Huyền Nguyệt vừa nức nở khóc vừa
nói:
- Ngươi, ngươi......đáng
ghét......, hu hu, ngươi......tại sao......muốn......chọn......tân
nương......chứ, hu hu, ta......biết......ngươi không muốn......theo......ta......,
hu hu, ngươi......đi đi......, ta......ghét......ngươi, không...... muốn gặp...........ngươi…..nữa..,
hu hu.
A Ngốc giờ mới hiểu được, nguyên
lai do mình chọn Lan Dĩnh làm thê tử mới khiến Huyền Nguyệt tức giận như thế, vừa
nghĩ đến lấy thê tử, hắn đột nhiên nhớ tới tiểu nha đầu khi xưa từng nói lớn
lên sẽ gả cho mình, thở phào nhẹ nhõm, có chút cảm thán nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi hiểu lầm rồi,
ta không phải muốn kết hôn với Lan Dĩnh, là Nham Thạch đại ca bảo ta làm như vậy.
Huyền Nguyệt ngẩn người, im bặt,
ngẩng đầu nói:
- Ngươi nói cái gì? Nham Thạch đại
ca bảo ngươi chọn Lan Dĩnh sao?
A Ngốc cuống quít khoát tay
nói:
Lập tức, hắn đem kế hoạch trợ
giúp Lan Dĩnh cùng A Cổ Đê nói lại một lần. Huyền Nguyệt vừa nghe, thần sắc cũng
dần dần thay đổi, mặc dù A Ngốc tự thuật cũng không phải rõ ràng, nhưng nàng hiểu
ngay được ý tứ trong đó, ánh mắt bi thương từ từ chuyển thành vui mừng, nghe
xong oán trách nói:
- Vậy ngươi xế chiều tại sao
không nói cho ta biết? Làm cho người ta khóc lâu như vậy?
A Ngốc cười khổ nói:
- Xế chiều không hiểu sao ngươi lại
tức giận, ta gọi là ngươi bơ luôn à! Hơn nữa ta rất khờ, Nham Thạch đại ca bắt
ta đọc thuộc lòng mãi ta mới có thể nhớ được
Huyền Nguyệt trong lòng chuyển
thành vui vẻ, sẵng giọng:
- Ta mặc kệ, mặc kệ, dù sao cũng đều
tại ngươi, ai cho ngươi không có việc gì lại đi giương huyền thiết cung, mới xảy
ra nhiều chuyện như vậy, chính là trách ngươi, chính là tại ngươi a <chính bả ép thằng bé thi bắn cung mà!
>”< >
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng
nàng đã không tự giác đem thân thể mềm mại dựa vào lồng ngực A Ngốc. A Ngốc hít
hà hương thơm trên người Huyền Nguyệt, không biết làm sao, vẫn ngồi dưới đất,
tùy ý để Huyền Nguyệt dựa vào. Hắn rõ ràng cảm nhận được phẫn nộ trong lòng Huyền
Nguyệt đã biến mất.
Hôm nay khí trời rất tốt, bầu trời
không mây, bán nguyệt cao cao treo tại không trung, theo gió mát lay động,
trong làn nước nguyệt quang nhè nhẹ phiêu phù, sương mù vây quanh làm A Ngốc
cùng Huyền Nguyệt có chút ngây dại.
Không biết lúc nào, A Ngốc hai tay
hoàn toàn đặt tại thắt lưng Huyền Nguyệt, nhẹ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
Huyền Nguyệt gối lên vai A Ngốc, nhẹ
nhàng vuốt ve vết thương khi nãy, ánh mắt lưu ly nói:
- Còn đau không?
Thanh âm nàng ôn nhu lạ kỳ, nghe
xong dị thường thoải mái. A Ngốc trong lòng chấn động, lắc đầu, nói:
- Không đau!
Huyền Nguyệt ôn nhu nhất thời khiến
hắn không cách nào thích ứng, nhưng hắn lại vô cùng thích cảm giác này, lồng ngực
phập phồng càng thêm mãnh liệt. Huyền Nguyệt nắm bàn tay thô ráp của A Ngốc,
thấp giọng nói:
- Xin lỗi, ta vừa rồi đã quá xúc
động. Chưa hỏi rõ đã đánh ngươi!
Huyền Nguyệt lời nói nhỏ nhẹ làm
cho A Ngốc toàn thân đại chấn, bật thốt lên:
- Nguyệt Nguyệt, ta, ta......
Huyền Nguyệt ngẩng đầu, nhìn A Ngốc,
ngây dại nói:
- Có cái gì ngươi cứ nói đi, ta
không trách đâu.
Nói xong, cúi đầu, cảm giác gương
mặt có chút nóng lên, trống ngực đột nhiên nhanh hơn. A Ngốc ôm ấp thân thể mềm
mại của Huyền Nguyệt, nói:
- Nguyệt Nguyệt, ta......
Hắn thật vất vả mới lấy được dũng
khí, vừa định nói cái gì, đột nhiên tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc vang lên, tựa
hồ có rất nhiều nhân mã hướng đêm lửa trại chạy đến.
A Ngốc trong lòng cả kinh, nói:
- Nguyệt Nguyệt, hình như đã xảy
ra chuyện, chúng ta đi xem một chút đi.
Huyền Nguyệt ảm đạm cảm thán, thoát
khỏi vòng tay A Ngốc đứng lên, trừng mắt liếc A Ngốc một cái, hướng nơi phát ra
tiếng vó ngựa nhìn lại, chỉ thấy, vô số bóng đen cưỡi ngựa rất nhanh hướng lửa
trại Á Liễn Tộc chạy đến, nhờ ánh trăng chiếu rọi xuống có thể rõ ràng thấy được
đạo đạo hàn quang, đó có thể là binh khí giết người a!
A Ngốc tự nhiên cũng thấy được đống
binh khí đó, nghi hoặc nói:
- Nguyệt Nguyệt, bọn chúng là ai vậy?
Tại sao trên người đều mang theo sát khí.
Huyền Nguyệt lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, dù sao chắc
không phải người tốt, chỉ sợ là đến đánh lén Á Liễn Tộc
A Ngốc cau mày:
- Hỏng rồi! Nham Thạch và Nham Lực
đại ca còn đang ở bên đó, hơn nữa, Á Liễn Tộc bằng hữu đều đang cuồng hoan, nếu
như bị đánh lén, sợ rằng rất khó ngăn cản.
Huyền Nguyệt nói:
- Những người này thật là biết chọn
thời điểm a, hiện tại đúng là thời điểm cả Á Liễn Tộc không chút phòng bị, thừa
dịp hiện tại công kích, sợ rằng bên kia chống cự phi thường khó khăn. Á Liễn Tộc
nhân thật là…, ngay cả lưu lại mấy người canh gác cũng không có, nếu bị đánh
lén, không tổn thất thảm trọng mới là lạ ấy.
A Ngốc vội la lên:
- Vậy hiện tại chúng ta phải làm
sao đây?
Huyền Nguyệt nói:
- Giờ thông tri cho họ cũng đã muộn,
khoảng cách đến lửa trại đã rất gần, hiện tại sợ rằng bọn chúng đã sắp tiến
vào. Như vậy đi, chúng ta trước lén qua xem, nếu như những người đó quả thật tới
đánh lén, trước hết sẽ cứu Nham Thạch và Nham Lực. Về phần Á Liễn Tộc phải xem
tình huống thế nào hãy nói!
Nàng mới rồi tâm tình hỗn loạn, bất
thình lình gặp khách không mời, vốn thông minh mà giờ tự nhiên nghĩ không ra biện
pháp. A Ngốc gật đầu, nói:
- Tốt lắm, chúng ta đi nhanh đi.
Hai người từ trong bộ lạc Á Liễn
Tộc đi ra xuyên qua đàn ngưu dương, thuận lợi áp sát lửa trại. Khi bọn hắn tới
gần, cả lửa trại đã đại loạn, Huyền Nguyệt phán đoán phi thường chánh xác, đám
kỵ sĩ toàn thân hắc y đúng là đến đánh lén. Tinh quang mã đao lòe lòe không ngừng
huy vũ hạ bổ về phía Á Liễn Tộc lúc nãy vẫn còn đang cuồng hoan, như một dòng
lũ huyền thiết tràn vào Á Liễn Tộc, nơi đi qua đều tràn ngập máu tươi, ngay cả
tiểu hài nhi cùng lão nhân bọn họ cũng không buông tha. Tiếng la khóc tràn ngập
thiên địa.
- A! Thổ phỉ, là thổ phỉ ! Mọi
người mau chạy đi.
- Không được! Đừng giết con ta,
a......
- Chân của ta, chân của ta, đau
chết mất......
A Ngốc đứng xem toàn thân nhiệt
huyết sôi trào, quay đầu đối mặt Huyền Nguyệt nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi ở chỗ này
chờ ta, ta đi tìm bọn Nham Thạch đại ca.
Nói xong, rút nhanh Thiên Cương
kiếm lao ra ngoài. Huyền Nguyệt vội vã kéo vạt áo hắn, nàng biết hiện tại không
cách nào ngăn cản A Ngốc, đành dặn dò:
- Hết thảy cẩn thận, chú ý an
toàn!
A Ngốc trong lòng nóng lên, trịnh
trọng gật đầu, triển khai thân pháp, phóng nhanh đến đám hắc y kỵ sĩ bên kia,
Huyền Nguyệt thì thào nói:
- Đám hắc y nhân này thật biết chọn
thời điểm, không biết Á Liễn Tộc như thế nào phản kích!
Á Liễn Tộc nhân thình lình bị
đánh lén tay chân có vẻ luống cuống, ngay đến cả ba vị tù trưởng cũng có chút
mông lung.
Trong ngày hội long trọng này, đại
bộ phận Á Liễn Tộc nhân đều uống đến say khướt, như thế nào có thể đứng dậy phản
kích chứ, so số lượng thì chiếm nhiều hơn nhưng lại hoàn toàn lâm vào một mảnh
giết hại.
A Ngốc cầm Thiên Cương kiếm lóe
ra bạch quang sanh sanh đấu khí, khi hắn vọt tới cũng là lúc hơn 10 tên hắc y nhân
đã thành công phá tan lửa trại, đang ở cách đó không xa quay lại trận hình tập
kết đội ngũ, chuẩn bị lần nữa đánh sâu vào. Tại hiện trường lửa trại, ước chừng
mấy trăm cỗ thi thể, người bị thương thì nhiều không đếm xuể, đa phần đều là những
người không kịp chạy trốn như lão nhân, thiếu nữ và nhi đồng.
A Ngốc cho tới bây giờ chưa
từng thấy nhiều người chết như vậy, tại Á Liễn Tộc tiếng la khóc thảm thiết, hắn
trong lòng vạn phần bi phẫn, trong đám thi thể đó, có không ít thanh niên mới vừa
rồi còn hướng hắn khiêu chiến, mà hiện tại, cũng đã biến thành một khối tàn thi
lạnh ngắt. A Ngốc giữa sân hét lớn một tiếng, hai tay cầm Thiên Cương kiếm, phóng
nhanh tới đám hắc y nhân hướng xa xa kia. Phần lớn Á Liễn Tộc nhân đều điên cuồng
chạy trốn, bọn họ tựa hồ không có ý định chống cự!
- Chờ một chút.
Một đạo thân ảnh từ bên cạnh nhanh
chóng ngăn trước mặt A Ngốc, đúng là Nham Thạch. Hắn một tay kéo lấy bả vai A
Ngốc.
- Huynh đệ, ngươi làm gì?
A Ngốc kích động hai mắt đỏ bừng,
quát:
- Ta muốn tìm bọn chúng tính sổ,
đại ca, ngươi xem xem, bọn chúng giết bao nhiêu người như vậy! Đây chính là mấy
trăm sinh mệnh a!
Hắc y nhân xuất hiện đúng lúc Nham
Thạch và Nham Lực đang cùng Đồ Ba Trung uống rượu, lúc đầu cũng không kịp phản ứng.
Chờ bọn hắn thanh tỉnh mới biết có người đánh lén thì đám hắc y kỵ sĩ đã xông
vào tận lửa trại. Bọn họ vốn đang ở phía ngoài, địch nhân lại đánh sâu bên
trong, trong khi đó Á Liễn Tộc nhân lại tán loạn chạy trốn, cản trở bọn họ quay
lại, cho nên tới tận giờ mới có thể vào đây. Đúng lúc gặp phải A Ngốc đang nổi
giận đùng đùng.
Nham Thạch quay đầu nhìn
đám hắc y nhân, trầm giọng nói:
- Bọn người kia sớm đã có dự mưu,
xem ra, không liều mạng không được, vì tránh cho thương vong lớn hơn nữa, chúng
ta phải tận lực nhanh chóng ngăn chặn, nhờ ba vị tù trưởng Á Liễn Tộc ổn định mọi
người, sẽ không cần sợ đám hỗn đản này.
Nham Lực nóng nảy, quát:
- Hảo, tam huynh đệ chúng ta kết
hợp cùng liều mạng với đám hỗn đản này.
Nói xong liền huy động chiến phủ trong
tay, làm ra một bộ mặt hung dữ. A Ngốc thiện lương trong lòng sớm đã bị màn
sát phạt khi nãy làm kích động , trầm trọng gật đầu, nói:
- Hai vị đại ca, chúng ta mau xông
lên, nếu không, sẽ ngày càng có nhiều người chết a!
Nham Thạch ha ha cười, nói:
- Hảo, thật lâu không có thống khoái
đánh một hồi, chúng ta đi
Nói xong, ba người như huyền tiễn
liền xông ra ngoài, A Ngốc ở giữa, Nham Thạch, Nham Lực phân biêt ở 2 bên, rất
nhanh hướng tới mã đội. Nham Thạch có thể nói là thanh tỉnh nhất trong ba người,
hắn hét lớn một tiếng, hô:
- Trảm chân ngựa!
Nói xong, giơ cao trường đao
trong tay, hoàng quang đấu khí chợt bùnh phát, một đạo bán nguyệt hoàng mang điện
xạ ra, thẳng đến phía dưới gần chục chiến mã chém tới.
Nham Lực cùng Nham Thạch ở chung
thời gian khá dài, hai huynh đệ có thể nói là tâm ý tương thông, hai thanh chiến
phủ cơ hồ đồng thời bổ ra lưỡng đạo hoàng quang màu vàng đấu khí, trước mặt nhất
thời mười mấy chiến mã rên rỉ ngã xuống, phía sau xông lên một mảnh kỵ sĩ bị ngáng
ngã. Nguyên bản đội hình nhưu thác lũ nhất thời có chút rối loạn.
A Ngốc đầu óc chậm chạp, khi Nham
Thạch hô lớn cũng là lúc hắn nhảy cao lên, cố gắng không trảm chân ngựa.
Gầm lên một tiếng, hai tay vũ động
Thiên Cương kiếm, bạch quang sanh sanh đấu khí phát ra hàn mang ba thước, nhanh
chóng oanh kích đám kỹ sĩ phía sau đang xông lên. Ba gã kỵ sĩ đứng mũi chịu
sào, nhất thời bị A Ngốc trảm ngã ngựa, dư kình dĩ nhiên cũng khiến chiến mã
phân làm hai, có thể thấy được A Ngốc phẫn nộ tạo nên kiếm uy lực lớn ra sao.
Nham Thạch cùng Nham Lực chứng kiến
A Ngốc công kích cũng cả kinh, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy A Ngốc phẫn
nộ như thế, hai người không có thời gian do dự, bọn họ không thể để A Ngốc một
minh oanh tạc, vội quơ binh khí vọt tới. Một kiếm một đao hai lưỡi búa, tại thời
điểm hắc y nhân tưởng rằng Á Liễn Tộc không hề hoàn thủ đã thành công cản trở đối
phương, ngăn chặn hỗn loạn.
A Ngốc đã giết đỏ cả mắt, hắn
trong đầu không ngừng hiện lên bộ dạng chết thảm của Á Liễn Tộc nhân, dưới tay
không lưu tình chút nào, mỗi một kiếm chém ra, hiển nhiên sẽ có vài tên kỵ sĩ bị
giết chết. Xung quanh ba người trong chốc lát đã có mấy chục kỵ sĩ bỏ mạng.
Nhưng hắc y nhân dù sao nhân số đông đảo, A Ngốc ba người trên thân cũng đều mang
một ít vết thương nhẹ.
Nham Thạch phát hiện, hắc y kỵ sĩ
đã phân thành 2 tiểu đội nhân mã từ sau bọc đánh lại đây, hắn rõ ràng biết được
mặc dù bên ta ba người công lực không kém, nhưng một khi bị đám hắc y nhân vây công,
sợ rằng cơ hợi chết khó thoát. Nhanh tay kéo lấy A Ngốc, hét lớn một tiếng
- Chúng ta đi mau!
Dứt lời, xoay người đánh chết một
gã hắc y kỵ sĩ, mang theo A Ngốc cùng Nham Lực hướng phía ngoài phóng đi. Hắc y
kỵ sĩ hiển nhiên không nghĩ cho bọn hắn cơ hội, trận hình điều chỉnh cực nhanh,
trong giây lát đã vây quanh bọn họ. Trong đó ba gã hắc y nhân từ đội ngũ phía
sau phi thân ra, phân biệt đánh về phía ba người A Ngốc, giết chết mấy chục thủ
hạ, rốt cuộc tên thủ lĩnh cũng xuất hiện.
“Đang đang đang”
Vài tiếng binh khí va chạm vang
lên, ba người A Ngốc bị đánh sâu vào được sanh sanh chân khí cản lại, mặc dù công
kích bọn họ cũng khiến ba gã hắc y nhân bị chấn lui, để lại trên người ba gã kỵ
sĩ đó không ít vết thương.
Hoàn toàn bị vây công, mặc cho bọn
hắn công lực không kém nhưng cũng không thể lao ra ngoài. Vô số chuôi cương đao
như địa ngục không ngừng hướng ba người A Ngốc đánh tới, bọn họ công kích yếu dần,
chung quanh thi thể cũng không ngừng gia tăng.
Ngay khi ba người cảm thấy khó duy
trì nổi, một tiếng Phượng Hoàng trong trẻo ngân vang, nguyên bản bầu trời hắc
ám đột nhiên sáng bừng lên, một hỏa Phượng Hoàng đường kính ba thước đột nhiên
hướng đám hắc y kỵ sĩ vọt tới.
A Ngốc trong lòng cả kinh, hắn rõ
ràng thông qua khe hở giữa các hắc y nhân thấy được thân ảnh Huyền Nguyệt.
Không sai, đúng là Huyền Nguyệt tại thời khắc mấu chốt dụng Phượng Hoàng Chi
Huyết phóng xuất năng lực siêu việt Hỏa Phượng Hoàng chi vũ, đây chính là lục cấp
ma pháp a, cho dù có Phượng Hoàng Chi Huyết cùng thiên sứ chi trượng tăng phúc,
cũng đã hoàn toàn hấp thụ hết ma pháp lực cùng thể lực Huyền Nguyệt, Hỏa Phượng
Hoàng phát ra đồng thời nàng cũng ngã xụi lơ trên mặt đất, ngoại trừ thần chí vẫn
thanh tỉnh thì thân thể không có một tia khí lực, sắc mặt tái nhợt.
Hỏa Phượng Hoàng xuất hiện đúng
lúc đã cứu thoát tính mạng ba người A Ngốc. Ngọn lửa bào trùm, phần lớn hắc y
nhân đều thống khổ kêu gào thê thảm rồi hóa thành tro bụi, Hỏa Phượng Hoàng nóng
rực tận tình luồn lách xuyên qua đám hắc y kỵ sĩ, cắn nuốt hàng trăm sinh mệnh,
thân ảnh hoa mỹ mờ dần rồi từ từ biến mất không thấy đâu.
A Ngốc chứng kiến Huyền Nguyệt
ngã xuống, trong lòng khẩn trương, không bận tâm giết địch nữa, được Nham Thạch
cùng Nham Lực che chở, thừa dịp bọn hắc y kỵ sĩ kinh ngạc đến ngây người trong
nháy mắt liều mạng hướng Huyền Nguyệt phóng tới. Hắn phát hiện Huyền Nguyệt, đám
hắc y nhân cũng đồng dạng phát hiện, bọn họ hiển nhiên nhiều năm chinh chiến,
cũng không bởi vì đồng bạn tử vong quá nhiều mà kinh hoảng, không biết ai hô một
câu
- Giết ma pháp sư kia.
Đám hắc y kỵ sĩ cũng thúc dục chiến
mã hướng Huyền Nguyệt phóng đến. Ba người A Ngốc thân pháp triển khai đến cực hạn,
dẫn đầu vọt tới bên cạnh Huyền Nguyệt. A Ngốc bế xốc thân thể mềm mại của Huyền
Nguyệt nhanh chóng hướng xa xa chạy đi.
Luận công lực mà nói, A Ngốc, Nham
Thạch và Nham Lực sàn sàn như nhau, nhưng vừa rồi trong chiến đấu, hắn cơ hồ đã
dùng toàn lực, tiêu hao lớn nhất, lúc này một tay ôm người, một tay cầm Thiên
Cương trọng kiếm, trên đường chạy trốn, đã rớt lại phía sau.
Đám hắc y kỵ sĩ điên cuồng đuổi
theo phía sau, gần hai trăm đồng bọn bị giết, đã kích thích phệ huyết hung tinh
trong bọn họ, sớm đã quên mục đích chính khi đến đây, nhất định phải giết chết
bốn người trước mặt mới hả giận. Rất nhanh, A Ngốc đã bị đuổi kịp, hắn dụng
toàn lực quơ Thiên Cương chém chết hai người phía sau, cũng khiến bản thân bị
vây hãm chặt bên trong, Nham Thạch cùng Nham Lực vừa định xoay người lại cứu, A
Ngốc không ngờ lại giận dữ hét lên:
- Các ngươi đi mau, không cần lo
cho chúng ta!
Nham Thạch biết, cho dù mình có
quay lại cũng chỉ là nạp mạng mà thôi liền cắn răng hô lớn:
- A Ngốc, ngươi phải kiên trì,
chúng ta sẽ lập tức trở lại.
Nói xong, kéo Nham Lực hai mắt đỏ
ngầu chạy lại tụ tập cùng Á Liễn Tộc nhân. Vô số chuôi đao bổ về phía A Ngốc, hắn
liều mạng ngăn cản, sanh sanh chân khí liên tục sinh sôi không dứt đặc tính này
được phát huy đến cực hạn, tại thời khắc sinh tử, tiềm lực được kích thích đến
siêu việt. Huyết quang bùng phát, lại có 7-8 người chết bởi Thiên Cương kiếm.
Đột nhiên, một đạo hàn quang hướng
Huyền Nguyệt trong lòng A Ngốc bổ tới, A Ngốc lúc đó đang dụng Thiên Cương kiếm
ngăn cản mặt khác tiến công, căn bản không cách nào ngăn cản kịp, mắt thấytrứ
hàn quang chém về phía cổ thon dài của Huyền Nguyệt. Huyền Nguyệt đáy mắt toát
ra thần sắc tuyệt vọng, một khắc này, nàng nghĩ tới rất nhiều thứ. Nàng không hề
hối hận khi lén trốn đi du ngoạn bên ngoài, thời gian này chính là đoạn thời
gian nàng cảm thấy hạnh phúc nhất. Giờ phút này trong lòng thầm nghĩ, có thể chết
trong lòng A Ngốc cũng xem như may mắn của nàng.
Ngay khi hàn quang sắp chém tới thân
thể Huyền Nguyệt, A Ngốc nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên dịch
chuyển, dùng chính lưng mình tiếp nhận đao chiêu hàn quang đó. Hắn trong lòng chỉ
có một ý niệm: “muốn giết Nguyệt Nguyệt, trước tiên phải bước qua xác ta”. Đạo
hàn quang đó do một gã thủ lĩnh hắc y nhân phát ra, thấy A Ngốc dụng lưng chắn
đao, hắn trong lòng mừng thầm, cố gắng dốc sức ra tiếp chiêu nữa, bởi hắn nghĩ,
nếu trúng chiêu kế chắc chắn tên thiếu niên kia sẽ phân thành hai nửa trước mặt
đông đảo huynh đệ.
Nhưng hết thảy đều không thuận lợi
như hắn dự đoán, đao quả thật chém trúng lưng A Ngốc, tuy nhiên ngay khi huyết
quang xuất hiện, A Ngốc tay trái đột nhiên đưa lên, một đạo bạch quang trong
nháy mắt bao bọc toàn thân hắn, một lúc sau quang mang chợt bùng phát khiến hơn
10 gã hắc y nhân, bao gồm cả tên thủ lĩnh khi nãy đánh bay ra ngoài. Đao vừa rồi
của tên thủ lĩnh để lại trên lưng A Ngốc một vết thương thật sâu và dài, máu
tươi thấm đẫm y phục thành hồng bào.
Kịch liệt thống khổ, A Ngốc bi thảm
hừ một tiếng, tiến về phía trước vài bước rồi ngã xuống nhưng hắn vẫn như cũ ôm
chặt thân thể mềm mại của Huyền Nguyệt, không chút buông lỏng.
- A Ngốc……..
Huyền Nguyệt đau nhức thở ra, bi
thống cực độ trong nàng đã khôi phục một ít, đã có thể mở miệng nói chuyện. Cảm
giác đau đớn mãnh liệt tràn ngập toàn thân A Ngốc, hắn hai mắt đỏ ngầu nhìn đãm
người xung quanh. Trong mắt không ngừng lóe ra hàn quang kinh người. Hắn thể lực
đã tiêu hao khá nhiều, bạch quang vừa rồi từ giới chỉ được Huyền Dạ gọi là Thần
Chi Thủ Hộ phát ra, đây là lần thứ 2 giới chỉ này cứu tính mạng hắn.
Đám hắc y nhân chấn nhiếp A Ngốc
trên người tản mát ra sát ý nhưng lại không dám tiến lên, vây quanh hắn với cái
nhìn thèm thuồng chăm chú, xung quanh A Ngốc trong vòng ba thước tạo thành một
mảnh đất trống. A Ngốc trong lòng không ngừng suy nghĩ làm thế nào có thể cứu
Huyền Nguyệt ra, hắn biết chính mình nhất định phải sống, nếu không Huyền Nguyệt
cũng sẽ không xong.
Theo bản năng, hắn đem Thiên
Cương kiếm cắm trước mặt, tay phải sờ trước ngực nơi Minh Vương kiếm. Hơi thở
tà ác không hề báo trước tiến nhập vào trong cơ thể, khí thể nhàn nhạt vờn
quanh thân thể A Ngốc, không khí chung quanh tựa hồ có chút cô đọng, đám hắc y
kỵ sĩ chung quanh không khỏi rùng mình. A Ngốc dưới ảnh hướng của tà khí từ Minh
Vương kiếm, đáy mắt đã không có cảm tình, hoàn toàn đắm chìm trong tà ý.
Huyền Nguyệt rùng mình một cái, dưới
tà khí của Minh Vương kiếm, nàng cảm giác kinh mạch toàn thân tựa hồ đông cứng,
cảm giác sợ hãi tràn ngập toàn thân. Đúng lúc này, Phượng Hoàng Chi Huyết ở ngực
đột nhiên tản mát ra một cỗ khí lưu ấm áp, xua đuổi hàn ý. Hồng quang mang nhàn
nhạt bao lấy thân thể nàng, cũng làm kinh mạch nàng dịu đi.
Cảm giác được biến hóa nơi Nguyệt
Nguyệt, A Ngốc theo bản năng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Huyền Nguyệt toàn thân được
bao phủ một lớp hồng quang, hoàn toàn khu trừ tà khí màu xám bên ngoài. Nhìn thấy
tình cảnh như thế, A Ngốc trong lòng đã định, không còn cố kỵ gì nữa, hắn không
muốn giết người nhưng nếu không giết người, hắn cùng Huyền Nguyệt chắc chắn sẽ
chôn vùi ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, A Ngốc ngửa mặt lên
trời thét vang một tiếng, thúc dục sanh sanh chân khí không còn nhiều lắm trong
cơ thể đưa vào Minh Vương kiếm, tà khí nơi Minh Vương kiếm chợt chuyển thịnh, A
Ngốc thân thể như sinh ra một lớp y phục màu xám, khiến đám hắc y nhân không tự
giác phải thối lui, phát ra từng trận rên rỉ.
Ngay cả thủ lĩnh đám hắc y nhân
cũng phải rùng mình cuống quýt, trong lòng tràn ngập kinh sợ. Thiếu niên trước
mặt này không còn như một khắc trước chờ mình đến phân thây nữa, hắn giờ đã
thành ác mà tràn ngập khí thế tà ác. Tà khí ngập trời giống như đang muốn căn
nuốt chính mình cùng các thủ hạ vậy. Quá sợ hãi, hắn rống lớn:
- Các huynh đệ, lên cho ta, ai giết
được hắn chắc chắn có thưởng.
Lập tức hắn cùng hai đồng bạn
công lực cao khác dẫn đầu tiến lên, ba chuôi trường đao quang mang đấu khí bất
đồng liền bổ về phía A Ngốc.
A Ngốc lúc này đã không còn
cảm xúc, tâm lạnh như băng, tâm thần hắn đã thuận theo hàn ý Minh Vương kiếm mà
phát sinh biến hóa, đáy mắt băng giá mà có chút phệ huyết quang mang, tay phải
đã thấu vào trong vạt áo trước ngực, gắt gao nắm lấy chuôi Minh Vương kiếm. Mắt
thấy ba gã hắc y nhân đang hướng chính mình đánh tới, A Ngốc tay trái ôm sát
Huyền Nguyệt, lạnh giọng quát:
- Minh Vương nhất thiểm, Thiên –
Địa – Động!
Cho dù Huyền Nguyệt đang ngay trong
vòng tay A Ngốc nàng cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không thấy rõ ràng, một
đạo u lam quang mang đã từ ngực A Ngốc phóng ra, phảng phất như tới ánh sáng
nơi Cửu U địa ngục, xẹt qua ba gã hắc y nhân đang đánh tới. Lam quang biến mất,
chung quanh đám hắc y nhân đang chuẩn bị động thủ đều ngừng cước bộ.
"Đang! Đang! Đang! "
Thanh âm ba tiếng trọng vật rơi
xuống đất vang lên, thân thể ba gã hắc y nhân khi nãy cũng rơi xuống bụi bậm,
thân thể hơi chút co quắp, cũng đã biến thành 3 khối thây khô, không biết Minh
Vương kiếm đã hấp thụ bao nhiêu linh hồn rồi.
A Ngốc tay vịn ngực, không ngừng thở
hổn hển, lực công kích của Minh Vương kiếm mặc dù vô cùng cường đại, nhưng
tương đối cũng khiến hắn tiêu hao hết sạch chút sanh sanh chân khí còn sót lại,
tà khí lạnh như băng xuất hiện khi hắn thi triển Minh Vương nhất thiểm cũng đồng
thời xâm nhập cơ thể hắn, giờ phút này, chúng đang không ngừng công kích, sanh
sanh chân khí đã gần như khô kiệt, căn bản không có năng lực khu trừ tà khí này
ra ngoài.
Ngay thời điểm Minh Vương kiếm xuất
hiện, thân thể Huyền Nguyệt đã không ngừng run rẩy, thẳng đến giờ phút này mới
bình tĩnh trở lại, Phượng Hoàng Chi Huyết lần nữa cứu mạng nàng. Nàng cũng phát
hiện A Ngốc có điểm bất ổn, bởi vì hắn thân thể sợ run, sắc mặt xanh mét, đáy mắt
hàn quang không ngừng lưu chuyển, tựa hồ tùy thời có thể bùng nổ nguy hiểm.
A Ngốc hiện tại thống khổ vô cùng,
hắn miễn cưỡng duy trì một điểm thanh tỉnh, thúc dục chút sanh sanh chân khí
còn thừa lại để chống đỡ cùng tà khí của Minh Vương kiếm, nhưng tâm linh hắn không
ngừng bị tà khí công kích đã bắt đầu dần dần thất thủ.
Ngay khi A Ngốc tưởng mình xong rồi,
đột nhiên từ ngực lam quang đại phóng, trong cơ thể tà khí phảng phất như tìm
được lộ khẩu, hải nạp bách xuyên, trong khoảnh khắc bị hấp thụ không còn một mảnh.
Trong nháy mắt tà khí hoàn toàn biến mất, A Ngốc cảm giác được Thần Long Chi
Huyết nơi ngực thoáng động, phát ra một tiếng vang nhỏ. Lam quang thu liễm, A
Ngốc rốt cuộc khôi phục bình thường.
Hắn vẫn chưa không chế lại được
thân thể, ôm Huyền Nguyệt té ngã trên mặt đất, lại dùng chính tấm lưng đang bị
thương tiếp đất, cho dù đã mất đi phần lớn tri giác nhưng hắn vẫn cảm thấy đau
đớn khôn cùng, toàn thân mềm nhũn, lâm vào hôn mê.
Đám hắc y nhân chung quanh đều
ngây ngốc đứng đó, bọn họ công lực vốn không cao lắm, công phu đấu khí cũng chẳng
cao thâm, gặp thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm, linh hồn đã bị cắn nuốt, sinh mệnh
cứ thế trôi đi.
Chỉ có mấy chục gã hắc y nhân phía
ngoài cách A Ngốc hơn trăm thước là còn bảo trì vài phần thanh tỉnh, hú lên
quái dị, thúc dục tuấn mã chạy trối chết, tà khí ngập trời mặc dù chưa cướp đoạt
tính mạng, nhưng đã khiến cho bọn hắn điên cuồng.
Thần Thánh lịch, năm 994,
cuối tháng 8.
Tử thần A Ngốc lần đầu tiên dụng
Minh Vương kiếm giết hại hơn 700 người. Gần ngàn vong linh bị Minh Vương kiếm
cùng Thần Long Chi Huyết hấp thụ. A Ngốc thiện lương dần dần bắt đầu bước trên
con đường trở thành Tử Thần, bản chất hắn mặc dù thiện lương nhưng cũng không
tránh khỏi mang đến sát phạt.
Lúc này, ba vị tù trưởng Á Liễn Tộc
đã ổn định được tộc nhân, tìm ngựa, tạm thời tụ tập được gần ngàn tráng niên
quơ tạm binh khí, điên cuồng hướng đám hắc y nhân phóng tới. Bọn họ vừa lúc đón
đầu mấy chục gã hắc y nhân trốn chạy lúc nãy. Lập tức giết chết. Đám hắc y nhân
căn bản không tránh né, hơn chục nhân mạng trong chốc lát đã thương vong hơn nửa.
Nham Thạch cùng Nham Lực nóng
lòng như lửa đốt, bọn họ rõ ràng biết được bị hơn một ngàn người vây công thì sẽ
có kết quả như thế nào. Ra tay không chút lưu tình, đám hắc y nhân đó hơn phân
nửa là chết dưới tay hai người họ.
"Đang——"
Một tiếng thanh âm băng nhận giao
kích truyền đến, Nham Thạch ngăn trở chiến phủ Nham Lực đang bổ về phía gã hắc
y nhân cuối cùng.
- Đại ca, ngươi làm gì không cho
ta giết thằng ranh này. Ta nên vì A Ngốc huynh đệ báo thù a!
Nham Thạch một tay vừa lôi tên hắc
y nhân đến trước người vừa nói:
- Ngươi chẳng lẽ không phát hiện,
bọn chúng căn bản không chút phản kháng sao?
Hắn tay dùng lực lắc lắc thân thể
gã hắc y nhân đó, giận dữ hét:
- Hỗn đản, các ngươi rốt cuộc là
ai?
Hắc y nhân ánh mắt ngốc trệ, sợ
hãi, thì thào nói:
- Đừng, đừng giết ta, đừng giết
ta, Thần Chết đại nhân, ta sai rồi, ta sai rồi. Đừng giết ta, Tử Thần đại nhân!
Tâm chí gã hắc y nhân ngưng trệ,
trong đầu không ngừng hiện lên một màn hàng loạt đồng bạn biến thành thây khô
dưới tà khí Minh Vương kiếm.
Nham Thạch ngẩn người, tử thần? Sao
lại có tử thần? Hắn trong lòng quýnh lên, tiện tay ném gã hắc y nhân sang một
bên, quơ trường đao, hô lớn:
- Các huynh đệ Á Liễn Tộc, theo
ta mau!
Vừa nói, liền giục ngựa tiến lên
trước, hướng đám hắc y nhân khi nãy chạy tới. Khi bọn hắn tới gần, thấy đám hắc
y kỵ sĩ không có một điểm phản ứng, nhanh chóng giết hơn 10 người, sau đó mới
giật mình phát hiện những người này căn bản không hề nhúc nhích.
Nham Thạch trong lòng vừa động,
nhớ tới kết cục của đám đạo tặc tại Tinh Linh sâm lâm, cao giọng nói:
- Mọi người dừng tay, những người
này đều đã chết.
Hắn nói không sai, một người mà mất
đi linh hồn thì quả thật có thể nói là đã chết, không riêng gì bọn họ, ngay cả
ngựa cũng đã miệng mũi xuất huyết, mất đi tánh mạng. Chỉ cần chạm nhẹ sẽ ngay lập
tức tê liệt ngã trên mặt đất.
Rốt cuộc, Nham Thạch và Nham Lực trong
đám người đó cũng tìm được Ngốc cùng Huyền Nguyệt, bọn họ trong lòng tràn ngập kinh
ngạc. Bị hơn ngàn người vây công, chẳng những không chết mà còn tiêu diệt đại bộ
phận địch nhân, đây là công lực ở cái dạng gì mà có thể xoay chuyển tình thế
như vậy.
Hai người vội vã dìu A Ngốc, Huyền
Nguyệt đứng lên, Huyền Nguyệt cũng đã hôn mê, vẫn gắt gao nằm trong lồng ngực A
Ngốc, Nham Thạch thử mấy lần cũng vô pháp tách ra. A Ngốc sau lưng vết thương vẫn
đang rỉ máu, Nham Thạch dùng đấu khí phong bế huyết mạch, đưa hắn giao cho Nham
Lực. Nham Lực lực lượng kinh người, đồng thời ôm hai người cũng cũng không cảm
giác cố sức.
Á Liễn Tộc ba vị tù trưởng cũng
đã đi tới gần, bọn họ đang nghiên cứu đám hắc y kỹ sĩ đã mất đi linh hồn này
Nham Thạch phát hiện A Ngốc cùng
Huyền Nguyệt vẫn chưa chết, tâm rốt cuộc cũng buông lỏng, đi tới trước ba vị tù
trưởng, hỏi:
- Tù trưởng, các ngươi có biết đám
địch nhân này từ đâu đến? bọn chúng tại sao lại muốn công kích các người?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét