Tần Vũ và Lập Nhi cùng tiến vào đại
sảnh.
- Tiểu Lộ, Đại Sơn, mọi việc thế
nào rồi? Tiểu Lộ, ở đằng sau có phải là tướng công của muội không?
Tần Vũ cười hỏi.
Tiểu Lộ nhìn Tần Vũ, hai mắt ướt
đầy nước mắt.
Từ khi Tần Vũ li khai tiềm long đại
lục để tiến nhập hải vực mênh mông, nào ai biết Tần Vũ khi nào sẽ quay trở về,
thậm chí còn không biết có quay về được không. Tiểu Lộ vì sự ra đi của Tần Vũ hết
sức thương tâm nên từ đó về sau hết sức nỗ lực tu luyện.
- Vũ ca ca!
Tiểu Lộ tiến lên hai bước ôm chặt
lấy Tần Vũ, không thể kiềm được nước mắt.
Thiết Sơn hai mắt ửng hồng. Con
người cứng rắn như hắn lúc này đây cũng thực sự rất kích động.
- Được rồi, đừng giống như con
nít nữa. Hiện đã là thê tử của người ta thì phải giữ ý một chút, biết không?
Tần Vũ vỗ về, lau nước mắt của Tiểu
Lộ rồi nhìn về Đường Nguyên hỏi:
- Ngươi là Đường Nguyên, trượng
phu của muội muội ta?
Đường Nguyên, nguyên là một người
trời không sợ, đất không sợ nhưng lúc này cũng cảm thấy có một chút gì đó e dè.
Bởi vì thân phận người đang đứng
trước mặt, vốn là Vũ vương gia của Tần vương triều, là người đầu tiên của Tiềm
Long đại lục tu luyện ngoại công đạt tiên thiên cảnh giới thậm chí chỉ hai mươi
tuổi đã bước vào cảnh giới của tu chân giả, là người chiến thắng trong cuộc chiến
truyền thuyết tại sông Ô giang.
- Tiểu cửu tử! Ta tên Đường
Nguyên tự Thanh Lan, là tướng công của Tiểu Lộ.
Đường Nguyên lúc này đã tĩnh tâm
trở lại nho nhã trả lời. Chỉ một câu xưng hô " tiểu cửu tử" đích thực
giảm bớt đi khoảng cách giữa hai bên.
Trong tâm Tần Vũ thầm gật đầu.
- Tiểu vũ, cả mười năm nay không
hề có chút tin tức gì của người. Hôm nay chúng ta không say không về. Đường
Nguyên, việc đánh ngươi tạm thời để đấy. Người mau mau chuẩn bị yến tiệc để ta
cùng huynh đệ của ta ăn uống một phen.
Thiết sơn lúc này hào khí bộc
phát.
Tần Vũ cười nói:
- Đại Sơn, hôm nay ngươi uống bao
nhiêu thì ta uống bấy nhiêu. Thế nào?
Đạt đến cảnh giới của Tần Vũ hiện
tại thì muốn bao nhiêu có thể uống bấy nhiêu, làm sao có thể say được.
- Sảng khoái, Đường Thanh Lan,
còn đứng đấy làm cái gì. Sao không đi chuẩn bị đi?
Thiết sơn trừng mắt nhìn Đường
Nguyên.
Thần sắc Đường Nguyên cứng lại,
gượng cười nói
- Cái này... đại cửu tử, hồi nãy
huynh có nói hình phạt đánh ta tạm thời treo đấy. Hôm nay Vũ vương gia tới đây
là một việc đáng mừng, thôi thì tha cho ta có được chăng?
- Nói thừa, mau đi chuẩn bị tiệc
rượu đi!
Thiết Sơn giận dữ nói.
Tần Vũ cười nói:
- Đại sơn, ngươi thật ngốc quá.
Chuẩn bị tiệc rượu đâu nhất định phải do Đường Nguyên đích thân làm? Khi nãy quản
gia nghe thấy lời ngươi nói đã lập tức đi rồi. Có lẽ là đi sắp xếp yến tiệc. Đường
Nguyên đang trêu ngươi thôi.
Đường Nguyên kinh ngạc nhìn Tần
Vũ
- Quản gia ở ngoài cổng. Tiểu cửu
tử có nói với quản gia làm hay không mà sao lại biết quản gia đang làm việc đó
chứ?
Đường Nguyên không biết võ công,
lại càng không biết sự tồn tại của linh thức.
- Tướng công, thần thông của Vũ ca ca ta sao
huynh có thể tưởng tượng được
Lúc này tiểu Lộ liền đỡ lời cho Tần
Vũ.
- Thần thông?
Tần Vũ cười:
- Nói về thần thông thì ta không
thể bằng sư muội ta được. Để ta giới thiệu đây là sư muội của ta, Lập Nhi!
Tần Vũ nắm lấy tay Lập Nhi giới
thiệu. Lập Nhi chỉ nhìn Tần Vũ nhưng không hề rút tay về.
Từ lần đầu tiên Tần Vũ nắm tay Lập
Nhi, về sau khi Tần Vũ nắm tay, Lập Nhi không hề có phản kháng. Thật đáng tiếc
... Lập Nhi không hề thấy trong mắt Tần Vũ có một tia đắc ý vì "âm mưu đã
đạt được".
- Lập Nhi tỷ tỷ, tỷ thật sự là sư
muội của Vũ ca ca?
Tiểu Lộ nghi hoặc nhìn Tần Vũ
cùng Lập Nhi
- Ngạn nhi!
Tiểu Lộ đột nhiên cất tiếng gọi.
Từ trong góc của đại sảnh chui ra
một cái đầu nhỏ, đôi mắt đen chớp chớp trông rất khả ái.
- Ngạn nhi, lại đây, mau gọi cửu
cửu đi!
Tiểu Lộ vội kêu đứa bé. Thằng bé
chính là con trai của tiểu Lộ tên Đường Ngạn. Chỉ thấy thằng bé khoảng ba tuổi,
thắt tóc bím, khuôn mặt hồng hồng.
Đường Ngạn đi về phia Tần Vũ, mắt
nhìn Lập Nhi vẻ nghi hoặc hỏi:
- Cửu cửu, người nói cô ấy có thần
thông? Là thần thông gì vậy?
- Phải a, Lập Nhi tỷ tỷ thật ra
có khả năng gì vậy?
- Có thể khôi phục cánh tay cho
muội!
Tần Vũ nhìn Tiểu Lộ chầm chậm
nói.
Tiểu Lộ, Đường Nguyên, Đường mẫu,
Thiết Sơn mọi người ai nấy đều giật mình.
Ba ngày sau, Tần Vũ, Lập Nhi, Đường
Nguyên cùng Thiết Sơn cùng đi trên đường trong Tô Nham thành.
- Đại Sơn, làm thống lĩnh tại Tô
Nham thành này thấy thế nào?
Tần Vũ cười nói.
Thiết Sơn ngẫm nghĩ một chút rồi
nói
- Cũng bình thường! Chỉ là khi xử
lý con cháu của một vài quan gia thì có chút phiền toái. Bất quá so với việc
cùng huynh đệ của ta uống rượu ca hát thì thật không bằng a. Tiểu Vũ, ngươi đã
thấy đứa con hổ đầu hổ não của ta, nó có được không?
- Mạnh, không chỉ mạnh, mà tuổi
còn nhỏ nhưng uống rựou cũng rất khá.
Tần Vũ cười.
Đột nhiên Tần Vũ chợt biến sắc
sau đó lại có chút tiếu ý.
- Thiết Sơn, Tô Nham thành có phải
có một thanh niên rất thích gấp mở quạt, khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, ngoài ra
còn rất anh tuấn khả ái, sau lưng có một bím tóc dài không?
Tần Vũ quay sang Thiết Sơn hỏi.
Thiết Sơn hừm lên
- Mmm, đương nhiên có. Đó chính
là nhi tử của thành chủ Tô Nham thành bọn ta, cùng với Đường Nguyên từ một ổ
chuột rắn mà ra.
- Tử Du huynh?
Đường Nguyên nghi hoặc nhìn Tần
Vũ.
Tần Vũ gật đầu nói:
- Đường Nguyên, bằng hữu của
ngươi mười phần đến tám chín là không muốn sống rồi. Bởi vì hắn dám trêu chọc
người không nên trêu đến.
Tuân Phụng, tự Tử Du là con của
thành chủ Tô Nham thành, tính tình thích trêu hoa ghẹo nguyệt đúng là cùng chí
hướng với Đường Nguyên. Bình thường hay chọc phá con gái nhà lành. Bất quá Tuân
Phụng chỉ đơn giản là chọc cho vui chứ chưa bao giờ thật sự khi phụ người ta.
Hôm nay Tuân Phụng đang dẫn theo
gia đinh đi trên đường.
- Oa, mỹ nhân, mỹ nhân, ta yêu cô
ấy mất thôi!
Tuân Phụng nhìn thiếu nữ ở cách
đó không xa, cảm thấy trái tim trong ngực nhảy liên hồi.
Phía trước là một thiếu nữ toàn
thân mặc y phục màu tím, trên khuôn mặt không hề có nụ cười nhìn rất lạnh lùng.
Bất quá ngoài cái cảm giác là một mỹ nhân băng giá ra thì thiếu nữ này có khuôn
mặt có thể nói là hoàn mỹ, đôi môi màu tím kết hợp với sự lạnh lùng khiến mọi
người có thể cảm nhận từ xa.
- Cô nương, tại hạ Tuân Phụng,
Tuân Tử Du!
Tuân Phụng dùng nụ cười mà hắn tự
cho là thân thiện nhất tiến về phía trước.
- Cút mau!
Sắc mặt của tử y thiếu nữ không
có biểu hiện gì, trong mắt chỉ lấp lánh hàn quang.
Tuân Phụng khựng người bất giác cảm
thấy lúng túng. Chỉ là da mặt của Tuân Phụng thật quả dày hơn người thường, tiếp
tục cười nói:
- Cô nương, tại hạ đối với Tô
Nham thành rất quen thuộc. Mỗi một ngóc ngách đều biết rõ ràng. Nếu như cô
nương muốn đi du ngoạn thì tại hạ có thể dẫn đường
Mục quang của thiếu nữ đột nhiên
chuyển nên lạnh lẽo có chút âm u.
- Oh, Tử Du huynh, từ khi nào mà
huynh theo đuổi mỹ nhân lại khách khí như vậy. Mỹ nhân, tại hạ Vương Phiến là
vương gia tại Tô Nham thành. Không biết mỹ nhân có muốn tới tham quan vương phủ
của ta không?
Một thanh âm sắc nhọn chợt vang
lên.
Đồng thời có hai tên thủ hạ chạy
tới bắt lấy tử ý thiếu nữ.
Vương Phiến không giống Tuân Phụng.
Tuân Phụng cùng lắm chỉ là trêu đùa còn Vương Phiến thì lại đi cưỡng đoạt dân nữ.
- Tất cả bọn ngươi... Đáng chết!
Mắt của tử y thiếu nữ lóe hàn
quang. Chỉ thấy thân thể phát ra vô số quang hoa tán xạ ra xung quanh, hai tên
gia đinh trong nháy mắt liền tan xương nát thịt. Tuân Phụng trong lòng thật sự
kinh hãi, toàn thân bỗng nhiên vô lực.
- Tư đồ cô nương, tại Tần vương
triều của ta muốn giết người thì ít nhất cũng nên nói với ta một tiếng chứ!
Như thuấn di, Tần Vũ tức thì hiện
ra trước mặt Tuân Phụng, với vị trí nơi Tần Vũ đứng, các tia quang hoa từ tử y
nữ tử hoàn toàn bị cản lại.
Vương Phiến lúc này còn lại bên cạnh
đó cùng mấy tên gia nhân cùng một dạng, toàn thân tan nát, máu tràn khắp trên mặt
đất.
Tử y thiếu nữ nhìn Tần Vũ khóe miệng
chợt hơi nhếch lên, khiến cho ngươi ta có cảm giác là nàng ta đang cười.
- Tần Vũ Các chủ!
Thái độ của tử y mỹ nữ hoàn toàn
khách khí.
Tần Vũ cười nói
- Tư đồ cô nương, cô không phải
đang ở cạnh Y Đạt huynh sao mà lại một mình nhàn nhã trên đường của Tô Nham
thành thế này? Bất quá tên tiểu tử này có một chút quan hệ với chồng của muội
muội của ta, ta không thể nhìn hắn chết được.
Vị tử y mỹ nữ này chính là một
trong ba đại ma đầu của Tử Diễm ma ngục - Tư đồ Huyết.
- Tần Vũ Các chủ đã ra mặt thì
đương nhiên ta có thể tha cho hắn một mạng.
Tư Đồ Huyết liếc qua Tuân Phụng một
cái rồi sau đó quay lại nhìn Tần Vũ nói
- Tần Vũ Các chủ, Y Đạt cùng Tiêu
Cửu hiện chắc đang ở một nơi nào đó trong Tô Nham thành.
Tần Vũ gật gật đầu.
- Tử Du huynh!
Đường Nguyên cũng từ xa chạy đến.
Khi nãy bọn người Tần Vũ, Đường
Nguyên còn cách xa Tuân Phụng hơn cả ngàn mét. Chỉ là cự ly ngàn mét với Tần Vũ
mà nói chỉ là một bước, trong nháy mắt là có thể tới, đương nhiên trong nháy mắt
đó có thể tới cứu lấy tính mạng của Tuân Phụng.
- Đường Nguyên, bọn họ, bọn họ,
còn có cả Vương Phiến nữa, tất cả bọn họ đều nát thây cả rồi.
Lúc này Tuân Phụng cực kỳ hoảng
loạn.
Đường Nguyên nhìn cảnh tượng trước
mắt, rồi sau đó nhìn lại Tần Vũ cùng tử y mỹ nữ, cảm giác được bọn họ là cùng một
dạng người. Lúc này Đường Nguyên cũng đoán ra được tử y mỹ nữ này nhiều khả
năng cũng là tu chân giả. Nghĩ vậy liền quay lại nhìn Tuân Phụng nạt:
- Ngươi muốn chết sao, sao lại đi
chọc ghẹo cô ta?
Tuân Phụng hít sâu một hơi nhìn
Tư Đồ Huyết rồi nhỏ giọng nói khẽ
- Thanh Lan, ta nghĩ... ta...
ta... ta đã yêu nàng mất rồi!
Tuân Phụng nghĩ mình nói nhỏ như
vậy sẽ không có ai nghe được. Chỉ là thanh âm của hắn....
Tần vũ giật mình quay đầu lại
nhìn Tuân Phụng kinh ngạc. Mục quang Tư Đồ Huyết cũng nhìn Tuân Phụng, trên
khuôn mặt hiện lên vẻ quái dị.
- Cái tên tiểu tử này...!
Tần Vũ vào lúc này cũng chẳng biết
nói gì.
Tư Đồ Huyết là đệ nhất nữ ma đầu
của Tử Diễm Ma Ngục, tu ma giả cảnh giới đạt đến Không Minh tiền kỳ. Nếu Tần Vũ
cùng Tư đồ Huyết giao đấu thì cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Đường đường là một
cao thủ cao cấp trong ma đạo bây giờ lại được một tên tiểu tử bình thường muốn.....
- Đúng là điên rồi!
Tần Vũ bất giác bật cười.
Tuân Phụng thấy Tần Vũ cùng Tư Đồ
Huyết đều nhìn mình lập tức nghĩ đến thần thông của hai người, liền đoán ra là
những lời nói của mình đã bị hai người này nghe thấy. Tâm tư đã bị người biết
Tuân Phụng ngược lại còn ngẩng cao đầu nhìn thẳng về Tư Đồ Huyết.
Tư Đồ Huyết vẫn không nói gì, ánh
mắt vẫn băng lãnh như trước.
- Tại hạ Tuân Phụng, hay còn gọi
là Tuân Tử Du. Tư đồ cô nương, tại hạ thật sự rất thích nàng. Chỉ là trong tình
yêu phải đến từ hai phía. Ta không thể bám sát lấy nàng nhưng chỉ cần nàng luôn
nhớ đến là tại Tô Nham thành này luôn có một Tuân Tử Du luôn mong nàng đến đây.
Khuôn mặt của Tuân Phụng khi
nghiêm túc nhìn thật buồn cười.
- Ha ha...Tư Đồ Huyết, hôm nay lại
có người thích ngươi. Trời ạ, hôm nay không phải mặt trời mọc hướng Tây chứ!
Một hán tử râu ria rậm rạp xuất
hiện, nhìn về Tuân Phụng nói
- Tiểu tử có muốn ta nói cho
ngươi biết vị Tư Đồ cô nương này của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi không? Haha
... Ha ha ha.
- Tiêu Cửu!
Tư Đồ Huyết vung tay lên, một đạo
tử sắc điện quang bắn ra.
Tiêu Cửu cũng liền vung một tay
lên. Một vầng quang mang hình bán nguyệt hiện ra đỡ lấy tử sắc điện quang, sau
đó cả hai cùng biến mất.
- Tư Đồ, chúng ta đã là bằng hữu
nhiều năm. Hôm nay có người công khai nói yêu ngươi, ta cũng vì ngươi mà cảm thấy
rất vui.
Tiêu Cửu vừa cười hi hi vừa nhìn
lại Tuân Phụng
- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết,
Tư đồ cô nương năm nay đã ......a a Tư Đồ huyết, hay để cho ta nói nhé
Tiêu Cửu đã cùng với Tư đồ Huyết
giao thủ một lần.
Mục quang lạnh lẽo của Tư Đồ Huyết
nhìn qua Tiêu Cửu
- Cẩn thận cái miệng, còn
không.... Hôm nay Tư Đồ Huyết ta cùng Tiêu Cửu ngươi không chết không thôi
Tiêu Cửu rùng mình, tức thời
không nói tiếng nào.
- Tư đồ, ngươi cùng Tiêu cửu đã
đánh nhau nhiều năm nhưng vẫn chưa bao giờ nói là đến chết không thôi. Vì
sao....chỉ vì một phàm nhân mà ngươi lại nói như vậy. Không lẽ......
Một nam tử mặc áo tím nhẹ nhàng
bước tới.
Tư Đồ Huyết nhíu mày nhưng vẫn
không nói cái gì. Trước mắt của nàng là Ngục vương Y Đạt, cao thủ Không minh hậu
kỳ. Tư đồ Huyết còn xa mới có thể là đối thủ.
- Tần Vũ các chủ!
Y Đạt nhìn Tần Vũ gật đầu chào.
- Y Đạt huynh!
Tần Vũ cũng gật đầu chào. Lúc này
một đạo quân thành vệ cũng chạy tới. Tần Vũ liền quay lại nói với Thiết Sơn
đang đứng bên cạnh
- Đại Sơn, những thi thể này giao
cho huynh xử lý, còn việc này huynh cũng không cần phải quản lý làm gì!
Thiết Sơn biết đám người trước mặt
mình không phải là người thường tức thì gật đầu rồi ra lệnh cho đám hộ vệ xử lý
các thi thể đã chết.
- Y Đạt huynh, chúng ta lên tửu
lâu nói chuyện.
Tần vũ nhiệt tình mời.
- Mời!
Y Đạt cũng gật đầu.
Tiếp đó Tần Vũ, Y Đạt, cùng Tư Đồ
Huyết, Tiêu Cửu, Lập Nhi cùng đi về tửu lâu.
- Tử Du, ngươi tỉnh lại đi. Tư Đồ
Huyết không phải là người bình thường, ngươi đừng có nằm mơ nữa!
Đường Nguyên nghiêm giọng nói.
Nhân vì tiểu Lộ có quan hệ với Tần Vũ từ đó biết không ít chuyện về tu chân giả.
Đường Nguyên đương nhiên là từ Tiểu Lộ nên cũng biết để từ đó đoán ra được thân
phận của Tư Đồ Huyết.
Tuân Phụng vẫn lắc đầu kiên quyết
nói
- Không, Thanh Lan, khi xưa tiểu
Lộ không phải là tiên thiên cao thủ mà ngươi vẫn thích đó sao?
- Không giống, không giống nhau!
Đường Nguyên vội nói. Đột nhiên
...
Chỉ thấy trên con đường yên tĩnh
bỗng nhiên xuất hiện một cơn cuồng phong, cơn cuồng phong quái dị đột ngột dừng
lại. Bọn Đường Nguyên, Tuân Phụng sau khi nhìn kỹ thì đều sững sờ. Phía trước bọn
họ không xa, tại nơi cơn cuồng phong tan đi bỗng nhiên xuất hiện mười người từ
không trung.
- Các ngươi ở đây, ta đi bái kiến
Ngục vương!
Một người trong đó nói với các người còn lại.
=========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét