Tần Vũ và Tiểu Hắc sắc mặt biến
thành khó coi.
Lúc này xung quanh bọn Tần Vũ đã
có đến mười sáu con thanh sắc Bát Trảo Chương Ngư, trong đó có mười hai con đã
lập thành trận thế, từng đạo yêu nguyên lực tựa như thiên la địa võng bao vây bọn
Tần Vũ vào giữa.
- Thập nhị môn Thiên La Địa Võng
trận.
Tần Vũ trong lòng phát lạnh.
Thập nhị môn Thiên La Địa Võng trận
không phải là trận pháp cao thâm gì, nhưng bố trận lại là mười hai Kim Đan kỳ Bát
Trảo Chương Ngư, mà Bát Trảo Chương Ngư thân thể cực đại, sở hữu nhiều yêu
nguyên lực, cùng là Kim Đan kỳ nhưng chúng còn lợi hại hơn nhiều yêu thú khác.
Nếu không sử dụng trận pháp thì với
lực lượng liên thủ của mười hai Kim Đan kỳ yêu thú này Tần Vũ và Tiểu Hắc còn
có thể phá được. Nhưng giờ trận pháp đã phát huy tác dụng kìm hãm bọn họ.
- Không sớm ly khai giờ phải kẹt
tại đây.
Tần Vũ trong lòng chỉ biết cười
khổ.
Ngày hôm nay Tần Vũ cùng Tiểu Hắc
lúc trước ở trên mặt biển hãy còn phiêu lưu thưởng ngoạn rất thoải mái. Nhưng
đó chỉ là lúc trên mặt biển, còn lúc này đối mặt với yêu thú dưới đáy biển Tần
Vũ mới thực sự nhận ra con đường tu chân thật chẳng tốt đẹp gì.
Không lạ gì khi Phong Ngọc Tử lại
không dám tiến nhập thâm hải, cũng không lạ gì khi nói tại hải vực thế lực đáng
sợ nhất là yêu thú ở dưới biển.
- Đại ca, thế nào?
Tiểu Hắc hỏi.
Tần Vũ tim đập liên hồi, nhưng
nhìn đại trận này cũng không nói nên lời.
Mười hai Kim Đan kỳ Bát Trảo
Chương Ngư bố trí thành đại trận, một người một ưng bọn họ không chắc có thể
phá được.
Tần Vũ trong lòng quyết tâm:
"Bất kể là ai nếu muốn đối phó với ta thì
ta nhất định không để kẻ đó yên lành."
Tần Vũ mặc dù bình thường đối đãi
với bằng hữu chân thành nhưng một khi đã xuất thủ thì quyết không mềm lòng.
- Đại ca, mười sáu con Kim Đan kỳ
yêu này thì có bốn con Kim Đan hậu kỳ không tham gia bố trận, nhưng đáng sợ nhất
chính là hồng sắc Bát Trảo Chương Ngư, nó đã đạt Nguyên Anh kỳ rồi.
Tiểu Hắc thanh âm lạnh lẽo, không
có vẻ gì hoảng loạn.
- Chạy trốn không xong rồi, giờ
chuẩn bị chiến đấu.
Lực lượng cơ nhục toàn thân Tần
Vũ như thể bừng tỉnh, bất kể đụng phải chuyện gì, hắn cũng phải loại người yếu
đuối để cho người ta bắt nạt, Tần Vũ lại còn có vũ khí mạnh mẽ là Diễm Sí kiếm
và Diễm Sí quyền sáo
Bọn Tần Vũ dùng linh thức quan
sát địch nhân xung quanh, không dám thả lỏng người, chuẩn bị sẵn sàng công
kích.
Hai huynh đệ, một người một ưng
hoàn toàn cảm nhận được nguy hiểm.
Nguy hiểm chết người!
Mười hai đầu Kim Đan kỳ Bát Trảo
Chương Ngư bố trí thành "Thập nhị môn Thiên La Địa Võng trận", bên
ngoài còn có bốn đầu Kim Đan hậu kỳ yêu thú, đồng thời còn có Nguyên Anh kỳ hồng
sắc Bát Trảo Chương Ngư, khí thế cuồng bạo không ngừng tán phát.
Hồng sắc Bát Trảo Chương Ngư thân
thể chuyển động biến hoá thành nhân hình.
Cả người hắn cao khoảng hai mét,
trên thân khoác một tấm hồng bào, tấm hồng bào này rất lớn như thể bao trùm lấy
toàn bộ thân thể. Trên miệng hắn ta nở một nụ cười.
Mục quang tham lam nhìn lên Tiểu
Hắc, hắn bất ngờ cười lớn:
- Ha ha... một con Kim Đan kỳ phi
cầm không ngờ lại dám xuống biển, thật đúng là muốn chết, phi cầm ở trong nước
thực lực suy giảm rất lớn, ngươi hãy đợi Tang Mặc này đến đồ sát đi.
Tiểu Hắc nhãn quang sắc bén hướng
về Tang Mặc, khí thế toát ra một điểm cũng không chịu kém đối thủ.
Tang Mặc ngay khi nhìn thấy Tần
Vũ, nhãn tình lập tức rực sáng:
- A, không ngờ lại là... Tu tiên
giả. Tang Mặc ta thật là may mắn, kim đan và thịt của Tu tiên giả rất thuần tịnh,
hấp thu vào cảm giác thật là... sảng khoái.
Giống như sắc lang gặp phải mỹ nữ,
tên Bát Trảo Chương Ngư Tang Mặc này thấy Tần Vũ thì rất hưng phấn, tựa hồ như
ngay cả nước dãi cũng chảy ra.
- Ồ! Ngươi nói ta là Tu tiên giả!
Tần Vũ bật cười hỏi ngược lại.
Tại thời điểm này Tần Vũ tựa hồ
không có lấy một điểm khẩn trương, cũng không bận tâm việc chạy trốn, thay vào
đó đối thoại với Tang Mặc.
Tang Mặc như thể đang thấy đồ ăn
ngon, thân thiết nói:
- Ôi, thật hợp khẩu vị của ta,
nhưng ta có thể cảm thấy ngươi không hề có khí tức của yêu thú, ngươi khẳng định
là nhân loại. Thêm nữa khí tức do ngươi tán phát ra là...
Cổ họng bị hồng bào che khuất của
Tang Mặc phát ra âm thanh cao vút:
- Khí tức nóng bỏng, hơn nữa lại
rất thuần tịnh! Tu ma giả năng lượng phần lớn là có tính chất ăn mòn, tà ác, hỗn
tạp, chỉ có những ma đạo tông phái cấp cao mới có năng lượng thuần tịnh, nhưng
môn phái nào lại có tên đệ tử ngu ngốc như ngươi? Dám chạy xuống đáy biển!
Tang Mặc không có vẻ gì hấp tấp
lo lắng.
Trong phạm vị một vạn dặm là địa
bàn của Tang Mặc, kể có cao thủ khác đến cũng không thể cùng với hắn tranh đoạt.
Nếu không sẽ vi phạm quy củ, một khi đã vi phạm quy củ thì...
Do vậy Tang Mặc không một chút lo
lắng.
Tần Vũ hơi nhíu mày.
Hắn còn nhớ rõ khi cùng Tiểu Hắc
lặn xuống biển, những con yêu thú nhỏ yếu vừa thấy bọn họ là bỏ chạy, còn những
con to lớn mạnh mẽ thì lại đánh cá bọn họ khi nào chết, có vẻ như chúng đã nhận
ra bọn họ là bên ngoài đến.
- Tại sao lại ngu ngốc chạy xuống
đáy biển?
Tần Vũ cũng giả vờ ngu đần, hà huống
đối với vấn đề này hắn cũng không biết gì.
- Có vẻ như ngươi rất là ấu trĩ,
bất quá... khi ngươi chết một cách không cam lòng thì thịt da sẽ có thớ gân. Ta
thích nhất là loại da thịt này. Do vậy ta sẽ không nói cho ngươi biết. Ha ha...
Ngươi hãy chuẩn bị một cái chết không cam lòng đi.
Tiếng cười sắc nhọn của Tang Mặc
từ trong hồng bào phát ra.
- Phụ thân, Tu tiên giả con chưa
từng được thưởng thức qua, chậc...chậc..., thật là muốn nếm thử quá, cấp cho
con một ít được không vậy?
Một Kim Đan hậu kỳ thanh sắc Bát
Trảo Chương Ngư ở bên cạnh biến thành một thanh niên tà dị nói với Tang Mặc.
Tang Mặc hàm dưới khẽ hạ xuống:
- Tiểu tử này... thôi được rồi, cấp
cho ngươi một cái chân.
Tang Mặc đối với nhi tử của mình
có điểm dung túng.
Thanh niên tà dị lập tức hưng phấn:
- Thật là tốt quá, phụ thân, con
chim ưng đó cũng giao cho con nha?
- Tang Đồ!
Tang Mặc sắc mặt trầm xuống, mắt
phát một đạo hồng quang:
- Ta ghét nhất những kẻ... được
voi đòi tiên, cho dù là nhi tử của ta, ta cũng chỉ cấp cho ngươi một cái chân của
Tu tiên giả, ngươi còn nói nữa thì đừng trách ta vô tình.
Tang Đồ lập tức không dám nói nữa,
Tang Mặc nếu mà nổi giận thì cho dù không giết hắn nhưng có thể bắt nhốt hắn
khoảng vài trăm năm trong ngục.
Tang Mặc nhìn về phía mười hai
con Bát Trảo Chương Ngư đang bố trận, nhẹ nhàng vung tay.
Bọn Tần Vũ bị khốn trong đại trận
sớm đề thăng lực lượng chuẩn bị tấn công mạnh mẽ bất cứ lúc nào.
- Đại ca!
Thanh âm Tiểu Hắc vang lên trong
đầu Tần Vũ.
Tần Vũ toàn thân gân cốt kêu lên,
truyền âm nói:
- Tiểu Hắc, trận chiến này không
thể bất cẩn, chuẩn bị xuất toàn lực, muốn thoát khỏi trận phải dựa vào tốc độ,
có thể thoát được người nào tốt người đó.
- Mẹ nó, cả bọn lên đây, cho dù
có chết, ta cũng phải kéo theo vài đứa.
Tiểu Hắc cũng phát cuồng.
Bất ngờ...
- Tung lưới!
Tang Mặc trên mặt nụ cười sáng lạn,
tuyên bố mệnh lệnh.
Mười hai đầu thanh sắc Bát Trảo
Chương Ngư lập tức truyền yêu nguyên lực vào, trận pháp liền hình thành lên lưới
năng lượng trực tiếp khống chế bọn Tần Vũ. Đồng thời bọn chúng cũng chuẩn bị tiến
hành vây công.
Đám Bát Trảo Chương Ngư này cũng
hiểu rõ, Thập nhị môn Thiên La Địa Võng đại trận này dùng để vây khốn người thì
lợi hại nhưng lực công kích thì lại bình thường.
- Mười hai tiểu tử này liên thủ lại
là đủ thắng tên Tu tiên giả cùng con ưng đó.
Tang Mặc lòng đầy tự tin, hắn phải
lo gì chứ, hắn vốn là Nguyên Anh tiền kỳ yêu thú, hơn nữa còn là Bát Trảo
Chương Ngư có lực công kích mạnh mẽ.
Cùng là Nguyên Anh tiền kỳ nhưng
Tang Mặc này so với Hạng Ương còn lợi hại hơn nhiều.
Một thần thú đồng đẳng cấp có thể
dễ dàng sát tử mười tu tiên giả cùng đẳng cấp. Tang Mặc dù không phải thần thú
nhưng cũng có thể ngang hàng với hai ba tu tiên giả cùng cấp.
- Tiểu Hắc!
Tần Vũ hét lên một tiếng, đồng thời
Diễm Sí kiếm đột nhiên xuất hiện tại thủ tâm, trực tiếp phách một kiếm lên lưới
năng lượng. Lưới năng lượng tất nhiên không bị phá nhưng cùng với tiếng hét của
Tần Vũ, Tiểu Hắc cũng vung trảo hướng tới.
"Phốc!"
Lưới năng lượng rách toang, năng
lượng tán phát.
Một tiếng ưng kêu sắc nhọn từ miệng
phát ra, Tiểu Hắc vỗ cánh trực tiếp hướng lên trên không mà chạy. Tám ngọn trảo
to dài của một con Bát Trảo Chương Ngư từ dưới bất ngờ như thiểm điện phóng
lên, đồng thời...
Tám cột nước khổng lổ bắn lên
theo, uy lực tám cây côn thịt này quả thật rất lớn. Tiểu Hắc hai mắt loé
sáng...
"Bang!"
Lưỡng đạo thiểm điện từ hai mắt
Tiểu Hắc phóng ra bắn lên thân thanh sắc Bát Trảo Chương Ngư. Thân thể nó liền
run lên. Nhưng khi Tiểu Hắc muốn chạy thì sáu bảy đầu Bát Trảo Chương Ngư đã
hoàn toàn lấp kín chỗ trống.
Mỗi một Bát Trảo Chương Ngư đều sở
hữu tám cái nhục trụ (chân) to lớn, những nhục trụ này vô cùng linh hoạt, hoàn
toàn chặn hết mọi ngả của Tiểu Hắc.
- Oan gia ngõ hẹp, kẻ mạnh là người
thắng, tới đây đi!
Tần Vũ nghiến chặt răng, toàn
thân lập tức hoá thành một trận cuồng phong.
"Chát!"
Âm thanh vang lên, đồng thời một
tiếng thét đau đớn cũng vang lên, ba khối nhục trụ bị chém xuống, Tần Vũ tay nắm
Diễm Sí kiếm, trên Diễm Sí kiếm ẩn chứa Tinh Thần lực hoá thành Tinh Thần kiếm
mang, nhục trụ dù có lợi hại hơn cũng không thể chống lại sự công kích của thượng
phẩm linh khí.
Từ đằng xa quan sát, Tang Mặc cười
lạnh vài tiếng:
- Lão tam, ngươi lên chơi với hắn
đi!
- Vâng, đại ca!
Bên cạnh Tang Mặc lúc này là bốn
Kim Đan hậu kỳ thanh sắc Bát Trảo Chương Ngư, trong bốn con này ngoại trừ nhi tử
của Tang Mặc còn lại là ba vị huynh đệ của Tang Mặc. Tang Mặc sớm đã nhìn ra một
người một ưng này chưa đạt đến Nguyên Anh kỳ.
- Chặt đứt trảo của ta, chết!
Linh thức truyền âm vang lên
trong đầu Tần Vũ, con Bát Trảo Chương Ngư bị chặt đứt ba nhục trụ điên cuồng vũ
động năm nhục trụ còn lại, đồng thời một luồng khí đen bất ngờ trào ra bao trùm
chu vi cả trăm mét.
- Có độc!
Tần Vũ lập tức nín thở, không ngờ
độc khí này lại qua da thâm nhập vào trong cơ thể, ngay lập tức Tần Vũ cảm giác
một vài chỗ bị tê liệt, liền vội vàng vận chuyển tinh thần lực ngăn chặn hòan
toàn độc khí này.
"Bồng!"
Khi Tần Vũ đang ngăn trở độc khí
thì đồng thời một cỗ lực lượng khủng bố trực tiếp quật vào hông, cả người lập tức
bị quật bay đi, đồng thời đám nhục trụ liên tục "phanh... phanh..."
quật lên người Tần Vũ, không để hắn có cơ hội ổn định lại, tựa như một bao cát
bị đánh qua đánh lại.
Tần Vũ dùng Diễm Sí quyền sáo chộp
lấy một nhục trụ, trực tiếp nhổ đứt nhục trụ, sau đó lại muợn lực né tránh,
tranh thủ lấy một giây an tĩnh. Khoé miệng khẽ rỉ máu, Tần Vũ liền nhổ ngụm máu
trong miệng ra, trong mắt xuất hiện hàn quang.
- Mẹ nó, một đám bát trảo hỗn đản!
Tần Vũ thân thể rất là cường hãn
có thể so sánh với linh khí, thêm vào đó hơn phân nửa lực công kích lên thân đã
bị loại bỏ nên bản thân hiện tại không hề bị vết thương nào lớn. Lúc này Tiểu Hắc
cũng bị sáu bảy đầu Bát Trảo Chương Ngư bao vây.
Đám Bát Trảo Chương Ngư lại tiếp
tục tấn công, từng cây nhục trụ không ngừng bổ xuống, trên mỗi cây đều lưu động
yêu nguyên lực.
- Cái đám trảo tử này thật là nhiều.
Tần Vũ vừa tránh thoát một đòn tập
kích thì lại có sáu bảy cái nhục trụ quật tới, yêu nguyên lực khủng bố không ngừng
bành trướng oanh kích, Tần Vũ tựa như một con cá đang nằm trong lưới.
Tần Vũ dụng linh thức hoàn toàn
tán phát, đối với đại cục đã hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay.
Lúc này Tiểu Hắc đang lâm vào cảnh
nguy hiểm, thiểm điện tối đa chỉ làm bọn yêu thú tạm thời tê liệt một lúc, còn
nếu muốn dùng lôi hoả để giết một con yêu thú thì không biết phải phát xuất bao
nhiêu đạo lôi hoả đây? Còn những tuyệt chiêu khác thì đều lại là loại tuyệt
chiêu trí mạng.
- Con yêu thú Nguyên Anh kỳ hiện
vẫn chưa xuất thủ, giờ mà không tung ra toàn lực thì đừng hòng mà trốn thoát!
Khoé mắt Tần Vũ run run, nhãn
tình đỏ rực, ngay lập tức lực lượng trong cơ thể đạt đến trạng thái cao nhất.
- Tiểu Hắc, chuẩn bị Thệ Điểm Cửu
Thiểm!
Thanh âm Tần Vũ vang lên trong đầu
Tiểu Hắc, nghe xong Tiểu Hắc dùng truyền âm nói:
- Đại ca, tiểu đệ giờ đang bị hơn
mười cái nhục trụ bao vây, làm cách nào mà thi triển Thệ Điểm Cửu Thiểm?
Tiểu Hắc cũng lo lắng, nhưng ngay
khi đang nói thì phát sinh sự kiện làm bản thân kinh ngạc.
"Bang!"
Tiểu Hắc nhìn qua là hiểu rõ Tần
Vũ đang sử dụng Tinh Thần lĩnh vực, chỉ thấy Tinh Thần lực lưu chuyển với tốc độ
cực nhanh hình thành một vầng tinh vân bao lấy thân thể Tần Vũ, tốc độ cá nhân
Tần Vũ lập tức tăng lên gấp mười lần.
"Rắc... rắc... rắc!"
Tần Vũ như một đạo thiểm điện,
không hướng về Tang Mặc công kích mà hướng về phía Tiểu Hắc, một đám nhục trụ cản
đường bị Tần Vũ dùng Diểm Sí kiếm điên cuồng chém xuống, không để một cái nào
chạm vào thân.
Máu phun ra khi nhục trụ bị cắt
xuống cũng không cản được tầm nhìn của Tần Vũ, Tần Vũ hướng về Tiểu Hắc thét lớn
:
- Tiểu Hắc, chạy!
Ngay khi Tần Vũ quấy động, nguyên
bản mười đầu Bát Trảo Chương Ngư liền bị rối loạn, Tiểu Hắc lập tức tỉnh ngộ, vội
vàng thi triển Thệ Điện Cửu Thiểm nhanh chóng hướng lên trên không bỏ chạy, Tần
Vũ cũng liền ngự kiếm nhanh chóng chạy theo.
Hốt nhiên...
"Bồng!"
Một cây nhục trụ thô đại trực tiếp
giáng xuống thân thể Tần Vũ, lực lượng so với lúc trước đáng sợ hơn nhiều lần,
Tần Vũ như bị đập mạnh, toàn thân run lên, máu từ miệng phun ra như suối.
- Đại ca !!!
Tiểu Hắc hai cánh rung động, bất ngờ bay ngược lại.
============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét