Tần Vũ cùng Tiểu Hắc một người, một
ưng phi hành với tốc độ cực hạn tiến về phương Nam, thành trì, núi non, thảo
nguyên, sông hồ tất cả đều bị bỏ lại sau lưng. Đột nhiên một đại sâm lâm hiện
ra trước mắt.
- Tiểu Hắc hạ xuống cùng ta.
Tần Vũ đột nhiên dùng linh thức
truyền âm. Tiểu Hắc tức thì ngừng bay nghi vấn hỏi:
- Đại ca, chúng ta cách biển phía
nam Tiềm Long Đại Lục không xa. Sao không tiếp tục phi hành mà lại muốn tiến
vào sâm lâm.
- Ha ha, điều này đệ không biết rồi.
Khuôn mặt Tần Vũ hiện nét cười giải
thích:
- Đệ có biết Hải Nguyên Tiên Đảo
cách Tiềm Long Đại Lục bao xa không?
- Không rõ nhưng chắc phải rất
xa.
Tiểu Hắc nghi vấn nhìn Tiểu Vũ
không hiểu Hải Nguyên Tiên Đảo cách Tiềm Long Đại Lục bao xa quan hệ gì với việc
tiến vào đại sâm lâm.
Tần Vũ vừa cười vừa nói:
- Mặc dù Hải Nguyên Tiên Đảo cách
đây mười vạn dặm, nhưng Bồng Lai tiên vực hàng vạn dặm hoang vu và biển cả rộng
lớn thế nào căn bản không thể tưởng tượng. Chúng ta phi hành không nghỉ trên biển
cả không khỏi quá buồn chán.
- Đại ca, ý người là gì?
Tiểu Hắc đột nhiên hiểu ra chút.
- Chúng ta tạo một chiếc thuyền rồi
cho vào không gian giới chỉ. Trên dòng chảy bất tận của biển lớn chúng ta ngồi
thuyền đánh cá và phơi mình dưới ánh dương quang nghe gió biển hiu hiu thổi.
Phi hành liên tục không khỏi quá buồn chán sao ?
Tu chân thời gian kéo dài vô cùng
vô hạn và phiêu lưu mạo hiểm trên đại hải cũng là một dạng tu luyện.
Tiểu Hắc tinh thần phấn chấn nói:
- Hay lắm, đại sâm lâm này khẳng
định có nhiều đại thụ chúng ta mau tìm kiếm.
Tiểu Hắc không chờ Tần Vũ mà tự
mình hạ xuống tiến nhập sâm lâm.
Tần Vũ mỉm cười hạ xuống theo.
Tiến nhập đại sâm lâm, Tần Vũ và
Tiểu Hắc phát hiện sâm lâm không có dấu chân người, cây cỏ mọc um tùm khẳng định
thập phần đây là nguyên thuỷ sâm lâm.
Tiểu Hắc và Tần Vũ tốc độ cực
nhanh xuyên qua sâm lâm. Người và ưng đều không muốn gây sự chú ý của mãnh thú
nên thân thể chỉ phát ra chút khí tức, làm cho mãnh thú vô phương phát hiện.
- A, một cây thủy sam rất to.
Tiểu Hắc thình lình linh thức
truyền âm nói. Tần Vũ cũng đồng thời phát hiện, cây sam thụ đường kính đến vài
mét đích thị có thể coi là đại thụ trong nguyên thuỷ sâm lâm. Tần Vũ cảm thán
nói:
- Đáng tiếc, trước đây tại Hồng
Hoang có bao nhiêu cự thụ khổng lồ chúng ta lại không nghĩ đến chuyện chặt cây
làm thuyền.
Vì tại Hồng Hoang trăm vạn năm
qua không có dấu chân người nên có nhiều cây cổ thụ đuờng kính tới bảy tám mươi
mét và có một số còn đến cả hàng trăm mét, nhưng loại đường kính trên trăm mét
rất hiếm gặp.
- Đại ca. Khu rừng này khả dĩ nằm
trong lãnh thổ tam đại vương triều nên dù hiếm có dấu chân người nhưng với cao
thủ Tiên Thiên vẫn có thể di chuyển qua lại. Đại thụ rất có giá trị nên có khả
năng đã bị đốn hạ hết rồi.
Tiểu Hắc nói. Tần Vũ không cam
tâm, dù cự thụ đường kính vài mét tuy không nhỏ nhưng so với mong muốn vẫn còn
nhỏ.
- Sâm lâm này rất lớn, chúng ta
tiếp tục tìm kiếm khả dĩ vẫn còn đại thụ to hơn.
Tần Vũ quyết định, Tiểu Hắc không
phản đối cùng Tần Vũ phi hành. Một người, một ưng phi hành tiện thể triển khai
linh thức truy tìm đại thụ.
Tiềm Long đại lục không ít tu
chân giả, nhưng tu chân giả lợi dụng linh thức truy tìm cự thụ đích thực hiếm
thấy.
Tiểu Hắc cùng Tần Vũ chạy xuống
phía dưới qua hơn trăm dặm, có lần Tần Vũ phát hiện cự thụ đường kính hơn hai
mươi mét. Nhưng Tiểu Hắc cùng Tần Vũ vẫn tiếp tục tìm kiếm, xuyên qua hơn bảy
tám trăm dặm .Với Tần Vũ mà nói khoảng cách này đích thực không xa.
- Tiểu Hắc, cách đây sáu dặm có một
đại thụ to lớn phi thường.
Tần Vũ kích động la lớn.
- To lớn phi thường? Có thật
không vậy?
Tiểu Hắc cũng ngạc nhiên. Lập tức
Tần Vũ cùng Tiểu Hắc tiếp cận cự thụ.
- Ồ, một cây hồng sắc thật to.
Tỉểu Hắc ngạc nhiên nói, Tần Vũ
khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn. Bên ngoài hồng sắc cự thụ mọc ra vô số cành cây toả
ra xung quanh với dáng vẻ tựa như nham thạch đúc thành, hiển nhiên kiên cố vô
cùng.
Đường kính cự thụ khiến người ta
giật mình không ngờ hơn năm mươi mét và nhìn không khác gì một bức tường. Dù cự
thụ này chưa thể so sánh với cự thụ tại Hồng Hoang, nhưng tại ngoại vi Hồng
Hoang đích thực hãn hiếm.
- Hay lắm, cự thụ này củng đủ rồi.
Tần Vũ mãn ý gật đầu và Diễm Sí
kiếm xuất ra khỏi cơ thể, Diễm Sí kiếm phát suất từng đạo Tinh Thần kiếm quang
huyền ảo. Tinh Thần kiếm quang dài hàng chục mét, cự thụ tuy kiên cố vô bì
nhưng hoàn toàn không so bì với kiếm quang cường đại này.
Tần Vũ mỉm cười vung tay Diễm Sí
kiếm, tinh thần kiếm quang xuyên qua cự thụ. Cây cự thụ ngã xuống tạo tiếng ầm ầm.
Tinh thần kiếm quang chặt từng
cành cây, cây cự thụ chiều dài tới ba bốn trăm mét. Nhưng với Tần Vũ thì dài
quá cũng không hữu dụng, nên Tần Vũ trực tiếp chặt một đoạn hơn hai trăm mét và
bắt đầu tạo thuyền.
Tạo thuyền đích thực đơn giản.
Làm theo sách nói là chia đôi
thân cây, sau đó khoét bên trong kiến tạo thành không gian nghỉ ngơi rộng hơn
ba mươi mét và dài tám mươi mét.
- Ha ha, tuỳ tiện bố trí một đạo
phòng ngự cấm chế thì chiếc thuyền này vững chắc không kém đại đô chiến thuyền.
Tần Vũ lộ vẻ tiếu ý rồi bố trí phòng
ngự cấm chế trên thuyền, Tần Vũ tin tưởng trừ khi gặp bão lớn ngoài ra đại thuyền
khẳng định không có vấn đề.
Tiểu Hắc thổ ra một đạo linh khí
truỳ trạm khắc trên thuyền một lượt, một đường dài trang trí hiện ra và một chiếc
thuyền đơn giản được tạo thành.
- Đẹp, rất đẹp.
Tiểu Hắc với tác phẩm của mình
mãn ý phi thường. Tần Vũ nhấc hải thuyền tâm ý chuyển động đem nó ném vào không
gian giới chỉ. Chiếc thuyền lớn thế này có lẽ chỉ có không gian giới chỉ của Tần
Vũ mới chứa nổi mà thôi.
- Tiểu Hắc, đi thôi.
Tiểu Vũ cười lớn cùng Tiểu Hắc
phi hành. Cảm giác tạo một đại hải thuyền thực vô cùng cao hứng, tự thân làm so
với đi mua cảm giác quả thực khác biệt.
Tần Vũ chân đạp Diễm Sí kiếm cùng
Tiểu Hắc rời đi. Dù Tần Vũ không thi triển nhân khí hợp nhất và Tiểu Hắc cũng
không thi triển Thiểm Diện Cửu Điểm nhưng tốc độ cũng đã rất nhanh.
Sau một lúc, cuối cùng Tần Vũ và
Tiểu Hắc cũng tới biển phía nam Tiềm Long Đại Lục
Nhìn biển xanh dưới ánh dương rạng
rỡ chiết xạ ra vô số màu sắc mĩ lệ, cảm giác quả thật sảng khoái.
- Đại dương thật rộng lớn vô
cùng, Tiềm Long Đại Lục quả thật không thể so sánh.
Tần Vũ ngắm nhìn đại hải cảm thán
nói:
- Nhìn xung quanh xem, đại dương
bề mặt thật yên tĩnh ai biết bên trong bao nhiêu ám lưu đang hỗn loạn chảy. Có
bao nhiêu quái vật tồn tại và nơi viễn hải kia liệu có bao nhiêu tiên đảo, ma đảo
đây?
Tiểu Hắc hưng phấn nói:
- Ha, tu chân giới, tu ma giới và
các loại ma thú có thể có bao nhiêu bảo vật đây chỉ tượng tượng thôi đã khiến
người kích dộng. Đại ca không cần quản mấy chuyện đó, đi nhanh thôi.
Tiểu Hắc vung cánh hướng tới vô
biên hải vực phi hành. Tần Vũ mỉm cười trong tâm bừng lên hào khí:
"Vô biên hải vực, đích thị tu chân thế giới"
Tần Vũ thân như thiểm điện hướng
tới vô biên hải vực.
Trên bờ biển có một tiểu hài đang
nghịch vỏ sò, thần tình ngây ngốc khi nhìn thấy một người một ưng phi hành tới
vô biên hải vực. Trong nháy mắt biến mất vào đường chân trời.
- Oái! Mình có bị hoa mắt không
sao người có thể bay, hơn nữa lại có thể nhanh vậy?
Tiểu hài dụi hai mắt nhìn chăm
chú xung quanh, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh như thể một người, một ưng chưa từng
xuất hiện.
- Chắc mình bị hoa mắt thật rồi.
Tiểu hài mỉm cười tiếp tục nghịch
vỏ sò
Hai mươi năm, Tiềm Long Đại Lục
đa xuất hiện một thiên tài là Kim Đan hậu kì cao thủ, tam đệ của Tần Vương, Vũ
thân vương Tần Vũ đã rời khỏi Tiềm Long Đại Lục. Tần Vũ hai mươi năm nay cùng Tần
gia tận diệt Hạng Gia thống nhất Sở vương triều , sáng lập ra vương triều nhà Tần.
Tu chân giới thọ hạn vô cùng nên
hai mươi năm chỉ là một thoáng qua, vài chục năm, hàng trăm năm hay hàng nghìn
năm liệu còn lại gì?
A, A..
Biển cả bao la.
- Ha ha, thật sảng khoái.
Tần Vũ đạp sóng bước đi, hai tay
thì vung mạnh. Tần Vũ lúc này mặc quần áo do Lôi Vệ chế tạo, hạ thân mặc trường
khố và thân trên mặc áo lót màu đen làm cơ bắp trên thân hoàn toàn hiện ra.
Tần Vũ toàn thân sung mãn sức lực
đạp sóng lướt đi, phảng phất như là hải vương
- Phách.
Tần Vũ đột nhiên vẫy tay thì một
đại thuỷ trụ lưu chuyển quanh người Tẫn Vũ, giống như khi xưa Tần Vũ tu luyện
Thông Thiên Tam Đồ. Tuy nhiên luồng nước cường đại hơn gấp mười lần khi xưa.
Thuỷ trụ vòng quanh cơ thể Tần Vũ
như muốn phát tiết ra .
Đột nhiên một con cá to ngoi lên Tần
Vũ đơn thủ mở ra, thi triển lăng không nhiếp vật tức thì đại ngư bị Tần Vũ bắt
lấy.
- Tiểu Hắc, chuẩn bị nướng cá.
Tần Vũ hướng về Tiểu Hắc mỉm cười
vẫy tay. Trên biển xuất hiện một đại thuyền, hải thuyền dài hơn hai trăm mét và
rộng hơn năm mươi mét đã được bố trí phòng ngự cấm chế. Lực phòng ngự của những
chiếc thuyền từ tam đại vương triều từ xưa đến nay chưa có chiếc nào có thể so
sánh.
- Nướng cá nào, ha ha.
Tiểu Hắc hạ thân xuống đầu thuyền.
Tần Vũ chuyển thân nhảy lên đầu
thuyền, tiếp đó đi tới khoang giữa. Khoang này rộng hơn ba mươi mét, dài hơn
tám mươi mét, và cao hơn mười mét. Trong khoang chứa rất nhiều thứ như giường,
nước, cần câu, lò nướng v.v .
Năm xưa, Lôi Vệ trôi dạt trong vũ
trụ nhưng luôn rất biết hưởng thụ, nên đồ đạc mang theo nay Tần Vũ để cả trong
khoang thuyền.
- Sư tôn xưa kia làm chiếc lò nướng
này thật là tốt.
Tần Vũ vô cùng thán phục, lò nướng
này đích xác có thể so bì với lò bát quái chuyên chế luyện linh khí nhưng tính
năng thì hơn xa. Với thực phẩm thông thường dùng tinh thần chân hoả khẳng định
lập tức biến thành tro.Vì vậy lò nướng có những chế độ đặc biệt. Với cấm chế
trung tâm lò nướng, tinh thần biến chân hoả được điều hoà vô cùng thích hợp với
việc nấu nướng.
- Đại ca, nói thật gia vị trên Tiềm
Long Đại Lục so với của sư tôn lưu lại thật khác nhau quá xa.
Tiểu Hắc vừa nhìn bếp lò vừa nói.
Tần Vũ không thể không thừa nhận Lôi Vệ lưu lại rất nhiều loại gia vị, những
gia vị này trộn lẫn với thực phẩm đều có mùi vị rất thơm ngon.
- Xuy, xuy, xuy.
Mỡ từ cá bắt đầu chảy ra. Tiểu Hắc
nước bọt cũng chảy theo tự hỏi vì dù sao vẫn phải chờ cho chín hẳn.
- Chín rồi.
Tần Vũ cắt đôi con cá, mỗi người
một nửa vui vẻ ăn.
Đột nhiên.
- Bùng.
Đại thuyền bỗng nhiên rung động.
Tần Vũ linh thức nhất động, rồi mỉm cười nói:
- Một đàn cá mập định phá thuyền,
đáng tiếc thuyền này không dễ phá đâu.
Với đạo phòng ngự cấm chế hiển
nhiên cá mập vô phương phá thuyền. Tần Vũ mỉm cười nói:
- Không lật thuyền nổi sao ?
Tần Vũ nhảy xuống biển, từ trong
vài chục con cá mập Tần Vũ chọn con đầu đàn nhảy lên tay nắm vây. Cá mập đầu
đàn cảm nhận trên thân có người lập tức vùng vẫy điên cuồng .
- Ngoan ngoãn nào.
Tần Vũ song thủ dụng lực kẹp chặt
đồng thời vận tinh thần lực vận chuyển khắp cơ thể con cá mập, cảm thấy Tần Vũ
đích thực lợi hại, cá mập không dám vọng động.
- Tiến lên cho ta.
Tần Vũ ngồi trên con đầu đàn theo sau là một đàn cá mập,
Tiểu Hắc điều khiển thuyền đi theo và cá mập thủ lĩnh dưới sự khống chế của Tần
Vũ liên tục tiến về phía trước. Tiểu Hắc cũng bắt đầu bắt cá. Mùi vị cá nướng
đích thực không tệ.
=============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét