Các hoàng tử, công chúa đứa nào
cũng mở to đôi mắt đen láy nhìn vị tam thúc chúng chưa bao giờ gặp mặt. Còn
hoàng hậu và các phi tần lại sớm nghe kể qua truyền thuyết của tam thúc này. Cuộc
chiến trên Ô Giang năm đó hoàn toàn truyền khắp cả Tiềm Long đại lục.
Một bên trong trận chiến Ô Giang
chính là tam thúc của bọn họ. Lúc này hoàng hậu cùng các phi tần tự nhiên chăm
chú nhìn xem tam thúc rốt cuộc có ba đầu sáu tay hay không.
- Ha ha, tiểu Vũ, hoàng hậu và
các vị nương nương, còn có một lũ bé con đều nhìn đệ kìa. Không lẽ đệ không có
chuẩn bị chút quà ra mắt sao?
Tần Phong ở bên cạnh nói đùa, Tần
Chính cũng hai mắt vụt sáng, cười khà khà nhìn Tần Vũ.
Lập Nhi tức thì cười nói:
- Tần Vũ, mọi người đang nhìn
huynh kìa.
Tần Vũ ngạc nhiên.
Hắn nào có chuẩn bị sẵn lễ vật,
nhưng các tẩu tẩu, điệt nhi đều nhìn mình. Nếu chỉ một, hai món vật phẩm trân
quý thì Tần Vũ có thể lấy ra được, nhưng tiếc là nhiều người thế này.
Đột nhiên trong lòng Tần Vũ linh
quang lóe sáng, hắn nghĩ tới một thứ.
Chỉ thấy Tần Vũ vung tay tức thì
bay ra mười sáu thanh phi kiếm, cảnh tượng này trái lại khiến cho Tần Chính và
Tần Phong ngẩn người, binh khí có thể bay nhất định là linh khí. Lẽ nào lễ vật
ra mắt của huynh đệ mình lại là linh khí trân quý ư.
- Các bé con, mười sáu thanh phi
kiếm này cho các cháu làm đồ chơi.
Tần Vũ cười nói.
Tần Chính, Tần Phong cùng các
hoàng hậu, nương nương đều một phen ngây nguời, mười sáu hoàng tử công chúa lại
hai mắt sáng rỡ. Linh khí làm đồ chơi ư? Linh khí tại Tiềm Long đại lục trân
quý biết nhường nào, cả một nước chỉ có một, hai kiện mà thôi.
- Ài, đại ca, thứ này huynh cũng
lấy ra được ư?
Hầu Phí lầu bầu, Hắc Vũ thì đập đập
cánh tỏ vẻ khinh thường.
Tần Vũ ngẩn người.
Tinh Thần Các xây dựng đại quân hộ
vệ, tự nhiên cần phải có một số binh khí. Vì vậy Tinh Thần Các thu thập các chủng
loại khoáng thạch quý báu trong phạm vi mấy ngàn vạn dặm, lệnh cho các hộ vệ đội
trưởng, hộ pháp thống nhất luyện chế phi kiếm binh khí để trang bị.
Tần Vũ thân là cao thủ luyện khí.
Trong thời gian nhàn rỗi cũng luyện chế ra mấy ngàn kiện hạ phẩm linh khí.
Trong không gian giới chỉ của Tần Vũ, loại hạ phẩm linh khí này chất thành đống
lớn. Đối với Tần Vũ hiện tại, hạ phẩm linh khí đích thực chỉ là đồ chơi mà
thôi.
- Tiểu Vũ, việc này vạn lần không
thể. Lễ vật này quá lớn.
Tần Chính lúc này mới bừng tỉnh từ
trong kinh hãi.
Một thanh linh khí đối với một quốc
gia phàm nhân đã cực kỳ quý hiếm. Mười sáu thanh phi kiếm lại cho mấy đứa trẻ
con làm đồ chơi, đây không phải quá lãng phí sao?
- Không sao, bất quá trích huyết....ừm,
bọn chúng còn quá nhỏ, để đệ giúp tụi nó vậy.
Để những hài tử này cắn ngón tay
sẽ rất đau, chỉ thấy Tần Vũ chỉ một cái, mười sáu đạo kim sắc quang mang liền bắn
về phía mỗi vị hoàng tử, công chúa.
Sau đó mười sáu giọt huyết châu từ
người các hoàng tử, công chúa bay ra nhập vào phi kiếm.
- Ừm, phi kiếm như vầy tuyệt đối
không làm các cháu bị thương.
Tần Vũ hài lòng gật đầu.
- Mỗi đứa đều phải ghi nhớ, không
được dùng phi kiếm đả thương người khác.
Tần Vũ nghiêm giọng nhắc nhở.
Từng thanh phi kiếm bay tới trước
mặt của mỗi hoàng tử, công chúa, các hài tử nắm lấy tiểu phi kiếm dài ba tấc.
Phi kiếm rất dễ dàng dung nhập vào người chúng, trích huyết nhận chủ, tâm ý
tương thông căn bản không cần chỉ dẫn nhiều, tự nhiên biết thao tác ra sao.
Các hoàng tử, công chúa chơi đùa
với phi kiếm, lúc thì thu vào người, lúc thì ra lệnh cho phi kiếm bay ra, hưng
phấn cười khanh khách.
- Còn không mau cảm tạ tam thúc.
Tần Chính quát.
Tức thì các hoàng tử, công chúa lớn
chút đều quỳ xuống, thanh âm trong trẻo cất lên:
- Đa tạ tam thúc!
Những đứa nhỏ còn bú sữa thì mẫu
thân của nó cảm tạ dùm.
Tần Vũ lại vung tay, ba mươi lăm
viên trân châu lớn hơn trái bóng bàn bay ra. Tại Tiềm Long đại lục, trân châu lớn
như thế chỉ có thể nghe mà chưa thấy. Thông thường có kích cỡ như trái bóng bàn
không gọi là trân châu nữa, mà phải gọi là long châu.
Hoàng hậu cùng các vị nương nương
mắt đều phát sáng, nhìn như si ngốc.
- Long châu lớn như thế này,
trong hoàng cung cũng tìm không ra.
Tần Chính kinh ngạc.
Tần Vũ chỉ cười xòa.
Trân châu lớn như vậy Tần Vũ
đương nhiên biết tại Tiềm Long đại lục trân quý như thế nào. Tuy nhiên tại hải
để tu yêu giới, dù loại trân châu này cũng ít nhưng với địa vị hiện tại của Tần
Vũ trong bảo khố trân châu cỡ này chất thành đống.
- Nhị ca, tại Tinh Thần Các của
ta trân châu như thế này có rất nhiều, tịnh chẳng là gì. Chư vị tẩu tẩu, mời
thu nhận.
Tần Vũ vừa cười vừa nói, tức thì
ba mươi lăm viên trân châu liền bay tới trước mặt của từng người.
Tức thời, hoàng hậu cùng các vị
nương nương đồng thanh nói:
- Đa tạ tam thúc!
Sau đó, hoàng hậu và các nương
nương cũng bắt đầu bàn luận nho nhỏ với nhau, rõ ràng rất hưng phấn. Nữ nhân ai
cũng thích trân châu mã não, trân châu lớn thế này tại Tiềm Long đại lục là bảo
vật vô giá, bọn họ đương nhiên cực kỳ thích có lẽ sau này đi ngủ cũng ôm lấy mà
ngủ.
- Phi Nhã đến rồi!
Tần Chính đột nhiên nói,
- Phi Nhã, lại đây, lại chỗ ta!
Chỉ thấy từ xa có một thiếu phụ
và một bé gái đang ung dung đi tới. Tần Vũ vừa nghe Tần Chính nói liền biết thiếu
phụ này là đại tẩu, còn Phi Nhã quận chúa tự nhiên là con gái của đại ca mình.
- Hoàng thượng!
Tiếng trả lời trong trẻo của Phi
Nhã vang lên, sau đó bước tới bên cạnh và ngồi thẳng lên đùi Tần Chính.
- Yên Vân, lại đây, qua chào tam
thúc của nàng!
Tần Phong cười nói.
Thiếu phụ đưa mắt nhìn về Tần Vũ,
hai mắt vụt sáng tức thì nói:
- Yên Vân xin chào tam thúc!
- Đại tẩu, mời đứng dậy.
Tần Vũ vội nói. Tần Vũ vừa nhìn
đã biết vị đại tẩu của mình có tu luyện võ công, mặc dù ăn mặc lộng lẫy, nhưng
cỗ anh khí trên người vẫn không thể che giấu.
Tần Phong cười:
- Tiểu Vũ, Yên Vân đại tẩu của đệ
thích nhất luyện võ, bất quá...... về thiên phú, ừm, cũng bình thường thôi.
Liễu Yên Vân giận lườm Tần Phong
một cái, sau đó vì ở trước mặt mọi người tịnh không ra uy, bất quá Tần Vũ cũng
xác định vị đại tẩu này tính tình rất thẳng thắn.
Tần Phong cười ồ:
- Ha ha, đã lâu như thế vẫn chưa
đạt tới tiên thiên cảnh giới, thiên phú lẽ nào vẫn cao hay sao? Chẳng qua Yên
Vân thật sự là một vũ si. Năm đó nàng nghe được trận chiến tại Ô Giang nên luôn
ngưỡng mộ đệ, sớm muốn được gặp đệ một lần.
Liễu Yên Vân nhìn Tần Vũ, có chút
khó tin hỏi:
- Tam thúc...thúc...chính thúc giết
chết Hạng Ương?
Liễu Yên Vân nhìn Tần Vũ lúc này
bộ dạng trẻ tuổi chừng hai mươi mấy, làm sao cũng không thể tưởng tượng nổi Tần
Vũ chính là siêu cấp cao thủ giết chết Hạng Ương trong truyền thuyết.
Năm đó giết chết Hạng Ương, Tần
Vũ khó khăn trùng trùng. Nếu như là Tần Vũ hôm này, có lẽ chỉ dùng một chiêu đã
đủ để giết Hạng Ương.
- Bộ không giống sao?
Tần Vũ cười.
Lập nhi đứng bên cạnh nói:
- Yên Vân tỷ tỷ đừng nghe Tần Vũ
khoe khoang. Những chuyện nhỏ nhặt mà huynh ấy cứ luôn đắc ý tự mãn.
Liễu Yên Vân nhìn thấy Lập nhi
trong lòng bất giác ngầm khen ngợi khí chất tự nhiên của nàng, cười nói:
- Vị cô nương này là....là phu
nhân của tam thúc?
Lời vừa nói ra, tức thì mặt Lập
nhi ửng hồng liền hung dữ trừng mắt Tần Vũ một cái. Tần Vũ 'biết ý' vội giải
thích:
- Đại tẩu, đây là sư muội của đệ
Lập nhi.
- Lập nhi cô nương, thật thất lễ.
Liễu Yên Vân vội xin lỗi.
Còn lúc này, Phỉ Nhã quận chúa
đang cùng chơi đùa với các tiểu hoàng tử, công chúa.
- Tam thúc.....con cũng muốn
cái......
Phi Nhã chạy tới trước mặt Tần
Vũ, nhìn chăm chú hắn.
Tần Vũ bất giác lắc đầu cười rồi
vung tay, một thanh phi kiếm lại bay ra:
- Tiểu Nhã phải nhớ nè, không được
tùy ý làm bị thương người khác.
Tần Vũ cũng giúp Phi Nhã trích
huyết nhận chủ.
Tần Chính đột nhiên nói
- Tiểu Vũ, những phi kiếm tặng
cho đám hài tử, chúng đâu biết gì? Nếu làm bị thương người, vậy không ổn.
"Đúng" Tần Vũ ngầm tán
thành liền nói:
- Thôi như vầy, chúng vẫn còn nhỏ,
đệ sẽ bố trí một cấm chế lên phi kiếm, bao bọc bản thân phi kiếm để nó không thể
phát huy lực công kích. Đợi lúc bọn trẻ làm lễ thành nhân, tùy tiện mời một tu
chân giả giải trừ cấm chế cũng được.
Tần Vũ liền vung tay, song thủ như
ảo ảnh trong chớp mắt kết ra thành mười bảy đạo cấm chế, trực tiếp bao bọc mười
bảy thanh phi kiếm.
Lũ trẻ đứa nào cũng không có chân
nguyên lực, tự nhiên không thể phá giải cấm chế của Tần Vũ.
Cấm chế này uy lực không lớn chỉ
phủ một lớp năng lượng lên phi kiếm khiến cho phi kiếm không thể đả thương người
mà thôi. Bất kỳ tu chân giả nào đều dễ dàng dùng chân nguyên lực phá vỡ cấm chế.
Bố trí cấm chế này tuyệt không ảnh hưởng tới việc lũ trẻ thu phi kiếm vào trong
người.
Các hoàng tử, công chúa đều không
cảm thấy phi kiếm có gì biến hóa, vẫn chơi đùa rất vui vẻ.
Liễu Yên Vân chợt thay đổi sắc mặt
như nghĩ tới điều gì, vừa muốn nói ra nhưng bị Tần Phong kéo tay, dùng ánh mắt
ngăn cản. Liễu Yên Vân hít sâu một hơi, nuốt lời muốn nói vào bụng.
Tần Vũ vẫn phát hiện cảnh này.
- Đại ca, có chuyện gì vậy? Đại tẩu,
có chuyện gì cứ nói ra đi.
Tần Vũ cười nói.
Tần Phong nói:
- Tiểu Vũ, đại tẩu đệ nhìn thấy
hoàng hậu cùng các vị nương nương có trân châu nên tự nhiên cũng muốn có. Ta chỉ
ngại mất mặt mà thôi, sao có thể giống như trẻ con đòi quà được?
- Sao lại nói vậy!
Tần Vũ tức thì lấy ra một viên ngọc
mắt mèo lớn,
- Đây là đệ quên mất, viên ngọc mắt
mèo này cũng không thua gì trân châu, đại tẩu cứ nhận lấy.
Liễu Yên Vân đành cười thẹn thùng:
- Vậy đa tạ tam thúc!
Nói xong liền cầm lấy viên ngọc mắt
mèo.
Tần Vũ sau đó cười ha hả nói chuyện
với Tần Chính, lại chơi đùa với các tiểu hoàng tử, tiểu công chúa và cả Phỉ Nhã
quận chúa. Cả Lập nhi cũng gia nhập chơi đùa cùng lũ trẻ. Tần Vũ tâm trạng cực
tốt, căn bản không hề chú ý đến Liễu Yên Vân đã thu ngọc mắt mèo, trong mắt vẫn
hiện lên chút ưu phiền.
- Phong ca, tam thúc đệ ấy liền một
lúc lấy ra nhiều phi kiếm như vậy, chứng tỏ mười năm nay địa vị của tam thúc tại
Hải ngoại tu chân giới tăng lên rất nhiều. Một kiện trung phẩm linh khí khẳng định
đệ ấy không quan tâm. Chàng tại sao không xin tam thúc một kiện trung phẩm linh
khí?
Liễu Yên Vân hết sức bực bội.
Tần Phong bất lực nói:
- Yên Vân, nàng bảo ta mở miệng
thế nào đây?
Liễu Yên Vân nói
- Khi đó tại Bách thần đình, thiếp
tính giúp chàng xin một thanh trung phẩm linh khí, lẽ nào tam thúc còn không
cho? Như thế không được ư.
Tần Phong lắc đầu:
- Yên Vân, có nhiều việc nàng
không biết. Nhìn dáng vẻ hôm nay, tiểu Vũ đích thực có chỗ đứng tại Hải ngoại
tu chân giới. Nhưng mà.....nàng có biết tính cách của tam đệ ta không?
Tần Phong đột nhiên hỏi ngược lại.
Liễu Yên Vân gật đầu nói:
- Thiếp đã sớm nghe chàng nói qua
Tần Phong thở dài:
- Đúng, tính tình của tam đệ ta rất
kiên trì, bất khuất không chịu bỏ cuộc. Cho dù đan điền không thể tu luyện nội
công, vẫn dựa vào khổ tu ngoại công, trở thành tiên thiên cao thủ ngoại công đầu
tiên tại Tiềm Long đại lục, sau đó còn bước chân vào hàng ngũ tu chân giả.
- Tam đệ ta là người bất kể lúc
nào cũng không bao giờ nhận thua. Với tính tình của tam đệ, tại Hải ngoại tu
chân giới nguy cơ trùng trùng có thể chiếm được một địa bàn, ta tin việc đó.
Tuy nhiên ta còn biết .....tam đệ vì huynh đệ người thân, kể cả sinh mạng cũng
không màng.
Tần Phong lúc này tâm trạng có
chút kích động:
- Yên Vân, nếu như ta yêu cầu
trung phẩm linh khí, tam đệ sẽ hỏi trung phẩm linh khí của ta đâu rồi? Ta phải
trả lời thế nào. Chẳng lẽ ta trả lời........ “tam đệ à, đại ca vô dụng, trung
phẩm linh khí đã bị người ta cướp mất” ?
- Chuyện này có thể nói ra ư? Yên
Vân, nàng nói xem chuyện này có thể kể cho tam đệ không?
Mắt Tần Phong trở nên hơi đỏ.
Liễu Yên Vân mở miệng muốn nói gì
đó nhưng cuối cùng lại nói không ra.
- Yên Vân, chuyện này tuyệt đối
không thể nói ra. Một khi nói ra, với tính cách tam đệ nhất định sẽ truy hỏi
xem ai là người đã cướp trung phẩm linh khí. Một khi tam đệ tra được chuyện
này, nhất định sẽ ra một loạt sự tình. Với tính cách của nó khẳng định không chết
không thôi! Nàng nói tam đệ nếu như đối đầu với những người kia thì có khả năng
sống sót không?
Tần Phong lắc đầu thở dài:
- Tam đệ mặc dù lợi hại,
nhưng.....chỉ mới lăn lộn trong Hải ngoại tu chân giới mười năm mà thôi. Đệ ấy
có chút căn cơ nhưng căn cơ đó dày được bao nhiêu. Bất kể thế nào, ta tuyệt đối
không thể để tam đệ bị tổn thương.
Liễu Yên Vân gương mặt lo âu, muốn
nói gì đó nhưng sao cũng nói không ra.
- Nhưng, nhưng....nếu như không
có trung phẩm linh khí, Tứ cửu thiên kiếp kia làm sao độ qua? Chàng có chắc chắn
không? Không có trung phẩm linh khí xác xuất độ qua Tứ cửu thiên kiếp thấp đi rất
nhiều. Thiếp không muốn chàng chết, Phong ca, thật đó, thiếp không muốn chàng
chết.
Liễu Yên Vân ôm chặt Tần Phong.
Tần Phong ôm thê tử mình cười khẽ:
- Sinh tử do mệnh, Yên Vân à, dù
thế nào cũng không thể kéo tam đệ vào. Tam đệ ta nó.... Cả đời đã chịu khổ quá
nhiều. Chúng ta không thể để nó phải tiếp tục liều mạng, cho dù...ta chết.
Trong lòng Tần Phong, Liễu Yên
Vân lệ rơi lã chã.
Qua một hồi lâu...
- Phong ca, nếu như tam thúc gặp
phụ hoàng thì sao?
Liễu Yên Vân đột nhiên hỏi,
- Một khi gặp phụ hoàng, với trí
tuệ của tam thúc nhất định sẽ đoán ra mọi việc.
Tần Phong:
- Phụ hoàng đã biết tiểu Vũ quay
về, nhưng vì tiểu Vũ Phụ hoàng và Phong Ngọc Tử cứ luôn bế quan. Họ không muốn
để tiểu Vũ biết chuyện này. Mặc dù chúng ta nói nửa năm sau Phụ hoàng xuất
quan, nhưng việc bế quan chẳng ai nói trước được, không đúng sao?
Liễu Yên Vân ngẩng đầu nhìn Tần
Phong, khó tin hỏi:
- Không lẽ vì che giấu việc này,
Phụ hoàng và Phong bá bá chuẩn bị cứ thế bế quan không ra ngoài sao?
Trên mặt Tần Phong cũng có chút
khổ não:
- Không còn cách khác.....tính
cách Phụ hoàng và Phong bá bá lẽ nào nàng không biết. Hơn nữa Phụ hoàng cho rằng
mình thiếu nợ tam đệ, bất luận thế nào cha nguyện bế quan không ra, cha không
muốn làm hại tới tam đệ.
Liễu Yên Vân trong lòng đau khổ
nhưng một câu cũng nói không ra. Tần Phong cũng rầu rĩ.
=======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét