- A Ngốc! mau dừng lại.
Âu Văn thất thanh hô lớn, chắc có
lẽ bởi vì chân khí bị nén khá dày đặc khiến đôi tay của A Ngốc nứt toạc ra.
Nhưng A Ngốc đã không thể đình chỉ lại được nữa, chân khí của hắn sau khi được
nén lại thì năng lượng đã không thể vận hành nhu hòa như trước.
A Ngốc mở to đôi mắt, hô lớn: “A“
- hữu quyền đột nhiên hướng về phía đối diện của tảng tiểu thạch mà chém ra. Một
cỗ bạch sắc quang trụ được xuất ra với đường kính khoảng 5 li, sau khi đánh ra
bạch sắc quang trụ, A Ngốc toàn thân mềm nhũn, nhất thời ngã ra mặt đất.
“Oanh oanh !” hai tiếng nổ liên
tiếp khiến Âu Văn phải há hốc miệng, cho dù chỉ một quyền mà A Ngốc đánh nát khối
đá này, cũng không khiến hắn giật mình như thế, nhưng dị tượng làm hắn vô pháp
tin được. Tảng tiểu thạch lớn bị sanh sanh đấu khí của A Ngốc xuyên thủng ở giữa,
đấu khí xuyên thủng tảng tiểu thạch rồi oanh kích mãnh liệt lên bề mặt biển tạo
nên cột nước cao 10 thước. Chung quanh chỗ thủng của tảng tiều thạch cũng không
hề có vết nứt nào, có thể thấy được công lực được tập chung cao độ tới cỡ nào.
Âu Văn ngơ ngác đứng một hồi lâu
mới phản ứng trở lại, một kích vừa rồi của A Ngốc tương đương với năm thành
công lực của hắn.
- Ah! A Ngốc!
Âu Văn tiến về phía A Ngốc từng
bước một, ôm lấy A Ngốc vào lồng ngực, vươn tay phải đặt tại đan điền của A Ngốc,
kiểm tra lại trạng thái cơ thể hắn. Tại đan điền của A Ngốc, một tia đấu khí
cũng không có, toàn thân mềm nhũn, rõ ràng là dấu hiệu bị thoát lực, Âu Văn cười
khổ nói:
- Không còn giữ lại chút nào,
đúng là toàn lực nhất kích a, tên tiểu tử này !
Giữ lấy A Ngốc, Âu Văn không ngừng
mang sanh sanh chân khí truyền sang cơ thể hắn, trong một chốc lát công phu, A
Ngốc mơ hồ tỉnh lại. Vừa rồi, trong khi phát ra toàn lực nhất kích, hắn cảm
giác được thân thể chính mình như bị nén lại rồi bị bạo tạc bởi nguồn năng lượng
của sanh sanh đấu khí.
- Thúc thúc, toàn lực nhất kích của
ta có thành công không?
Âu Văn gật đầu cười khổ đáp:
- Ngươi nha! thật sự lỗ mãng quá
mà, nếu sử dụng một chiêu này mà mang ra đối địch, sợ rằng 1 tinh kỳ sau (1 tuần sau) cũng vô phương hồi phục. 200/
100 lực lượng quả thật khủng bố a!A Ngốc, ngươi nén lại sanh sanh đấu khí kiểu
gì mà khiến nó nổ dữ dội thế chứ ?
A Ngốc đáp:
- Ta cũng không biết, ngày hôm
qua ta đã nghĩ lại những gì ngài nói về ‘thấu điểm nhất kích”, tất nhiên để cho
lực lượng ngưng tụ càng nhỏ càng tốt, cho nên ta tận lực ép sanh sanh chân khí
xuống tới trạng thái nhỏ nhất, rồi phóng nó ra ngoài, sau đó thì ta không còn
biết gì nữa, vậy là chân khí cũng bạo tạc cường đại hay sao?.
Âu Văn đáp:
- Tất nhiên rồi, dưới tình huống
này, chân khí quá dày đặc, bộc phát ra năng lượng mãnh liệt. Trước kia cũng đã
từng có cao thủ vì nén chân khí quá nhiều, nên bạo thể (cơ thể nổ tung) mà chết. Có lẽ Vãng Sanh quả cùng với thành quả
minh tưởng mấy năm gần đây đã tạo nên tinh thần lực tự cứu chính ngươi đấy. Từ
nay về sau, trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ ra, ngàn vạn lần cũng không được sử dụng
nữa, quá là nguy hiểm đi !.
A Ngốc gật đầu trả lời:
- Thúc thúc, cơ thể ta hiện thời
trống rỗng, rất khó chịu a! Ngài không phải nói, sanh sanh chân khí cuồn cuộn
không dứt mà? Làm thế nào mà ta lại sử dụng hết, tựu không còn lại gì nữa !.
Âu Văn tịnh không có chút tức giận
đáp:
- Sanh sanh chân khí không ngừng
cũng phải có nguồn, nhưng đến ngay cả lực lượng nguồn của nó mà ngươi còn sử dụng
hết, thì khôi phục sao được. Trước tiên hãy trở về, ta giúp ngươi khôi phục
công lực rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
Cho dù Âu Văn trợ giúp sanh sanh
chân khí, nhưng cũng phải 2 ngày công phu, A Ngốc mới hoàn toàn bình phục như
trạng thái trước kia. Hai ngày qua, Âu Văn chỉ điểm rất nhiều về phương pháp vận
khí hành công, cùng với cách có thể phát huy sanh sanh đấu khí với hiệu quả cao
nhất, mà thể lực lại tiêu hao ít nhất.
- Công lực của ngươi đã khôi phục
lại rồi! Hôm nay đứng lại lên trên cây gỗ, nhớ kỹ những gì mà ta đã chỉ dẫn,‘thất
phân phát, tam phân lưu‘( 7 phân phát ra,
3 phân lưu lại), đừng có sử dụng lại toàn lực nhất kích nữa, năng lượng
tiêu hao quá lớn sẽ bất lợi cho việc tu luyện của ngươi sau này!
A Ngốc trong lòng vẫn còn sợ hãi,
hơn hai ngày công phu a, chân khí trong cơ thể hắn mới hồi phục lại về thể trạng
như ban đầu. Tựu như vậy, dựa vào lực sóng biển đánh vào, A Ngốc bắt đầu tìm ra
phương pháp tu luyện, bây giờ lực lượng của nhưng cơn sóng đã không còn uy hiếp
đối với hắn, mỗi ngày không ngừng ứng dụng làm cho A Ngốc tiến bộ thần tốc. Từ
3 tháng sau này, hắn đã có thể chống đỡ hẳn nguyên một ngày mà không bị sóng biển
đánh vào thân thể. Mỗi ngày chiến đấu cùng sóng biển làm cơ thể A Ngốc càng
thêm cường kiện, bị nước biển cùng với ánh mặt trời chói chang khiến da thịt trắng
nõn của A Ngốc biến thành làn da ngăm đen khỏe mạnh, từ ánh mắt ngốc trệ ban đầu
xuất thành nhưng tia hàn mang lợi hại.
Âu Văn đứng trên một tảng tiểu thạch,
hài lòng nhìn A Ngốc, cứ một quyền rồi lại một quyền đánh lui lớp sóng biển, hắn
gật gật đầu, thì thào nói:“ Tiến bộ thật nhanh a! mặc dù vãng sanh sanh quả có
hiệu lực phi phàm, nhưng đứa nhỏ này quả thật cũng rất cố gắng!”.
Khổ cực cùng sóng biển đối kháng
không phải người bình thường có thể tưởng tượng được, bây giờ A Ngốc cũng không
còn học trí thức nữa, thời gian mỗi ngày dùng để đối kháng cùng sóng biển, minh
tưởng, luyện công, nhưng mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa kêu qua một tiếng:
“Khổ!”.
Giữa ngày, Âu Văn mang A Ngốc ra
khỏi cây gỗ lớn để nghỉ ngơi ăn uống, sau khi ăn xong, A Ngốc định trở lại cây
gỗ thì Âu Văn gọi lại:
- Chúng ta bắt đầu thêm một khóa
tập nữa, sanh sanh chân khí trong cơ thể ngươi đã vận dụng không còn sai nữa rồi!
Âu Văn chỉ vào đôi tay thon dài của
A Ngốc nói:
- Tay ngươi so với tay thúc thúc
còn đẹp hơn, ngươi biết sao không? Công phu của thúc thúc đều tại trên thân kiếm.
Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy tự học hỏi về đặc tính của kiếm đi, về điểm này
thì ta không có gì để dạy cho ngươi, tất cả đều do bản thân ngươi tự lĩnh ngộ,
chỉ khi nào biến kiếm trở thành bằng hữu, ngươi mới có thể phát xuất ra uy lực‚
bách binh chi vương.
Hắn từ trong lớp đá ngầm lấy ra một
thanh khoát kiếm, bởi vì mấy năm nay không có dùng đến, nên thân kiếm đã trở
nên gỉ sét. “Bạn già a! đã quên ngươi mất rồi!” Ánh mắt Âu Văn mê mẩn nhìn
thanh khoát kiếm trên tay, thanh kiếm này đã theo hắn đã được 30 năm a. Hắn một
tay cầm kiếm, một tay xuất ra bạch sắc sanh sanh chân khí, hắn truyền luồng
sáng màu trắng vào thân kiếm, những chỗ gỉ sét dần biến mất, lóe ra quang mang ở
phần mũi kiếm.
- A Ngốc thanh khoát kiếm này đã
làm bạn với ta được 30 năm rồi, từ hôm nay trở đi, nó sẽ là bạn của ngươi. Kiếm
dài 5 thước 6 tồn, chuôi dài 1 thước 2 tấc, mũi kiếm dài 4 thước 4 tồn, to khoảng
nửa thước, dày khoảng 3 tấc, trọng lượng 76 cân, tên kiếm là Thiên Cương.
A Ngốc ngạc nhiên:
- 76 cân? Thúc thúc, ngài không
nói sai đấy chứ! cho dù là thợ rèn ở thị trấn cũng chỉ rèn thiết chùy có đến 20
cân mà thôi a!
Âu Văn giơ thân kiếm lên, chỉ khẽ
động một ngón tay múa tít thanh kiếm, thanh trọng kiếm nặng 76 cân trong tay hắn
tựa như một sợi lông ngỗng mỏng nhẹ. Âu Văn để thanh kiếm ra phía trước, vuốt
ve thân kiếm rồi thở dài đạo:
- Rất nặng ư? Có thể ban đầu thì
ngươi nghĩ vậy, nhưng khi cảm giác của ngươi đã kết hợp cùng với kiếm, ngươi ắt
sẽ không thấy kiếm nặng nữa đâu!
A Ngốc nhìn thấy thanh Thiên
Cương kiếm này so với mình còn dài hơn, trong lòng không nhịn được niềm hưng phấn
đang trào dâng, tiến lên vài bước trước mặt Âu Văn nói:
- Thúc thúc, ta có thể thử chút
được không?!
Âu Văn xoay tay một cái, hướng
mũi kiếm xuống dưới, hướng chuôi kiếm lên trên. Khi A Ngốc nắm được chuôi kiếm,
Âu Văn buông tay, A Ngốc cảm thấy đôi tay như trũng xuống, mặc dù có sự chuẩn bị
từ trước cho dù không có chắc chắn, một âm thanh đột ngột vang lên, thanh kiếm
đã rơi ngay xuống đất. Âu Văn cười mắng:
- Tên tiểu tử ngốc nhà ngươi, luyện
sanh sanh chân khí để làm gì chứ? Dùng khí ngự kiếm đi !
A Ngốc thè lưỡi, thâm thấp khẩu
khí, thúc dục sanh sanh chân khí trong cơ thể, toàn thân tán phát ra bạch sắc
quang mang, hai tay dùng sức, nâng thanh Thiên Cương lên, sanh sanh chân khí quả
nhiên có tác dụng mang lại cảm giác của kiếm không ít, nhưng múa kiếm thì quả
có khó khăn, nếu không phải từng nhiều ngày ứng dụng đấu khí thì hắn ngay cả vũ
động thanh kiếm cũng không nổi. Âu Văn trầm giọng nói:
- Dồn khí đan điền, bình ổn cước
hạ (vững ở dưới chân), mang sanh sanh
chân khí vận chuyển tới vùng eo, truyền tới phần lưng, tới phần vai, rồi tới phần
cánh tay, tới cổ tay…rồi tới ngón tay. Đấy là cơ sở để sử dụng kiếm. Thiên
cương kiếm pháp vốn có 36 thức, nhưng chiêu thức lại biến hóa khôn lường, sợ rằng
ngươi rất khó nhớ kỹ, ta đơn giản hóa lại thành có 9 chiêu mà thôi, hãy nhìn
đây, chiêu thứ nhất : “Trường hồng quán nhật”.
A Ngốc thấy hoa mắt một cái,
thanh Thiên Cương kiếm đang từ trên tay, bỗng nhiên ở trên tay Âu Văn. Thân thể
Âu Văn chợt lóe lên trên không trung, hợp với thân kiếm làm một. Phủ trên thân
Thiên Cương kiếm luồng bạch mang tuôn ra rồi thu vào, tràn ngập khí thế chưa từng
có từ trước tới nay, hạ người xuống đất, Âu Văn hỏi:
- Ngươi thấy rõ rồi chứ?. Nhìn qua tưởng chỉ đơn giản 1 chiêu, nhưng nhất
nhất yêu cầu‚ tay, mắt, tâm pháp phải phối hợp đồng đều, bây giờ ngươi chưa cần
phải luyện kiếm vội, trước hết hãy luyện tập 3 phương pháp cơ sở là chém, đưa, đỡ.
Nói xong, hắn mang những điểm chủ yếu của 3 tư
thế giảng giải 1 lượt, rồi giao thanh Thiên Cương kiếm cho A Ngốc, đoạn lượn
người bay đi.
“Ta chém, ta chém!” vừa lúc mặt
trời xuống núi là lúc A Ngốc đã luyện tập khiến toàn thân rã rời không thôi. Mặc
dù chỉ là 3 tư thế giản đơn, nhưng hắn mãi vẫn chưa tìm được thấy cảm giác.
-
Tập luyện thế nào rồi?
Thân ảnh Âu Văn đột ngột xuất hiện
bên bãi đá ngầm, tay đang cầm một nhánh cây. A Ngốc gãi gãi cái đầu trả lời:
- Ta cũng không biết nữa, nhưng cảm
giác của ta so với cảm giác mà ngài nói hình như khác xa.
Âu Văn nhìn lại những vết chém
lưu lại trên tiểu thạch nói:
- Chém phải có khí thế, mặc dù lực
lượng biến chiêu chỉ phát ra 7 phần, giữ lại 3 phần, nhưng khí thế phải cao mới
chèn ép được đối phương. Hãy xem đây…..
Hắn 2 tay cầm nhánh cây giơ lên cao, xung
quanh dường như gió biển trở nên ngừng trệ, không hề chạm đến được người A Ngốc,
một luồng áp lực dị thường khiến hắn không tự chủ được, lui về phía sau vài bước,
giật mình nhìn nhánh cây trên tay Âu Văn. Áp lực đột nhiên biến mất, khiến A Ngốc
có cảm giác đang lưu chuyển trong cơ thể. Âu Văn nói:
- Thấy rõ rồi chứ, bây giờ ngươi
chém lại cho ta xem, nếu ngươi làm cho ta di động khỏi chỗ đang đứng, tức là
ngươi đã thành công.
A Ngốc gật gật đầu, bắt chước
dáng điệu của Âu Văn, hai tay giơ cao thanh Thiên Cương kiếm, nói to:
- Thúc thúc cẩn thận!
Đấu khí quán nhập vào bên trong
mũi kiếm đánh xuống. Mặc dù không có khí thế giống Âu Văn, nhưng trên thân
thanh Thiên Cương kiếm tản mát ra quang mang nhàn nhạt.
Trên mặt Âu Văn toát ra vẻ cười
tươi, lúc thanh Thiên Cương kiếm bổ tới liền lấy nhánh cây nhẹ nhàng gạt ra, hất
đường kiếm sang một bên. A Ngốc cảm giác được thanh kiếm trên đôi tay bị hẫng
đi, một âm thanh dội lên, thanh kiếm chém xuống mặt đất ghim sâu cả mũi kiếm xuống.
Âu Văn nói:
- Đấu khí ép mà không phát, hoặc
bất chợt phát ra, nếu quả như ngươi vừa rồi không mang đấu khí phát tán hoàn
toàn, ta sẽ không dễ dàng để giảm bớt lực lại.
Cứ như vậy, một già một trẻ không
ngừng cùng tu luyện tại bãi đá ngầm, A Ngốc tay múa thanh trọng kiếm duy trì
sanh sanh đấu khí không ngừng, cho đến lúc đêm khuya, hắn cuối cùng có thể ngạch
đấu trực tiếp với Âu Văn, bức bách Âu Văn phải dốc toàn lực đỡ trả, mặc dù
không có bức lui Âu Văn, nhưng Âu Văn đã phi thường hài lòng. Vì A Ngốc đã nắm
vững trọng yếu kiếm quyết, lĩnh hội được điểm chủ yếu của kiếm ý. Bắt đầu từ
ngày thứ 2, A Ngốc vẫn bị buộc trên thanh gỗ như cũ, nhưng khác ở chỗ, A Ngốc
phải dụng kiếm chém sóng.
Thời gian vùn vụt trôi nhanh, thấm
thoắt, Âu Văn đã cùng với A Ngốc ở trong trấn đã được 6 năm.
Trên bãi đá ngầm, quang mang
không ngừng lóe ra, đó là lúc A Ngốc luyện tập Thiên Cương kiếm pháp, thiên
cương 36 thức kiếm pháp tại đại lục là một trong những bộ kiếm pháp phổ cập nhất,
mặc dù uy lực không phải quá lớn, nhưng lại có thể đại khai khí thế, rất phù hợp
sử dụng trong chiến trường. Tuy Âu Văn mang bộ kiếm pháp này giản hóa đi, nhưng
cho dù vậy khí thế vẫn không mảy may hao bớt. Trong thời gian dài luyện tập A
Ngốc có thể thúc dục sanh sanh đấu khí khống chế thanh Thiên Cương kiếm một cách
thuần thục. Bởi vì vài năm trước, có sanh sanh đấu khí làm cơ sở, A Ngốc ban đầu
học cái gì cũng chậm, nhưng dần nhanh đều lên, nhanh rất nhiều. Từ 3 năm nay, Âu
Văn mang sở học cả đời của mình mà truyền thụ lại, mặc dù A Ngốc có chút khó tiếp
thu, nhưng hắn lại luyện tập rất khắc khổ để đền bù vào phần này. Sanh sanh đấu
khí của hắn đã tiến vào đệ ngũ trọng cảnh giới, thân pháp cùng kiếm pháp đều có
bước tiến dài rõ rệt. Dưới tình huống Âu Văn sử dụng nhánh cây, cũng có thể chống
đỡ lại được 10 chiêu không thua. Âu Văn đứng một bên nhìn A Ngốc múa kiếm, nở
ra nụ cười hài lòng. Qua đi một đoạn thời gian, khi sanh sanh quyết của A Ngốc
vượt qua tầng thứ 5, thì hắn sẽ đem bí kỹ (
kỹ thuật bí truyền) mà truyền thụ lại cho A Ngốc.
A Ngốc đã 18 tuổi, cao ngang với Âu
Văn, kiên ngoan bối khoát, ngoại trừ trông vẻ mặt bề ngoài vẫn còn non nớt trẻ
con, còn lại thì đã ra dáng ra một người trưởng thành chững chạc.
-Tốt lắm, A Ngốc, mau trở về đi!.
Âu Văn cao giọng thét lên. A Ngốc đề khí khinh
thân, cầm theo thanh Thiên Cương kiếm hạ xuống bên cạnh Âu Văn.
- Thúc thúc, lại học cái gì mới
sao?
Âu Văn lắc lắc đầu trả lời:
- Trong mấy năm này, mọi thứ cơ bản
ngươi đã học hết rồi, thúc thúc rất hài lòng, sau một đoạn thời gian, chờ sanh
sanh quyết của ngươi đạt tới đệ ngũ trọng cảnh giới, thúc thúc sẽ dạy ngươi
minh vương kiếm pháp nổi tiếng trên đại lục. Đấy mới chính là bổn sự của thúc
thúc. Đi thôi, sáng sớm hôm nay, Tịch Nhĩ thúc thúc tới tìm ta, bảo ta giữa
trưa chúng ta cùng qua ăn cua biển. Tiểu tử nhà ngươi không phải rất thích ăn
hay sao!
Vừa nói đến ăn, hai mắt A Ngốc
sáng lên, giống như một đứa trẻ cười cười nói:
- Hảo a, A Ngốc thích nhất là ăn
cua biển!
Hai người vừa cười vừa nói quay
trở lại Thạch Đường trấn, thanh Thiên Cương kiếm được giấu trong bãi đá ngầm. Mấy
năm nay, gia đình Tịch Nhĩ mặc dù vẫn qua lại thân thiết với Âu Văn, nhưng vẫn
không hay biết Âu Văn và A Ngốc đều có một thân công phu. Âu Văn chỉ nói cho bọn
họ, A Ngốc đang tuổi lớn, phải ra ngoài học tập làm việc.
- Âu Văn gia gia, ngài đã tới, mời
ngài vào bên trong.
Tịch Phỉ lúc này đã 16 tuổi dẫn Âu
Văn cùng A Ngốc vào trong sân, nàng đã trưởng thành ra dáng một cô nương. Trong
Thạch Đường trấn, nàng là một trong những đệ nhất mĩ nữ. Tịch Phỉ liếc nhìn A
Ngốc một cái, sắc mặt nhất thời hồng lên, xoay người vào bên trong mời gia gia
ra.
- Đại ca! Ngươi đã tới, hôm nay
chúng ta phải uống thật say mới thôi.
Âu Văn ha ha cười nói:
- Ta há sợ ngươi sao, lúc trước uống
rượu, ngươi chẳng phải cam bái hạ phong hay sao?! Thế còn Tịch Trung, Tịch
Phát, Tịch Bạch, sao không thấy 3 người bọn họ đâu?
- Hôm nay thời tiết tốt, bọn họ
cùng với vợ ra ngoài đánh cá rồi, sợ rằng trời tối mới trở về được. Phỉ Phỉ,
mang cua và rau lên đi!
“Vâng!” Tịch Phỉ dạ lên một tiếng,
cùng với đệ đệ Tịch Phong chạy đến phòng bếp bưng thức ăn ra.
Tịch Nhĩ nói:
- Đại ca! Phỉ Nhi của chúng ta
ngày càng khéo tay, mụ mụ của nàng bây giờ nhàn rồi, thức ăn trong nhà bây giờ
toàn do một tay nàng đảm nhiệm!
- Tiểu nha đầu đã lớn thật rồi, mai
sau ai cưới được nàng là có phúc phận lớn đấy!
Tịch Nhĩ thần thần bí bí ghé sát
bên người Âu Văn nói:
- Đại ca, ta hôm nay gọi ngươi lại,
chính bởi thương lượng về hôn sự của Phỉ nhi đấy. A! Ngươi có thể làm mai cho
Phỉ nhi không đây?
Âu Văn ngạc nhiên nói:
- Ta lại thế nào chứ, ngươi đã chấm
được đứa nhỏ nào chưa?.
Tịch Nhĩ liếc mắt tới A Ngốc nói:
- A Ngốc đứa nhỏ này, ta đã quan
sát từ nhỏ tới lớn, thuần phác thiện lương, ở thôn này thì tuổi của tiểu tử
cũng phù hợp, chỉ có thể mang Phỉ Nhi gả cho A Ngốc ta mới thấy yên tâm mà
thôi! Đại ca, thế nào, chúng ta mang Phỉ Nhi gả cho A Ngốc, hắn quá tiện nghi rồi
còn gì nữa, ha ha ha!
Âu Văn trong lòng cả kinh, nhìn
trân trân vào A Ngốc nói:
- Huynh đệ, bối phận bọn chúng bất
đồng, hơn nữa 2 đứa chúng nó tuổi còn nhỏ, thêm vài năm nữa mới nói chuyện này
đi ha!
Tịch Nhĩ cười nói:
- Chúng ta là trưởng bối của bọn
chúng, nói về chuyện này cũng có sao đâu, ai dám nói gì nào. Hai người chúng
nó, một người đã 18, một người 16, cũng không còn nhỏ nữa. Thế nào, Phỉ Nhi của
chúng ta không xứng với tên tiểu tử ngốc này hay sao? A Ngốc, ngươi nói, ngươi
có thích Phỉ Nhi hay không?
Trong đầu A Ngốc lúc này đang hiện
ra hình ảnh dung mạo của nha đầu lúc trước.
“A Ngốc ca, chờ ta lớn lên, sau
này, ta sẽ gả cho ngươi, được không?”.
“Ttừ bây giờ trở đi, nha đầu ta
chính là hôn thê của ngươi, từ nay về sau, ngươi cần phải đối đãi tốt với ta đấy
nhé!”.
Tư niệm của tiểu nha đầu tràn ngập
trong lòng A Ngốc, cho đến khi Tịch Nhĩ ho lên vài tiếng, hắn mới hồi phục lại
tinh thần:
- A !!Tịch Nhĩ thúc thúc, ngài
nói cái gì?
Tịch Nhĩ tịnh không có tức giận
nói:
- Tiểu tử nhà ngươi, ngẩn ngơ cái
gì vậy chứ, ta hỏi ngươi, ngươi có thích Phỉ Nhi không?
A Ngốc gật đầu trả lời:
- Thích a, Phỉ Nhi muội muội là một
cô gái tốt.
Tịch Nhĩ liếc mắt nhìn Âu Văn, đắc
ý cười nói:
- Ngươi xem, hai đứa nhỏ đều đồng
ý rồi đó, bên gia đình ta cũng không có phản đối. A Ngốc, ta mang Phỉ Nhi giao
cho ngươi, từ nay về sau, ngươi cần phải đối đãi với nàng cho thật tốt nghe
không!
Âu Văn nhíu mày, bây giờ là lúc A
Ngốc tu luyện tới phần trọng yếu, như thế nào lại kết hôn? Huống chi, vẫn còn
nhiều chuyện mà A Ngốc phải đi làm, nhưng Tịch Nhĩ một nhà luôn đối đãi với hai
người thập phần chiếu cố, hắn thế nào lại cự tuyệt hảo ý của Tịch Nhĩ cho được.
Đang trong lúc Âu Văn lâm vào
tình thế khó xử, đột ngột A Ngốc cuống quýt nói:
- Nhưng mà Tịch Nhĩ thúc thúc, việc
này không thể a!
Tịch Nhĩ trừng hai mắt hỏi:
- Như thế nào lại không được?
A Ngốc cúi đầu thì thào nói:
- Ta đã có vị hôn thê rồi!
Những lời này của hắn vừa nói ra,
không chỉ riêng Tịch Nhĩ ngây ngốc, ngay cả Âu Văn cũng kinh hãi. Cho tới tận
bây giờ, hắn vẫn chưa từng nghe qua, A Ngốc có hôn thê.
Vừa lúc Tịch Phỉ từ trong bếp đi
ra, nghe được những lời A Ngốc nói, khay đồ ăn đựng cua từ trên tay nàng rơi
ngay xuống đất, hai tròng mắt đỏ ửng, ươn ướt nhìn A Ngốc, một lúc sau, nghẹn
giọng:
- Xú A Ngốc (A Ngốc xấu xí), ta hận ngươi!
Rồi xoay người chạy về phòng
mình. Nguyên lai, khi trước Tịch Phỉ nhớ lại hồi xưa A Ngốc vì cứu bọn họ mà
suýt chết, lại bị ông nội trách phạt, một đoạn sau đó rất lâu, nàng đã không để
ý đến bổn sự đó nữa. Nàng dần dần thích thân thể cao lớn cũng như tính tình chất
phác của A Ngốc. Nên hôm nay khiến gia gia nàng thử Âu Văn, để Tịch Nhĩ tác chủ,
hơn nữa chính bản thân nàng rất thích A Ngốc, bởi vậy nàng nghĩ đến vấn đề hôn
sự, thành ra mới có màn như vầy.
Âu Văn kéo A Ngốc thở dài, thấp
giọng nói:
- Huynh đệ, xin lỗi, A Ngốc quả
thật từ nhỏ đã có hôn ước trong mình, chứ không phải A Ngốc không phục đâu!
Nói đoạn kéo A Ngốc ngây ngốc rời
khỏi Tịch gia. Tịch Nhĩ một phen kinh ngạc, nhất thời ngồi ngây một chỗ, ngay cả
tống tiễn cũng quên mất, tùy ý để bọn họ rời khỏi.
Ra khỏi cửa, Âu Văn thở phào nhẹ
nhõm, nhìn A Ngốc thấp giọng nói:
- Tên tiểu tử ngươi, từ lúc nào mà
đã học cách nói dối rồi. Bất quá, nếu không có những lời nói đó, nhất định tên
Tịch Nhĩ kia sẽ mang cháu gái hắn gả cho ngươi đó. A Ngốc, có phải thúc thúc
quá tự tư cho bản thân không đây!
A Ngốc lắc lắc cái đầu nói:
- Thúc thúc, như thế nào lại tự
tư cho bản thân chứ? A Ngốc không giỏi giang gì, căn bản sẽ chiếu cố không tốt
cho Phỉ nhi muội muội. Càng huống chi, A Ngốc không có nói dối, ta quả thật có
một vị hôn thê.
Tại Âu Văn dồn dập hỏi han, A Ngốc
mang truyện xưa từ đầu tới cuối thuật lại một lượt.
Âu Văn cười nói:
- Nguyên văn là như vậy a! Ta
không từng nghĩ tới, tên sõa tiểu tử ngươi lại có không ít người để ý tới. Bất
quá không lại, nam tử hán đại trượng phu, trước tiên lấy sự nghiệp làm trọng, mới
có thể thành gia lập thất, ngươi hiểu chưa? A – huyết hải thâm cừu của thúc
thúc đặt hy vọng hết lên vai ngươi đó!
A Ngốc đứng yên nói:
- Thúc thúc có cừu hận gì? chả lẽ
với thân công phu của ngài, không thể báo thù được sao?
A Ngốc cũng biết, mặc dù đã đi
theo Âu Văn học tập công phu được năm năm <TC247:
sống chung đã được 6 năm, nhưng bắt đầu từ năm thứ 2 Âu Văn mới truyền dạy võ học
cho A Ngốc>, nhưng nếu Âu Văn toàn lực xuất kích, nói một chiêu ngay bản
thân mình cũng đỡ không được. Huống chi tại Mê Huyễn chi sâm, hắn từng khắc sâu
tận óc lực lượng công kích của Âu Văn thật không thể chống đỡ lại a!
Mi Mắt Âu Văn lóe lên tia hàn
mang:
- Bây giờ không phải lúc để ngươi
biết đến chuyện này, cừu nhân của ta có lực lượng cường đại, căn bản ngươi
không thể tưởng tượng nổi đâu, nếu ta không bị nhiễm phải kịch độc Vô Nhị thánh
thủy, có lẽ còn có thể liều mạng, cho nên thể trạng ta bây giờ không còn hi vọng
gì. Hài tử, tâm nguyện của ta tựu ký thác vào ngươi.
Hai người vừa nói, vừa đi tới trước
cửa nhà, sắc mặt Âu Văn chợt biến đổi, một tay giữ chặt A Ngốc, nghiêm nghị hỏi:
-
Người nào! Đi ra !
Một âm thanh từ trong viện vang
lên
- Ân, không hổ Minh Vương, cho dù
chúng ta rất cẩn thận, vẫn bị ngươi phát hiện.
Bóng người chợt lóe lên, 7 người
toàn thân vận hắc y xuất hiện trước mặt Âu Văn và A Ngốc, trong tay bọn họ đều
cầm một thanh trách kiếm. Mười bốn đôi mắt lóe ra hàn quang nhìn chằm chằm vào Âu
Văn.
A Ngốc trong lòng cả kinh, bởi vì
hắn nhận ra những người này rất giống những người lúc trước đã từng đuổi giết Âu
Văn ở Mê huyễn chi sâm.
Người ở giữa, trên ngực có gắn một
khỏa khô lâu kim sắc, sáu người còn lại trên ngực chỉ có ngân sắc khô lâu có
kích cỡ nhỏ hơn.
Âu Văn đảo hấp một ngụm lương
khí:
- Phó hội trưởng, Nguyên sát tổ!
Người ở giữa hừ lên một tiếng, lạnh
giọng nói:
- Nguyên lai, đệ nhất sát thủ vẫn
còn nhận ra chúng ta. Ngươi cũng rất lợi hại, đã trúng phải Vô Nhị thánh thủy kịch
độc, thế nhưng vẫn có thể kiên trì cho tới tận bây giờ. Mau theo ta trở về. Ngươi
nên biết, cho dù không có trúng độc, ngươi cũng chưa chắc có thể cùng chúng ta
cầm cự được đâu. Chúng ta đã tìm ngươi rất lâu a !
Thần sắc trong mắt Âu Văn lóe ra
phức tạp, thật lâu sau, hắn liếc mắt sang A Ngốc thở dài nói:
- Các ngươi quả lợi hại, như thế
mà cũng có thể tìm được ta, ta có thể cùng các ngươi trở về nhưng mà đứa nhỏ
này thì cái gì cũng đều không biết, các ngươi hãy buông tha cho hắn đi.
Tại giờ khắc này, Âu Văn vạn lần
muốn bảo toàn tính mạng của A Ngốc, hắn phi thường hiểu rõ thực lực của Nguyên
sát tổ, huống chi đối phó với phó hội trưởng thật vô cùng nan giải. Tâm nguyện
duy nhất của hắn bây giờ chính là bảo trụ được tính mạng A Ngốc. Cho nên tại
đây, trước mặt đám sát thủ tâm ngoan thủ lạt, tình huống thế nào thật khó nói
a!.
Phó hội trưởng nhìn A Ngốc, lạnh
lùng nói:
- Minh Vương, quy định của tổ chức
ra sao, ngươi thập phần hiểu rõ chứ !”
Âu Văn lạnh lùng nói:
- Phó hội trưởng không nên ép người
quá đáng, tay hắn áp vào hướng ngực phải, sanh sanh đấu khí từ cơ thể dần dần
phát ra.
Phó hội trưởng cười lạnh một tiếng
đáp trả:
- Ngươi vẫn còn có thể xuất Minh
Vương kiếm sao? Ta muốn mở mang kiến thức một chút xem thế nào.
Âu Văn quay đầu lại phía A Ngốc
nói:
- Ngươi chạy mau! Rời xa khỏi nơi
này, hãy tìm về với sư phụ ngươi đi!
A Ngốc kiên định nói:
- Không! Thúc thúc, có chết chúng
ta cũng phải chết một chỗ, ta tuyệt sẽ không rời bỏ ngài mà đi đâu!
Âu Văn trong lòng dần khẩn
trương, tâm tính của A Ngốc hắn thế nào mà lại không có hiểu chứ, đoạn cười to
một tiếng nói:
- Tốt lắm, ngươi tại chỗ này nhìn
thúc thúc giết đám súc sinh này như thế nào nhé !
Tay trái chém ra, luồng sanh sanh đấu khí nhu
hòa truyền vào cơ thể A Ngốc, đẩy A Ngốc ra ngoài, trong mắt hắn, hàn quang
tăng vọt, sát khí tràn ngập toàn thân. Hắn hiểu được, chỉ có liều mạng mới có một
đường sinh cơ. Hướng Âu Văn làm trung tâm, tà ác chi khí đã 6 năm qua chưa từng
một lần xuất hiện nay mênh mông lan tỏa, bao phủ lấy 7 người trước mặt.
Ánh mắt của phó hội trưởng toát
lên vẻ kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Âu Văn, ngươi liều chết phản
kháng hay sao? Thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm, hảo, ta muốn xem xem, ngươi xuất
ra được mấy chiêu đây. Lên!
Sau khi phát ra mệnh lệnh, sáu gã trong nguyên
sát tổ cầm trong tay 6 thanh trách kiếm như sáu con độc xà, quỷ dị lao về hướng
Âu Văn.
Thật đáng tiếc, Âu Văn không có
mang theo kiếm, không còn cách nào khác, lấy thân thể tạo thành kiếm khí, lao
qua một bên, khinh công phiêu phiêu lượn người như chiếc lá rụng. Nhưng những
người mà hắn đối mặt lại là những sát thủ có cấp bậc cao nhất trong công hội. Mặc
dù có thể đỡ được mặt trước, nhưng bả vai và sau lưng lốm đốm vài vết máu bị
chém. Tà ác chi khí không ngừng cường đại xuất ra, bầu trời như thêm phảng phất
âm u, sáu gã thành viên Nguyên sát tổ không ngừng nối nhau công kích. Vết
thương trên người Âu Văn không ngừng tăng lên, trong chốc lát công phu, Âu Văn
đã biến thành một huyết nhân. Nếu không phải đại bộ phận tinh lực dùng để đối
kháng tà ác chi khí, sợ rằng Âu Văn đã không chống nổi đến tận lúc này.
A Ngốc đứng ở một bên, lo lắng
theo dõi, thân thể hướng nhóm tham chiến phóng tới, hữu quyền đột ngột chém ra,
một cỗ bạch sắc đấu khí mênh mông phát ra, hắn hướng về một gã hắc y trong đó
kích tới.
Hắc y nhân cũng không có quay đầu
lại, thanh trách kiếm trong tay hắn hướng về phía A Ngốc đâm tới, đấu khí mà A
Ngốc phát ra nhất thời vô hình biến mất. Trách kiếm phảng phất như độc xà hướng
về vùng tiểu phúc của hắn. A Ngốc căn bản không thể né tránh, nhìn kiếm phóng tới
bên người. A Ngốc thực sự hiểu được những người đối diện so với hắn chênh lệch
cỡ nào, nhưng lúc này đã muộn. Hắn nhắm mắt chờ đợi cái chết, thì đột nhiên Âu
Văn xuất hiện che chắn trước người hắn, nhất thời xuất cước đá văng thanh trách
kiếm sanh một bên, nhưng vẫn để lại trên phần eo A Ngốc một vệt máu. Âu Văn
cũng vì nỗ lực bảo vệ A Ngốc, nên lãnh ngay một đường kiếm xuyên thủng vai
trái. Âu Văn quát to lên một tiếng, tà ác chi khí chợt phát, một tia quang ảnh
u lam toát ra, sáu gã sát thủ đồng thời bị kiềm hãm, lợi dụng cơ hội này, Âu
Văn tung một cước đá văng A Ngốc ra ngoài vòng chiến, thét lớn:
- Đừng có xông vào đây. Hãy ở
ngoài đợi ta!
Không khí chung quanh tràn ngập
tà khí, dĩ biến thành hắc sắc. Y phục màu trắng trên cơ thể Âu Văn nhuộm một
màu đỏ huyết. Luồng hắc sắc phảng phất trong không khí như ác quỷ, Âu Văn thê
lương hô lớn:
- Các ngươi tưởng rằng, Nguyên
sát tổ có thể quật khởi sao?. Tại trong mắt Minh Vương ta, các ngươi chỉ là một
lũ súc sinh, một lũ chó cắn càn mà thôi. Ta sẽ cho các ngươi mở to mắt mà xem,
tử vong chi lực chân chính là thế nào –“Minh vương nhất thiểm Thiên Địa động”.
Luồng quang mang u lam phảng phất
như từ địa ngục trỗi dậy xuất ra khỏi lồng ngực Âu Văn, không khí xung quanh
trong nháy mắt bị tiến nhập vào vòng u lam quang mang tà khí. Một tiếng thét thảm
thiết vang lên, một gã sát thủ Nguyên sát tổ ngã xuống, trên mi tâm của hắn xuất
hiện một cái lỗ nhỏ, thân hắn khô teo đi. Động tác của Âu Văn cũng không có
đình chỉ lại, thân ảnh đã trở nên mơ hồ, u lam quang mang lóe sáng “Minh Vương
tái thiểm Quỷ Thần kinh”, lam sắc quang mang hóa thành đạo quang ảnh, rồi thêm
2 tiếng kêu thảm thiết, 2 gã sát thủ lảo đảo gục ngay tại chỗ. Từ luồng u lam
chi quang xuất ra tiếng kêu khoan khoái, hấp thụ lấy máu huyết của 2 gã đó,
quang mang sau đó phóng xuất càng thêm cường đại.
=========================
Mục lục
<< Chương 11: Kim sắc quái Ngư
>> Chương 13: Minh tự cửu quyết
=========================
Mục lục
<< Chương 11: Kim sắc quái Ngư
>> Chương 13: Minh tự cửu quyết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét