Tiếng
long ngâm tượng khiếu đinh tai nhức óc vang vọng cự điện trống trải, như khiến
cự điện rung chuyển lắc lư, dao động linh lực kinh người ào ào tuôn ra từ linh
trận to lớn trong không trung trên đầu Mục Trần.
- Long Tượng trận!
Mục Trần biến đổi ấn pháp, linh trận kia rung
rung, một chùm kim quang trăm trượng đột nhiên bắn ra, hóa thành rồng bay voi
chạy, chấn động không gian, thanh thế kinh người hung hăng sấn đến An Nhiên.
An Nhiên lăng không mà đứng, đôi mắt vẫn lạnh
băng nhìn một voi một rồng mang thanh thế khó tả công kích qua, bàn tay nàng
cũng có linh lực dao động hùng hồn, lật tay tung chưởng.
- Toái Không Linh chưởng!
Khoảng không ngay trước mặt An Nhiên liền vặn
vẹo, linh lực hùng hồn ngưng tụ thành quang chưởng, vỗ tới kim long kim tượng.
"Uỳnh!"
Hai bên va chạm, linh lực bùng nổ.
- Long
Tượng trấn áp!
Mục Trần quát khẽ, kim Long kim Tượng nhanh
chóng hóa thành Long Tượng Kim Bàn áp xuống, ầm một tiếng chấn vỡ quang chưởng,
thuận thế quét tới An Nhiên.
- Lăng Ba Trảm!
An Nhiên không hề biến sắc, linh lực trên tay
hóa quang trảm như sóng cao cuộn trào, cánh tay nàng chém xuống, quang trảm phá
nát không gian, bổ vào Long Tượng Kim Bàn, tiếng kim thiết va chạm vang lên,
hào quang xẹt qua, mạnh mẽ chém Long Tượng Kim Bàn thành hai nửa.
Đám đông tân sinh bên ngoài quầng sáng ồn ào
huyên náo bàn tán, thực lực An Nhiên cũng quá lợi hại, linh quyết công kích lợi
hại nhiều như nấm sau mưa, linh trận bất phàm mà Mục Trần bày bố cũng bị nàng
phá giải.
"Chíu!"
Một chùm sáng đột ngột xuất hiện, thu hút chú
ý của mọi người, nhìn qua thì thấy Lạc Li và một gã lão sinh sắc mặt đỏ bừng
khó chịu đã chui ra.
- Học trưởng, đa tạ.
Đôi mắt lưu ly trong suốt thoáng nhìn qua
thanh niên đỏ mặt kia, cung kính nhẹ giọng nói.
Thanh niên nghe vậy mà xấu hổ gượng cười. Ai
biết được cô gái khiến cho người ta nhìn qua mê mẩn kia lại có thực lực khủng bố
thế này, Dung Thiên cảnh. Khó trách ở đây chỉ có nàng ta mới đủ tư cách giao đấu
với An Nhiên.
- Lạc Li nhanh vậy đã chiến thắng?
Đám tân sinh tỉnh táo lại, xôn xao bàn tán,
ánh mắt kinh ngạc mà háo hức nhìn cô gái váy đen, nhưng đôi mắt của nàng chỉ một
mực tĩnh lặng, không hề để ý đến đám đông, ngẩng đầu nhìn sang quầng sáng bên
này của Mục Trần, tỏ vẻ lo lắng.
"Pang!"
An Nhiên xuất hiện trước người Mục Trần, ngọc
thủ ẩn chứa linh lực kinh người không hề nương tay vỗ vào ngực Mục Trần, nhưng
may thay hắn bắt chéo hai tay cản lại được.
Âm thanh chát chúa vang lên, Mục Trần bị đánh
bay đi, chân găm xuống đất kéo ra cả trăm thước, thân hình ổn định, mà hai tay
lại gần như mất cảm giác.
Mục Trần tỏ ra nghiêm trọng, đây là lần thứ
hai giao chiến với cường giả Dung Thiên cảnh chân chính, lần trước dĩ nhiên là
Liễu Kinh Sơn, bất quá khi đó mới chỉ có thực lực Linh Luân cảnh, chênh lệch
không thể hình dung nên đành phải mượn sức Cửu U Tước mới chống cự được, hơn nữa
sau đó cũng hôn mê nửa tháng.
Nhưng hiện tại, thực lực của hắn đã mạnh mẽ
hơn nhiều, bằng sức mạnh bản thân đã có thể đánh nhau với cường giả cấp độ này,
dù không tránh khỏi liên tiếp rơi xuống hạ phong.
Muốn đả bại An Nhiên, bản lĩnh hiện tại vẫn
chưa đủ!
An Nhiên lại hóa thành quang ảnh bắn tới, tiếng
cười vang lên, kình phong hung hãn lại bao phủ lấy Mục Trần.
Mục Trần run lên, hóa thành tàn ảnh lui gấp,
tránh đi công kích của An Nhiên, bất chợt hắn hít sâu một hơi, tinh thần chìm
vào khí hải, đáp lên đóa hoa Mandala. Hắn nhìn thấy ở giữa đóa hoa, Cửu U Tước
tao nhã giang cánh nghỉ ngơi.
Hiện giờ Cửu U Tước đã hấp thu tinh phách Băng
Giao và Viêm Tích, thực lực đã khôi phục không ít, không chỉ màu đen của cơ thể
càng thêm thâm thúy, mà cả hắc viêm trên người cũng nhiều hơn.
- Đối thủ trình như vầy mà định mượn sức của ta
sao?
Cửu U Tước biếng nhác nói ngay:
- Hơn nữa, ta hấp thu lượng linh lực rất lớn,
còn chưa có tiêu hóa hết, không muốn làm gì cả.
- Ta tới lấy sức mạnh thuộc về ta!
Mục Trần nổi cáu, kết nối huyết mạch rồi, một
phần sức mạnh Cửu U Tước cũng là của hắn, hắn có thể dễ dàng sử dụng, tương tự
như vậy một ít năng lực của hắn, Cửu U Tước cũng có thể dùng, bất quá hiện tại
Cửu U Tước lại tỏ ra chướng mắt với thực lực của hắn.
Dĩ nhiên lượng sức mạnh mà hắn có thể tùy ý vận
dụng kém hơn hẳn Cửu U Tước, nhưng hiện tại chừng đó cũng đủ rồi.
- Tự nhiên đi.
Cửu U Tước biếng nhác nằm lại trên đóa hoa
Mandala, chậm rãi nhắm mắt, linh lực hắc ám như hỏa viêm thiêu đốt trong người
nó tuôn ra, bay tới Thần Phách đang xếp bằng trên quang luân linh lực.
- Hiểu rõ trình độ bản thân nên chịu an phận rồi
à?
An Nhiên cười vang, thế công càng lúc càng cuồng
mãnh, khiến cho Mục Trần liên tiếp bại lui. Với trình độ Dung Thiên cảnh sơ kỳ,
nàng hoàn toàn áp chế Mục Trần.
- Chơi đủ rồi, chấm dứt thôi!
An Nhiên thấy Mục Trần chẳng hề nói tiếng nào,
cảm thấy không còn thú vị, linh lực trong tay lại càng thêm cường thịnh, tung
chưởng đánh tới Mục Trần, định chấm dứt trận đánh nhàm chán.
Bất quá, ngay lúc đó Mục Trần mở mắt, con
ngươi đen láy có ánh sao xẹt qua, khóe môi nhếch lên cười khẩy.
- An học tỷ, phấn khích quá sớm cũng không phải
một thói quen tốt.
Mục Trần mỉm cười, quyền phong thẳng tắp tung
ra, linh lực hắc ám như thủy triều áp tới. Linh lực ẩn chứa hắc viêm bốc cháy,
một khí tức bá đạo nóng bỏng được phóng thích.
"Uỳnh!"
Mục Trần ngạnh chiến với An Nhiên khí lãng
tung trời, nền đá của đại điện cũng bị chấn đứt gãy.
Cả hai run lên, thân thể đồng loạt bị chấn bay
ngược về.
Đám đông tân sinh kinh hãi rung động hô hoán,
Mục Trần lại có thể chính diện đánh lui An Nhiên? Không phải mới trước đó hắn
còn bị toàn diện áp chế sao?
- Tiểu tử này khá thú vị.
Hầu như phần lớn các vòng chiến đã kết thúc,
đám lão sinh lại xuất hiện, bọn họ nhìn về quầng sáng kia cũng kinh ngạc không
kém, không thể đoán ra được Mục Trần lại có thể quần đấu với An Nhiên dữ dội đến
vậy.
Trong vòng chiến, An Nhiên ổn định thân người,
gương mặt lạnh lùng cũng hiện rõ sự kinh hãi, Mục Trần mạnh mẽ đối chiến trực
diện thoát khỏi hạ phong?
- Tại sao lại có thể như vậy?
An Nhiên nhìn ra trước, Mục Trần bên kia được
vây trong linh lực hắc ám, bên ngoài còn thấy rõ những luồng hắc viêm quỷ dị
trôi nổi, dao động khá nguy hiểm.
- Linh lực của hắn sao đột ngột tăng lên nhiều
như thế?
An Nhiên trong lòng chấn kinh, nếu nói trước đó
chiến lực của Mục Trần có thể so với Thần Phách cảnh hậu kỳ, thì bây giờ hắn đã
chạm tới cánh cửa Dung Thiên cảnh, dù rằng vẫn còn chênh lệch so với nàng,
nhưng đã có đủ lực kháng cự.
- An học tỷ, chúng ta thử lại nhé.
Mục Trần nhìn An Nhiên, mỉm cười. Con ngươi
đen láy hừng hực hắc viêm, sức mạnh mênh mang trong cơ thể khiến máu nóng sôi
trào.
- Sợ ngươi sao?
An Nhiên tuy trong lòng kinh nghi, nhưng ngoài
miệng chẳng ngán ai cả.
Ngay lập tức vô số tàn ảnh xuất hiện trong mắt
nàng, bóng dáng Mục Trần như quỷ mị hiện ra trước mặt, nắm đấm đen đặc linh lực
cấp tốc phóng to trong mắt An Nhiên.
- Toái Không Linh chưởng!
An Nhiên vội vã tung chưởng, mạnh mẽ đối đầu với
quyền phong của Mục Trần.
"Chát!"
Khí lãng bềnh bồng, hai cỗ linh lực ăn mòn lẫn
nhau, An Nhiên đổi sắc, nàng nhận thấy rõ khi hai cỗ linh lực trùng kích vào
nhau, linh lực hắc ám bá đạo của Mục Trần vẫn tiếp tục đánh tới, hắc viêm hừng
hực đốt cháy linh lực của nàng.
- Đây là cái gì? Ngay cả linh lực cũng có thể
đốt được!
An Nhiên lo lắng cảm nhận linh lực đang nhanh
chóng yếu dần đi, lắc mình trở về không trung, khuôn mặt nghiêm trọng, khẽ hít
một hơi, đôi mắt càng thêm lạnh.
Linh lực quanh người trở nên cuồng bạo, một
con ưng khổng lồ màu băng lam dần hiện lên, linh lực dao động khủng bố cuồn cuộn
xông ra.
Cự ưng màu băng lam, thân thể phủ kín băng
giáp, hàn khí bức ra khiến không khí cũng muốn đóng băng.
Mục Trần nhìn cự ưng sau lưng An Nhiên, nhíu
mày nghiêm túc.
- Đó là. . .
Đám đông tân sinh kinh dị nhìn vòng chiến bắt
đầu trở nên kịch liệt, thần sắc đám lão sinh lại càng nghiêm trọng hơn, vì họ
biết đó là tinh phách linh thú mà An Nhiên luyện hóa
- Bắc Minh Kim Văn Ưng.
Thiên thú địa bảng vạn thú lục xếp hạng 65.
Tên tân sinh chỉ
mới Thần Phách cảnh trung kỳ lợi hại đến thế sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét