Chỉ thấy sau khi Vu Hắc bước lên
Thanh Vân lộ, thanh vân bao bọc lấy y, căn bản không thể thấy được Vu Hắc trong
Thanh Vân lộ đã gặp phải sự tình gì. Nhưng chỉ một lúc sau, một tiếng hống của
mãnh thú vang lên.
- Vu Hắc? Cũng chỉ là một kẻ đi
tìm chết.
Hầu Phí đứng bên cạnh Tần Vũ khẽ
nói.
Tần Vũ cũng gật đầu.
Thanh Vân lộ này dài tới gần vạn
dặm, nhưng vừa rồi Minh Thiện chân nhân mới tiến nhập được chưa bao lâu đã bị
chết. Tần Vũ dám khẳng định, Minh Thiện chân nhân khi đó tới một phần mười lộ
trình cũng chưa đi hết. Cũng có nghĩa là Minh Thiện chân nhân chưa hề gặp phải
nguy hiểm thật sự.
Vu Hắc so với Minh Thiện chân
nhân cường mãnh hơn được bao nhiêu?
- Hống......
Một âm thanh phẫn nộ đến cực điểm
vang lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tắt lịm.
Gần như cùng lúc, Đỗ Trung Quân,
Man Càn cả bọn cùng nhìn về phía linh hồn ngọc giản của Vu Hắc đang nằm trên mặt
đất, linh hồn ngọc giản của Vu Hắc căn bản vẫn chưa hề bị rạn nứt.
- Vu Hắc xem ra có thể là người đầu
tiên vượt qua được Thanh Vân lộ rồi.
Man Càn cười nhìn về phía Đỗ
Trung Quân.
- Đỗ Trung Quân, nói không chừng
Vu Hắc mặc dù chỉ là một con chó xui xẻo, nhưng cũng lại có thể là kẻ đầu tiên
vượt qua Thanh Vân lộ tớiCửu Trọng Thiên.
Đỗ Trung Quân chỉ cười cười.
Thanh Vân lộ lại có thể dễ dàng
vượt qua thế sao? Lúc nãy mọi người tại bạch ngọc quảng trường đều nghe rõ những
tiếng hống liên tục vang lên, hiển nhiên vị trí chiến đấu phải ở rất gần bạch
ngọc quảng trường.
- Vu Hắc có thể tới được Cửu Trọng
Thiên hay không, vẫn còn rất khó nói, nhưng ít ra y cũng tiến xa hơn Minh Thiện.
Đỗ Trung Quân cười nhạt đưa mắt
nhìn Hoa Nhan, có vẻ rất thỏa mãn.
Hoa Nhan không có biểu hiện gì,chỉ
im lặng lắng nghe những âm thanh từ Thanh Vân lộ truyền lại.
- Ồ, là tiếng kình khí va chạm.
Ngao Phụng nhíu mày nói.
- Ban đầu là tiếng hống của mãnh
thú, chẳng lẽ ở phía trước còn có cả yêu thú các loại.... hiện tại lại có tiếng
kình khí va chạm. Xem ra...... trong Nghịch Ương cảnh còn có những người khác.
Cho dù là yêu thú, nhưng lại có
thể giết được Minh Thiện chân nhân, nhất định cũng đã tu thành hình người. Cũng
có trí tuệ của con người.
Trong Nghịch Ương cảnh tuyệt
nhiên không phải tràn đầy tử khí, ở đây còn có cả yêu thú lẫn người sống ở bên
trong.
Man Càn cũng cau mày gật đầu:
- Ồ, trong Nghịch Ương cảnh có khả
năng là thủ hạ khi trước của Nghịch Ương tiên đế. Không đúng...không đúng.
Man Càn ánh mắt bỗng sáng lên,
trong lòng y cũng suy nghĩ sâu xa hơn:
- Ban đầu khi Nghịch Ương tiên đế
từ tiên giới tiến nhập phàm nhân giới, tuyệt đối không có thủ hạ nào bên cạnh.
- Hiện tại thủ hạ của người từ
đâu ra? Tiếng hống của mãnh thú kia cũng từ đâu ra?
Man Càn từ từ suy đoán.
- Không lẽ Nghịch Ương tiên đế đã
thu nhận người của phàm nhân giới, không thể nào, khi những ngưới đó đạt tới cảnh
giới phi thăng tất phải phi thăng lên thượng giới.
- Chẳng lẽ là vạn....
Man Càn hai mắt sáng rực.
Ngao Phụng lúc này đang nhìn Man
Càn cười một cách quỷ dị.
Man Càn cũng cười lạnh nhìn về phía Ngao Phụng.
Còn như Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân
hai người xem ra vẫn chưa biết tiếng hống của mãnh thú từ đâu mà ra.
- Ngao Phụng huynh, thứ đó ngươi
cũng muốn tranh với ta sao?
Man Càn trực tiếp thông qua truyền
tấn lệnh truyền tấn nói. Y không muốn để cho bọn Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan biết
được thứ đó cũng được cất giữ tại Nghịch Ương cảnh.
"Man Càn huynh, không cần phải
gọi là thứ đó, xem ra huynh cũng đã đoán ra được là quyển trục đấy rồi. Quả thật
khiến ta ngạc nhiên. Không ngờ quyển trục đó cũng đặt ở Nghịch Ương cảnh, đây
đúng là một niềm vui bất ngờ. Trừ kiện bảo bối mà thủ lĩnh của tiên ma yêu các
giới đều thèm muốn. Khắp Nghịch Ương cảnh này, quyển trục đó chí ít cũng đứng
hàng thứ hai. Ta vẫn nghĩ Nghịch Ương tiên chắc sẽ để lại quyển trục cho người
có duyên, nhưng không hề nghĩ người lưu lại ở Nghịch Ương cảnh. Nếu như lấy được
nó.... Ngao Phụng ta cho dù chỉ là Kim Long, nhưng địa vị tại Long tộc cũng có
thể ngang bằng với Ngũ Trảo Kim Long!
Truyền tấn của Ngao Phụng, hiển
nhiên đã thể hiện quyết tâm của y đối với “quyển trục”.
- Tốt, ngươi muốn chiếm. Ta cũng
muốn chiếm, tới lúc đó phải xem ai có bản lãnh thật sự.
Man Càn thông qua truyền tấn thuyết
phục.
Ngao Phụng chỉ nhìn Man Càn cười
nhạt.
Ngao Phụng lúc này thật sự đã có
chủ ý:
- Hiện tại thủ lĩnh tiên ma yêu
các giới đả thông rào chắn giữa hai giới, để cho sứ giả các giới hạ phàm ra tay
đoạt bảo. Ta cho dù có thất bại cũng không đáng tội chết. Không, như... quyển
trục này, có phải dùng tới sát chiêu tối hậu ta cũng sẽ ra tay tranh đoạt. Chỉ
cần có được nó, địa vị của ta tuyệt đối sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Bốn đại sứ giả của thượng giới, tất
cả đều vì thủ lĩnh của mình mà tranh đoạt bảo vật trong truyền thuyết.
Nhưng cho dù có đoạt được, cũng
phải dâng lên cho thủ lĩnh. Bọn họ cũng không có được lợi ích gì. Cho nên....
Cho dù có chịu tội danh bất lực, cũng phải đoạt bằng được quyển trục này.
Vì tranh đoạt quyển trục mà sử dụng
sát chiêu tối hậu có trong tay, tư tâm của Ngao Phụng quả là rất lớn.
Cũng không thể trách y, nói cho
cùng kiện bảo vật này, có uy danh cực lớn. Nếu như tại tiên ma giới một bảo bối
như vậy, kẻ có đẳng cấp như Ngao Phụng làm sao có thể tranh đoạt được?
- A....nếu như có nó, thực lực của
ta tuyệt đối có thể tăng lên hơn mười lần!!!
Ngao Phụng trong lòng không khỏi
run lên, ham muốn tranh đoạt quyển trục của y mãnh liệt tới cực đỉnh. Y kích động,
Man Càn há lại không kích động?
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ
là đoán ra sự tồn tại của quyển trục đó, còn Hoa Nhan cùng Đỗ Trung Quân thật sự
vẫn chưa biết gì.
"Bồng" một âm thanh rõ
ràng giống như tiếng ngọc phiến vỡ tan vang lên trên bạch ngọc quảng trường,
linh hồn ngọc giản của Vu Hắc cuối cùng cũng đã vỡ.
Tất cả là ba canh giờ, Vu Hắc tiến
nhập Thanh Vân lộ mới được có ba canh giờ đã chết.
- Phía tán tiên cùng tán ma đều
đã cử người ra rồi, giờ đến Long tộc các ngươi.
Man Càn cười nhìn về phía Ngao Phụng.
Ngao Phụng vô cùng điềm đạm nói.
- Duyên Sơn trưỡng lão, làm phiền
ngươi ra tay vậy.
Ba đại trưởng lão của Long tộc gồm
Duyên Sơn, Ngao Tuất, Ngao Nham.
Nhưng khi nãy Ngao Nham đã bị chết
tại Tán Bảo Nham, chỉ còn lại Duyên Sơn cùng Ngao Tuất hai vị đại trưởng lão.
Duyên Sơn là Ngân Long đã đạt tới thập nhị kiếp tán yêu, còn Ngao Tuất là Hắc
Long mới chỉ thập nhất kiếp tán yêu. Thực lực Duyên Sơn tự nhiên mạnh hơn một bậc.
So với Minh Thiện chân nhân, Vu Hắc,
thập nhị kiếp Ngân Long thực lực mạnh hơn rất nhiều.
- Duyên Sơn trưởng lão, thận trọng.
Phương Điền dặn dò Duyên Sơn.
- Tộc trường, sử giả đại nhân,
xin hãy yên tâm.
Duyên Sơn cười nói, rồi lập tức
tiến vào trong Thanh Vân lộ.
Man Càn mỉm cười nói:
- Ngao Phụng huynh. Ta thấy Duyên
Sơn trưởng lão gì đó của ngươi thực lực quả thật rất mạnh, chí ít cũng hơn Vu Hắc.
Có lẽ y cũng có khả năng vượt qua Thanh Vân lộ.
- Qua được hay không, phải xem thực
lực của mỗi người, hiện tại nói cũng vô dụng.
Ngao Phụng cười nhạt nói.
Lúc này hai người đã bắt đầu âm
thầm công kích lẫn nhau.
Vì quyển trục đó. Bọn họ có thể
không từ thủ đoạn nào để giết đối phương.
Man Càn nhìn Ngao Phụng, trong
lòng cười lạnh:
- Bệ hạ người quả thật là rộng lượng,
hoặc có thể cũng do thân phận siêu cấp thần thú Tử Đồng Ngưu Ma vương của ta
không ngờ lại đem cấp cho ta một kiện hạ phẩm thần khí, tuy rằng chỉ là một hạ
phẩm thần khí công kích cấp thấp nhất, nhưng so với cực phẩm tiên khí vẫn lợi hại
hơn rất nhiều.
- Nếu như đoạt được quyển trục
đó, thực lực của ta chí ít cũng tăng lên gấp mười lần, khi đó cơ hội tranh đoạt
bảo bối mà bệ hạ cần cũng tăng lên không ít.
Lúc này Man Càn căn bản vô pháp
kiềm chế được bản thân.
Y không lúc nào không nghĩ đến
quyển trục đó.
Đối với Man Càn mà nói, quyển trục
đó thực sự là trân quý đến cực điểm. Khi trước thủ lĩnh các giới đều hi vọng có
được quyển trục này chỉ là cuối cùng lại bị Nghịch Ương tiên đế đoạt mất.
........
- Đại ca. Cũng đã được hơn ba
canh giờ rồi, Long tộc trưởng lão vẫn chưa chết, xem ra y rất có hi vọng thoát
nạn a.
Hầu Phí trong lòng thoải mái phi
thường. Dù sao hiện tại y cũng chỉ đợi để phi thăng.
Tần Vũ thì lại không hề nói gì.
- Phí phí, tiểu Hắc, các đệ có cảm
thấy Man Càn và Ngao Phụng khí thế có điểm khác thường không?
Tần Vũ thấp giọng nói.
Ba huynh đề cùng nhau tán gẫu tại
một góc của bạch ngọc quảng trường, những người ở giữa quảng trường như bọn Hoa
Nhan, Ngao Phụng cũng không hề để ý tới họ.
- Đúng, Man Càn và Ngao Phụng
không còn giữ được bộ dạng bình tĩnh nữa rồi. Hai người bọn họ giờ như lão hổ
chuẩn bị cắn người, toàn thân toát ra một loại khí thế cuồng loạn.
Hầu Phí cẩn thận quan sát rồi khẽ
nói.
Tần Vũ cũng gật đầu.
Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân, Tông Quật,
Phương Điền, bốn người cũng đều cảm thấy khí thế của Ngao Phụng, Man Càn hai
người có sự thay đổi.
- Hà, Ngao Phụng huynh. Vẫn còn
chưa tới lúc tranh đoạt vật đó mà. Cho dù có đoạt được ngươi cũng phải nộp cho
Long Hoàng. Ngươi đâu cần phải tỏ ra hung hãn như vậy, quả thật đã quá kích động
rồi.
Đỗ Trung Quân lên tiếng.
Ngao Phụng hít sâu một hơi, cười
nói:
- Chỉ vì thấy sắp tới được Cửu Trọng
Thiên, quả cũng có phần kích động. Ài, ta tu luyện tâm tính vẫn chưa đủ rồi.
- Man Càn huynh, ngươi thực lực
cao nhất, đâu cần phải khẩn trương như vậy.
Tông Quật ôn tồn nói.
Man Càn liền cố gắng trấn áp tâm
tình kích động, chỉ gật đầu không nói gì.
Bình tĩnh?
Nếu đổi lại là người nào khác ở
đây, nếu biết được sự tồn tại của quyển trục đó đều không thể bình tĩnh, cũng
không có cách nào giữ nổi bình tĩnh.
- Bồng!
Âm thanh tan vỡ lại vang lên thêm
lần nữa.
- Duyên Sơn chết rồi.
Ngao Tuất sắc mặt đại biến. Những
cao thủ còn lại dáng vẻ đều có phần khó coi.
Ba đại trưởng lão của Long tộc,
thực lực của Duyên Sơn là mạnh nhất thậm chí Minh Lương chân nhân cùng Ô Không
Huyết khi trước cũng không bằng được Duyên Sơn. Ngay cả Duyên Sơn cũng chết, độ
nguy hiểm của Thanh Vân lộ có thể tưởng tượng được.
- Đã qua lượt của Long tộc rồi,
giờ tới Hồng Hoang yêu tộc.
Ngao Phụng nhìn sang Man Càn.
Man Càn chầm chậm nói:
- Khổng Tào, trông cậy vào ngươi
vậy.
- Vâng, đại nhân.
Trong lòng Khổng Tào thật sự
không tin tưởng chút nào, nhưng y vẫn tuân lệnh tiến vào Thanh Vân lộ.
Cửu đầu xà Khổng Tào, một trong
ba đại cự yêu dưới trướng Dư Lương. Thực lực rất mạnh, tại Hồng Hoang chỉ thua
có Dư Lương. Nhưng cho dù vậy, Khổng Tào vẫn không có bao nhiêu tự tin.
- Đi tìm chết.
Hoa Nhan cười nhẹ nói.
Đỗ Trung Quân cũng gật đầu tán đồng.
Trong mắt của sáu đại thủ lĩnh,
thủ hạ bọn họ chỉ là liều chết dò đường. Hơn nữa khi tới được Cửu Trọng Thiên,
khẳng định sẽ có rất nhiều bảo vật, bọn họ cũng không mong muốn phải thưởng cho
thuộc hạ nhiều bảo bối như vậy.
Quả nhiên như đã dự đoán, chỉ mới
được gần bốn canh giờ, linh hồn ngọc giản của Khổng Tào đã vỡ tan.
Lại thêm một cao thủ nữa bị chết,
khiến cho không khí trên quảng trường thêm phần áp bức.
- Giờ đến lượt người của Tông Quật
huynh rồi.
Hoa Nhan nhìn sang Tông Quật.
Tông Quật lúc này chỉ còn một thuộc
hạ duy nhất - Hóa Thạch thú Thạch Hóa. Tông Quật đưa mắt nhìn Thạch Hóa, vô lực
nói:
- Thạch Hóa, ngươi cũng có những
phép thần thông đặc biệt, nếu như may mắn, chắc vẫn còn chút hi vọng.
Thạch Hóa chỉ gật đầu rồi bước
lên Thanh Vân lộ.
- Thanh Vân lộ, sao ta lại có cảm
giác giống như một tử lộ.
Tần Vũ nhìn qua Thanh Vân lộ dài
hơn vạn dặm thông tới Cửu Trọng Thiên xung quanh bao bọc bởi vô số thanh vân,
trong lòng xuất hiện một loại cảm giác áp bức.
Ở cuối Thanh Vân lộ, xem ra là một
khoảng không rất rộng lớn.
- Hống......
Tiếng hống quen thuộc lại vang
lên lần nữa.
Nhưng chỉ một lát, tiếng hống đã
biến mất.
- Tốt, Thạch Hóa đã rất nhanh qua
được cửa ải đầu tiên rồi.
Hoa Nhan cười nói, bên cạnh Đỗ
Trung Quân cũng phụ họa với y. Lúc này chỉ có những cao thủ cao cấp như Hoa
Nhan còn có chút thoải mái, còn lại mọi người đều rất khẩn trương.
Đã qua ba canh giờ.
Cuối cùng linh hồn ngọc giản của
Thạch Hóa vỡ nát, cũng đại biểu cho việc thêm một cao thủ nữa hồn phi phách
tán.
- Đáng tiếc.
Hoa Nhan thở dài.
- Khi trước bắt đầu từ tán tiên bọn
ta rồi cuối cùng là Bạo Loạn Tinh Hải, giờ đã hết một vòng, sẽ đảo ngược lại bắt
đầu từ người của Bạo Loạn Tinh Hải cuối cùng tới tán tiên bọn ta. Nhưng Bạo Loạn
Tinh Hải của Tông Quật không còn thủ hạ nào nữa. Vậy nên để cho người của Hồng
Hoang yêu tộc ra tay thôi.
- Im miệng, ta tự biết quy củ.
Man Càn nhìn về phía thủ hạ duy
nhất còn lại - Dư Lương.
- Dư Lương,đừng để ta thất vọng.
Man Càn thấp giọng nói.
- Đại nhân yên tâm.
Dư Lương mỉm cười cúi mình nói,
khí thế của Dư Lương tỏa ra thật sự không tầm thường.
Thần thú Thông Thiên Thử đạt tới
thập nhị kiếp tán yêu, lại là thượng cấp thần thú. Luận thực lực, tuyệt đối nằm
trong số những người mạnh nhất hiện tại.
Dư Lương chỉ mới bước chân lên
Thanh Vân lộ, thân hình đã lập tức như ảo ảnh biến mất không thấy đâu.
- Không thể nào, chẳng lẽ Dư
Lương này định dùng tốc độ trực tiếp một hơi vượt qua Thanh Vân lộ sao?
Đỗ Trung Quân kinh ngạc nói.
Ngao Phụng gật đầu tán thưởng:
- Nói không chừng thật sự có thể thành công,
Dư Lương này bản thể là Thông Thiên Thử, tốc độ cực nhanh, trong số bọn ta, chỉ
có mình Tông Quật huynh là có thể vượt qua được y.
Cùng lúc đó, bọn Tần Vũ ba người
cũng đều đứng dậy, bởi vì Hầu Phí cùng Hắc Vũ sắp phải phi thăng.
- Đại ca.
Hắc Vũ nhìn Tần Vũ, hai mắt rưng
rưng.
- Đều lớn cả rồi, sao vẫn còn bộ
dạng như vậy. Được rồi....đại ca đáp ứng ngươi, không cần biết như thế nào ta
nhất định sẽ tới yêu giới tìm các ngươi.
Tần Vũ trong tâm cũng vô cùng đau
khổ, khi còn bé, không được phụ thân quan tâm, y chỉ biết cùng tiểu Hắc hai kẻ
cô độc dựa vào nhau.
Bao nhiêu năm qua......
Tình cảm giữa bọn họ, thậm chí giống
như tình cảm của huynh đệ ruột thịt.
Bầu trời đột nhiên bắt đầu chấn động,
một loại năng lượng đặc thừ từ từ bao trùm lên toàn bộ Nghịch Ương cảnh, những
cấm chế của Nghịch Ương cảnh đối diện với năng lượng này cũng không có cách nào
cản trở.
Đó là năng lượng của thiên địa!
Lúc này, Man Càn, Tông Quật, Hoa
Nhan cả bọn đều quay sang nhìn về phía ba người Tần Vũ. Bọn họ đều nhận ra được
dáng vẻ chia ly của ba huynh đệ, cũng biết Hầu Phí và Hắc Vũ quả thật đã tới
lúc phi thăng.
- Đại ca, người nhất định phải tới
yêu giới tìm bọn ta đó.
Hầu Phí trịnh trọng nói.
Tần Vũ chỉ có thể gật đầu.
Đạo đạo quang hoa từ không trung
xạ xuống, trực tiếp bao bọc lấy Hầu Phí cùng Hắc Vũ...... dù bị quang hoa chói
mắt bao trùm nhưng Hầu Phí, Hắc Vũ vẫn nhìn chằm chằm Tần Vũ, trong lọng bọn họ
đều có một mong ước, mong cho Tần Vũ có thể sáng tạo thành công công phápTinh
Thần Biến, thành côngphi thăng.
- Ta nhất định sẽ gặp lại các đệ.
Tần Vũ trong lòng thập phần kiên
quyết nói.
Ba huynh đệ nhìn nhau không rời........
Hầu Phí, Hắc Vũ hai người đã bắt
đầu bay lên, năng lượng bao bọc lấy thân thể bọn họ càng lúc càng lợi hại, tới
khi hai người hoàn toàn biến thành hai đạo bạch quang, chỉ thấy không gian chấn
động một trận, hai người cũng tiêu thất không thấy đâu.
- Tiểu Hắc, Phí Phí.
Tim Tần Vũ hoàn toàn lạnh đi.
Toàn bộ tim như bị đóng băng lại,
lan tỏa những ngóc ngách sâu kín trong tâm.
Một người luôn luôn lạnh lùng,
nhưng thật sự lại là huynh đệ thân thiết của y tiểu Hắc đã bỏ đi. Cả một người
luôn luôn vui vẻ, cũng được xem là huynh đệ của y, Phí Phí cũng đã đi rồi.
- Lập Nhi đi rồi, tiểu Hắc cùng
Phí Phí cũng đi rồi. Đại ca, nhị ca bọn họ còn có gia quyến, phụ vương còn có
Phong bá bá cùng bao người bên cạnh. Chỉ có ta.....là chẳng có ai.
Lúc này, Tần Vũ đã cảm thụ được
tư vị cô độc y chưa từng có.
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét