Chiều, tịch dương tây hạ, ánh sáng tuy không rực rỡ
nhưng chiếu sáng cả mặt đất.
Song trong một tòa đình viện vương phủ Trấn Đông Vương
có phần âm u lạnh lẽo.
Tần Phong, Tần Chính, Từ Nguyên, Phong Ngọc Tử bốn người
đều ngồi cạnh bàn đá, Tần Đức một mình chắp tay sau lưng đứng trong đình viện,
ngẩng đầu nhìn một cây liễu. Đình viện này là độc viện của riêng Tần Vũ tại
vương phủ, cây liễu do Tần Đức và Tần Vũ cùng nhau trồng lúc Tần Vũ còn bé.
Bất luận Tần Phong, Tần Chính hay Từ Nguyên trên mặt đều
không có một chút tươi cười.
"Tiểu Vũ đã chết."
Tần Phong và Tần Chính khi mới nghe được tin này đều
ngẩn người, họ vô pháp tưởng tượng tam đệ của mình đã chết, hơn nữa chết không
toàn thây, bị một đạo lôi điện bí mật đánh không còn gì cả.
Tần Phong và Tần Chính vẫn nhớ lời hứa của mình.
Họ phải bảo vệ thân đệ đệ của mình, song họ vô pháp tiếp
tục thực hiện lời hứa.
- Mọi kế hoạch toàn bộ tăng tốc, thời gian nửa năm,
Chính nhi, thời gian nửa năm lương thảo hậu cần, giáp trụ vũ khí,... các thứ đó
có thể chuẩn bị tốt hay không ?
Thanh âm Tần Đức đang chắp tay sau lưng đột nhiên vang
lên trong đình viện thông thoáng.
Tần Chính chân mày hơi nhíu lại suy nghĩ giây lát rồi
gật đầu nói:
- Nửa năm... phụ vương, lương thảo các thứ hoàn toàn
chuẩn bị xong, nửa năm cũng đủ nhưng đưa số trang bị này đến các đội quân cần một
khoảng thời gian. Nếu như kéo dài một chút, tám tháng có thể hoàn thành tốt đẹp.
Nếu đích xác phải chạy đua với thời gian, nửa năm có thể miễn cưỡng hoàn thành.
- Ừm. Từ Nguyên, thời gian nửa năm tiến trình trong kế
hoạch 'Phi Ưng' có thể hoàn thành không ?
Tần Đức tiếp tục hỏi.
Từ Nguyên suy nghĩ chốc lát rồi nói:
- Vương gia, án theo kế hoạch ban đầu chúng ta phải có
thời gian hai năm chuẩn bị, bây giờ muốn tăng tốc chuẩn bị tốt trong vòng nửa
năm, thời gian có chút khẩn trương. Bất quá mười mấy năm nay luôn tiến hành, nếu
tăng tốc trong nửa năm vẫn có thể miễn cưỡng khởi động toàn bộ kế hoạch.
- Tốt !
Tần Đức đột nhiên xoay người nhìn mấy người kia nói:
- Như vậy, hơi kéo dài ra chút, sau bảy tháng phát động
tổng tấn công toàn diện, chiếu theo kế hoạch nhất định trong vòng nửa năm thống
nhất cả Sở vương triều.
Trong mắt Tần Đức hàn quang lăng lệ ghê người.
- Vâng, phụ vương (vương gia) !
Tần Phong, Tần Chính và Từ Nguyên tức khắc đứng dậy
khom người nhận lệnh.
- Phong nhi, ngươi lập tức quay về quân đội. Trang bị
quân đội, lương thảo,... toàn bộ giao cho Chính nhi, thống nhất điều động quân
đội do ta nắm giữ toàn cục.
Tần Đức trực tiếp nói.
- Được rồi, tất cả có thể đi lo liệu việc.
Tần Phong, Tần Chính, Từ Nguyên lập tức cúi người đi
ra.
- Vương gia, người nên điều dưỡng nghỉ ngơi nhiều một
chút, người vẫn còn mang thương tích.
Phong Ngọc Tử hơi lắc đầu than một tiếng nói.
Tần Đức lại xoay người nhìn cây liễu:
- Điều dưỡng nghỉ ngơi? Ta còn lòng dạ thảnh thơi đó
sao, không đạp bằng Tây vực tứ quận, diệt Hạng gia nhất tộc, giết Hạng Quảng,
Ngũ Đức khiến chúng hồn phi phách tán, ta sao có thể an tâm nghỉ ngơi.
Phong Ngọc Tử bất giác cười khổ, dù sao ông không quá
lo lắng, với linh dược trong vương phủ lại thêm Tần Đức hiện giờ thực lực đã đạt
đến Kim đan tiền kì, thương thế trong thể nội một tháng có thể hoàn toàn khôi
phục.
- Vương gia, ta trở về trước, người có việc gì thì
phái người đến tìm ta.
Phong Ngọc Tử hơi cung tay nói.
- Phong huynh thong thả, ta không tiễn.
Tần Đức bình tĩnh nói.
Phong Ngọc Tử khẽ gật đầu sau đó phá không mà đi.
- Bảy tháng sau phát động, nội trong nửa năm, trăm vạn
đại quân nhất định phải đạp bằng Tây vực tứ quận, tiêu diệt Hạng gia nhất tộc!
Tần Đức tự nói thầm, sát khí tràn ngập trong mắt.
******
- Cút!
Một tiếng quát lớn từ trong nhà truyền ra, Hạng Quảng
bên ngoài bất giác run người.
Lần này Hạng Quảng rất oan uổng, vừa nghe thượng tiên
trở về hắn lập tức vội vã chạy đến. Hắn muốn biết Tần Đức rốt cuộc sống hay chết,
trên đường từ hoàng cung đến nơi trong lòng hắn luôn kích động.
Nhưng hắn mới vừa mở miệng đã bị mắng.
“Mẹ nó, tên Ngũ Đức này, trẫm giao cho chúng Xích thịnh
đan rồi, lẽ nào hắn chưa giết được Tần Đức đã quay về ?”
Hạng Quảng nộ khí dâng trào nhưng hắn biết một điều, bất
luận thế nào cũng không thể đắc tội thượng tiên, dẫu sao thượng tiên chính là
chỗ dựa của Hạng gia hắn.
Xích thịnh đan là phần thưởng để Ngũ Đức hai người giết
chết Tần Đức. Nếu như chưa giết được Tần Đức, Hạng Quảng dĩ nhiên phẫn hận mà
không biết làm sao.
- Hoàng thượng!
Thái giám bên cạnh Hạng Quảng lập tức khom người.
- Tránh ra!
Tay áo Hạng Quảng phất lên gạt thái giám sang bên, sau
đó cố gắng nặn vẻ tươi cười nói:
- Thượng tiên ...
- Hạng Quảng tiểu nhi, hôm nay bổn thượng tiên tâm
tình không vui, đừng quấy rầy ta.
Ngũ Đức lạnh giọng quát.
Hạng Quảng nuốt cái ực, giữ điệu bộ tươi cười nhạt nhẽo
nói:
- Thượng tiên, lần trước không phải ta đã đưa Xích thịnh
đan cho tiền bối, thỉnh tiền bối giúp đỡ sát tử Tần Đức sao? Không biết Tần Đức
sống hay chết?
Bất kể như thế nào, Hạng Quảng vẫn phải hỏi cho ra vấn
đề này.
Hơn nữa Hạng Quảng cũng không tin tên Ngũ Đức đó dám
giết hắn.
"Bùng !"
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy tung hai cánh cửa đập lên cạnh
tường. Ngũ Đức trường phát tung bay mặt đầy nộ khí bước ra, trong mắt lấp loáng
phẫn nộ và oán độc nhìn chằm chằm Hạng Quảng. Hạng Quảng bị bộ dạng Ngũ Đức làm
cho khiếp sợ liên tục thối lui về sau.
- Đừng nói điều gì về Tần Đức với ta, việc lần này cả
sư đệ ta cũng vì thế mà mất đi tính mạng, ngươi còn nói Xích thịnh đan với ta,
còn hỏi ta làm gì Tần Đức. Cút cho ta. Đừng tưởng ngươi là con cháu Hạng gia,
Ngũ Đức ta không dám động đến ngươi.
Nộ khí trên người Ngũ Đức giống như thực chất áp bức
lên Hạng Quảng.
Hắn và sư đệ hai người làm bạn mấy trăm năm tình cảm rất
sâu đậm, lần này cái chết của Ngũ Hành là một đả kích rất lớn đối với Ngũ Đức.
Hơn nữa năm cây đoản đao trung phẩm linh khí Ngũ Hành khi đó thu được cũng bị đạo
quang trụ xuất hiện đột ngột lúc cuối oanh mất.
Chuyến đi lần này, Ngũ Đức một chút lợi lộc cũng không
có lại mất đi sư đệ, hắn làm sao không tức giận ?
- Thượng tiên nguôi giận, ta đi ngay không quấy rầy
thượng tiên nghỉ ngơi. Thượng tiên nguôi giận ...
Hạng Quảng bị hù dọa đến té đái vãi phân lập tức dẫn
thủ hạ một đám người chạy xa khỏi nơi Ngũ Đức ở, trông hết sức nhếch nhác.
Hạng Quảng quay đầu nhìn chỗ ở Ngũ Đức xa xa hừ lạnh một
tiếng rồi vội quay về hoàng cung.
*******
Hồng Hoang vô biên, đến ngày nay vẫn chưa người nào có
thể nói chính xác diện tích hồng hoang, càng vào sâu hồng hoang, thiên địa linh
khí càng hùng hậu đồng thời yêu thú cũng càng lợi hại.
Một nơi nào đó cách biên giới hồng hoang gần mười vạn
dặm.
Đương nhiên quãng đường mười vạn dặm này trong hồng
hoang bất quá là cự ly không xa, dẫu sao hồng hoang quả thật quá lớn.
Nơi này có một cái hồ rất lớn, bên cạnh hồ là một công
trình kiến trúc hình ngọn núi to lớn, tòa kiến trúc có hai tầng cao xấp xỉ tám,
chín mét mà thôi. Song phần diện tích chiếm trên mặt đất lại lớn kinh người,
chiều dài chiều rộng đều hơn trăm mét. Bên trong tòa kiến trúc mỗi gian phòng rất
lộng lẫy, trong phòng thậm chí có các loại ánh sáng đèn Tiềm Long đại lục chưa
từng nhìn thấy, phát ra đủ loại màu sắc.
Bên trong kiến trúc tại một đại sảnh rộng rãi, sàn nhà
thuần màu bạc.
Trên sàn nhà màu bạc một thanh niên bị thương ở phần
ngực đang nằm, một trung niên nhân bạch mi kéo dài tận tóc mai, còn có một con
hắc ưng. Chính là Tần Vũ, Ngũ Hành và hắc ưng bị mất tích.
Dưới sự quan sát của Tần Đức, ánh mắt Tần Vũ hoàn toàn
ảm đạm, tim nhảy mạch đập cũng không còn, đình chỉ cả hô hấp.
"Đây chính là cảm giác đã chết sao ?"
Tần Vũ mang máng nhớ tiếng kêu bi thương của tiểu Hắc
song Tần Vũ căn bản vô pháp lên tiếng, thậm chí cả ngón tay cũng không thể cử động,
nhưng linh hồn ý thức vẫn tồn tại như cũ. Theo sự đình chỉ của cơ năng thân thể,
linh hồn Tần Vũ bắt đầu một phen chấn động.
Một cỗ hấp lực không thể kháng cự từ ngoại giới truyền
vào, tác dụng trực tiếp lên linh hồn Tần Vũ phảng phất muốn hút đi linh hồn Tần
Vũ.
"Ta đã chết, linh hồn phải tiến nhập luân hồi sao
?"
Tần Vũ căn bản vô pháp kháng cự, linh hồn ý thức hắn
chỉ có thể cảm thụ được cỗ hấp lực. Cỗ hấp lực này bá đạo và rất mạnh, linh hồn
Tần Vũ bồng bềnh bắt đầu bay lên phảng phất muốn bay khỏi thân thể Tần Vũ.
Đột nhiên ...
Một cỗ nhiệt lưu từ vị trí ấn kí Lưu Tinh lệ trên ngực
tuôn ra trực tiếp bao bọc linh hồn ý thức của Tần Vũ.
"Ấm quá, giống như đang được nước ấm bao bọc."
Ý thức Tần Vũ chỉ có cảm giác như thế đồng thời được cỗ
nhiệt lưu cách ly khỏi hấp lực, linh hồn Tần Vũ vẫn lưu lại trong thân thể hắn
không bị hút đi.
Linh hồn Tần Vũ được nhiệt lưu của Lưu Tinh lệ bao bọc,
Tần Vũ vô pháp phát giác ngoại giới rốt cuộc phát sinh điều gì, thậm chí một đạo
hỏa hồng sắc quang trụ từ trên trời bắn lên mình Tần Vũ hắn cũng không có chút
cảm giác.
Lưu Tinh lệ đồng thời phát xuất đạo đạo thanh lưu liên
tục ngấm vào vết thương Tần Vũ, thương tích trên mình hắn phục hồi không ngừng
song vết thương tim bị xuyên thủng tốc độ phục hồi rất chậm, nhưng vẫn từ từ phục
hồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Linh hồn Tần Vũ giống như đứa bé đang hấp thu cỗ năng
lượng ấm áp, linh hồn hắn cũng chầm chậm biến đổi thực chất hóa hơn. Linh hồn
trở thành hình dạng đĩa tròn bảy màu, màu sắc bản thân linh hồn rất rực rỡ tươi
đẹp hấp dẫn người khác, đồng thời xung quanh linh hồn năng lượng không ngừng lập
lòe giống như thiểm điện. Tùy theo linh hồn hấp thu nhiệt lưu, những 'thiểm điện'
càng lập lòe mạnh mẽ.
Chớp mắt bảy ngày trôi qua.
Vết thương cực lớn trên ngực Tần Vũ thậm chí một vết sẹo
cũng không có. Sở dĩ hao phí bảy ngày có lẽ bởi tâm tạng <tim> khó phục hồi nhất, vết thương nhục thể thông thường chỉ
nửa ngày cả vết sẹo cũng biến mất, tâm tạng lại mất trọn bảy ngày.
Linh hồn Tần Vũ vẫn ở trong sự ấm áp.
Đột nhiên, Tần Vũ cảm nhận sự ấm áp tan biến đồng thời
một thứ cảm giác quen thuộc chầm chầm trở về. Hắn rất thích thứ cảm giác này đó
là cảm giác điều khiển cả thân thể, linh hồn và nhục thể hoàn toàn liên hệ.
Mắt Tần Vũ đột nhiên mở to, hai tay lúc này vẫn còn
dính chặt trên ngực Ngũ Hành, hắn đương nhiên không thể sống. Tần Vũ rút mạnh
tay ra đồng thời hai tay chấn động cơ nhục rung rung cực nhanh, máu tươi bắn
tung tóe.
"Hô!"
Tần Vũ lồm cồm bò dậy nhìn bốn phương tám hướng, hắn vừa
nhìn đã thấy tiểu Hắc cách mình không xa. Tiểu Hắc đang ngẩn người nhìn chăm
chú Tần Vũ, giây lát liền kêu lên hưng phấn, tiếng ưng gáy không ngừng vang vọng
đồng thời nhanh chóng chạy đến, đôi cánh to lớn ôm chặt Tần Vũ vẫn kêu rú inh ỏi.
- Ha ha, tiểu Hắc, được rồi, oái, nước miếng ngươi chảy
lên mình ta rồi kìa.
Tần Vũ và tiểu Hắc đùa giỡn ầm ĩ.
- Hoan nghênh chủ nhân, không ngờ chủ nhân cả tâm tạng
bị xuyên thủng vẫn có thể được cứu sống, thật sự khiến 'tiểu tinh' quá kinh ngạc.
Tiếng trẻ con trong trẻo vang lên trong đại sảnh thênh
thang, Tần Vũ và tiểu Hắc đều giật cả mình.
Linh thức Tần Vũ mở rộng ra, đây là một kiến trúc hết
sức quái dị căn bản không giống kiến trúc Tiềm Long đại lục, song Tần Vũ tịnh
không phát hiện người nào.
- Ngươi là ai ?
Tần Vũ lập tức hỏi
- Lẽ nào là ngươi cứu sống ta ?
- Tôi là tiểu Tinh, bất quá không phải tôi cứu người,
là người tự cứu sống mình.
Tiếng trẻ con trong trẻo dễ nghe lại vang lên.
Tần Vũ hơi nhíu mày, hắn nhớ lại cảnh tượng hắn bị Ngũ
Hành xuyên thủng tâm tạng hình như Lưu tinh lệ không ngừng phát ra đạo đạo thanh
lưu phục hồi tâm tạng. Tuy rất chậm nhưng vẫn có thể phục hồi, còn khi cơ năng
thân thể hoàn toàn đình chỉ linh hồn bị hấp thu, lại là một cỗ nhiệt lưu bao bọc
linh hồn hắn.
- Lẽ nào là Lưu tinh lệ cứu ta ?
Tần Vũ thầm nói.
Lưu Tinh lệ này quả thật rất thần kì, Tần Vũ hiện tại
căn bản không thể lý giải vì sao cả tâm tạng bị xuyên thủng mà bản thân vẫn vô
sự. Nên biết dù là tu chân giả nếu như dưới cảnh giới Đổng hư kì, một khi tâm tạng
bị xuyên thủng chỉ có thể chết.
Nếu là cao thủ từ Đổng hư kì trở lên, tâm tạng bị
xuyên thủng nhục thể vẫn bị hủy, chỉ có thể dựa vào linh hồn nguyên anh tu tán
tiên. Từ trước giờ chưa từng nghe qua tâm tạng bị xuyên thủng vẫn có thể sống
trở lại.
Tạm thời không suy xét vấn đề này, Tần Vũ chỉnh đốn
tâm tình một chút hỏi:
- Ngươi là tiểu Tinh, tiểu Tinh lại là ai ? Ngươi vì
sao lúc đầu gọi ta chủ nhân, nói rõ ràng mọi việc được không ? Hơn nữa ánh sáng
nơi đây sao kì lạ vậy ?
Tần Vũ ngẩng đầu nhìn phía trên.
Đó là một chế phẩm hình vuông to lớn trong suốt, bên trong
tán phát ra ánh sáng năm sáu màu rực rỡ đẹp đẽ.
- Tiểu Tinh là quản gia của tòa nhà này, là một trí tuệ
nhân tạo. Căn biệt thự do chủ nhân đầu tiên Lôi Vệ kiến tạo, tôi theo chủ nhân
Lôi Vệ phiêu bạt trong vũ trụ, chủ nhân không ngừng tu luyện thể ngộ. Nguyên bản
chúng tôi ở trong một vũ trụ khoa học kỹ thuật rất phát triển, biệt thự này được
chủ nhân luyện chế thành sau đó thu vào trong 'trữ tồn giới chỉ'. Có một lần chủ
nhân mạo hiểm tiến nhập lỗ đen, bị lỗ đen hút vào, sau khi còn sống trở ra thì
đến một vũ trụ khác, chủ nhân tiến nhập một tinh cầu chính là tinh cầu người
đang sống. <nghe điêu kinh>
Tiếng trẻ con trong trẻo nói rất hưng phấn.
Tần Vũ lại nhíu mày.
Trí tuệ nhân tạo ? biệt thự ? khoa học kỹ thuật ? lỗ
đen ? tinh cầu ?
Tần Vũ hoàn toàn không hiểu, Tần Vũ cũng không hiểu bản
thân vì sao đến nơi này.
- Tinh cầu này lại hoàn toàn thuộc về tu chân giới, vũ
trụ ban sơ của chúng tôi cũng có tu chân nhưng trong một vũ trụ khoa học kỹ thuật
tung hoành người tu chân rất ít, cực kì ít, nhưng người tu chân của tinh cầu
này lại cực kì nhiều, hàng ngàn hàng vạn. Trải qua một quãng thời gian tại tinh
cầu, chủ nhân phải độ thiên kiếp, người lo lắng độ kiếp thất bại nên sớm lưu
tôi lại trong hồng hoang này, dặn tôi đợi chủ nhân đời thứ hai. Quả nhiên, đợi
bao nhiêu năm cuối cùng truyền tống trận pháp đã khởi động đưa chủ nhân người đến
đây.
Tần Vũ hơi minh
bạch một chút nhưng đối với một số tên gọi khoa học kỹ thuật lại không hiểu.
- Tiểu Tinh sao ngươi nãy giờ không xuất hiện, ra đây
nói chuyện với ta.
Tần Vũ căn bản không biết trí tuệ nhân tạo là vật gì
nên nói thế.
- Đợi một chút, tiểu Tinh không có thực thể chỉ có thể
dùng ảo ảnh thôi!
Đột nhiên xuất hiện hình ảnh phía trước Tần Vũ, chính
là hình dạng một con mèo nhỏ. Tần Vũ không nói nên lời tay bất giác đưa tới,
nhưng tay lại xuyên qua thân thể của tiểu miêu.
Ảnh ảo này nhìn qua giống y như thật, chỉ có tiếp xúc
mới phát hiện đó thật ra chỉ là ảnh ảo mà thôi.
- Hi hi, chủ nhân là người Tiềm Long đại lục, căn bản
không biết khoa học kỹ thuật là gì. Lôi Vệ chủ nhân vốn dĩ sớm chuẩn bị một quyển
sách viết bằng ngôn ngữ Tiềm Long đại lục, người từ từ xem nha, xem xong người
sẽ hiểu rõ mọi chuyện, cần lật trang nào gọi tôi một tiếng là xong.
Một quyển thư tịch cổ xưa nổi bồng bềnh trước mặt Tần
Vũ, dĩ nhiên đây cũng là ảnh ảo.
Tần Vũ ngơ ngác nhìn, lúc lâu sau nuốt nước bọt ực một
cái mặc kệ bắt đầu xem cẩn thận. Tần Vũ càng xem một nền văn minh mới mẻ hoàn
toàn khác với văn minh tu chân, xuất hiện trước mặt hắn.
Lôi Vệ là một người cực kì thông minh, một quyển sách
vài chục vạn chữ giúp Tần Vũ hiểu rõ ý nghĩa nền văn minh khoa học kỹ thuật,
chí ít Tần Vũ biết phương pháp sử dụng căn biệt thự.
- Hóa ra ... ta được truyền tống đến ngôi biệt thự
này.
Mặt Tần Vũ hơi tươi cười.
Hắn hoàn toàn minh bạch mọi chuyện.
"Tinh Thần Biến" muốn tu luyện nhất định ngoại
công đạt đến tiên thiên đại viên mãn, cũng chính là hoàn toàn tu luyện thành
công "Thông Thiên tam đồ". Tiêu chí tu luyện đạt đến cực điểm chính
là bên ngoài thân thể bao trùm tam sắc áo giáp do một trăm lẻ tám đạo khí trụ
hình thành.
Một khi tam sắc áo giáp hình thành, cự đại truyền tống
trận sẽ cảm ứng được, trực tiếp truyền tống Tần Vũ vào trong ngôi biệt thự chuẩn
bị sẵn này, đồng thời 'tiểu Tinh' cũng tự động tiếp nhận máu Tần Vũ tiến hành
nhận chủ.
- Meo... chủ nhân, chủ nhân đời thứ nhất từng lưu lại
một đoạn hình ảnh trong đó có một số việc ông ấy cần nói với người, người muốn
xem không ?
Tiểu Tinh nhấp nháy đôi mắt vung vẩy cái đuôi nhỏ.
Tần Vũ bất giác thầm kinh ngạc, đối với Lôi Vệ này hắn
thật sự rất kính ngưỡng.
Hiển nhiên, Lôi Vệ chính là cao thủ thần bí giết chết
Đại thành kì cao thủ, vài tán tiên, còn có mấy mươi Độ kiếp kì, Không minh kì.
Lai lịch lại càng kì quái, thậm chí không thuộc thế giới tu chân này.
Muốn gặp tiền bối đó không ?
- Tiểu Tinh, cấp quyền ra vào biệt thự cho tiểu Hắc,
còn nữa đợi ta xử lý xong thi thể lão quỷ này, a, đây là ...
Mới nhìn thi thể Ngũ Hành, Tần Vũ liền phát hiện một
việc.
Ngũ Hành chết đi phi kiếm, đoản đao còn có trữ vật thủ
trạc <vòng tay trữ vật > trong
thể nội hắn lại tự nhiên rơi bên cạnh. Phi kiếm và đoản đao Tần Vũ tịnh không
quá xem trọng nhưng trữ vật thủ trạc Tần Vũ trước giờ chưa từng thấy qua.
Cầm trữ vật thủ trạc lên, trữ vật thủ trạc này chủ
nhân trước đã chết hiện tại là vật vô chủ. Tần Vũ lập tức trích huyết nhận chủ,
một giọt máu tươi nhỏ lên trữ vật thủ trạc sau đó được trữ vật thủ trạc hấp thu
hoàn toàn.
- Thật thần kì, lại có không gian lớn như một căn
phòng.
Vừa đeo trữ vật thủ trạc, Tần Vũ liền cảm thụ được
không gian bên trong trữ vật thủ trạc.
Tần Vũ đeo trữ vật thủ trạc, trong lòng một phen hoan
hỉ, tâm ý vừa động vật trong trữ vật thủ trạc liền xuất hiện trên tay, giây lát
lại nhập vào bên trong thật hết sức thuận tiện huyền ảo, Tần Vũ bất giác ngầm cảm
thán trữ vật thủ trạc quả thần kì.
- Tiểu Hắc, người từ nay có thể đi lại tùy tiện trong
ngôi biệt thự này, đến đây, đi chôn thi thể lão quỷ này với ta.
Tần Vũ chộp thi thể Ngũ Hành sải chân buớc ra khỏi đại
sảnh ban nãy.
- Chủ nhân, đến đây, đi bên này, ban nãy là luyện vũ sảnh,
tường và sàn màu bạc xung quanh luyện vũ sảnh do tiền chủ nhân du lịch vũ trụ
thu thập được một loại khoáng thạch tại một tinh cầu có lực hút rất lớn luyện
chế thành. Độ cứng đặc biệt cao, dù thứ tu chân giới này gọi là thượng phẩm
linh khí cũng chỉ có thể lưu lại vết tích mà thôi.
Tần Vũ lại ngầm tắc lưỡi, luyện vũ sảnh những bức tường,
sàn không ngờ kiên ngạnh như thế. Tần Vũ không biết Lôi Vệ phiêu bạt mạo hiểm
trong vũ trụ gặp qua rất nhiều tinh cầu đặc biệt, có một vài tinh cầu lực hút rất
lớn thậm chí cả Lôi Vệ cũng không dám tiến vào.
Bước ra khỏi đại môn khách sảnh gặp một hồ bơi trong
nhà khá lớn, đi vòng qua hồ bơi thì ra khỏi căn biệt thự.
- Quả thật rất đẹp!
Tần Vũ vừa ra ngoài, trước mắt là một hồ nước sóng gợn
lăn tăn, bên cạnh hồ nước là đồng cỏ xanh biếc, căn biệt thự cũng tọa lạc bên hồ.
Bên ngoài đồng cỏ là một khu rừng rất lớn, nhìn thoáng qua có thể thấy đủ loại
dã thú.
Nhìn lại căn biệt thự, bề ngoài trông như một ngọn
núi, Tần Vũ cười nói:
- Biệt thự, từ này thật không quen, căn biệt thự do
Lôi Vệ tiền bối kiến tạo lại giống như hình ngọn núi, thôi gọi nó là “Lôi sơn
cư” vậy.
Tần Vũ đặt cái tên cho có phong cách Tiềm Long đại lục.
Sau đó, Tần Vũ tùy tiện mai táng thi thể Ngũ Hành ở một
nơi không xa.
- Tiểu Hắc, ngươi chơi đùa quanh đây đừng bay quá xa.
Nơi đây là Hồng hoang nói không chừng có yêu thú cường đại, nếu như gặp nguy hiểm
lập tức quay về.
Tần Vũ khẽ vỗ vỗ lên đầu tiểu Hắc nói, tiểu Hắc đập đập
cánh gật đầu hưng phấn.
Tần Vũ cười cười rồi quay vào trong Lôi sơn cư.
Lôi sơn cư rất lớn phân làm hai tầng, tầng trệt có luyện
vũ sảnh, khách sảnh, luyện khí phòng, luyện đan phòng, trữ tàng thất, ngoài
cùng là hồ bơi, phía sau là hậu hoa viên. Trong hậu hoa viên có hoa cỏ đến từ một
số tinh cầu kì dị.
Trong tầng trệt không có bất kì vật khoa học kỹ thuật
để hưởng thụ mà là nơi tu luyện và luyện khí luyện đan, còn tầng trên thì ngược
lại. Tầng trên có dục thất, trù phòng, phòng giải trí, ngọa thất, thư phòng những
nơi nghỉ ngơi thư giãn.
Lúc này Tần Vũ đang ở trong luyện vũ sảnh.
- Tiểu Tinh, không phải nói Lôi Vệ tiền bối lưu lại một
đoạn ảnh tượng sao, ngươi mở cho ta xem xem.
Tần Vũ đứng trong luyện vũ sảnh tim lại có phần đập mạnh,
dù sao hắn sắp nhìn thấy hình ảnh Lôi Vệ thần bí.
- Meo... đợi một chút!
Tiểu Tinh cái đuôi nhỏ phất qua phất lại sau đó nó biến
mật, đồng thời ... trên tường cả luyện vũ sảnh đều xuất hiện hình ảnh vũ trụ.
Nhất thời Tần Vũ giống như ở trong vũ trụ, sàn nhà dưới chân chuyển thành hình ảnh
một vùng hư không, căn bản không nhìn thấy nền nhà.
- Vũ trụ, đây là vũ trụ sao ?
Tần Vũ trong lòng có chút hiếu kì song chính lúc này một
thân hình chợt xuất hiện phía trước hắn. Thân ảnh đứng chắp tay quay lưng với Tần
Vũ, rất lâu sau thở dài một hơi rồi xoay người lại.
Cô ngạo, lăng lệ.
Đây là cảm giác đầu tiên của Tần Vũ về Lôi Vệ, Lôi Vệ
đột nhiên mỉm cười nói:
- Ngươi khỏe không, nếu ngươi nhìn thấy hình ảnh này
chứng tỏ Lôi Vệ ta thật sự độ kiếp thất bại.
Tần Vũ minh bạch, nếu như Lôi Vệ không độ kiếp thất bại
khẳng định quay về Lôi sơn cư, tự nhiên không có cảnh tượng ngày hôm nay. Lôi Vệ
lúc này mỉm cười tỏ ra là người bình dị dễ gần, Tần Vũ trái lại không còn khẩn
trương.
Ánh mắt Lôi Vệ có chút mê muội dường như nhớ lại cuộc
đời của mình.
- Ta là hoàng tử của một ngân hà hệ đế quốc, song ta
không thích hoàng quyền, chỉ thích mạo hiểm trong vũ trụ và tu luyện. Nơi ta sống
tu chân giả chỉ một tinh cầu có đó là địa cầu, điều này khi ta tu luyện đến
trình độ nhất định mới biết.
- Ta năm đó không ngừng tu luyện, về sau thu được một
quyển bí tịch-'Thông Thiên tam đồ', chỉ có ba trang giấy, mỗi trang có ba mươi
sáu đồ hình. Muốn tu luyện Thông Thiên tam đồ nhục thể cần phải đạt đến tiên
thiên cảnh giới. Ta suy nghĩ mọi biện pháp khắc khổ tu luyện, trải qua muôn vàn
khó khăn cuối cùng đã thành công. Ta vứt bỏ địa vị hoàng tử dùng tàu vũ trụ mạo
hiểm giữa các vì sao, đồng thời tu luyện liên tục Thông Thiên tam đồ. Cuối cùng
có một ngày Tứ cửu thiên kiếp đến, ta may mắn độ qua, song ta lại không có pháp
quyết tiếp tục tu luyện.
Trên mặt Lôi Vệ có phần hài lòng và vui vẻ, ông hình
như đang nhớ lại những năm tháng mạo hiểm.
- Khi mạo hiểm phiêu lãng trong vũ trụ, ta có nghe qua
thuyết kim đan nguyên anh nhưng lại chưa từng thu được bất kì công pháp tu
chân, thứ này thật quá trân quý. Đương thời ta chưa có bất kì công pháp tu chân
đã lựa chọn tự sáng tạo một con đường khác. Ta biết tu luyện là truy cầu thiên
đạo... thiên đạo là gì ? Lẽ nào là kết kim đan, tu nguyên anh?
Lôi Vệ có chút ngạo khí và tự tin.
- Không, ta tịnh không cho rằng vậy, ta cho rằng thiên
đạo chính là thứ tự nhiên nhất nguyên thủy nhất, không phải những gì người ta
áp đặt định sẵn. Nhìn vũ trụ tinh thần tự nhiên diễn biến, ta dần dần có lĩnh
ngộ bắt đầu chiếu theo lĩnh ngộ của mình sáng tạo ra một bộ công pháp tu luyện
mới. Công pháp dựa trên những thu thập từ diễn biến vũ trụ tinh thần nên gọi là
“Tinh thần biến”
Tần Vũ thầm chấn động, “Tinh thần biến”, lẽ nào chính
là công pháp thần bí đó ?
Lôi Vệ tiếp tục nói:
- Sau khi trải qua hàng loạt các cuộc giao chiến, ta
cuối cùng biết được căn cứ địa của tu chân giả trong cả vũ trụ - địa cầu. Tại địa
cầu, ta trải qua trăm năm thời gian, cũng thu được vài bộ pháp quyết tu chân,
nhưng ... theo ta nhận định căn bản không bằng “Tinh thần biến” do ta sáng tạo.
Lôi Vệ tự nhiên tán phát một cỗ khí thế kiêu ngạo.
- Ta rời khỏi địa cầu không ngừng mạo hiểm trong vũ trụ,
sau cùng có một ngày ta bị một lỗ đen hút vào trong, lỗ đen thật sự quá mạnh sức
người không thể chống cự. Ta đến một không gian mới, đồng thời ta phát hiện một
tinh cầu gần nhất, tinh cầu này rất lớn, lớn một cách khác thường, so địa cầu tại
ngân hà hệ lớn hơn vạn lần. Đến khi tiến nhập vào trong ta mới phát hiện tu
chân giả của tinh cầu nhiều kinh người, phải dùng vạn làm đơn vị.
Lôi Vệ chợt cười thất vọng:
- Nhóc con, trong thư phòng ta có chứa một số công
pháp tu luyện đều là công pháp của tu chân giả. Ta thu thập không ít, địa cầu
có, của thế giới này cũng có. Ngươi nếu muốn tu luyện lấy cũng được.
Tần Vũ nhíu mày, lẽ nào Lôi Vệ này không muốn truyền
'Tinh thần biến' cho mình sao?
- Nhóc con, “Tinh thần biến” là một bộ công pháp chưa
hoàn thiện đi con đường tiền nhân chưa từng đi qua. Ta phiêu bạt vũ trụ mấy
ngàn năm mới sáng tạo ra sáu đại cảnh giới đầu: Tinh vân, Lưu tinh, Tinh hạch,
Hành tinh, Độ kiếp, Hằng tinh. Hơn nữa Hằng tinh bất quá do ta tưởng tượng ra,
phần sau đó ta chưa nghĩ tới. Nếu ngươi dựa theo tu luyện của ta cho dù độ kiếp
thành công đạt tới Hằng tinh cảnh giới phi thăng tiên giới, nhưng sau đó ngươi
lại không có bất kì công pháp nào tiếp để tu luyện.
Lôi Vệ cười nhạt nói.
Tần Vũ cũng biết chỗ không tốt của “Tinh thần biến”.
Tu luyện đến Độ kiếp kì hoàn hảo, Lôi Vệ đã trải qua,
cảnh giới Hằng tinh là Lôi Vệ tự mình tưởng tượng. Còn về sau thì chưa có công
pháp, một khi hắn đi theo con đường này, tu luyện đến Hằng tinh cảnh giới hắn
nhất định phải kế tục sáng tạo để đi tiếp. Vì các tu chân giả khác tu nguyên
anh, phương pháp tu luyện người khác căn bản không giúp được hắn.
Nhưng tự mình sáng tạo công pháp là điều dễ dàng sao ?
Một khi sáng tạo thất bại tẩu hỏa nhập ma sẽ chịu hình thần câu diệt, hồn phi
phách tán.
- 'Tinh thần biến', hắc hắc... tu luyện 'Tinh thần biến'
là phúc ? hay họa ? rất khó nói. Được rồi, nhóc con, tự ngươi quyết định chọn lựa
thôi. Nếu như ngươi không tu luyện sau này có cơ hội giúp ta tìm một truyền
nhân vậy. Đáng tiếc, “Tinh thần biến” buộc ngoại công đạt đến tiên thiên cực
trí, dùng Thông Thiên tam đồ làm nền tảng, muốn tìm truyền nhân sợ không dễ, bất
quá... Điều này ngươi về sau cần suy nghĩ.
Lôi Vệ cười thất vọng, khẽ than một tiếng:
- Ngân hà, mộng ảo tinh ...
Sau đó hình bóng Lôi Vệ hoàn toàn tan biến.
Tần Vũ hơi trầm tư giây lát, sau đó mắt lóe lên một
tia lệ quang, tức tốc rời khỏi luyện vũ sảnh bước lên tầng trên vào thư phòng.
Thư phòng có không ít thư tịch bằng giấy, trong đó có một số thư tịch thiên văn
địa lý, có thư tịch tu luyện. Lôi Vệ này cũng kì lạ lại viết các loại công pháp
tu luyện lên thư tịch bằng giấy.
Một quyển thư tịch trên cao nhất chính là 'Tinh thần
biến'.
- Phúc họa ? đạt đến Hằng tinh cảnh giới thì có thể
phi thăng. Cho dù về sau không có công pháp tu luyện, chẳng lẽ Lôi Vệ sư tôn có
thể sáng tạo ta không thể sáng tạo sao? Nếu không có một chút thách thức thì chẳng
có nhiều ý nghĩa, tu luyện công pháp như thế mới khiến người ta nhiệt huyết sục
sôi a !
Tần Vũ ngồi trên ghế lật mở quyển 'Tinh thần biến'.
- Kim đan nguyên anh, nhất định là tu luyện chính đạo?
Gọi là truy cầu thiên đạo vậy thiên đạo là gì? Theo dõi vũ trụ diễn biến, ta
sáng tạo ra công pháp này cũng xem như một con đường tu chân. Công pháp chia
làm sáu đại cảnh giới, trước tiên luận về đệ nhất thiên-Tinh vân thiên.
- Thông thường tu luyện giả sau khi độ kiếp thành
công, trong đan điền vô biên tiên thiên chân khí trở thành trạng thái dịch thể,
chắc chắn ngưng kết tại một chỗ giống như thủy cầu sau đó luyện hóa thành kim
đan. Nhưng nhất định phải như vậy, nhất định phải tụ lại sao? 'Tinh thần biến'
của ta bước đầu tiên chính là tán, biến tiên thiên chân khí trở lại dạng khí,
tán khai, không những tán khắp đan điền thậm chí tán đến thân thể bên ngoài,
dùng đan điền làm tâm lấy thân thể làm cầu nối, gắn liền vũ trụ với bản tâm
cùng diễn biến với thiên đạo tự nhiên.
Tần Vũ nhìn công pháp này trong lòng bất giác một cơn
kích động bành trướng.
Những tu chân
giả làm sao kết kim đan làm sao tu nguyên anh, luôn luôn hấp nạp linh khí không
ngừng sau đó luyện hóa trong đan điền, quả thật rất kém. Muốn hợp nhất với
thiên địa xem chừng đạt đến Đổng hư kì đủ để nguyên anh li thể mới có thể hơi cảm
thụ được.
Song 'Tinh thần biến' này vừa khởi đầu chính là tán,
trở thành dạng khí tán khai, dùng đan điền làm tâm, dùng thân thể làm cầu nối gắn
liền vũ trụ và bổn tâm, hấp nạp vũ trụ tinh thần chi lực.
- Được, Lôi Vệ sư tôn, ' Tinh thần biến' đệ tử sẽ tu
luyện, cho dù cuối cùng đến Hằng tinh tu luyện hoàn tất chưa có công pháp, đệ tử
sẽ kế tục sáng tạo hoàn thiện. Dù đệ tử thất bại, đệ tử cũng có truyền nhân tiếp
tục tu luyện, đời này truyền sang đời khác, cuối cùng có một đời hoàn toàn
thành công.
Tần Vũ trong mắt quang mang lấp loáng, càng nắm chặt
quyển 'Tinh thần biến' trong tay.
Tu luyện thử 'Tinh thần biến' chắc chắn có sáng
tạo, thất bại gặp tẩu hỏa nhập ma mà chết. Nhưng Tần Vũ sợ điều gì ? Sợ bóng sợ
gió, sợ tử vong, đó là Tần Vũ sao ? Tiếp cận tử vong, Tần Vũ trái lại có thứ cảm
giác hưng phấn nhiệt huyết cuộn trào, cuộc đời như thế mới tràn ngập cảm xúc mạnh
mẽ, mới không hổ thẹn đã sinh ra làm người.
=====================
Thấy quái quái!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét