Hoa nở khắp nơi, cũng không biết
đã bao lâu không có người đi qua đây, những bông hoa rực rỡ này vô cùng quyến
rũ, tuy nhiên lúc này giữa biển hoa mênh mông lại xuất hiện hai thiếu niên, một
người phủ kín bởi bộ trường sam màu xanh, trên khóe miệng còn lưu lại vết máu.
Nam tử đối diện với y, nổi bật
lên bởi chiếc áo khoác màu vàng, cười lạnh nhìn về phía nam tử vận trường sam
màu xanh.
- Chủ nhân, vừa rồi nghe bọn
chúng nói chuyện, còn nghĩ công lực của hai người cách xa nhau nhiều, hiện tại
xem ra... nguyên lai một kẻ Kim Đan hậu kỳ, một kẻ Nguyên Anh tiền kỳ, thực lực
khác biệt quả thực không lớn.
Mặc Kỳ Lân nghi hoặc bất giác
nói.
Huyền Băng sư thú Sử Tín cười
nói:
- A Mặc, ngươi không cẩn thận xem
xét rồi, nếu như quả thật thực lực cách biệt quá lớn. Nam tử vận kim sắc trường
bào Vương Nguyên, sao lại cần một thời gian dài như thế vẫn không đoạt được cực
phẩm quáng thạch?
- Đúng.
Mặc Kỳ Lân đột nhiên hiểu ra.
Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ ba huynh
đệ lúc này đều tập trung vào đoạn đối thoại giữa Lí Tân và Vương Nguyên.
Trong mắt của Lí Tân hiện lên sự
kiên nghị.
- Đúng, Liên Hoa tông ta là tiểu
tông phái, thậm chí còn không ở trong một ngàn môn phái tu tiên giả lớn nhất,
là một tiểu tông phái không thể bé hơn được. Còn Thanh Hư quan, đại tông phái của
ngươi, là tu tiên giả đệ nhất tông phái. Ngươi Vương Nguyên lúc trước cũng được
xem là tư chất cao hơn ta, tư chất của ta quá thấp.
Lí Tân trong lời nói chứa chút nộ khí, phảng
phất như đang nhớ lại về những năm trước đây.
- Ta đã tới rất nhiều tông phái,
nhưng tất cả đều không nhận ta, cuối cùng duy chỉ có Liên Hoa tông là thu nhận
ta! Còn ngươi quả thật đã được Thanh Hư quan thu nhận. Ngươi tư chất cao, môn phái
tốt, tu luyện công pháp lợi hại. Ta tuy tư chất kém, môn phái nhỏ, công pháp
cũng dở, nhưng nay xem ra, ngươi có hơn ta là bao? Ta nay đã đạt tới Kim Đan hậu
kì đỉnh phong, chỉ kém hơn nguyên anh kì một bước mà thôi.
Lí Tân lạnh lùng nhìn Vương Nguyên:
- Thật không biết được bao năm
qua ngươi có chú tâm tu luyện hay không? Ngươi chỉ lãng phí thời gian vào việc
bày mưu tính kế, giết người đoạt bảo mà thôi.
- Ngươi....
Vương Nguyên phẫn nộ, chỉ về phía
Lí Tân, thực sự không nói nên lời.
Vương Nguyên tư chất cực cao, lại
là đệ tử của Thanh Hư quan. Phàm nhân có rất nhiều, mà hắn được Thanh Hư quan
nhận làm để tự cũng có thể chứng minh cho tư chất tinh anh của Vương Nguyên.
Nhưng sau bao năm qua, kẻ có tư chất thấp kém, gia nhập môn phái thấp kém như
Lí Tân cũng chỉ kém y một chút.
- Từ đầu tới giờ ngươi luôn chạy
trốn, sao giờ không chạy tiếp đi?
Vương Nguyên trào phúng nói.
- Ta không chạy nữa.
Lí Tân cười nhẹ nói.
- Ta mà chạy tiếp, công lực sẽ bị
tiêu hao rất nhiều, sau một thời gian nhất định sẽ bị ngươi khống chế. Nhưng hiện
tại...... ta còn có đủ thực lực để đấu với ngươi, thậm chí dù phải tự bạo!
Lí Tân trong mắt bỗng nhiên lóe
sáng..
Sắc mặt Vương Nguyên đồng thời có
chút biến đổi.
Hắn chỉ mạnh hơn Lí Tân một tầng
mà thôi, nếu như trong thời khắc hung hiểm nhất, Lí Tân tự bạo, Vương Nguyên có
đến tám, chín phần là mất mạng. Xét cho cùng thì Nguyên Anh tiền kì vẫn không
thể khiến Nguyên Anh li thể.
Từ xa quan sát tất cả, Tần Vũ
trong tâm đối với Lí Tân vô cùng thích thú.
Bởi trong lòng Tần Vũ, con đường
tu luyện tuy tư chất là trọng yếu, công pháp cũng trọng yếu. Nhưng .......tâm
tính cũng quan trọng phi thường.
Lí Tân trải qua bao khó khăn, tâm
tính đã được tôi luyện kiên nghị vô bì. Còn Vương Nguyên hoàn toàn tương phản,
con đường của y đường quá bằng phẳng, tâm tính không được như vậy, không lạ khi
y chỉ nhỉnh hơn Lí Tân một chút.
- Lí Tân.
Một âm thanh đột ngột vang lên.
Khiến cho Lí Tân cùng Vương Nguyên hai người đều chấn động, vô thức nhìn về địa
phương phát xuất ra âm thanh đó. Chỉ thấy một nam tử mặc trường bào màu đen
lãnh mạc từ trên không trung phi thân xuống.
Vương Nguyên trong tâm ngạc
nhiên: cao thủ, khí thế so với sư tôn còn mạnh hơn rất nhiều.
Sư tôn của Vương Nguyên cũng chỉ
là Đổng Hư hậu kì, khoảng cách so với Tần Vũ tự nhiên vô cùng lớn.
- Lí Tân, ta có việc muốn hỏi
ngươi.
Tần Vũ hường về Lí Tân nói.
Lí Tân trong long vui mừng, y
đương nhiên cảm nhận được người trước mặt thực lực vượt xa bọn họ, lập tức cúi
mình nói:
- Tiền bối, vãn bối hiện tại bị
tên tiểu tặc kia truy sát, hòng đoạt cực phẩm quáng thạch của vãn bối. Tiểu tặc
đó đang đứng kia khiến vãn bối thật rất khó tĩnh tâm để trả lời câu hỏi của tiền
bối.
Tần Vũ lại nhìn về phía Vương Nguyên.
Vương Nguyên đầu óc không ngừng
suy nghĩ:
- Vãn bối là đệ tử Thanh Hư quan,
cách đây không lâu, vãn bối may mắn có được một khối cực phẩm quáng thạch,
không ngờ lại bị tiểu tử này trộm mất, mong tiền bối hãy chủ trì công đạo, vãn
bối nhất định mãi mãi cảm kích.
Vương Nguyên định dùng lời lẽ bịa
đặt vu khống Lí Tân, nhưng Vương Nguyên lại không biết rằng từ đầu, Tần Vũ đã từ
xa chứng kiến mọi việc.
- Ngươi, vô sỉ.
Lí Tân lạnh giọng nói.
Vương Nguyên bộ dáng chính khí
nói:
- Lí Tân, cực phẩm quáng thạch
này không phải do ngươi tìm ra? Ngươi còn muốn vu oan cho ta. Ta quả thực không
ngờ ngươi lại là loại vô sỉ như vậy, lại tưởng rằng mình có thể đổi trắng thay
đen....
- Ồn quá!
Tần Vũ khẽ vẫy tay, một đạo Thái
Dương chân hạch mang kim sắc năng lượng trực tiếp phát nổ trên thân người của
Vương Nguyên, Vương Nguyên trực tiếp biến thành hư vô.
Lí Tân ngay lập tức giật mình.
Y quả không nghĩ đến Vương Nguyên
lại chết như vậy.
- Tiền bối, nếu có sự tình gì muốn
hỏi. Vãn bối nhất định có gì nói nấy.
Lí Tân khom người nói, vô cùng
cung kính.
Tần Vũ lãnh đạm nói:
- Ta hỏi người, cách đây khônng
lâu, Âm Nguyệt cung cùng Thanh Hư quan bắt đầu triệu tập tán tu các nơi, để cho
phần lớn tán tu tập hợp tại tông môn của bọn họ. Từ đó đến nay đã phát sinh những
chuyện gì, ta đã nghe thấy ngươi bảo đã có vài trăm tán tiên bị chết, sự việc
là như thế nào?
- Tiền bối người có lẽ là mới trở
về từ hải ngoại.
Lí Tân cười nói:
- Tán ma một phương cùng tán tiên
một phương, ko hiểu do nguyên nhân gì bỗng nhiên bắt đầu tụ tập tại Âm Nguyệt
cung và Thanh Hư quan. Nhưng sau đó.......Âm Nguyệt cung cùng Thanh Hư quan đều
bắt đầu có người bị giết.
Tần Vũ lông mày nhướng lên.
- Lúc mới bắt đầu thì chỉ có những
đệ tử bình thường bị chết, nhưng sau một thời gian, tán tiên nhất kiếp, nhị kiếp,
tam kiếp cũng bị chết rất nhiều. Thậm chí cả tán tiên đạt trên tứ kiếp bị giết
cũng không ít. Không chỉ Thanh Hư quan tán tiên mà cả tán ma của Âm Nguyệt cung
cũng bị giết rất nhiều.
Lí Tân bỗng nhiên nhíu mày.
- Chỉ là cái chết của đám tán
tiên hết sức quỷ dị, một vài tán tiên tự nhiên bị mất tích, một vài tán tiên
cùng với tán ma giao đấu tới chết, có rất nhiều trường hợp.......lạ kỳ, có lẽ
đám tán tiên tán ma mới chỉ bắt đầu thăm dò lẫn nhau mà thôi.
Lí Tân cười nói.
- Thăm dò?
Tần Vũ hỏi lại
Lí Tân liền giải thích:
- Điều đó rất đơn giản, Âm Nguyệt
cung tụ tập rất nhiều tán ma. Thanh Hư quan tụ tập rất nhiều tán tiên. Bọn họ tụ
tập làm gì? Không thể nói là để tổ chức một cuộc ăn chơi nhảy múa lãng phí thời
gian, đương nhiên là muốn chuẩn bị tấn công tiêu diệt đối phương, hiện tại chỉ
là thăm dò mà thôi.
- Hừm, mới chết có vài trăm,
trong khi đó Âm Nguyệt cung cùng Thanh Hư quan tụ tập hơn cả vạn tán tu. Vài
trăm có đáng là gì?
Lí Tân cười lạnh nói.
- Tiểu bối thấy, không bao lâu nữa,
Đằng Long đại lục sẽ có một trận mưa máu.
Tần Vũ gật đầu.
- Ngươi có lẽ có Đằng Long đại lục
địa đồ, hãy đưa cho ta một bản.
Tần Vũ lãnh đạm nói.
Lí Tân trong tâm nghi hoặc tại
sao vị tiền bối trước mặt lại không có nổi một tấm địa đồ, tuy vậy y tịnh không
dám nói, vẫn cung cung kính kính đưa cho Tần Vũ một khối ngọc giản. Sau khi nhận
được, dùng linh thức quét qua, Tần Vũ đã hiểu đại khái về Đằng Long đại lục.
- Rất tốt.
Trong tay đồng thời lấy ra một khối
kim chúc cực phẩm quáng thạch.
- Đây là phần thưởng của ngươi.
Tần Vũ ném khối quáng thạch cho
Lí Tân, đồng thời thân hình nhất động biến mất ngay trước mắt. Cho Lí Tân một
khối cực phẩm quáng thạch, thực tế còn do Tần Vũ đối với Lí Tân rất có hảo cảm.
Một khối cực phẩm quáng thạch, đối với tiên giới quáng thạch của Tần Vũ mà nói,
căn bản không tính vào đâu.
- Cực phẩm quáng thạch!
Lí Tân nhìn khối quáng thạch vừa
tiếp lấy vừa vui mừng khôn xiết, hắn ngước lên nhìn, Tần Vũ đã tiêu thất không
thấy đâu nữa
***
Giữa không trung Tần Vũ, Hầu Phí,
Hắc Vũ, Huyền Băng sư thú tam huynh đệ, Mặc Kỳ Lân bảy người cùng phi hành.
- Đại ca, đệ nghĩ theo như tiểu tử
Kim Đan kì kia nói, đám tán tiên cùng tán ma đều có ý định thăm dò lẫn nhau, giết
vài trăm tán tu căn bản cũng chưa thấm vào đâu.
Hầu Phí nói.
Tần Vũ từ từ gật đầu.
- Không giống thăm dò, huynh vẫn
luôn có cảm giác như vậy.
Tần Vũ nghi hoặc nói.
Đồng thời bắt đầu vắt óc suy
nghĩ, cười nói:
- Đã không nghĩ thông thì không
nghĩ tới nữa.
- Đại ca, chúng ta có đại khai
sát giới, mặc cho bọn chúng đông như thế nào, chúng ta còn có Thanh Vũ tiên phủ,
giết người xong thì lâp tức nấp vào trong Thanh Vũ tiên phủ. Đợi tới khi bên
ngoài phòng ngự lỏng lẻo, ta lại ra đồ sát tiếp, như vậy không thống khoái sao?
Hai mắt Hầu Phí sáng rỡ.
Hặc vũ không nói gì, chỉ là đôi mắt
cũng sáng lên.
- Chủ nhân, không ổn.
Sử Tín nói.
- Sao, có gì không ổn? Có Thanh
Vũ tiên phủ ở đây. Cho dù là thập nhị kiếp tán tiên cũng đừng mong công phá,
còn sợ gì nữa?
Hầu Phí tức giận nói.
- Phí phí.
Tần Vũ đưa tay ra cản Hầu Phí.
- Sử Tín, ngươi nói tiếp đi.
Sử Tín gật đầu nói:
- Chủ nhân, theo thuộc hạ thấy,
tán tiên cùng tán ma mỗi bên chết đến vài trăm, đang ở vào thế như nước với lửa.
Nếu như chúng ta tới đó, rất có khả năng sẽ bị rơi vào bẫy.
Tần Vũ gật đầu tán đồng.
Tần Vũ cũng đã nghĩ tới điểm này,
lúc này Thanh Hư quan cùng Âm Nguyệt cung khẳng định phòng thủ nghiêm mật, thậm
chí còn bố trí cả thiên la địa võng.
- Thiên la địa võng, Sử Tín ngươi
đúng là ngu ngốc, cái bẫy đó bổn hầu gia đương nhiên biết rõ. Ngươi có nghĩ rằng,
cho dù là thiên la địa võng lợi hại, làm sao có khả năng đối phó với Thanh Vũ
tiên phủ của đại ca?
Hầu Phí đã có chút nóng nảy, y muốn
nhất là được đại khai sát giới.
Tần Vũ trầm tư một hồi.
- Tốt lắm, thế này đi, mọi người
hãy tạm thời tiến nhập Thanh Vũ tiên phủ nghỉ ngơi, ta sẽ cải trang thành tu
tiên giả thông thường tới Thanh Hư quan điều tra. Phí phí yên tâm, đợi ta điều
tra xong, sẽ quyết định xem có đồ sát thống khoái một trận không.
Hầu Phí cùng mọi người trực tiếp
tiêu thất, tiến nhập vào trong Thanh Vũ tiên phủ.
Những tưởng sau khi Tần thị gần
như bị diệt tộc, bao nhiêu khả ái thị nữ cùng thị vệ trung thành bị chết, Tần
Vũ sẽ không cầm lòng được mà mở cuộc đồ sát.
- Ô Không Huyết, Minh Lương, đều
do các ngươi lúc đầu gieo nhân ác, các ngươi sẽ sớm nhận lấy quả báo thôi.
Tần Vũ hóa thành một đạo lưu
quang trực tiếp hướng Thanh Hư quan phi hành.
***
Đằng Long đại lục rộng lớn mênh
mông, tại Đằng Long đại lục phương bắc đang là mùa hạ, tại phương nam đã là mùa
đông.
Thanh Hư sơn ở một nơi rất xa.
Nhưng giữa lúc trời đất giống như
một khối băng trắng, nơi nơi hoa tuyết không ngừng phiêu phiêu rơi xuống, Tần
Vũ giữa không gian tuyết trắng vô biên như biến thành một điểm đen. Sau khi phi
hành tới gần Thanh Hư sơn, Tần Vũ cũng bắt đầu giảm tốc độ.
Bỗng nhiên Tần Vũ bị thu hút bởi
một ánh lửa sáng.
- Lão đầu kia là cao thủ.
Tần Vũ cảm nhận lão giả tóc trắng
không hề đơn giản.
Thanh Hư sơn, dưới những tán cây
đại thụ là một đốm lửa, bên cạnh đó là một nam tử trẻ tuổi uy mãnh cùng một ông
lão tóc trắng.
- Lão nhân gia, đây.
Thanh niên kia đưa khối thịt quay
chín cho bạch phát lão giả.
- Con hươu trắng này là do tiểu bối
tự thân bắt rồi làm thịt, thịt hươu vẫn còn tươi đó.
Bạch phát lão giả, khuôn mặt hồng
hồng, cười nhẹ trực tiếp đón lấy miếng thịt, ăn với vẻ khoái trí vô cùng:
- A, mùi vị không tồi đâu, tiểu
huynh đệ, ta thấy ngươi ở chân núi Thanh Hư, có lẽ đủ điều kiện để trở thành đệ
tử của Thanh Hư quan, nhưng công lực của ngươi sao lại thấp như vậy, còn chưa đạt
đến Kim Đan kỳ.
Tráng niên kia liền cười khổ nói.
- Tiểu bối sao có đủ tư cách gia
nhập Thanh Hư quan, đạt đến tiên thiên cảnh giới cũng là do một bộ công pháp tu
luyện tàn khuyết do cha tôi để lại. Hơn nữa tiểu bối cũng quá lớn rồi, căn bản
không một tông phái nào muốn thu nhận.
Bạch phát lão giả gật đầu, nhìn về
phía tráng niên tán thưởng.
- Tiểu huynh đệ tâm tính không tồi,
ta đã ăn thịt hươu của ngươi tự nhiên không thể không báo đáp. Ngươi hãy cầm lấy
lệnh bài này, sau đó trực tiếp tới Tử Dương môn, nhanh chóng đưa ra lệnh bài
này, bảo bọn họ dẫn ngươi đến gặp người đứng đầu, Tử Dương môn nhất định thu nhận
ngươi.
Tráng niên kia trong lòng đại hỉ,
y đương nhiên có thể hiểu, bạch phát lão giả trước mắt rất có khả năng là sư
môn tiền bối của Tử Dương môn.
- Ô, lệnh bài này chỉ có thể giúp
ngươi tiến nhập Tử Dương môn, thế này đi, lão già ta thấy ngươi quả thật rất
vui, ta cũng vừa luyện được một kiện linh khí, hôm nay cấp cho ngươi.
Bạch phát lão giả cười nhẹ nói, đồng
thời trong tay quang mang lấp lánh.
Lão giả này đương nhiên không phải
người thường, y tại Tử Dương môn cùng với Xích Dương chân nhân là cao thủ cùng
lứa - Xích Duyên chân nhân, như hiện tại đạt tới thập kiếp tán tu, địa vị được
tôn sùng, căn bản không cần nói nhiều.
- Ô, có người đang tới?
Bạch phát lão giả ánh mắt quét về
hướng Tần Vũ, tại không trung trong lòng Tần Vũ không khỏi giật mình.
Tuy nhiên ngay tại lúc đó.
Một đạo quang ảnh lấp loáng xuất
hiện.
- Phốc xích!
Một cánh tay đã xuyên thủng bụng
của bạch phát lão giả Xích Duyên chân nhân, tráng niên nhìn thấy cánh tay màu đỏ
xuyên qua bụng của vị tiền bối kia mà sợ đến ngây ngốc. Cánh tay nhuộm đầy máu
đó lúc này đã chế ngự được nguyên anh của Xích Duyên chân nhân .
- Vu Hắc, ngươi dám giết ta.
Nguyên anh của Xích Duyên chân
nhân phát ra tiếng gay gắt.
Xuất thủ chính là Vu Hắc, Vu Hắc
đang khống chế nguyên anh của Xích Duyên chân nhân liền cười hắc hắc:
- Nói thừa, ta có ai là không dám
giết, nguyên anh của thập kiếp tán tiên, xem ra rất bổ đây.
Nói xong liền ném nguyên anh vào
trong miệng, trực tiếp nuốt luôn nguyên anh. Tình cảnh trước mắt khiến cho
tráng niên kia ngây ngốc.
Vu Hắc đưa mắt liếc về phía Tần
Vũ:
- Độ Kiếp trung kì, quá yếu.
Nói xong, âm thanh của Vu Hắc cười
lớn thanh âm vang dội:
- Lũ chuột Thanh Hư quan nghe
đây, hôm nay ta trước tiên nuốt một nguyên anh của thập kiếp tán tu, ngày mai,
sẽ là thập nhất kiếp, ha ha.....
Thân hình nhất động hóa thành một
đạo hắc sắc lưu quang phi về phương xa.
Vu Hắc thật ngông cuồng, y tuy có
thực lực thi triển thuấn di nhưng lại không hề thuấn di, mà lại phi hành. Rõ
ràng là để cho đối phương truy đuổi.
- Vu Hắc, chớ có chạy!
Một âm thanh phẫn nộ từ Thanh Hư
quan vang lên, một đạo hồng sắc lưu quang hạ xuống, tuyết xung Thanh Hư sơn đều
đã bị tan chảy hết. Trên bầu trời Tần Vũ đang nhíu mày:
- Sao lại như thế, sao sự việc lại
phát triển khác hoàn toàn so với suy đoán của ta? Không đúng, Ô Không Huyết
cùng Minh Lương chắc hẳn đã biết được bí mật của Phá Thiên đồ sẽ không làm chuyện
ngu xuẩn như vậy. Nhưng Vu Hắc sao lại làm vậy?
============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét