Trong rừng cây rậm rạp, tên cướp nọ cũng ngạc nhiên nhìn
lòng bàn tay đầy máu. Phải vài giây sau, đau đớn truyền ra khiến hắn bừng tỉnh,
khuôn mặt đang cười nhạo cũng trở nên nhăn nhó hầm hè.
Đám người Mặc Lĩnh
đứng xa xa cũng trợn mắt há mồm, không ngờ Mục Trần cả gan gây khó dễ, hạ thủ lại
hung tàn như thế.
- Tiểu tử, muốn chết?
Tên cướp khẽ run
lên, sắc mặt dữ tợn.
Mục Trần thản
nhiên nhìn hắn, phân trần:
- Là một thám hiểm
giả có kinh nghiệm, ngươi còn không biết đến cái chuyện lật thuyền trong mương
nó ra làm sao a?
- Ha ha ha, giỏi
cho tiểu tử.
Nghe hắn nói, tên
cưới đang giận dữ đột ngột cười lớn, những đồng bọn sau lưng vừa rút đao tiến
lên bị hắn phất tay ngăn lại. Tùy tay xé áo băng lại vết thương trong lòng bàn
tay, ánh mắt ác độc tập trung vào Mục Trần, nói:
- Vậy chuyện kế tiếp
ra sao, ngươi hẳn là cũng biết chứ?
- Đánh phải không?
Mục Trần cười nói.
- Khá, ngươi dám
ra tay đột ngột, thật lại khiến ta không phẫn nộ lắm, ngược lại còn thích cái
dũng khí của ngươi, một kẻ thiên phú ngút trời mà không có huyết tinh cũng chỉ
là phế vật, ngươi thật khác đám cừu bên kia.
Thanh niên vẫn tập
trung hai mắt không rời Mục Trần:
- Ta tên gọi Lâm
Trung, thích là thích, nhưng răng đền răng, hiện tại cho ngươi một cơ hội. Thắng
ta, ngươi và bạn bè tự nhiên rời đi, ta không so đo một đao này với ngươi. Còn
mà thua, để lại một ngón tay, coi như giáo huấn đi.
- Đương nhiên,
ngươi có thể không đáp ứng, bất quá ngươi và mấy tên nhóc kia hôm nay e là phải
chịu khổ da thịt một chút. Mặc dù không thể giết các ngươi, nhưng tin ta đi, ta
có đủ trò cho các ngươi ăn khổ.
- Còn lựa chọn
khác không?
Mục Trần nhún vai.
- Ngươi nói đi?
Lâm Trung trợn mắt.
- Vậy à, thôi
thì... ra tay đi!
Khi hắn vừa thốt
ra, hai mắt nhíu lại, một bước mạnh mẽ tung ra, song chỉ uốn khúc, linh lực ám
hắc bao phủ ngón tay, kình phong sắc bén kì lạ nhanh như chớp đâm tới cổ họng
Lâm Trung.
- Còn muốn lên?
Bất quá Lâm Trung
kia không giống như những đệ tử thiếu thực chiến của Bắc Linh Viện, hơn nữa vừa
mới ăn khổ, đã đề cao cảnh giác với Mục Trần. Do vậy khi hắn vừa ra tay, Lâm
Trung có một chút kinh ngạc nhưng không chút hoảng sợ, cánh tay giơ lên đồng thời
khởi động linh lực, chắn ngang cổ họng.
"Kình!"
Song chỉ đâm vào
cánh tay Lâm Trung, như đoản kiếm đâm vào khối thép, chấn ngón tay hắn run rẩy.
Thực lực Lâm Trung quả là có cân lượng, đã đạt đến cực hạn Linh Động cảnh, tiến
thêm một bước nữa sẽ trở thành cường giả Linh Luân cảnh.
Ý nghĩ xẹt qua
trong đầu, Mục Trần ra tay không dừng lại, ngón tay co ra, hóa chỉ thành quyền,
linh lực bọc lấy nắm tay, hung hăng đánh vào thái dương của Lâm Trung.
"Chát
chát!"
Lâm Trung cũng đột
nhiên xuất chưởng, chống đỡ hai quyền của Mục Trần, hai nguồn linh lực đối cứng,
khí lãng khuếch tán, khiến cho lá khô dưới đất rừng cuồn cuộn tung bay.
Ngạnh đấu, Mục Trần
nhất thời bị đẩy lui mấy bước, Lâm Trung cũng lui sau một bước, ánh mắt hơi
kinh hãi. Nháy mắt tiếp xúc, hắn nhận thấy rõ sự bá đạo trong ẩn chứa trong
linh lực ám hắc nọ, linh quyết mà tiểu tử trước mặt tu luyện thật không bình
thường.
- Tiểu tử thú vị!
Lâm Trung quát lạnh,
linh lực hùng hồn phóng ra, song chưởng như đao, quét thành một đường cong
không chút lưu tình trảm tới những chỗ yếu hại quanh thân Mục Trần.
Đường Thiên Nhi, Mặc
Lĩnh... đứng sau nhìn thấy thế công của Lâm Trung, cũng lạnh run toát mồ hôi,
những người kia quả là những tên liều mạng a.
Bất quá đối mặt thế
công sắc bén đó, Mục Trần chưa hề tỏ ra sợ hãi, nhẹ nhàng di chuyển, đôi mắt vẫn
luôn tập trung vào thế công của Lâm Trung, ngẫu nhiên tung ra vài quyền ngạnh
chiến cùng đao phong, nhưng vừa chạm liền lui ngay, từng bước từng bước bị bức
lùi lại, dù vậy Lâm Trung vẫn chưa làm gì được hắn.
Phía bên đồng bọn
Lâm Trung, những tên này vốn ôm suy nghĩ đứng xem biểu diễn, nhưng sắc mặt càng
lúc càng trở nên nghiêm trọng, thoáng liếc nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt
đồng bọn.
- Tiểu tử này
không tồi a, thực lực Linh Động cảnh trung kỳ vậy mà vẫn cầm cự đến giờ Lâm
Trung cũng không làm gì được.
Phía sau cùng của
nhóm người này, có một trung niên cường tráng cũng nhìn chằm chằm hai người
đang giao thủ, ánh mắt nghiêm nghị. Lát sau hắn chậm rãi phân tích:
- Một thiếu niên
thật lợi hại, hắn nhìn thấu hết tất cả thế công của Lâm Trung, lúc nào ra tay
cũng là lúc nháy mắt Lâm Trung hết lực, bề ngoài nhìn như đang liên tiếp bại
lui, nhưng có lẽ Lâm Trung đang tức đến hộc máu.
- Cái gì?
Những thám hiểm giả
đều cả kinh, thiếu niên kia có thể nhìn thấu thế công của Lâm Trung? Nhãn lực
gì thế này? Lâm Trung đâu phải như mấy tên nhóc trong học viện kia...
- Đội trưởng,
ngươi không nhìn lầm chứ?
Nam tử cường tráng
liếc nhìn bọn họ:
- Nếu thiếu niên
đó cũng có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, không ai trong các ngươi có thể làm
đối thủ. Chỉ không biết Bắc Linh Viện đào đâu ra tên đệ tử lợi hại như vậy từ
khi nào.
- Không thể nào!
- Lâm Trung không
nhịn nổi nữa rồi
Nam tử cường tráng
cười nhạt.
Nghe thế, ánh mắt
bọn họ đều quay lại nhìn, sắc mặt Lâm Trung đỏ lên, trên nắm tay có ngân quang
lóe sáng, trong không khí như truyền ra tiếng sấm mơ hồ gầm rú.
- Đã vận dụng đến
Lôi Bạo quyền? Đòn sát thủ của Lâm Trung a! Quả nhiên đã bị bức ép đến hung hãn
rồi.
- Tiểu tử, tiếp
chiêu!
Lâm Trung đỏ mặt
lên, ngân quang trên nắm tay càng lúc càng rực rỡ, dao động cuồng bạo dữ dội
khuếch tán.
Mục Trần nhìn ngân
quang trên nắm tay đối thủ, ánh mắt cũng run rẩy, tay phải nắm chặt.
"Phốc!"
Lâm Trung co chân,
rồi đột nhiên phóng ra tung quyền, khí lãng cuồn cuộn quét đi, tiếng vang ầm ầm
như sấm.
- Lôi Bạo quyền!
Một quyền cuồng bạo,
mang theo lực phá hoại kinh người công kích Mục Trần. Lá khô bị cuốn theo khí
lãng, tạo thành một cơn lốc lá khô cuồn cuộn xoáy qua.
Nhìn quyền kinh
người đó, nhóm Đường Thiên Nhi kinh hãi thất sắc.
Mục Trần hít sâu một
hơi, lòng bàn tay cũng bộc phát linh lực hắc ám. Thân thể cong lại như trường
cung, rồi bắn ra như tên, hắc ám bọc lấy nắm tay, cũng tung ra một quyền!
- Sâm La Tử Ấn!
Hắc ám ngưng tụ
thành một hắc ấn, mang theo linh lực bá đạo, chính diện đối cứng dưới con mắt
kinh ngạc của mọi người ở đây.
"Đùng!"
Tiếng nổ kinh khủng
vang lên, vị trí hai người đặt chân, mặt đất cũng bị chấn tạo ra những vết nứt
lan rộng dần, cỗ khí lãng va chạm thổi tung lá khô bay tứ tan.
Trên gương mặt cả
hai, lúc này đều trắng bệch, khí lãng chợt bùng nổ mạnh mẽ, đẩy lui cả hai, lảo
đảo suýt té.
Ngạnh chiến, khó
phân cao thấp!
Mọi người chung
quanh đều há mồm.
- Ngươi!
Lâm Trung ổn định
hai chân, sắc mặt biến đổi không ngừng nhìn Mục Trần. Kết quả trận này khiến hắn
cũng khó tin, đồng bọn hắn lúc này bắt đầu tiến lên, ánh mắt bất hảo nhìn Mục
Trần.
Mục Trần thấy thế,
cũng cười lạnh, song chỉ khép lại, một hạt châu đỏ rực xuất hiện, dao động cực
kỳ cuồng bạo phát ra.
- Sao? Ỷ đông hiếp yếu?
Đồng bọn của Lâm
Trung nhanh chóng nhận ra cỗ linh lực cuồng bạo trên tay Mục Trần, thất thanh
hô:
- Phá Linh châu?
Không ai dám tiến
lên một bước, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Mục Trần. Khó trách tiểu tử này căn bản
không hề sợ bọn họ, thì ra có bản lĩnh này. Nhìn dao động linh lực trong Phá
Linh châu kia, có lẽ thừa sức trọng thương cường giả Linh Luân cảnh.
Không khí đột ngột
căng thẳng, nhóm Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh cũng nhanh chóng chạy ra sau lưng Mục
Trần, cảnh giác nhìn những tên thám hiểm giả.
- Dừng tay!
Một tiếng quát nặng
nề vang lên từ phía sau bọn Lâm Trung, nam tử cường tráng chậm rãi bước lên,
nhíu mày nói:
- Các ngươi làm gì
đó? Thua người không thua trận, làm thế này không phải bôi tro trát trấu lên mặt
mũi Bạo Lôi đội chúng ta sao?
Nam tử cường tráng
mới quay qua Mục Trần, cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ
này, ngươi rất lợi hại, sự việc hôm nay chấm dứt, trước đó nếu có đắc tội bạn
bè của ngươi, mong thông cảm cho.
- Khách sáo rồi.
Mục Trần cười,
nhoáng lên một cái thu lại Phá Linh châu cất đi. Ngay lúc đó hắn cũng thấy rõ
nam tử kia mới bớt căng thẳng, dĩ nhiên là e ngại Phá Linh châu này.
- Tiểu tử ngươi thật
bản lĩnh.
Lâm Trung sắc mặt
biến ảo cũng hồi phục lại, nhìn Mục Trần, khẽ liếm môi nói.
Mục Trần mỉm cười,
cũng không nói gì thêm:
- Vậy kết thúc ở
đây đi.
Hắn vừa định dẫn mọi
người đi, chợt.
- Chờ chút!
Nam tử cường tráng
thấy vậy, vội quýnh lên, tiến tới vài bước gọi.
Mục Trần cảnh giác dõi theo hắn, bàn tay thu
vào tay áo, chuẩn bị lấy Phá Linh châu ra lại:
- Còn chuyện gì?
Nhìn ánh mắt của hắn,
nam tử kia hơi do dự một chút, mới nói:
- Vị tiểu huynh đệ
này, ta định hợp tác với ngươi một chút, không biết ngươi có hứng thú?
- Hợp tác?
Mục Trần nghe thấy,
nhíu mày.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét