Vết thương của Tử Sắc ngư nhi dưới
thanh sắc quang mang liền lành lại, hồi phục nhanh trông thấy. Một lúc sau Tử Sắc
ngư nhi đã hoàn toàn hồi phục, trông như chưa từng bị thương, không thể không
khiến người ta kinh dị.
- Lập Nhi tỷ tỷ thật lợi hại!
Tiểu nữ hài với Kim Sắc ngư lân tại
mi tâm hưng phấn reo lên.
Tử Sắc ngư nhi khôi phục lại sinh
lực, hưng phấn bơi qua bơi lại bên cạnh Lập Nhi cô nương. Lập Nhi cô nương hòa
ái nhìn theo Tử Sắc ngư nhi, giáo huấn:
- Yên Tử, hôm nay ngươi đã biết sự
lợi hại của tên đầu ngư, sau này không được sính cường nữa nhé!
Tử Sắc ngư nhi tiểu nhãn xoay
chuyển, không ngừng vẫy đuôi giống như một đứa bé nghịch ngợm.
Lập Nhi cô nương mỉm cười, sau đó
nhẹ nhàng quay đầu lại, cười nói:
- Lưu Tinh tiên sinh! Tại sao
huynh cứ nhìn ta như vậy, mặt ta có vết gì sao?
Khóe miệng Lập Nhi cô nương khẽ động
biểu hiện ý đùa cợt.
- A...
Tần Vũ tỉnh lại, sau đó điều chỉnh
lại tâm tình, nói:
- Chỉ vì khi nãy nhìn thấy Lập
Nhi cô nương chữa bệnh, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Thanh sắc năng lượng đó
có tính chất tựa hồ rất khác thường. Không ngờ đối với thương thế lại có công
hiệu đặc biệt như vậy.
Tần Vũ thầm thở phào một hơi. Hắn
cũng không khỏi bội phục mình nhanh chóng tìm được câu trả lời.
Lập nhi cô nương điềm đạm cười nhẹ
nói:
- Thanh sắc năng lượng này là bản
lĩnh đặc thù của tộc chúng tôi. Người ngoài thực tế không thể học được. Quả thực
đối với vết thương thân thể có hiệu quả tốt phi thường. Chỉ cần là chưa chết, tất
cả đều có thể cứu chữa.
- Ồ, quả thật thần kỳ!
Tần Vũ nói.
Lập Nhi cô nương cười một tiếng rồi
chuyển thân về phòng riêng. Tần Vũ tự cười một tiếng. Vừa rồi không ngờ bị thần
thái của Lập Nhi cô nương khi trị bệnh hấp dẫn, suýt chút nữa đã lộ xấu ra, may
mà bản thân phản ứng nhanh nhẹn.
- Hắc, Lưu Tinh đại ca, tới đây
đánh với ta một trận nữa nào.
Hầu Phí huy vũ hắc bổng cười nói.
Tần Vũ lúc này nào có tâm tình
cùng Hầu Phí chiến đấu, hà huống còn là đả đấu với Nguyên Anh trung kì thần
thú, vậy không phải là tự tìm đòn sao? Tần Vũ tuy vẫn thích chiến đấu, nhưng
không hề hoan hỉ vì như bị ngược đãi.
**********
Thời gian trôi qua. Chớp mắt Tần
Vũ đã ở trong cốc được nửa tháng. Trong nửa tháng này, Tần Vũ thỉnh thoảng đấu
tay đôi với Hầu Phí, còn hầu hết thời gian dùng để tu luyện Tinh Thần biến để
có khả năng luyện ma đạo bí kỹ Bắc Minh.
Tần Vũ có một thú vui để hưởng thụ
đó là nghe đàn.
Tiếng đàn của Lập Nhi cô nương, Tần
Vũ không thể không thừa nhận, nghe được một lần đã là đại vận khí. Tần Vũ hắn
đã nghe một thời gian dài. Căn bản thì Lan thúc và Lập Nhi cô nương đối với hắn
rất tốt, theo như Hầu Phí nói, căn trúc ốc này, ngay cả Hầu Phí cũng không được
cư ngụ.
Tần Vũ là ngoại nhân lại được cư
ngụ, Hầu Phí nghĩ mãi mà không thể thông.
Tần Vũ bản thân tự có cảm nhận,
thái độ Lan thúc đối với hắn quả không tồi. Lập Nhi cô nương đối đãi với Tần Vũ
cũng rất tốt. Đương nhiên Lập Nhi cô nương đối với tất cả yêu thú trong cốc đều
rất tốt, nên điều đó không nói lên nhiều. Nhưng Lan thúc lại khác. Lan thúc đối
với các yêu thú rất nghiêm túc uy nghiêm.
- Nguyên Anh trung kỳ thần thú
cũng không được vào mà họ lại cho ta vào. Không lẽ... bởi vì ta là con người?
Tần Vũ nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ
có đáp án đó.
Thực tế, trong lòng Tần Vũ còn có
một đáp án khác, nhưng Tần Vũ không nghĩ Lan thúc cùng Lập Nhi cô nương lại bất
hảo như vậy.
Đáp án đó là ... bọn họ là vì Lưu
Tinh Lệ của mình.
Tần Vũ vẫn không biết bản thân được
cứu như thế nào, không hiểu Lập Nhi cô nương đó gặp mình ra sao, tự biết thương
thế bản thân hồi phục rất nhanh. Nếu như Lập Nhi cô nương phát hiện mình mang tử
thương, hiện tại lại hoàn toàn hồi phục, khẳng định sẽ đoán mình có bảo bối gì
đó.
Mặc dù Lưu Tinh Lệ đã dung nhập
thân thể, ngoại nhân không thể phát hiện. Nhưng ngoại nhân có thể đoán là có bảo
bối.
- Hi vọng Lập Nhi cô nương và Lan
thúc không vì Lưu Tinh Lệ mà đối đãi với ta như thế.
Tinh thần của Tần Vũ trước giờ
luôn băng lãnh kiên ngạnh, tựa hồ chưa cảm thụ qua tình mẹ, tinh thần lại càng
kiên cường, khác với cả những nam nhân khác.
Tần gia nam nhi trong huyết mạch
đều hàm chứa thiết huyết.
Tần Vũ để tâm sự vào nơi thầm kín
trong tâm, đối với hai thần bí tu tiên giả này luôn cảnh giác.
Hít một hơi dài, sau đó chầm chậm
thở ra, ý niệm giữ kín trong tâm, Tần Vũ bình tĩnh lại. Một lần nữa hắn lại bắt
đầu tu luyện Bắc Minh. Ma đạo bí kỹ Bắc Minh đối với Tần Vũ mà nói, là tối quan
trọng,
Cho dù để đến Tu Tiên đảo, hay để
trốn thoát khỏi sự truy sát của Xích Huyết động phủ Động chủ Tra Hồng.
Bởi vì, thứ nhất, hải ngoại tu
yêu giả thế lực vượt xa tu tiên giả cũng như tu ma giả. Tra Hồng chiếm cứ
phương viên tám trăm vạn dặm, không một môn phái tu tiên giả nào có thể đối địch.
Thứ hai, cho dù đến được Tu Tiên
đảo, người khác không nhất định giúp mình. Vả lại đối diện với Tra Hồng, làm
sao đám tu tiên giả dám vì mình mà đắc tội với Tra Hồng được?
Tổng hợp hai điểm trên, hắn tất
phải học Bắc Minh, nhằm giúp hắn tránh sát tử của Tra Hồng.
Trong tâm tưởng mênh mông mờ ảo,
vô biên vô tận, Linh Hồn Lực phiêu đãng giữa hư vô, bản thân Tần Vũ có thể cảm
thụ được Linh Hồn Lực, mười phần có một phần tối ngoại vi là do Tần Vũ khống chế
ổn định.
Tuy nhiên phần Linh Hồn Lực còn lại
hoặc thành dòng chảy, hoặc cực tốc lưu chuyển, hoặc công kích lẫn nhau, vô cùng
hỗn loạn. Tại khu vực trung tâm là linh hồn viên bàn, đạo đạo thiểm điện từ
linh hồn phóng ra lấp lánh.
Một tia Tinh Thần Lực yếu ớt lưu
nhập vào não hải.
Tần Vũ không thể khống chế phần lớn
Tinh Thần Lực, càng nhiều thì càng khó khống chế. Mặc dù hết sức hắn vẫn còn
ít, chỉ một tia Tinh Thần Lực, tuy nhiên giả sử thêm một tia nữa, Tần Vũ cũng
vô pháp dung hợp với Linh Hồn Lực.
Cố gắng một lần nữa.
Ba khắc thời thần nhanh chóng
trôi qua, trong khoảng thời gian đó đã cố gắng không biết bao nhiêu lần? Tần Vũ
không biết được. Cũng giống như dùng chỉ xuyên kim, một lần thử một lần thất bại,
thất bại liên tục trong ba khắc thời thần, cho dù tâm tính có tốt cũng xuất hiện
nộ khí.
Thực tế đây cũng là một biện pháp
để huấn luyện tâm tính.
- Lại thất bại rồi, đã nửa tháng
trôi qua. Khi nào mới có thể tu luyện thành công triệt để Bắc Minh đây? Khó nói
là ta một ngày lại vô pháp tu luyện thành công, cần phải bỏ cuộc chăng?
Tần Vũ nhãn trung xuất hiện một
tia oán khí.
Hắn ban đầu vì sao phải ly khai
Tiềm Long đại lục, khi đạp bước trên con đường tu hành vô tận, hắn cứ tưởng sẽ
oanh oanh liệt liệt một phen. Nhưng không ngờ lại quay đầu chạy trốn cừu địch.
- Tưng...
Dây huyền cầm rung động, âm thanh
hưởng khởi.
Lập Nhi cô nương lại bắt đầu chơi
đàn. Nghe tiếng đàn, oán khí của Tần Vũ do không tu luyện thành công Bắc Minh lập
tức bị dẹp sang một bên. Hắn nhắm mắt an tĩnh hưởng thụ cầm thanh chấn động tâm
thần. Tiếng đàn ngừng lại. Tần Vũ vẫn đắm chìm trong dư âm.
- Lưu Tinh!
Lan thúc sải bước tiến tới, nhìn
thấy bộ dạng Tần Vũ liền bật cười lớn.
- Ngươi đấy! Cầm thanh của Lập
Nhi làm ngươi mê hoặc biến thành bộ dạng thế này, ngươi thật là ...
- Lan thúc, chính là tiếng đàn của
Lập Nhi cô nương, ta như đắm chìm vào đó. Cầm thanh thông thường, ta không thể
nhập trầm mê như vậy!
Tần Vũ cười nói.
Lan thúc cười:
- Thật đáng cười, tiểu tử ngươi
cũng thật khác người nha.
Tần Vũ khóe miệng khẽ cười, nhưng
không trả lời. Lan thúc đột nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Lưu Tinh! Lan thúc cùng ngươi
quen biết đã nhiều ngày qua, ngươi chắc đã hiểu con người của Lan thúc.
Lan thúc nói xong không khỏi trở
nên nghiêm túc.
Tần Vũ nhìn Lan thúc, lúc này cũng
trở lên nghiêm túc, gật đầu đáp:
- Lan thúc, người có chuyện gì
xin cứ nói.
Lan thúc nói với giọng đề tỉnh:
- Lưu Tinh, ta đề tỉnh ngươi.
Ngươi với Lập Nhi ngàn vạn phần khác biệt, không có hi vọng gì, tốt nhất đừng
thích nó. Nếu không...ngươi không những thống khổ cả đời, mà còn có khả năng mất
mạng.
Tần Vũ sững sờ, sau đó cười đáp:
- Lan thúc, người nói gì vậy? Đừng
đùa thế chứ!
Lan thúc không hề có một tia tiếu
ý nào:
- Ta không nói đùa, nói thẳng ra,
ngươi rất có tiền đồ, phóng mắt nhìn cả tu yêu giả thế giới, tương lai không một
ai cản được ngươi. Nhưng có một điểm ta phải nói với ngươi. Một khi ngươi thích
Lập Nhi, ngươi dẫu lợi hại nữa thì cũng vô dụng thôi. Theo đạo lý, ta đáng ra
không cần đề tỉnh ngươi, bất quá ta thật sự không muốn ngươi bị hủy diệt.
Tần Vũ hoang mang.
- Tốt, coi như ta đa sự. Nhưng cuộc
nói chuyện hôm nay, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ, coi như ta đã khuyến cáo ngươi.
Lan thúc ngưng thần nhìn vào nhãn
tình Tần Vũ thuyết giáo.
Tần Vũ cảm thấy trong lòng một
phen rung động. Lời Lan thúc vừa nói thật vô cùng kinh ngạc. Đầu tiên nói hắn
có tiền đồ, cả tu yêu giới không ai có thể cản được. Lan thúc nghĩ mình là người
như thế nào, nhìn người chính xác đến đâu?
- Lan thúc, ta nhớ rồi.
Tần Vũ cười nói.
Bất quá vô luận là Tần Vũ hay Lan
thúc đều vô pháp xác định một chuyện, tình cảm không theo ý nghĩ, cơ bản không
thể khống chế. Khi đã phát sinh tình cảm, muốn ngăn trở cũng không thể ngăn trở.
- Tốt lắm, nỗ lực tu luyện cho tốt.
Lan thúc vỗ vai Tần Vũ rồi rời đi.
Tần Vũ trầm tư nhìn theo bóng
lưng Lan thúc xa dần.
Lời Lan thúc nói không biết có ý
tứ gì? Tựa hồ bản thân nếu yêu thích Lập Nhi cô nương thì sẽ có khả năng bị hủy
diệt, nhất định là có sự tình. Hồi ức về Lan thúc và Lập Nhi cô nương trùng
trùng hiện lên. Hiển nhiên Lan thúc và Lập nhi cô nương thuộc về một bộ tộc đặc
biệt.
- A a, hoặc có thể Lan thúc cùng
Lập Nhi cô nương thuộc về một một bộ tộc thập phần lợi hại. Bất quá... nếu ta
hoan hỉ một ai đó, kể cả tiên nhân cũng không có cách gì cản trở, chứ đừng nói
chỉ là bộ tộc nào đó của bọn họ. Huống hồ ta còn chưa luyến ái người nào.
Tần Vũ bật cười một tiếng không
chủ ý. Hắn vốn không phải là người vì lo sợ mà chùn bước.
Không ai có khả năng áp bức hắn,
kể cả kẻ cường đại hơn hắn, như Xích Huyết Động chủ Tra Hồng. Tần Vũ chính là
đang âm thầm tu luyện nơi này, để có thể ẩn tàng thân phận mà sớm tái xuất. Tần
Vũ không biết sợ, nhưng tịnh không thuộc loại không biết quý tính mạng của
mình.
- Tay ta gãy rồi, bị Hầu lão đại
đánh gãy.
Hán tử cầm lưỡng tiêm đao mặc áo
giáp khổ sở nói, lúc này cánh tay của hắn bị bẻ quặt theo một góc độ rất quái dị,
hiển nhiên một cánh tay bình thường không thể co lại theo tư thế như vậy.
Lập tức Hầu Phí trợn trừng hỏa
nhãn, nói lớn:
- Hắc hắc, ngươi dám đến phàn nàn
với Lập Nhi tỷ tỷ, ta bẻ xác ngươi ra thành từng khúc giờ!
- Phí Phí, đừng làm vậy!
Một thân bạch y chính là Lập Nhi
cô nương hướng tới Hầu Phí la lớn. Hầu Phí liền cúi đầu không nói, bộ dạng như
nhận lỗi. Lập Nhi cô nương hóm hỉnh cười cười, sau đó quay đầu, đưa tay ra, đặt
vào cánh tay gãy của đại hán.
Đúng lúc đó, Tần Vũ đi vào đình
viện, nhãn tình không ngăn được lóe sáng.
Đứng giữa quầng thanh quang là Lập
Nhi cô nương, diện mạo hiện lên vẻ thánh khiết, cơ thể như ngọc, phát ra từng đạo
thanh quang. Nhìn Lập nhi cô nương trị thương lúc này, trong tâm Tần Vũ xuất hiện
một cảm giác ôn nhu xúc động.
Tần Vũ chưa bao giờ được cảm thụ
tình thương của mẹ, từ lúc nhỏ đã rất kiên cường, thâm tâm chỉ muốn phụ thân để
ý đến. Tuy nhiên lúc này mẫu tính của Lập Nhi cô nương thật sự lộng lẫy khiến Tần
Vũ lòng đầy xúc động.
Tần Vũ lập tức cảnh tỉnh.
- Lưu tinh, ta đề tỉnh ngươi.
Ngươi với Lập Nhi vạn phần khác biệt, không có hi vọng gì, tốt nhất ngươi đừng
thích nó. Nếu không ...
Trong tâm Tần Vũ lại vang lên lời
cảnh báo của Lan thúc, Tần Vũ lập tức thoát khỏi trạng thái vừa rồi.
- Tốt rồi, sau này ngươi đừng
đánh với Phí Phí nữa. Ngươi đánh với hắn thể nào cũng thụ thương.
Lập Nhi cô nương nói.
Vết thương của đại hán lúc này đã
hoàn toàn bình phục, khiếu nại:
- Đánh với hắn? Tỷ tưởng ta muốn
đánh với hắn ư, Hầu lão đại ...a, cùng với Hầu lão đại giao thủ là một vinh hạnh.
Ta vô cùng quang vinh, hưng phấn.
Gã đại hán nhìn thấy mục quang của
Hầu Phí lập tức đổi lời.
Lập Nhi cô nương bật cười, quay lại
liền phát hiện ra Tần Vũ.
- Lưu Tinh tiên sinh, xin chào!
Tần Vũ lễ độ nói:
- Xin chào Lập Nhi cô nương! Một
lần nữa được nhìn tuyệt kỹ trị thương của Lập Nhi cô nương, thật sự làm người
ta không thể không kinh ngạc.
Đột nhiên sắc mặt Tần Vũ xuất hiện
một tia hỷ sắc, Tần Vũ cảm thấy rõ ràng Tiểu Hắc đang nhanh chóng bay tới.
- Lưu Tinh tiên sinh, hình như
ngài đang có việc gì cao hứng?
Lập Nhi cô nương hiếu kỳ hỏi.
Tần Vũ gật đầu hưng phấn nói:
- Huynh đệ của ta Tiểu Hắc hiện đang
tới, chừng vài ngày nữa có thể tới đây.
- Ồ, cung hỉ Lưu Tinh tiên sinh,
khi nào huynh đệ của tiên sinh tới nơi, xin trước hết hãy báo với ta một tiếng.
Ngoài cốc có một cấm chế, ngoại nhân nếu không có người trong cốc dẫn đường, rất
khó có thể vào được.
Lập Nhi cô nương cười nói.
- Vậy làm phiền Lập Nhi cô nương.
Tần Vũ gật đầu nói.
Lập Nhi cô nương cười:
- Lưu Tinh tiên sinh đang bận, ta
về phòng trước đây.
Nói xong nhẹ nhàng chuyển thân về
phòng riêng.
Tần Vũ nhìn bóng Lập Nhi đi vào phòng,
cười nhẹ, sau đó chuyển thân về phòng riêng tiếp tục tu luyện. Mỗi ngày đều tu
luyện Tinh Thần biến cùng với ma đạo bí kỹ Bắc Minh, Tần Vũ không tiêu phí thời
gian.
Nhiều ngày trôi qua.
Tần Vũ cảm thấy rõ ràng Tiểu Hắc đã đến gần, thậm chí
trong khoảng một trăm dặm, tuy nhiên thấy Tiểu Hắc dừng lại. Tần Vũ biết rằng
Tiểu Hắc bị cấm chế cản trở ở bên ngoài. Tần Vũ lập tức khởi thân chuẩn bị thỉnh
Lập Nhi cô nương giúp đỡ.
=====================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét