Tịch Phỉ lắc lắc cái đầu rồi trả
lời:
- Ba ba bọn họ còn chưa có trở về,
Âu Văn gia gia, là bọn ta không tốt, nếu ta cùng Phong đệ không bơi ra ngoài biển
thì A Ngốc ca ca cũng sẽ không ra ngoài đó tìm.
Tâm trạng Âu Văn lúc này tràn ngập
lo lắng, hắn cũng chả buồn giận giữ làm gì, hiện tại tâm tư của hắn đã ngóng ra
phía biển cả mênh mông. Ở cùng với A Ngốc hơn 1 năm nay, Âu Văn rất thích tính
tình thiện lương của đứa nhỏ này. Dù đã 1 năm trôi qua, nhưng không lúc nào A
Ngốc không ngừng nhớ tới Ca Lí Tư sư phụ, cái banh bao bọc một lớp ngân tích được
đặt cẩn thận trên đầu giường, hằng sáng A Ngốc đều ngắm nghía nó trong chốc lát
rồi lẩm bẩm một mình. A Ngốc hết thảy bản tính hướng thiện – đứa nhỏ nhà ngươi
vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì nha!. Bởi vì lúc này, A Ngốc đã ở ngoài biển một
khoảng thời gian khá lâu.
Lúc này thì hướng bờ biển xuất hiện
2 đạo thân ảnh, chính là Tịch Trung và Tịch Phát, Âu Văn bước vội tới bên hai
người hỏi:
- Có tìm thấy A Ngốc không?
Tịch Trung cùng Tịch Phát liếc
nhìn nhau, trên mặt thần sắc ảm đạm, Tịch Trung trả lời:
- Âu Văn thúc thúc, sóng biển quá
lớn, bọn ta không dám tiến ra xa, sợ rằng A Ngốc đã bị sóng biển cuốn đi mất rồi,
chúng ta thật sự tìm không ra được hắn !
Ánh mắt Âu Văn chợt lóe hàn
quang, nếu là trước kia, hẳn Âu Văn không ngần ngại mà giết sạch bọn người đứng
trước mặt cho hả cơn giận, nhưng tình thế hiện tại thì không thể, hắn lạnh nhạt
nói:
- Các ngươi đã cố gắng rồi, hãy về
nhà sớm đi, đừng có nói lại sự việc này cho Tịch Nhĩ biết, còn ta đi tìm A Ngốc
!
Tịch Phát trả lời:
- Âu Văn thúc thúc, việc này e rất khó, ngoài biển
mưa to sóng lớn, thật sự không tốt a.
Âu Văn táo bạo ngắt lời:
- Không tốt cũng phải đi tìm, A
Ngốc là thân nhân duy nhất của ta, chẳng lẽ cứ vậy mà nhìn hắn chết sao. Thôi
các ngươi về trước đi !
Tịch Trung 3 huynh đệ đồng thời đứng
lặng thinh, bình thường Âu Văn thúc thúc luôn ôn văn nho nhã, đột nhiên trở nên
táo bạo thế này. Ba người lần lượt dắt theo đứa nhỏ của mình đi trở về trấn.
Với thời tiết như bây giờ, ngoại
trừ thuyền lớn của Tây Ba hạm đội, còn các loại ngư thuyền khác, căn bản không
trụ nổi với sóng to gió lớn trên biển cả mênh mông.
Âu Văn hít vào một luồng lương
khí, điều tức một chút sanh sanh chân khí trong cơ thể, ổn định lại lớp ngân cầu
của Vô Nhị thánh thủy độc khí, thét lên một tiếng rồi phóng người lên cao, bay
ra hướng sóng biển, mỗi lần nhảy áng chừng khoảng 10 trượng, hắn không có để ý
tới phương hướng, tiếp tục tiến vào lớp sóng lớn, xâm nhập vào trong biển rộng.
Sanh sanh chân khí không ngừng vận chuyển tuần hoàn, trong 1 thoáng công phu, Âu
Văn đã không còn nhìn thấy đường bờ biển đâu nữa. Chân khí trong người hắn
không ngưng hao tổn, nếu không phải sanh sanh chân khí liên tục vận chuyển sinh
lực, hắn căn bản không thể duy trì được trong khoảng thời gian dài. Tìm một người
trong biển cả mênh mông thật sự quá khó khăn. Chân khí trong người Âu Văn không
ngừng suy yếu, nhưng vẫn chưa phát hiện ra vết tích của A Ngốc.
Đột nhiên, từ trong làn sóng xuất
hiện một đạo kim quang, luồng kim quang này lan rất nhanh ra bề mặt biển, trong
lòng Âu Văn vừa động, vội hướng kim quang tiến đến, độ khoảng 5 phân công phu,
hắn rốt cuộc đã thấy A Ngốc đang lềnh bềnh trên mặt biển. Niềm vui sướng mãnh
liệt, khiến tiềm lực trong cơ thể Âu Văn trỗi dậy, hắn đột nhiên hét ra một tiếng,
chém ra hữu chưởng, hiện ra một luồng bạch quang, thân thủ dội ngược vào từng lớp
sóng lớn, hướng tới A Ngốc, rồi đặt A Ngốc vào trong lòng. Vừa chạm vào cơ thể A
Ngốc, hắn biết A Ngốc vẫn còn sống, chẳng qua chỉ là uống không ít nước biển mà
thôi.
Âu Văn xốc A Ngốc lên, ngưng thần
tụ khí, hướng về phía bờ biển vọt đi, hắn để cho sanh sanh chân khí bên trong
cơ thể không ngừng tuần hoàn vận chuyển, nhưng vẫn không đủ bù vào chỗ năng lượng
thiếu hụt, đường bờ biển đã trong tầm mắt, nhưng sanh sanh chân khí trong người
Âu Văn chỉ còn lại 5 thành, hắn không thể tiếp tục sử dụng nếu không Vô Nhị
thánh thủy kịch độc sẽ phát tác. Nhưng bất quá chỉ là đang ở trên biển, hắn đã
trưởng thành trên biển, mặc dù đã lâu rồi chưa từng dùng qua, nhưng căn bản thủy
tính vẫn còn. Sau khi sử dụng hết sức lực, rốt cuộc Âu Văn cũng kéo được A Ngốc
lên bờ.
- Âu Văn đại ca !
Âm thanh của Tịch Nhĩ truyền đến.
Hắn cùng với 3 người con trai đang lo lắng đứng ở bờ biển chờ đợi. Vừa nhìn thấy
Âu Văn mang A Ngốc trở về, 4 người lập tức chạy ra đón. Tịch Trung đón lấy A Ngốc,
Tịch Phát cùng Tịch Bạch giúp đỡ Âu Văn. Nguyên văn Tịch Trung 3 huynh đệ trở về
nhà, sợ cha trách mắng, không nghe lời Âu Văn dặn dò, thuật lại toàn bộ sự việc
cho Tịch Nhĩ, Tịch Nhĩ nhất thời giận dữ, không kịp giáo huấn cháu trai, cháu
gái mình, vội vàng mang theo 3 người con trai chạy ra bờ biển.
- Âu Văn đại ca, ngươi thế nào rồi !
Tịch Nhĩ vội vàng hỏi.
Âu Văn thở hổn hà hổn hển, sanh
sanh chân khí không ngừng vận chuyển trong cơ thể, tự động khôi phục sức lực. Rốt
cuộc đã cứu được A Ngốc, tâm tình hắn lúc này cũng hạ đi rất nhiều:
- Tịch Nhĩ, ta không việc gì, chỉ
là A Ngốc uống không ít nước biển, Tịch Trung, ngươi mau giúp hắn ộc nước biển
ra đi. Tịch Nhĩ, ngươi đừng nên trách cứ bọn nhỏ, chẳng qua A Ngốc không tự lượng
sức mình mà thôi.
Tịch Nhĩ trừng mắt về phía ba người
con của mình quát:
- Các ngươi sinh ra hảo nhi tử, hảo
nữ nhi a! Đại ca, ta đưa ngươi trở về, A Ngốc thật sự là đứa trẻ tốt a !
A Ngốc mông lung mở to đôi mắt, mồm
miệng khô khốc, toàn thân suy yếu, mỏi mệt, bụng trống rỗng:
- Ta đã chết rồi ư?
Thanh âm của Âu Văn truyền đến:
- Nếu ta đến chậm chút nữa, e rằng
ngươi đã táng thân dưới biển rồi, biết bản thân mình bơi không có giỏi mà còn
ra khơi cứu người. Ngươi nha, giỏi thật đó, nào hãy uống chén thuốc khử lạnh
đi.
Âu Văn giúp A Ngốc ngồi dậy, để bát
thuốc lên miệng hắn. A Ngốc trông thấy Âu Văn thì đôi mắt đỏ ửng, cố gắng uống
lấy bát thuốc, ôm lấy cổ Âu Văn khóc:
- Thúc thúc, thúc thúc, A Ngốc đã chết, A Ngốc
đã chết !
Đôi mắt của Âu Văn cũng rơm rớm ửng
đỏ, đặt bát thuốc ra một bên, vỗ vỗ lưng A Ngốc, nhẹ nhàng an ủi:
- A Ngốc không có chết! Thúc thúc
cứu ngươi trở về rồi, trước tiên uống hết bát thuốc đi nào.
A Ngốc nghẹn ngào buông hai tay
ra, ánh mắt nhìn Âu Văn tràn ngập thương yêu:
- Thúc thúc, thật sự là ta chưa
có chết?
Âu Văn mỉm cười, lấy tay nhéo A
Ngốc hỏi:
- Đau chứ ?
A Ngốc khẽ nhăn mặt, nhếch miệng
đáp:
- Đau!!
Âu Văn cười nói:
- Đau là đúng, đau đớn chính là cảm giác, mà có
cảm giác thì tất nhiên không thể là đã chết được, ngươi thực là làm thân thúc
thúc ta lo lắng. Bây giờ hãy uống bát thuốc này, sau đó nghỉ ngơi cho tốt, đến
ngày mai sẽ không còn việc gì nữa!
Đoạn hắn đưa bát thuốc lên miệng thổi, rồi chậm
rãi để A Ngốc nhấp từng ngụm một.
Uống xong thang thuốc, thân thể A
Ngốc cảm giác ấm áp hẳn lên, nhìn Âu Văn với ánh mắt thân thiết, tại giờ khắc
này, hắn bất giác thấy mình cũng bắt đầu thích vị thúc thúc anh tuấn trước mặt
này.
Âu Văn dịch sang một bên, giúp A
Ngốc nằm xuống, khuyên bảo:
- A Ngốc, việc lần này hết sức
nguy hiểm, nếu không phải trong cơ thể ngươi có sinh cơ bất diệt, sợ rằng sớm
đã chết từ lâu, từ nay về sau, bất kể chuyện gì cũng đừng nên quá xúc động, cứu
người mặc dù là chuyện tốt, nhưng cũng phải xem sức lực của mình đến đâu đã rồi
mới hành động.
A Ngốc lập tức bật dậy vội la lớn:
- Thúc thúc, thúc thúc mau đi cứu
Phỉ nhi cùng tiểu Phong đi, ta ở trên biển không có tìm thấy bọn họ, bọn họ
đang bị nguy hiểm a !
Âu Văn không có tức giận nói
- Xú tiểu tử ngươi, thân mình còn
chưa lo xong, còn bao đồng chuyện người khác. Bọn chúng giỏi thủy tính, đã sớm
lên bờ từ lâu rồi. Thôi, nằm xuống đi.!
Nghe đến Tịch Phỉ cùng Tịch Phong
không xảy ra chuyện gì, A Ngốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nằm lại xuống giường,
tự nhủ với bản thân: “ Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi
!”
Âu Văn hỏi:
- À mà, do đâu mà trên đùi ngươi
lại bị vết thương vậy, tựa như có gì cắn phải !
A Ngốc đáp:
- Là do một con quái ngư cắn phải
…. rồi hắn mang chuyện gặp được quái Ngư ra sao thuật lại một hồi
Âu Văn giật mình nói:
- Trách không được, trong khi tìm
ngươi, ta có thấy một luồng kim quang, như vậy là nó dẫn ta đến tìm được ngươi,
như thế thì quái ngư kia cũng đã cứu ngươi một mạng, nếu là người lương thiện
thì trời cũng không phụ bạc a, là chính tính tình thiện lương của ngươi đã tự cứu
ngươi trở về từ cõi chết.!
A Ngốc đột nhiên nhớ tới một cái
gì đó, đưa tay trái lên nói:
- Thúc thúc người xem, đây là thứ
mà quái ngư đưa cho ta.
Âu Văn nhìn kỹ lại, chỉ thấy một
ngọc thạch giới chỉ toàn một màu trắng tuyết, bề mặt ngoài tịnh không có gì đặc
biệt. Nhưng Âu Văn thâm ý hiểu được, trong giới chỉ tựa hồ ẩn chứa một nguồn
năng lượng không bình thường. Hắn cẩn thận lấy giới chỉ từ trong tay A Ngốc, nắm
chặt lấy ngọc thạch, thúc dục sanh sanh chân khí vào bên trong đó, dường như
bên trong giới chỉ có một cỗ năng lượng không ngừng tự vận chuyển bài xích chân
khí của Âu Văn. Nhìn lại một hồi lâu, Âu Văn đưa trả lại vào tay A Ngốc giới chỉ,
nói : “ Giới chỉ này ngươi giữ cho tốt, có thể sau này có tác dụng!”
A Ngốc chỉ gật đầu, đối với bạch ngọc
giới chỉ này, hắn cũng phi thường thích thú.
Âu Văn nói:
- Thôi ngủ đi nào, bây giờ ngươi
chưa thể ăn gì được, sang ngày mai thúc thúc cho ngươi thả phanh.
A Ngốc nói:
- Thúc thúc, hôm nay ta còn chưa
có tu luyện gì!
Từ lúc tới nơi này, không tối nào mà A Ngốc
không minh tưởng, đột nhiên hôm nay đình chỉ, hắn ngược lại có cảm giác không
quen.
Âu Văn cười nói:
- Hôm nay cho dù tu luyện, luyện công tất nhiên
không thể nóng vội nhất thời, ngày mai mới nói đi ha. Thúc thúc cũng muốn nghỉ
ngơi nữa, vì cứu tiểu tử ngươi, mà ta cũng sắp đứt hơi rồi đây này.
Nói xong, hắn tắt ngọn đèn, rồi
bước ra. Ở bên ngoài, mưa đã tạnh, gió đã ngừng, A Ngốc cũng không xảy ra chuyện
gì, trong lòng Âu Văn cao hứng không nói nên lời.
Sau khi Âu Văn rời đi, A Ngốc ngồi
bật dậy, vết thương trên đùi bỗng nhiên nhói lên, làm A Ngốc toàn thân đau đớn
một trận. Mặc dù A Ngốc rất kém, nhưng cũng hiểu được sự kỳ vọng của Âu Văn đặt
vào mình rất cao.”Thúc thúc đối đãi với ta tốt như vậy, lẽ nào lại để thúc thúc
thất vọng ”. Ở chung với nhau đã được hơn 1 năm, A Ngốc thiện lương đã quên đi
thù hận lúc trước. Thâm thấp khẩu khí, hắn bắt đầu vận hành sanh sanh chân khí
còn lại chút ít trong cơ thể.
Nghỉ ngơi được 10 ngày, A Ngốc mới
khôi phục lại, ngoại trừ Tịch Lôi tới thăm, còn Tịch Phỉ cùng Tịch Phong không
có đến gặp hắn. Lí do của bọn họ là bởi vì A Ngốc, mà bọn họ bị ông nội trách
phạt, trong lòng A Ngốc mặc dù cũng phiền muộn, nhưng chẳng còn cách nào khác,
chỉ phải dùng tất cả thời gian để luyện công.
Xuân qua thu tới, thấm thoắt đã 2
năm qua đi, sanh sanh chân quyết của A Ngốc đã tu luyện tới cảnh giới tứ trọng,
tăng được một tầng sanh sanh quyết đều thập phần khó khăn, nếu không phải A Ngốc
đã từng ăn vãng sanh quả, sợ rằng 10 năm cũng không thể đạt tới cảnh giới như
bây giờ. Mặc dù đạt tới tầng thứ tư, nhưng uy lực của sanh sanh chân khí vẫn
chưa biểu hiện ra. Âu Văn đã từng nói với Ngốc, sanh sanh quyết tu luyện tới tầng
thứ năm mới hiểu hiện ra rõ ràng, mà Âu Văn ở độ tuổi 28 mới đạt tới cảnh giới
đó. Cứ như thế, sanh sanh chân khí của A Ngốc có thể hóa thành đấu khí hiện ra
bên ngoài cơ thể. Bây giờ cứ mỗi lần tu luyện, đều có bạch quang nhàn nhạt hiện
ra xung quanh cơ thể hắn.
A Ngốc đã 15 tuổi, thân cao thước
tám. Mặc dù bình thường làm gì đều không có dùng thể lực, nhưng thân thể dị thường
phát triển. Ba năm nay, dù chỉ để ra chút ít thời gian để luyện hỏa thuật,
nhưng hỏa thuật của A Ngốc cũng có thể thả ra lam sắc hỏa, hắn cũng đã từng thử
thả trộm ra lưu tinh hỏa thuật, thả ra hỏa cầu có độ lớn với đường kính là 3
li, hơn nữa lại là lam sắc hỏa cầu. Mỗi ngày, ngoại trừ để cho hắn một mình tự
minh tưởng, Âu Văn đều giảng cho hắn một chút ít thế cục của đại lục, kể hắn
nghe về phong tục cổ xưa của các quốc gia, giáo đình ngữ của A Ngốc có thể cùng
với Âu Văn đối thoại lưu loát, 2 năm qua hắn đã học xong một ít Hoa Thịnh ngữ. Bây
giờ hắn có thể nắm vững giáo đình, Thiên Kim đế quốc, Hoa Thịnh đế quốc cùng với
Tác Vực liên bang 4 loại ngôn ngữ. Cũng bởi vì trường kỳ tu luyện sanh sanh quyết,
nên trí nhớ lực của A Ngốc càng lúc càng tiến triển.
A Ngốc vẫn thường thường nhớ tới
Ca Lí Tư, nhớ tới sư phụ ở phương xa, nhưng sự quan tâm của Âu Văn cũng khiến hắn
phi thường cảm động, tự nhiên từ lúc nào, hắn cũng đã coi Âu Văn như một thân
thúc thúc thực.
Thần thánh lịch, mùa xuân năm 992.
- Đi nào A Ngốc, thúc thúc đưa
ngươi tới chỗ này, từ hôm nay bắt đầu, ngươi muốn học hết sở học của ta phải
không nào?
Âu Văn nghiêm túc hướng về A Ngốc nói.
A Ngốc đứng lặng một hồi rồi hỏi
:
- Có phải thúc thúc sẽ dạy công
phu cho ta?
Âu Văn mỉm cười nói:
- Thúc thúc sẽ không có vội vàng,
mà từ từ từ thấp tới cao, từ nay về sau, ngươi đều có thể làm được. Ngươi tới
đây đã được 3 năm, so với ta dự tính thì tiến bộ không ít, vốn ta nghĩ ngươi phải
mất thời gian 5 năm mới có thể đạt tới cảnh giới như bây giờ. Dĩ nhiên ngươi tu
luyện sanh sanh quyết tới tầng thứ tư, nền tảng đã vững chắc, có thể tiến hành
từng bước một tu luyện. Bây giờ ngươi phải lấy thể chất là trụ cột cùng với đối
kháng huấn luyện, thúc thúc cũng đã chú ý suy nghĩ tốt, mấy ngày trước đã chuẩn
bị kỹ lưỡng, bây giờ dẫn ngươi đi.
- Hảo a!
A Ngốc sảng khoái đáp lời, 3 năm
nay, mỗi ngày đều nhập định minh tưởng nhàm chán, mặc dù ý chí của A Ngốc rất
kiên định, tọa nhập minh tưởng khiến hắn có cảm giác sung sướng, nhưng dù sao A
Ngốc vẫn còn là một đứa nhỏ thích cái mới lạ, thử cái gì đó khác, hắn tất nhiên
nguyện ý.
Rời khỏi tòa tiểu viện bên bờ biển,
Âu Văn dẫn A Ngốc dọc theo bờ biển hướng về phía Nam đi tới, độ khoảng nửa thì
công phu, 2 người đi tới một bãi đá ngầm lớn.
- A Ngốc, nơi này ta phát hiện
không lâu, là chỗ thích hợp để ngươi luyện tập, thật sự trời giúp ta a. Đi nào,
chúng ta tới đó.!
Nói xong, đoạn choàng tay qua
hông A Ngốc, khinh công phiêu phiêu hạ xuống một khối tiểu thạch lớn nhất, âm
thanh sóng nước đánh vào bãi đá ngầm không ngừng oanh oanh truyền tới. Không
khí hôm nay mặc dù tĩnh lặng, nhưng sóng biển ở đây lại dị thường cường đại.
- A Ngốc, bãi đá ngầm nơi đây khá
đặc biệt, do thiên nhiên tạo thành. Sau khi sóng biển không ngừng xâm nhập vào
bên trong bãi đá, cũng không biết tại sao nó lại tạo nên một lực lớn cường đại
đánh sâu đến như vậy. Tại chỗ đó ta có lập nên một cây gỗ chắn, đến thời điểm
thích hợp, ta sẽ đưa ngươi lên trên tấm gỗ đó, ta cũng sẽ không ra tay, ngươi cần
phải vận chân khí trong cơ thể theo phương pháp mà ta giảng giải lần trước mà
hóa thành đấu khí, đối kháng với lớp sóng biển, tận lực để nó không đánh vào được
cơ thể, ngươi đã hiểu chưa?. Như vậy vừa để rèn luyện thân thể, lại có thể tu
luyện sanh sanh quyết. Ngươi xem, là chỗ đó đó !
Vừa nói, Âu Văn vừa chỉ tay về
phía dưới xa.
A Ngốc nhìn theo hướng Âu Văn chỉ,
quả nhiên, trong một khu vực đá ngầm rộng lớn, có một chỗ trũng tại bờ biển,
sóng biển sau khi vượt qua những tầng lớp đá to, tại nơi đó tạo thành một lực
lượng cường đại đánh sâu hẳn vào bên trong, do thường xuyên bị tầng lớp sóng biển
không ngừng đánh vào, nên những dải đá ngầm gần mặt biển bị mòn đi, tạo nên một
đường rãnh trũng xuống. Ở trung tâm của vùng trũng đó có cắm một cây gỗ với đường
kính 1 thước, bất luận sóng biển có đánh mạnh vào cỡ nào, cây gỗ này vẫn mảy
may không suy chuyển.
A Ngốc có chút chần chờ hỏi:
- Thúc thúc ngài làm cách nào mà để cây gỗ ở đó
được?
Âu Văn mỉm cười, thần bí nói:
- Ở dưới lớp nước cũng có một tầng
đá ngầm, chẳng qua thúc thúc chỉ sử dụng sanh sanh chân khí đóng chặt cây gỗ lớn
đó xuống dải đá ngầm, tự nhiên là xong thôi. Hôm nay là lần đầu tiên, ngươi phải
cố gắng, nếu nguơi không thể đối kháng lại lớp sóng biển, thì cũng chỉ bị nước
biển đập vào người mà thôi, sau 2 tiểu thì thời gian ta sẽ để ngươi xuống dưới
đó.
Nói xong, Âu Văn mang theo A Ngốc
nhảy xuống, một nửa khối gỗ lớn nổi lên khỏi mặt nước, vừa lúc để A Ngốc đặt
chân lên đó. Âu Văn đã chuẩn bị từ trước một sợi dây, quấn chặt A Ngốc cố định
vào cây gỗ, một bên đánh chưởng ra phía sau ngăn chặn nước biển. Mặc dù cường độ
sóng biển đánh vào khá mạnh, nhưng trong vòng 3 thước cũng không chạm tới được
thân thể 2 người.
- A Ngốc đã nhìn thấy rõ ràng, thúc thúc đã ra tay như thế
nào, ngươi chính mình cũng nên thử dần là vừa, sau 2 tiểu thì thời gian, ta sẽ
mang ngươi ra.
Nói xong, Âu Văn đạp cước vào
thân gỗ rồi lấy đà phóng vụt lên trên cao, hướng sang một bên, về phía tiểu thạch,
sau một hai vòng bay người, đã tiêu thất khỏi trước mắt A Ngốc.
Oanh! Một lớp sóng thật lớn đột
ngột ập tới, đánh vào thân thể A Ngốc, có cảm giác như bị vật gì đè nặng trước
ngực, nhất thời bị uống một ngụm lớn nước biển, hắn nhanh chóng điều tức lại,
liền vận khí xuất chưởng. Bình thường A Ngốc có rất ít cơ hội vận dụng sanh
sanh đấu khí, một tia kinh nghiệm nhỏ cũng không có. Đấu khí hắn phát ra tản
mát mà không có tụ lại, chỉ có thể làm chậm lại cường độ sóng biển cực lớn đánh
vào, chứ không thể ngăn cản được. Cũng may là sóng biển không phải là liên tục
không ngừng, sau một số đợt sóng lớn, nước tụ lại trong chốc lát mới có thể tiếp
tục đánh vào, và đây cũng là cơ hội của A Ngốc. Song chưởng của A Ngốc không ngừng
chém ra, lớp sóng biển cũng giống như một tuyệt thế cao thủ, không ngừng giúp A
Ngốc tu luyện sanh sanh đấu khí. Hai tiểu thì thời gian đối với A Ngốc lúc này
mà nói, thật sự quá dài, mặc dù hắn không thể ngăn cản sóng biển đánh vào thân
thể chính mình, nhưng hắn vẫn như mọi lần, cố gắng liều mạng chống trả, một lần
rồi lại một lần, A Ngốc suýt chút nữa bị cường lực nước biển đánh ngất, nhưng hắn
vẫn một mực kiên trì như cũ, âm thanh nước biển ầm ầm, rốt cuộc chân khí trong
cơ thể A Ngốc cạn kiệt, chỉ có thể đưa tay lên che trước mặt, tùy ý để sóng biển
đập vào cơ thể.
Âu Văn cũng không có đi xa, hắn
nép mình sau một khối tiểu thạch, nhìn A Ngốc không ngừng đối kháng với sóng biển,
biểu hiện của A Ngốc khiến hắn không hài lòng, sanh sanh đấu khí cảnh giới hiện
tại của A Ngốc hoàn toàn có thể phát ra rất tốt, nhưng phương pháp đứa nhỏ này
vận dụng lại không hẳn tốt, ngộ tính của đứa nhỏ này thật sự hơi kém!. Thở dài,
Âu Văn đứng thẳng dậy, lộn người vài vòng bay tới chỗ cây gỗ lớn, đặt A Ngốc – hiện
đang trong tình trạng mơ hồ - lên vai, lượn người rồi phiêu trên một tiểu thạch.
Mặt trời lên cao tới đỉnh, Âu Văn đặt A Ngốc nằm xuống một chỗ khá bình thản,
song thủ nhất hấp, đặt lên nửa trên cơ thể A Ngốc, thúc dục sanh sanh đấu khí
đưa vào cơ thể hắn. Có ngoại lực tác động, nhất thời chấn động đến tinh thần của
A Ngốc hắn, khiến hắn tỉnh lại, Âu Văn trầm giọng nói:
- Ngưng thần vận khí, dồn khí đan điền, công
hành trăm mạch.
A Ngốc cảm giác toàn thân như rời
ra thành từng khúc, khó chịu nói không nên lời, thân thể mềm nhũn không phát ra
chút khí lực nào. Song thủ của Âu Văn không ngừng truyền đến dòng khí ấm áp,
lúc này mới thư thái lên một chút, A Ngốc miễn cưỡng hấp thụ sanh sanh chân khí
mà Âu Văn truyền cho, dần ổn định năng lượng còn sót lại trong cơ thể rồi tiến
vào nhập định.
Thẳng đến buổi chiều, A Ngốc mới
thanh tỉnh lại, Âu Văn vẫn một mực thủ hộ ở bên cạnh, âm thanh sóng biển không
ngừng vang lên đinh tai nhức óc:
- Tỉnh dậy đi, ăn chút gì trước
đã.
Rồi đưa cho A Ngốc bánh bao hấp và cá mặn. Trải
qua mấy tiểu thì điều tức, sanh sanh chân khí trong cơ thể A Ngốc cơ bản đã hồi
phục, chỉ là cơ nhục toàn thân vẫn còn yếu như cũ, tịnh không phát ra được chút
lực nào. Tiếp nhận lấy mẩu bánh mỳ, A Ngốc ăn như sói nuốt hổ vồ, ăn ư, đó là
việc mà A Ngốc thích nhất, cũng là phương pháp bổ sung năng lượng tốt nhất.
Âu Văn đợi cho A Ngốc ăn xong mới
nói:
- Biểu hiện của ngươi hôm nay khiến
cho thúc thúc ta rất thất vọng, ngươi biết không? Công lực của ngươi thực ra có
thể trụ nổi đến 2 tiểu thì thời gian, căn bản không cần phải đối phó chật vật đến
như vậy. Ngươi đã quên ta đã từng dạy gì rồi sao? Dù núi cao đến đâu thì lòng
cũng không sờn, mặt không biến sắc, vững chãi mà bước, chỉ là bị sóng biển đập
vào thì ngươi cái gì cũng quên sạch, khi mới bắt đầu, ngươi đã tiêu hao lãng
phí rất nhiều công lực, hơn nữa ngươi tưởng rằng, bằng vào ngươi bây giờ, có thể
bình bình đối kháng với sóng biển ư, áp chế chúng xuống ư? Đấu khí ngươi phát
ra phân tán, như thế nào có thể ngăn cản được cường lực của sóng đánh vào. Nếu
xác định được “thấu điểm nhất kích”, tối thiểu có thể ngăn trở sóng biển hướng
về phía ngươi, hơn nữa còn có thể giảm tối thiểu công lực thất thoát. Hôm nay kết
thúc ở đây, ngươi hãy tự mình ngẫm lại cho tốt đi.
Nói xong, Âu Văn cầm lấy giỏ đồ
ăn, rời đi mà không hề ngoái đầu lại.
A Ngốc ngồi yên trên mỏm tiều thạch,
trong miệng vẫn còn ngậm bánh bao và cá mặn, từ lúc trước cho tới tận bây giờ Âu
Văn rất hiếm khi tức giận với hắn đến như vậy. Cho dù là hắn có không đúng, Âu
Văn vẫn kiên nhẫn chỉ đạo, bỗng nhiên nộ hỏa, khiến cho A Ngốc nhất thời khó
lòng chấp nhận. Tự gõ vào đầu mình, A Ngốc tự nhủ: “ Xem ra ta thật quá ngu ngốc.
‘Thấu điểm nhất kích’ có ý tứ gì chứ, có phải là công lực toàn thân ngưng tụ rồi
cùng phát ra một chỗ chăng?”. A Ngốc không ngừng suy nghĩ về hàm nghĩa của “thấu
điểm nhất kích” cho đến khi bầu trời tối đen mới chịu quay trở về nhà. Âu Văn
lúc đó đã chuẩn bị cơm chiều, khi thấy A Ngốc trở về thì chỉ nói một câu:
- Ta đi coi Tịch Nhĩ thúc thúc
ngươi! Nói xong liền rời khỏi.
A Ngốc biết Âu Văn có sức khỏe
không tốt, cũng bởi suy yếu về thể trạng nên Âu Văn còn có nhiều điều khó nói, bởi
vậy hắn âm thầm thề, nhất định đạt tới tiêu chuẩn mà Âu Văn đã yêu cầu. Sau khi
ăn xong, hắn một khắc cũng không chậm trễ, không có minh tưởng, lập tức ngồi xuống
tiến nhập trạng thái nhập định, một mặt tu luyện sanh sanh đấu khí, một mặt cảm
thụ hàm nghĩa của “thấu điểm nhất kích”.
Ngày thứ 2, lúc bình minh còn
chưa ló rạng, A Ngốc tỉnh dậy, chuẩn bị tốt bữa điểm tâm, rồi chạy sang phòng của
Âu Văn:
- Phanh phanh phanh! Thúc thúc,
người dậy đi, điểm tâm ta làm tốt lắm!
Cửa mở, Âu Văn khoác áo ngoài đi
ra:
- Sao lại sớm vậy, A Ngốc!
A Ngốc đáp:
- Thúc thúc, buổi tối ngày hôm
qua ta không có minh tưởng, trực tiếp nhập định, ta đã hoàn thành rất nhanh 27
chu thiên. Chúng ta ăn cơm nhanh rồi ngài đưa ta ra bãi đá ngầm, ta muốn thử
xem “thấu điểm nhất kích” mà ngài nói là gì!
Âu Văn mỉm cười:
- Tốt, trước hết chúng ta đi ăn
cơm, luyện công cũng không phải cứ khổ luyện là có thể tiến bộ vượt bậc được, bởi
ngộ tính cũng rất trọng yếu, đúng là‚ cần cù bù thông minh nhưng cũng không khiến
ngươi thành cao thủ nhất lưu ngay được. Trong khi lúc bình thường không có việc
gì, ngươi cứ vận dụng đấu khí ứng dụng vào, đối với ngươi rất có ích.
A Ngốc cúi đầu trả lời:
- Thúc thúc, A Ngốc biết mình rất
khờ, bất quá ta sẽ nỗ lực cố gắng, không để ngài thất vọng.
Âu Văn vỗ vỗ vào bả vai A Ngốc nói:
- Tốt lắm, ngày hôm qua ta cũng
không có được khỏe, cũng không thể trách ngươi, dù sao hôm qua cũng là lần đầu
tiên ngươi đối mặt với kiểu luyện tập thế này, bây giờ ngươi còn cảm thấy đau
trong người không?
A Ngốc thì thào nói:
- Bả vai còn có chút đau, còn những
nơi khác đều hoàn hảo!
Âu Văn mỉm cười:
- Nếu không phải sanh sanh chân
khí khiến năng lượng khôi phục nhanh chóng, sợ rằng, hôm nay ngươi chắc không
có được rồi. Sảng khoái! Nào trước tiên chúng ta đi ăn cơm, rồi sau đó xuất
phát.
Mặc dù đã vào tháng 5, nhưng sáng
sớm bên bờ biển vẫn còn hàn khí, cuốn theo những luồng gió biển quất vào thân
thể Âu Văn cùng A Ngốc. Âu Văn quay đầu về phía A Ngốc nói:
- Khí trời có chút lành lạnh,
ngươi có chịu được không? Nhớ kỹ, sức mạnh tam phân thu, thất phân phát, vì vậy
trước khi kết thúc kích đầu, đến kích thứ hai thì lực lượng đã ngưng sung mãn mới
có thể làm được sanh sanh bất tức, chu kỳ tuần không ngừng.
A Ngốc đứng lặng, “ tam phân thu
thất phân phát, cái này hôm qua không phải mình đã nghĩ như vậy a!”
- Thúc thúc! ý tứ của “thấu điểm
nhất kích” không phải là lấy tiềm lực toàn thân, ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó
phát ra toàn bộ sao? Như thế nào lại thành 3 phần thu,7 phần phát?
Âu Văn cũng đứng yên lặng một hồi,
hắn thật không có nghĩ tới A Ngốc lại giải thích như vậy, mà cách giải thích của
A Ngốc cũng có đạo lý, hắn mỉm cười nói:
- Ngươi nói chính là toàn lực nhất
kích, không phải thấu điểm nhất kích. A Ngốc thực sự có tiến bộ, bây giờ ngươi
hỏi, ta sẽ trả lời cho ngươi hay. “Thấu điểm nhất kích” và toàn lực nhất kích
mà ngươi nói thật ra không có sai biệt là bao. Điểm bất đồng ở chỗ, thấu điểm
nhất kích không phải đem hết toàn lực, mà chỉ cần phát ra lực lượng vừa phải để
giải quyết vấn đề là đủ rồi! Còn chỗ giống nhau chính là đều áp dụng sanh sanh
chân khí trong cơ thể ngưng tụ một chỗ, tận lực đè nén, sau đó phát ra bên
ngoài cơ thể, vô hình chung tạo thành sanh sanh đấu khí.
A Ngốc đứng ngây ngốc nhìn Âu Văn
rồi gãi gãi đầu mình. Âu Văn tiếp tục nói:
- A Ngốc ngươi phải nhớ kỹ toàn lực
nhất kích không phải phát ra dễ dàng, bởi vì ngươi một khi mang toàn bộ công lực
cùng tiềm lực xuất ra một kích, mà không thể khiến địch nhân bị thương nặng, tất
nhiên chính bản thân sẽ không còn thời gian ngưng nghỉ, để cùng địch nhân đối
kháng tiếp được, chỉ còn cách bị kẻ địch giày xéo mà thôi. Chính bởi vậy, vạn bất
đắc dĩ, không nên áp dụng như vậy, ngươi hiểu rồi chứ?
Lúc này, 2 người bọn họ đã tới
bãi đá ngầm, gió biển giờ này mạnh lên rất nhiều. A Ngốc nói:
- Thúc thúc, chúng ta bây giờ đi
xuống ngài cột ta vào thành gỗ, để ta thử lại xem!
Âu Văn lắc đầu trả lời:
- Gió biển rất mạnh, hơn nữa nước
biển vào buổi sáng rất lạnh, như vậy đi, ngươi áp dụng lại phương pháp toàn lực
nhất kích mà ngươi nghĩ hôm qua, diễn lại cho thúc thúc xem.
Ngày hôm qua, hắn đã nhìn ra, A
Ngốc một mực nghĩ cái gì, hắn sở dĩ vờ không để ý tới A Ngốc, chính là để cho A
Ngốc có một khoảng thời gian suy ngẫm, hôm nay chính là hắn muốn kiểm nghiệm
thành quả đó. A Ngốc hỏi:
- Thúc thúc, không phải người nói
toàn lực nhất kích không có hữu dụng ư? Vậy ta còn tu luyện làm gì nữa!
Âu Văn mỉm cười:
- Không phải vô dụng, toàn lực nhất
kích mà ngươi nói chính là cơ sở của thấu điểm nhất kích, chỉ là ứng dụng đấu
khí có điểm bất đồng mà thôi, ngươi trước tiên hãy thể hiện một lần toàn lực nhất
kích cho thúc thúc xem, sau đó sẽ giúp ngươi chỉnh lại cho đúng. Phát huy hết nội
lực của ngươi, sanh sanh chân quyết cả ngươi đã tu luyện tới đệ tứ trọng, nên
nhất định sẽ có chút uy lực. Mục tiêu chính là khối tiểu thạch phía trước.
Vừa nói Âu Văn vừa chỉ tay về
phía một khối đá không lớn lắm. Khoảng cách của bọn họ tới tảng đá khoảng 3 thước
tả hữu, mặt bên kia của tảng đá chính là biển cả mênh mông.
A Ngốc gật gật đầu, tiến lên vài
bước, đi tới bên bờ của dải đá ngầm, hồi tưởng lại những suy nghĩ ngày hôm qua,
thâm thấp khẩu khí, 2 mắt nhắm lại, thúc dục sanh sanh chân khí trong cơ thể vận
hành. Một màn quang mang nhàn nhạt màu trắng xuất hiện chung quanh thân thể A
Ngốc. A Ngốc trầm ổn trung bình tấn, 2 tay nắm thành quyền thu tại bên hông, dụng
tinh thần lực của chính mình khống chế đan điền, đấu khí chậm rãi thượng hành,
xuất toàn bộ công lực, ngưng tụ tại đôi tay, hắn bất chập hậu quả, thúc dục
sanh sanh chân khí trong cơ thể, không ngừng ngưng kết, hắn thu liễm lại tầng
quang mang màu trắng tại chung quanh thân. Một bên, Âu Văn có thể rõ ràng nhìn
thấy, chân khí của A Ngốc từ hướng bộ vị ngực di chuyển tới đôi bàn tay. Đôi
tay của A Ngốc sáng lên, sanh sanh chân khí toàn thân hoàn toàn ngưng kết, hắn
thâm thấp khẩu khí, dụng sức mạnh tinh thần vào đôi tay, tụ tập sanh sanh chân
khí, tiến hành đè nén lại, quang mang mặc dù ảm đạm bớt đi, nhưng Âu Văn vẫn giật
mình phát hiện, đôi tay của A Ngốc có chứa sức công phá rất lớn mạnh.
=========================
Mục lục
<< Chương 10: Huyết Nhật hàng lâm
>> Chương 12: Nguy cơ tử vong
=========================
Mục lục
<< Chương 10: Huyết Nhật hàng lâm
>> Chương 12: Nguy cơ tử vong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét