Nguyên lai là Địch Long, Địch Tiến
năm huynh đệ đang điên cuồng công kích Hầu Phí, nay Thanh Long Cung chủ đã đến
nên Địch Long năm huynh đệ cũng đành tạm dừng tấn công.
- Địch Long cùng chúng huynh đệ
ra mắt Thanh Long Cung chủ!
Địch Long năm huynh đệ cũng bất
quá chỉ là nhẹ chắp tay mà thôi, dù sao bọn người Địch Long cũng là Cửu Sát điện
Điện hạ. Cửu Sát điện cùng Thanh Long cung cũng đều có tên trong ba thế lực lớn
ở hải để. Chỉ vì Thanh Long Cung chủ này thực lực quá mạnh mẽ mà thôi.
Cửu Sát điện cai quản thủy vực
phương viên chín ngàn vạn dặm, tu yêu giả cộng lại trăm vạn, nhưng Thanh Long
cung cùng Bích Thủy phủ thực lực còn hơn Cửu Sát điện nhiều, quản trị thủy vực
đều quá trăm ngàn vạn dặm, tính sơ qua tu yêu giả cũng rất nhiều.
- Địch Long! Nghe Đằng Sơn nói
ngươi đang một lòng đuổi giết Tần Vũ, vì sao bây giờ lại theo giết một viên hầu,
còn là năm huynh đệ các ngươi liên thủ nữa chứ.
Thanh Long cung chủ nét mặt tươi
cười, ân cần hỏi.
Địch Long trong lòng hiểu rất rõ
Thanh Long Cung chủ này bình thường đối đãi với người khác cũng không quá tệ,
nhưng hễ nổi đóa lên thì bất kể đất trời gì, không hề mềm lòng hay nể nang gì cả.
- Cung chủ chưa biết chứ viên hầu
này là huynh đệ của tên Tần Vũ kia, tên là Hầu Phí. Vừa rồi hắn thừa dịp năm
huynh đệ chúng ta đang ở trong Lục Hợp Thiên Môn trận rượt giết Tần Vũ, nhân cơ
hội giết mất ngũ đệ và thất đệ của ta. Thù này không báo, Cửu Sát điện chúng
huynh đệ ta có chết cũng không nhắm mắt được.
Địch Long mặt đầy sát khí, trong
lời nói chất chứa sát ý vô tận. Phía sau hắn, bốn huynh đệ cũng sát khí đằng đằng,
vừa rồi liên tục hai vị huynh đệ bị giết nên bọn họ không phải chỉ muốn giết Hầu
Phí chết liền là đã thỏa lòng.
- Hầu Phí!
Thanh Long cung chủ liếc mắt nhìn
Hầu Phí, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Kia bất quá chỉ là Nguyên Anh hậu
kỳ, các ngươi liên thủ lâu như vậy mà không giết được, xem ra Hầu Phí này cũng
là một thần thú. Không được rồi! Không được rồi!
Một tu yêu giả ở mức Nguyên Anh hậu
kỳ, có thể chịu nổi bọn Đổng Hư hậu kỳ Địch Long vây công lâu như thế mà không
chết thì mười phần có đến tám chín phần chắc là thần thú rồi.
Địch Long nhướng mày, Địch Tiến ở
bên cạnh hắn cũng lên tiếng:
- Thanh Long Cung chủ! Hầu Phí
này giết chết ngũ ca và thất đệ ta. Bọn ta kỳ này không chết không thôi. Cung
chủ, không phải người muốn ngăn trở huynh đệ chúng ta chứ?
Trong mắt Địch Tiến hàn khí lạnh
như băng.
Trong Lục Hợp Thiên Môn trận Tần
Vũ vừa nghe thì trong lòng cũng có một tia hy vọng.
- Ha ha... Các ngươi muốn giết
thì cứ giết, can hệ gì đến ta?
Thanh Long Cung chủ rũ mạnh tay
áo, ngự không bay thẳng lên bầu trời Hắc Thạch đảo, theo đó dưới chân xuất hiện
một đám mây, đứng trên mây nhìn xuống dưới, đúng dáng kiểu như xem tuồng hát. Đằng
Sơn cùng cả đám người vội vàng bay đến phía sau Thanh Long Cung chủ, cung kính
đứng.
- Hắc hắc... Một đám tiểu trùng
mà vọng tưởng giết bổn Hầu gia. Đúng là nằm mơ!
Hầu Phí cười quái dị một tiếng
mang đầy thần tình hung tợn, chỉ thấy hắc bổng vũ động nhắm về Địch Dương như sắp
đập vào đầu hắn.
Cửu Sát điện Địch Long năm huynh
đệ giờ phút này cũng bạo khởi, lập tức hướng Hầu Phí mà chém giết. Thanh Long
Cung chủ đã nói rõ không cản bọn họ giết Hầu Phí, thì nhất định sẽ không ngăn
trở. Không cần phải lo lắng nữa, Địch Long năm người tự nhiên phóng tay công
kích.
Ở trong Lục Hợp Thiên Môn trận, Tần
Vũ thấy tất cả cảnh trước mắt. Thanh Long cung cùng Bích Thủy phủ cả đám người
chỉ xem hát, mà Hầu Phí đang bị bọn Địch Long năm người vây công. Tần Vũ nhìn
ra thấy Hầu Phí hiển nhiên lọt vào thế kém, tự nhiên trong lòng đầy lo lắng.
- Cháp! Cháp!!!
Một thanh âm chói tai như màn đêm
đột nhiên bao trùm cả phương viên ngàn dậm chung quanh Hắc Thạch đảo, lúc đó cả
đám người Lâu Kha đều tỏ ra mừng rỡ.
Cửu Sát điện năm huynh đệ đành bất
lực tạm dừng tay.
Chỉ thấy một lục y thiếu niên giữa
không trung xuất hiện. Lục y thiếu niên này anh tuấn dị thường, mái tóc xanh biếc
thõng thượt phủ xuống tận thắt lưng, bềnh bồng đong đưa tạo nên một loại cảm
giác thật yêu dị. Điều quái dị nhất chính là ở dọc theo giữa trán lục y thiếu
niên có một đường chỉ dài.
- Bái kiến Lão tổ!
Lâu Kha cùng một đám người Bích
Thủy phủ vội vàng khom người chào.
"Thanh Long Cung chủ đến,
Tam nhãn lão yêu cũng đến."
Trong lòng Tần Vũ thầm kinh hãi.
Đột nhiên...
- Cháp! Tam nhãn ngươi tốt xấu gì
cũng là thần thú, chỉ có vượt qua cửu cửu trọng kiếp mới có thể hoàn toàn biến
thành hình người. Ngươi chỉ mới vượt qua lục cửu thiên kiếp nên nhiều nhất
ngươi chỉ biến hóa ra nửa hình dạng con người mà thôi. Nhưng mà con cóc nhà
ngươi thích mặt người thật quá chừng, lại còn dụng huyền thuật dối người dối cả
mình.
Thanh Long Cung chủ ha ha cười
to, nói thẳng ra Tam nhãn lão yêu là giả dạng.
Tần Vũ không khỏi kinh hãi.
"Tam nhãn lão yêu này thật sự
lợi hại, hắn thi triển huyền thuật, thế nhưng ta không có có chút phát hiện
gì."
Tần Vũ nhìn thấy Tam nhãn lão yêu
thân thể chỉ là hình dạng thiếu niên, ở đây chỉ có Thanh Long Cung chủ có thể
nhìn ra huyền thuật của Tam nhãn lão yêu.
Tam nhãn lão yêu bản thể là Tam
nhãn Bích Tình Thiềm (Cóc xanh ba mắt).
Cóc thì xấu xí, nhưng Tam nhãn
lão yêu thích cái đẹp cực kỳ, đối với chính mình hình dạng xấu xí đương nhiên
không vui, cho nên học tập huyền thuật làm người khác nhìn vào chỉ thấy hình dạng
thiếu niên anh tuấn.
- Thanh Long...
Tam nhãn lão yêu giận dữ, mái tóc
dài xanh biếc xù lên dựng đứng.
- Lão xú quỷ nhà ngươi, ngày nào
cũng đội đầu rồng nhảy ra nhót vô, ngươi tưởng là cái đầu rồng của ngươi có khí
thế lắm sao? Anh tuấn lắm sao?
Tam nhãn lão yêu cũng bắt đầu sỉ
vả lại. Thanh Long Cung chủ cười ha ha, không thèm để ý.
- Ít ra cũng anh tuấn hơn con cóc
nhà ngươi nhé.
Thanh Long cung chủ làm một điệu
bộ đắc ý.
Tam nhãn lão yêu giận đến thân thể
phát run. Hắn thích đẹp, mà cóc thì cực kỳ xấu xí thô kệch, cho nên hắn vô cùng
tức giận khi người khác nói hắn là cóc nhái gì gì đấy. Giờ đây người nói là
Thanh Long cung chủ, thần thú Không Minh tiền kỳ!
- Thanh Long! Lần trước ngươi đoạt
Ngọc kiếm của ta, ta đã không tìm ngươi tính toán, lần này ngươi lại dám nhục mạ
ta. Tốt! Chúng ta lại đấu một trận xem sao.
Giận dữ cực hạn đã mở màn trận
đánh nhau!
Tam nhãn lão yêu tóc xanh bay
múa, thân người trong nháy mắt vọt tới trước Thanh Long cung chủ, một trảo chụp
tới với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn Tần Vũ không ít.
- Đoạt Ngọc kiếm của ngươi? Thối
lắm! Lần trước thanh Ngọc kiếm kia vốn là vật vô chủ, ngươi và ta đánh nhau một
trận cuối cùng ta đạt được Ngọc kiếm, làm sao nói ta đoạt của ngươi được.
Thanh Long cung chủ giận giữ rống
lên, đánh lại. Mọi người đứng xung quanh đều trợn mắt há mồm.
Tam nhãn lão yêu cùng Thanh Long
cung chủ gặp mặt không lâu thì đã xảy ra một trận chiến.
- Oành!
Chỉ thấy từng đạo từng đạo kình
khí vang rầm khắp nơi, khắp chốn trên Hắc Thạch đảo bắt đầu bị tàn phá. Tam
nhãn lão yêu cùng Thanh Long Cung chủ đánh nhau làm trời đất tối tăm, mọi người
đều phải cẩn thận tránh xa kẻo tai bay vạ gió.
Địch Long năm người, cũng không
có cách gì tấn công Hầu Phí, bởi vì tốc độ của Tam nhãn lão yêu và Thanh Long
cung chủ quá nhanh.
Tốc độ của hai đại siêu cấp cao
thủ nhanh hơn Tần Vũ rất nhiều, lúc thì ở mấy trăm dặm xa, vụt chút ngay bên cạnh
bọn người Địch Long. Như thế làm sao bọn người Địch Long chú tâm chém giết Hầu
Phí được cơ chứ? Nói không chừng năm huynh đệ bọn họ không cẩn thận đã bị Thanh
Long cung chủ và Tam nhãn lão yêu đánh cho trọng thương!
Hai người đánh giết, kình khí va
nhau, khắp bốn phía vang lên rầm trời.
Lục Hợp Thiên Môn trận tự nhiên
cũng bị công kích tới, bất quá kình khí kia chỉ là dư kình phát ra của Thanh
Long cung chủ, Tam nhãn lão yêu mà thôi. Đại trận này cũng do bảy vị điện hạ
lúc trước liên thủ bố trí, bằng vào dư kình của trận đấu hoàn toàn không có khả
năng phá đại trận.
- Phí Phí! Không cần sính cường,
ngươi mau nhanh rời khỏi nơi đây.
Tần Vũ lúc này gấp rút truyền âm
cho Hầu Phí.
Lúc này Hầu Phí cùng Địch Long
năm người cũng không còn kịch liệt chém giết như vừa rồi nữa. Hầu Phí đương
nhiên dễ chịu hơn nhiều. Vả lại Hầu Phí có thể tùy thời bỏ đi, vì với tốc độ của
Hầu Phí, bọn người Địch Long muốn rượt theo được thật sự là một chuyện khó
khăn.
- Đại ca, yên tâm! Vừa rồi ta chỉ
sơ xuất cho nên mới bị thương. Hơn nữa ta chưa xuất ra bản lĩnh thật. Ta còn
chưa tiến vào trạng thái bạo cuồng mà.
Hầu Phí giờ phút này nhàn nhã lắm.
Trong lòng Tần Vũ cảm thấy nhẹ nhàng đi vài phần.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, thấy Hầu
Phí bị thương, nên Tần Vũ bỗng nhiên quên mất Hầu Phí còn có thể tiến vào trạng
thái bạo cuồng. Nếu Hầu Phí tiến vào trạng thái bạo cuồng thì thực lực có thể
tăng vọt lên gấp nhiều lần.
Ở phía sau...
- Tam nhãn! Lão biến thái nhà
ngươi bỗng nhiên làm thiệt hả?
Thanh Long Cung chủ giận dữ rống
lên. Vừa rồi Tam nhãn lão yêu hai tay chụp rách áo Thanh Long Cung chủ, tự
nhiên làm Thanh Long cung chủ giận dữ rồi. Chỉ thấy Thanh Long Cung chủ trên
không tay phải xuất hiện một thanh trường thương màu vàng, ánh sáng lòe chói mắt.
Thanh Long cung chủ huy động
thanh trường thương màu vàng, lập tức hoàn toàn áp chế Tam nhãn lão yêu.
Nhìn thấy thế, trong lòng Tần Vũ
sợ rét run không thôi. Thanh Long cung chủ không giống như cao thủ của Tiềm
Long Đại Lục chỉ thường sử dụng kỷ xảo, chỉ thuần túy lực lượng của tốc độ. Chỉ
thấy vô số bóng thương từ trên tay Thanh Long cung chủ nhóang ra, uy lực của mỗi
một đạo thương ảnh đều vượt xa ngay cả sức công kích mạnh nhất của Tần Vũ.
- Thanh Long, tiếp chiêu!
Hoàn toàn bị ép xuống, âm thanh
bén nhọn của Tam nhãn lão yêu đột nhiên cất lên, đồng thời đường chỉ ở ngay giửa
trán Tam nhãn lão yêu tách ra, hiện ra một con mắt, chỉ thấy lấp lóe sáng màu
xanh biếc, giống như một luồng ánh sáng bắn ra.
- Ngươi liều cái mạng già hả?
Thanh Long cung chủ sợ hãi hét
lên một tiếng, vội vàng chuyển mình tránh. Nhưng luồng ánh sáng xanh kia bắn ra
tốc độ quá nhanh, xuyên thủng long bào của Thanh Long cung chủ.
- Tam nhãn, ngươi dùng tới con mắt
kia, chớ trách ta làm thật đó.
Thanh Long Cung chủ hai tay vận sức,
hai tay trong nháy mắt biến thành long trảo đen nhánh, bóng ánh kim loại lạnh
như băng, cả cánh tay cũng phủ đầy vảy rồng màu xanh.
Con mắt thứ ba của Tam nhãn lão
yêu có sức tàn phá cực kỳ sắc bén rất đáng sợ. Ngay đến Thanh Long Cung chủ,
cũng phải dùng long trảo sức mạnh nhất mới đỡ nổi vì hộ thể lân giáp của hắn
cũng không thể cản được sức công kích của tia sáng xanh này.
Tam nhãn lão yêu phát công, một đạo
tia sáng xanh biếc bắn ra.
Vừa thấy Thanh Long Cung chủ ở
phía trước mọi người, trên mặt đột nhiên có một nét cười quỷ dị, không hề dùng
long trảo đỡ, mà dịch người né qua một bên. Vì bị Thanh Long Cung chủ tránh ra,
tia sánh xanh này đương nhiên bắn vào hướng Địch Long.
Địch Long sắc mặt đại biến, không
kịp nổi nóng chỉ biết liều mạng né tránh. Nhưng đòn công kích của Tam nhãn lão
yêu này bắn ra đâu dễ tránh được.
- Ngao...
Địch Long điên cuồng rống lên một
tiếng, chớp mắt đã biến thành một Tử Sát Giao Long dài quá trăm thước, tia sáng
xanh biếc cứ như bắn vào một mảnh giấy, xuyên thủng người Địch Long rồi bắn vào
hải để mất dạng.
Địch Long trong nháy mắt biến lại
thành hình người.
- Tam nhãn lão tổ, vì sao lại đả
thương ta?
Địch Long giận dữ nói, giờ phút
này bụng hắn có một vết thương nhỏ xíu, dù vậy cũng không ngừng rỉ máu.
- Địch Long! Lão tổ ta nếu thật
muốn đả thương ngươi, thì ngươi còn toàn mạng sao?
Thanh âm của Tam nhãn lão yêu
vang lên, nhưng hắn vẫn cùng Thanh Long Cung chủ đấu với nhau nhanh như chớp,
chỉ thấy từng đạo ánh sáng xanh biếc bắn ra. Cả đám người xung quanh hốt hoảng
tránh né, vì sức tàn phá cỡ đó nên không người nào đủ can đảm ngạnh đỡ.
Địch Long trong lòng hiểu được.
Nếu Tam nhãn lão tổ thật sự muốn
giết hắn, tia sáng xanh biếc kia bắn ra khi chạm vào người hắn thì đã nổ tung,
Địch Long căn bản là phải chết chứ không nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà Tam nhãn lão
yêu đã không làm tia sáng xanh nổ mạnh trên cơ thể hắn. Nghĩ thông được điểm
này, Địch Long lúc này không hề nói gì.
- Hưu!
Một đạo tia sáng xanh vừa bắn ra,
nhưng tia sáng xanh lần này ngẫu nhiên bắn thẳng vào Lục Hợp Thiên Môn trận.
- Phốc! Xịch!
Mặc dù tia sáng xanh có hơi bị khựng
lại nhưng cũng vẫn phá tan Lục Hợp Thiên Môn trận, rồi năng lượng tia sáng bắn
thủng xuống mặt đất Hắc Thạch đảo tiêu tan biến mất.
Trận tan!
Lục Hợp Thiên Môn trận tan rã!
Tần Vũ sững sờ, đám Cửu Sát điện
Địch Long năm huynh đệ vẻ mặt cũng ngơ ngác, Hầu Phí cũng ngây ngốc nhìn.
Sức tàn phá của mắt thứ ba Tam
nhãn lão yêu thật mãnh liệt cực độ, sức công kích này ngay cả Thanh Long Cung
chủ cũng không dám khinh thương đón đỡ, sức công kích như thế thì Lục Hợp Thiên
Môn trận dù lực phòng ngự rất mạnh cũng vẫn bị phá tan.
- Tam nhãn lão tổ! Người...
Địch Long chỉ vào Tam nhãn lão
yêu, người giận đến nỗi phát run, thế nhưng một câu cũng nói không ra lời.
Cùng chúng huynh đệ liên thủ, thừa
dịp Tần Vũ không chú ý mới lập được Lục Hợp Thiên Môn trận. Giờ đây Địch Loan,
Địch Phong đã chết, bọn họ muốn bố trận là điều không thể, với tốc độ của Tần
Vũ thì bọn họ còn làm sao có thể vây khốn Tần Vũ trở lại được?
- Tam nhãn, ngươi thật là quá
đáng! Địch Long bọn họ bố trí đại trận này cũng cay đắng lắm, lại bị ngươi phá
như vậy.
Thanh Long cũng trách cứ Tam nhãn
lão yêu. Con mắt thứ ba của Tam nhãn lão yêu cũng giận dữ trừng trừng nhìn Địch
Long.
- Địch Long, sao không bày trận
nơi nào khác mà lại bố trí ngay chỗ ta và Thanh Long đánh nhau chứ?
Tam nhãn lão yêu hừ lạnh nói.
Trong mắt hắn hung quang cũng làm Địch Long năm huynh đệ sợ tim nhảy thót lên,
lúc này không dám nói gì thêm, chỉ là trong lòng tức giận sôi sục.
- Tam nhãn, khoan đánh đã, cần để
sự việc của Địch Long bọn họ giải quyết xong đi đã.
Thanh Long ra vẻ người tốt nói hộ.
Tam nhãn lão yêu hừ lạnh một tiếng
rồi bay tới phía trước bọn người Lâu Kha, cũng không nói gì, hiển nhiên đã chấp
nhận đề nghị của Thanh Long. Thì ra là như vậy, Thanh Long và Tam nhãn lão yêu
đại phá Lục Hợp Thiên Môn trận xong thì dừng tay lại!
Địch Long năm huynh đệ cũng tức
giận đến nỗi không biết nói cái gì, nhưng bọn họ đều không thể bắt được tia cười
sâu trong đáy mắt của Thanh Long Cung chủ và Tam nhãn lão yêu.
- Tam nhãn! Đóng kịch đúng vai
há!
- Ngươi đóng cũng không tồi,
nhưng từ nay về sau cấm nói ta là cóc này nhái kia, nếu không ta sẽ thật sự
cùng với ngươi đại chiến một trận.
==========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét