Trong doanh trại bỗng dưng xuất hiện một đám người lạ dĩ
nhiên thu hút không ít ánh mắt tò mò của chúng đệ tử, bất quá chẳng ai dám tới
gần ngăn cản họ, vì sát khí từ những tên kia tỏa ra quá đậm, khiến cho những kẻ
khác chung quanh cảm thấy hơi sợ hãi.
- Người của Liễu vực?
Mục Trần cũng nhíu
mày nhìn đột ngũ xa lạ kia, những người này đến Bắc Linh Nguyên để làm gì?
Mạc sư hiển nhiên
cũng nghi hoặc, chậm rãi bước qua đội ngũ bên đó. Bên phía đội ngũ kia, một nam
tử trung niên cũng vội vã bước lại, ôm quyền chào hỏi:
- Vị này hẳn là Mạc
sư của Bắc Linh Viện phải không? Liễu vực Liễu Minh, không mời mà đến, nếu có
quấy rầy, mong được thứ lỗi.
- À, ra là tam gia
Liễu vực Liễu Minh a.
- Nào dám xưng hô
như thế trước mặt Mạc sư, chỉ là người ngoài đồn đại thôi.
Liễu Minh vội vàng
lắc đầu, thái độ lại tỏ ra khá khiếm nhường.
- Liễu Minh? Tam
gia của Liễu vực sao. . .
Đứng ở phía sau Mạc
sư, Mục Trần lẩm bẩm quan sát nam tử trung niên kia. Người nọ bề ngoài khá ốm yếu,
hai bàn tay như ưng trảo, ốm trơ xương nhưng rất mạnh mẽ sắc bén, lúc này gương
mặt hắn tươi cười rạng rỡ.
Với cái tên Liễu
Minh, Mục Trần cũng không xa lạ gì, hắn cũng không ít lần được nghe phụ thân và
Chu thúc kể. Người này là em ruột của Liễu Kình Thiên, vực chủ Liễu vực, cũng
là cánh tay đắc lực, thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, cách Thần Phách cảnh chỉ
có một bước nhỏ nữa, ở Bắc Linh cảnh cũng là một trong những nhân vật tiếng tăm
không nhỏ.
- Các ngươi đây
là...?
Mạc sư nhìn Liễu
Minh và đội ngũ có vẻ không thích hợp với doanh trại của mình, vẻ mặt không
vui. Doanh trại này chỉ có đệ tử đang tu hành, sát khí quá đậm thế này, e rằng ảnh
hưởng không nhỏ tới những đệ tử đang tu luyện.
- Mạc sư, tam thúc
đang thi hành nhiệm vụ, biết ta và Liễu Dương đang ở đây, nên ghé qua thăm một
chút, cũng không có ý quấy rầy.
Phía sau Liễu
Minh, Liễu Mộ Bạch mỉm cười bước ra nói.
- Nhiệm vụ?
Liễu Minh giải
thích:
- Liễu vực chúng
ta có một đoàn vận chuyển đồ vật quan trọng giữa đường bị Huyết Đồ đoàn đánh cướp.
Tuy sau đó nhân thủ Liễu vực kịp thời ứng cứu tiễu trừ, nhưng đầu lĩnh Huyết Đồ
đoàn đã chạy trốn. Sau đó chúng ta truy đuổi hắn chạy đến Bắc Linh Nguyên, đến
đây muốn nghỉ lại một đêm, ngày mai lại truy bắt.
- Huyết Đồ?
Nghe hung danh đó,
Mạc sư cũng khó chịu, đó là một băng cướp khá tàn ác ở Bắc Linh cảnh, đao trong
tay không biết đã liếm máu bao nhiêu người, loại cùng hung cực ác này lẩn trốn ở
Bắc Linh Nguyên, chẳng phải sẽ uy hiếp đến đệ tử tu hành của họ sao?
Những đội thám hiểm
và thám hiểm giả đơn độc, vì e ngại Bắc Linh Viện mà không dám ra tay ác độc là
một chuyện, nhưng hung đồ lại không hề do dự, lỡ như không may gặp chúng, họa
sát thân ập đến cũng còn chưa biết.
- Ha ha ha, đúng vậy.
Đến đây kỳ thật cũng là muốn nhắc nhở một chút. Mạc sư, tận lực bảo ban đệ tử
chú ý một chút, tránh phát sinh những chuyện không hay. Tên kia rất điên cuồng,
ai ai cũng biết.
Liễu Minh cười
nói.
Mục Trần nghe vậy,
trong lòng cũng kinh ngạc. Danh tiếng Huyết Đồ đoàn dĩ nhiên hắn cũng biết, tuy
hung danh cực thịnh, nhưng bọn người đó cũng đâu phải kẻ ngu, lại cả gan ra tay
với cả Liễu vực?
Xem ra món đồ mà bọn
người kia cướp được cũng khá, nếu không Liễu vực sao lại hưng sư động chúng nổi
giận huyết tẩy cả băng cướp, lại còn đuổi tận giết tuyệt khiến Huyết Đồ chạy trốn
tới nơi này.
- Liễu tam gia,
Huyết Đồ đoàn cướp đồ vật gì của Liễu vực vậy a? Thế mà khiến các vị kéo binh lực
đông đảo đến vậy.
Mục Trần đột nhiên
cất tiếng, ra vẻ ngây ngô tò mò hỏi.
Bỗng dưng có đứa
trẻ đặt câu hỏi, khiến cho Liễu Minh cũng ngẩn người, gượng cười:
- Tiểu huynh đệ,
việc này không thể nói.
Mục Trần mỉm cười,
trong lòng càng lúc càng rõ món đồ đó quan trọng với Liễu vực ra sao.
- Mục Trần, việc này
và ngươi không can hệ gì.
Liễu Mộ Bạch trừng
mắt nhìn Mục Trần.
- Mục Trần?
Liễu Minh nghe được
cái tên cũng khá nổi tiếng đó, hai mắt híp lại nhìn hắn, nói:
- Thì ra là con
trai Mục Phong, người duy nhất ở Bắc Linh cảnh có tư cách tham gia Linh Lộ.
Mục Trần cười gật
đầu, Liễu vực và Mục vực tranh chấp liên miên, cũng xem như quan hệ đối địch,
do vậy với phản ứng đó của Liễu Minh cũng không có gì khó đoán.
- Ha ha ha, đã sớm
nghe nói đến danh tiếng của ngươi, vốn ta nghĩ cái danh ngạch Linh Lộ kia phải
thuộc về Mộ Bạch đó.
Liễu Minh cười nhạt.
Mục Trần mỉm cười,
nhưng không trả lời.
- Việc Huyết Đồ,
đa tạ các vị nhắc nhở, ta sẽ chú ý.
Mạc sư thấy Liễu Minh lời nói bén nhọn, cũng
khá khó chịu. Liễu Minh nói như thế nào cũng là một người khá nổi tiếng ở Bắc
Linh cảnh, vậy mà lại ganh đua miệng lưỡi với một thiếu niên, khí độ cường giả
để đâu chứ?
- Mạc sư, tối nay
chúng ta muốn tạm trú trong doanh một đêm, mong Mạc sư chấp thuận. Ha ha ha,
tuy trước đó Tịch sư đã cho phép, nhưng ta cảm thấy cũng nên có cả Mạc sư cũng
đồng ý thì ổn hơn. Dĩ nhiên nhiệm vụ gác đêm sẽ do chúng ta đảm nhận, cam đoan
mọi người được an toàn.
Liễu Minh vội vàng
nói.
Mạc sư nghe vậy,
suy tư một chút, nếu Tịch sư đã đáp ứng rồi, lão cũng không thể bất kể mặt mũi,
nên đành gật đầu, dẫn bọn người Liễu Minh đi sắp xếp chỗ ở.
- Nghe Trần Thông
nói vừa rồi ngươi muốn giết hắn?
Mục Trần vừa định
về lều của mình, đột nhiên Liễu Mộ Bạch cất giọng nhàn nhạt.
Mục Trần nghiêng đầu
liếc nhìn Liễu Mộ Bạch, mỉm cười:
- Đối với những kẻ
phiền toái, ta vốn không biết viết chữ lưu tình. Sau này nếu thích, thì tự mình
tới đi, đừng có xua chó ra sủa bậy, ta không ngại bẻ răng nó đâu.
Liễu Mộ Bạch hai mắt
lạnh lẽo đăm đăm nhìn Mục Trần, không ngờ tên kia lại dám khiêu khích thẳng mặt
như vậy.
- Nếu có cơ hội,
ta sẽ tự đến thử kẻ có tư cách Linh Lộ thật ra có bao nhiêu cân lượng, mong rằng
ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.
Buông ra lời đe dọa,
Liễu Mộ Bạch cũng không nói nhảm nhiều, quay đít cút thẳng.
Mục Trần chỉ khẽ
cười, thong thả bước về doanh trại đông viện. Đường Thiên Nhi đợi hắn đã lâu, vội
chạy đến cạnh hắn:
- Cái tên Liễu vực
đó thật càn rỡ, đồ đạc bị người ta lấy mất mà còn lên mặt đắc ý.
Nàng vẫn đứng gần
đó từ nãy giờ, dĩ nhiên cũng nghe rõ mọi lời nói của Liễu Minh và Liễu Mộ Bạch,
trong lòng cũng không khỏi khó chịu.
- Tâm tình bực dọc,
cứ cho hắn phát tiết đi.
Mục Trần lại cười,
nhìn thấy Đàm Thanh Sơn, hắn vẫy tay gọi. Tên kia chẳng hiểu chuyện gì nhưng
cũng đi qua, vừa tới bên cạnh liền được Mục Trần nhét vào tay một Ngọc Linh quả
tròn tròn.
- Công lao hồi báo
Mạc sư.
Mục Trần vỗ vai
Đàm Thanh Sơn đang trân mắt tròn mồm nhìn Ngọc Linh quả trong bàn tay, thì thầm.
- Cái này... hả...
a... cho ta thật ư?
Đàm Thanh Sơn kích
động đến đỏ mặt. Lúc nãy bọn Mặc Lĩnh trở về, kể hết chuyện chiến đấu sơn cốc
cho hắn nghe, lại thấy bọn kia mỗi người một viên Ngọc Linh quả, dĩ nhiên cực kỳ
hâm một, lại càng thêm tiếc nuối. Hắn hiểu bọn người Mặc Lĩnh cũng phải đổ mồ
hôi sôi máu mới được đền đáp như thế, cũng chỉ có thể thầm hận thực lực bản
thân kém cỏi, không có biện pháp tham gia.
Gia cảnh thân thế
dù sao cũng không quá tốt, những thứ như Ngọc Linh quả thực sự là không thể mua
nổi. Nhưng lúc này khi không lại được Mục Trần dúi vào tay một viên Ngọc Linh
quả, hắn không cảm kích mới lạ.
- Có ngươi trở về
báo tin, bọn ta mới cất hết lo lắng chuyên tâm đi làm cái việc kia.
Mục Trần cười nói.
- Mục. . . Mục ca,
đa tạ.
Đàm Thanh Sơn giữ
chặt Ngọc Linh quả, cảm kích đến run rẩy.
- Tận dụng tu luyện
thật tốt!
Mục Trần cáo biệt
hắn, rồi cũng quay về lều của mình. Trong áo hắn còn lại bảy viên Ngọc Linh quả,
có mấy món sung túc linh lực này, hẳn là có thể ngưng kết được Sâm La Tử Ấn đạo
thứ hai rồi.
Nghĩ vậy, trong
lòng Mục Trần cũng thấy kích động bước nhanh hơn.
Bóng đêm dần phủ
kín Bắc Linh Nguyên, sắc trời tối đen, trong doanh trại lại đốt lửa lên, đuốc
soi sáng khắp chung quanh, cũng khá náo nhiệt.
Mục Trần trở về
thì không ra ngoài nữa, im lặng ngồi xếp bằng trong lều, hai mắt nhắm nghiền, vận
chuyển Đại Phù Đồ Quyết, linh lực hắc ám nhàn nhạt lóe ra trên người.
Yên tĩnh tu luyện
chừng nửa canh giờ, Mục Trần đột ngột mở mắt, lôi ra một viên Ngọc Linh quả. Dưới
ánh đuốc lờ mờ, Ngọc Linh quả tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhìn rất mê người.
Mục Trần liếm môi, há to miệng trực tiếp nuốt
Ngọc Linh quả vào bụng. Cuối cùng cũng đến lúc ngưng kết Sâm La Tử Ấn đệ nhị ấn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét