"Uỳnh!"
Đất đá phủ đầy lá
khô trong rừng bỗng rung lên, một tiếng gầm vang ra xa xa, nhìn lại theo tiếng
gào hung bạo đó, là một con gấu lớn màu vàng đất cao mấy thước, đang vung vẩy
hai bàn tay đầy vuốt cực lớn như thiết chùy, điên cuồng vồ tới thân hình bé nhỏ
xinh đẹp trước mặt nó.
Đối mặt móng vuốt
cự hùng, thân ảnh xinh xắn kia lui về sau, đoản kiếm bao bọc linh lực như linh
xà xuất động, xẹt qua xẹt lại trước bộ lông có hoa văn màu trắng trên ngực, để
lại những vết máu đỏ thẫm.
"Gràooooo!"
Lồng ngực đau đớn,
khiến cho cự hùng càng thêm cuồng dã, trên móng vuốt tràn ngập linh lực vàng sẫm,
một chưởng đánh ra lưu lại những cái rãnh sâu hoáy dưới mặt đất. Nếu cô gái kia
mà không tránh được, tuyệt đối chắc chắn sẽ trọng thương với duy nhất một kích
này.
Bất quá còn may cô
gái kia khá nhanh nhẹn, né tránh không ngừng, rồi nhân dịp cự hùng sơ hở mà lưu
lại vài dấu trên cơ thể cự hùng.
Hai cái bóng một
to một nhỏ không ngừng giằng co. Khoảng 10 phút sau, dường như cự hùng đã không
còn cầm cự nổi trước lượng máu mất đi quá lớn như vậy, cơ thể khổng lồ hùng
tráng như đá núi ầm ầm ngã xuống.
Cô gái xinh đẹp
nhìn thấy cự hùng ngã vật ra giãy chết, cũng thở dài nhẹ nhõm như trút đi gánh
nặng, tay lau mồ hôi trên trán, hổn hển quay đầu lại. Cách đó không xa, dưới
tán một cây đại thụ có một thiếu niên cao ráo đang tủm tỉm cười quan sát nàng.
- Cũng không tệ lắm.
Mục Trần bước tới,
thoáng nhìn thi thể cự hùng to đùng kia, rồi chỉ vào một chỗ hoa văn màu trắng
lúc này đã đầy những vết máu, nói:
- Ngươi ra tay vẫn
chưa quyết đoán, đây là vị trí yếu hại nhất, chỉ cần một sơ hở đã có thể giết
chết, lúc nãy ngươi phí công vô ích quá nhiều, nếu Sơn Nhạc Hùng này mạnh hơn
chút nữa, e rằng kẻ bị vắt kiệt sức trước sẽ là ngươi.
Đường Thiên Nhi
nhìn qua một chỗ cách đó không xa, trên mặt đất cũng có một đầu Sơn Nhạc Hùng
đang nằm chết. Trên ngực nó chỗ bạch văn, chỉ có duy nhất một lỗ máu to tướng.
Vị trí đó cực kỳ chính xác, ngay tim Sơn Ngạc Hùng. Dĩ nhiên là một kích giết
chết.
Đó là chiến tích của
Mục Trần, Đường Thiên Nhi cũng đã thấy hắn một kích sắc bén, tàn nhẫn, tinh chuẩn,
không chút do dự. . . Cái tư thái kinh tâm động phách liệp sát linh thú mà vẫn
thong dong, thật hơn xa bộ dáng chật vật gian nan của nàng.
- Ngươi quả là biến
thái, ta sao có thể so với ngươi!
Đường Thiên Nhi
chu miệng giận dỗi. Nàng không thường xuyên liệp sát linh thú, nhưng có thể nhận
thấy được, bản lĩnh của Mục Trần không yếu hơn bọn người thám hiểm giả thường
lăn lộn vào sinh ra tử. Như thế thì bản thân nàng so thế nào cho được?
Bất quá mặt ngoài
giận dỗi, trong lòng lại bội phục. Một đường đến đây, có Mục Trần chỉ điểm,
nàng đã thoát khỏi sợ hãi ban đầu khi đối mặt linh thú hung ác lại có thực lực
ngang bằng hoặc cao hơn một chút. Hiện tại nàng đã có thể một mình một kiến giết
chết linh thú có thực lực khoảng Linh Động cảnh trung kỳ. Nhưng có vẻ trong mắt
của Mục Trần kia, gương mặt trước sau vẫn cười nhàn nhạt nhu hòa, bình tĩnh
thong thả, tràng chiến đấu hung hiểm kinh hãi của nàng lại bình thường không
đáng kể.
Đường Thiên Nhi đảo
mắt, nhìn thiếu niên đang ngồi cạnh thi thể Sơn Nhạc Hùng thu lấy tinh phách, vết
máu lốm đốm bắn lên người. Gương mặt thiếu niên ngây ngô nhưng khí chất lại hơn
hẳn một thiếu niên, khiến cho nàng khẽ cười đỏ ửng mặt.
- Hôm nay thu hoạch
không nhỏ, mới đi một chút đã được tám viên sơ cấp tinh phách.
Mục Trần cất tinh
phách Sơn Nhạc Hùng, đứng dậy khẽ cười nói chuyện với Đường Thiên Nhi.
Nghe thấy thành
tích bất phàm như thế, Đường Thiên Nhi cũng mỉm cười ra mặt. Thu hoạch hôm nay
rất đáng hài lòng.
- Đi thôi, tiếp tục,
thành tích chỉ là việc nhỏ. Cơ hội tôi luyện thế này vẫn nên tận dụng thật tốt.
Mục Trần cười, vừa
muốn đi vào sâu thêm, đột nhiên chân mày nhíu lại, nhìn về một hướng bên phải.
- Sao vậy?
Đường Thiên Nhi thấy
thế, không khỏi thắc mắc.
- Bên kia có động
tĩnh, đi xem đi.
Mục Trần suy nghĩ,
vẫy tay gọi Đường Thiên Nhi đi nhanh hơn về hướng đó. Nàng thấy vậy cũng vội đuổi
theo.
. . .
Rừng rậm, hơn mười
đệ tử Bắc Linh Viện gom lại một chỗ, nhưng lúc này sắc mặc xanh mét căng thẳng
nhìn phía trước. Bên đó có hơn mười người ra vẻ biếng nhác đang dựa vào thân
cây, ánh mắt họ có vẻ trêu chọc những đệ tử này.
Hành động của đám
người có vẻ biếng nhác, nhưng lại khiến người ta sinh ra cảnh giác. Ánh mắt
sáng ngời rất lợi hại, như có mùi vị huyết tinh toát ra.
Đúng là một đội
thám hiểm.
- Các ngươi muốn
gì?
Trước nhóm đệ tử Bắc
Linh Viện, có vài gương mặt khá quen thuộc. Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn, thậm chí
ngay cả Khương Lập, Đằng Dũng cũng ở đây, sắc mặt cả bọn đều giống những đệ tử
Bắc Linh Viện khác, phẫn nộ mà kiêng dè.
Dù sao họ cũng chỉ
là những thiếu niên mười mấy tuổi, đối mặt linh thú hung ác còn kinh khiếp, huống
chi trước mặt là một đội thám hiểm, đao của họ cũng thường xuyên liếm máu người.
Cái vẻ lơ đãng mà hung ác tàn độc, thừa đủ để cho cả đám rét run.
- Các ngươi là những
tên nhóc lông mọc chưa đủ đó à...
Một gã mặc giáp da
tủm tỉm cười nói, tỏ vẻ miễn cưỡng:
- Ta không phải đã
nói rồi sao, đem tinh phách linh thú trong tay ra đây cho ta.
- Ngươi muốn cướp?
Một gã thiếu niên
phẫn nộ quát.
- Thông minh!
Thanh niên kia cười
to, những đồng bọn của hắn cũng cười vang, dĩ nhiên họ thấy việc này cũng là một
kiểu lạc thú.
- Chúng ta là đệ tử
Bắc Linh Viện, hai vị đạo sư thực lực Thần Phách cảnh đang ở đây!
Có đệ tử đem Mạc
sư Tịnh sư ra dọa, định khiến cho những người kia sợ hãi mà lui.
- Ta biết chứ, các
ngươi tới đây tu hành chứ gì? Vậy đạo sư của các ngươi có nói gặp cướp cũng là
một loại tu hành không?
Thanh niên bĩu môi
cười nói:
- Chỉ cần không giết
các ngươi, hai vị đạo sư kia cũng không thèm để ý.
- Thành ra... giao
hết ra đây, đừng có khiến cho ta động thủ... ta vốn rất thô bạo a!
Thanh niên kia nhếch
miệng cười, khoe cái răng nanh nhọn hoắt như dã thú khiến kẻ khác phát lạnh.
- Ngươi...
Mặc Lĩnh nhịn không
được nổi giận, nắm chặt tay.
- Muốn động thủ à?
Lên, lên... Ngươi cũng có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ như ta, cũng nên thử
xem chúng ta ai lợi hại hơn?
Thanh niên kia
nhìn Mặc Lĩnh, càng cười lớn hơn, trong tiếng cười mang theo khí vị tanh tưởi.
Mặc Lĩnh nhìn thấy
thanh niên như một đầu báo đang nhăm nhe nhìn con mồi, trong lòng cũng lạnh
run. Tuy đều là Linh Động cảnh hậu kỳ, nhưng khí thế của hắn ta không phải loại
mà bản thân có thể so sánh. Hơn nữa sau lưng kẻ kia còn có đồng bọn, cũng tỏ ra
không yếu hơn chút nào.
Mặc Lĩnh căm tức,
lát sau bàn tay nắm chặt khẽ buông lỏng, nhăn nhó. Bất đắc dĩ nhìn bọn người
Đàm Thanh Sơn, Khương Lập... lắc đầu.
Bọn Đàm Thanh Sơn
cũng chỉ có thể thở dài. Họ hiểu rõ hiện tại đứng trước mặt đội thám hiểm giả
này căn bản không cùng cấp bậc trước mắt chỉ có thể nhẫn, coi như không may,
miễn cho tai ương lớn hơn.
- Thức thời như thế
mới là trẻ ngoan chứ a.
Nhìn thấy hành động
của đám nhóc bên kia, tên thanh niên này mới cười nói hài lòng, mang theo vẻ
trào phúng tràn ngập. Đệ tử Bắc Linh Viện ư? Thật là đáng cười mà.
- Các ngươi đang
làm gì vậy?
Ngay lúc đó, đột
ngột một câu hỏi từ sau lưng vọng tới, cả bọn quay đầu lại nhìn, thấy Mục Trần
và Đường Thiên Nhi đang đứng cách đó không xa nhìn lại.
- Mục Trần?
Mặc Lĩnh nhìn thấy
Mục Trần, phản ứng đầu tiên là vui vẻ, nhưng chợt nghĩ lại, vội ra dấu cho tên
kia ý bảo nhanh chóng chạy đi tránh xa chỗ này.
- Sao vậy?
Thế nhưng Mục Trần
giống như không thấy họ ra dấu, ngược lại còn đưa cái nục cười ngu ngốc cùng với
Đường Thiên Nhi bước tới.
- Hê, lại có chú
dê béo a.
Thanh niên kia cười
càng rõ nhìn Mục Trần, chợt ánh mắt thấy Đường Thiên Nhi bên cạnh, sáng ngời
lên, miệng huýt sao, trêu ghẹo:
- Lại còn có tiểu
mỹ nhân a!
Đường Thiên Nhi nổi
đóa trừng mắt nhìn thanh niên bên kia, chẳng qua nét giận càng thêm phong tình,
ngược lại còn khiến tên kia ngẩn ngơ.
Mặc Lĩnh thấy Mục
Trần thản nhiên bước tới, lắc đầu thầm than, rồi mới tóm lược sự tình một chút.
- Cướp? Các ngươi
thật đúng là không may.
Mục Trần nghe
xong, nhịn không được cũng cười, nói.
- Không phải bây
giờ ngươi cũng vậy sao?
Khương Lập trợn mắt,
lúc nào rồi còn cười được.
- Này, tiểu tử
kia, nếu đã đến thì cũng lấy tinh phách linh thú ra giao cho ta đi. Còn nữa, bảo
tiểu mỹ nhân đem qua đây, dù sao cũng không thể trọng tiền khinh mỹ nữ được a..
Thanh niên nọ ngoắc
ngoắc, cười nhạo.
- Của ta cũng muốn?
Mục Trần nhướng
mày tỏ vẻ kinh ngạc.
- Ai bảo ngươi ngu
ngốc chạy tới, cám đám nhóc tụi bay thật đúng là bản lĩnh a, thiên phú thật là
làm cho ta hâm mộ. Nhưng mà thực ra muốn đánh nhau, chờ vài năm nữa đi bé.
Thanh niên kia tỏ
vẻ như bất đắc dĩ lắm phải giải thích.
- Ta có một viên
tinh phách linh thú, cho ngươi đi.
Mục Trần gãi đầu,
lấy ra một viên tinh phách bước tới bên kia.
- Lãng tai à nhóc?
Ta nói ngươi bảo tiểu mỹ nhân đem qua đây, cái tên tiểu tử đáng ghét.
Tên kia nhíu mày lải
nhải.
Hắn còn đang lải
nhải, Mục Trần đã tới trước mặt, nắm tay đưa tinh phách qua.
Thanh niên giơ tay
định chộp lấy tinh phách linh thú, bàn tay bên này bất mãn định vỗ đầu Mục Trần.
Bất quá bàn tay chưa kịp chạm vào tinh phách, con ngươi đen láy của Mục Trần chợt
phát lạnh.
Lật bàn tay ra, một
luồng hắc ám xuyên phá không gian xảo quyệt tàn nhẫn vẽ một vòng cung đâm vào
lòng bàn tay tên cướp, máu tươi tung tóe.
Biến cố phát sinh
như chớp, không kẻ nào kịp phản ứng, thậm chí sau tên cướp kia có không ít đồng
bọn kinh ngạc trố mắt nhìn máu tươi tung tóe.
Dưới vô vàn ánh mắt
ngạc nhiên, thiếu niên khôi ngô ngẩng đầu cười.
- Ái da xin lỗi a,
đột nhiên ta lại không muốn cho nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét