liễn Tộc nhân thuộc tam đại bộ lạc tất cả đều sôi trào, bọn họ
tận tình hô lớn.
A Ngốc mờ mịt bị Nham Lực lôi kéo
về đến bên cạnh Nham Thạch cùng Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt mặt trầm như nước đứng
ở một bên, một câu cũng không nói. A Ngốc tiến đến cạnh Huyền Nguyệt, thấp giọng
nói:
- Nguyệt Nguyệt, ta cũng không biết
tại sao thành ra vậy, ta sẽ không chọn tân nương gì đâu, ngươi đừng mất hứng.
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, nói:
- Ngươi chọn hay không chọn tân
nương thì liên quan gì đến ta, ta không quản!
Nói xong xoay người đi đến một
giá thịt nướng.
Nham Thạch tới cạnh A Ngốc, nhìn bộ
dạng hắn mờ mịt liền lắc đầu, thấp giọng bên tai nói vài câu gì đó. A Ngốc có
chút kinh ngạc nhìn Nham Thạch, không ngừng gật đầu.
Màn đêm dần dần phủ xuống , giữa
thao nguyên mênh mông có một đống lửa thật lớn, Á Liễn Tộc nhân bên cạnh đống lửa
vừa múa vừa hát, trên mặt đều tươi cười hạnh phúc. Đương nhiên, trong đó không
bao gồm A Cổ Đê cùng người yêu hắn - Lan Dĩnh, hai người rúc vào một chỗ, A Cổ
Đê cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, trong lòng không ngừng chửi rủa chính mình tại
sao lại không kiên trì đến cùng.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc hô lớn,
Á Liễn Tộc nhân thuộc tam bộ lạc tất cả đều yên lặng.
- Tốt lắm, lửa trại tối nay hiện
tại bắt đầu, đầu tiên, xin mời hai vị dũng sĩ lựa chọn tân nương bước ra.
A Ngốc cùng Côn Bằng sớm đã được Á
Liễn Tộc nhân thay y phục truyền thống, thoát khỏi vòng vây của đám thanh niên
xuống tới xuất hiện trước mặt tù trưởng bộ lac phương Bắc.
- Hảo, hai vị dũng sĩ, hôm nay có
thể nói là một ngày đại hỷ của các ngươi. Các cô nương Á Liễn Tộc, hễ vừa tròn
18 tuổi, còn chưa lập gia đình đều đứng lên cho ta, xem các ngươi có may mắn được
hai vị dũng sĩ chọn trúng hay không.
Theo thanh âm của tù trưởng bộ lạc
phương Bắc, mấy trăm cô gái từ tam đại bộ lạc đứng dậy, tuyệt đại đa số đều
toát ra thần sắc kỳ vọng, có thể gả cho một vị dũng sĩ, đó là chuyện quang vinh
cỡ nào a! Đương nhiên, không bao gồm Lan Dĩnh trong đó, nàng từ từ đứng lên
trong cái nhìn tuyệt vọng của A Cổ Đê, mặc dù không muốn, nhưng đây là quy củ từ
ngàn năm của Á Liễn Tộc, nàng không thể bất tuân.
Huyền Nguyệt cùng Nham Thạch,
Nham Lực đứng chung một chỗ, thân thể nàng vì nội tâm khẩn trương mà có chút
run nhè nhẹ, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ lo lắng, âm thầm nói:
- A Ngốc, ngươi nhất định không
được chọn tân nương! Nhất định không được a!
Nàng cũng không biết tại sao bản
thân lại khẩn trương như vậy, chỉ là cảm giác được nhất định không thể để A Ngốc
bị kẻ nào cướp đi.
Côn Bằng nhìn Lan Dĩnh, trên mặt
toát ra thần sắc hưng phấn, trong khi đó A Ngốc lại cúi đầu, không biết đang
suy nghĩ cái gì. Tù trưởng phương Bắc chứng kiến Côn Bằng đang chăm chú nữ nhi
mình, mỉm cười hỏi:
- Hai vị dũng sĩ, các ngươi ai chọn
trước?
A Ngốc đột nhiên ngẩng đầu, nói:
- Tù trưởng, ta là ngoại tộc
nhân, có thể ưu tiên ta hay không?
Những lời này vừa nói ra, Huyền
Nguyệt bên tai phảng phất như có cự lôi giáng xuống, thân thể thoáng một cái,
suýt nữa yếu đuối ngã xuống.
Một bên Nham Lực nói:
- A Ngốc tiểu tử này! Vẫn cố gắng
chủ động, tin chắc sẽ chọn hắc mỹ nhân làm vợ a, ha ha.
Nham Thạch trừng mắt nhìn Nham Lực,
đỡ lấy Huyền Nguyệt sắc mặt đang tái nhợt, nói:
- Ngươi đã không biết thì ít nói
vài câu đi, im lặng mà xem!.
Nếu như bình thường, Huyền Nguyệt
tự nhiên nghe sẽ hiểu được hàm ý trong câu nói của Nham Thạch, nhưng giờ phút
này nàng tâm hồn đã loạn, không thể nghĩ nhiều, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt
vạt áo, môi run nhè nhẹ, trong lòng bàn tay tràn ngập mồ hôi lạnh khẩn trương.
Tù trưởng bộ lạc phương Bắc ngẩn
người hướng Côn Bằng hỏi:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Côn Bằng liếc nhìn A Ngốc nghĩ thầm,
tiểu tử ngốc này không biết chọn ai, cho hắn chọn trước chắc không sao. Huống hồ,
Lan Dĩnh hiện tại đang khuất ở một góc, hắn không thể chọn đến đâu. Nghĩ tới
đây, hắn cố tỏ ra hào phóng gật đầu, nói:
- Vị huynh đệ này là khách quý ngoại
tộc, mời ngươi chọn trước đi!
Tù trưởng khen:
- Hảo, quả nhiên có khí chất rộng
lượng của Á Liễn Tộc nhân. Dũng sĩ ngoại tộc, mời!
A Ngốc gật đầu, nói:
- Cám ơn!
Nói xong, một mình đi ra ngoài. Hắn
đi tới cách đống lửa mười thước thì dừng lại, cất cao giọng nói:
- Phi thường cảm tạ Á Liễn Tộc bằng
hữu đã cho ta cơ hội này, ta vốn tin tưởng vào duyên phận. Có thể nói cho mọi
người hay, ta kỳ thật là một gã ma pháp sư, ta có biết một ít ma pháp, muốn
nhân cơ hội này biểu diễn cho mọi người xem, cuối cùng ma pháp rơi trước mặt ai
thì ta sẽ lựa chọn người đó.
Nói xong, A Ngốc dưới con mắt
kinh ngạc của Á Liễn Tộc nhân, thấp giọng ngâm xướng:
- Hỡi hỏa nguyên tố tràn ngập
trong thiên địa ! Thỉnh ban cho ta lực lượng ấm áp của ngươi, ngưng tụ thành cầu, hiện ở
tay ta!
Theo chú ngữ ngâm xướng một hỏa cầu
màu đỏ đường kính 5 li xuất hiện trên tay A Ngốc, hắn cũng không dùng toàn lực,
nhưng hỏa cầu đã làm cho tất cả Á Liễn Tộc nhân kinh ngạc, tại bọn họ nơi này,
đại đa số đều không biết có ma pháp loại này tồn tại.
Hỏa cầu dưới sự khống chế của
A Ngốc phiêu phù trong không trung, vòng quanh đám lửa một vòng, sau đó rất
nhanh hướng các thiếu nữ Á Liễn Tộc bay đi. Một viên bạch sắc quang đạn không
biết từ chỗ nào bay đến, hướng hỏa cầu đánh tới. A Ngốc hoảng sợ, hắn rõ ràng
biết được, ở chỗ này ngoại trừ hắn, có thể sử dụng ma pháp cũng chỉ có Huyền
Nguyệt, trong lòng cả kinh, khống chế hỏa cầu né tránh quang đạn, hướng đám người
bay đến.
Nguyên lai, Huyền Nguyệt nghĩ
A Ngốc thật sự muốn chọn tân nương, tức giận, không kịp sử dụng đại ma pháp,
đành phải phóng xuất một cái quang đạn, cố gắng ngăn cản hắn. Huyền Nguyệt ma
pháp lực được thiên sứ chi trượng tăng phúc rõ ràng mạnh mẽ hơn A Ngốc nhiều,
nhưng khả năng khống chế của nàng lại cực kém. Lúc đầu còn đuổi theo hỏa cầu của
A Ngốc, nhưng sau đó lại quẩn quanh bị A Ngốc dẫn quang đạn đánh trúng vào một
thân cây.
Nàng còn đang muốn phóng xuất ra
một khối quang đạn khác thì hỏa cầu đã xông tới đám thiếu nữ, các nàng la hét
chói tai, hỏa cầu chuẩn xác rơi xuống trước người Lan Dĩnh, lóe sáng rồi vụt tắt.
Lan Dĩnh lấy làm kinh hãi, vốn nàng tưởng rằng sẽ bị Côn Bằng chọn trúng, tuyệt
đối không ngờ, lại bị thiếu niên ngoại tộc dùng phương pháp này điểm trúng,
trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một tia khác thường.
Bởi vì tầm mắt bị những người
khác ngăn trở, tù trưởng cũng không phát hiện ra chính nữ nhi mình bị chọn
trúng, cao giọng hô:
- Cô nương được chọn xin mời bước
ra.
Lan Dĩnh nhìn A Cổ Đê bên cạnh
đang tuyệt vọng, cắn răng ra khỏi đội ngũ. Trong tiếng kinh hô cuồng nhiệt của đông
đảo Á Liễn Tộc nhân đi tới trước mặt A Ngốc. Đồng dạng tuyệt vọng còn có
Huyền Nguyệt, nàng cắn môi, toàn thân run rẩy nhìn A Ngốc, nàng không nghĩ tới
A Ngốc lại cố ý tuyển tân nương như thế, nàng hiện tại trong lòng đã nói không
nên lời, ưm một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Những giọt nước mắt trong suốt
không ngừng lả tả trong không trung, chúng nó đều mang theo bi thương trong
lòng Huyền Nguyệt. Nham Lực vừa định đuổi theo, lại bị Nham Thạch kéo lại, nói:
- Ngươi đuổi theo cũng vô dụng,
chữa bệnh cần đúng thuốc, đợi A Ngốc xử lý xong ở đây sẽ đuổi theo nàng.
A Ngốc cũng không có phát hiện
Huyền Nguyệt đã biến mất, Lan Dĩnh đến gần, hắn mới phát hiện hắc mỹ nhân trước
mặt này phát ra một mị lực kinh người. Thân thể mềm mại lả lướt, đôi mắt sáng
ngời động lòng người, khiến người khác không khỏi ngây dại.
Lúc này tù trưởng mới phát hiện
cô nương được chọn trúng chính là nữ nhi của mình, không khỏi nửa mừng nửa lo.
Mừng vì dũng sĩ ngoại tộc này cư nhiên coi trọng nữ nhi mình, mà lo chính là vì
A Cổ Đê, hắn biết A Cổ Đê thích Lan Dĩnh,
hắn cũng rất thích tiểu tử này, nhưng thật sự thân phận hắn không xứng với nữ
nhi mình. Lễ hội lần này, là mình đã cấp cho hắn cơ hội cuối cùng, tiểu tử kia
không chịu thua kém, cuối cùng lại bại dưới tay Côn Bằng.
Lan Dĩnh đi tới trước mặt A Ngốc,
nhìn thiếu niên cao lớn khờ khạo này, lạnh lùng đứng đó, một câu cũng không
nói. Tù trưởng thầm than, cất cao giọng nói:
- Hảo, nếu vị dũng sĩ ngoại tộc
này đã lựa chọn trúng nữ nhi ta, ta cũng không có ý kiến gì, ha ha, ta tuyên bố......
Mới nói được đến đó, một tiếng
gào to chặn đứng lại:
- Khoan đã, tù trưởng đại nhân.
Nói chuyện đúng là Côn Bằng, khi
hắn phát hiện A Ngốc chọn trúng Lan Dĩnh, hắn cực kỳ hoảng sợ, vội vã thừa dịp
chuyện chưa tuyên bố liền ngăn cản. Hắn ngẩng đầu đi tới bên cạnh tù trưởng,
nói:
- Tù trưởng đại nhân, ta vốn lựa
chọn cũng chính là nữ nhi ngài!
Tù trưởng đương nhiên sớm đã biết
Côn Bằng hợp ý Lan Dĩnh, cười khổ nói:
- Nhưng ta chỉ có duy nhất nữ nhi
này, không thể chia làm hai nửa gả cho 2 người các ngươi đươc.
A Ngốc thản nhiên nói:
- Không sao, chúng ta sẽ thi đấu
một trận, ai thắng Lan Dĩnh sẽ theo người đó.
Tù trưởng ngẩn người, nói:
- Thi cái gì?
A Ngốc nhìn Côn Bằng một
chút, nói:
- Thi đấu vật đi.
Hắn vừa dứt lời, Á Liễn Tộc nhân
nhất thờil lại xôn xao, ai cũng không nghĩ tới A Ngốc lại đưa ra thỉnh cầu này,
dù sao Côn Bằng cũng vừa đoạt được quán quân cuộc thi đấu vật.
Côn Bằng trong mắt hung quang chợt
hiện, mặc dù hôm nay thi đấu khiến hắn tiêu hao khá nhiều thể lực, nhưng một
chút nghỉ ngơi khi nãy đã làm hắn khôi phục không sai biệt lắm, nghe vậy liền gật
đầu:
- Tốt lắm, cho ta lãnh giáo một
chút bản lĩnh của ngoại tộc nhân ngươi.
Nói xong, hắn cởi áo ngoài, lộ ra
tinh xích trên thân đứng trước mặt A Ngốc, hàn quang lóe ra, tức giận tràn ngập
toàn thân.
Tù trưởng kéo nữ nhi sang một
bên, Á Liễn Tộc nhân xung quanh đều hò hét vang dội, trợ uy cho 2 người trong
sân. A Ngốc nói:
- Ngươi hôm nay tỷ thí nguyên một
ngày, tiêu hao rất nhiều thể lực, ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi,
như vậy đi, ta không dụng tay, chỉ cần ngươi có thể khiến ta ngã sấp xuống, là
ngươi thắng.
Côn Bằng thất thanh:
- Cái gì? Ngươi không dụng tay?
Ngươi cũng quá xem thường ta đấy!
Vì nữ nhân mình yêu mến, hắn cũng
không tranh cãi nhiều, hét lớn một tiếng, hướng A Ngốc đánh tới. A Ngốc cũng
không né tránh, tùy ý để Côn Bằng nắm được bả vai mình, Côn Bằng trong lòng vui
vẻ, chân phải mãnh mẽ ngáng chân A Ngốc, song chưởng dùng sức đem hắn văng ra
ngoài. Mặc dù hắn khí lực rất lớn, nhưng hạ bàn A Ngốc so với hắn còn muốn trầm
ổn hơn. Lúc đầu, cho dù là sóng biển không ngừng đánh sâu vào, cũng rất khó đánh
ngã A Ngốc, huống chi là loại lực lượng này.
A Ngốc hai chân vặn vẹo, hai tay chắp
sau lưng, vững vàng đứng đó, tùy ý để Côn Bằng dụng sức vẫn không thể rung chuyển
thân thể hắn. Khi Côn Bằng lần nữa dụng sức, đầu vai hắn bạch quang chợt lóe rồi
vụt mất, Côn Bằng liền bị quăng ngã ra xa, mạnh mẽ ngã xuống dừng ở ngoài ba
thước.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, vô
luận là ai cũng thật không ngờ, thiếu niên ngoại nhân này không cần dụng tay mà
có thể đem dũng sĩ Á Liễn Tộc Côn Bằng ngã sấp xuống.
Côn Bằng miễn cưỡng gắng sức đứng
lên, lần nữa vọt tới A Ngốc, nhưng hai tay hắn mới chỉ chạm vào vạt áo đã bị A
Ngốc chấn bay ra ngoài. Nhiều lần liên tiếp như thế, Côn Bằng cũng không còn
khí lực để đứng lên. A Ngốc kiêu ngạo hô lớn:
- Á Liễn Tộc không có nổi một dũng
sĩ có thể thắng ta sao? Đến đây đi, chỉ cần các ngươi có thể khiến ta ngã sấp
xuống, cô nương Lan Dĩnh này chính là của các ngươi.
Lời hắn nói nhất thời khơi dậy lửa
giận trong lòng mọi người, liền 7, 8 tên tiểu tử chạy ra hướng A Ngốc khiêu chiến,
A Ngốc ai đến cũng không cự tuyệt, vẫn như cũ hai tay chắp sau lưng, một đám khiêu
chiến giả tấn công, cơ hồ không ai có thể nắm chặt y phục hắn liền đã bị quăng
ngã 7 – 8 lần.
Khi mười chín người khiêu chiến lần
lượt bị thua, thì không ai dám xông lên nữa. A Ngốc đột nhiên vươn tay, chỉ vào
A Cổ Đê đang ngồi một góc nói:
- Ngươi không phải hôm nay đấu vật
đạt giải á quân sao? Có gan đến thử xem, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, Lan
Dĩnh chính là của ngươi.
A Cổ Đê bị A Ngốc khiêu chiến
vẻ mặt ngốc trệ từ từ biến mất, lửa giận phừng phừng phấn chấn đứng lên, quát
to:
- Ngoại tộc nhân, ngươi đừng tưởng
Á Liễn Tộc là nơi không người, không thể để ngươi xúc phạm tôn nghiêm tộc nhân chúng
ta, hảo, ta A Cổ Đê hướng ngươi khiêu chiến.
Dứt lời liền bước nhanh tới trước
mặt A Ngốc. Hào khí xung quanh nhất thời vì A Cổ Đê khiêu chiến mà kích thích
nóng lên, tất cả mọi người đều cổ vũ hắn, nhuệ khí lên đến đỉnh điểm.
A Ngốc đáy mắt toát ra một tia
vui mừng, vẫn như cũ hai tay chắp sau lưng, nói:
- Hảo, Tới đây, chỉ cần có thể
khiến ta ngã xuống, ngươi thắng.
A Cổ Đê thở sâu, hai chân vững
vàng đứng lên, hai tay đồng thời chụp vào đầu vai A Ngốc, chân phải hướng trái
hư hoảng một chút, mạnh mẽ ngáng chân phải A Ngốc, A Ngốc thần sắc bối rối, đùi
phải có chút mềm nhũn, thân thể lung lay một chút, A Cổ Đê trong lòng mừng rỡ, toàn lực hướng đầu vai A
Ngốc, đem hắn văng ra ngoài. A Ngốc lảo đảo một chút, cũng không ngã như hắn
mong muốn, nhưng ngay cả như vậy, cũng khiến cho chung quanh hoan hô dậy sóng,
đây là lần đầu tiên A Ngốc dịch chuyển khỏi chỗ.
A Cổ Đê đắc thế không chịu buông
tha, mạnh mẽ nhào tới, cùng A Ngốc giằng co, hắn cước bộ linh hoạt, không ngừng
tiến tới ngáng chân A Ngốc. A Cổ Đê không ngừng cố gắng cuối cùng cũng tìm được
cơ hội đem A Ngốc quăng ngã ra ngoài, thời khắc lưng A Ngốc chạm đất, tất cả Á
Liễn Tộc nhân đều sôi trào, bọn họ đều hô vang tên A Cổ Đê, A Cổ Đê đã trở
thành anh hùng của cả Á Liễn Tộc.
A Ngốc đứng lên, thở dài
nói:
- Ta thua, Lan Dĩnh là của ngươi,
ta hướng ngươi xin lỗi, Á Liễn Tộc quả thật là một chủng tộc cường đại. Ta lúc
trước đã quá ngạo mạn, xin từ bỏ cơ hội lựa chọn tân nương.
Nói xong, không đợi mọi người phản
ứng lại, lập tức từ giữa sân lui ra ngoài. Khi hắn ngang qua Lan Dĩnh, rõ ràng
nghe được thanh âm trầm thấp của nàng:
- Cám ơn ngươi thành toàn!
A Ngốc trở về bên Nham Thạch,
ba người nhanh chóng lẻn ra ngoài, hiện tại vẫn chưa có ai chú ý tới bọn họ, Á
Liễn Tộc nhân đều đang hoan hô anh hùng A Cổ Đê của mình.
Thoát khỏi đám người, A Ngốc mới
thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Nham Thạch đại ca, mới vừa rồi ta
nói không có sai chút nào chứ?
Nham Thạch bật cười:
- Tốt lắm, ngươi thật lợi hại a!
Nham Lực khó hiểu hỏi:
- Này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
A Ngốc huynh đệ, tên tiểu tử đó cũng không có gì đặc biệt, sao ngươi lại có thể
bại dưới tay hắn chứ ?
A Ngốc cùng Nham Thạch nhìn nhau
cười, nguyên lai, sau khi Côn Bằng giành chiến thắng, Nham Thạch cảm thấy trong
lòng dị thường khó chịu, hắn rõ ràng hiểu được một đôi tình nhân bởi vì thân phận
bất đồng mà không cách nào kết hợp thì thống khổ như thế nào. Cho nên, ngay khi
biết A Ngốc được quyền chọn tân nương, hai người đã định ra kế hoạch này, A Ngốc
cố ý kiêu ngạo khiêu khích Á Liễn Tộc nhân, cuối cùng lại bại bởi A Cổ Đê, hảo hảo
thành toàn cho hắn cùng Lan Dĩnh. Trong Á Liễn Tộc cũng chỉ có Lan Dĩnh thông
minh là nhận ra được.
- Ủa, Nham Thạch đại ca, Nguyệt Nguyệt
đâu rồi?
Nham Thạch vỗ vỗ đầu mình, vội la
lên:
- A! Không tốt, A Ngốc, ngươi
nhanh đi tìm Huyền Nguyệt đi, khi ngươi chọn Lan Dĩnh, nàng liền khóc chạy đi.
Xem ra, tiểu nha đầu này đối với ngươi thật sự sinh lòng ái mộ a. Nguyệt nguyệt
là cô nương tốt, ngươi không được phụ nàng đó!
A Ngốc không phải có thể hiểu hết
được lời Nham Thạch nói, nhưng nghe đến Huyền Nguyệt chạy đâu mất, nhất thời hoảng
sợ, thất thanh nói:
- Cái gì? Nguyệt Nguyệt khóc chạy?
Nàng......, ta......, haiz……
Hỏi nhanh phương hướng Huyền Nguyệt
rời đi, A Ngốc nóng lòng như lửa đốt, liều mạng đuổi theo. Hắn biết Huyền Nguyệt
khóc, trong lòng đau như đao cắt, vừa đuổi theo vừa thì thào:
- Nguyệt Nguyệt, ngàn vạn lần đừng
xảy ra việc gì a!
Hắn chạy như điên không ngừng nghỉ,
thẳng một mạch đến ốc đảo mới ngừng lại, thở dốc nhìn bốn phía, nhưng chẳng thấy
thân ảnh Huyền Nguyệt đâu.
A Ngốc lo lắng vạn phần, bỗng
nghe thấy tiếng khóc không xa truyền đến, đúng là thanh âm của Huyền Nguyệt. A
Ngốc trong lòng vui vẻ, lần theo tiếng khóc mò tới, qua một lều vải, rốt cuộc cũng
phát hiện thân hình nhỏ nhắn của Huyền Nguyệt, nàng ngồi phía sau lều vải, đối
mặt với ốc đảo, hai tay ôm chân đang khóc tu tu, nhìn thân ảnh nhỏ gầy cô đơn A
Ngốc trong lòng đau nhói, lặng lẽ đến phía sau Huyền Nguyệt ngồi xuống, hai tay
nắm vai nàng, ôn nhu nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy?
Tìm được Huyền Nguyệt rồi, tâm
tính hắn cũng thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Huyền Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu,
mặt mũi đổ bừng, nức nở nói:
- Ngươi đáng ghét, ngươi biến đi!
Ngươi tới làm gì? Tìm được tân nương rồi còn tìm ta làm gì chứ?.
- Nguyệt Nguyệt, đừng khóc, đều tại
ta không tốt, ngươi nghe ta giải thích đã!
- Ta không nghe, ta không nghe,
ta chán ghét ngươi, ngươi tránh ra, ngươi đáng ghét!
Huyền Nguyệt vừa gào khóc, vừa
không ngừng dùng tay nhỏ bé đấm đánh ngực A Ngốc. Vừa nghĩ đến A Ngốc sẽ trở
thành trượng phu của người khác, lòng nàng vô cùng khổ sở.
A Ngốc bắt được hai tay Huyền
Nguyệt, lăng nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi rốt cuộc
là làm sao vậy? Là ai đã chọc giận ngươi? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi hả giận.
Huyền Nguyệt giãy dụa rút bàn tay
nhỏ bé ra, lau nước mắt, cả giận nói:
- Ngươi còn hỏi, trừ ngươi ra thì
còn ai có thể khiến ta nổi giận chứ!
Nói xong liền cầm thiên sứ chi
trượng hướng A Ngốc đánh tới. A Ngốc nâng tay lên chắn, thiên sứ chi trượng sắc
bén nhất thời cắt qua y phục hắn, cánh tay cũng lưu lại một vệt dài, máu tươi
chảy ra, nhiễm đỏ cả ống tay áo.
Chứng kiến A Ngốc chảy máu, Huyền
Nguyệt nhất thời ngừng lại, ngơ ngác nhìn A Ngốc, đột nhiên đem thiên sứ chi
trượng ném xuống đất, ghé đầu lên gối khóc lớn.
A Ngốc phong bế huyết mạch cánh
tay, nhịn đau nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi đừng khóc,
nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra a? Sao ngươi một mình lại chạy đến đây, tại
sao lại khóc như vậy?
Hắn như thế nào cũng không hiểu
được chính mình đã làm sai điều gì khiến Huyền Nguyệt tức giận như thế, chỉ có
thể ăn nói khép nép dò hỏi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét