Đại hội tân sinh sôi động cuối cùng lại lấy một loại kết quả
buồn cười nhất mà kết thúc, người giành được danh hiệu đệ nhất tân sinh không
phải Dương Hoằng hay Mục Trần trong trận đánh sống chết kinh thiên động địa
kia, mà lại là người chưa hề xuất thủ: Lạc Li.
Đối với kết quả thế
này, nhiều đệ tử cũng cảm thấy thật khó đỡ, nhưng cũng chẳng dị nghị điều gì.
Thật ra Đại hội tân sinh lần này ngoài Mục Trần chiến đấu thảm liệt với Dương
Hoằng, vốn nghĩ những trận đấu sau nếu có xảy ra cũng khó mà sánh kịp về độ phấn
khích, thành ra cũng không mấy người kỳ vọng lắm.
Còn cái danh hiệu đệ
nhất tân sinh lần này, thật ra cũng chỉ là sắp xếp thứ hạng giữa những cường giả
hàng đầu tân sinh. Lạc Li, Mộc Khuê, Băng Thanh chưa ra trận, nhưng thực lực của
bọn họ cũng không ai nghi ngờ, có thể dễ dàng leo đến đỉnh núi, vốn đã đủ chứng
tỏ thực lực mạnh mẽ vượt xa phần còn lại.
Hơn nữa, cái danh hiệu
này cũng không đơn giản cứ có mánh lới gì đó thó được linh kỳ là được người ta
tôn sùng trở thành đệ nhất. Dù sao mọi người ở đây ngày trước đều là thiên tài
nổi bật một phương, không ai là kẻ ngu ngốc, ai ai cũng có thước đo của mình, tự
nhiên biết được nên đánh giá như thế nào cho đúng.
Trận chiến đó khiến họ
cảm thấy rung động không ít, tân sinh Mục Trần lại có chiến lực mạnh mẽ đến thế,
ngay cả đám lão sinh kiêu ngạo cũng không thể không bội phục. Hiển nhiên, trong
lòng bọn họ thì Mục Trần mới là người xứng đáng với danh hiệu đệ nhất.
Còn về phần Mục Trần
có nghĩ vậy hay không thì lại là một chuyện khác.
. . . . . .
Đại hội tân sinh kết thúc, không khí tu luyện trong giới tân
sinh cũng bớt đi sự căng thẳng gấp gáp. Hiện tại họ cũng chỉ mới làm quen Bắc
Thương linh viện được hơn 1 tháng, còn nhiều việc cần phải tìm hiểu ở tòa linh
viện khổng lồ này, để có thể chân chính trở thành một phần tử của nó.
Mục Trần cũng nghỉ
ngơi hồi phục hết ba ngày mới trở lại trạng thái bình thường, đại chiến với
Dương Hoằng cũng không mấy dễ chịu. Tuy rằng đối với tên kia hắn rất ngứa mắt,
nhưng phải công nhận Dương Hoằng có năng lực không nhỏ, với thiên phú đó ngày
sau muốn Dương Hoằng làm kẻ vô danh ở Bắc Thương linh viện cũng khó mà xảy ra.
Bất quá Mục Trần cũng
không sợ gì tên kia, đã có thể đánh bại hắn lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ
hai, lần thứ ba. . . Dương Hoằng nếu chưa từ bỏ ý định muốn kiếm chuyện gì đó với
Mục Trần, thì cũng không ngại tiếp tục khiến hắn nếm thử tư vị thất bại một lần
nữa.
Trên đỉnh lầu các nho
nhỏ, Mục Trần lẳng lặng ngồi xếp bằng ngửa mặt lên trời ngắm nhìn không trung
xanh thẳm. Một lát sau, hắn thở dài phun ra một luồng bạch khí, lười biếng vặn
vẹo thân thể.
Mấy ngày qua luôn yên
lặng khôi phục ở chỗ này, còn chuyện bên ngoài xôn xao nổi sóng nổi gió gì đó về
trận đại chiến với Dương Hoằng, hắn cũng không quan tâm.
Mục Trần liếc nhìn ra
một hướng bên khu tân sinh, có tiếng náo động ồn ào, nhân khí đông đúc. Từ sau
đại hội, khu tân sinh của hắn bên này chính là mượn thế nổi tiếng, trở thành
khu tân sinh "danh giá" nhất. Không ít tân sinh ở khu khác cũng lân
la tìm đến, muốn gia nhập Lạc Thần hội có hai cường giả Mục Trần và Lạc Li tọa
trấn.
Về chuyện đó, Mục Trần
và Lạc Li hiển nhiên chẳng động gì tới, còn Chu Linh lại tỏ ra mừng rỡ vô cùng,
nhiều lần gặp cũng chọc ghẹo bảo rằng bọn hắn khiến cho Lạc Thần hội tiếng tăm
như cồn, thanh thế cường thịnh.
- Cái tên kia thật
là....
Mục Trần cười bất đắc
dĩ, cũng không hiểu vì sao Chu Linh lại thích thú với việc đó như thế, bất quá
đối với Chu Linh hắn có hảo cảm không nhỏ, đối với việc Chu Linh là đầu lĩnh chỉ
huy quản lý này nọ, hắn luôn ủng hộ một chút.
- Hử?
Mục Trần nhìn xa xa,
thần sắc khẽ động quay đầu đi. Không trung bên kia có một bóng người bay đến,
chỉ mấy giây đã xuất hiện trên mái nhà chỗ hắn ngồi.
Người vừa hiện ra, tướng
mạo anh tuấn, ánh mắt hờ hững, chính là Lý Huyền Thông.
Lý Huyền Thông xuất
hiện, biếng nhác nhìn Mục Trần, mày hơi cau lại:
- Thoải mái như vậy....
ngươi nghĩ đánh bại Dương Hoằng, trở thành đệ nhất tân sinh là đủ để tự mãn rồi
sao?
Mục Trần nhăn mặt,
nhưng cũng chẳng thích đấu khẩu với người này, hắn nói:
- Đệ nhất tân sinh là
Lạc Li, không phải là ta. Mặt khác, ta vừa mới hồi phục lại, ngươi cũng nên biết
điều đừng quá đáng chứ?
Đối với Lý Huyền
Thông, Mục Trần cũng chẳng thích chút nào. Dù tên này và Lạc Li dường như có
quen biết, nhưng hắn không thích việc của mình lại bị người khác can thiệp. Có
lẽ Lý Huyền Thông có lý do, nhưng cũng phải tôn trọng hai người bọn họ chứ.
Chỉ là Lý Huyền Thông
cũng không có ý xấu gì với Lạc Li, nên Mục Trần cũng nhịn, kềm nén cái cảm giác
không thoải mái trong lòng, cũng chưa muốn trở mặt đối đầu.
Lý Huyền Thông thản
nhiên nói:
- Trận chiến đó ở đại
hội tân sinh ta cũng có xem. Không thể không nói, ngươi đúng là có chút bản
lĩnh, bất quá nói không khách khí, ngươi vẫn không có tư cách đến với Lạc Li.
Mục Trần nheo mắt khó
chịu, có vẻ tức giận, nhưng thanh âm vẫn đè nén ở mức bình thản:
- Lý Huyền Thông học
trưởng, ngươi không biết là có một số việc ngươi cũng không quản được hay sao?
Mục Trần nhìn chằm chằm
Lý Huyền Thông, nói:
- Xin ngươi nhớ kỹ,
ngươi cũng không phải là cái gì đặc biệt của Lạc Li, thành ra ngươi không có
quyền can thiệp vào lựa chọn của nàng. Nếu ngươi coi thường ta, cứ việc đến tìm
ta là được, muốn gì ta cũng chiều.
- Nóng rồi sao?
Lý Huyền Thông cười
nhạt, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, sắc bén như đao phong hướng tới Mục Trần:
- Không phải ta can
thiệp đến lựa chọn của nàng, mà là ngươi gây trở ngại cho việc lựa chọn của
nàng. Nàng và ngươi không giống nhau, ngươi cũng không muốn nàng phải cam chịu
cái gì, ngươi thích nàng nhưng lại không biết rằng việc ngươi ở cạnh bên nàng
là một trở ngại nghiêm trọng.
- Do đó việc ngươi rời
khỏi nàng, sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, ta cũng hy vọng ngươi có thể nhẹ
nhàng chấp nhận như vậy.
Lý Huyền Thông trầm
giọng.
Ánh mắt Mục Trần cũng
trở nên sắc bén không kém, đáp lời Lý Huyền Thông:
- Nếu ta không đồng ý
thì sao?
- Vậy thì, vì để giảm
thương tổn cho nàng sau này, ta sẽ đành phải dùng đến một vài thủ đoạn.
Lý Huyền Thông đạm mạc
cất tiếng.
- Ngươi cứ thử xem!
Mục Trần đối chọi gay
gắt, ánh mắt băng hàn gắt gao nhìn chằm chằm Lý Huyền Thông, linh lực hắc ám
bùng lên.
Lý Huyền Thông hờ hững
nhìn hắn, thình lình linh khí thiên địa trở nên điên cuồng lao đến hội tụ,
không trung trên mái nhà cũng uốn éo vặn vẹo, uy áp cực kỳ khủng bố phủ lên người
Mục Trần.
Áp lực kinh khủng như
thế, nhưng Mục Trần vẫn đứng thẳng như cây thương, con ngươi đen láy không rời
khỏi Lý Huyền Thông, trong ánh mắt không có chút sợ hãi mặc dù trước mặt là vị
cường giả xếp thứ hai của Thiên bảng Bắc Thương linh viện.
"Rắc rắc."
Mái nhà chỗ Mục Trần
đứng đột ngột vang lên những tiếng gãy đổ, linh lực hắc ám cũng bị áp chế đến mức
mờ nhạt đi nhiều, nhưng hắn vẫn kiên nghị không biến sắc.
Giằng co chừng nửa
phút, Lý Huyền Thông mới lui lại, áp lực tan đi, hắn thản nhiên nói:
- Ta cho ngươi thời
gian hai tháng, trong vòng hai tháng ngươi phải rời khỏi Lạc Li, nếu không ta sẽ
ra tay. Ngươi là một người kiêu hãnh, ta nghĩ nếu ở Bắc Thương linh viện này
ngươi bị liên tiếp đánh bại, với ngươi mà nói cũng là đả kích nghiêm trọng nhỉ.
Lý Huyền Thông hờ hững
nói tiếp:
- Đừng nghi ngờ ta có
thể làm việc này hay không, cứ tin rằng những gì ngươi sẽ gặp sau này, so ra thủ
đoạn của ta vẫn rất ôn hòa. Ta hy vọng ngươi có thể tự biết khó mà lui, đừng
khiến cho Lạc Li sau này tiến thoái lưỡng nan.
Mục Trần hai mắt lạnh
băng, năm ngón tay siết chặt lại, cái tên tự cho mình là đúng này thật sự làm hắn
ghét cay ghét đắng.
- Hai tháng, ngươi
nên tận dụng cho tốt!
Lý Huyền Thông quay
đi, nhìn một luồng hồng quang từ một phương nọ bay tới như điện, bóng hình xinh
đẹp kia đúng là Lạc Li, hiển nhiên nàng đã nhận thấy được hai người đối đầu
nhau bên này, nên khí thế lao đến cũng mang theo nhiều sự tức giận.
- Những gì chúng ta
nói với nhau, mong rằng ngươi sẽ không tọc mạch với Lạc Li, để nàng không tới
làm phiền ta. Nếu như vậy thì ta hoàn toàn thất vọng về ngươi.
Lý Huyền Thông thản
nhiên nói, rồi nhanh chóng bắn người đi xa.
Ngay lúc đó, Lạc Li cũng
hạ xuống đỉnh lâu, nhìn về hướng Lý Huyền Thông vừa bỏ đi, nàng hỏi Mục Trần:
- Hắn không làm gì
ngươi chứ?
Mục Trần nhẹ nhàng cười,
vài nét kỳ lạ ẩn hiện trong mắt:
- Không sao.
Lạc Li nhìn chằm chằm
Mục Trần, hơi trù trừ hỏi:
- Hắn không nói gì đấy
chứ?
Mục Trần đột nhiên
vươn tay ra, ôm lấy cái eo thon thả của nàng. Cô nàng không kịp phản ứng, giật
mình đỏ mặt, nhưng không giãy nảy ra. Nàng cảm thấy dường như tâm tình của Mục
Trần có vẻ không tốt lắm.
- Lạc Li!
Mục Trần cúi đầu ngửi
mái tóc thơm mềm mại của nàng, thì thầm:
- Bất kể thế nào, bất
kể ta phải trả giá đắt đến cỡ nào, ta tuyệt đối không buông tay.
Nàng cũng đưa tay ôm
lấy hắn, gương mặt gục trong lòng Mục Trần, khẽ gật đầu.
Mục Trần chậm rãi ngẩng
lên, nhìn về hướng Lý Huyền Thông biến mất, sự kiên định hội tụ trong mắt.
“Lý Huyền Thông, ta mặc
xác cái lý do gì của ngươi, nếu muốn nhúng tay vào, ta sẽ không dễ để ngươi toại
nguyện.”
Mục Trần biết Lý Huyền
Thông rất lợi hại, so với Dương Hoằng còn lợi hại hơn nhiều lần. Nhưng hắn biết
rõ, trên đời có nhiều thứ tuyệt đối không thể buông ra.
Ví như, trái tim của
người con gái này.
=======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét