- Thanh Huyền lão quy? Trang
Chung, ngươi nói xem, lai lịch lão khốn kiếp đó ra sao? Theo bổn Hầu gia đoán,
tin đồn này chắc chắn có liên quan đến Thanh Huyền lão quy gì đó.
Hầu Phí ném mạnh chén rượu xuống,
hai mắt loé sáng, cơn giận bốc lên đến trời, hét lên.
Hầu Phí tức phát điên, hắn tốt xấu
gì cũng là Nhị Động chủ Xích Huyết động, sao có thể để ngoại nhân đến đoạt vị?
Tần Vũ cùng Hắc Vũ cũng nhìn
Trang Chung, nghe hắn giải thích. Tần Vũ tịnh không biết chút nào về Thanh Huyền
lão quy này.
Trang Chung cung kính nói:
- Tam Động chủ! Nói ra, Thanh Huyền
lão quy này cũng là một cao thủ siêu cấp. Năm đó, vì tranh giành quyền kiểm
soát tám trăm vạn dặm thuỷ vực, Tra Hồng cùng Thanh Huyền lão quy đại chiến một
trận. Cuối cùng Tra Hồng chiếm chút ưu thế, chỉ là Thanh Huyền lão quy đúng là
một lão quy, lực phòng ngự cực cao, Tra Hồng không giết nổi. Bây giờ, Tra Hồng
chết, Thanh Huyền lão quy chắc chắn sẽ quay lại.
Tần Vũ gật nhẹ.
Hầu Phí mắt chớp chớp, cười kỳ
quái nói:
- Hắc hắc... Một con rùa già, đến
Tra Hồng còn đánh bại được, vậy mà còn muốn làm Động chủ. Thật quá tức cười! Bổn
Hầu gia đập một gậy cho nát mai rùa của lão, hắc hắc!
Tần Vũ trong mắt cũng xuất hiện
lãnh ý, hỏi:
- Trang Chung, theo ta biết thì
việc ta chiếm địa vị Động chủ Xích Huyết động, không ít tu yêu giả ở Xích Huyết
động phủ này bất mãn.
Tần Vũ quả thật không có một chút
danh tiếng nào trong tám trăm vạn dặm thuỷ vực của Xích Huyết động phủ. Người
thường tự nhiên không sợ hắn.
Trang Chung cung kính nói:
- Đấy là bọn chúng chưa thấy sự lợi
hại của Động chủ. Nếu biết khẳng định không dám như thế.
- Không biết?
Tần Vũ mỉm cười nói:
- Thanh Huyền lão rùa đó không chịu
yên ổn lặng lẽ sống kiếp chó, lại chạy tới đây tranh ngôi đoạt vị. Chẳng lẽ hắn
không biết, trong giới tu chân, thực lực không đủ thì sẽ chết sao? Cũng tốt, để
ta dương uy phen này.
Tần Vũ phẩy tay nói:
- Được rồi! Những đồ tép riu tới
gây náo loạn không cần phải nói với ta. Khi nào Thanh Huyền lão quy tới lập tức
thông báo cho ta. Ngươi có thể lui.
- Rõ, thưa Động chủ!
Trang Chung lập tức cung kính
nói, sau đó rời đi.
Hắc Vũ từ đầu chí cuối không nói
gì. Nghe Trang Chung nói Thanh Huyền lão quy và Tra Hồng thực lực tương đương,
hắn đâu thèm để ý.
Lúc này với ba huynh đệ bọn họ,
những nhân vật thường thường như vậy không đủ uy hiếp họ. Chân chính địch nhân
của bọn họ lúc này là tám con Tử Sát Giao Long còn lại của Cửu Sát Điện.
- Tiểu Hắc, đệ đi bế quan bắt đầu
luyện hoá Nguyên Anh trước đi. Thời gian sắp tới của chúng ta rất sôi động, thực
lực không đủ sao có đủ tư cách tham gia trường nhiệt náo đó!
Tần Vũ lộ chút tiếu ý, mắt rực
tinh quang khiếp người. Tần gia tam huynh đệ, từ tướng quân Tần Phong, đương
kim hoàng đế Tần Chính, ngay từ thưở đầu đều chưa từng có chút thương xót, yếu
mềm. Tần Vũ với những tình huống tương lai cũng đã có dự liệu, chẳng cần biết
là lúc nào cũng đều tính tới tình huống xấu nhất. Khi tình huống xấu cũng đã
tính đến thì Tần Vũ còn sợ cái gì nữa chứ. Hiện tại Tần Vũ, Tiểu Hắc, Hầu Phí
không có người nào yếu, có thể tùy tiện nghiền nát mấy tên bị thịt.
- Muốn đụng vào ba anh em ta, cẩn
thận hai tay bị chém đứt!
Tần Vũ nhìn ra ngoài phòng.
**********
Tần Vũ dừng lại trên không cạnh
hòn giả sơn ở phía bắc Xích Huyết động.
Chỉ thấy Tần Vũ vung tay, một toà
lâu các xuất hiện trên không. Đó chính là Lôi Sơn Cư do Lôi Vệ kiến tạo. Tần Vũ
lăng không phi hành tiến thẳng vào phía trong Lôi Sơn Cư, tức thì một thuỷ trì
cực lớn hiện ra trước mắt.
Vòng qua thuỷ trì, Tần Vũ tiến
vào tầng trệt của phòng khách. Luyện Vũ Thính. Nhìn Luyện Vũ Thính, Tần Vũ nhếch
mép mỉm cười nhớ về quá khứ. Nguyên vì bảo hộ phụ vương, Tần Vũ cùng Ngũ Hành đồng
quy ư tận, sau đấy đã bị đưa đến đây. Chính tại Luyện Vũ Thính, Tần Vũ đã tỉnh
lại. Trong phòng khách đột nhiên xuất hiện một đoá hoa mĩ lệ, ở giữa có một con
mèo nhỏ đang nằm.
- Hoan nghênh chủ nhân!
Tiểu Tinh vẫy cái đuôi mèo nói. Tần
Vũ bật cười:
- Tiểu Tinh, ta không ở đây ngươi
có thấy cô độc không?
Tần Vũ mặc dù từ thư tịch giải
thích những điều liên quan đến văn minh do Lôi Vệ lưu lại đã biết Tiểu Tinh chỉ
là một trí tuệ nhân tạo. Nhưng Tần Vũ vẫn không thể không đối xử với Tiểu Tinh
như một sinh vật.
Tiểu Tinh chớp chớp mắt mèo nói:
- Cô độc? Cô độc là cái gì?
Tần Vũ hơi ngạc nhiên, lúc này mới
chợt nhớ Tiểu Tinh dù gì cũng không phải là sinh vật, không hiểu tình cảm của
con người. Tần Vũ không kiềm được, mỉm cười nhìn quanh, lập tức thấy tàng thất
môn. Nhìn thấy tàng thất, Tần Vũ có chút cảm thán. Diện tích tàng thất tương
đương luyện công phòng, vì thế rất rộng lớn. Ngạc nhiên là cực phẩm tinh thạch
chiếm hơn phân nửa phòng. Đi đến cửa tàng thất, Tần Vũ tâm ý chuyển động, cánh
cửa tự động mở ra. Tần Vũ lập tức nhìn lướt qua, chỉ thấy khoáng thạch các loại
chồng lên nhau chiếm hơn nửa tàng thất, số lượng lên đến hàng vạn.
Hơn nữa, mỗi tinh thạch đều là
nguyên liệu cực phẩm, màu lam này, màu đỏ thẩm, màu lục, màu vàng, màu đen....
Mỗi khối tinh thạch lấp lánh cực
kỳ hấp dẫn hoa cả mắt. Tần Vũ cảm thấy hơi thở gấp hơn. Bao nhiêu bảo vật như
thế, thực không biết Lôi Vệ đã lang thang bao nơi để thu thập.
Lượng lớn cực phẩm linh thạch
này, cho dù là đại thế lực như Bích Thuỷ phủ hay Thanh Long cung cũng không có
nổi. Xét cho cùng là cực phẩm tinh thạch. Có cực phẩm tinh thạch chính là biểu
thị có thể luyện chế thành cực phẩm linh khí. Những cực phẩm nhiều vậy nhưng Tần
Vũ vô phương động vào.
- Sư tôn đã bố trí cấm chế, lại
nói đến khi đạt Tinh Hạch kỳ mới có thể mở ra. Ta giờ đã đạt Lưu Tinh hậu kỳ,
còn phải độ Lục cửu thiên kiếp là đạt tới Tinh Hạch tiền kỳ.
Tần Vũ không khỏi lộ nét cười miễn
cưỡng.
Rời khỏi tàng thất, Tần Vũ quay lại.
Luyện Đan phòng, Luyện Khí phòng
xuất hiện trước mắt. Ban đầu, lúc ở Hồng Hoang, Tần Vũ luyện chế linh khí cho
mình chính tại Luyện Khí phòng. Sau đó, lúc sát tử Địch Đồng, Diễm Sí kiếm của
Tần Vũ bị huỷ, Diễm Sí quyền sáo cũng bị hỏng hết một bên.
- Lần này ta có thể luyện chế được
cực phẩm linh khí rồi!
Tần Vũ lật tay một cái, năm khối
cực phẩm linh thạch xuất hiện. Những cực phẩm linh thạch này ở đâu ra? Chính là
trong không gian giới chỉ của Địch Đồng. Bảo vật thông thường của huynh đệ Cửu
Sát thường chứa trong tàng bảo điện. Nhưng những thứ trân quý như cực phẩm linh
thạch, chín anh em họ đều mang theo người.
- Diễm Sí quyền sáo cần rất ít cực
phẩm tinh thạch, hai khối cực phẩm tinh thạch là đủ. Còn Diễm Sí kiếm... tái
luyện từ trường thương chắc đủ rồi.
Tần Vũ không thể lãng phí. Trường
thương của Địch Đồng là cực phẩm linh khí, chỉ là Tần Vũ không thể đem sử dụng
được.
Chỉ cần ban ngày ban mặt mà đem
ra sử dụng, vậy chẳng khác gì nói với mọi người Địch Đồng chính là hắn giết.
Vừa bước vào Luyện Khí phòng, cửa
sắt tự động đóng lại.
Bắt chéo chân trên bồ đoàn, Tần
Vũ dùng một tay chỉ ra. Một luồng hoả diễm xanh lè bay đến lò bát quái nằm giữa
luyện khí phòng, tức thời hoả diễm trong lò bát quái bùng lên. Đồng thời cây
trường thương cũng đã bay lên trên lò bát quái, chính là trường thương cực phẩm
linh khí.
- Thiên môn, Bát Quái, chánh!
Tần Vũ quát lên trầm trầm, từ
ngón tay xuất ra vài đạo ánh sáng kim sắc, bắn vào trong miệng lò bát quái. Và
những phù triện ấn ký lập tức phát sáng lên hợp với những tia sáng trong lò cực
kỳ chói mắt.
Tinh Thần Chân Hỏa chính là chân
hoả của thái dương.
Trường thương bắt đầu bị dung hóa
từ từ, đồng thời, dưới sự thiêu đốt của thái dương chân hỏa, tạp chất cũng bay
hơi, kích thước cũng liên tục thu nhỏ lại.
Sau bảy ngày, Tần Vũ cuối cùng đã
hoàn tất việc chế linh khí cho mình. Linh khí trường thương bị tái luyện chế thành
một thanh đoản kiếm, tên vẫn là Diễm Sí kiếm như cũ. Phương pháp chế luyện của
Tần Vũ hiển nhiên là cao minh hơn Cửu Sát điện.
**********
Trường thương hơn nữa là tạp chất
bị luyện hoá sạch, Diễm Sí kiếm bây giờ dẫu cũng là thượng phẩm linh khí nhưng
bền sắc hơn nhiều. Trên bề mặt còn có phù triện cấm chế kết từ vàng nguyên chất
dung nhập vào.
Toàn bộ thanh kiếm màu xanh đen,
trên mặt thân kiếm có dấu ấn sắc vàng nguyên chất. Dung dịch tử kim nguyên chất
là vật liệu cực tốt để bố trí phù triện ấn ký. Uy lực Diễm Sí kiếm lúc này vượt
quá mọi dự liệu của Tần Vũ.
Một cặp quyền sáo do hai khối cực
phẩm linh thạch tạo thành, cực mỏng như một lớp da dán lên nắm tay. Dù vậy, uy
lực so với thượng phẩm linh khí quyền sáo khi xưa cũng vượt rất xa.
Sau khi luyện xong linh khí, Tần
Vũ tại ban công thư phòng an tĩnh đọc sách, thể nội vẫn không ngừng tu luyện.
***********
Ban công thư phòng nằm trên tầng
hai Lôi Sơn Cư. Tần Vũ đang nằm trên chiếc ghế êm ái xem bí tịch liên quan đến
những điều kỳ bí của tu chân giới do Lôi Vệ lưu lại trước đây.
Trên ban công, Tần Vũ có thể
trông thấy đội lính hộ vệ tuần tra phía xa.
- Bẩm báo Động chủ, hôm nay,
trong Xích Huyết lĩnh công khai náo động. Rất nhiều tu yêu giả đàm luận về động
chủ một cách bừa bãi, rõ ràng coi khinh Động chủ. Đa số tu yêu giả đều nghĩ rằng
Động chủ phải là Thanh Huyền lão quy.
Trang Chung đứng ngoài Lôi Sơn Cư
truyền âm vào.
Tần Vũ chăm chú đọc cổ thư, không
nhìn Trang Chung thản nhiên nói:
- Chuyện đó không cần lo, khi nào
Thanh Huyền lão quy tới thì báo cho ta là được rồi.
Các đại Hộ pháp đều lo lắng. Tần
Vũ thì lại ổn định như Thái Sơn, an tĩnh ngồi đọc cổ thư trên ban công.
Trang Chung nhìn Lôi Sơn Cư trước
mắt, trong tâm cảm thán:
- Không biết Động chủ kiếm đâu ra
cái lầu các này, xuất hiện cực kỳ đột ngột, dù cửa lôi sơn cư luôn mở, nhưng
ngoài ba vị Động chủ, kỳ dư không ai có thể bước vào. Thật vô cùng kỳ lạ.
Lôi Sơn Cư tự nhiên có thể phân
biệt ai bước vào, ngoại trừ ba người bọn Tần Vũ, ngoại nhân không cách chui vào
được.
*********
Ngày qua ngày, hơn vạn tu yêu giả
trong khu vực của Xích Huyết động thường kín đáo bàn luận về tân Động chủ. Lão
tổ đắc ý cho người truyền ra bài ca dao, khiến đa số tu yêu giả càng lúc càng
ngưỡng mộ cái vị tân Động chủ này. Lúc này, tại Xích Huyết động phủ, một bạch y
nam tử đi vào.
- Đưa cho Động chủ của các ngươi.
Bạch y nam tử lấy một phiến Ngọc
giản ném về phía hộ vệ, kiêu ngạo nói:
- Lão tổ của ta nói, Cửu Sát động
có lệnh, tân Động chủ phải là lão tổ chúng ta. Tên Lưu Tinh gì đó biết điều thì
mau mau tự động thoái vị, nếu để động can qua thì cái mạng của hắn khó toàn.
Bạch y nam tử nói xong, quay đầu
hoá thành lưu quang bỏ đi.
Đám hộ vệ cầm Ngọc giản nhìn chằm
chằm, một lúc sau mới tỉnh lại.
Đám hộ vệ kinh hoảng:
- Đại sự hỏng bét rồi! Thanh Huyền
lão tổ kia đến rồi. Huynh đệ ta nói quả không sai, Thanh Huyền lão tổ chắc chắn
muốn tới đoạt cái địa vị Động chủ, hiện giờ chính là muốn đánh nhau rồi, không
biết Động chủ có địch nổi không.
Hộ vệ dù được nghe nói Tần Vũ có
thể đả bại Hộ pháp Đằng Tất, chỉ là bọn chúng đâu nhìn thấy tận mắt. Chưa kể
Thanh Huyền lão tổ còn mạnh hơn Đằng Tất hộ pháp.
**********
Chỉ lúc sau Ngọc giản đã đến tay
Tần Vũ.
Ngồi nằm trên ghế mềm, Tần Vũ một
tay cầm cổ thư, một tay cầm Ngọc giản. Linh thức quét qua một cái, Tần Vũ liền
cười.
Chiến thuật!
Đây là chiến thư của Thanh Huyền
lão tổ đưa. Thanh Huyền lão tổ đó tự nhận là cao thủ cùng thế hệ với Tra Hồng.
Lão nghĩ Tần Vũ ban đầu chỉ là một hộ pháp, thủ hạ của Tra Hồng, thực lực đương
nhiên kém xa. Thực lực mà không bằng Tra Hồng, tự nhiên là Thanh Huyền lão tổ
có đủ tự tin giết được Tần Vũ.
"Lưu Tinh tiểu bối!
Ta, Thanh Huyền lão tổ năm xưa cùng tiền động chủ Tra Hồng của ngươi có
chút quan hệ, chắc rằng ngươi cũng biết qua. Năm xưa, lão tổ ta nhất thời sơ xuất,
chịu bại một trận. Ta khổ tu mấy trăm năm nay, vốn chuẩn bị sắp tới sẽ đại chiến
với hắn lần nữa. Ai ngờ hắn chết đột ngột như thế, cũng coi như hắn gặp may.
Vậy cũng được, nay tiểu bối ngươi nhường chức Động chủ cho ta, ta cũng
không muốn cùng hạng tiểu bối ngươi tranh cãi. Nhược bằng không, sẽ lấy chân hoả
luyện hóa ngươi, khiến ngươi hồn phi phách tán.
Ngươi cứ từ từ cân nhắc.
Không ngại nói với ngươi, thực ra lão tổ ta không muốn giấu ngươi, Cửu
Sát Điện đã chỉ định lão tổ ta là tân Động chủ. Lão tổ ta càng không thể nói dối
một tiểu bối như ngươi. Sau ba ngày, lão tổ ta sẽ tới Xích Huyết động phủ,
ngươi sống hay chết tuỳ ngươi chọn.
Thanh Huyền lão tổ lưu ngôn"
Nhìn Ngọc giản, Tần Vũ không khỏi
mỉm cười. Chỉ thấy một luồng lửa xanh lè từ tay Tần Vũ xuất ra, đốt cháy ngọc
giản.
- Không tự lượng sức!
Buông ra một câu nhận xét hờ hững,
Tần Vũ cũng chẳng nổi giận, tiếp tục đọc cổ thư trên tay.
Ba ngày sau.
Hàng hàng lớp lớp, hàng ngàn tu
yêu giả tiền hô hậu ủng, phía trên cùng là bốn người khênh kiệu, ngồi trên kiệu
là một lão đầu, mái tóc dài như ngọn lửa xanh tung bay, thỉnh thoảng Thanh Huyền
lão tổ đưa tay vuốt trường mi.
Trong khu vực Xích Huyết động, đại
đa số tu yêu giả đứng xa xa nhìn. Những tu yêu giả lâu năm đều biết đại danh
Thanh Huyền lão tổ. Họ đều biết sự lợi hại của Thanh Huyền lão tổ. Tần Vũ khi
xưa chỉ là Hộ pháp, thủ hạ của Tra Hồng, sao có thể bằng Thanh Huyền lão tổ
ngang cấp với Tra Hồng.
Một đám tu yêu giả lăng không đứng
trước Xích Huyết động hòa vào, đại bộ phần đều hướng về Thanh Huyền lão tổ, đứng
đầu đám người này chính là bạch y nam tử Bạch Ngạn.
- Bái kiến lão tổ!
Bạch Ngạn quỳ xuống cung kính
nói.
- Bái kiến lão tổ!
Đám tu yêu giả cả ngàn người phía
sau Bạch Ngạn cũng quỳ xuống. Trong đám người này, không ít kẻ lúc trước theo Bạch
Ngạn đến Xích Huyết lĩnh xúi giục những tu yêu giả khác mới khiến hôm nay có rất
nhiều tu yêu giả đứng hai bên Thanh Huyền lão tổ.
Nằm dài trên trường kỷ Thanh Huyền
lão tổ mở mắt, nhìn quanh Xích Huyết động.
- Lưu Tinh tiểu bối, sao còn
không mau mau ra nghênh tiếp lão tổ của ngươi!
Thanh âm lão tổ liền vang vọng khắp
Xích Huyết động. Âm thanh hàm chứa công lực cường hoành khiến những hộ vệ biến
sắc, khiến đám tu yêu giả càng được thể kiêu ngạo.
Đang nằm yên tĩnh đọc sách tại
Lôi Sơn Cư, Tần Vũ nghe rõ âm thanh không khỏi mỉm cười.
- Ô? Lão rùa đen đó đã tới. Ra
chơi cùng lão vậy!
Tần Vũ đặt quyển sách xuống, lắc
nhẹ một cái, biến mất khỏi Lôi Sơn Cư.
==========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét