Tu tiên giả phái xuất lần này chỉ
có một mình Ngôn Tự chân nhân, phía tu ma giả lại có bốn người. Bất kể ở Đằng
Long đại lục, Bồng Lai Tiên Vực hay Tử
Diễm ma ngục, tu tiên giả và tu ma giả vẫn luôn luôn đối địch với nhau, điều
này chúng nhân tại trường ai ai cũng biết.
Chúng nhân lập tức phi hành, còn
Tần Vũ và Lập Nhi vừa bay vừa cười nhẹ xem kịch.
Tiêu Cửu cười chế giễu:
- Ngôn Tự, Cửu Kiếm tiên phủ có
bao nhiêu tiên khí, điều này thì không ai biết rõ. Nó có phải là bội số của
chín không? Khả năng này không lớn, đến lúc động thủ, ngươi... tự làm một mình
ư?
Tiêu Cửu này đến từ Viêm Ma môn,
một tông phái của tu ma giả. Vốn dĩ các tu ma giả thường có tính tự do tiêu
sái, chém giết không cần biết đến nguyên nhân và hậu quả, Tiêu Cửu này cũng
không ngoại lệ.
Ngôn Tự bình thản cười nói:
- Cửu Kiếm tiên phủ do tiên nhân
lưu lại, khi trước nó là nơi cất giấu chín thanh ngọc kiếm. Theo ta suy đoán
thì tiên nhân này chí ít cũng phải là đại la kim tiên (đại la kim tiên gọi tắt
là 'kim tiên') cấp một. Các bảo bối do cao thủ lưu lại nơi đây đều là đặc ân trời
ban đối với những người như chúng ta. Muốn giành được bảo bối thì phải xem cơ
duyên của từng người, không chỉ đơn giản là xem bên nào nhiều người hay thực lực
cường mạnh.
Tiêu Cửu bữu môi khinh thị:
- Ngươi thật là khéo nói a!
Nếu như tu tiên giả chú trọng khí
độ lễ tiết thì đại đa số tu ma giả tự do tự tại, tâm tính lại càng không chịu ước
thúc.
- Tiêu Cửu, không được vô lễ với
Ngôn Tự chân nhân, ngươi nói chân nhân như vậy có phần không đúng.
Tư Đồ Huyết đỡ lời Ngôn Tự:
- Tiêu Cửu, Ngôn Tự chân nhân lẽ
nào không muốn đoạt bảo bối, lẽ nào không muốn phe mình có người? Có điều cũng
chẳng còn cách nào khác, Bồng Lai Tiên Vực chỉ có một thanh ngọc kiếm nên chỉ có thể đưa
hai người đi. Dựa vào quan hệ giữa Tử Dương môn và Lam Ương môn có thể biết
không ai nhường ai, cuối cùng chỉ có Ngôn Tự một mình đi trước mà thôi.
Tư Đồ Huyết cảm thán thêm vào:
- Không phải Ngôn Tự chân nhân
không muốn, chẳng qua là không thể mà thôi.
Chẳng hề bận tâm đến những lời
khiêu khích đó, Ngôn Tự chân nhân lạnh lùng nhìn Tiêu Cửu và Tư Đồ Huyết, nói:
- Hai vị, làm ơn đừng ở đây nói
xàm, chẳng ai biết Bạo Loạn Tinh Hải nguy hiểm đến mức nào đâu. Tuy Cửu Kiếm
tiên phủ chỉ cách bờ Bạo Loạn Tinh Hải vạn dặm, nhưng trong vạn dặm đó ai biết
được sẽ xuất hiện loại hung thú nào, hắc... hắc... Không vội nói có đến được Cửu
Kiếm tiên phủ hay không. Nếu thực lực không đủ mạnh, chỉ sợ chưa đến tiên phủ
thì chúng ta đã bị hung thú giết sạch cả rồi. So sánh với mọi người, ta thấy thực
lực hai vị cũng chẳng khác biệt gì, cẩn thận tốt hơn.
Ngôn từ của Ngôn Tự chân nhân rất
sắc bén.
Nhìn Ngôn Tự cười nói với vẻ
khinh thường, Tiêu Cửu và Tư Đồ Huyết chỉ cười lạnh mà không nói gì.
Lúc này chúng nhân phi hành với tốc
độ rất chậm, Kim Mộc đảo rất gần Bạo Loạn Tinh Hải, nếu như toàn lực phi hành
có thể lập tức tới nơi, chỉ vì chúng nhân vừa di chuyển vừa phải cẩn thận quan
sát. Bạo Loạn Tinh Hải hung danh vang dội, không ai muốn chưa thấy tiên phủ đã
làm mồi trong bụng hung thú.
Một cỗ khí tức mạnh mẽ bao trùm
trời đất ập đến trước mặt mọi người, tiếng sóng tựa như tiếng sấm sét khủng bố
từ phía xa không ngừng dội lại, trăm dặm phía trước xuất hiện những cột sóng
cao lưng chừng trời. Tuy nhiên, trước vùng biển này chúng nhân lại bình tĩnh vô
cùng, tất cả mọi người đều biết phía trước mặt chính là Bạo Loạn Tinh Hải.
Duyên Mặc sắc diện nghiêm cẩn,
nhìn mọi người nói:
- Các vị, khoảng cách từ đây tới
biên giới Bạo Loạn Tinh Hải không còn xa, chúng ta sẽ đến đó trong chốc lát.
Nhưng trước khi tiến vào thì chúng ta phải nói rõ một điểm, nếu gặp hung thú
không ai được tự ý liều mạng hay bỏ chạy.
Ánh mắt chợt mang vẻ lạnh lùng âm
hiểm, Duyên Mặc nói tiếp:
- Ta sẽ cùng Y Đạt, Thanh Long ở
phía trước, Ngôn Tự và Tam Nhãn ở phía sau, những người còn lại ở giữa. Nếu
phía trước xuất hiện yêu thú, ta cùng Y Đạt, Thanh Long sẽ xuất thủ, còn nếu
như chúng ở phía sau thì đến lượt Ngôn Tự và Tam Nhãn ra tay. Những người khác
không nên sính cường, nếu chúng ta đối địch không được sẽ lập tức bỏ chạy để giữ
mạng.
Nói xong, Duyên Mặc lên tiếng hỏi,
tựa như hắn coi mình là thủ lĩnh của mọi người:
- Y Đạt, Thanh Long, Ngôn Tự chân
nhân, Tam Nhãn, các người có ý kiến gì không?
Lắc nhẹ đầu, Thanh Long nói:
- Đương nhiên không có ý kiến,
tính ra Bạo Loạn Tinh Hải vốn là hải để của ta, nhưng thực chất ta chỉ quản lý
phạm vi biên cảnh. Ta chỉ cảm thấy có một chút bất an, phía trước chúng ta
không an toàn, nếu đi lung tung mà bị hung thú tấn công, chắc chắn chúng ta sẽ
hoàn toàn rối loạn.
- Ta không có ý kiến.
Y Đạt lạnh lùng nói.
Ngôn Tự chân nhân cũng tán thành,
cười nói:
- Duyên Mặc huynh thật là nghĩ đến
mọi người.
Thấy Tam Nhãn lão yêu gật đầu,
Duyên Mặc cười lớn rồi nói:
- Được, đã có bốn vị đồng ý, mọi
người cũng không phải lo lắng nữa.
Hiển nhiên là mọi người đều đồng
ý và không cần phải suy xét làm gì, có cao thủ chắn phía trước và bảo vệ phía
sau, ai lại phản đối điều đó chứ.
Duyên Mặc nghiêm nghị nói tiếp:
- Mọi người hãy ghi nhớ đội hình,
phía trước là ta, Y Đạt, Thanh Long ba người, phía sau là Ngôn Tự chân nhân,
Tam Nhãn hai người. Những người khác không được bay vượt lên, cũng không được tụt
lại phía sau, chỉ có thể ở chính giữa. Bố trí lần này phải thật hợp lý và chắc
chắn, nếu như không có quy củ, một khi gặp hung thú thì có thể khẳng định chúng
ta sẽ rất thê thảm.
Thấy mọi người đều tán đồng,
Duyên Mặc cười lớn nói:
- Rất tốt, nếu mọi người đã nhất
trí thì chúng ta chuẩn bị tiến nhập Bạo Loạn Tinh Hải. Xuất phát!
Với Duyên Mặc, Y Đạt, Thanh Long
dẫn đầu, Ngôn Tự chân nhân và Tam Nhãn lão yêu đoạn hậu, những người khác ở giữa,
mọi người bắt đầu dò dẫm hướng về phía Bạo Loạn Tinh Hải bay tới. Mặc dù trong
số người này có những nhân vật cai quản khu vực phía bắc Bạo Loạn Tinh Hải,
nhưng họ cũng chưa từng tiến nhập vào sau bên trong lần nào. Lần này, nếu không
phải vì Cửu Kiếm tiên phủ ở cách biên cảnh Bạo Loạn Tinh Hải vạn dặm, ai dám đến
chứ?
- Oa!
Chúng nhân đồng thanh kinh hô một
tiếng, tâm tình mọi người bỗng trở nên cuồng nhiệt
- Thật là hùng tráng!
Ánh mắt Tần Vũ trở nên sáng rực.
Lúc này ở biên cảnh Bạo Loạn Tinh
Hải, chúng nhân nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được. Bên ngoài vài dặm
là trùng trùng vô tận các con sóng cao hàng trăm mét, dõi mắt về phía nam chỉ
thấy một màu trắng xóa, bão lốc và sóng cả hoành hành vô hạn. Tuy nhiên ở thủy
giới phía bắc lại không hề có một ngọn sóng nào, quang cảnh yên tĩnh lạ thường.
Quái dị, quái dị đến cực độ.
Một bên hải vực thì sóng cao trăm
mét, một bên thì trời yên biển lặng, giống như có hai vùng thủy vực song song tồn
tại, ở giữa lại có một bức màn vô hình khổng lồ chia cách không thể vượt qua,
khiến cho hai nơi giống như hai thế giới riêng biệt.
Ngôn Tự chân nhân cảm thán lên tiếng:
- Trời đất thật là huyền diệu, cảnh
tượng này căn bản không thể lý giải minh bạch. Hải giác thiên nhai mờ ảo rộng lớn,
dù ta có cố gắng hết sức trong cả ngàn vạn năm cũng chỉ thấy được một góc nhỏ
mà thôi.
Thiên địa huyền vi, ai có thể lý
giải?
Tần Vũ đột nhiên nhớ tới lời Lan
thúc, ông đã từng nói chắc chắn không có cấm chế ngăn cách mà là một loại vô
hình thiên địa pháp tắc. Tuy nhiên giờ đây Tần Vũ cũng không thể hiểu được đạo
lý này, theo lời Lan thúc thì có thể gọi đây là thiên địa pháp tắc, nhưng về phần
cảm ngộ vẫn có những điều không đúng.
Tần Vũ thầm than:
- Cảm ngộ thiên địa pháp tắc là cảnh
giới nào đây?
Ngôn Tự chân nhân cất cao giọng đề
tỉnh:
- Mọi người cẩn thận khi tiến nhập
Bạo Loạn Tinh Hải, thiên địa linh khí tương hội hỗn loạn khôn cùng. Nếu mọi người
tâm tính bất định trong lúc gặp cảnh hỗn loạn thì sẽ vô cùng phiền phức. Tất cả
phải giữ linh đài trong sáng, đồng thời toàn lực phi hành, nhanh chóng nhằm hướng
Cửu Kiếm tiên phủ tiến tới.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Bạo Loạn Tinh Hải sóng to gió lớn,
thiên địa linh khí hỗn loạn, ở bên trong nơi này mọi người đều bất giác nảy
sinh tâm tính phiền não nóng nảy, nếu như tâm tính bất dịnh thì dễ dàng bị tẩu
hỏa nhập ma, biến thành kẻ điên cuồng.
Hung thú ở Bạo Loạn Tinh Hải sở
dĩ trí tuệ thấp kém lại bạo ngược hiếu sát, nhiều khả năng là do bị ảnh hưởng bởi
hoàn cảnh. Một động vật dưới nước vừa sinh ra, đầu óc còn non nớt, trí tuệ thấp
kém mà gặp môi trường này tự nhiên sẽ nảy sinh tâm tính cuồng bạo. Từ nhỏ chúng
đã chịu ảnh hưởng như vậy, nên mới bị gọi là hung thú.
Thổ cư thế nào người thế ấy, Bạo
Loạn Tinh Hải này đã sản sinh ra những hung thú rất đặc biệt.
Chúng nhân từ vùng trời đang yên
bình phi nhập không phận Bạo Loạn Tinh Hải, nhất thời mọi người đều cảm nhận được
một sự biến hóa kỳ quái, linh khí đột nhiên đậm đặc gấp mấy chục lần, đồng thời
lại hỗn loạn phi thường. Nếu nói linh khí ở khắp nơi trên Tiềm Long đại lục ôn
thuận giống như thỏ, thì nơi đây linh khí lại giống như khỉ đột nổi giận, làm
cho chúng nhân tâm tính cũng bị ảnh hưởng theo. Hỗn loạn, kích động khiến cho
tâm tính bất định tự nhiên bị ảnh hưởng.
- Giữ linh đài trong sáng, thần tốc
hướng về Cửu Kiếm tiên phủ phi hành!
Tâm não mọi người đột ngột vang
lên linh thức truyền âm của Ngôn Tự chân nhân.
Vừa mới cảm thấy bị ảnh hưởng, mọi
người lập tức trấn tĩnh lại tuy nhiên vẫn cảm thấy chấn kinh. Bạo Loạn Tinh Hải
quả nhiên danh bất hư truyền.
Tần Vũ thở sâu, cảm thấy ít nhiều
cũng bị ảnh hưởng, chỉ là tâm trí gã kiên định nên dễ dàng chống lại. Nghe
thanh âm của Ngôn Tự chân nhân, chúng nhân lập tức hướng tới Cửu Kiếm tiên phủ
phi hành với tốc độ nhanh nhất.
Lập Nhi hướng về Tần Vũ truyền
âm:
- Tần Vũ đại ca, tại địa phương
thanh hàn này mà tôi luyện tâm tính và công lực tinh thuần chính thì cực tốt,
muội cảm thấy càng tới gần trung tâm Bạo Loạn Tinh Hải thì linh khí càng hùng hậu
bạo ngược. Điều ngạc nhiên là nhiều tán tiên, tán yên, tán ma lại tụ tập tại Bạo
Loạn Tinh Hải.
Tần Vũ đồng ý:
- Chính xác, ở dưới hoàn cảnh như
vậy trong một thời gian dài thì tâm tính đích thực vô cùng kiên định. Còn tôi
luyện công lực ở nơi linh khí hỗn loạn sẽ càng tăng độ tinh thuần.
Lập Nhi đột nhiên hiếu kỳ nói:
- Tần Vũ đại ca đã từng thấy qua
hung thú chưa, trông nó như thế nào?
- Hung thú, hi vọng không thấy là
tốt nhất.
Tần Vũ lại không có hiếu kỳ như Lập
Nhi.
Tốc độ của chúng nhân rất nhanh,
thời gian Tần Vũ và Lập Nhi nói chuyện bất quá chỉ khoảng một phút thì đã vượt
qua ngàn dặm. Tuy nhiên đến lúc này tựa hồ hảo vận của mọi người cuối cùng cũng
hết, ai cũng kỳ vọng không gặp phải hung thú thì nó lại đột ngột xuất hiện.
Giữa những cơn sóng lớn, một thân
ảnh cự đại hiện ra, nhìn qua giống như là một con cá mập dài hơn trăm mét. Con
cá mập này có đôi mắt màu huyết hồng, trên thân phát xuất ra một cỗ khí tức bạo
ngược. Liền sau đó mọi người phát hiện ra con vật này không thể giản đơn gọi là
cá mập, bởi vì phía dưới vây nó còn có thêm hai bộ vuốt sắc bén.
- Ngao... hống...!
Con cá mập phát ra một tiếng kêu
quái dị, giương hai con mắt màu huyết hồng nhìn chúng nhân, hiển nhiên mục tiêu
nó hướng tới chính là thân hình mọi người. Chỉ thấy sa ngư tốc độ tăng lên gấp
bội, trực tiếp nhằm chúng nhân lao tới.
Thanh âm Duyên Mặc vang lên trong
đầu mọi người:
- Cẩn thận, là hung thú! Không ai
được loạn động, hung thú đang lại gần chính là thần thú, lực công kích của nó
vô cùng mạnh. Mọi người cẩn thận, Thanh Long, Y Đạt, chúng ta cùng tiến lên.
Linh thức truyền âm bất quá chỉ
như là một ý nghĩ dĩ nhiên là nhanh phi thường. Linh thức truyền âm vừa vang
lên trong đầu, Thanh Long, Y Đạt, Duyên Mặc ba người đã tiến lên đối mặt với sa
ngư hung thú. Còn những người khác đương nhiên cũng chẳng sính cường, chỉ nhìn
qua khí thế cũng thấy hung thú này tuyệt đối không phải là loại bình thường.
Thanh Long tiến lên trước nhất,
song thủ đột nhiên biến thành thô sần và phủ đầy thanh sắc lân giáp, cuối cùng
biến thành song long trảo.
Hung thú sa ngư há cái miệng rộng,
nhìn hàm răng sắc bén đó mọi người đều tin chắc, dù là cực phẩm linh khí cũng bị
cắn thủng như thường. Hung thú sa ngư di chuyển vô cùng ảo diệu với tốc độ cực
nhanh, nó ở trong Bạo Loạn Tinh Hải trưởng thành từ giết chóc nên khả năng chiến
đấu rất cường mạnh.
Lúc này thân ảnh Thanh Long hóa
thành một đường cong, trực tiếp hướng tới phía dưới sa ngư, sử dụng long trảo
công kích vùng bụng của nó.
- Keng!
Một âm thanh khô khốc vang lên,
hung thú sa ngư vung trảo nhằm Thanh Long vồ tới. Không muốn chính diện giao
phong, Thanh Long định chuyển thân né tránh đòn công kích đó, tuy nhiên do khoảng
cách quá ngắn nên không đủ thời gian, cuối cùng long trảo và sa ngư trảo trực
tiếp giao kích.
Chỉ thấy Thanh Long bay ngược lại
phía sau, còn sa ngư rống lên một tiếng và càng trở nên hung bạo hơn.
- Ha...ha! Thanh Long Duyên Lang,
ngươi yếu quá! Xem ta đây!
Duyên Mặc dùng linh thức truyền
âm, sau đó lập tức hướng về hung thú sa ngư kích sát.
- Duyên Mặc, cẩn thận! Hung thú
và thần thú đồng cấp chênh lệch không lớn, tuy nhiên hung thú bản năng chiến đấu
mạnh hơn.
Thanh Long lập tức đề tỉnh, hắn vừa
giao thủ với sa ngư một chiêu, tất nhiên biết rõ thực lực sa ngư.
Chỉ nghe một âm thanh đáng sợ
vang lên, phảng phất giống như đao rạch lên kính, chính là do hữu thủ của Y Đạt
và vây sa ngư va chạm vào nhau tạo ra. Chỉ thấy hữu thủ Y Đạt bị vỡ nát, máu
tươi không ngừng nhỏ giọt.
Liền sau đó Duyên Mặc dùng nhân
hình trực tiếp cùng hung thú bên dưới va chạm. Một trận âm thanh như tiếng sấm
qua đi, Duyên Mặc và hung thú sa ngư cùng lúc dừng lại, tựa hồ như hai bên
ngang sức ngang tài. Tiếp đó, hung thú sa ngư rống lên một tiếng cuồng nộ,
ngoác cái miệng rộng nhằm Duyên Mặc cắn tới.
- Huýt...!
Một con Thanh Long khổng lồ đột
nhiên xuất hiện, long trảo vồ lên thân hung thú sa ngư khiến nó không kịp phản ứng.
Trên thân hung thú sa ngư lập tức xuất hiện một vết cắt lớn, máu tươi chảy ra
khiến nó phải rống lên cuồng nộ, đuôi đập mạnh vào thân Thanh Long, vội vàng
bay lên tránh thoát một đòn trí mạng, tuy nhiên ở trên thân mình Thanh Long
cũng thấy có vài miếng vẩy bị vỡ, máu đào tí tách nhỏ xuống mặt biển.
- Thanh Long, để ta giết nó.
Duyên Mặc nổi giận nói.
Duyên Mặc bản thể trực tiếp biến
hóa thành một hắc long thân hình to lớn không thua kém Thanh Long, chỉ là hắc
long này đôi mắt màu huyết hồng. Đây chính là thần thú 'Hắc Long' cực kỳ lợi hại
ở Long tộc.
- Roạt...!
Máu tươi bắn lên, huyết nhục tung
tóe, thân hình hung thú sa ngư bị phân làm hai mảnh, lập tức tử vong.
Duyên Mặc lập tức hóa thành hình
người, trong tay nắm nội đan của sa ngư, gương mặt lạnh lùng:
- Một hung thú Không Minh tiền kỳ
cũng dám đến gặp ta, đúng là tự tìm chết.
Không Minh tiền kỳ hung thú và
Không Minh trung kỳ thần thú cách biệt không lớn, chẳng hạn như Thanh Long
không biến thành bản thể thì đương nhiên thực lực không thể bộc lộ hoàn toàn, sẽ
ở vào thế kém. Duyên Mặc sau khi sử dụng bản thể một kích lập tức tiêu diệt được
sa ngư.
Tuy nhiên, chúng nhân chưa bao giờ
tới Bạo Loạn Tinh Hải, không biết cấm kỵ của nơi này.
Mùi máu tanh, đặc biệt không phải là mùi máu của hung
thú, đều có thể khiến hung thú xung quanh phát cuồng. Giờ đây Thanh Long và Y Đạt
đều chảy máu, họ không biết đến điều cấm kỵ này, cho nên...
====================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét