Huyền Dạ trên mặt toát ra thần thái
uy nghiêm, hai tay giơ cao Thiên Thần Nộ, ngâm xướng:
- Rời bỏ thần quang, ta thu hồi
tính mạng ngươi, rời bỏ thần uy, ta thu hồi linh hồn ngươi, rời bỏ thần tín, ta
thu hồi quyền sinh của ngươi. Thiên thần lực!Cháy lên đi. Vĩ đại thiên thần cho
ta mượn, trừng phạt tội ác khinh nhờn thần linh, Thần Chi Thẩm Phán.
Ma pháp này là ma pháp quang hệ cấp
8, uy lực cực lớn, cho dù là Huyền Dạ cũng phải nhờ sự trợ giúp của Thiên Thần
Nộ cùng mười hai danh cao cấp tế tự tương trợ mới có thể phát huy uy lực.
Một cột sáng thật lớn lấy Huyền Dạ
làm trung tâm chợt bộc phát, chiếu thẳng lên trời, trên bầu trời sáng rỡ đột
nhiên không thấy đâu, thay vào đó là một mảng quang vân, lóe ra điện quang chớp
giật.
Huyền Dạ đứng ngạo nghễ trên bạch
sắc lục mang tinh, trong tay Thiên Thần Nộ chỉ về phía trước, trên không trung
quang vân lập tức phát ra một đạo tia chớp trắng khủng bố, ầm ầm nổ tung, nhằm
phía năm trăm tên thổ phỉ kể cả ngựa của bọn chúng cũng hóa thành nhiều điểm quang
mang, toàn bộ biến mất không thấy đâu. Trên mặt đất không lưu lại bất cứ dấu vết
gì, tựa như bọn họ vốn chưa từng thuộc về thế giới này.
Ánh sáng tia chớp không ngừng nhạt
dần, tạo ra từng tiếng ổ vang, thần chi thẩm phán thành công, dưới sự khống chế
của Huyền Dạ, trong khoảnh khắc, đem tất cả hai ngàn thổ phỉ toàn bộ biến thành
tinh quang, hơi thở thần thánh tràn ngập ốc đảo, hồ nước trong veo lại càng
thêm trong suốt thấu triệt.
Khi tù trưởng chấn tĩnh lại đã
kinh ngạc phát hiện đoàn người Huyền Dạ đã biến mất không thấy đâu, trên không
trung quang vân dần dần tán đi. Thần tích vừa rồi của Huyền Dạ khiến Á Liễn Tộc
nhân hoàn toàn bị chấn nhiếp, phần lớn hắc nhân quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu
khẩn cúng bái, quang vân tràn ngập lực lượng khủng bố rốt cuộc tiêu thất, ánh mặt
trời lần nữa chiếu khắp nhân gian.
Đám thổ phỉ tung hoành hơn năm
nay tại Á Liễn Tộc rốt cuộc biến mất dưới tay A Ngốc cùng Hồng y Giáo chủ Huyền
Dạ.
Huyền Dạ sau khi tiêu diệt đám thổ
phỉ, không muốn dây dưa lập tức mang theo thủ hạ lặng lẽ rời đi. Hắn chỉ muốn
mau chóng tìm được nữ nhi cùng A Ngốc, đem Minh Vương kiếm cùng Huyền Nguyệt về
lại Giáo đình.
Vừa đi Huyền Dạ vừa thì thào nói:
- Ta vừa rồi có phải đã hành động
quá lỗ mãng, đối phó hai ngàn người mà phải dùng đến Thần Chi Thẩm Phán, tựa hồ
có chút lãng phí ma pháp lực.
Một gã cao cấp tế tự a dua nói:
- Sao lại thế chứ, Giáo chủ đại
nhân pháp lực thông thiên, chỉ có như thế mới có thể khiến đám hắc nhân < da
đen> đó sáng mắt biết thế nào là lực lượng của thần.
Huyền Dạ sắc mặt trầm xuống, nói:
- Tốt lắm, mau nhanh đi thôi, nếu
như ta tính toán không sai, Nguyệt Nguyệt hẳn là đã tới khu vực Thiên Cương
sơn. Hy vọng bọn họ không nên dây dưa cùng lão Thiên Cương kiếm thánh, ta cũng
không muốn cùng hắn quan hệ.
Trên đại lục từ lâu thanh danh của
Tứ đại kiếm thánh đã luôn đứng đầu, là lực lượng hắn cần phải cảnh giác. Giáo
hoàng đã từng nói qua với hắn, người có thể uy hiếp đến Giáo đình cũng chỉ có tứ
đại kiếm thánh liên thủ mới có thể làm được.
Huyền Dạ nói không sai, lúc này A
Ngốc, Huyền Nguyệt cùng Nham Thạch huynh đệ, quả thật đã tiến vào phạm vị của
Thiên Cương sơn mạch.
- Thiên Cương sơn mạch là dải núi
non lớn nhất trên đại lục, do hàng ngàn ngọn núi cao thấp khác nhau tạo thành,
liên miên không dứt, diện tích so với Thần Thánh giáo đình còn muốn rộng lớn
hơn, bởi vì đại bộ phận ngọn núi đều phi thường hiểm trở, không thích hợp cho người
thường sinh sống, do đó Thiên Cương sơn mạch có rất ít người lui tới. Ít người lui
tới thật là tốt, không khí trong lành nơi đây có thể so sánh với Tinh Linh sâm
lâm, hết thảy đều là rừng nguyên sinh, chưa có dấu vết của con người.
- Thiên Cương sơn mạch là bởi do
có ngọn núi cao nhất Thiên Cương sơn mà định danh. Thiên Cương sơn cao chừng
6000 thước, Thiên Cương Kiếm Phái chính là tọa trên đỉnh ngọn núi này.
Nham Thạch nhìn bạt ngàn một màu
xanh biếc trước mặt, không khỏi cảm thán nói.
Những điều đó đều do Tịch Văn sư
phụ khi xưa truyền thụ vũ kỵ cho bọn họ tại Phổ Nham Tộc mà biết được. Phóng tấm
mắt xung quanh có thể thấy vài tòa núi lớn, đều như đao tước phủ tạc, dọc trên
vách trưởng phủ đầy các loại thực vật xanh biếc
A Ngốc thở dài:
- Sâm lâm thật hùng vĩ! Xuyên qua
nơi này thật sự rất khó, chắc sẽ tiêu hao không ít công phu a!
Nham Thạch gật đầu nói:
- Đúng vậy! Các ngọn núi đó thật
sự rất nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể men theo sườn núi mà đi. Đường đi rất
quanh co cho nên ta lúc đầu mới đề nghị đi xuyên qua Thần Thánh Giáo đình.
Trong bốn người ai cũng không sợ
nguy hiểm, tuy nhiên với thể lực Huyền Nguyệt tất nhiên sẽ không thể để tự mình
nàng leo lên được. Hai ngày nay, nàng cùng A Ngốc luôn trong không khí khác thường,
A Ngốc chất phác thì không biểu lộ gì, nhưng Huyền Nguyệt lại cảm nhận được hắn
thật ra rất quan tâm mình......, cho nên, nàng cũng không có bức bách A Ngốc, cứ
thế tự nhiên sinh ra một loại cảm giác ngọt ngào khiến nàng phi thường hạnh
phúc.
Nham Lực nhìn 3 con tuấn mã, tiếc
nuối nói:
- Đáng tiếc, mấy thớt ngựa này lại
không thể mang theo được.
A Ngốc mỉm cười:
- Chúng ta nên phóng sinh đi, nơi
này khắp nơi đều là thực vật tươi tốt, không sợ chúng bị bỏ đói.
Nham Thạch nói:
- Chúng ta đi thôi, dù sao Nguyệt
Nguyệt trên người còn có không ít thực vật, hẳn là đủ dùng cho chúng ta đến khi
tìm được Thiên Cương phái.
Mấy ngày này ở chung, Nham Thạch
cùng Nham Lực đều rất mực thương yêu Huyền Nguyệt, sớm đã coi nàng như muội muội.
Ngày đó nếu như không phải nàng dùng hết toàn lực thi triển Phượng Hoàng Chi
Huyết, hai huynh đệ bọn họ hiển nhiên đã chết cùng đám thổ phỉ kia.
Bởi vì bốn người quan hệ mật thiết,
Huyền Nguyệt cũng không giấu diếm bí mất trữ tàng thực vật của Phượng Hoàng Chi
Huyết. Nham Thạch nói không sai, đến bây giờ Phượng Hoàng Chi Huyết vẫn còn bảo
tồn 700 cái bánh bao, cũng đủ cho bọn họ dùng. Huyền Nguyệt đi tới sau lưng A
Ngốc, dùng sức nhảy lên, hai tay ôm cổ A Ngốc, cả người đều dính trên thân A Ngốc,
hì hì cười nói:
- Chúng ta đi thôi, khờ khạo,
ngươi phải cõng ta nha!
A Ngốc cười khổ một tiếng, bất đắc
dĩ hai tay nâng đầu gối Huyền Nguyệt đem nàng cõng trên lưng. Thiên Cương kiếm
cùng Huyền Thiết cung đều được cất trong Thần Long Chi Huyết, nếu không, phụ trọng
nhiều như thế, cho dù là hắn cũng rất khó duy trì.
Hiện tại hắn công lực đã hoàn
toàn khôi phục. Được Tinh Linh suối nguồn trợ giúp, lại vừa trải qua chiến đấu
sinh tử, công lực A Ngốc tiến bộ không ít. Sanh sanh chân khí so với trước kia
càng thêm hùng hậu, trong đan điền dịch thái năng lượng nhiều hơn không ít.
Nham Thạch ha ha cười, nói:
- Chúng ta đi thôi, Nham Lực,
ngươi ở phía trước dùng búa mở đường.
Nham Lực hừ một tiếng, bất mãn
nói:
- Tại sao luôn là ta.
Huyền Nguyệt cười nói:
- Ai bảo ngươi dùng búa lợi hại
như vậy, Nham Thạch đại ca bận tìm đường, A Ngốc phải cõng ta, mở đường đương
nhiên là ngươi. Chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì sao?
Nham Lực cười hắc hắc, nói:
- Chúng ta ba người đều có công
việc, vậy Huyền Nguyệt tiểu muội muội, ngươi làm gì thế?
Huyền Nguyệt đúng ý hợp tình nói:
- Ta? Công việc của ta là nặng nề
nhất a, ta phải mang theo đồ ăn đó, hơn nữa, ta còn phải phân biệt phương hướng
nữa chẳng lẽ ngươi muốn bị lạc sao. Mau đi nhanh, còn không ta gọi Nham Thạch đại
ca a.
Nham Lực bị nàng nói đến á khẩu
không trả lời được, đành phải rút ra hai lưỡi búa buồn bực đi về phía trước mở
đường, Nham Thạch đi theo phía sau hắn, không ngừng phân biệt địa hình, A Ngốc cõng
Huyền Nguyệt đi sau cùng, trọng lượng Huyền Nguyệt đối với hắn mà nói không
tính là gì, hắn hiện tại chỉ cần đi theo Nham Thạch là được, thẳng thắn mà nói
đến là dễ dàng.
A Ngốc ba người đều là cao thủ vũ
kĩ, mặc dù đường rất khó đi, nhưng đối bọn họ ảnh hưởng cũng không quá lớn, trải
qua nửa ngày, bọn họ đã men theo sườn núi vượt qua 3 ngọn núi cao, tiến vào phạm
vi Thiên Cương sơn mạch.
Bên trong Thiên Cương sơn mạch
khí hậu hợp lòng người, mặc dù hiện tại thời tiết khốc nhiệt, nhưng bên trong
sơn mạch, không khí lại vô cùng tươi mát, được một ít thực vật cao lớn che mát,
việc đi lại so với trên thảo nguyên còn muốn thoải mái hơn nhiều. Thỉnh thoảng
có một hai tiểu thú chạy ngang qua làm cho bốn người có chút lạc thú. Nham Lực
mấy lần muốn bắt tiểu thú thay đổi khẩu vị, nhưng đều bị Huyền Nguyệt ngăn cản.
Lý do của nàng là, bọn chúng giờ đang sống rất tốt, tại sao muốn giết chúng ăn
thịt chứ. Nàng nhỏ nhẹ thuyết phục khiến hắn đành phải buông tha.
Tiếng nước chảy róc rách truyền đến,
thanh âm như chuông bạc ngân vang, giống như tiên nhạc đang gội rửa tâm linh bốn
người. Mặc dù còn chưa có chứng kiến, nhưng bọn hắn cũng đã thật sâu say mê. Cơ
hồ không hẹn mà cùng hướng tiếng nước chảy chạy đi.
Bọn họ thấy được một dòng suối nhỏ
trong suốt, khe suối nhỏ từ trên núi cao chảy xuống, hội tụ thành một thủy đàm
nho nhỏ, theo địa thế làm dịu đi sinh linh chung quanh.
- Thật tốt quá, ta muốn tắm rửa một
chút!
Huyền Nguyệt từ trên lưng A Ngốc
nhảy vội xuống, chạy nhanh về phía thủy đàm. Rầm một tiếng, đã nhảy vào trong
thủy đàm, nước suối mát mẻ làm dịu đi thân thể nàng, mệt mỏi vài ngày qua trong
nháy mắt liền biến mất. Nàng không ngừng nghịch ngợm nước suối, phát ra tiếng
cười động lòng người.
Nham Thạch ho khan một tiếng, kéo
Nham Lực quay đầu, đưa lưng về phía thủy đàm, nguyên lai, Huyền Nguyệt vận bạch
y ma pháp bào bị nước suối thẩm thấu hiện rõ đường cong lả lướt. Thiếu nữ mười
sáu tuổi đã phát dục đến một mức nhất định, hơn nữa Huyền Nguyệt dung nhan động
lòng người, cho dù là một gã ngu độn cũng sẽ bị cảnh sắc lúc này mê hoặc.
A Ngốc hơi giật mình nhìn Huyền
Nguyệt vui sướng trong thủy đàm, nhất thời ngây dại. Trong mắt hắn, Huyền Nguyệt
tựa như một thiên sứ khoái hoạt, xinh đẹp động lòng người.
Huyền Nguyệt cũng phát hiện sai lầm
của mình, kinh hô một tiếng, vội vã ngồi xổm xuống nước, mặt cười dâng lên hai
đóa mây đỏ, hướng A Ngốc sẵng giọng:
- Nhìn cái gì vậy? Đang ghét, mau
quay qua chỗ khác.
A Ngốc từ trong ngây dại bừng tỉnh,
đáp ứng một tiếng, vội vã chuyển tới một bên. Nham Lực len lén cười trộm hai tiếng,
nói:
- Để Nguyệt Nguyệt một mình đi,
chúng ta qua bên kia uống nước tốt hơn.
Nham Thạch cười khổ nói:
- Như vậy chẳng phải là muốn uống
nước tắm của Nguyệt Nguyệt.
A Ngốc gãi gãi đầu, nói:
- Ta, ta đi xuống trước.
Hắn cảm giác từng đợt nhiệt huyết
không ngừng xông lên đầu, mới vừa rồi bộ dạng Huyền Nguyệt thật sự rất mê người,
da thịt trắng nõn ẩn hiện, thân thể mềm mại lả lướt, hắn không dám nhưng muốn….,
trong lỗ mũi tựa hồ có dòng nhiệt lưu muốn tràn ra ngoài, thân thể bộ vị cũng
không tự giác đã xảy ra biến hóa, dọa hắn vội vã chạy đến địa thế thấp một chút
ngồi xuống, không ngừng dùng nước lạnh tạt vào mặt cho thanh tỉnh trở lại.
Từ thủy đàm không ngừng truyền đến
tiếng động, hiển nhiên là do Huyền Nguyệt đang thống khoái tẩy trừ thân thể mềm
mại, đối với người ưa sạch sẽ như nàng mà nói, vài ngày không tắm rửa tuyệt đối
so với giết nàng càng muốn khó chịu hơn, thật vất vả mới tìm được một cơ hội, tự
nhiên phải tẩy rửa thật kỹ.
Nham Thạch cùng Nham Lực phân biệt
ngồi ở 2 bên A Ngốc, hai người tùy tiện dùng nước suối gột rửa, thoải mái nghỉ
ngơi.
- A Ngốc, mới vừa rồi ngươi nhìn
thấy cái gì a! Ta dường như thấy mũi ngươi chảy máu, có phải hay không rất kích
thích? Hoàn hảo ta không thấy, nếu không, lỗ mũi ăn trầu a!
Nham Lực một bên cười xấu xa, một
bên chọc chọc thân thể A Ngốc.
- A! Ta, ta cái gì cũng không thấy.
A Ngốc vụng về giải thích. Nước
suối lạnh như băng không hề làm nguội đi nhiệt ý trong lồng ngực A Ngốc, cho tới
bây giờ hắn vẫn không cách nào bình tĩnh lại được
Nham Thạch mỉm cười nói:
- A lực, ngươi cũng đừng đùa A Ngốc
nữa. A Ngốc, kỳ thật không sao cả, dù sao ngươi cùng Nguyệt Nguyệt quan hệ thân
cận, sớm muộn gì cũng có thể danh chánh ngôn thuận xem a. Di, sao mặt ngươi đỏ
như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao. Ngươi nhỏ nhỏ nói cho chúng ta biết,
tình cảnh vừa rồi có phải hay không rất động lòng người a!
A Ngốc hận không có cái lỗ nào
cho hắn chui xuống, hắn không nghĩ tới ngay cả Nham Thạch cũng giễu cợt mình, quanh
co nói:
- Ta, ta thật sự không nhìn thấy
gì cả. Các ngươi không nên nói lung tung, ta cùng Nguyệt Nguyệt không có gì mà.
Kỳ thật, bóng dáng Huyền Nguyệt sớm
đã in sâu trong lòng hắn. Huyền Nguyệt xinh đẹp, hoạt bát và thiện lương sớm đã
lay động tâm hồn hắn. Nhưng hắn tuyệt không biểu lộ ra tình cảm của mình mặc dù
vốn chất phác, bởi vì quan trọng chính là, thân phận của hắn cùng Huyền Nguyệt
kém xa nhiều lắm, nữ nhi của Hồng y Giáo chủ cùng một người có xuất thân tiểu
thâu như hắn sao có thể xứng đôi đây chứ. Càng huống chi, còn có một tiểu nha đầu
khi xưa muốn làm vị hôn thê của hắn, do đó A Ngốc căn bản không dám đem tình cảm
của mình biểu lộ ra ngoài, hắn vẫn không ngừng nói với chính mình, xuất thân của
người cùng tiểu nha đầu mới xứng đôi, cùng Nguyệt Nguyệt là không có khả năng.
Nham Lực cười nói:
- Còn không có cái gì? Nguyệt
Nguyệt nha đầu mỗi ngày đều dính lấy ngươi, cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra quan
hệ của các ngươi.
A Ngốc chấn động toàn thân, dùng
sức lắc đầu, đem ý niệm Huyền Nguyệt thích mình vứt đi, thấp giọng nói:
- Hai vị đại ca, các ngươi đừng
giễu cợt ta nữa. Ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Nói xong, nằm trên cỏ nhắm hai mắt
lại.
Nhìn A Ngốc tự dưng trầm xuống,
Nham Thạch huynh đệ bốn mắt nhìn nhau, không rõ hắn tại sao lại như vậy, cũng
không có giễu cợt hắn nữa.
Không lâu sau, từ trên thủy đàm đột
nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Huyền Nguyệt. Đang nằm nhưng theo phản xạ A
Ngốc liền lập tức đứng lên, vẻ mặt lo lắng hướng thủy đàm chạy tới.
Nham Lực vừa định theo sau xem đã
xảy ra chuyện gì, liền bị Nham Thạch kéo lại.
- Ngươi cũng muốn cái mũi chảy
máu sao? Ở chỗ này sẽ không phát sinh đại sự gì đâu, A Ngốc có thể xử lý được.
Không nên xen vào mà cũng không thể xen vào a!
Nham Lực ha ha cười, nói:
- Lão đại, cũng là ngươi nghĩ chu
đáo.
A Ngốc lúc này đã phi thân đến chỗ
thủy đàm, hắn nhảy lên cao, vừa lúc đi tới phía trên thủy đàm. Nhưng khi hắn chứng
kiến được “cảnh đẹp” trước mắt, không thể khống chế được thân thể, “ùm ” một tiếng
rơi nhanh xuống nước. Máu mũi đỏi tươi không ngừng chảy ra, loang đỏ cả một
vùng thủy đàm.
Nguyên lai, khi A Ngốc vừa đặt
chân tới thủy đàm, hắn đã chứng kiến được toàn thân xích lõa của Huyền Nguyệt. Bởi
vì đã vài ngày không tắm rửa, Huyền Nguyệt phi thường muốn gột rửa sạch dơ bẩn
trên thân thể, nàng cũng tin tưởng A Ngốc ba người sẽ tuyệt đối không nhìn lén,
cho nên mới lớn mật cởi hết y phục mà tắm. Mới vừa rồi kinh hô, là do
trong thủy đàm đột nhiên có một tiểu bạch ngư đụng phải chân nàng cho nên mới kêu
lên như vậy. Nhưng nàng không nghĩ tới tiếng kinh hô của mình lại đưa tới
A Ngốc. Nàng biết, chính mình đã bị thấy hết, nhất thời đại quẫn ngồi nhanh xuống
nước, bảo vệ những chỗ “yếu hại” trên thân.
A Ngốc từ dưới nước bò lên, nhắm
hai mắt nói:
- Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt,
ngươi thế nào?
Huyền Nguyệt cúi đầu, run rẩy
nói:
- Ngươi, ngươi đi mau, ta không
có việc gì. Ngươi......
Vừa nghe Huyền Nguyệt không có việc
gì, A Ngốc liền xoay người chạy trối chết. Nhưng là, hắn lại quên mất, khi hắn
rơi xuống nước sớm đã lẫn lộn phương hướng, đã thế hắn lại nhắm mắt, khi quay
người chạy trốn liến đúng ngay hướng Huyền Nguyệt.
Huyền Nguyệt vội vã kinh hô, vừa
lúc A Ngốc va vào thân thể nàng, hai người cùng nhau ngã xuống nước. A Ngốc
kinh hoảng, chỉ cảm thấy tay mình nắm phải thứ gì đó rất mềm mại, cực kỳ kinh
hãi, hắn muốn há mồm gọi, nhưng lại mãnh liệt uống phải một ngụm nước suối, khiến
hắn ho khan không thôi.
Huyền Nguyệt vô cùng xấu hổ, A Ngốc
vừa rồi chạm phải chính là ……của nàng, nàng dùng sức đẩy A Ngốc sang một bên, cả
giận nói:
- Ngươi, ngươi làm gì vậy?
A Ngốc mở mắt, vùng vẫy đứng lên,
vừa lúc nhìn thấy Huyền Nguyệt gần trong gang tấc, quát to một tiếng, xoay người
bỏ chạy. Hắn lòng tràn đầy kinh hoảng, gấp gáp vấp phải hòn đá cạnh thủy đàm,
nhất thời té vào bụi gai, trên người hình thành mấy đạo vết thương. Nhưng hiện
tại hắn đã bất chấp đau đớn, có chết cũng phải quay lại chỗ Nham Thạch và Nham
Lực. Bộ dạng chật vật dọa hai người họ nhảy dựng.
- Huynh đệ, có chuyện gì vậy, sao
lại biến thành thế này? Phát sinh chuyện gì sao?
Nham Lực ân cần hỏi.
A Ngốc không ngừng thở hổn
hển, tiếng tim đập rõ ràng chính mình cũng có thể nghe thấy, toàn thân co rút,
xúc cảm mềm mại nơi tay không ngừng chấn nhiếp tâm linh hắn. Từ nhỏ đến lớn,
chưa từng có bất cứ gì chuyện gì giống như vậy làm cho hắn tâm thần không yên.
Nham Thạch hướng Nham Lực trao đổi
ánh mắt, ý bảo hắn đừng hỏi nữa. Lấy tay chỉ chỉ máu mũi A Ngốc, mỉm cười.
A Ngốc chạy, Huyền Nguyệt cảm
giác toàn thân tê dại không thể động đậy, hồi lâu mới khôi phục lại. A Ngốc mới
vừa rồi đã nắm phải......Khi bàn tay chạm phải lửa nóng truyền đến, khiến nàng
toàn thân bủn rủn vô lực, miễn cưỡng bò được lên bờ, không còn tâm tình gột rửa
nữa, từ Phượng Hoàng Chi Huyết lấy ra một bộ y phục sạch sẽ mặc vào.
Huyền Nguyệt mặc y phục, mờ mịt
hướng A Ngốc cùng Nham Thạch huynh đệ đi đến, ba người ánh mắt đồng thời rơi
trên người nàng. Huyền Nguyệt mái tóc màu lam rối tung xõa dài trên vai, bọt nước
trong suốt ngẫu nhiên lưu lại, khiến dung nhan nàng như xuất thủy phù dung động
lòng người, bạch sắc y phụ làm nàng càng thêm thánh khiết, khiến người ta có một
loại cảm giác không thể xâm phạm. Chỉ là đôi mắt to sáng ngời lại biểu lộ đôi
chút thần sắc mờ mịt.
Nhìn Huyền Nguyệt đi tới, A Ngốc
mặt đỏ lên, cà lăm:
- Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt
ta, ta cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Bộ dạng hắn cà lăm khiến ai nhìn
qua cũng biết hắn đang nói dối.
Huyền Nguyệt nhìn A Ngốc, bộ ngực
không ngừng phập phồng, đột nhiên, nàng ngồi xổm xuống, lên tiếng khóc lớn lên.
A Ngốc lại càng hoảng sợ, chân tay
luống cuống hướng Nham Thạch cùng Nham Lực ánh mắt cầu cứu, nhưng hai huynh đệ
mười phần ăn ý nhìn về một phía, ai cũng không tiếp chiêu, ngầm ý chính mình
gây họa thì tự xử lý đi.
Nhìn Huyền Nguyệt thương tâm khóc
rống, A Ngốc không đành lòng, bất đắc dĩ tiến tới bên cạnh nàng, thấp giọng
nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi, ngươi
đánh ta đi, mắng ta đi, đều là ta không tốt, ngươi đừng khóc.
Huyền Nguyệt ngẩng đầu, nhìn gương
mặt đôn hậu đỏ lên của A Ngốc, cùng với trên người quần áo bị rách nham nhở,
tâm không khỏi mềm ra. Nghẹn ngào nói:
- Ngươi, ngươi sao dám nhìn thân
thể ta, lại còn, lại còn sờ người ta......
A Ngốc cười khổ:
- Ta, ta thật sự không phải cố ý.
Huyền Nguyệt lau khô nước mắt
trên mặt, hừ một tiếng, nói:
- Ta mặc kệ, dù sao ngươi đã khi
dễ ta thì phải bồi hoàn.
A Ngốc thấy nàng ngừng khóc, nhất
thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhảu nói:
- Ta bồi, ta bồi.
Dù sao cũng nợ nàng nhiều rồi, thêm
một chút cũng không lo, huống chi, ngoại trừ chính bản thân hắn ra, quả thật cũng
không có gì bồi hoàn cho Huyền Nguyệt.
Huyền Nguyệt hầm hừ đứng lên,
nhìn Nham Thạch huynh đệ cười trộm một bên, sẵng giọng:
- Cười cái gì mà cười, buồn cười lắm
sao. Còn cười thì các ngươi đều đói bụng.
Nham Thạch cùng Nham Lực vội vã
thu liễm nụ cười, Nham Thạch cố nén nói:
- Không, chúng ta không cười.
Huyền Nguyệt trong lòng kỳ thật
cũng không trách A Ngốc xâm phạm mình, chỉ vì thẹn thùng quá mới khóc lên như
thế, nhớ tới cảm giác khi nãy, lòng nàng lại bang bang nhảy loạn, nhìn A Ngốc với
ánh mắt khác thường.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên lên
đường, chẳng lẻ các ngươi vẫn muốn nghỉ ngơi sao?
Huyền Nguyệt bất mãn nói.
Nham Lực vội vã đứng lên, lập tức cầm búa bỏ chạy,
- Ta đi trước mở đường.
Nham Thạch cũng đồng dạng, bỏ lại
câu “ta đi xem địa hình”, liền chạy theo sau Nham Lực. A Ngốc thì thào:
- Nguyệt Nguyệt, ta, ta còn cõng
ngươi không?
Huyền Nguyệt tức giận nói:
- Đương nhiên, đường khó đi như vậy,
chẳng lẻ ngươi muốn ném ta qua!
- A…
A Ngốc cẩn thận ngồi xổm bên cạnh
Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt cắn cắn môi, ôm lấy cổ A Ngốc, nằm trên lưng hắn. Lần
nữa tiếp xúc, hai người đều có một loại cảm giác như điện giật, thân thể đồng
thời cứng đờ. Huyền Nguyệt cảm giác được nhiệt độ thân thể cùng tiếng tim đập kịch
liệt của A Ngốc. Mà A Ngốc lại cảm thụ thân thể mềm mại lạnh lẽo cùng mái tóc
buông xõa của Huyền Nguyệt phát ra một mị lực hấp hẫn, hai người bảo trì trạng
thái giằng co chừng mười mấy giây, sau đó Huyền Nguyệt mở lời trước:
- Đi thôi!
Thanh âm nàng rất thấp, nhu mì, lộ
ra một tia ngượng ngùng.
A Ngốc lúc này mới phản ứng lại,
vội vã bài trừ tạp niệm, nâng hai chân Huyền Nguyệt, hướng Nham Thạch cùng Nham
Lực đuổi theo.
Khi ánh trăng thay thế mặt trời, một
sự yên lặng bào trùm, bốn người đã tiến sâu vào trong Thiên Cương sơn mạch. Huyền
Nguyệt có chút bất mãn \nói:
- Thiên cương kiếm phái rốt cuộc ở
nơi nào a? Đã đi hơn nửa ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng. Nham Thạch đại ca,
ngươi nói Thiên Cương sơn là đỉnh núi cao nhất trong Thiên Cương sơn mạch, ta
thấy ngọn núi nào cũng cao như nhau, căn bản không phân biệt nổi đâu mới là
Thiên Cương sơn, chúng ta tìm thế nào đây?
Nham Thạch cười khổ:
- Ta cũng là lần đầu tiên tới nơi
này, sao biết được? Ta nói đều là những lời nghe được từ Tịch Văn lão sư. Bất
quá, núi non chiếm diện tích quá lớn, chung quanh đều là đàn sơn, chúng ta tầm
mắt có hạn, tìm không được chủ phong Thiên Cương sơn cũng là chuyện rất bình
thường. Chúng ta trước tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại tiếp tục đi tìm.
Kỳ thật, bọn họ cũng không biết,
trong Thiên Cương sơn mạch có mấy thông đạo bí mật dẫn do Thiên Cương Kiếm Phái
kiến tạo, thông qua sơn đạo đó có thể rất nhanh tiến vào Thiên Cương sơn. Đây cũng
là bí mật của Thiên Cương phái, không phải đệ tử thì không cách nào biết được. Huyền
Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Tốt lắm, trước hết nghỉ ngơi đã.
Ban ngày nóng như vậy, như thế nào buổi tối đã có chút lạnh.
Bởi vì mọi người đã tiến sâu vào
trong núi, hơi nước dày đặc, hơn nữa địa thế lại cao, ban ngày còn không cảm
giác được cái gì, tới tối, tự nhiên sẽ bị hàn ý thâm nhập.
A Ngốc ba người hàng năm tu luyện
võ kĩ, thân thể cường tráng nên cảm thấy gì, nhưng Huyền Nguyệt thì có chút chịu
không được. A Ngốc vội vã cởi áo ngoài, đắp lên người Huyền Nguyệt, ma pháp bào
của hắn lúc ở Á Liễn Tộc cũng đã hư hao, hiện tại mặc là áo vải hắn man theo từ
Thạch Đường trấn. Huyền Nguyệt ngượng ngùng liếc nhìn A Ngốc một cái, tâm ý ngọt
ngào. Nham Thạch nói:
- Trên núi đêm đến rất lạnh. Hay vậy
đi, chúng ta tìm một khối đất trống nhóm đống lửa, sẽ ấm áp hơn một ít. Chấp nhận
một đêm, ngày mai quyết tâm phải tìm đến Thiên Cương sơn.
Nham Lực cau mày nói:
- Đại ca, ngọn núi khắp nơi đều
là cây, nếu nhóm lửa, Thiên Cương Kiếm Phái còn không theo chúng ta liều mạng
a!
Nham Thạch mỉm cười, nói
- Yên tâm đi, không sao đâu.
Chúng ta chỉ cần gạt sạch phiến đất trống, sau đó nhóm lửa sẽ không sao đâu,
hơn nữa hiện tại là tháng 9, hơi ẩm nhiều, sẽ không dễ cháy đâu.
A Ngốc nói:
- Như vậy mọi người kiếm củi đi,
ta phụ trách nhóm lửa.
Trong chốc lát, ba người tìm được
không ít củi, trên mảnh đất trống tại sườn núi cùng nhau nhóm lửa, A Ngốc dụng
Hỏa Diễm thuật, trước đem củi hong khô, sau đó châm lửa, đống lửa mang đến ấm
áp cùng ánh sáng cho mọi người, bốn người ngồi vây quanh đống lửa, ánh lửa chiếu
rọi, toàn bộ cơ thể và tinh thần đều là một mảnh ấm áp.
Huyền Nguyệt lấy ra bánh bao, hơ
trên đống lửa cho nóng rùi cùng mọi người ăn ngon lành.
- Người nào to gan như vậy, dám đốt
lửa trên núi?
Một thanh âm đột nhiên từ trong rừng
cây vang lên.
Bốn người cả kinh, phân biệt cầm
lấy vũ khí, trải qua sự việc tại Tinh Linh Tộc cùng Á Liễn Tộc, hiện tại bọn họ
mọi thời khắc đều luôn duy trì cảnh giác. Huyền Nguyệt trên tay cầm Thiên sứ
chi trượng bạch quang lóe ra, tùy thời chuẩn bị xuất ra quang hệ ma pháp phụ trợ
A Ngốc ba người.
Một đạo bóng đen vù một tiếng nhẹ
nhàng đi ra, xuất hiện cách bốn người không xa. Người này tuổi chừng hai mươi,
thân cao một thước tám, mày rậm mắt hổ mũi thẳng khẩu phương, ánh mắt bừng bừng
phấn chấn, trên lưng đeo trường kiếm, căm tức nhìn bốn người.
- Các ngươi từ đâu đến, ở trong
núi đốt lửa, không biết như thế rất nguy hiểm sao?
Nham Thạch vừa nhìn trang phục liền
nhận ra ngay đối phương là người thuộc Thiên Cương Kiếm Phái, trong lòng không
khỏi mừng rỡ, nói:
- Vị huynh đệ chắc là người thuộc
Thiên Cương Kiếm Phái. Chúng ta chuẩn bị đến Thiên Cương sơn bái kiến Tịch Văn
sư phụ, tiến vào ngọn núi bị lạc đường , buổi tối hơi lạnh nên mới dụng hạ
sách. Ngươi xem, chung quanh thực vật đều bị chúng ta gạt sạch , sẽ không gây hỏa
hoạn đâu.
Vừa nghe Nham Thạch xưng hô
Tịch Văn là sư phụ, người thanh niên trước mặt nhất thời biến đổi, tức giận khi
trước biến mất không thấy, có chút nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi muốn gặp chưởng môn
sư tổ, không biết có chuyện gì?
Thì ra người này đúng là đệ tử của
Tịch Văn.
- Ta là Nham Thạch tộc nhân Phổ
Nham Tộc, khi ta còn bé, từng được Tịch Văn sư phụ chỉ điểm qua. Lần này chuẩn
bị đi đến Lạc Nhật đế quốc, đi qua Thiên Cương sơn mạch, thuận tiện muốn bái phỏng
lão nhân gia người, đã rất nhiều năm không gặp, không biết Tịch Văn sư phụ giờ
ra sao? Nghe ngươi mới nói, Tịch Văn sư phụ đã trở thành chưởng môn Thiên Cương
Kiếm Phái, chẳng lẽ, chẳng lẽ Thiên Cương kiếm thánh lão nhân gia người......
Người thanh niên mỉm cười nói:
- Ngài không cần đoán, Thái sư tổ
người rất khỏe mạnh, chỉ là bởi vì tuổi cao, một mực muốn tu dưỡng, cho nên mới
đem vị trí chưởng môn truyền cho sư tổ. Nếu các ngươi biết sư tổ, vậy theo ta
đi. Ta gọi là Liêu Nhất, là Tứ đại đệ tử <đệ
tử đời thứ 4>, ta sẽ mang bọn ngươi đi gặp người. Ở trong núi không thể
nhóm lửa! Buổi tối gió núi có lúc rất lớn, một khi mồi lửa bị thổi đến ngọn
núi, khiến cho sơn hỏa, chuyện sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Mấy người vội vã dập tắt đống lửa,
A Ngốc nói:
- Thật sự xin lỗi, chỉ là trời khuya
rất lạnh, chúng ta mới dụng hạ sách này. Thiên Cương sơn cách nơi này xa không?
Liêu Nhất mỉm cười nói:
- Đã không xa, ta đang đi tuần
sơn vì e có người như các ngươi vậy cả gan đốt lửa trong núi. Từ nơi này xuyên
qua hai tòa sơn nữa là tới ngay Thiên Cương chủ phong, bất quá, chủ phong rất
cao so với mực nước biển, nếu muốn leo lên đến đỉnh, sợ rằng phải đến bình minh
mới được.
A Ngốc chỉ sợ Huyền Nguyệt thân
thể yếu nhược, mặc dù Huyền Nguyệt không phải tự thân leo núi, nhưng ban đêm khí
trời rét lạnh như thế, hắn sao có thể yên tâm chứ! Nhanh chóng nói
- Vị đại ca này chúng ta đã chạy
một ngày đường, đều rất mệt, hay là nghỉ ngơi một đêm, sáng mai đi sớm có được
không! Đêm lộ hàn trọng, ta sợ thân thể không đảm bảo.
Liêu Nhất vừa nghe, không khỏi có
chút xem thường A Ngốc, hãnh diện nói:
- Chúng ta đều là người tập võ, một
chút rét lạnh có tính là gì, nhanh chóng một chút, có lẽ kịp lên đỉnh núi lúc
bình minh, đến lúc đó nghỉ ngơi cũng không muộn.
Huyền Nguyệt thông minh, tự nhiên
nhìn ra thâm ý của Liêu Nhất, hừ một tiếng, hướng A Ngốc nói:
- Đi liền thôi, nghỉ ngơi cái gì,
chẳng lẽ chúng ta muốn bò lên núi sao?
Bởi vì đống lửa đã tắt nên Liêu
Nhất tịnh không có thấy rõ tướng mạo Huyền Nguyệt, hắn nghe ra đối phương nói
là nhằm vào mình, trong lòng chấn động, thầm mắng chính mình như thế nào lại có
sân niệm, nếu sư phụ biết được nhất định sẽ bị mắng, hắn cũng không có phản
bác, chỉ mỉm cười chờ A Ngốc trả lời. A Ngốc tới cạnh Huyền Nguyệt, thấp giọng
nói:
- Nguyệt Nguyệt, nếu đi ngay tối
nay sẽ rất lạnh đó!
===========================
lão Đường miêu tả gái xinh cứ toàn động lòng người! thiếu từ ngữ trầm trọng!!!
Mục lục
<< Chương 40: Thần Chi Thẩm Phán
>> Chương 42: Đỉnh Thiên Cương sơn
lão Đường miêu tả gái xinh cứ toàn động lòng người! thiếu từ ngữ trầm trọng!!!
Mục lục
<< Chương 40: Thần Chi Thẩm Phán
>> Chương 42: Đỉnh Thiên Cương sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét