"Uỳnh uỳnh!"
Trong khí hải của Mục
Trần mơ hồ có một chút sôi trào, hắc viêm đậm đặc bao phủ lấy quang luân linh lực.
Thần Phách Mục Trần vẫn ngồi trên quang luân linh lực, đôi tay tí hon kết ấn, hấp
thu từng đạo linh lực được cường hóa trở về.
Hấp thu đám linh lực cường
hóa trở về, đôi mắt Thần Phách càng thêm tối tăm, hắc viêm lượn lờ.
Dù rằng hiện tại dao
động linh lực trong người Mục Trần không bằng một phần khi trước chiến đấu,
nhưng một khi động thủ, có lẽ thực lực bộc phát sẽ còn mạnh hơn khi xưa!
Thành quả dung hợp
linh lực Cửu U Hỏa chắc chắn sẽ mang tới trái ngọt đỉnh cao.
- Có vẻ sắp thành
công rồi.
Trong lòng trầm tĩnh
như cái đầm đen chợt gợn sóng, một cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng, linh lực
tràn trề càng lúc càng rõ ràng.
"Vù!"
Lại thêm một luồng linh lực được dung hợp Cửu U Hỏa trở về,
lập tức xuyên qua tầng hắc viêm bao phủ bên ngoài, chui vào Thần Phách Mục Trần.
Ngay khi nó tiến vào
Thần Phách, Mục Trần liền cảm thấy ngay Thần Phách trở nên rung chuyển, dao động
linh lực cuồng dã từ đó phát ra, hắc viêm tuôn tràn, cả Thần Phách của hắn cũng
được bọc trong hắc viêm nồng đậm.
Hắc viêm đó chính là
Cửu U Hỏa, nhưng nó chân chính là Cửu U Hỏa thuộc về Mục Trần!
- Hiện tại ngươi đã
thấy linh lực trong cơ thể toàn bộ đã được dung hợp, nhưng vẫn chưa xem là
thành công được.
Cửu U Tước tặc lưỡi
nói tiếp:
- Ngươi còn cần phải
ngưng luyện đám Cửu U Hỏa đó thành một hỏa chủng, sau này không ngừng rèn luyện
linh lực. Khi đó hễ có linh lực mới vào trong cơ thể, hỏa chủng sẽ tự động
ngưng luyện để nó trở thành linh lực dung hợp Cửu U Hỏa.
Mục Trần nghe nó hướng
dẫn cũng khẽ gật đầu, hắn không hề do dự làm theo, tâm thần vừa động thì thấy
Thần Phách liền kết ấn, nhìn qua như tay nâng nhật nguyệt.
"Phừng phừng!"
Hắc viêm lượn lờ
quanh Thần Phách Mục Trần cũng nhanh chóng bừng lên, rồi không ngừng áp súc co
lại.
Cửu U Hỏa không ngừng
áp súc, một luồng hắc viêm không có hình dạng dần dần ngưng tụ, chẳng qua việc
hình thành hỏa chủng này còn cần một chút thời gian.
Hắn vẫn duy trì vững
vàng, không gấp không vội ngưng luyện cho luồng hắc viêm trong tay càng lúc
càng trở nên ngưng thật.
Mà một chút đó lại
thêm năm ngày.
Trong năm ngày đó,
toàn bộ tinh thần Mục Trần đều tập trung vào duy nhất một việc này. Được hắn
toàn lực thực thi, hiệu quả ngưng luyện càng lúc càng tốt, vốn hắc viêm không
có hình dạng dần dần to như bàn tay, đen láy thâm thúy, từng đợt hắc viêm từ
trong đó thẩm thấu ra.
Hỏa chủng đã sắp
thành hình.
Khi hắn ngụp lặn
trong tu luyện, hắn lại không hề biết ở Tụ Linh trận cấp 6 này đang dậy sóng đi
tìm hắn, mà ngọn nguồn phiền toái đó chính là cô gái mà mấy ngày trước bị hắn
xóa tên khỏi vị trí đệ nhất Thần Phách bảng, Tô Linh Nhi.
Tô Linh Nhi từng đến
khu tân sinh để tìm Mục Trần, nhưng không gặp hắn, chỉ gặp Lạc Li. Hai nàng dĩ
nhiên giao đấu một hồi, bất quá Tô Linh Nhi lại kinh dị khi nàng thấy mình
không thể đánh bại Lạc Li, cô gái kia tỏ ra không hề yếu so với mình.
Điều này khiến cho
nàng cảm thấy thích thích Lạc Li, hơn nữa Lạc Li dung mạo khí chất đều bất
phàm, càng khiến cho Tô Linh Nhi thêm phần hảo cảm. Cuối cùng hai nàng chiến đấu
qua loa rồi kết thúc không có kết quả gì.
Tô Linh Nhi dù tính
tình hung dữ, nhưng cũng không như Mạch Luân làm mấy cái chuyện ruồi bu như chặn
đường phong tỏa tân sinh. Lực hiệu triệu của nàng ở Bắc Thương linh viện, thậm
chí còn có thanh thế của tỷ tỷ nàng, lực lượng có thể gọi đến chắc chắn hơn xa
Mạch Luân.
Nàng không thấy Mục
Trần ở khu tân sinh cũng nhanh chóng rời đi, sau đó thăm dò tin tức, liền biết
được Mục Trần đến Tụ Linh trận cấp 6 này để tu luyện. Ngay lập tức nàng chạy tới
Tụ Linh trận, cô gái lòng dạ cao ngạo đối với việc Mục Trần không kiêng dè nể mặt
xóa tên nàng khỏi Thần Phách bảng vẫn ghim trong lòng. Từ hồi nào đến giờ nàng
lần đầu tiên thấy có tên nam nhi dám đối xử với nàng như thế.
Do đó, nàng nhất định
phải đánh mềm xương cái tên tân sinh Mục Trần để xả cơn giận.
Nhưng mà Tụ Linh trận
cấp 6 lại có diện tích cực kỳ khổng lồ, muốn từ trong đó lôi ra một người hẳn
nhiên không đơn giản. Dù vậy, cũng không quá làm khó cho Tô Linh Nhi, nàng cũng
xem như một mỹ nữ nổi tiếng Bắc Thương linh viện, lại còn có tỷ tỷ danh tiếng nổi
như cồn, không hề thiếu những kẻ muốn lấy lòng nàng. Chỉ cần nàng nháy mắt một
cái, không ít nam đệ tử xung phong làm cu li, tận tình đi tìm Mục Trần quyết
lôi hắn ra cho bằng được.
Vì thế, mấy bữa nay Tụ
Linh trận cấp 6 như nổi sóng lớn, không ít lão sinh bay lượn khắp nơi thăm dò
tung tích Mục Trần như muốn xới tung cả Tụ Linh trận lên, khiến cho nó mất đi sự
yên tĩnh vốn có.
Dù rằng cũng có người
bất mãn, bất quá với lực hiệu triệu của Tô Linh Nhi ở Bắc Thương linh viện, họ
cũng khá là e ngại. Lại còn cả tỷ tỷ của cô nàng, thành ra mấy người bị quấy rầy
cũng coi như gặp xui xẻo là thôi.
Trên đỉnh một ngọn
núi trong Tụ Linh trận cấp 6, vài người đang đứng đó. Đứng hàng đầu là một cô
gái xinh đẹp váy dài vàng nhạt, tóc đen buộc đuôi ngựa, da thịt trắng như tuyết,
mắt to long lanh, mũi cao thẳng tắp, thật là một mỹ nhân trổ mã tinh khiết!
Lúc này nàng đang
nghiến răng căm giận, mấy ngày dò la tứ phía mà chẳng hề có tăm tích Mục Trần,
chỉ thu lại một vài sự bất mãn. Dù nàng chẳng sợ, nhưng bị người ta chỉ trích
cũng khiến nàng bực bội. Mà cái bực đó hẳn nhiên nàng cũng đổ hết cho Mục Trần.
- Cái tên kia lần nào
cũng như thế, gây chuyện rồi bỏ trốn, chẳng hiểu Lạc Li sao lại thích hắn...
Tô Linh Nhi hậm hực
nói.
- Ha ha, không cần sốt
ruột, hẳn là sẽ nhanh chóng có tin tức, lúc đó chỉ cần Linh Nhi mở miệng, đâu cần
động thủ, chúng ta sẽ giúp nàng giải quyết êm đẹp.
Sau lưng Tô Linh Nhi,
một gã thanh niên cười nói, thần sắc có vẻ tự phụ, lời nói cũng chẳng xem Mục
Trần vào đâu.
- Mục Trần kia gần
đây rất nổi tiếng, nghe nói là đệ nhất tân sinh năm nay. Hôm đại hội tân sinh,
Dương Hoằng đã bước vào Dung Thiên cảnh trung kỳ cuối cùng cũng phải bại trong
tay hắn. Thực lực chúng ta nhiều lắm là mạnh hơn Dương Hoằng nọ một chút, muốn
đánh bại hắn thật cũng không dễ dàng.
Một gã thanh niên
khác tỏ ra cẩn trọng hơn.
- Sao? Trần Tu, ngươi
lại sợ một tân sinh à?
Tên ngạo mạn kia lại
cười giễu cợt:
- Hắn có lợi hại ra
sao cũng chỉ là tân sinh, muốn leo lên đầu chúng ta, ít nhất phải tu luyện ở
đây thêm một năm nữa đã rồi tính.
- Thôi dẹp, ta tự
đánh bại hắn, chẳng cần các ngươi.
Tô Linh Nhi lắc đầu.
Nàng và Mục Trần cũng chả có ân oán gì, chỉ muốn một hơi đánh hắn cho bõ tức rồi
thôi, đâu có siêng mà hao tâm tổn sức với một tân sinh.
"Phốc!"
Đột nhiên một quang ảnh
lao đến, hạ xuống đỉnh núi, tỏ vẻ vui mừng đến báo cho Tô Linh Nhi:
- Tìm được vị trí của
Mục Trần!
- Ở đâu?
Tô Linh Nhi vui mừng
ra mặt, cuối cùng cái tên kia cũng bị tìm ra, để xem ngươi có thể trốn nữa hay
không!
- Mau dẫn ta đi!
"Véo! Véo!"
Trên ngọn núi liên tiếp
vang lên những tiếng xé gió, đám người Tô Linh Nhi nhanh chóng bay đi, chỉ hơn
mười phút đã xuất hiện ở trên không nơi cái hồ nước sâu hoắm giữa hai ngọn núi
kia.
- Linh Nhi tiểu thư,
Mục Trần kia ở ngay trong hồ nước này tu luyện, hôm trước ta có thấy hắn.
Tô Linh Nhi vừa xuất
hiện, liền có một người từ bên cạnh hồ bay lên, đây cũng là một trong số những
người bị động tĩnh khi tu luyện của Mục Trần làm kinh động.
- Đa tạ!
Tô Linh Nhi cười vui
vẻ, tay giơ ra, một luồng hào quang từ trong linh trị bài bắn tới.
Người nọ vội nhận lấy,
nhìn thấy linh trị bài của mình tăng thêm 5000 điểm cũng khoái trá vô cùng, chừng
này cũng đủ tu luyện ở đây thêm một ngày. Tô Linh Nhi đúng là giàu có, ra tay
cũng hào phóng ghê.
Tô Linh Nhi đuổi người
kia đi rồi, đôi mắt liền nhìn chằm chằm vào hồ nước trong suốt, hậm hực:
- Lúc này còn tiếp tục
làm con rùa đen rút đầu sao?
- Linh Nhi, để ta lôi
tên kia ra xin lỗi nàng.
Tên thanh niên áo trắng
ngạo mạn bên cạnh Tô Linh Nhi lên tiếng.
- Để ta tự làm.
Tô Linh Nhi cười nhạt,
nàng chẳng cần ai xin lỗi, chỉ cần đánh bại tên kia, để chứng minh cho tỷ tỷ thấy
nàng không yếu như vậy!
Nói xong, Tô Linh Nhi
giơ tay ra, một tia sáng linh lực chiếu xuống hồ, tạo thành một trận sóng lớn,
kình phong đánh sâu xuống đáy hồ.
- Mục Trần, ra đây
cho bổn tiểu thư!
Tô Linh Nhi khuấy đảo
hồ nước, tiếng hét lớn vang vọng không trung cũng theo đó chui sâu vào hồ.
Quanh đó cũng có
không ít đệ tử đang tu luyện bị kinh động giật mình, họ cũng nhanh chóng qua
bên này xem chuyện gì. Tô Linh Nhi cũng nổi tiếng trong Bắc Thương linh viện,
nhất cử nhất động của nàng dĩ nhiên thu hút không ít chú ý.
- Ra là đi tìm Mục Trần.
- Là tên đệ nhất tân
sinh kia à, trước đó cướp lấy vị trí đệ nhất Thần Phách bảng?
- Không phải hắn còn
ai, dám trêu chọc đại tiểu thư này, thật là không biết trời cao đất rộng a.
- Tô Linh Nhi có lẽ
cũng sắp tiến vào Dung Thiên cảnh hậu kỳ rồi đi? Dù Mục Trần có lợi hại thì lần
này cũng ăn khổ rồi.
Nhiều tiếng bàn tán
vang lê xung quanh, nhiều kẻ hứng chí tụ lại xem kịch vui. Tu luyện luôn buồn tẻ,
thỉnh thoảng có chuyện xem cũng giải tỏa được một chút.
Khi khu vực không
trung này càng lúc càng náo nhiệt, thì Mục Trân đang ở sâu dưới đáy hồ cũng mở
mắt. Trong đôi mắt đen láy có hắc viêm lượn lờ, nước hồ quanh hắn bị bốc hơi
thành bọt khí nổi lên.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu,
chân mày cau lại, mơ hồ đoán được một chút chuyện gì đang diễn ra.
==========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét