- Thanh Long!
Ngôn Tự chân nhân nhìn về Thanh
Long, hơi có chút phẫn nộ.
Chuyện ầm ĩ đến mức thế này không
thể không liên can tới việc Thanh Long trong bóng tối châm dầu vào lửa. Hiện tại
Thanh Long còn sợ chuyện chưa đủ lớn nên muốn chống lưng cho Tần Vũ. Ngôn Tự
chân nhân cũng nhìn ra Tần Vũ lúc này như một thùng thuốc súng có thể nổ bất kỳ
lúc nào.
Thanh Long vỗ vỗ đầu cười nói:
- Ngôn Tự, thế nào? Tần Vũ là hảo
huynh đệ của ta, Tinh Thần Các là thế lực của Hải để tu yêu giả chúng ta, Thanh
Long cung ta dầu gì cũng người đứng đầu, không giúp huynh đệ trong nhà, lại đi
giúp lão quỷ ngươi sao?
Mười mấy tu tiên giả bước đến trước
mặt Ngôn Tự chân nhân, người dẫn đầu vòng tay nói:
- Ngôn Tự chân nhân, các chủ Tinh
Thần Các này dựa vào thế lực cường đại, tùy tiện đồ sát đồng đạo chúng ta. Mong
Ngôn Tự chân nhân có thể chủ trì công đạo.
- Mong Ngôn Tự chân nhân chủ trì
công đạo.
Mười mấy thủ lĩnh của tu tiên giả
đồng loạt nói.
Tần Vũ nghe vậy lông mày nhíu lại,
mục quang lạnh lẽo quét qua mười mấy thủ lĩnh tu tiên giả. Bọn họ trong lòng bất
giác phát lạnh, không tự chủ nhìn về hướng Ngôn Tự chân nhân. Triều Dương tông
toàn bộ người bị diệt, Tần Vũ chính tay giết Đông Phương Niệm, mặc dù lúc này
trong lòng vẫn còn nộ khí nhưng đủ bình tĩnh suy nghĩ cục diện.
Tần Vũ thực tế không phải là người
khát máu. Chỉ là Tần Vũ từ nhỏ đến lớn thân nhân và bằng hữu thật sự không nhiều.
Vì vậy mỗi một thân nhân và bằng hữu trong lòng Tần Vũ rất quý trọng. Lão sư bị
giết, Phụ vương và Phong bá bá bị chặt tay, cừu hận này quá lớn.
Phải biết rằng Tần Vũ vì Phụ
vương mình thậm chí cam tâm cùng chết với người khác, từ đó có thể tưởng tượng
thân nhân trong lòng hắn quan trọng biết nhường nào.
Chặt một tay cùa Tần Đức, Phong
Ngọc Tử thật sự là sai lầm lớn nhất trong đời của Đông Phương Dụ. May mắn chỉ
là chặt tay thôi, nếu như khi đó hắn giết Tần Đức có lẽ lúc này một chút bình
tĩnh của Tần Vũ cũng không còn. Hắn sẽ trực tiếp đồ lục sạch sẽ toàn bộ tu tiên
giả, thậm chí cả hoàng thất Minh vương triều cũng chịu liên can.
- Câm miệng, chân nhân biết giải
quyết việc này thế nào, chẳng lẽ chân nhân cần các ngươi dạy bảo?
Hỏa Điền chân nhân giận dữ mắng.
Mười mấy thủ lĩnh tu tiên giả tức
thì im bặt. Các tu tiên giả này chẳng qua là tu tiên giả trong phạm vi trăm vạn
dặm đến đây. Về địa vị đương nhiên không thể so với ba vị thủ lĩnh của Bồng Lai
tiên vực, bị quát mắng một câu cũng không dám nói.
- Một lũ ngu ngốc, không biết tiến
thóai
Thanh Long cười nói hiển nhiên là
không coi mười mấy thủ lĩnh tu tiên giả này vào đâu.
Đám tu tiên giả lẽ nào không thấy
được tình thế sao?
Luận cao thủ, Thanh Long là đệ nhất
cao thủ tại Hải ngoại tu chân giới. Luận nhân mã, một vạn nhân mã của Tinh Thần
Các đủ để quét sạch hai ngàn tu tiên giả. Các tu tiên giả này còn mưu toan muốn
Ngôn Tự chân nhân chủ trì công đạo, Ngôn tự chân nhân là thằng ngốc sao?
- Các vị, việc này tự ta sẽ xử
lý. Các vị hãy về nghỉ ngơi trước đi.
Ngôn Tự chân nhân mỉm cười nói với
các thủ lĩnh tu tiên giả.
Mười mấy thủ lĩnh tu tiên giả thấy
nhẹ cả người, lập tức khom người lui xuống rồi dẫn các tu tiên giả may mắn sống
sót trở về chỗ ở. Tuy vẫn có một vài tu tiên giả trong lòng rất giận dữ, nhưng
khi nhìn thấy đại quân của Tinh Thần Các chỉ dám giận chứ không dám lên tiếng.
- Ủa, Tần Vũ Các chủ đâu?
Ngôn Tự chân nhân vừa nói xong với
các tu tiên giả lại phát hiện Tần Vũ đã biến mất.
Thanh Long cười hắc hắc nói:
- Ngôn Tự a, Tần Vũ đã đi qua bên
kia rồi, quay đầu nhìn xem. Ai da, Tần Vũ huynh đệ sát khí mạnh quá a, ta đi
xem xem, nhất định có kịch hay a.
Nói xong Thanh Long cũng đi theo.
Ngôn Tự chân nhân quay đầu nhìn
cũng phát hiện Tần Vũ đang từng bước từng bước đi đến nơi ở vốn của Đông Phương
Niệm.
Thi triển ma đạo bí kĩ - Sưu hồn,
Tần Vũ dĩ nhiên biết Đông Phương Dụ đang nấp ở đâu. Linh thức Tần Vũ vừa quét
liền phát hiện tại chỗ ở của Đông Phương Niệm lúc này chỉ có một người. Người
này công lực Nguyên anh tiền kì, chân nguyên lực trong người thuộc về Triều
Dương tông nhất mạch, hơn nữa dung mạo rất giống Đông Phương Niệm.
- Đông Phương Dụ.
Khóe miệng của Tần Vũ xuất hiện nụ
cười lạnh
- Vẫn rất nghe lời phụ thân hắn.
Trong lòng của Tần Vũ đã xác định
chắc chắn người này là Đông Phương Dụ.
Cứ từng bước đi tới, Tần Vũ căn bản
không hề thi triển thuật phi hành chỉ đi từng bước, từng bước. Linh thức bao
trùm bên dưới, Đông Phương Dụ đó hoàn toàn không thể thoát khỏi khống chế của
linh thức Tần Vũ. Sát khí trên người Tần Vũ từ từ dâng cao.
- Đông Phương Dụ!
Thanh âm của Tần Vũ đột nhiên cất
lên.
Đông Phương Dụ lúc này có cảm
giác một ngày dài như một năm. Hắn có thể nghe thấy âm thanh ầm ầm của cuộc
chém giết bên ngoài, còn có tiếng kêu thảm thiết của từng tu tiên giả bị giết,
và khí thế khủng bố của năm ngàn chưởng tâm lôi oanh kích. Lúc này Đông Phương
Dụ đã biết thực lực địch nhân lớn như thế nào.
- Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai
muốn giết ta?
Đông Phương Dụ thật sự không biết
mình đã đắc tội với ai? Hắn tự nhận bản thân hành sự rất thông minh, đối với
nhân vật lợi hại tuyệt không dám có chút bất kính. Với phong cách xử sự như vậy,
còn đắc tội người ta ư? Đông Phương Dụ không hiểu nổi.
Tiếng chém giết đã ngưng lại
nhưng sau đó Đông Phương Dụ vẫn càng kinh hồn bạt vía.
- Kết thúc rồi sao, cuối cùng kết
quả như thế nào? Phụ thân sao còn chưa cho một ai tới báo kết quả cho ta. Không
lẽ Triều Dương tông đã bại, phụ thân cũng bại? Không thể như vậy, tuyệt đối
không có khả năng
Trên trán Đông Phương Dụ đổ mồ
hôi lạnh, không ngừng lắc đầu lẩm bẩm.
Hắn ta căn bản không dám đi ra khỏi
ngôi nhà này nửa bước, hắn chỉ có thể ở yên tại đây.
- Đông Phương Dụ!
Thanh âm lại vang lên, Đông
Phương Dụ bất chợt xác định được thanh âm này giống hệt thanh âm ban đầu nói
- Đông Phương Dụ chết hoặc tất cả
người có mặt...chết!
Khi nghe thanh âm này, trong lòng
Đông Phương Dụ chợt thấy ớn lạnh.
- Đông Phương Dụ, ra đây chịu chết.
Tần Vũ lạnh lùng nói, tiếp tục bước
từng bước đi tới.
Dưới sự bao trùm của linh thức, Tần
Vũ thấy rõ ràng sự sợ hãi của Đông Phương Dụ. Chính vì muốn dày vò hắn, dày vò
thần kinh hắn, khiến hắn sợ hãi, khiến hắn hoảng loạn đến điên cuồng, Tần Vũ cứ
chầm chậm bước tới mục tiêu.
Ngôn Tự chân nhân và Thanh Long
hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa hành động của Tần Vũ.
- Đông Phương tiểu tử đáng
thương, ai da, ai bảo đắc tội nhầm người làm chi?
Thanh Long ở bên cạnh nói mát.
- Đông Phương Dụ giết lão sư Tần
Vũ Các chủ, lại chặt một tay phụ thân và bá bá các chủ. Tần Vũ các chủ làm như
thế chỉ có thể nói Đông Phương Dụ tự làm tự chịu.
Ngôn Tự chân nhân thở dài hiển
nhiên có chút thương tiếc.
Thanh Long bĩu môi nói:
- Ngụy quân tử.
Bất luận Thanh Long hay Ngôn Tự
chân nhân đã có thể làm thủ lĩnh một phương đều không phải người tâm từ thủ
nhuyễn. Lúc này trong lòng bọn họ thực tế không hề có một chút đồng tình với
Đông Phương Dụ. Ngôn Tự chân nhân bất quá chỉ nói cho có lệ thôi.
Tu chân giả, làm chuyện nghịch ý trời, đôi bên
tranh đoạt các loại thiên tài địa bảo, thực lực trên hết! Ai lòng dạ mềm yếu có
lẽ chết từ bao nhiêu năm trước.
Lòng dạ từ bi cũng phải có thực lực.
Trừ phi ngươi có thực lực cửu kiếp, thập kiếp tán tiên thậm chí là thập nhị kiếp
tán tiên. Ngươi tâm từ thủ nhuyễn, người khác mới tán tụng ngươi nhân từ, ngươi
cao thượng.
Nếu như ngươi chỉ là tu chân giả
thuộc loại Động hư kỳ thông thường, ngươi nhân từ người khác sẽ cho rằng ngươi
ngốc. Ngươi nhân từ, người khác lòng dạ ác độc, ngươi có thể sống sót trong tu
chân giới nguy cơ trùng trùng, đó mới xem là quái dị.
Trên con đường nghịch thiên, một
bước sai lầm, khổ công ngàn năm hủy trong chớp mắt. Tu chân giả đa số có tính
cách kiên định. Dù bề ngoài thiện lương, tâm địa cũng kiên định lãnh khốc. Thời
khắc quan trọng há có thể mềm tay?
Thanh Long, Ngôn Tự chân nhân, Đằng
Sơn, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân và hai hộ pháp Thanh Long cung đều
theo sau lưng Tần Vũ, linh thức của họ đều thấy rõ bộ dạng hoảng sợ của Đông
Phương Dụ, hoảng sợ gây ra từ lời nói của
Tần Vũ.
Tử vong không hề đáng sợ, rõ ràng
biết tử vong đang tới lại không cách nào trốn tránh, chỉ có thể chờ đợi tử vong
giáng xuống, như thế mới là đáng sợ nhất.
Tần Vũ đã bước đến bên ngoài cửa
độc viện. Lúc này sát khí từ trên người Tần Vũ ngay cả Đông Phương Dụ trong
phòng cũng có thể cảm thấy.
"A!"
Sắc mặt của Đông Phương Dụ đột
nhiên co rúm đáng sợ. Hắn không thể chịu đựng được nữa, rú lên một tiếng, vận dụng
công lực toàn thân giá ngự phi kiếm, nháy mắt tốc độ đạt tới cực hạn bay thẳng
lên không.
Chỉ thấy Tần Vũ chớp mắt hoá thành
một đạo kim sắc quang tuyến.
"Bùng!"
Kim sắc quang tuyến đi sau mà tới
trước, xuất hiện phía trên Đông Phương Dụ. Sau đó nhìn thấy một bàn tay kim sắc
cực lớn xuất hiện
"Bùng"
Bàn tay kim sắc nện thẳng vào
lưng Đông Phương Dụ giống như đóng đinh, hắn bất thình lình bị nện rơi xuống
bên dưới.
Mặt đất một phen chấn động.
Thân thể Đông Phương Dụ đập mạnh
vào những phiến đá xanh lót trong độc viên, tức thì những phiến đá bể nát, toàn
thân Đông Phương Dụ đầy máu. Đông Phương Dụ khốn khổ chống hai tay muốn bò dậy,
nhưng lục phủ ngũ tạng đau nhói khiến hắn lại phun ra một búng máu.
Thân hình Tần Vũ chợt xuất hiện
trước mặt Đông Phương Dụ.
Đông Phương Dụ nằm sấp trên mặt đất
trước tiên nhìn thấy chân của Tần Vũ, sau ngước lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo
của hắn rồi lại ngó xung quanh kinh hoàng nói:
- Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta
đâu rồi? Còn người của Triều Dương tông ta đâu?
- Triều Dương tông, từ hôm nay,
không còn.
Tần Vũ lạnh lùng nói.
Đông Phương Dụ nhất thời chưa kịp
phản ứng. Chỉ trong nháy mắt hắn liền minh bạch ý của Tần Vũ. Triều Dương tông
của hắn đã bị diệt tông!
- Vì sao, vì sao ngươi phải làm
như vậy. Ta đắc tội với ngươi chỗ nào mà ngươi phải đuổi cùng giết tuyệt như vậy?
Đông Phương Dụ dù trong lúc này
tinh thần vẫn chưa sụp đổ. Bởi vì hắn không hề coi trọng người trong tông phái,
thứ hắn xem trọng chính là cái mạng nhỏ của mình.
Sâu trong tâm Đông Phương Dụ vẫn
còn một tia hy vọng cuối cùng.
- Ngươi muốn giết ta? Vậy ngươi
nói ta rốt cuộc đắc tội ngươi ở chỗ nào. Nếu ngươi không nói rõ, ta cũng không
cam tâm.
Đông Phương Dụ nhìn chằm chằm Tần
Vũ.
Đông Phương Dụ tự thấy mình dù thế
nào cũng không hề đắc tội với người có thế lực ghê gớm như thế. Người bị hắn giết,
đều là tiểu nhân vật hắn có chút khinh thường. Đại nhân vật hắn căn bản không
dám giết.
- Tần vương triều, tướng quân Triệu
Vân Hưng, trận chiến tại Gia Lăng quan, ngươi giết người đó phải không? Triệu
Vân Hưng tướng quân chính là lão sư đầu tiên của ta.
Thanh âm lạnh lẽo của Tần Vũ
không chút kích động.
Nháy mắt sắc mặt của Đông Phương
Dụ tái nhợt.
Hắn nhớ lại, vị tướng quân đó trời
sinh có một thứ khí thế lăng lệ, dù đối mặt với Đông Phương Dụ vẫn triển khai
công kích ác liệt không màng sinh tử. Lúc bắt đầu Đông Phương Dụ sơ ý khinh thường
không có chân nguyên lực hộ thể thậm chí còn chịu chút thương tích ngoài da, cuối
cùng nổi giận giết chết vị tướng quân đó. Cho dù đã chết, vị tướng quân đó vẫn
giận dữ nhìn chằm chằm Đông Phương Dụ.
- Hai vị thượng tiên của Tần
vương triều ngày nay, một người là phụ thân ta, một người là bá bá của ta.
Tần Vũ lại nói tiếp.
Đông Phương Dụ cả người mềm ra,
thần quang trong mắt cũng biến mất.
- Sao có thể, sao có thể....
Đông Phương Dụ lẩm bẩm, hai mắt
như si ngốc. Hắn ta lúc này chẳng còn chút hy vọng sống sót.
Trong tay Tần Vũ kim quang lấp
lánh, mấy đạo quang hoa nhập vào người Đông Phương Dụ phong ấn hoàn toàn nguyên
anh của hắn. Với thực lực hiện thời của Tần Vũ, Đông Phương Dụ một chút khả
năng phá phong ấn cũng không có.
- Lương Thản hộ pháp, ngươi dẫn
tiểu đội một trăm người áp giải Đông Phương Dụ trở về kinh thành giao cho phụ
vương ta xử lý. Sau đó người sẽ an bài vấn đề chỗ ở cho các ngươi.
Tần Vũ hạ lệnh. Lương Thản hộ
pháp trong tứ đại hộ pháp đứng bên ngoài viện tức thì nhận lệnh.
- Hoàng thượng, bên ngoài Chúng
tiên vực thành ngoại xảy ra đại chiến. Thượng tiên vốn ngụ Chúng tiên vực chết
rất nhiều.
Một lão thái giám đứng bên cạnh
Chu Nham cung kính bẩm báo.
Chu Nham lúc này hoàn toàn không
có bộ dạng nhếch nhác như lúc bị Tần Vũ bắt.
- Chết rất nhiều? Lẽ nào do một
người mặc áo bào đen gây ra?
Chu Nham nhíu mày hỏi.
Lão thái giám nói:
- Không, không phải. Căn cứ theo
cao thủ trên thành lâu quan sát, hắc bào nhân ban đầu một mình khiêu chiến. Sau
đó đến đến... số lớn thượng tiên, che kín cả bầu trời. Số thượng tiên này còn
nhiều hơn rất nhiều thượng tiên chúng ta đã đón tiếp. Nhưng đó là thượng tiên
bên phe hắc bào nhân đó.
Chu Nham trong lòng hiểu ra.
Lão thái giám tiếp tục nói:
- Sau đó hắc bào nhân hạ lệnh một
tiếng tức thì thượng tiên của Chúng tiên vực chết rất nhiều. Hoàng thượng, người
biết không, khi đó có vô số lôi điện đánh xuống a, cảnh đó khiến cho tướng sĩ
trên thành lâu đều bị dọa ngẩn người ra.
- Hắc bào thượng tiên hiện đang ở
đâu?
Chu Nham hơi nhíu mày sau đó hỏi.
Lão thái giám đáp:
- Hắc bào thượng tiên vẫn còn ở tại
Chúng tiên vực. Theo cao thủ trên thành lâu quan sát, sau đó thủ lĩnh của chúng
tiên vực chính là vị chân nhân gì đó xuất hiện, nói chuyện vài câu với hắc bào
nhân. Lúc này hắc bào nhân đã tiến vào bên trong Chúng tiên vực.
- Ừm...
Chu Nham lúc này trầm tư, lão
thái giám cũng không dám lên tiếng.
Minh vương triều hủ bại nhưng đến
đời Chu Nham quốc lực tăng cao, binh lực ngày càng lớn mạnh. Đừng nhìn Chu Nham
bề ngoài thích nữ sắc thậm chí còn trọng dụng gian thần, nhưng quốc lực ngày
càng tăng cường, binh lực cũng ngày càng mạnh.
Khởi giá tới Chúng tiên vực, nhất
định phải gặp lại chào hỏi vị hắc bào thượng tiên.
- Hoàng thượng!
Lão thái giám kinh ngạc
- Hoàng thượng, hắc bào nhân là tặc
nhân phá hoại tẩm cung, thực lực lại đáng sợ như thế....
"Hừ."
Chu Nhan hừ lạnh một tiếng, mục
quang lạnh lẽo lướt qua lão thái giám.
Trong tâm lão thái giám chợt ớn lạnh,
không dám nói tiếp tức thì lĩnh mệnh. Lão thái giám là thủ lĩnh đạo quân bí mật
dưới trướng Chu Nham, thực lực cũng đạt đến tiên thiên đại thành, nhưng dù là
cao thủ như vậy đứng trước mặt Chu Nham cũng thấy phát run.
==============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét