Thạch quật cách kiếm phái cũng
không xa, rất nhanh, tám người đã đến ngoài thạch quật. Tịch Văn cất cao giọng
nói:
- Sư phụ, đệ tử Tịch Văn xin cầu
kiến. Có tin tức của cửu sư đệ.
Thanh âm hắn được sanh sanh chân
khí bao quanh, truyền vào thật sâu trong thạch quật. Một hồi lâu, từ trong thạch
quật truyền ra hồi âm:
- Ân. Ta mới vừa rồi nghe được cửu
thiên huyền chung, có phải hay không đã tìm được đệ tử của Âu Văn? Các ngươi đều
vào đi.
Đúng là âm thanh trong trẻo của Thiên
Cương kiếm thánh.
- Dạ, sư phụ.
Tịch Văn đáp ứng một tiếng, mang
theo A Ngốc cùng mấy vị sư đệ đi vào trong thạch quật.
A Ngốc mọi nơi đánh giá, thạch quật
này hoàn toàn là thiên nhiên thành hình, không có một tia dấu vết tác động của
con người, thạch quật rất sâu, ước chừng phải khom người đi 600 thước mới sáng
tỏ thông suốt. Đây là một cái huyệt động không tính là lớn, trên tảng đá lớn giữa
huyệt động là một người đang khoanh chân ngồi, bởi vì ánh sáng rất ám, A Ngốc
không cách nào thấy rõ tướng mạo người này.
Tịch Văn bảy người đồng thời quỳ
rạp xuống đất, cung kính nói:
- Bái kiến sư phụ.
A Ngốc ngẩn người, bị Tịch Văn lôi
xuống mới quỳ rạp ngây ngô nói:
- A, A Ngốc bái kiến Thiên Cương
kiếm thánh lão nhân gia ngài.
- Các ngươi đều đứng lên đi. Tịch
Văn các ngươi đứng sang một bên.
Thiên Cương kiếm thánh nguyên bản
bình tĩnh trong thanh âm đã hơn nhiều một tia kích động.
Đám người Tịch Văn đáp ứng một tiếng,
phân biệt thối lui đến hai bên. A Ngốc là người cuối cùng đứng dậy, vừa mới đứng
lên, hai đạo lãnh điện chợt xạ tới người hắn, hắn vô cùng hoảng sợ, không khỏi thối
lui mấy bước. Lãnh điện đúng là do Thiên Cương kiếm thánh mở mắt phát ra. Đó là
một đôi mắt trong suốt, trong đó mặc dù không có bao hàm bất cứ gì sắc thái tình
cảm gì bên trong, nhưng lại tràn ngập bừng bừng sinh cơ.
Chính mình toàn thân tựa hồ như bị phong tỏa,
không thể động đậy, trong cơ thể sanh sanh chân khí không ngừng vận chuyển,
năng lượng mênh mông tựa hồ như bị vây trong sự hưng phấn dị thường.
- Ngươi chính là đệ tử Âu Văn - A
Ngốc sao?
A Ngốc đứng dưới khí thế bức người
của Thiên Cương kiếm thánh suýt nữa không thở nổi,
- Dạ, đúng vậy, Âu Văn thúc thúc
đã dạy ta võ kĩ.
Thiên Cương kiếm thánh than nhẹ một
tiếng, khép lại hai mắt, A Ngốc trên người áp lực nhất thời biến mất.
- Ngươi như thế nào gặp được Âu
Văn, các ngươi ở chung như thế nào, thậm chí hắn vì sao lại chết? hết thảy đều nói
cho ta biết.
A Ngốc căn bản không có một tia ý
niệm phản kháng trong đầu, thành thật đáp:
- Ta nguyên bổn sống trong Mê Huyễn
chi sâm theo Ca Lí Tư sư phụ tu luyện ma pháp. Trong đoạn thời gian Ca Lí Tư sư
phụ đi ra ngoài tìm dược thảo. A! Đúng rồi, Ca Lí Tư sư phụ là một vị Luyện Kim
thuật sĩ vĩ đại. Sau khi sư phụ rời đi, có một ngày, ta đột nhiên phát hiện ma
pháp trận Ca Lí Tư sư phụ bố trí bị ai đó khởi động. Ta tưởng sư phụ đã trở về,
liền chạy ra ngoài nghênh tiếp người, nhưng ai ngờ lại gặp phải một đám hắc y
nhân đang vây công một bạch y nhân. Bạch y nhân chính là Âu Văn thúc thúc, đám hắc
y nhân kia muốn giết Âu Văn thúc thúc, nhưng bọn hắn cũng không phải là đối thủ.
Ta nghe được bọn họ nói rằng, Âu Văn thúc thúc đã trúng phải kịch độc Vô Nhị
thánh thủy.
Nghe đến đó, Tịch Văn bảy người đồng
thời kinh hô lên tiếng, Vô Nhị thánh thủy trên đại lục có thể nói là ai ai cũng
biết, là loại thiên hạ kịch độc không có thuốc giải khiến bất luận kẻ nào cũng đều
phi thường sợ hãi.
Thiên Cương kiếm thánh tựa hồ
cũng không thèm để ý,
- Nói tiếp!
A Ngốc nói:
- Âu Văn thúc thúc lúc ấy sắp bị đám
hắc y nhân giết chết, sau đó hắn rút ra Minh Vương kiếm, giết chết hai gã hắc y
nhân.
Lúc này ngay cả Thiên Cương kiếm
thánh cũng vô pháp bảo trì bình tĩnh, hắn hai mắt lần nữa mở ra, hàn quang điện
xạ ra, thần sắc khẽ động đậy nói:
- Ngươi nói Âu Văn dùng chính là
Minh Vương kiếm. Nói như vậy, trên đại lục hoành hành nhiều năm - đệ nhất sát
thủ “Minh Vương” chính là hắn. Không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới a! Đệ
tử ta cư nhiên lại làm sát thủ. Hài tử, ngươi tiếp tục kể đi.
A Ngốc gật đầu, đem Âu Văn như thế
nào dọa lui đám hắc y nhân đó, như thế nào té xỉu, cùng đủ loại phát sinh giữa mình
cùng Âu Văn, kể lại chi tiết một lần.
- Âu Văn thúc thúc trước khi chết
có nói, người đời này điều nuối tiếc nhất chính là tiểu sư muội cùng lão nhân
gia ngài. Người nói, khi nào ta rảnh thì qua kiếm phái xem một chút. Sau khi thúc
thúc chết, ta đem hỏa tảng thi thể, tro cốt luôn mang theo bên người.
- Thần Long Chi Huyết dẫn đường,
mở ra đi, thời không đại môn.
A Ngốc từ trong áo lấy ra Thần
Long Chi Huyết màu lam, trong quang mang lóe ra, Thiên Cương trọng kiếm mà Âu
Văn đã đưa cho A Ngốc cùng bình đựng tro cốt của Âu Văn bay ra, dưới sự khống
chế của A Ngốc, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Thiên Cương kiếm thánh cùng Tịch
Văn bảy người tất cả đều trầm mặc. Gió nhẹ chợt lóe, Thiên Cương kiếm thánh đã tiến
đến trước mặt A Ngốc, khoảng cách gần, A Ngốc kinh ngạc phát hiện, Thiên Cương
kiếm thánh nhìn qua lại chỉ như một vị trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi, trên
mặt không hề có nếp nhăn, chỉ bất quá râu tóc bạc trắng, hắn bộ dáng cũng không
phải rất anh tuấn, khuôn mặt thanh lẫm, cái mũi cao, một đôi mắt phượng khép mở
từng lúc thả ra hàn quang. Nhìn kỹ, A Ngốc phát hiện, Thiên Cương kiếm thánh
trên người có một loại mị lực khác thường khiến hắn không tự giác thật tâm sùng
kính, đến ngay cả Hồng y Giáo chủ Huyền Dạ cũng không cho hắn cảm giác này.
Thiên Cương kiếm thánh toàn thân
tản ra nồng đậm chính khí hạo nhiên. Giờ phút này hắn toàn thân có chút run rẩy,
nhìn 2 đồ vật trên mặt đất, trong mắt quang mang chợt hiện.
Thiên Cương kiếm thánh vươn tay
phải, 70 kg Thiên Cương trọng kiếm cùng tro cốt phiêu nhiên bay tới, rơi vào
lòng bàn tay hắn. Mặc dù nhiều năm tu luyện hắn sớm đã đạt tới cảnh giới vô nhu
vô cầu, nhưng chợt biết được đệ tử mình luôn yêu mến đã không còn cùng nguyên
nhân cái chết của nữ nhi, khiến vị kiếm thánh danh dương thiên hạ cảm xúc mênh
mông phập phồng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, thì thào:
- Lão cửu, ngươi đời này thật quá
khổ. Ai…., đây đều là lỗi của sư phụ, ta không nên bởi vì sư muội ngươi chết mà
lạnh nhạt với ngươi. Cái kia cũng không thể trách ngươi a!
Tịch Văn bảy người cùng Âu Văn cảm
tình phi thường thâm hậu, mấy người sớm đã là lão lệ tung hoành, vây quanh bên
cạnh Thiên Cương kiếm thánh. Cảm thụ hào khí bi thương, gương mặt Âu Văn tựa hồ
lại vừa hiện lên trong lòng A Ngốc, hắn nức nở nói:
- Âu Văn thúc thúc, ta nhất định
sẽ thay người báo thù.
Thiên Cương kiếm thánh đột nhiên
ngẩng đầu, trong mắt lãnh mang chợt hiện, hướng A Ngốc nói:
- Đem Minh Vương kiếm cho ta xem
một chút.
A Ngốc trong lòng cả kinh, vội
vàng nói:
- Minh Vương kiếm tà khí rất thịnh,
ta sợ, ta sợ ngài......
Thiên Cương kiếm thánh hừ lạnh một
tiếng, toàn thân khí thế đại trướng, cả tòa thạch quật đều khẽ run lên,
- Cầm đến, ta cũng không tin có
tà ác nào có thể thương tổn ta.
A Ngốc lúc này mới nhớ tới, Thiên
Cương kiếm thánh tu luyện sanh sanh quyết đã dến tầng cao nhất - đệ cửu trọng, liền
gật đầu, cởi bỏ áo ngoài, lộ ra túi da bên trong. Chuôi Minh Vương kiếm được khảm
bằng hắc thạch tản mát ra hàn quang yếu ớt, A Ngốc dặn dò:
- Kiếm thánh, lão nhân gia ngài
ngàn vạn lần đừng rút nó ra! Minh Vương kiếm ra khỏi vỏ là muốn hấp thụ linh hồn
a.
Nói xong, đem Minh Vương kiếm kèm
túi da cung kính đưa tới trước mặt Thiên Cương kiếm thánh.
Thiên Cương kiếm thánh cầm trong
tay Thiên Cương kiếm cùng tro cốt Âu Văn giao cho Tịch Văn bên cạnh, toàn thân
sinh cơ đại phóng. A Ngốc phát hiện, trên tay mình Minh Vương kiếm tựa hồ bị một
cỗ năng lượng vô danh bao vây, tịnh không cảm giác chút nào tà khí, trông chỉ
như một thanh đoản kiếm bình thường vậy. Minh Vương kiếm cùng túi da bay vào
trong tay Thiên Cương kiếm thánh, hắn nắm lấy chuôi kiếm, nhanh chóng rút Minh
Vương kiếm ra.
Rời khỏi túi da Minh Vương kiếm
nhất thời tà khí đại thịnh, tà ý ngập trời này vậy mà lại không cách nào phá
tan được sanh sanh đấu khí Thiên Cương kiếm thánh phóng thích, bạch sắc quang
mang sáng dần lên, A Ngốc có thể rõ ràng thấy được, đấu khí bao vây Minh Vương
kiếm không ngừng phóng thích khí thể màu xám nhàn nhạt.
Thiên Cương kiếm thánh đáy mắt hiện
lên thần sắc kinh ngạc, cau mày nói:
- Đây là thứ đã phá hủy cả đời Âu
Văn - Minh Vương kiếm a! Hài tử này thật sự đã quá chấp mê, tạo ra nhiều sát
nghiệt như vậy, cũng khó trách hắn phải chết sớm. Thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm,
quả nhiên có uy lực không kém. Không biết Minh Tự cửu quyết ta có thể ngăn cản
được mấy chiêu.
A Ngốc nói:
- Âu Văn thúc thúc có nói, nếu
như ta tương lai có thể tu luyện đến Sanh Sanh quyết đệ cửu trọng, có thể dụng
năm chiêu đầu của Minh Vương kiếm pháp, người còn nói, mấy chiêu sau không hẳn
là lực lượng của nhân gian. Kiếm thánh, lão nhân gia ngài cần phải cẩn thận
chút.
Thiên Cương kiếm thánh đem Minh
Vương kiếm thu vào trong túi da, hướng A Ngốc nói:
- Nếu như ta hiện tại nói cho
ngươi, ta muốn đem thanh Minh Vương kiếm này cất giữ bên người, ngươi có nguyện
ý không? Cái này dù sao cũng là thứ Âu Văn đã đưa cho ngươi.
Nghe được Thiên Cương kiếm thánh
nói vậy, A Ngốc trong lòng như trút được gánh nặng, Minh Vương kiếm mặc dù có
uy lực cường đại, nhưng nó cùng A Ngốc thiện lượng tạo ra rất nhiều phiền phức.
Liên tục gật đầu nói:
- Minh Vương kiếm được ngài bảo tồn
thật tốt quá. Nếu như không phải lúc đầu Âu Văn thúc thúc đưa cho ta, ta cũng
không muốn có nó. Lực lượng tà ác của nó thật sự rất kinh khủng.
Thiên Cương kiếm thánh nhìn A Ngốc
ánh lên vẻ thư thái, mỉm cười, nói:
- Đáng tiếc a! Nó đối với ta mà
nói cũng không có điểm hữu dụng. Âu Văn nói rất đúng, loại tà khí này, dùng tại
chánh địa khó có thể tạo phúc cho nhân gian. Lòng dạ ngươi ta rất hài lòng, ngươi
hãy làm làm Minh Vương kiếm thủ hộ giả đi.
Nói xong, ném Minh Vương kiếm lại
cho A Ngốc.
A Ngốc ngẩn người, cầm lấy Minh
Vương kiếm thì thào nói:
- Ngài không hề lo lắng một chút nào
sao? Chỉ ngài với công lực cao thâm như vậy, lưu nó bên người mới có thể chế trụ
nó a! Ta sợ, ta......
Thiên Cương kiếm thánh sắc mặt trầm
xuống, nói:
- Làm đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái
ta, phải có tâm chí kiên nghị, đối mặt khó khăn mà tiến, ngươi như vậy thì còn
bộ dáng gì nữa. Đạo lý nhân định thắng thiên ngươi không rõ sao?
Nhìn Thiên Cương kiếm thánh tức giận,
A Ngốc trong lòng không khỏi sợ hãi, vội vã đem Minh Vương kiếm cất lại trong
người, không dám lên tiếng nữa. Thiên Cương kiếm thánh nhìn quét qua bảy tên đệ
tử một vòng, nói:
- Các ngươi đối với cái chết của Âu
Văn có ý kiến gì không?
Tịch Văn nói:
- Sư phụ, Sát Thủ công hội cũng thật
quá đáng, bọn họ rõ ràng biết Âu Văn sư đệ là đệ tử người, ngang nhiên còn dám
giết hại sư muội, bức bách sư đệ gia nhập bọn chúng. Ta xem, chúng ta nên chủ động
động thủ. Ta tin tưởng, lấy công lực huynh đệ chúng ta hẳn là có thể dẹp yên
Sát Thủ công hội báo thù cho cửu đệ.
Chu Văn giọng căm hận nói:
- Đại sư huynh nói rất đúng, Sát
Thủ công hội quả thực rất ghê tởm, căn bản không đem Thiên Cương Kiếm Phái chúng
ta để vào mắt, thù của cửu đệ không thể không báo a!
Thiên Cương kiếm thánh nhắm lại
hai mắt, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Báo thù thì sao, không báo thù thì
sao? Bất luận như thế nào, sư đệ, sư muội các ngươi cũng sẽ không sống lại. Ta sống
đã gần trăm tuổi, vậy mà không cách nào bảo vệ được đệ tử cùng nữ nhi mình,
ai….., cái danh kiếm thánh hàng đầu có tác dụng gì chứ?
Nhớ tới A Ngốc có nói Âu Văn lúc
sắp chết trong lòng vẫn lưu luyến mình, hắn hai tròng mắt không khỏi ươn ướt. Lộ
Văn hỏi dò:
- Sư phụ, chẳng lẽ cứ như vậy
quên đi sao?
Thiên Cương kiếm thánh khẽ lắc đầu,
nói:
- Ta hơi mệt, các ngươi mang theo
A Ngốc trở về đi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút. A Ngốc từ hôm nay trở đi, ngươi
chính thức trở thành Tam đại đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái ta.
Tịch Văn dùng ánh mắt ngăn cản
các sư đệ còn muốn lên tiếng, lôi kéo A Ngốc cùng bọn họ ra khỏi thạch quật.
Vừa ra ngoài, A Ngốc đột nhiên
khóc lớn, mới vừa rồi thuật lại tao ngộ giữa mình cùng Âu Văn, khiến hắn nhớ lại
hết thảy mọi chuyện đã phát sinh, nhớ tới hơn 5 năm tình nghĩa, hắn không khỏi
bi ai.
Tịch Văn vỗ vỗ vai A Ngốc, trầm
giọng nói:
- Hài tử, đừng khóc, ngươi yên
tâm đi, Âu Văn sư đệ sẽ không chết vô ích. Sư phụ luôn luôn nhất hộ đoản <ý chỉ bao che khuyết điểm>, hắn
tuyệt đối sẽ không nhìn Sát Thủ công hội nhơn nhơn ngoài pháp luật như thế.
Ngươi đi đường chắc cũng mệt mỏi, trước hãy hảo hảo nghỉ ngơi đi đã. Sư phụ đã
vì ngươi định ra danh phận, sau này ngươi đừng gọi chúng ta đại thúc nữa, phải
gọi sư bá, hiểu không? Còn sư phụ thì gọi sư tổ.
A Ngốc lau lau nước mắt, gật đầu
nói:
- Dạ, đại sư bá.
Trở lại kiếm phái, A Ngốc được an
bài tại một gian phòng nhỏ. Nham Thạch huynh đệ, Huyền Nguyệt và hắn cùng một dãy
phòng, Nham Thạch huynh đệ đã sớm đi ngủ. Huyền Nguyệt thì vẫn đang đợi hắn trở
về.
- A Ngốc, ngươi làm sao vậy? Sao
tròng mắt ngươi lại hồng hồng thế kia? Đã xảy ra chuyện gì phải không?
Nhìn A Ngốc vẻ mặt buồn bả, Huyền
Nguyệt ân cần hỏi.
A Ngốc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của
Huyền Nguyệt nói:
- Nguyệt Nguyệt, sư tổ nói muốn
ta nhập môn, làm cho ta trở thành Thiên Cương Kiếm Phái Tam đại đệ tử. Ta không
có việc gì, chỉ là nhớ tới Âu Văn thúc thúc, trong lòng khổ sở thôi.
Huyền Nguyệt ngẩn người, nói
- Sư tổ? Ngươi nói Thiên Cương kiếm
thánh sao?. Nhưng nếu ngươi gia nhập Thiên Cương Kiếm Phái thì không thể cùng
ta ngao du đại lục. Như vậy sao được? Ngươi là người hầu của ta, cần phải đi
cùng ta a.
A Ngốc cúi đầu nói:
- Ta, ta không biết, lòng ta rất
loạn.
Huyền Nguyệt nhìn bộ dạng A Ngốc,
không đành lòng bức bách hắn nữa, ôn nhu nói:
- Chạy nguyên một đêm, ngươi cũng
mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi đi đã, hết thảy đều để tỉnh dậy rồi tính.
Nói xong, nàng mạnh mẽ đẩy A Ngốc
lên giường, tự mình đắp chăn cho hắn, vừa định đi ra ngoài, liền bị A Ngốc kéo
tay lại, nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi có thể ở lại
với ta một lát được không, ta cảm thấy rất cô độc.
Huyền Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu,
kéo ghế ngồi cạnh A Ngốc, tùy ý để hắn nắm tay mình, thấp giọng nói:
- Mau ngủ đi, tỉnh dậy mọi chuyện
đều đã qua.
Nắm bàn tay mềm mại của Huyền
Nguyệt, A Ngốc tâm tình kích động dần dần bình tĩnh lại, hắn quả thật cũng có
chút mệt mỏi, trong chốc lát cũng đã tiến vào mộng đẹp.
Thẳng đến chạng vạng, A Ngốc mới thanh tỉnh lại, Huyền Nguyệt đã
không thấy đâu, trong phòng không còn ai. A Ngốc nằm thẳng trên giường, nhẹ
nhàng vuốt ve Minh Vương kiếm ở ngực, hồi tưởng tình cảnh lúc sáng sớm gặp qua
Thiên Cương kiếm thánh, trong lòng như ba đào phập phồng không ngừng. Thiên
Cương kiếm thánh cùng đám người Tịch Văn trên người tản mát ra cường đại khí thế,
khiến hắn nhận thấy được bản thân mình thật quá nhỏ bé.
Hắn rõ ràng thấy được cho dù mình
có dụng Minh Vướng kiếm cũng tuyệt đối không làm gì được bọn họ. Lấy hiện tại công
phu bản thân, căn bản không có khả năng báo thù cho Âu Văn thúc thúc. Xem ra,
chỉ có không ngừng tu luyện mới được a!
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở,
Huyền Nguyệt tiến vào, nàng tưởng rằng A Ngốc vẫn đang say ngủ, rón rén tiêu
sái đến bên cạnh A Ngốc, nhìn thấy A Ngốc trợn tròn mắt thì hoảng sợ,
- Này, ngươi tỉnh khi nào vậy? Ta
tiến vào sao không nói lời nào, làm ta sợ giật mình. Thiệt là…!
A Ngốc miễn cưỡng cười, ngồi dậy,
nói:
- Ta cũng vừa tỉnh mà thôi, Nguyệt
Nguyệt, ngươi không nghỉ ngơi một lát sao?
Huyền Nguyệt nói:
- Ngủ một lát rồi. Đi thôi, lão đầu
gọi chúng ta đi ăn cơm đấy, Nham Thạch cùng Nham Lực đều đã đi rồi.
A Ngốc cau mày nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi không thể
gọi sư bá như vậy, bọn họ đều là những trưởng giả đáng tôn kính.
Huyền Nguyệt làm bộ đáng yêu le
lưỡi, nói:
- Biết rồi, đi mau thôi.
A Ngốc rời giường sửa sang y phục
một chút rồi theo Huyền Nguyệt tiến vào đại đường Thiên Cương Kiếm Phái.
Trong đại đường có sắp xếp rất
nhiều bàn, Tịch Văn cùng Thiên Cương Kiếm Phái Nhị đại đệ tử đều đang ở đây,
Nham Thạch cùng Nham Lực hai huynh đệ cung kính ngồi phía dưới. Trên bàn, bày đặt
mấy đĩa thức ăn, trận trận mùi thơm truyền đến, không khỏi câu dẫn A Ngốc bụng
đói cồn cao. Tịch Văn mỉm cười, nói:
- A Ngốc, mau tới đây, bọn ta đều
đang chờ ngươi
A Ngốc cùng Huyền Nguyệt ngồi xuống
cạnh Nham Thạch, Nham Lực. Tịch Văn nói:
- Các ngươi lần đầu lên núi, cũng
không có gì hay chiêu đãi các ngươi, chỉ có một ít đặc sản, từ từ thưởng thức
nhé. Trong kiếm phái tất cả mọi người đều ăn như thế, mặc dù các ngươi nguyên
lai là khách, nhưng cũng không thể có ngoại lệ.
Bốn người đã sớm đói bụng, cũng
không câu nệ liền ra sức ăn, ngay cả huyền Nguyệt cũng ăn hơn nhiều. Trái lại,
Tịch Văn bảy người lại ăn rất ít, từ lúc biết được tao ngộ của Âu Văn, tâm tình
bọn họ vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
- A Ngốc, ngươi là như thế nào quen
biết Nham Thạch. Ta nghe Phong Bình nói, lúc đầu hắn nhìn thấy người mới chỉ một
mình, không lâu sau, ngươi lại cùng nhau đi với bọn họ. Còn có vị tiểu cô nương
của Thần Thánh Giáo đình này nữa, ngươi là hài tử của ai, giáo đình như thế nào
lại để người tùy tiện đi lại trên đại lục chứ? Ngươi dường như còn chưa đến tuổi
được đi lịch lãm a.
A Ngốc liếc nhìn Huyền Nguyệt một
cái, đem tình cảnh như thế nào gặp được Huyền Nguyệt, sau lại như thế nào tiếp nhận
nhiệm vụ Tử Vong sơn mạch, cùng tao ngộ tại Phổ Nham Tộc và Tinh Linh Tộc nói qua
một lần. Chỉ là không có nói rõ phụ thân Huyền Nguyệt chính là một trong bốn vị
Giáo đình Hồng y Giáo chủ. Nghe xong hắn tự thuật, Lộ Văn bật cười nói:
- Thanh niên các ngươi thật là…!
Thật sự không biết trời cao đất rộng, Tử Vong sơn mạch là nơi các ngươi có thể
đi sao? May mắn Tinh Linh Tộc thiện lương đã ngăn cản được các ngươi, nếu
không, thật sự đã tới nơi đó chỉ sợ sẽ không có đường ra a.
Tịch Văn ánh mắt nhu hòa nhìn về
phía Nham Thạch, nói:
- Không nghĩ tới thê tử ngươi lại
bị Nham Cự hại chết. Ai…., Nham Cự vốn là hảo hài tử, chính là đối với quyền lực
dục vọng quá lớn, khiến cho hắn đi vào ma đạo. Chỉ là khổ ngươi a! Người đã chết
không thể sống lại, nên nén bi ai. Nham Thạch, nếu như ngươi nguyện ý lưu lại,
ta có thể chính thức nhận ngươi làm đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái.
Nham Thạch tâm tính hắn đã hiểu
rõ, hơn nữa hắn hiện tại đã trở thành chưởng môn Thiên Cương Kiếm Phái, cho nên
mới dễ dàng làm chủ.
Nếu như lúc Nham Thạch còn trẻ Tịch
Văn muốn thu nhận hắn làm đồ đệ, hắn khẳng định không chút do dự đáp ứng. Nhưng
hiện tại, hắn không thể, lắc đầu, thành khẩn nói:
- Cám ơn ngài, Tịch Văn sư phụ.
Nhưng chúng ta đã đáp ứng Tinh Linh Nữ vương giúp nàng tìm kiếm tộc nhân, sẽ
không thể bội ước, nếu như sau này có cơ hội, ta nhất định thỉnh ngài chỉ giáo.
Tịch Văn khẽ gật đầu, nói:
- Được rồi, ta cũng không miễn cưỡng
ngươi. A Ngốc, ngươi cũng muốn đi giúp Tinh Linh Tộc tìm kiếm tộc nhân sao?
A Ngốc nhìn một chút Huyền Nguyệt
đang toát ra ánh mắt lo lắng.
- Đại sư bá, ta trước đã đáp ứng Tinh
Linh Nữ vương, cho nên, ta muốn trước giúp nàng tìm tộc nhân về đã.
Tịch Văn mỉm cười, Huyền Nguyệt thấy
thần sắc hắn như thế thì không biết thế nào
- Các ngươi đều là những hảo hài
tử thiện lương. Trợ giúp Tinh Linh Tộc là rất tốt. Các ngươi làm rất đúng, nếu
như sau này có đắc tội quý tộc Lạc Nhật đế quốc, các ngươi đều có thể trở về, ở
chỗ này, sẽ không ai dám tìm các ngươi phiền toái. Bất quá, A Ngốc, ta hy vọng
các ngươi nên lưu lại vài ngày, sư phụ lão nhân gia người bởi vì chuyện cửu đệ
mà vẫn rất hoang mang. Ta nghĩ, chờ lão nhân gia người quyết định đối phó Sát
Thủ công hội như thế nào, các ngươi lại đi cũng chưa muộn.
Vừa nghe Tịch Văn không có ngăn cản
A Ngốc đi tìm Tinh Linh Tộc nhân, Huyền Nguyệt trong lòng mừng rỡ, nhanh nhảu
nói:
- Không thành vấn đề, Thiên Cương
sơn cảnh sắc tuyệt đẹp! Nhất là cảnh mặt trời mọc, chúng ta cũng đang muốn lưu lại
vài ngày ấy chứ.
Nhưng chính Huyền Nguyệt cũng
không ngờ bởi vì quyết định lưu lại vài ngày này của mình, chính là nguyên nhân
khiến nàng và A Ngốc chia lìa tới ba năm.
............
Lạc Nhật đế quốc, tổng bộ Đạo Tặc
công hội.
- Cái gì, lão tứ bị đệ tử sát thủ
công hội Minh Vương giết chết?
Đạo Tặc công hội hội trưởng vỗ án
đứng lên, tức giận tràn ngập lồng ngực hắn. Thu Hoạch giả luôn luôn là lực lượng
nòng cốt của Đạo Tặc công hội. Mỗi một tổn thất đều là đả kích trầm trọng đối với
Đạo Tặc công hội. Nếu như không phải lần này cố chủ ra giá thuê cực cao hắn cũng
không điều động tất cả Thu Hoạch giả đồng thời xuất động.
Một vạn kim cương tệ hấp dẫn thật
sự quá lớn. Có số tiền này, đủ để Đạo Tặc công hội sống mười năm giàu có.
Diệt Phượng tiến lên từng bước,
cúi đầu nói:
- Hội trưởng, đều tại ta không tốt,
nếu như Tứ thúc không phải vì cứu ta, cũng không bị chết bởi Minh Vương kiếm.
Ngài hãy xử phạt ta đi.
Hội trưởng nhìn thoáng qua nữ nhi
mình, đây chính là nữ nhi duy nhất, cũng chính là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong
cuộc đời hắn.
Diệt Phượng chẳng những thiên phú
cực cao, hơn nữa tu luyện rất mau tăng tiến, so với chính mình lúc trẻ còn muốn
hơn nhiều, gần 19 tuổi đã đạt tới cảnh giới Thu Hoạch giả hoàn toàn do là chính
nàng cố gắng. Sáu gã Thu Hoạch giả còn lại, có thể nói đều là huynh đệ của lão,
bọn họ thương yêu Diệt Phượng có khi còn hơn lão, hắn rất hiểu được tại sao lão
tứ lại thay Diệt Phượng tiếp một chiêu Minh Vương kiếm kia. Hắn thở dài một tiếng,
lắc đầu nói:
- Ngươi trước đem mọi chuyện nói
qua một lần đi.
Diệt Phượng cúi đầu nói:
- Chuyện là như thế này. Sau khi
chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ, liền dẫn theo 10 tên cao cấp đạo tặc cùng 100 danh
phổ thông đạo tặc lặng lẽ tiến vào Thiên Nguyên Tộc trong Tinh Linh sâm lâm. Lúc
bắt đầu, hết thảy mọi việc đều tiến hành thuận lợi. Chúng ta bố trí rất nhiều bẫy
rập, qua nửa tháng đã bắt được 16 danh phổ thông Tinh Linh, trong đó nam tử Tinh
Linh có 6 gã, nữ tử Tinh Linh có 10 người, so với kế hoạch còn thiếu mười mấy
người mà thôi.
- Nhưng về sau Tinh Linh ngày
càng đề cao cảnh giác, thường xuyên phái cao thủ tuần tra trong rừng, chúng ta cao
cấp đạo tặc cùng phổ thông đạo tặc tổn thất rất lớn, khiến chúng ta không thể
không tạm thời rút khỏi Tinh Linh sâm lâm. Sau đó có vài tên người lạ xuất hiện,
bọn họ có 6 nam 2 nữ, tổng cộng 8 người, công lực cũng không tính là cao thâm.
- Khi bọn họ vừa mới tiến vào Tinh
Linh sâm lâm, đã bị một tiểu đội Tinh Linh ngăn cản, Tinh Linh tộc nhận bởi vì
không tin tưởng đám ngoại nhân này, cố ý muốn trói buộc bọn họ, nhưng đám ngoại
nhân này lại đồng ý, bị Tinh Linh ma pháp sư dùng Tự Nhiên ma pháp khống chế.
- Ta lúc ấy tính toán một chút,
phát hiện đoàn Tinh Linh này số lượng vừa khớp với số chúng ta còn thiếu, vì vậy
chúng ta thương lượng qua một chút, quyết định dùng toàn bộ lực lượng bắt bằng
được đoàn Tinh Linh này. Vì vậy, chúng ta đã lặng lẽ đi theo họ vàocTinh Linh
sâm lâm.
- Sau khi điều tra xung quanh
không có mai phục của Tinh Linh tộc, chúng ta liền đánh lén bọn họ, trước hết nhanh
chóng bắt tên ma pháp sư. Rất nhanh, thế cục đã nghiêng về phía chúng ta. Thế
nhưng đám người lại khi nãy lại giãy thoát khỏi trói buộc, rất nhanh đã giết chết
rất nhiều phổ thông đạo tặc của chúng ta, do đó chúng ta đành phải lộ diện.
- Vì tránh cho càng nhiều thương
vong, chúng ta quyết định khiêu chiến đám người đó. Bọn họ công lực cũng không
cao, người thứ nhất đi lên ngay cả một chiêu của ta cũng đỡ không nổi. Người thứ
hai xuất trận, là một thanh niên vóc dáng cao cao vẻ mặt có chút ngốc trệ, hắn
dùng một thanh cự kiếm, công lực so với người trước thâm hậu hơn nhiều.
- Nhưng hắn cũng không phải là đối
thủ của ta, sau khi giao thủ mấy chiêu cũng nhanh chóng bị đánh bại, sau đó hắn
đột nhiên nói ra hắn còn có chiêu bài Minh Vương kiếm chưa lật. Tứ thúc chỉ sợ
ta bị thương, liền lấy thân kiểm chứng. Ai ngờ người thanh niên ấy quả thật là truyền
nhân Minh Vương, dưới Minh Vương kiếm, lấy công lực Tứ thúc dĩ nhiên ngay cả một
chiêu cũng không thể xuất ra, cũng đã......
Nói tới đây, Diệt Phượng hai
tròng mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói không lên lời. Vừa nghĩ tới cái chết của Tứ
thúc, lòng nàng ngập tràn hận ý, nàng hận cái gã đã giết Tứ thúc kia, hận không
thể đem băm thây hắn thành vạn đoạn. Thu Hoạch giả được Diệt Phượng gọi là đại
thúc đi tới bên cạnh, cung kính nói:
- Hội trưởng, lần này nhiệm vụ thất
bại đều do sai lầm của ta, nếu như lúc ấy ta không cho lão Tứ thử đi dò xét người
thanh niên ấy có hay không Minh Vương kiếm, hắn sẽ không bị chết, ngài trừng phạt
ta đi.
Đạo Tặc công hội Hội trưởng đứng
lên, hắn toàn thân bao phủ hắc y, trên đầu mang theo một đấu lạp mỏng màu xanh,
khiến người khác không cách nào thấy được dung mạo hắn.
- Lý huynh, lần này chuyện cũng
không thể trách ngươi. Nếu như là ta tại hiện trường, cũng sẽ đi thử dò xét thanh
niên đó nông sâu thế nào. Các ngươi không cần tranh cãi nữa. Lão tứ chết, ta
cũng rất đau khổ, nhưng các ngươi lần này cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, còn có
thể nói là phi thường thành công. Cố chủ chẳng những đem nguyên lai tiền thuê
đã đáp ứng khi trước trả cho chúng ta, lại có tăng thêm 5000 kim cương tệ, 5000
kim cương tệ này coi như là thù lao lần này của các ngươi đi.
Diệt Phượng ngẩn người, nói:
- Cha, người nói cái gì? Chúng ta
hoàn thành nhiệm vụ? Nhưng chúng ta mới chỉ bắt được 16 Tinh Linh a! Chưa có đạt
số lượng yêu cầu mà?
Đạo Tặc công hội Hội trưởng thanh
âm nhu hòa một ít, nói:
- Không, nhiệm vụ các ngươi đã
hoàn thành. Các ngươi biết không? Trong số 16 Tinh Linh các ngươi đã bắt được
có một người mang huyết mạch Tinh Linh vương, nói cách khác, nàng chính là nữ
nhi của Tinh Linh vương, mình nàng còn hơn 100 tên phổ thông Tinh Linh. Lần này
mặc dù chúng ta tổn thất không ít người, nhưng các ngươi cũng vì tổ chức mang đến
đại lượng ích lợi, nhiều năm nay, các ngươi vì tổ chức đã lập không ít công lao,
đều là hảo huynh đệ của ta, không có các ngươi cũng sẽ không có Đạo Tặc công hội
ngày hôm nay. Như vậy đi, ta cho các ngươi nguyên vẹn một năm nghỉ ngơi. Về phần
chiêu mộ tân thành viên, ta sẽ tìm người khác thực thi.
Diệt Phượng vội la lên:
- Cha, vậy tên hung thủ đã giết Tứ
thúc thì sao? Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua?
Thu Hoạch giả họ Lý vội kéo tay nàng
nói:
- Phượng nhi, ngươi đừng nói nữa.
Lão tứ chết mọi người mặc dù đều rất đau khổ, nhưng hung thủ lại có quan hệ mật
thiết với Sát Thủ công hội, chúng ta không thể dễ dàng trêu chọc a.
Diệt Phượng kích động nói:
- Cho dù Sát Thủ công hội có cường
đại cỡ nào, bọn họ cũng không thể vô cớ giết người của chúng ta như vậy! <nói người mà không nghĩ đến mình a>
Nhiều năm qua cung cấp tình báo cho họ vẫn còn chưa đủ sao?
Hội trưởng giơ tay lên, ý không
muốn nghe Diệt Phượng nói thêm gì nữa, nhàn nhạt nói:
- Lão tứ sẽ không chết vô ích, ta
sẽ hướng Sát Thủ công hội đòi lại công đạo. Mặc dù bọn họ thực lực so với chúng
ta mạnh hơn, nhưng đều là thế lực hắc ám, bọn họ nhiều ít cũng sẽ cho ta một điểm
mặt mũi. Ta chỉ là cảm thấy rất kỳ quái, Minh Vương tại sao lại đem chí bảo hộ
thân - Minh Vương kiếm đưa cho đệ tử. Các ngươi hãy nghỉ ngơi đi. Chuyện này ta
sẽ tự xử lý.
Vừa nghe hội trưởng sẽ vì cái chết
của Thu Hoạch giả mà lấy lại công đạo, năm tên Thu Hoạch giả kia trong mắt đều
toát ra thần sắc cảm kích. Không nói gì nữa, lặng lẽ lui ra ngoài. Trong phòng chỉ
còn lại Hội trưởng cùng Diệt Phượng hai người.
Diệt Phượng rút khăn che mặt xuống,
nói:
- Cha, Tứ thúc tuyệt không thể chết
vô ích. Ngài hãy cho phép ta, chỉ cần tìm được tên hung thủ kia, ta nhất định
có thể giết chết hắn.
Hội trưởng giận dữ nói:
- Ngươi thấy ta còn chưa đủ phiền
toái sao? Đạo lý nhân ngoại hữu nhân ngươi chẳng lẽ không hiểu được? Đạo Tặc
công hội Chúng ta điều quy định thứ nhất chính là không cho phép giết người,
ngươi là nữ nhi ta, chẳng lẽ lại muốn phá hư quy củ?
Hắn thở dài, nói tiếp:
- Ta biết ngươi với lão tứ cảm
tình rất sâu, nhưng có một số việc không thể hành động theo cảm tình được.
Ngươi là nữ nhi duy nhất của ta, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi bảo ta
phải làm sao đây. Tốt lắm, chuyện này ngươi không nên nhúng tay vào, ta sẽ tìm
Sát Thủ công hội hỏi cho rõ ràng. Có tin tức gì, ta sẽ thông tri cho ngươi. Đi
xuống đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét