- Mời thêm một người?
Tô Huyên nao nao,
nàng do dự một chút, nói:
- Hiện tại chỉ còn
một vì trí, đã định cho ngươi là may rồi...
Nói xong, nàng lắc
đầu nhìn Mục Trần.
Mục Trần nghe vậy
cũng tiếc rẻ. Vốn hắn định tiến cử Lạc Li, nhưng nếu đã đủ người thì đành chịu
thôi. Cô nàng này mà một mình ở lại Bắc Thương linh viện, không có hắn quan tâm
e rằng sẽ lại chui vào trạng thái tu luyện điên cuồng. Hắn cũng không biết cái
trạng thái đó là tốt hay xấu cho nàng nữa.
- Nhiệm vụ lần
này, trừ ta, tỷ tỷ và ngươi, còn có một vị xếp hạng 13 Thiên Bảng, học tỷ Lê Thanh,
nàng chính là băng mỹ nữ khét tiếng Bắc Thương linh viện đó nha.
- Còn lại là vị xếp
hạng 20 Thiên bảng Quách Hung, những người này đều đã chọn kỹ, không đổi được.
Tô Linh Nhi bên cạnh
cất tiếng nói.
- Thật ra ta đường
đột quá rồi.
Mục Trần áy náy cười.
- Ngươi đã không
có vấn đề gì, vậy thì quyết định vậy đi, ba ngày sau khởi hành, tập hợp ở đây.
Tô Huyên khẽ gật đầu.
Mục Trần cũng gật,
vậy là phải tạm rời khỏi Bắc Thương linh viện. Đối với Bắc Thương đại lục bên
ngoài hắn cũng rất hiếu kỳ, được đi một chuyến cũng tốt.
Lại nói thêm vài
chuyện cần thiết chuẩn bị cho chuyến đi với Tô Huyên, hai bên cũng làm quen
thêm một chút, rồi hắn cũng từ biệt, ở lại lâu nơi hoang vắng chỉ có hai tỷ muội
này cũng không hay lắm.
Bất quá ngay khi hắn
vừa định rời đi, liền có tiếng phá gió lao đến, một bóng người hạ xuống hòn đảo.
Người vừa hiện thân cao cao tóc xanh, khuôn mặt khá yêu dị.
Thanh niên tóc
xanh kia chính là Hạc Yêu đệ tứ Thiên bảng, hắn vừa hiện thân liền liếc nhìn Mục
Trần, gương mặt tuy cười nhưng sâu trong mắt lại có tia nhìn khó hiểu, cứ như
là sát khí.
- Hì, Tô Huyên,
chuyện trước ta đề nghị sao rồi?
Hạc Yêu cười hỏi
Tô Huyên.
Tô Huyên thấy Hạc
Yêu, gương mặt dịu dàng vẫn cười, nhưng so với Mục Trần lại thêm một chút khách
sáo xa cách:
- Thật ngại quá,
nhiệm vụ đó đều đã chọn đủ người, Hạc Yêu ngươi thực lực mạnh mẽ, nhiệm vụ của
chúng ta cũng không mấy khó khăn nữa, nếu vậy thì sao còn tác dụng rèn luyện được
đây?
Mục Trần giật
mình. Ra là Hạc Yêu tới cũng vì muốn tham gia nhiệm vụ này, bất quá nghe Tô
Huyên nói chuyện bộ dáng đúng là cự tuyệt.
Nhưng mà Hạc Yêu
cũng không phải người đơn giản, chẳng hề vì một câu nói của Tô Huyên mà bỏ qua,
chỉ cười nhạt:
- Cũng không nói vậy
được, nhiệm vụ linh tàng tuy ít nguy hiểm nhất nhưng lại thu lợi nhiều nhất,
nhưng tình báo ban đầu của linh viện cung cấp cho cũng không có biết được linh
tàng cấp bậc nào, có bị thế lực hay cường giả nào khác dòm ngó hay không... Nếu
lúc đó có việc nào vượt ngoài dự kiến, nhiệm vụ sẽ vô cùng nguy hiểm. Có thêm sự
bảo đảm an toàn cũng không phải tốt hơn sao?
Tô Huyên trịnh trọng,
mỉm cười:
- Có lẽ vận khí của
chúng ta cũng không xấu đến mức gặp một linh tàng cao cấp đâu nhỉ?
- Cẩn tắc vô ưu!
Hạc Yêu cười, rồi
nhìn qua Mục Trần, ánh mắt lóe lên kỳ lạ, rồi hắn cũng nhận ra. Dù sao trận tỷ
thí ba chiêu hôm đó cũng chưa lâu, Mục Trần cũng để lại ấn tượng cho hắn.
- Ha ha, vị này
chính là học đệ Mục Trần phải không, tại hạ Hạc Yêu.
Hạc Yêu cười chào
Mục Trần. Tô Huyên nhìn thấy hắn chuyển mục tiêu sang Mục Trần, gương mặt hơi đổi
sắc.
- Ra là học trưởng
Hạc Yêu.
Mục Trần khẽ liếc
sang Tô Huyên, vừa lúc thấy nét biến sắc của nàng, nhưng hắn cũng lanh trí cười
nói khách khí. Dù sao Hạc Yêu cũng là một tượng đài sức mạnh của Bắc Thương
linh viện.
- Ta cũng không
vòng vo....
Hạc Yêu tỏ ra chân
thành thành thực, ngữ khí thẳng thắn nói:
- Ta rất muốn tham
gia nhiệm vụ này với Tô Huyên, ta nghĩ chắc là học đệ Mục Trần có một chỗ, mong
có thể tặng lại cho ta, ta chắc chắn sẽ hồi báo.
Mục Trần nhíu mày,
quả nhiên là nhắm tới chỗ của hắn.
Hạc Yêu thấy Mục
Trần nhíu mày, cười nói:
- Học đệ Mục Trần,
ta biết nhiệm vụ lần này sẽ có 150v linh trị. Ngươi an tâm, chỉ cần nhiệm vụ
này thành công, 150v linh trị ta sẽ chia cho ngươi một nửa, ngươi chẳng cần làm
gì cũng có thể bỏ túi 75v linh trị, cũng không tồi chứ nhỉ?
"Đúng là
không bỏ được..."
Mục Trần cười thầm
trong lòng. Hạc Yêu xem ra rất muốn có vị trí này, đáng tiếc. . . Hắn thoáng
nhìn qua hai tỷ muội Tô Huyên tuy tỏ vẻ không quan tâm bên này, nhưng luôn quan
sát. Dường như Tô Huyên không mấy hảo cảm với Hạc Yêu, nếu hắn tự tiện tặng vị
trí này cho tên kia, e rằng khó sống a.
- Học trưởng Hạc
Yêu, thật xin lỗi! Vị trí là do học tỷ Tô Huyên cho ta, ta không có quyền tặng
lại cho người khác. Nếu học trưởng Hạc Yêu có thể thuyết phục học tỷ Tô Huyên,
ta có thể hai tay vui lòng trả lại, cũng không cần 75v linh trị kia.
Mục Trần mỉm cười
trả lời.
Hắn nói chuyện
cũng khách khí, không trực tiếp từ chối mà đá quả bóng khó nhai lại cho Tô
Huyên. Với thái độ của nàng, hẳn nhiên Hạc Yêu vô phương làm gì được.
- Gian xảo.
Tô Huyên liếc Mục
Trần, miệng khẽ lẩm bẩm đầy ý cười.
Hạc Yêu dĩ nhiên
cũng biết rõ ý thoái thác của Mục Trần, dù rằng vẫn cười nói đầy mặt, nhưng ánh
mắt ẩn chứa một tia khó chịu không thể nhìn ra:
- Học đệ Mục Trần
xem như nể mặt Hạc Yêu ta một lần đi, sau này nếu có cần gì ở Bắc Thương linh
viện, ta nhất định dốc toàn lực hỗ trợ.
Mục Trần khẽ lắc đầu,
hắn cũng mơ hồ nhận thấy vẻ âm trầm u ám trong mắt Hạc Yêu, khiến hắn hiểu được
lý do gì khiến Tô Huyên chẳng mấy thích thú nhìn thấy tên kia xuất hiện ở đây.
Người này tâm cơ sâu dày, nhìn bề ngoài thì dễ tiếp xúc, nhưng thật ra khó mà sống
chung được.
Hạc Yêu thấy Mục
Trần liên tiếp cự tuyệt, nụ cười cũng nhạt đi một chút, bất quá hắn cũng là người
có lòng dạ, cũng không nổi khùng ở chỗ này, cười nhạt:
- Thôi vậy, thật
ra ta cũng ép người quá rồi. Tô Huyên, lần này ta không đi, mong rằng các ngươi
đều thành công quay về. Sau này nếu có cơ hội đừng từ chối ta nữa. Có ta ở bên
cạnh có thể bảo vệ ngươi một chút.
Hạc Yêu quay lại
nhìn Tô Huyên, tỏ vẻ dịu dàng.
Bề ngoài hắn cực tốt,
dịu dàng đằm thắm, lời nói ngọt ngào đầy dụ hoặc. Bất quá ở đây không ai ngốc.
Tô Huyên mỉm cười
gật đầu, cũng không nói gì thêm.
- Ta đi trước.
Hạc Yêu cười chào
từ biệt Tô Huyên, liếc sang Mục Trần một chút, chắp tay, thư thả bay đi.
Mục Trần nhìn Hạc
Yêu rời khỏi, ánh mắt âm trầm của tên kia khiến hắn lắc đầu. Cái số hắn sao mà
hay đắc tội cường giả. Ngũ cường Thiên bảng, trừ Trầm Thương Sinh chưa gặp, hắn
đã giao đấu với Lý Huyền Thông, rắc rối với Hạc Yêu, Từ Hoang, chỉ còn lại mỗi
Tô Huyên là chưa có chuyện gì.
- Tai họa từ đâu
thế này.
Mục Trần than thở.
Tô Huyên cười khẽ:
- Không hổ là người
có thể được Lý Huyền Thông mời chiến. Ta còn đang lo ngươi sẽ dâng vị trí cho hắn
đó.
- Ta liều mạng mới
có thể so đấu ba chiêu với học trưởng Lý Huyền Thông, còn chưa đáng gọi cái gì là chiến.
Mục Trần lắc đầu,
hơi nghi hoặc:
- Học tỷ Tô Huyên,
Hạc Yêu so thực lực hơn ta nhiều lắm, sao không cho hắn đi cùng? Nhiệm vụ chắc
sẽ thuận lơi hơn nhiều, vả lại ta thấy hắn rất thích học tỷ Tô Huyên.
- Trong Bắc Thương
linh viện này thích tỷ tỷ ta bao nhiêu người, hay là nhận hết nhé?
Tô Linh Nhi cạnh
khóe.
- Ít nhất có thể
so sánh với Hạc Yêu thì hẳn là không nhiều.
Mục Trần cười nói.
Tô Huyên khẽ lắc,
nhìn về hướng Hạc Yêu vừa bỏ đi:
- Hạc Yêu tâm kế
quá sâu, ta không thích. Người như thế cũng không thích hợp làm một đồng đội
đáng tin.
- Vậy là ta đáng
tin hơn....
Mục Trần cười nói:
- Nên mừng hay nên
lo đây.
Tô Huyên cười khúc
khích, dịu dàng nói:
- Ngươi thì còn
xem đã, có đáng tin không còn phải chứng thực kia.
Mục Trần cười lớn,
rồi vẫy tay chào từ biệt, bay đi. Hắn còn phải nói chuyện nhiều với Lạc Li trước
khi rời khỏi mới được.
Trong rừng rậm bên
ngoài hồ nước, Hạc Yêu lạnh lùng nhìn Mục Trần xẹt ngang qua bầu trời, lãnh ý nồng
đậm.
- Thủ lĩnh, Tô
Huyên vẫn không cho ngươi tham gia nhiệm vụ?
Bên cạnh Hạc Yêu,
nột gã thanh niên gầy nhom thấp giọng nói:
- Nữ nhân này thật
là mù, có thủ lĩnh hỗ trợ nhiệm vụ gì mà không dễ như trở bàn tay. Bất quá thủ
lĩnh à, ta thấy nhiệm vụ Thiên cấp của nàng cũng không phải lạ, tuy cũng là nhiệm
vụ linh tàng, nhưng chắc cũng chỉ là linh tàng bình thường.
- Ngươi thì biết
cái gì!
Hạc Yêu vung tay
lên:
- Nhiệm vụ của Tô
Huyên là ở Bạch Long khâu, chú giải ghi là một linh tàng Thông Thiên, nhưng ta
đã tra qua rồi. Mấy trăm năm trước Bạch Long khâu từng xuất hiện một vị Bạch
Long Chí Tôn, vẫn lạc ở Bạch Long khâu, đến nay vẫn chưa có người tìm kiếm. Bây
giờ ở đó có linh tàng xuất thế, chắc chắn là do Bạch Long Chí Tôn lưu lại.
- Vậy đó là linh
tàng Chí Tôn?
Tên gầy kia cả
kinh.
Linh tàng cấp độ
đó rất nhiều thế lực thèm thuồng để ý, không thể nào là nhiệm vụ Thiên cấp hạ đẳng.
Hạc Yêu cười khẩy,
quay nhìn về hồ nước kia, ánh mắt tỏ ra tàn nhẫn.
- Hừ, bằng vào sức lực mấy người Tô Huyên,
căn bản là không chiếm được linh tàng. Ta cũng muốn xem thử chúng còn có thể trở
về được mấy người. Không biết điều!
=======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét