Thân mang tử sắc chiến giáp, bên
trên chỉ tuyến vải điều phức hợp tán phát ra khí tức đến hãi nhân, hiển nhiên
đây là một bộ chiến giáp uy lực phi thường lợi hại. Cặp hổ mục sáng loáng có thần,
nhấp nháy tựa như thiểm điện bắn ra, bộ ngực to lớn vững chắc tạo cho người ta
cảm giác có thể dựa dẫm.
Khí tức quen thuộc, hình dáng
quen thuộc, còn có nụ cười quen thuộc đó.
Man Càn!
Chính là Man Càn trước đây ba
huynh đệ Tần Vũ đã từng gặp trong tửu lâu!
- Lúc đầu ta đã có cảm giác Man
Càn là một cao thủ, còn nghĩ là siêu cấp tán yêu nào đó của Hồng hoang yêu tộc,
không tưởng được lại chính là yêu giới sứ giả.
Tần Vũ trong lòng thầm khen,
- Cổ nhân nói người đẹp vì lụa,
Man Càn khoác bộ chiến giáp bá đạo như vậy, khí thế quả thật khác hẳn.
Tần Vũ đứng phía sau kiếm tiên
Lan Phong, Tông Quật nhìn Man Càn từ xa tiến đến.
Theo sau Man Càn là một nam tử
cao gầy mặc hắc sắc chiến y, chính là Hồng hoang chưởng khống giả - Dư Lương,
bên cạnh Dư Lương là Hồng hoang tam đại cự yêu - Khổng Tào, Hình Thú, Vũ Sơn.
Hiện tại bốn đại cao thủ, người nào cũng đều sở hữu tuyệt giai bảo vật đến từ
yêu giới.
- Hoa Nhan, tiên giới Vũ Hoàng
không ngờ lại phái ngươi đến, xem ra ngươi cũng rất được Vũ Hoàng coi trọng đấy.
Man Càn cười nhẹ nói.
Kiếm tiên Hoa Nhan cười đáp:
- Trong đám nhất cấp kim tiên, Vũ
Hoàng chỉ phái ta tới bởi biết được thực lực của ta, lần này Vũ Hoàng phái ta
đi, ta tự nhiên không thể làm giảm uy phong của người, cũng không thể để người
thất vọng.
Trên phương diện khí thế, Hoa
Nhan không chút nhượng bộ.
- Nhưng ta cũng vô cùng kì quái,
không hiểu yêu đế yêu giới nghĩ gì, không ngờ lại sẵn sàng phái ngươi tới. Ta
quả thật không biết nếu như ngươi mất mạng trong Nghịch Ương cảnh. Yêu giới tẩu
thú nhất tộc sẽ phát sinh chấn động to lớn nhường nào.
Hoa Nhan thở dài nói.
Man Càn nhẹ nhếch mép:
- Việc đó không cần người lo
nghĩ.
- Không cần lo nghĩ.
Hoa Nhan tiếp lời:
- Tưởng rằng Man Càn ngươi cũng
đã biết Nghịch Ương cảnh chính là nơi ở của Nghịch Ương tiên đế. Nghịch Ương
tiên đế a, truyền thuyết về Nghịch Ương tiên đế ngày đó, có lẽ ngươi cũng biết?
Nơi ở của hắn, nếu như không cẩn thận. Cho dù là huyền tiên, tiến vào cũng chỉ
có chết mà thôi.
Phía sau, mi mắt Tần Vũ giật lên
một cái.
Huyền tiên tiến vào cũng chỉ có
chết?
Quả nhiên Nghịch Ương cảnh nguy
cơ trùng trùng, xem ra quyết định ban đầu của ta không sai.
Tần Vũ tuy có địa đồ của Nghịch
Ương cảnh, nhưng hắn vẫn không hề tiến vào. Bởi vì......một khi ba huynh đệ
mình đơn độc tiến nhập, với bao nguy hiểm rình rập trong Nghịch Ương cảnh, Tần
Vũ căn bản không tin tưởng sẽ vượt qua được, nói không chừng còn làm liên lụy tới
huynh đệ của mình.
Nhưng nếu đi cùng với sứ giả các
giới, tất bọn họ phải chuẩn bị những bảo bối thần bí để ứng phó với các loại
tình huống. Đi sau những nhân vật như vậy có lẽ an toàn hơn nhiều.
- Nguy hiểm của Nghịch Ương cảnh
ta đương nhiên biết. Hoa Nhan, không lẽ người không biết, nguy hiểm và cơ hội
luôn cùng tồn tại?
Man Càn trong mắt ẩn hiện những
tia sáng trí tuệ,
- Bảo bối trong Nghịch Ương cảnh,
ngươi có lẽ cũng biết. Nếu không phải bảo bối có thể khiến cho Vũ Hoàng điên cuồng,
làm sao y lại tổn hao bao nhiêu khí lực đả thông thông đạo giữa hai giới?
Hoa Nhan cười nhẹ:
- Giống nhau cả mà thôi.
Ý tứ của Hoa Nhan rất rõ ràng,
yêu đế của yêu giới không phải cũng thèm khát bảo bối đó sao?
Tần Vũ cẩn thận lắng nghe từng lời
của hai người.
- Truyền thuyết về Nghịch Ương
tiên đế? Bảo vật khiến cho Vũ Hoàng cùng các đại nhân vật tam giới động tâm là
gì?
Tần Vũ nghe thấy những điều này
trong lòng đã có kết luận,
- Nghịch Ương tiên đế tại thượng
giới, khẳng đĩnh đã gặp được kì ngộ phi thường, trong tay có tuyệt đỉnh bảo bối
khiến cho tất cả siêu cấp tiên đế, yêu đế, ma đế điên cuồng.
Cho dù Nghịch Ương tiên đế không
còn nữa. Nhưng làm sao có thể để cho bảo bối của mình dễ dàng bị kẻ khác lấy được.
Ba bức Phá Thiên đồ giấu bên
trong Cửu kiếm tiên phủ, cũng đã dùng đến bao nhiêu loại cấm chế lợi hại như vậy.
Vậy... Nghịch Ương cảnh này?
- Vị này là?
Man Càn bỗng nhiên nhìn về phía
kiếm tiên Lan Phong, vẻ mặt nghi hoặc.
Đừng nhìn lúc đó vẻ mặt Man Càn
mê hoặc. Thật sự sâu trong tâm hắn lại cực kì kinh hãi, bởi vì.....hắn không ngờ
mình căn bản không thể tham xét được chút gì về thực lực của vị kiếm tiên thần
bí trước mắt. Phải biết Man Càn là siêu cấp thần thú, việc thám xét thực lực của
kẻ khác cũng có những thủ pháp đặc thù.
Kiếm tiên Hoa Nhan liền giới thiệu:
- Man Càn, đây chính là người
phát động đấu giá - kiếm tiên Lan Phong, tấm Phá Thiên đồ đó cũng chính là của
y. Thực lực của Lan Phong huynh vô cùng phi thường, như ta, đứng trước Lan
Phong huynh cũng không nắm được một phần chắc chắn nào. Nhưng Man Càn huynh thực
lực hơn người, có tự tin đả bại được Lan Phong huynh hay không đây?
Tần Vũ đứng sau khẽ chau mày.
Hoa Nhan không phải đang khích động
Man Càn và Lan Phong đấy chứ?
Lan Phong bỗng liếc qua Hoa Nhan,
đồng thời cười nói:
- Ta đối với Nghịch Ương cảnh tuy
rằng có chút hứng thú. Nhưng tịnh không coi là quan trọng, nếu không......ta đã
không đấu giá bức Phá Thiên đồ này. Đến khi tiến nhập Nghịch Ương cảnh, tranh
đoạt bảo vật chính là các vị đó. Về Man Càn huynh, thực lực hơn người, ta xin tự
nhận không bằng.
- Lan Phong huynh đệ khiêm tốn rồi.
Man Càn cười nhẹ.
Man Càn tuy rằng tự phụ bản thân
là siêu cấp thần thú, cho dù đối đầu với kiếm tiên nhị cấp kim tiên cũng có khả
năng thắng, nhưng hắn lại không thể nhìn ra được thực lực của Lan Phong, Man
Càn không có tự tin gì cả.
- Chư vị, hãy vào trang viện trước
đã, đợi sau khi vào rồi nói chuyện tiếp vẫn không muộn.
Tông Quật nói.
Man Càn nhìn về Tông Quật một
cái, không kìm được hai mắt sáng lên:
- Ồ, ngươi chính là Tông Quật, quả
nhiên cũng mang họ Tông a.
- Tần Vũ huynh đệ.
Man Càn bỗng nhiên nhìn thấy phía
sau Tông Quật chính là ba người bọn Tần Vũ, lập tức nở nụ cười,
- Tần Vũ, Hầu Phí còn cả Hắc Vũ,
ha ha.........không ngờ được a, sau khi từ biệt tại tửu lâu ở Tiềm Long đại lục,
hôm nay lại có thể gặp lại tại đây. Hôm đó ta đã cảm giác các ngươi không phải
là người thường, ai nghĩ rằng lại có thể gặp nhau thế này.
Ba người Tần Vũ cười gật đầu rồi
lên tiếng chào hỏi.
- Man Càn huynh cũng biết sư điệt
của ta sao? Ha ha......Man Càn huynh, ngươi có lẽ nên quan hệ tốt với sư điệt của
ta, tới lúc bắt đầu cuộc đấu giá Phá Thiên đồ sẽ do sư điệt của ta làm chủ. Nó
muốn đưa Phá Thiên đồ cho ai thì đưa, ta sẽ giao toàn quyền cho nó.
Kiếm tiên Lan Phong cười nói.
Man Càn hai mắt sáng lên.
- Ồ, ý của Lan Phong huynh
là......nếu như Tần Vũ huynh đệ bằng lòng, cho dù có người xuất ra được ít cực
phẩm nguyên linh thạch, y cũng có thể giao Phá Thiên đồ cho kẻ đó?
Man Càn hỏi lại.
- Đúng.
Lan Phong gật đầu đáp.
Bọn Hoa Nhan liền biến sắc.
Tần Vũ cười nói:
- Phong sư thúc, người đã giao đại
quyền cuộc đấu giá này cho con. Con sao có thể tùy tiện như vậy. Tới lúc đấu
giá, đương nhiên ai xuất ra nhiều cực phẩm linh thạch hơn, con sẽ đưa cho người
đó. Con sao có thể tùy tiện lạm quyền được.
- Tốt.
Man Càn vỗ vai Tần Vũ một cái,
- Nói hay lắm, tới lúc đó ai xuất
ra nhiều cực phẩm nguyên linh thạch hơn, Phá Thiên đồ sẽ thuộc về người đó.
Hoa Nhan trong lòng cũng thầm thở
phào một hơi.
Liên tiếp vài ngày sau, Huyết Ma
Đỗ Trung Quân cũng đã đem theo nhân mã tới Tuyết Ngư đảo, còn Long tộc là thế lực
đến sau cùng.
Trong trang viện phía Nam.
- Lăn ra ngoài ngay, đây là nơi
Long tộc bọn ta cư trú, lũ tán ma các ngươi không ngờ dám chiếm lĩnh nơi ở của
bọn ta, muốn chết!
Một tiếng hống phẫn nộ vang lên,
vài thân ảnh bị ném ra ngoài giống như những bao cát.
Chỉ thấy vài đại hán cường tráng
đi ra. Lạnh lùng nhìn về mấy chục nhân mã của tán ma nhất phương.
Trang viện phía Nam được phân
thành bốn khu vực nhỏ, giành cho người của các phe tán tiên, tán ma, Hồng hoang
yêu tộc, Long tộc cư trú. Mỗi khu vực cũng chỉ đủ chứa được dưới năm sáu chục
người, chỉ là các đại thế lực đem tới ít nhất cũng phải vài trăm người.
Một nơi như vậy. Làm sao có thể
cư trú được đây?
Tán tiên nhất phương còn làm theo
đúng quy củ, chỉ cư ngụ tại khu vực của bọn họ, những tán tiên còn lại không có
chỗ thì chỉ có thể ra ngoài tự tay tạo vài tiểu viện khác để ở.
Nhưng còn Hồng hoang yêu tộc nhất
phương lại rất cuồng ngạo, trực tiếp chiếm cứ hai trong bốn khu vực nhỏ.
Hơn nữa việc này cũng được Man Càn
tán đồng, Man Càn quả nhiên bá đạo. Khi Huyết Ma tới, hắn cũng cảm thấy đau đầu.
Hắn không muốn cùng với Man Càn chánh diện giao tranh, cho nên đành để cho những
cao thủ của mình cư trú tại khu vực duy nhất còn lại.
Trang viện phía Nam tổng cộng có
bốn khu vực, một khu của tán tiên. Hồng hoang yêu tộc chiếm hai khu, khu còn lại
thuộc về tán ma.
Khi Long tộc đến, không ngờ không
còn chỗ để cư trú
Long tộc sao có thể không giận dữ?
Thập kiếp, thập nhất kiếp siêu cấp
cao thủ của Long tộc lập tức liên thủ, đem đám cao thủ của tán ma nhất phương
trực tiếp ném ra ngoài. Nên biết, những siêu cấp đại cao thủ của phe tán ma đều
theo Huyết Ma cư trú trong trang viện trung tâm, cư trú ở trang viện phía Nam mạnh
nhất cũng chỉ là thập kiếp mà thôi.
Đám tán ma tự nhiên là bị đẩy ra
ngoài.
***
Bên trong trang viện trung tâm,
là nơi cư trú của các siêu cấp cao thủ, những nhân vật thủ lĩnh các phương.
Đám người Huyết Ma của tán ma nhất
phương, đám người Hoa Nhan của tán tiên nhất phương. Bọn Man Càn của Hồng hoang
yêu tộc, những đại cao thủ của Long tộc, cùng với chủ nhân Tông Quật, Lan
Phong, Tần Vũ bọn họ. Trang viện trung tâm diện tích lớn nhất, ngược lại, là
nơi số người ở ít nhất.
Trong lạc viện nơi Lan Phong cư
trú.
- Lan Phong huynh, bên đó đã đánh
nhau rồi, đánh nhau rồi, ha ha.....
Tông Quật đi tới,
- Tần Vũ tiểu huynh đệ cũng ở đây
a. Ha ha, chuyện đáng cười này nhất định phải kể cho ngươi nghe.
Tần Vũ cùng Lan Phong đưa mắt
nhìn nhau, Lan Phong liền mở lời:
- Tông huynh, nói ta nghe xem,
rút cục là truyện cười gì?
Tông Quật gật đầu nói:
- Ngươi còn nhớ chứ, lúc đầu
chúng ta chỉ để trang viện phía Nam cho nhân mã thủ hạ các phương thế lực cư
trú, đồng thời chúng ta đã phân nó thành bốn khu vực. Hiện tại phe tán tiên chiếm
cứ một khu vực, Hồng hoang yêu tộc chiếm cứ hai khu vực, phe tán ma chiếm cứ một
khu vực. Khi người của Long tộc tới đây đã trực tiếp tống khứ đám tán ma ra khỏi
chỗ của chúng.
- Đã tống khứ rồi sao?
Tần Vũ chăm chú.
Tông Quật vẫn cười:
- Đúng, hiện tại Long tộc sứ giả,
còn có Long tộc tộc trưởng Phương Điền, cùng Huyết Ma Đỗ Trung Quân, bọn họ đều
đã tới trang viện trung tâm. Xem ra hai bên đều sẽ ra sức tranh đấu chỗ ở.
Không kẻ nào chịu nhân nhượng đối phương cả.
- Đấu giá còn chưa bắt đầu, hiện
tại đã có xích mích rồi.
Tần Vũ cả cười.
Tông Quật gật đầu nói:
- Bọn chúng thật sự không quan
tâm tới nơi cư trú, chỉ là........ hiện tại bọn chúng muốn về mặt khí thế phải
áp đảo được đối phương, nếu không Man Càn sẽ không bá đạo để cho Hồng hoang yêu
tộc chiếm cứ đến hai khu vực được.
Chính là tranh giành thể diện.
Các đại sứ giả đại biểu cho những
đại nhân vật ở các giới, nếu như để cho khí thế của bọn họ yếu hơn phe khác,
không phải là đã làm mất mặt những người đỡ đầu phía sau lưng họ rồi sao?
- Man Càn cũng quá bá đạo, một
mình chiếm luôn cả hai khu vực lớn, nhưng mà y cũng có thực lực để làm vậy.
Lan Phong cười nhạt nói,
- Tông huynh, chúng ta thân là chủ
nhân, cũng không thể cứ như vậy nhìn bọn họ làm loạn được, nếu quả thật có đánh
nhau thì sẽ không tốt.
"Bang!"
Một cỗ khí tức khủng khiếp bỗng
nhiên nổ tung lên.
Tần Vũ, Lan Phong, Tông Quật đều
giật mình.
- Ha ha, muộn rồi, bọn chúng đã động
thủ rồi.
Tông Quật cười lớn.
Tần Vũ linh thức quét qua tra xét
rồi liền nở nụ cười:
- Đánh hay lắm, hiện tại trang viện
phía Nam gần như đã bị phá hủy hơn nửa, cũng không thể ở được nữa. Cũng tốt, đến
lúc hết náo loạn, ai cũng không có chỗ ở nữa. Hãy để tất cả bọn họ ra ngoài tự
thân kiến tạo phòng ốc trên tuyết mà ở vậy.
- Ha ha, tốt, mọi người đều không
còn chỗ ở nữa, Ô Không Huyết, an bài nhân thủ tại phía Nam kiến lập một tòa
trang viện.
Huyết Ma Đỗ Trung Quân cười lớn
nói.
Hiện tại trang viện phía Nam đã bị
hủy tới tám chín phần, bộ dạng hỗn loạn đó căn bản không thể cho người ở. Tuy
nói đây là kết quả của cuộc tranh đấu giữa Long tộc sứ giả và ma giới sứ giả,
nhưng đây chắc gì không phải là do sứ giả hai phe cố ý làm vậy.
Chung quy nếu như tiếp tục náo loạn
nữa, đối với tất cả đều không có kết quả tốt.
Long tộc sử giả “Ngao Phụng” cùng
Long tộc tộc trưởng Phương Điền, đưa mắt nhìn nhau, chỉ đạm nhiên cười một tiếng
rồi trực tiếp xoay mình li khai.
***
Đấu giá vẫn chưa bắt đầu, nhưng bốn
đại thế lực đã không ngừng đấu đá với nhau trên Tuyết Ngư đảo, đồng thời tiên
giới sử giả, ma giới sử giả, yêu giới sử giả, Long tộc sử giả giữa bọn họ cũng
liên tục mật đàm. Rốt cuộc bốn người bọn họ vẫn là những người có nhiều cực phẩm
nguyên linh thạch nhất.
Khu vực cư ngụ của Long tộc nhất
phương ở trang viện trung tâm.
- Ngao Phụng huynh, có thể cùng tại
hạ nói chuyện một lúc hay không?
Kiếm tiên Hoa Nhan đứng bên ngoài
lạc viện của Ngao Phụng, đạm nhiên nhẹ cười nói.
Ngao Phụng chính là Long tộc sử
giả.
Lúc này, cánh cửa lớn của lạc viện
đó mở ra, Kim Long trưởng lão Ngao Nham đi tới cười nhẹ nói:
- Hoa Nhan tiền bối, đại nhân nhà
ta sớm đã nói rồi, không tiếp khách.
Hoa Nhan chau mày.
- Ngao Phụng huynh, Long tộc
ngươi đã có một bức Phá Thiên đồ, sẽ không tham lam một bức sắp đấu giá này đấy
chứ?
Hoa Nhan trách cứ hỏi.
Ngao Phụng ở trong phòng vẫn im lặng.
Chỉ có Kim Long trưởng lão Ngao
Nham cười nhẹ nói:
- Hoa Nhan tiền bối, đại nhân nhà
ta đã nói rồi, Phá Thiên đồ không phải có càng nhiều càng tốt sao? Nếu như mình
có nhiều hơn được bức nào, có thể khiến cho kẻ khác không cách nào tiến nhập, số
người tiến nhập càng ít, số người tranh đoạt bảo bối cũng ít đi.
- Ha ha, Hoa Nhan tiền bối xin mời,
vãn bối không tiễn.
Ngao Nham lập tức làm vẻ cung
kính, nói xong, vị kim long trưởng lão này liền trực tiếp đóng cửa lại.
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Hoa
Nhan trên mặt bị che phủ bởi một lớp hàn khí.
- Hừ.
Hừ lạnh một tiếng, Hoa Nhan quay
đầu rồi li khai.
Lúc này trong đại thính lạc viện
của Ngao Phụng.
Ngao Phụng cùng Man Càn đang ngồi
đối diện nhau.
- Man Càn huynh, nào, cạn.
Ngao Phụng nâng chén.
Man Càn cũng nâng chén cười nhẹ:
- Ngao Phụng huynh quả thật tử tế.
Hiện tại Hoa Nhan đã đi rồi, Ngao Phụng huynh xin hãy nói xem, số cực phẩm
nguyên linh thạch huynh có thể cho ta mượn là bao nhiêu, hoặc ta có thể trao đổi
được bao nhiêu?
- Quá khen, quá khen, uống trước
đã.
Ngao Phụng sắc mặt vui vẻ.
Không cần biết trước khi đấu giá
thế lực các bên hiệp nghị bí mật ra sao, nhưng đến ngày hôm đó, điều cần thiết
là số cực phẩm nguyên linh thạch có thực của các phương thế lực.
Chung quy, chưởng quản toàn quyền
phụ trách việc này Tần Vũ sớm đã chuyển lời:
- Không cần biết ra sao, ta tuyệt
đối sẽ công bằng, ai xuất ra nhiều cực phẩm nguyên linh thạch hơn, Phá Thiên đồ
này sẽ thuộc về kẻ đó.
Ngày cuối cùng của năm, cũng là
ngày đấu giá Phá Thiên đồ, sự kì vọng của các phương thế lực cuối cùng đã đến.
=========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét