Không trung nơi rừng núi, Tô Huyên, Quách Hung và Lê Thanh
cùng đứng đó, linh lực hùng hồn bùng lên như cơn lốc, khiến cho biển cây xanh
bên dưới phải lắc lư dao động không ngừng.
Trong ba người, Tô
Huyên thực lực mạnh nhất, Hóa Thiên cảnh trung kỳ, lại có linh cụ thượng phẩm
Trọng Thủy Linh Châu, chiến lực cực cao. Lê Thanh nhờ may mắn trước đó lấy được
Long Giao Linh Hoàn, chiến lực cũng không nhỏ. Cuối cùng thành ra Quách Hung là
yếu nhất, nhưng linh quyết công pháp hắn tu luyện để phòng ngự là chính, do vậy
phòng ngự của hắn khá mạnh, ba người liên thủ chiến lực cực tốt.
Nhưng mà có thể
ngăn cản được Bạch Hiên hay không, cả ba người đều không ai tự tin. Dù vậy bắt
họ ngồi chờ chết là chuyện không có khả năng, dù phải liều mạng chắc chắn họ
cũng phải đánh tới cùng.
- Một đám nhãi
ranh không biết trời cao đất rộng.
Bạch Hiên lạnh
lùng nhìn ba người, cười khẩy khinh thị. Huyết thương nắm chặt trong tay bén nhọn
mạnh mẽ, hắn tiến lên, linh lực kinh người phun trào như núi lửa mang theo uy
áp dữ dội.
- Động thủ!
Tô Huyên ngưng trọng
quát khẽ, dẫn đầu xông lên, Trọng Thủy Linh Châu phát sáng rực rỡ, nàng thúc giục
vô tận sóng nước nặng hơn cả núi đá xanh thẳm ào ào công kích như thác đổ.
"Grào!"
Lê Thanh cũng
nhanh chóng sử dụng Long Giao Linh Hoàn, song hoàn bay ra hóa thành xích long
xích giao to lớn rít gào, mang theo linh lực kinh người nhắm vào Bạch Hiên.
Quách Hung cũng
hét lớn, linh lực màu vàng đất tuôn ra, một tấm chắn vàng sẫm xuất hiện, trên
đó có khắc chữ Trọng Sơn Nhạc, toát ra khí thế vững vàng nặng vô cùng.
- Không biết tự lượng
sức!
Bạch Hiên nhìn
công kích kinh người kia, hắn chỉ cười lạnh, huyết thương rung động, linh lực đỏ
sẫm tuôn ra như sông máu chặn đứng công kích của ba người kia.
"Ầm!"
Mảng rừng bên dưới
tan hoang trước lực nổ kinh khủng, phong bạo linh lực hình thành đáng sợ.
Đại chiến bùng nổ.
. . .
"Ầm!"
Hắc Ma trụ mang
hung sát khí đậm đặc như một con mãnh thú hung hãn viễn cổ chui tọt vào khí hải
của Mục Trần.
Cảm giác đau nhức
như muốn xé toang khí hải của hắn.
Luồng khí đỏ sẫm
cuồn cuộn không ngừng đổ vào khí hải, Hắc Ma trụ vang lên những tiếng ù ù, như
công khai tuyên bố nó đã chiếm cứ nơi đó.
Thần Phách Mục Trần
đứng thẳng trên quang luân linh lực, gương mặt nghiêm trọng nhìn vào hung sát
khí ào ào đổ tới. Phía sau nó, Cửu U Tước cũng đứng dậy trên đóa hoa Mandala,
đôi cánh phần phật hắc viêm luôn đề phòng hung sát khí và Hắc Ma trụ.
- Ngươi điều động
hoa Mandala đi, ta đến ngăn nó lại.
Cửu U Tước nói.
- Ừm!
Mục Trần gật đầu,
Thần Phách lắc mình đứng lên hoa Mandala, rồi nó ngồi xuống. Mặc dù vẫn chưa thể
hoàn toàn điều khiển được hoa Mandala, nhưng dù sao cũng có một chút, vẫn có thể
khiến nó làm theo ý mình được.
"Kwoork!"
Cửu U Tước đập
cánh, hót lên thanh thúy, Cửu U Hỏa hừng hực bùng lên, biển hắc hỏa tuôn ra
ngăn cản hung sát khí cuồn cuộn từ Hắc Ma trụ tiến tới.
"phừng phừng!"
Gặp ngăn chặn, Hắc
Ma trụ lập tức phản kháng, những tiếng động vang vọng, biển máu càng lúc càng đậm,
dồn dập đánh vào biển hắc viêm, không ngừng ăn mòn lẫn nhau.
Cửu U Tước mặc dù
vận chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, nhưng có vẻ như Hắc Ma trụ kia cũng
không ở trong trạng thái toàn thịnh, thành ra thế của cả hai trở nên giằng co,
chẳng ai chiếm được thượng phong.
Nhưng thế giằng co
trong cơ thể Mục Trần cũng không phải là tốt, hung sát khí quá mức bá đạo, cứ để
nó ở lâu trong người sẽ khiến thân thể bị tổn thương, phải mau chóng giải quyết
cho tốt.
Thần Phách Mục Trần
vẫn tĩnh lặng ngồi đó, tình huống khẩn cấp nhưng hắn không bối rối, vì có gấp
gáp cũng chẳng ích gì.
Tâm thần yên tịnh,
cách ly với bên ngoài, chìm vào đóa hoa Mandala màu tím.
Một cảm giác thần
bí dập dờn trong người.
Đóa hoa Mandala nở
ra mang theo hào quang ám tử sắc, xinh đẹp mà diệu kỳ, đồng thời cũng có lực lượng
đáng sợ.
Hào quang ám tử
kim dần hình thành những khối tròn lơ lửng quanh đóa hoa, mơ hồ như có âm thanh
cổ xưa cất lên, quanh quẩn trong khí hải.
Những tiếng nói cổ
xưa đó truyền ra, biển máu hung sát bá đạo cuộn trào theo cái cách lo lắng.
Hắc Ma trụ ẩn
trong biển máu cũng phát sáng huyết văn, tiếng nói cổ xưa kia khiến cho nó cảm
thấy không thoải mái và bất an.
Càng như vậy, lại
càng khiến nó hung lệ, biển máu dâng cao, Hắc Ma trụ đột ngột bắn ra, thế như
chẻ trẻ phá tan tành hắc viêm hải do Cửu U Hỏa hình thành.
- Cho nó lại đây!
Cửu U Tước cả
kinh, định ngăn cản, nhưng tiếng Mục Trần vang lên khiến nó ngừng lại. Lúc này
Thần Phách của hắn đã mở mắt, mà đôi mắt mang theo một màu ám tử kim kỳ dị.
Thần Phách Mục Trần
nhảy ra khỏi hoa Mandala, đóa hoa lập tức bùng lên những sợi tơ sáng màu ám tử
giao nhau, dường như đang may thành một cái lưới tím.
"Vụt!"
Lưới tím bay vút
ra, trùm lấy Hắc Ma trụ. Chính lúc Hắc Ma trụ bị bắt lấy, huyết hải lập tức tan
rã.
"Bang
bang!"
Hắc Ma trụ rung
rinh chấn động, huyết văn hiện lên, hình thể biến ảo không ngừng, muốn giãy ra.
Nhưng cái lưới kia
không đơn giản, nhìn qua chỉ như là những tia sáng, nhưng bên trong nó còn có
những ký hiệu thần dị vô cùng kỳ lạ chuyển động, không cho Hắc Ma trụ thoát ra.
Hoa Mandala chậm
rãi chuyển động kéo lưới, Hắc Ma trụ thì bị bắt trói giãy giụa không nổi, nhìn
cứ như một đóa hoa ăn thịt người bắt được con mồi.
"Ầm! Ầm!"
Hắc Ma trụ càng
lúc càng điên cuồng chống lại, biển máu lại xuất hiện, dũng mãnh đánh phá. Hung
sát khí thái cổ áp bức hoa Mandala phải dừng lại.
Hiển nhiên, hoa
Mandala thần bí, Hắc Ma trụ cũng chẳng kém thần dị.
- Cửu U Tước, bắn
nó!
Mục Trần vội vàng
nhờ đến Cửu U Tước.
Cửu U Tước gật đầu,
đôi cánh vỗ mạnh, hắc viêm liền hội tụ thành một cái lông đen, bề ngoài không
thấy một chút hắc viêm nào, nhưng sức mạnh khủng bố lại tiềm ẩn trong đó.
"Véo!"
Cái lông bắn ra,
như tia chớp bắn phá Hắc Ma trụ, khiến nó chấn động rung chuyển, văng đi một đoạn
rồi lại bị kéo vào trong hoa Mandala.
Nhất thời đóa hoa
xinh đẹp mềm rũ xuống, quang văn lưu động bắn ra, hóa thành những xiềng xích
màu tím quấn chặt lấy Hắc Ma trụ.
"Rầm Rầm!"
Hắc Ma trụ giãy giụa
điên cuồng, chấn đứt không ít xích tím, nhưng số lượng tử xích quá nhiều cuồn
cuộn không dứt, cuối cùng hoàn toàn phong ấn nó lại, không động đậy được nữa.
Mục Trần và Cửu U
Tước đều thở phào nhẹ nhõm.
Thần Phách Mục Trần
thật cẩn thận đến gần, Hắc Ma trụ đứng thẳng trên đóa hoa, xiềng xích quấn chặt
lấy kín kẽ, trấn áp phong ấn một cách cường hoành mạnh mẽ.
- Cuối cùng cũng
thu phục được nó.
Mục Trần cười,
nhìn vào Hắc Ma trụ, ánh mắt đột nhiên trợn lên, kinh ngạc hét to:
- Này! Hắc Ma trụ
có chữ viết này....
Những chữ viết cổ
kính mà hư hỏng, Mục Trần nhíu mày khó khăn đọc ra.
- Đại. . . Tu Di.
. . Ma Trụ?
Mục Trần lẩm bẩm:
- Đại Tu Di Ma Trụ,
là tên của nó sao?
- Ngươi chắc phải
biết chứ? Ngươi sống nhiều năm như vậy...
Mục Trần quay sang
nhìn Cửu U Tước, kinh nghiệm của nó dĩ nhiên nhiều hơn hắn vô kể.
Cửu U Tước trợn mắt:
- Trong tộc Cửu U
Tước, ta cũng mới trưởng thành thôi!
Mục Trần giật mình
cả kinh:
- Mới vừa trưởng
thành lại lợi hại như vậy?
Cửu U Tước kiêu
hãnh ngẩng mặt lên:
- Ngươi nghĩ chỉ
có nhân loại mới có tuyệt thế thiên tài sao?
Mục Trần sờ sờ cái
mũi.
Cửu U Tước hạ mình
nằm xuống, liếc nhìn Mục Trần:
- Bây giờ lo mà
thu dọn tàn cục trong cơ thể ngươi đi. Hắc Ma trụ tuy đã bị phong ấn, như mà lượng
hung sát khí nó để lại trong cơ thể ngươi không ít đâu, không đuổi nó ra sớm,
thân thể sớm muộn cũng bị nó ăn mất.
Mục Trần cười, hắn
dĩ nhiên tự biết tình huống cơ thể, nhưng lại không hoảng hốt. Hắn nheo mắt, có
vẻ gì đó khá nguy hiểm.
- Hung sát khí,
cũng là một loại sức mạnh đó... Cũng hay, giờ ta cũng cần mượn chúng nó một
chút.
======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét