Tần Vũ cẩn thận xem xét từng hơn
chục đạo truyền tấn này, không khỏi chau mày.
- Giục ta vượt qua Thanh Vân lộ?
Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan cả bọn muốn làm gì đây?
Tần Vũ suy nghĩ một lúc thầm tức
giận.
- Bọn chúng cả đám đều đã trải
qua nguy hiểm của Thanh Vân lộ, chắc hẳn cũng nhận thấy khả năng thành công vượt
Thanh Vân lộ của ta là không cao. Nhưng sao lại như vậy, bọn chúng đều thúc giục
ta... đây không phải là muốn ta chết sao?
Tần Vũ trong lòng phẫn nộ:
- Hừm, bọn chúng nghĩ chúng là ai
chứ? Như Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan ngay đến cả một chút giao tình với ta cũng
không có. Vậy mà giọng điệu truyền tấn lại như ra lệnh cho ta, còn Ngao Phụng,
khi trước ta còn nghĩ y không phải kẻ xấu, giờ xem ra cũng chẳng phải loại tốt
đẹp gì.
Xem xét hơn mười đạo truyền tấn,
Tần Vũ càng xem càng thêm tức giận.
Bản thân cùng với Đỗ Trung Quân,
Hoa Nhan, Ngao Phụng không hề có quan hệ gì, cũng không phải thuộc hạ của bọn
chúng, vậy mà ba người này lại liên tục truyền tấn ra lệnh cho y tiến nhập
Thanh Vân lộ. Tuy rằng về sau ngữ khí có phần mềm mỏng, nhưng vẫn khiến cho Tần
Vũ xem ba người như là địch nhân.
Nặng nề hít sâu liền hai hơi, Tần
Vũ cũng dần bình tĩnh trở lại.
- Không đúng, bọn họ vội vã muốn
ta vượt qua Thanh Vân lộ tập hợp với bọn họ như vậy, khẳng định là có nguyên
nhân đặc biệt nào đó! Nếu không, ta có vượt qua được Thanh Vân lộ hay không,
làm sao bọn họ lại quan tâm đến thế?
Tần Vũ trầm tư một lúc, sau đó đặt
chân lên con đường lớn kim sắc phía trước mặt tiến tới.
- Để xem các ngươi muốn làm gì?
Ta từ đầu đã không muốn phải mở ra một trường chém giết, nhưng nếu các ngươi vẫn
cứ ép ta, ta cũng sẽ không lưỡng lự để Lan Phong xuất thủ đâu.
Bởi vì hơn chục đạo truyền tấn, bởi
vì giọng điệu ra lệnh, cũng bởi vì đối phương bất chấp sinh mệnh của y... Tần
Vũ cuối cùng đã phát nộ.
***
Bên ngoài cửa củađại điện“Cửu Trọng
Thiên”.
Ngao Phụng, Hoa Nhan, Đỗ Trung
Quân cả bọn đều lộ rõ vẻ vội vã, Phương Điền sắc mặt cũng có chút bất lực. Chỉ
có Tông Quật cùng Man Càn và Dư Lương là đang tĩnh tọa chờ đợi.
Tông Quật cùng Man Càn nói cho
cùng đều có quan hệ hảo hữu với Tần Vũ, đương nhiên không muốn Tần Vũ phải rơi
vào chảo lửa. Còn Dư Lương nghe theo lệnh của Man Càn, tự nhiên cũng an tâm chờ
đợi.
- Chẳng lẽ thật sự phải đợi đến
vài chục năm, Tần Vũ này... sớm biết vậy cứ giết y đi có phải là không còn phiền
phức gì không.
Huyết ma Đỗ Trung Quân trong mắt
có những tia đỏ vằn vện, sau khi tiến nhập Nghịch Ương cảnh, bọn họ cũng không
còn cách nào lùi bước được nữa.
Vượt qua Thanh Vân lộ, cũng đừng
mong có thể quay lại, nếu không bọn Đỗ Trung Quân đã trở về giết chết Tần Vũ rồi.
Hoa Nhan nhìn về phía “Vạn Thú phổ”
lơ lửng giữa đại điện, cảm giác một ngày thậm chí còn dài như một năm.
Nếu bình thường, mười năm, trăm
năm với bọn họ mà nói không thấm vào đâu cả. Chỉ là hiện tại thần khí “Vạn Thú
phổ” đang ở trước mắt, bọn họ làm sao có thể tĩnh tâm được, cảm giác chờ đợi
dài đằng đẵng này quả thật thống khổ khó chịu.
Man Càn đang ngồi tĩnh tọa là người
đầu tiên mở mắt, quay đầu hướng về phía thông đạo kim sắc.
Man Càn thực lực tối cường, thêm
nữa lúc này y đang tĩnh tâm chờ đợi, cho nên là người đầu tiên phát hiện ra tiếng
bước chân rất nhẹ. Chỉ một lúc sau, bọn Ngao Phụng ai ai cũng đều quay đầu nhìn
về phía thông đạo kim sắc.
Khoác trên mình trường bào màu
đen, không kiêu căng không vội vàng, gương mặt Tần Vũ có nét cười tự tin, đang
trên con đường kim sắc đã gần đến chỗ bọn họ.
- Tần Vũ tới rồi!
Ngao Phụng cả bọn nhìn thấy thân
hình Tần Vũ nét mặt như đông cứng lại, nhưng gần như cùng lúc - tất cả đều hùng
hổ lao đầu về phía cửa đại điện. Theo như những gì họ biết, khi tất cả mọi người
đều đã trải qua khảo nghiệm, cấm chế tại cửa điện cũng sẽ tự tiêu thất.
Bồng!
Bảy tiếng động inh tai tựa như
cùng vang lên. Cửa đại điện xuất hiện những đợt sóng vô hình... Thân hình bảy đại
cao thủ giống như hoàn toàn tê liệt, đồng thời bị chấn bay ra sau. Tiên huyết
nhuộm đỏ cả những bậc thang bên ngoài.
Tần Vũ ngây ngốc nhìn cảnh tượng
đó.
- Chư vị. Các người... đang làm
gì vậy?
Tần Vũ trong lòng tràn đầy nghi
hoặc.
- Sao vậy, cấm chế tại cửa đại điện
là như thế nào? Không phải đã nói khi tất cả mọi người đều trải qua khảo nghiệm,
cấm chế tại cửa đại điện sẽ tự động tiêu thất sao? Cấm chế quỷ quái này sao lại
vẫn còn thế này?
Đỗ Trung Quân tức giận tới cực điểm.
Hoa Nhan, Ngao Phụng, Man Càn,
Phương Điền, Tông Quật, Dư Lương cũng đều nhìn về phía cửa của “Cửu Trọng Thiên”
cung điện, sắc mặt lộ rõ vẽ tức giận bất cam.
Tần Vũ trong lòng càng thêm nghi
hoặc.
Ánh mắt liền quét qua một lượt. Tần
Vũ đã thấy được thạch bia bên cạnh cửa điện, trên thạch bia có vài hàng chữ:
"Thành công vượt qua Thanh
Vân lộ, cũng xem là các ngươi bản lĩnh không tồi, có vẻ đều là nhân vật tinh
anh trong số những cao thủ cùng cấp. Vượt qua Thanh Vân lộ, tự nhiên cũng sẽ có
phần thưởng, bảo vật năm xưa cùng Nghịch Ương ta tung hoành tiên ma yêu giới -
Vạn Thú phổ sẽ được đem ra làm phần thưởng."
"Vạn Thú phổ?"
Tần Vũ trong lòng máy động, đồng
thời y cũng đã chú ý tới bên trong Cửu Trọng Thiên đại điện, có một quyển trục
lơ lửng giữa không trung phát tán ra kim quang
"Vạn Thú phổ có một chữ phổ,
mười phần thì có đến tám-chín phần là quyển trục có chứa hình vẽ các loại, chẳng
lẽ lại là quyển trục kia?"
Tần Vũ đến bên Man Càn khẽ hỏi:
- Man Càn huynh, có chuyện gì vậy,
phải chăng là vì Vạn Thú phổ, Vạn Thú phổ thật sự là vật như thế nào?
Man Càn đưa mắt nhìn Tần Vũ, thở
dài nói:
- Tần Vũ huynh đệ, không ngờ
ngươi thật sự cũng đã vượt qua được Thanh Vân lộ, nói thật... ngươi quả là vô
cùng can đảm. Chỉ có điều ta muốn nhắc ngươi, về sau khi tới tiên ma yêu giới,
việc gì không nắm chắc tốt nhất là không nên làm.
Man Càn không trả lời câu hỏi,
thay vào đó lại đem lời nhắc nhở Tần Vũ.
- Thế là có ý gì?
Tần Vũ hỏi lại.
- Thanh Vân lộ cực kì nguy hiểm,
ngươi cũng dám tiến nhập, có thể thấy ngươi đảm lược rất lớn, nhưng cũng thật sự
cũng có phần lỗ mãng.
Man Càn nghiêm túc nói:
- Tiên ma yêu giới cao thủ vô số,
cho dù là phạm vi rộng lớn, hiểm cảnh nhiều ít, tất cả so với hành tinh của
ngươi đều gấp cả một ngàn tỉ lần thậm chí còn hơn. Rất nhiều việc ngươi căn bản
không cách nào tưởng tượng... Nếu ngươi cứ lỗ mãng như vừa rồi, hay nói cách
khác là quá liều lĩnh, lần đầu tuy rằng vẫn giữ được tính mạng, nhưng có may mắn
cũng chỉ có thể thoát được một-hai lần. Còn đến lần thứ ba-bốn thì sao? Ngươi
cuối cùng cũng không thể may mắn mãi được, chỉ cần một lần sai sót, ngươi cũng
có thể mất mạng như chơi.
- Cho nên khi ngươi tới được tiên
ma yêu giới, không thể quá lỗ mãng được, khi gặp phải sự tình nguy hiểm phải có
chút chắc chắn mới được làm, biết chưa?
Man Càn giống như một đại ca lường
trước được sự việc khuyên bảo Tần Vũ.
Tần Vũ trong lòng cũng thấy cảm động.
Y cũng hiểu, trong mắt Man Càn
hành động của mình quả thật lỗ mãng.
Theo ý Man Càn, ngay cả Minh Thiện
chân nhân, Long tộc Duyên Sơn trưởng lão những cao thủ như vậy đều bỏ mạng tại
Thanh Vân lộ, Tần Vũ vẫn dám tiến nhập, lòng cam đảm quả thật quá khủng bố, căn
bản là không tự lượng sức, cho nên mới lo lắng cho tương lai của Tần Vũ.
- Man Càn đại ca người yên tâm,
ta sau này quyết không lỗ mãng như vậy nữa.
Tần Vũ tuyệt đối không đem việc
mình có “Kiếm tiên Khôi lỗi” nói ra.
- Đúng rồi Man Càn đại ca, khi
nãy việc ta hỏi người vẫn chưa trả lời. Vừa rồi các người ai ai cũng liều mạng
vì...
Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Man Càn vừa mở miệng trả lời câu
hỏi của Tần Vũ, vừa cười khổ nói:
- Ngươi nói rồi đấy thôi, việc
này phải nhắc tới “Vạn Thú phổ”.
- Phải chăng là kim sắc quyển trục
đang lơ lửng trong đại điện?
Tần Vũ phán đoán.
Man Càn gật đầu nói:
- Đúng, đó chính là Vạn Thú phổ,
Vạn Thú phổ khi xưa cùng Nghịch Ương tiên đế tung hoành tiên ma yêu giới danh
tiếng cực lớn, là một kiện hạ phẩm thần khí.
- Hạ phẩm thần khí?
Tần Vũ trong lòng máy động.
- Tần Vũ. Ngươi chắc hẳn ngàn vạn
lần chưa hề nhìn thấy hạ phẩm thần khí, ngươi tại Nghịch Ương cảnh có thể nhìn
thấy không ít cực phẩm tiên khí, bởi vì đây là nơi ở của Nghịch Ương tiên đế. Nếu
tại tiên ma yêu giới, kim tiên, yêu vương, ma vương thông thường phần lớn chỉ
có thể thượng phẩm tiên khí để sử dụng. Cực phẩm tiên khí cũng chỉ có những kim
tiên cực kì lợi hại hoặc là huyền tiên thông thường mới có thể sử dụng.
Những gì Man Càn nói Tần Vũ đều cố
khắc sâu vào trong tâm.
Bản thân đối với tiên ma yêu giới
một chút cũng không rõ. Hiện tại từ Man Càn biết được một số việc có thể trong
tương lai với y khi tới tiên ma yêu giới cũng vô cùng hữu ích.
- Cho dù là cực phẩm tiên khí
(yêu khí, ma khí), tiên ma yêu giới cao thủ còn có thể luyện chế. Nhưng! Thần
khí cho dù như thế nào cũng không cách gì luyện chế được, cho dù là hạ phẩm thần
khí, uy lực cũng hơn rất xa phần lớn cực phẩm tiên khí. Trong hạ phẩm thần khí,
giá trị của công kích thần khí thấp hơn phòng ngự thần khí, phòng ngự thần khí
giá trị lại dưới không gian thần khí, cùng với các loại thần khí đặc thù.
Tần Vũ trong lòng đã hoàn toàn hiểu
rõ về độ trân quý của Vạn Thú phổ.
- Vậy Vạn Thú phổ này có điểm gì
lợi hại?
Tần Vũ hỏi tiếp.
Trong lúc Tần Vũ cùng Man Càn nói
chuyện.
Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan, Tông Quật
cả bọn đều đang thận trọng khẽ chạm vào cửa điện. Cấm chế tại cửa điện cũng thật
kì quái. Nếu như lực công kích càng lớn sẽ phải chịu phản lực càng mạnh, còn nhẹ
nhàng chạm vào lại không có vấn đề gì.
Bọn họ không ngừng khẽ dò xét, để
xem bao giờ cấm chế này mới bị tiêu thất.
- Nghịch Ương tiên đế, ngươi quả
thực là giỏi đùa giỡn người khác mà.
Đỗ Trung Quân cũng không còn sức
để chửi bới nữa. Vừa rồi khẽ đánh ra một quyền, tuy vậy quyền này của Đỗ Trung
Quân lại xuyên qua vào trong đại điện.
Đỗ Trung Quân giật mình.
Nhìn thấy vậy Hoa Nhan, Tông Quật,
Ngao Phụng, Phương Điền cả bọn đều chấn động, như Man Càn lúc đó đang nói chuyện
với Tần Vũ cũng tập trung chú ý vào việc đó, hiện tại mọi lời nói đều chỉ như
gió thổi qua tai.
Oanh!
Không khí bị chấn động dữ dội, bảy
đại cao thủ đều dùng tốc độ cao nhất tiến về phía đại điện.
Chỉ có Tần Vũ vẫn đứng bên ngoài
theo dõi sự việc diễn ra trước mắt.
Hoa Nhan, Tông Quật cả bảy đại
cao thủ quả thật quái dị phi thường, lúc từ bên ngoài điện tiến vào với tốc độ
nhanh tới mức không còn nhìn thấy người đâu, nhưng sau khi tiến nhập vào đại điện,
cả bảy cao thủ đều như bị một ngọn núi đè lên, tốc độ giảm đi không biết bao
nhiêu lần.
Trọng lực cấm chế, tại tiên giới
có thể sử dụng loại cấm chế này cũng không có bao nhiêu người, nhưng Nghịch
Ương tiên đế lại rất giỏi về trọng lực cấm chế, đương nhiên... việc này còn
liên quan đến hai vị hảo bằng hữu của y là Hắc Diễm Quân và Bạch Huyền Quân.
- Quả là nặng.
Đỗ Trung Quân nghiến răng chửi rủa,
nhưng y vẫn cố tiến về phía trung tâm của đại điện.
Tuy tốc độ của bảy đại cao thủ giảm
không biết bao nhiêu lần, nhưng tốc độ ban đầu của bọn họ đã quá nhanh rồi, mặc
dù giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn nhanh như gió. Hơn nữa diện tích của đại điện
không lớn, chỉ mất có vài giây, bảy đại cao thủ đã tiếp cận được với kim sắc
quyển trục ở trung tâm.
- Lăn ra!!!
Hoa Nhan khẽ hét lên, đồng thời
trong tay xuất hiện ba trương tử sắc ấn phù - Bách Tê Lôi ấn phù.
Chỉ thấy ba trương Bách Tê Lôi ấn
phù đều được bao phủ bởi điện quang, đồng thời bay về phía ba người: Tông Quật,
Man Càn cùng Đỗ Trung Quân. Đây chính là ba người đi đầu, tam trương Bách Tê
Lôi ấn phù khi tiếp cận ba người đồng thời nát tan, rồi một đạo thiểm điện hướng
về phía ba người đánh xuống.
Tông Quật vẻ mặt vô cùng giận dữ,
nhưng y cũng không dám để cho Bách Tê Lôi ấn phù đánh trúng, trong tay đột
nhiên xuất hiện một thanh hắc sắc trường đao. Chính là kiện vũ khí khi xưa Lan
thúc để lại cho hắn.
Đem cường đại yêu nguyên lực truyền
vào chiến đao, trực tiếp chém về phía đạo thiểm điện kia.
Còn Man Càn đã làm gì để đối phó
với Bách Tê Lôi ấn phù?
- Hống….
Man Càn cực nộ trên thân xuất hiện
một bộ tử sắc chiến giáp quang mang lấp loáng, kèm theo một tiếng trâu hống,
gương mặt của Man Càn bỗng nhiên bắt đầu biến hóa, biến thành một chiếc đầu
trâu, hai con ngươi màu tím tỏa ra khí thế khiếp người. Đồng thời trên mình Man
Càn quang mang càng sáng chói hơn.
"Man Càn quả là mạnh, không
ngờ lại trực tiếp dùng chiến giáp ngạnh đỡ Bách Tê Lôi ấn phù."
Tần Vũ trong lòng tán thưởng.
Man Càn thực lực bình thường đã rất
cao, lại thêm biến thân nửa người thực lực càng tăng thêm, nên cuối cùng mới
dám sử dụng cực phẩm chiến giáp để chống đỡ Bách Tê Lôi ấn phù.
Nhưng ngay khi Man Càn muốn ra
tay đoạt lấy.
- Man Càn, đừng hòng!
Thanh âm vang lên, một điểm huyết
hồng sắc quang mang từ trong tay Đỗ Trung Quân bắn về phía Man Càn, đồng thời
xung quanh cơ thể Đỗ Trung Quân cũng bị bao bọc bởi huyết hồng sắc quang mang
tương tự.
- Huyết Tích Tử?
Man Càn không tiến lên nữa quay
sang kháng cự lại Huyết Tích Tử.
Huyết Tích Tử là một loại linh quả
của ma giới, sinh trưởng tại Huyết tinh chi địa, ẩn chứa năng lượng cực kì to lớn
của Huyết ma ma đạo. Thứ nhất có thể hấp thu để tu luyện, thứ hai có thể dùng một
phương pháp đặc thù dẫn xuất năng lượng thành vũ khí công kích.
Như hiện tại Đỗ Trung Quân đã sử
dụng Huyết Tích Tử tiến hành công kích.
......
Tần Vũ nhìn đến hoa hết cả mắt.
- Vì Vạn Thú phổ, mỗi người đều
đã giở hết bản lĩnh. Quả là các sứ giả từ thượng giới, thủ đoạn đều phi thường
a.
Tần Vũ ánh mắt sáng rực, mỗi đại
cao thủ tranh đoạt, đều không muốn cho kẻ khác lấy được Vạn Thú phổ.
Đột nhiên...
Một đạo khí tức cường hãn tới cực
điểm từ trên người Phương Điền truyền đến.
Một luồng kim sắc quang mang rực
rỡ hoàn toàn bao phủ lấy Phương Điền, cơ thể y phát tán ra một loại khí tức khủng
bố không ngừng cực tốc đề thăng, chỉ một lúc, cho dù là Tông Quật hay Man Càn tất
cả đều đã ngừng chiến. Không hẹn nhưng toàn bộ đã chuẩn bị liên thủ đối phó với
Phương Điền.
- Phương Điền, chẳng lẽ ngươi dám
trái lệnh Long Hoàng không được tranh đoạt những bảo vật khác, chỉ vì Vạn Thú
phổ mà ngươi muốn làm tiêu hao năng lượng của Chân Long Chi Linh ư?
Ngao Phụng đứng bên cạnh thay vào
đó lại phẫn nộ nói.
Chân Long Chi Linh là do Ngao Phụng
từ yêu giới sau khi hạ phàm đưa cho Phương Điền, đương nhiên, đây là quyết định
của yêu giới Long Hoàng.
Nhưng lúc này, Phương Điền cũng
đã sử dụng Chân Long Chi Linh.
- Việc của ta, người không cần phải
quản, sau khi ta tới yêu giới Long tộc, tự nhiên sẽ giải thích với Long Hoàng.
Khí thế trên người Phương Điền
đơn giản đã đạt tới mức kinh nhân, Phương Điền từ từ đưa mắt nhìn mọi người,
- Vạn Thú phổ là của ta, ngăn cản
ta là chết.
Bên ngoài cửa điện Tần Vũ ánh mắt
lấp loáng:
- Khí thế quả là mạnh, xem ra so
với cửu cấp kim tiên Kiếm tiên Khôi lỗi, khoảng cách cũng không lớn.
- Phương Điền, đừng nằm mơ nữa.
Thanh âm thâm trầm của Man Càn
vang lên.
Bỗng nhiên chỉ thấy Khoan bối đại
khảm đao trên tay Man Càn đột nhiên biến mất, ngược lại ... một thanh hắc sắc
Lang nha bổng cực lớn xung quanh phát tán hắc sắc hào quang xuất hiện trên tay
y, khí thế của Man Càn cũng tăng lên nhanh chóng.
Hoa Nhan cùng Đỗ Trung Quân trợn
trừng:
- Tất cả đều không muốn tranh đoạt
bảo bối tối hậu nữa hay sao? Chỉ vì Vạn Thú phổ mà đã dốc hết sức lực?
==========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét